Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 3 - Chương 21: Tương lai
Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của Phương Minh Nguy, Khắc Lỵ Tư đau lòng nói: “Chị Viên Ninh thật là khôngbiết nặng nhẹ, lại dùng sức như vậy, thật là...”
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng lên, chuyện mình làm ra tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, hắn cười hắc hắc nói: “Em cho rằng bá vương long kia cũng ôn nhu giống em sao?”
“Ôn nhu?” Khắc Lỵ Tư quay đầu lại, đột nhiên mím cười, nói: “Minh Nguy, anh là người đầu tiên nói em ôn như đó!” Phương Minh Nguy sờ mũi, quả thật, từ nhỏ sing sống trong Khải Lý gia, Khắc Lỵ Tư tuyệt đối không thể nào có sự ôn như như nước của con gái được.
Sở dĩ nàng ta đối xử với mình như vậy, phần lớn nguyên nhân là do lực lượng tinh thần mình ẩn giấu trong linh hồn của nàng
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?’ Khắc Lỵ Tư ôn nhu hỏi.
“Anh nghĩ...” Phương Minh Nguy thu hồi tâm thần chớp mắt, nói: “Mấy hôm trước anh lên mạng dạo một vòng nhìn thấy vài thư, có tác dụng với chúng ta.”
“Trang web gì?”
“Thế giới cực lạc”
“Chưa từng nghe nói qua, có nội dung gì?”
“Rất nhiều, nhưng chủ yếu là nói về làm thế nào cho sinh hoạt cuộc sống thêm mỹ mãn” Phương Minh Nguy nhỏ giọng lại, một lần nửa cúi đầu xuống, mặt của Khắc Lỵ Tư đỏ ửng lên, nghênh tiếp đón khách.
“Cạch...”
Cửa lớn bị người ta lỗ mãng đẩy ra, Phương Minh Nguy cả kinh, vội vàng nhảy dựng lên. Trên mặt của Khắc Lỵ Tư cũng kiều diễm ướt át như cũ, nhưng mà nàng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn người mới vào, sau đó chào tạm biệt.
“Thi Nại Đức, cậu tới chỗ người khác, chẳng lẽ không biết gõ của sao?” Phương Minh Nguy cực kỳ tức giận nói.
“Tớ xin cậu” Thi Nại Đức đứng thẳng dậy nói: “Là cậu không có đóng của, tớ đẩy ra liền mở.”
“Tớ không đóng?”
“Đúng vậy, người anh em, cho dù cậu có gấp gáp, thì cũng nên biết liêm sỉ một chút chứ.” Thi Nại Đức nói: “Ban ngày làm việc này, nhất định phải đóng cửa”.
“Nói bậy” Phương Minh Nguy thuận miệng mắng một câu, nhưng trong lòng lại nguyền rủa Viên Ninh, cũng không biết là cô gái này cố ý hay không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô lại của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy cũng bất đắc dĩ nói: “Đừng hiểu lầm, tớ chỉ đang nói chuyện với nàng ta thôi”
“À, nói chuyện” Thi Nại Đức kêu lên một tiếng khoa Trương, đột nhiên nói:”Mặt cậu bị gì vậy?”
“Không có gì, bị bá vương long đánh.”
“Viên Ninh vì sao lại đánh cậu?”
Phương Minh Nguy nhún vai, nói:”Bả vương long đánh người còn cần lý do sao?”
Thi Nại Đức cẩn thận nghĩ, sau đó gật đầu đồng cảm, thuận miệng hói: “Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?”
“Trang web màu vàng.''
“Cái gì?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, cười khó xử nói: “Bọn tớ đang thảo luận... à đúng rồi, cậu tới làm gì?”
Thi Nại Đức nghe đến chính sự, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi: “Hôm qua cậu gặp Vương nguyên soái, quyết định chọn ai chưa?”
“Quyết định rồi, Vương Lôi là một trong số đó”
“Là Vương Lôi à, vậy thì tốt rồi... khoan đã, cái gì mà một trong số đó?”
“Vương nguyên soái đã đáp ứng rồi, cho phép tớ chọn bốn người, cho nên Vương Lôi đương nhiên là một trong số đó.”
“Bốn người?” Vẻ mặt Thi Nại Đức tràn đầy vẻ không tin hỏi: “Cậu xác định là không nghe lầm?”
“Đương nhiên, chính là Trương Nhuận Thủy, Hạ Linh Lung, Từ Quân và Vương Lôi”
Sắc mặt của Thi Nại Đức lại một lần nửa thay đổi, hỏi:”Sao ngay cả Từ Quân mà cậu cũng chọn?”
“Tại sao, anh ấy có gì không ổn?”
“Cũng không phải” Thi Nại Đức lưỡng lự hỏi: “Cậu biết gia thế của Từ Quân không?”
“Cũng biết một chút, nghe nói là con riêng của Từ gia.”
“Không sai, cha của anh ấy là con cháu của Từ gia, ngay từ đầu ở chung với mẹ của anh ấy, rồi mang bầu anh ta. Về sau lại cưới một cô gái có gia thế tương đương làm vợ, bỏ rơi mẹ con họ”
“A, sau đó?” Phương Minh Nguy hứng thú hỏi, không thể tưởng được trên người Từ Quân lại có nhiều tin tức như vậy.
“Sau đó, mẹ của anh ấy một mình nuôi lớn anh ấy, mà thiên tu của anh ta cũng không tồi, năm năm trước một mình đi đến Thủ Đô tinh, và vô tình được Vương nguyên soái thu nhận.” Thi Nại Đức thở dài, nói: “Tuy chỉ là một đệ tử ký danh nhưng mà có Vương Tự Cường làm sư phụ, thân phận đương nhiên cũng khác.”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, nghĩ đến chuyện xẩy ra phía sau, liền hỏi: “Có phải là
Từ gia sau khi nhận được tin, liền lấy lại liên lạc với anh ta?”
“Đúng vậy, người của Từ gia nhìn thấy được thành tựu bất phàm của anh ta, liền muốn làm tốt với anh ấy.” Thi Nại Đức mỉm cười nói: “Đáng tiếc là, Từ quân căn bản là không coi ý tốt của người ta ra gì, nghe nói hai bên còn làm huyên náo một trận”
“Không thể nào, Từ Quân không phải là theo họ cha sao, chẳng lẽ còn có cái gì không được?”
“Không phải, khi mẹ của anh ấy vừa sinh anh ta ra, liền đặt cho cái họ này rồi, nghe nói Từ Quân tuy không vui, nhưng mà không dám làm trái ý của mẹ, cho nên cứ giữ cái họ này lại luôn.”
Phương Minh Nguy im lặng không nói gì, liên tưởng đến thái độ và lời nói của Từ Quân lúc ấy, cũng biết là những lời này rất thật tâm.
“Người anh em, cảm ơn cậu”
“Cảm ơn tớ?” “Đúng vậy, lần này nếu như không có cậu hỗ trợ, Vương Lôi khẳng định không có cơ hội được nhìn trúng.”
“Ha ha, phải nói là tớ có được một bảo tiêu chung thân miễn phí, nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Thi Nại Đức lắc đầu, vươn tay bấm điện thoại, sau một hồi, Vương Lôi đi đến trước mặt bọn họ.
Rất hiển nhiên, Vương Lôi đã chuẩn bị trước rồi, vừa thấy Phương Minh Nguy, lập tức cam đoan: “Phương tiên sinh, cảm ơn ngài đã đề cử tôi bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, từ nay về sau, mạng của Vương Lôi tôi sẽ giao cho ngài.”
“Không cần khoa trương vậy chứ’ Phương Minh Nguy cười nói: “Anh vẫn còn là người của quân đội mà.”
“Không phải” Thi Nại Đức thản nhiên nói: “Từ khi anh ta bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, thì đã được xóa tên trong quân đội rồi. Từ nay về sau, anh ta chính là đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái, thân phận trước kia đều hoàn toàn vứt bỏ.” Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, Khắc Lỵ Tư cũng từng nói qua, chỉ cần Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung có thể bái nhập môn hạ của Vương Tự Cường, thì bọn họ cũng không còn bất kỳ quan hệ nào với Khải Lý gia cả. Không thể tưởng được bên phía Thi Nại Đức cũng như vậy, Vương Lôi thậm chí là ngay cả quân trang cũng cam tâm cởi ra.
“Vương tiên sinh, anh đã sĩ quan cấp bậc thiếu tá, như vậy mà rời khỏi quân đội, có phải là hơi tiếc không?”
Thần sắc trên mặt của Vương Lôi có chút buồn bã, nhưng liền nói: “Tôi quả thật không nỡ rời khỏi quân đội, nhưng có thể trở thành đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái, tất cả đều đáng giá.”
Phương Minh Nguy nhướng mày, hỏi: “Đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái thật sự nổi tiếng vậy sao?”
Thi Nại Đức và Vương Lôi kinh ngạc nhìn hắn, nếu như là người khác nói câu này, sợ rằng hai người này đã có xúc động muốn oánh người rồi, nhưng mà Phương Minh Nguy nói ra, hai người bọn họ nhìn nhau, đồng thời thở dài một tiếng. Đúng là người so với người, thật tức chết người mà.
Thi Nại Đúc vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu không nói một tiếng, rời đi. Miệng của Vương Lôi nhúc nhích vài lần, rốt cục cũng không giải thích, chào một cái, cáo từ đi luôn.
Nhìn thấy bộ dáng của cậu bạn tốt, Phương Minh Nguy biết mình đã nói sai rồi, nhưng trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này thực lực của mình tăng mạnh nhất định phải làm cho Vương Tự Cường thu nhận Thi Nại Đức làm đệ tử nhập môn, cho hắn một bất ngờ thật to. Đang suy nghĩ thì khuôn mặt tươi cười của Từ Quân đi đến, chân thành nói:”Phương tiên sinh, cảm ơn em.”
Nói thật, ở ngày hôm trước, Từ Quân cũng không ôm hy vọng quá lớn, hắn ta chỉ muốn cố gắng một chút mà thôi. Nhưng mà sau khi tin tức truyền đến, hắn vẫn không nhịn được hưng phấn trong lòng.
“Anh biết?” Phương Minh Nguy ngẩn ra, tinh tức của Từ Quân sao lại còn nhanh hơn cả Thi Nại Đức và Khắc Lỵ Tư,
“Đúng vậy, Phương tiên sinh, chớ quên, anh vốn là người ở đây mà!” Từ Quân cất lời giải thích.
Phương Minh Nguy bừng tỉnh, cường long không áp được đầu xà, đây chính là đạo lý.
Chậm rãi thu hồi lại nụ cười, trên mặt Từ Quân tràn đầy sự ngưng trọng, chậm rãi nói: “Phương tiên sinh, anh khác với bọn người Trương Nhuận Thủy, vì sinh tồn, vì muốn nổi bật, từ nhỏ anh đã hiểu được rất nhiều chuyện. Cho nên..,”Hắn đưa mắt đầy thâm ý nhìn đối phương, nói: “Cho nên, nếu như em có chuyện nào không tiện ra tay, có thể yên tâm để anh đi làm.”
Trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh, cảm thấy một cổ hàn ý bay lên trong đầu, miễn cưỡng cười nói: “Từ đại ca, hình như em không có chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng được cả.”
“Bây giờ không có, cũng không có nghĩa là về sau không có” Từ Quân thản nhiên nói:”Từ khi em bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, khoảnh khắc đó, em đã không còn là em trước kia. Có một số việc, sẽ từ từ xuất hiện, mà em cũng sẽ chậm rãi làm quen.”
“Thật không?” Vẻ mặt của Phương Minh Nguy có chút mất tự nhiên, nhưng mà đối với lời nói của Từ Quân, hắn cũng không bất ngờ. Trên thực tế, trên người hắn cũng có nhiều bí mật lắm, hơn nửa từ sau khi bị bắt cóc, hắn cũng rõ ràng mình đã không còn là mình trước kia.
“Bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, là mục tiêu của anh, mà thiên phú của em, cũng trở thành chỗ dựa lớn nhất sau này của anh, cho nên, anh sẽ đặt an nguy của em lên hàng đầu” Từ Quân gật đầu với hắn, nói khẽ; “Sau này, xin em cứ mở mắt mà nhìn.”
Đưa mắt nhìn Từ Quân mỉm cười rơi đi, ánh mắt của Phương Minh Nguy có chút phức tạp, hắn ngồi xuống ghế sô pha, buông lỏng thần kinh của mình, ngẩng đầu lên nhìn nóc này, trong mắt không hề có bất kỳ tiêu cự nào.
Liên minh địa cầu! Mình rốt cục đã dần dần tiếp cận trung tâm của con quái vật khổng lồ này rồi...
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng lên, chuyện mình làm ra tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, hắn cười hắc hắc nói: “Em cho rằng bá vương long kia cũng ôn nhu giống em sao?”
“Ôn nhu?” Khắc Lỵ Tư quay đầu lại, đột nhiên mím cười, nói: “Minh Nguy, anh là người đầu tiên nói em ôn như đó!” Phương Minh Nguy sờ mũi, quả thật, từ nhỏ sing sống trong Khải Lý gia, Khắc Lỵ Tư tuyệt đối không thể nào có sự ôn như như nước của con gái được.
Sở dĩ nàng ta đối xử với mình như vậy, phần lớn nguyên nhân là do lực lượng tinh thần mình ẩn giấu trong linh hồn của nàng
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?’ Khắc Lỵ Tư ôn nhu hỏi.
“Anh nghĩ...” Phương Minh Nguy thu hồi tâm thần chớp mắt, nói: “Mấy hôm trước anh lên mạng dạo một vòng nhìn thấy vài thư, có tác dụng với chúng ta.”
“Trang web gì?”
“Thế giới cực lạc”
“Chưa từng nghe nói qua, có nội dung gì?”
“Rất nhiều, nhưng chủ yếu là nói về làm thế nào cho sinh hoạt cuộc sống thêm mỹ mãn” Phương Minh Nguy nhỏ giọng lại, một lần nửa cúi đầu xuống, mặt của Khắc Lỵ Tư đỏ ửng lên, nghênh tiếp đón khách.
“Cạch...”
Cửa lớn bị người ta lỗ mãng đẩy ra, Phương Minh Nguy cả kinh, vội vàng nhảy dựng lên. Trên mặt của Khắc Lỵ Tư cũng kiều diễm ướt át như cũ, nhưng mà nàng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn người mới vào, sau đó chào tạm biệt.
“Thi Nại Đức, cậu tới chỗ người khác, chẳng lẽ không biết gõ của sao?” Phương Minh Nguy cực kỳ tức giận nói.
“Tớ xin cậu” Thi Nại Đức đứng thẳng dậy nói: “Là cậu không có đóng của, tớ đẩy ra liền mở.”
“Tớ không đóng?”
“Đúng vậy, người anh em, cho dù cậu có gấp gáp, thì cũng nên biết liêm sỉ một chút chứ.” Thi Nại Đức nói: “Ban ngày làm việc này, nhất định phải đóng cửa”.
“Nói bậy” Phương Minh Nguy thuận miệng mắng một câu, nhưng trong lòng lại nguyền rủa Viên Ninh, cũng không biết là cô gái này cố ý hay không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô lại của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy cũng bất đắc dĩ nói: “Đừng hiểu lầm, tớ chỉ đang nói chuyện với nàng ta thôi”
“À, nói chuyện” Thi Nại Đức kêu lên một tiếng khoa Trương, đột nhiên nói:”Mặt cậu bị gì vậy?”
“Không có gì, bị bá vương long đánh.”
“Viên Ninh vì sao lại đánh cậu?”
Phương Minh Nguy nhún vai, nói:”Bả vương long đánh người còn cần lý do sao?”
Thi Nại Đức cẩn thận nghĩ, sau đó gật đầu đồng cảm, thuận miệng hói: “Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?”
“Trang web màu vàng.''
“Cái gì?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, cười khó xử nói: “Bọn tớ đang thảo luận... à đúng rồi, cậu tới làm gì?”
Thi Nại Đức nghe đến chính sự, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi: “Hôm qua cậu gặp Vương nguyên soái, quyết định chọn ai chưa?”
“Quyết định rồi, Vương Lôi là một trong số đó”
“Là Vương Lôi à, vậy thì tốt rồi... khoan đã, cái gì mà một trong số đó?”
“Vương nguyên soái đã đáp ứng rồi, cho phép tớ chọn bốn người, cho nên Vương Lôi đương nhiên là một trong số đó.”
“Bốn người?” Vẻ mặt Thi Nại Đức tràn đầy vẻ không tin hỏi: “Cậu xác định là không nghe lầm?”
“Đương nhiên, chính là Trương Nhuận Thủy, Hạ Linh Lung, Từ Quân và Vương Lôi”
Sắc mặt của Thi Nại Đức lại một lần nửa thay đổi, hỏi:”Sao ngay cả Từ Quân mà cậu cũng chọn?”
“Tại sao, anh ấy có gì không ổn?”
“Cũng không phải” Thi Nại Đức lưỡng lự hỏi: “Cậu biết gia thế của Từ Quân không?”
“Cũng biết một chút, nghe nói là con riêng của Từ gia.”
“Không sai, cha của anh ấy là con cháu của Từ gia, ngay từ đầu ở chung với mẹ của anh ấy, rồi mang bầu anh ta. Về sau lại cưới một cô gái có gia thế tương đương làm vợ, bỏ rơi mẹ con họ”
“A, sau đó?” Phương Minh Nguy hứng thú hỏi, không thể tưởng được trên người Từ Quân lại có nhiều tin tức như vậy.
“Sau đó, mẹ của anh ấy một mình nuôi lớn anh ấy, mà thiên tu của anh ta cũng không tồi, năm năm trước một mình đi đến Thủ Đô tinh, và vô tình được Vương nguyên soái thu nhận.” Thi Nại Đức thở dài, nói: “Tuy chỉ là một đệ tử ký danh nhưng mà có Vương Tự Cường làm sư phụ, thân phận đương nhiên cũng khác.”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, nghĩ đến chuyện xẩy ra phía sau, liền hỏi: “Có phải là
Từ gia sau khi nhận được tin, liền lấy lại liên lạc với anh ta?”
“Đúng vậy, người của Từ gia nhìn thấy được thành tựu bất phàm của anh ta, liền muốn làm tốt với anh ấy.” Thi Nại Đức mỉm cười nói: “Đáng tiếc là, Từ quân căn bản là không coi ý tốt của người ta ra gì, nghe nói hai bên còn làm huyên náo một trận”
“Không thể nào, Từ Quân không phải là theo họ cha sao, chẳng lẽ còn có cái gì không được?”
“Không phải, khi mẹ của anh ấy vừa sinh anh ta ra, liền đặt cho cái họ này rồi, nghe nói Từ Quân tuy không vui, nhưng mà không dám làm trái ý của mẹ, cho nên cứ giữ cái họ này lại luôn.”
Phương Minh Nguy im lặng không nói gì, liên tưởng đến thái độ và lời nói của Từ Quân lúc ấy, cũng biết là những lời này rất thật tâm.
“Người anh em, cảm ơn cậu”
“Cảm ơn tớ?” “Đúng vậy, lần này nếu như không có cậu hỗ trợ, Vương Lôi khẳng định không có cơ hội được nhìn trúng.”
“Ha ha, phải nói là tớ có được một bảo tiêu chung thân miễn phí, nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Thi Nại Đức lắc đầu, vươn tay bấm điện thoại, sau một hồi, Vương Lôi đi đến trước mặt bọn họ.
Rất hiển nhiên, Vương Lôi đã chuẩn bị trước rồi, vừa thấy Phương Minh Nguy, lập tức cam đoan: “Phương tiên sinh, cảm ơn ngài đã đề cử tôi bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, từ nay về sau, mạng của Vương Lôi tôi sẽ giao cho ngài.”
“Không cần khoa trương vậy chứ’ Phương Minh Nguy cười nói: “Anh vẫn còn là người của quân đội mà.”
“Không phải” Thi Nại Đức thản nhiên nói: “Từ khi anh ta bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, thì đã được xóa tên trong quân đội rồi. Từ nay về sau, anh ta chính là đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái, thân phận trước kia đều hoàn toàn vứt bỏ.” Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, Khắc Lỵ Tư cũng từng nói qua, chỉ cần Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung có thể bái nhập môn hạ của Vương Tự Cường, thì bọn họ cũng không còn bất kỳ quan hệ nào với Khải Lý gia cả. Không thể tưởng được bên phía Thi Nại Đức cũng như vậy, Vương Lôi thậm chí là ngay cả quân trang cũng cam tâm cởi ra.
“Vương tiên sinh, anh đã sĩ quan cấp bậc thiếu tá, như vậy mà rời khỏi quân đội, có phải là hơi tiếc không?”
Thần sắc trên mặt của Vương Lôi có chút buồn bã, nhưng liền nói: “Tôi quả thật không nỡ rời khỏi quân đội, nhưng có thể trở thành đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái, tất cả đều đáng giá.”
Phương Minh Nguy nhướng mày, hỏi: “Đệ tử nhập môn của Vương nguyên soái thật sự nổi tiếng vậy sao?”
Thi Nại Đức và Vương Lôi kinh ngạc nhìn hắn, nếu như là người khác nói câu này, sợ rằng hai người này đã có xúc động muốn oánh người rồi, nhưng mà Phương Minh Nguy nói ra, hai người bọn họ nhìn nhau, đồng thời thở dài một tiếng. Đúng là người so với người, thật tức chết người mà.
Thi Nại Đúc vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu không nói một tiếng, rời đi. Miệng của Vương Lôi nhúc nhích vài lần, rốt cục cũng không giải thích, chào một cái, cáo từ đi luôn.
Nhìn thấy bộ dáng của cậu bạn tốt, Phương Minh Nguy biết mình đã nói sai rồi, nhưng trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này thực lực của mình tăng mạnh nhất định phải làm cho Vương Tự Cường thu nhận Thi Nại Đức làm đệ tử nhập môn, cho hắn một bất ngờ thật to. Đang suy nghĩ thì khuôn mặt tươi cười của Từ Quân đi đến, chân thành nói:”Phương tiên sinh, cảm ơn em.”
Nói thật, ở ngày hôm trước, Từ Quân cũng không ôm hy vọng quá lớn, hắn ta chỉ muốn cố gắng một chút mà thôi. Nhưng mà sau khi tin tức truyền đến, hắn vẫn không nhịn được hưng phấn trong lòng.
“Anh biết?” Phương Minh Nguy ngẩn ra, tinh tức của Từ Quân sao lại còn nhanh hơn cả Thi Nại Đức và Khắc Lỵ Tư,
“Đúng vậy, Phương tiên sinh, chớ quên, anh vốn là người ở đây mà!” Từ Quân cất lời giải thích.
Phương Minh Nguy bừng tỉnh, cường long không áp được đầu xà, đây chính là đạo lý.
Chậm rãi thu hồi lại nụ cười, trên mặt Từ Quân tràn đầy sự ngưng trọng, chậm rãi nói: “Phương tiên sinh, anh khác với bọn người Trương Nhuận Thủy, vì sinh tồn, vì muốn nổi bật, từ nhỏ anh đã hiểu được rất nhiều chuyện. Cho nên..,”Hắn đưa mắt đầy thâm ý nhìn đối phương, nói: “Cho nên, nếu như em có chuyện nào không tiện ra tay, có thể yên tâm để anh đi làm.”
Trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh, cảm thấy một cổ hàn ý bay lên trong đầu, miễn cưỡng cười nói: “Từ đại ca, hình như em không có chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng được cả.”
“Bây giờ không có, cũng không có nghĩa là về sau không có” Từ Quân thản nhiên nói:”Từ khi em bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, khoảnh khắc đó, em đã không còn là em trước kia. Có một số việc, sẽ từ từ xuất hiện, mà em cũng sẽ chậm rãi làm quen.”
“Thật không?” Vẻ mặt của Phương Minh Nguy có chút mất tự nhiên, nhưng mà đối với lời nói của Từ Quân, hắn cũng không bất ngờ. Trên thực tế, trên người hắn cũng có nhiều bí mật lắm, hơn nửa từ sau khi bị bắt cóc, hắn cũng rõ ràng mình đã không còn là mình trước kia.
“Bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, là mục tiêu của anh, mà thiên phú của em, cũng trở thành chỗ dựa lớn nhất sau này của anh, cho nên, anh sẽ đặt an nguy của em lên hàng đầu” Từ Quân gật đầu với hắn, nói khẽ; “Sau này, xin em cứ mở mắt mà nhìn.”
Đưa mắt nhìn Từ Quân mỉm cười rơi đi, ánh mắt của Phương Minh Nguy có chút phức tạp, hắn ngồi xuống ghế sô pha, buông lỏng thần kinh của mình, ngẩng đầu lên nhìn nóc này, trong mắt không hề có bất kỳ tiêu cự nào.
Liên minh địa cầu! Mình rốt cục đã dần dần tiếp cận trung tâm của con quái vật khổng lồ này rồi...
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc