Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 4 - Chương 23: Thuấn sát
Bất kể là Thi Nại Đức hay là Cơ Nặc, sắc mặt của bọn họ đều đồng thời biến đổi.
Tự thuật của Hoa Danh Đường nằm ngoài ý liệu của bọn họ, cho nên cho tới tận bây giờ, bọn họ mới nghe ra được hàm nghĩa chân chính trong câu chuyện của lão tướng quân.
Hoa Danh Đường cất tiếng cười to, nói: "Không sai, lão sư của các ngươi học nghệ thành công ở đế quốc, tất nhiên có thân phận của công dân đế quốc."
"Nhưng, lão sư chưa từng đề cập chuyện này với chúng tôi." Phương Minh Nguy do dự nói.
"Ta cũng không biết Vương Tự Cường nghĩ gì, có điều đây là sự thực." Trên mặt Hoa Danh Đường vẫn treo nụ cười, nói: "Không chỉ là một mình hắn, ngay cả mấy sư huynh của các ngươi cũng có thân phận công dân đế quốc."
"Bọn đại sư huynh cũng có ư?" Phương Minh Nguy lần này thật sư đã phải thốt lên kinh ngạc.
"Không sai, bọn họ đều là hảo thủ hiếm có, năng lực thể thuật đạt tới cấp mười lăm hoặc là lực lượng tình thần đạt tới cấp mười bốn. Đối với dạng cười giả này, đế quốc chúng ta luôn cầu hiền như khát nước, tất nhiên không thể cự tuyệt thỉnh cầu của ho."
Phương Minh Nguy sắc mặt cổ quái, hỏi: "Ngài là nói, bọn đại sư huynh chủ động thỉnh cầu muốn trở thành công dân đế quốc ư?"
"Đúng vậy." Hoa Danh Đường cầm đồ uống màu đen ở trên mặt bàn lên, uống một ngụm rồi nói: "Ta biết ngươi dang nghĩ gì, bọn Vương Tự Cường gia nhập đế quốc rồi chẳng khác nào là bọn họ bỏ mặc liên minh địa cầu. Nhưng ta có thể nói ngắn gọn rằng, nếu như không có sự xuất hiện của Vương Tự Cường, vậy thì liên minh địa cầu tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành quốc gia văn minh cấp hai trong đại liên bang nhàn loại."
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu, tuy bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng sự thực này là không thể phản bác.
Nếu không có để quốc Nữu Man ngầm hỗ trợ, án chiếu theo quy định văn minh cấp cao của liên bang không được vượt cấp truyền khoa học kỹ thuật cho văn minh cấp thấp, liên minh địa cầu tuyệt đối không thể trong mấy trăm năm có được thành tựu như vậy.
Hoa Danh Đường chậm rãi đứng dậy, nhìn Phương Minh Nguy, nói: "Phương tiên sinh ngươi đã hiểu ý tứ trong những gì mà ta nói chưa?"
Phương Minh Nguy ngây ra, do dự một lát rồi nói: "Hiểu rồi, chỉ là tôi không biết, tướng quân các hạ vì sao lại coi trọng một vô danh tiểu tốt như tôi?"
"Vô danh tiểu tốt?" Hoa Danh Đường tựa hồ như nghe thấy chuyên buồn cười nhất trên thế gian này: "Từ sau khi ngươi sử dụng thuấn di, ngươi đã không còn là vô danh tiểu tốt nữa rồi."
"Thuấn di? Ngài là chỉ kỹ thuật mà tôi đã dùng để né đòn của Diệp đội trưởng ư."
"Đúng vậy." Hoa Danh Đường nghiêm túc nói: "Ngươi đã có thể nắm giữ kỹ thuật thuấn di, vậy thì ngươi tuyệt đối không thể là vô danh tiểu tốt."
Phương Minh Nguy do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Tướng quân các hạ, vì sao chỉ dựa vào một thuấn di mà được người để ý như vậy?"
"Chỉ một thuấn di ư?" Khóe miệng Hoa Danh Đường có giật, trong ánh mắt nhìn Phương Minh Nguy đầy vẻ bất lực, nói: "Ngươi có biết cái gì gọi là thuấn di không. Đó là kỹ năng tuyệt đinh mà chỉ có đại sư tinh thần hệ chân chính từ cấp mười lăm trở nên mới nắm giữ được."
"Hự..."
Hai tiếng hít hơi lạnh truyền tới, Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn Phương Minh Nguy, ánh mắt giống như khi nhìn quái vật Phật Lãng Khắc vậy, có quái vô cùng.
Phương Minh Nguy cũng gian nan nuốt nước bọt, hỏi: "Ngài là nói, lực lượng tinh thần của tôi đã dạt tới cấp mười lăm trở lên ư?"
"Không, lực lượng tinh thần của ngươi tạm thời vẫn chưa đạt tới cấp mười lăm." Hoa Danh Đường than: "Có điều ngươi đã có thể lình ngộ được kỹ năng thuấn di, vậy thì ta có thể đảm Bảo, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, đợi khi thực lực sau này đủ rồi, là có thể tự nhiên bước vào cấp mười sáu." Ông ta nhìn Phương Minh Nguy, dụng giọng điệu hâm mộ nói: "Đối với ngươi mà nói, chường ngại lực lượng tinh thần cấp mười lăm đã không còn tồn tại."
Một nỗi vui mừng không thể hình dung lấp đầy tâm trí Phương Minh Nguy, bất kể là ai, một khi biết được tin tức này, chỉ sợ đều vui mừng đến phát điên.
"Thật vậy ư?" Giọng nói của Phương Minh Nguy đã hơi run rẩy.
"Ta lấy danh tự tướng quân đế quốc ra để thề, tuyệt đối không lừa ngươi." Hoa Danh Đường cười ha ha, nói.
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ép được nỗi vui mừng ở trong lòng xuống, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tướng quân các hạ, tôi còn có một chuyện chưa được rõ lắm, muốn nhờ ngài giải thích."
"Ngươi nói đi."
"Đế quốc Nữu Man là quốc gia văn minh cấp năm trong đại liên bang nhân loại vũ trụ, cũng là một thành viên của những quốc gia cấp cao. Đối với các vị mà nói, lực lượng khoa học kỹ thuật đã đạt tới mức cực cao, chẳng lê còn để ý tới năng lực cá nhân ư?"
Phương Minh Nguy nghiêm túc hỏi ra vấn đề này, trong mắt hắn, trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia nhân loại càng ao, vũ khí và thiết bị phòng hộ càng phát đạt, còn tác dụng tu luyện thể thuật và tinh thần của nhân loại biến thành không đáng kể.
Đã như vậy, những quốc gia văn minh cấp cao này vì sao vẫn coi trọng cường giả cấp mười lăm như vậy, chẳng lẽ chẳng lê những cường giả này thực sự có lực lượng mà họ không kháng cự được ư?
Hoa Danh Đường trầm mặc một lúc rồi nói: "Phương tiên sinh ngươi đã muốn biết nguyên nhân bên trong, vậy thì theo ta."
Dưới sự dẫn đường công ta, ba người Phương Minh Nguy ngồi xe
phòng, đi tới một quảng trường còn to gấp chục lần sân bóng.
Một bên của xe phòng lắp màn hình lớn, cảnh tượng bên trong chính là quảng trường ở dưới xe phòng. Lúc này, trong quảng trường có ba con cự thú cao to, mỗi một con đều hơn mười mét, so với cơ giáp bình thường còn cao to hơn nhiều.
"Quái thú Phật Lãng Khắc?"
"Đúng vậy, sau khi nhận được tin tình Bảo của các ngươi, chúng ta đã phái quân đội tiêu diệt toàn bộ quái thú Phật Lãng Khắc trên tinh cầu đó, hơn nữa bắt về một số, để nghiên cứu." Hoa Danh Đường nói xong liền dùng tay chỉ, nói: "Các ngươi nhìn đi."
Cửa lớn của một góc quảng trường mở ra, một cơ giáp hình người cao mười mét bước vào.
"Đây là cơ giáp chiến đấu kiểu mới nhất của đế quốc chúng ta, các ngươi nhìn xem thực lực của nó như thế nào."
Chiếc cơ giáp này vừa bước vào quảng trường, ba con quái thú lập tức phát ra tiếng gầm oán độc, ba đứa bọn nó cơ hồ là đồng thời hóa thành một đạo hắc ảnh, hung hăng lao về phía cơ giáp.
Thao túng viên của chiếc cơ giáp này rõ ràng là một lão thủ thân kinh bách chiến, y điều khiển cơ giáp nhảy lên nhảy xuống, thinh thoảng lại lợi dụng kiếm laser trong tay và loại vũ khí như pháo năng lượng bắn cho quái thú Phật Lãng Khắc kêu ngao ngao.
Thời gian kéo dài, thể lực của quái thú Phật Lãng Khắc tiêu hao một nửa lớn, hơn nữa dưới sự đả kích của hòa lực cường đại, trên người bọn chúng cũng có thêm không ít vết thương.
Thế là, quái thú động tác không còn linh mẫn nữa cuối cùng cũng không thể uy hiếp được cơ giáp, sau cùng bị cơ giáp kích phát, phân biệt chém chết.
Sau khi nhìn thấy cảnh mán tanh vừa rồi, Hoa Danh Đường hỏi: "Sao, các ngươi có cảm nhận gì?"
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, nói: "Rất mạnh, bất kể là tính năng của cơ giáp hay là kinh nghiệm và năng lực của cơ giáp thủ đều rất mạnh."
Hắn là nói rất thật, nếu đổi cho hắn điều khiển Bạch Hạc hiệu, vậy thì tuyệt đối không thể Bảo trì trạng thái không bị thương tổn trước sự vây công của ba con quái thú này.
Có lẽ, Bảo Cơ Nặc vứt bỏ cơ giáp, lợi dụng năng lực thể thuật của y trực tiếp phá vỡ nội tạng của quái thú, trái lại có thể dễ dàng giành được thắng lợi.
Trên mặt Hoa Danh Đường lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, ông ta chỉ lên màn hình nói: "Xem tiếp đi."
Trong quảng trường lại thả ra ba con quái thú Phật Lãng Khắc nữa, thể hình của ba con quái thú này so với ba con vừa rồi không ngờ còn cường tráng hơn, rất rõ ràng, thực lực của chúng so với đồng bạn vừa rồi thì cao hơn một bậc.
Một cơ giáp tương tự như vừa rồi chậm rãi bước ra, tiếng quái thú sắt thép giẫm lên mặt đất vang ầm ầm.
Ba người bọn Phương Minh Nguy nghi hoặc không hiểu nhìn lên màn hình tình hình đồng dạng, vì sao phải làm lại một lần tra?
Ba con quai thú Phật Lãng Khắc lao nhanh về phía cơ giáp, từ trong cái miệng to đùng của nó lộ ra răng nanh sắc bén.
Đột nhiên, cơ giáp vốn đang đứng trước chúng không thấy đâu nữa, giống như là một cơn gió thổi qua, lại giống như là ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn lên ngực chúng.
Ba con quái thú dừng lại, thân thể của chúng đột nhiên tách ra từ thắt lưng.
Tiếng kêu gào đau đớn từ trong miệng quái thú phát ra, ngay cả trong xe phòng ở trên không trung cũng có thể lờ mờ nghe thấy một chút động tính.
Nhanh quá...
Đám người Phương Minh Nguy toát mồ hôi, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dọc theo xương sống trườn lên, hơn nữa có xu thế khiến người ta run rẩy.
Hoa Danh Đường vẻ mặt bất động, hỏi: "Hiện tại, các ngươi có cảm giác gì?"
"Rất cường đại." Phương Minh Nguy nhắm hai mắt lại, nói: "Cơ giáp này quá cường đại, lực lượng khoa học kỹ thuật của quốc gia văn minh cấp năm quả thực là không tằm thường."
"Vậy ư?" Hoa Danh Đường bật cười, nói: "Nói thực cho các ngươi biết, cơ giáp đi ra trước sau kỳ thực cùng là một chiếc."
"Cái gì cơ?" Phương Minh Nguy kinh ngạc trợn tròn mắt lên.
Chiếc cơ giáp đầu tiên giằng có với ba con quái thú mãi mới giành được thắng lợi, còn chiếc cơ giáp thử hai cơ hồ trong nháy mắt đã trảm sát ba con quái thú cường tráng ngay tại đương trường.
Cơ giáp trước sau có biểu hiện cách nhau một trời một vực không ngờ lại là cùng một chiếc, chuyện này làm sao mà không khiến người ta kinh hãi cho được.
Đột nhiên, trong đầu Phương Minh Nguy lóe linh quang, hắn nhướn mày, nói: "Người, cơ giáp thủ điều khiển..."
Hoa Danh Đường cười lớn: "Hảo tiều tử, không sai, chính bởi vì cơ giáp thủ điều khiển khác nhau mới có sự khác biệt như vậy."
Phương Minh Nguy sờ sờ da đầu, nói: "Tướng quân các hạ, tuy thực lực của cơ giáp thủ có khác biệt, nhưng chênh lệch như vậy thi quá xa rồi."
"Không, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại không ngừng đề thăng, tương tự, yêu cầu đối với thao tác viên cũng càng lúc càng cao. Đế quốc Nữu Man chúng ta là quốc gia văn minh cấp năm, cơ giáp tối tân được chế tạo ra uy lực quả thật rất lớn, nhưng yêu cầu đối với cơ giáp thủ cũng không ngừng đề cao." Hoa Danh Đường than: "Cơ giáp thù xuất trường đầu tiên là hảo thủ thể thuật hệ cấp mười, nhưng cơ giáp thứ hai lại là một cao thủ thể thuật hệ cấp mười một."
Tự thuật của Hoa Danh Đường nằm ngoài ý liệu của bọn họ, cho nên cho tới tận bây giờ, bọn họ mới nghe ra được hàm nghĩa chân chính trong câu chuyện của lão tướng quân.
Hoa Danh Đường cất tiếng cười to, nói: "Không sai, lão sư của các ngươi học nghệ thành công ở đế quốc, tất nhiên có thân phận của công dân đế quốc."
"Nhưng, lão sư chưa từng đề cập chuyện này với chúng tôi." Phương Minh Nguy do dự nói.
"Ta cũng không biết Vương Tự Cường nghĩ gì, có điều đây là sự thực." Trên mặt Hoa Danh Đường vẫn treo nụ cười, nói: "Không chỉ là một mình hắn, ngay cả mấy sư huynh của các ngươi cũng có thân phận công dân đế quốc."
"Bọn đại sư huynh cũng có ư?" Phương Minh Nguy lần này thật sư đã phải thốt lên kinh ngạc.
"Không sai, bọn họ đều là hảo thủ hiếm có, năng lực thể thuật đạt tới cấp mười lăm hoặc là lực lượng tình thần đạt tới cấp mười bốn. Đối với dạng cười giả này, đế quốc chúng ta luôn cầu hiền như khát nước, tất nhiên không thể cự tuyệt thỉnh cầu của ho."
Phương Minh Nguy sắc mặt cổ quái, hỏi: "Ngài là nói, bọn đại sư huynh chủ động thỉnh cầu muốn trở thành công dân đế quốc ư?"
"Đúng vậy." Hoa Danh Đường cầm đồ uống màu đen ở trên mặt bàn lên, uống một ngụm rồi nói: "Ta biết ngươi dang nghĩ gì, bọn Vương Tự Cường gia nhập đế quốc rồi chẳng khác nào là bọn họ bỏ mặc liên minh địa cầu. Nhưng ta có thể nói ngắn gọn rằng, nếu như không có sự xuất hiện của Vương Tự Cường, vậy thì liên minh địa cầu tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành quốc gia văn minh cấp hai trong đại liên bang nhàn loại."
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu, tuy bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng sự thực này là không thể phản bác.
Nếu không có để quốc Nữu Man ngầm hỗ trợ, án chiếu theo quy định văn minh cấp cao của liên bang không được vượt cấp truyền khoa học kỹ thuật cho văn minh cấp thấp, liên minh địa cầu tuyệt đối không thể trong mấy trăm năm có được thành tựu như vậy.
Hoa Danh Đường chậm rãi đứng dậy, nhìn Phương Minh Nguy, nói: "Phương tiên sinh ngươi đã hiểu ý tứ trong những gì mà ta nói chưa?"
Phương Minh Nguy ngây ra, do dự một lát rồi nói: "Hiểu rồi, chỉ là tôi không biết, tướng quân các hạ vì sao lại coi trọng một vô danh tiểu tốt như tôi?"
"Vô danh tiểu tốt?" Hoa Danh Đường tựa hồ như nghe thấy chuyên buồn cười nhất trên thế gian này: "Từ sau khi ngươi sử dụng thuấn di, ngươi đã không còn là vô danh tiểu tốt nữa rồi."
"Thuấn di? Ngài là chỉ kỹ thuật mà tôi đã dùng để né đòn của Diệp đội trưởng ư."
"Đúng vậy." Hoa Danh Đường nghiêm túc nói: "Ngươi đã có thể nắm giữ kỹ thuật thuấn di, vậy thì ngươi tuyệt đối không thể là vô danh tiểu tốt."
Phương Minh Nguy do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Tướng quân các hạ, vì sao chỉ dựa vào một thuấn di mà được người để ý như vậy?"
"Chỉ một thuấn di ư?" Khóe miệng Hoa Danh Đường có giật, trong ánh mắt nhìn Phương Minh Nguy đầy vẻ bất lực, nói: "Ngươi có biết cái gì gọi là thuấn di không. Đó là kỹ năng tuyệt đinh mà chỉ có đại sư tinh thần hệ chân chính từ cấp mười lăm trở nên mới nắm giữ được."
"Hự..."
Hai tiếng hít hơi lạnh truyền tới, Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn Phương Minh Nguy, ánh mắt giống như khi nhìn quái vật Phật Lãng Khắc vậy, có quái vô cùng.
Phương Minh Nguy cũng gian nan nuốt nước bọt, hỏi: "Ngài là nói, lực lượng tinh thần của tôi đã dạt tới cấp mười lăm trở lên ư?"
"Không, lực lượng tinh thần của ngươi tạm thời vẫn chưa đạt tới cấp mười lăm." Hoa Danh Đường than: "Có điều ngươi đã có thể lình ngộ được kỹ năng thuấn di, vậy thì ta có thể đảm Bảo, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, đợi khi thực lực sau này đủ rồi, là có thể tự nhiên bước vào cấp mười sáu." Ông ta nhìn Phương Minh Nguy, dụng giọng điệu hâm mộ nói: "Đối với ngươi mà nói, chường ngại lực lượng tinh thần cấp mười lăm đã không còn tồn tại."
Một nỗi vui mừng không thể hình dung lấp đầy tâm trí Phương Minh Nguy, bất kể là ai, một khi biết được tin tức này, chỉ sợ đều vui mừng đến phát điên.
"Thật vậy ư?" Giọng nói của Phương Minh Nguy đã hơi run rẩy.
"Ta lấy danh tự tướng quân đế quốc ra để thề, tuyệt đối không lừa ngươi." Hoa Danh Đường cười ha ha, nói.
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ép được nỗi vui mừng ở trong lòng xuống, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tướng quân các hạ, tôi còn có một chuyện chưa được rõ lắm, muốn nhờ ngài giải thích."
"Ngươi nói đi."
"Đế quốc Nữu Man là quốc gia văn minh cấp năm trong đại liên bang nhân loại vũ trụ, cũng là một thành viên của những quốc gia cấp cao. Đối với các vị mà nói, lực lượng khoa học kỹ thuật đã đạt tới mức cực cao, chẳng lê còn để ý tới năng lực cá nhân ư?"
Phương Minh Nguy nghiêm túc hỏi ra vấn đề này, trong mắt hắn, trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia nhân loại càng ao, vũ khí và thiết bị phòng hộ càng phát đạt, còn tác dụng tu luyện thể thuật và tinh thần của nhân loại biến thành không đáng kể.
Đã như vậy, những quốc gia văn minh cấp cao này vì sao vẫn coi trọng cường giả cấp mười lăm như vậy, chẳng lẽ chẳng lê những cường giả này thực sự có lực lượng mà họ không kháng cự được ư?
Hoa Danh Đường trầm mặc một lúc rồi nói: "Phương tiên sinh ngươi đã muốn biết nguyên nhân bên trong, vậy thì theo ta."
Dưới sự dẫn đường công ta, ba người Phương Minh Nguy ngồi xe
phòng, đi tới một quảng trường còn to gấp chục lần sân bóng.
Một bên của xe phòng lắp màn hình lớn, cảnh tượng bên trong chính là quảng trường ở dưới xe phòng. Lúc này, trong quảng trường có ba con cự thú cao to, mỗi một con đều hơn mười mét, so với cơ giáp bình thường còn cao to hơn nhiều.
"Quái thú Phật Lãng Khắc?"
"Đúng vậy, sau khi nhận được tin tình Bảo của các ngươi, chúng ta đã phái quân đội tiêu diệt toàn bộ quái thú Phật Lãng Khắc trên tinh cầu đó, hơn nữa bắt về một số, để nghiên cứu." Hoa Danh Đường nói xong liền dùng tay chỉ, nói: "Các ngươi nhìn đi."
Cửa lớn của một góc quảng trường mở ra, một cơ giáp hình người cao mười mét bước vào.
"Đây là cơ giáp chiến đấu kiểu mới nhất của đế quốc chúng ta, các ngươi nhìn xem thực lực của nó như thế nào."
Chiếc cơ giáp này vừa bước vào quảng trường, ba con quái thú lập tức phát ra tiếng gầm oán độc, ba đứa bọn nó cơ hồ là đồng thời hóa thành một đạo hắc ảnh, hung hăng lao về phía cơ giáp.
Thao túng viên của chiếc cơ giáp này rõ ràng là một lão thủ thân kinh bách chiến, y điều khiển cơ giáp nhảy lên nhảy xuống, thinh thoảng lại lợi dụng kiếm laser trong tay và loại vũ khí như pháo năng lượng bắn cho quái thú Phật Lãng Khắc kêu ngao ngao.
Thời gian kéo dài, thể lực của quái thú Phật Lãng Khắc tiêu hao một nửa lớn, hơn nữa dưới sự đả kích của hòa lực cường đại, trên người bọn chúng cũng có thêm không ít vết thương.
Thế là, quái thú động tác không còn linh mẫn nữa cuối cùng cũng không thể uy hiếp được cơ giáp, sau cùng bị cơ giáp kích phát, phân biệt chém chết.
Sau khi nhìn thấy cảnh mán tanh vừa rồi, Hoa Danh Đường hỏi: "Sao, các ngươi có cảm nhận gì?"
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, nói: "Rất mạnh, bất kể là tính năng của cơ giáp hay là kinh nghiệm và năng lực của cơ giáp thủ đều rất mạnh."
Hắn là nói rất thật, nếu đổi cho hắn điều khiển Bạch Hạc hiệu, vậy thì tuyệt đối không thể Bảo trì trạng thái không bị thương tổn trước sự vây công của ba con quái thú này.
Có lẽ, Bảo Cơ Nặc vứt bỏ cơ giáp, lợi dụng năng lực thể thuật của y trực tiếp phá vỡ nội tạng của quái thú, trái lại có thể dễ dàng giành được thắng lợi.
Trên mặt Hoa Danh Đường lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, ông ta chỉ lên màn hình nói: "Xem tiếp đi."
Trong quảng trường lại thả ra ba con quái thú Phật Lãng Khắc nữa, thể hình của ba con quái thú này so với ba con vừa rồi không ngờ còn cường tráng hơn, rất rõ ràng, thực lực của chúng so với đồng bạn vừa rồi thì cao hơn một bậc.
Một cơ giáp tương tự như vừa rồi chậm rãi bước ra, tiếng quái thú sắt thép giẫm lên mặt đất vang ầm ầm.
Ba người bọn Phương Minh Nguy nghi hoặc không hiểu nhìn lên màn hình tình hình đồng dạng, vì sao phải làm lại một lần tra?
Ba con quai thú Phật Lãng Khắc lao nhanh về phía cơ giáp, từ trong cái miệng to đùng của nó lộ ra răng nanh sắc bén.
Đột nhiên, cơ giáp vốn đang đứng trước chúng không thấy đâu nữa, giống như là một cơn gió thổi qua, lại giống như là ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn lên ngực chúng.
Ba con quái thú dừng lại, thân thể của chúng đột nhiên tách ra từ thắt lưng.
Tiếng kêu gào đau đớn từ trong miệng quái thú phát ra, ngay cả trong xe phòng ở trên không trung cũng có thể lờ mờ nghe thấy một chút động tính.
Nhanh quá...
Đám người Phương Minh Nguy toát mồ hôi, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dọc theo xương sống trườn lên, hơn nữa có xu thế khiến người ta run rẩy.
Hoa Danh Đường vẻ mặt bất động, hỏi: "Hiện tại, các ngươi có cảm giác gì?"
"Rất cường đại." Phương Minh Nguy nhắm hai mắt lại, nói: "Cơ giáp này quá cường đại, lực lượng khoa học kỹ thuật của quốc gia văn minh cấp năm quả thực là không tằm thường."
"Vậy ư?" Hoa Danh Đường bật cười, nói: "Nói thực cho các ngươi biết, cơ giáp đi ra trước sau kỳ thực cùng là một chiếc."
"Cái gì cơ?" Phương Minh Nguy kinh ngạc trợn tròn mắt lên.
Chiếc cơ giáp đầu tiên giằng có với ba con quái thú mãi mới giành được thắng lợi, còn chiếc cơ giáp thử hai cơ hồ trong nháy mắt đã trảm sát ba con quái thú cường tráng ngay tại đương trường.
Cơ giáp trước sau có biểu hiện cách nhau một trời một vực không ngờ lại là cùng một chiếc, chuyện này làm sao mà không khiến người ta kinh hãi cho được.
Đột nhiên, trong đầu Phương Minh Nguy lóe linh quang, hắn nhướn mày, nói: "Người, cơ giáp thủ điều khiển..."
Hoa Danh Đường cười lớn: "Hảo tiều tử, không sai, chính bởi vì cơ giáp thủ điều khiển khác nhau mới có sự khác biệt như vậy."
Phương Minh Nguy sờ sờ da đầu, nói: "Tướng quân các hạ, tuy thực lực của cơ giáp thủ có khác biệt, nhưng chênh lệch như vậy thi quá xa rồi."
"Không, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại không ngừng đề thăng, tương tự, yêu cầu đối với thao tác viên cũng càng lúc càng cao. Đế quốc Nữu Man chúng ta là quốc gia văn minh cấp năm, cơ giáp tối tân được chế tạo ra uy lực quả thật rất lớn, nhưng yêu cầu đối với cơ giáp thủ cũng không ngừng đề cao." Hoa Danh Đường than: "Cơ giáp thù xuất trường đầu tiên là hảo thủ thể thuật hệ cấp mười, nhưng cơ giáp thứ hai lại là một cao thủ thể thuật hệ cấp mười một."
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc