Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 2 - Chương 75: Hiểu lầm
Cửa phòng lại bị mở ra một lần nữa, nhưng lúc này không phải là mở toàn bộ, mà chỉ mở ra một nửa, một cái đầu đưa vào lén lút nhìn quanh.
“Thi Nại Đức, đầu của cậu đỡ chưa?” Phương Minh Nguy chỉ cần liếc sơ một cái là nhận ra chủ nhân của cái đầu này là ai.
“Hoàn toàn tốt rồi” Thi Nại Đức cười ha hả, sau đó đi vào, nhìn Phương Minh Nguy, nặng nề thở dài.
“Cậu sao thế?”
“Tớ không biết thì ra cậu cũng có một chân với Viên Ninh, nếu không tớ chắc chắn sẽ không giúp cậu tán gái”
“Cậu giúp tớ tán gái?”
“Đúng vậy, nếu như không có sự hỗ trợ của tớ, cậu cho rằng cô cảnh sát kia có thể tiến vào trung tâm căn cứ của gia tộc Khải Lý sao”
Phương Minh Nguy bừng tỉnh, hèn chi ở chỗ này lại nhìn thấy được Hạ Linh Lung: “Thì ra là do cậu mời đến.”
“Đúng vậy” Thi Nại Đức thở dài, đi đến bên cạnh Phương Minh Nguy, ngồi xuống nói: “Cậu và Viên Ninh rốt cục là có chuyện gì thế? Lần trước không phải là không có phát sinh quan hệ sao, tại sao bây giờ lại liên quan đến nhau thế”
“Tớ thật sự không có quan hệ với cô ấy” Phương Minh Nguy thề thốt.
“Không cần giải thích, tớ vốn cho rằng Viên Ninh liều mạng trong ba tháng để giúp cậu hoàn thành Bạch Hạc cũng là vì để bù cho vụ đánh cược lần trước, nhưng bây giờ nhìn ra không phải như vậy” Thi Nại Đức lắc đầu, đột nhiên nói: “Nhưng mà nói thật nhau, cậu thoạt nhìn thành thật thế, mà tay chân cũng nhanh thật, ba người đều là cực phẩm cả”
Tức giận trợn tròn mắt, Phương Minh Nguy nói: “Chính vì là cực phẩm, cho nên mình không dám đụng”
“Cắt!” Thi Nại Đức khinh thường cười lạnh một tiếng, đứng dậy hỏi: “Cà phê Lam Sơn lần trước cho cậu đâu? Cho tớ một chút”.
“Làm gì?”
“Tiến sĩ Tạp Tu thích uống cà phê Lam Sơn. Mấy hôm trước vừa mới uống hết, tớ đi đưa cho ông giùm cậu, để ông giảm nhiệt. Nếu không thì cậu đợi ông rèn luyện thể thuật đi nha”.
Phương Minh Nguy lập tức nhớ ra cái mặt giống đầu heo của Thi Nại Đức, không khỏi run lên, nói: “ở bên giường trong nhà, cậu đi lấy đi”.
Thi Nại Đức cũng không khách khí, trực tiếp đi vào phòng trong, đột nhiên phát ra một tiếng kêu to.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, dưới chân giống như được lắp lò xo vậy, nhảy dựng lên, chạy ngay vào trong phòng, chỉ thấy Thi Nại Đức đang chỉ vào cái giường lớn bị sụp, nói: “Cậu đúng là quá mãnh liệt, thậm chí ngay cả giường cũng bị sụp luôn”.
Phương Minh Nguy cười khổ lắc đầu, nói: “Nói hưu nói vượn”.
“Đừng gạt tớ, nói thiệt cho cậu biết, vừa rồi cậu và Hạ cảnh quan bên trong làm việc, tớ đang đứng ở bên ngoài”.
“Làm việc?”
“Đúng vậy, tớ cứ cho rằng chỉ có đàn bà mới rên rỉ, nhưng tiếng rên của cậu còn to hơn đàn bà nhiều”.
Trên mặt của Phương Minh Nguy trong nháy mắt đã lóe lên khí đen, nói: “Thi Nại Đức, cái giường này không có bất kỳ quan hệ nào đến Hạ Linh Lung cả”.
“Vậy ai làm nó sập?”
“Viên Ninh?”
“A, Viên Ninh...”
Phương Minh Nguy dùng tay che mặt luôn, không muốn giải thích với tên nhóc này nữa.
Thuận tay đi đến giường, cầm lầy bịch cà phê Lam Sơn đưa cho Thi Nại Đức, nói: “Người anh em, bên chỗ tiến sĩ Tạp Tu, xin nhờ cậu hao tâm tổn trí”.
“Yên tâm đi, nhưng cậu tốt nhất là nên rõ ràng nếu cậu không thật tâm, thì đừng tiếp tục dảy dưa với Viên Ninh nữa”.
“Tớ không có dây dưa với cô ta” Phương Minh Nguy buồn rầu nói: “Là cô ấy tìm đến tớ, không phải là tớ đi tìm cô ấy”.
“Mị lực của cậu thật lớn, nhưng mà phóng chừng tiến sĩ Tạp Tu sẽ không tin đâu”.
“Được rồi” Phương Minh Nguy vung tay lên, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: “Thi Nại Đức, giúp tớ một chuyện nha”.
“Cậu nói đi!”
“Hạ Linh Lung vừa đến chỗ tớ, nói cái gì mà cảm ơn thay người ta. Cậu giúp tớ điều tra thêm, ngày tớ bỏ chạy đụng phái chiếc thuyền nhỏ, người trên ấy rốt cục là ai”.
“Những người đó à, tớ hiểu rồi” Thi Nại Đức nói: “Bọn họ là do tớ tự tay xứ lý”.
Trong mắt Phương Minh Nguy hiện lên vẻ tò mò: “Bọn họ là ai?”
“Bọn họ là cả nhà ba người thường” Thi Nại Đức thở dài một hơi: “Đứa nhỏ nhà này bị bệnh nan y, nhưng mà không có tiền chữa trị, đành phải chờ chết. Đứa nhỏ ấy hy vọng trước khi chết có thể thấy được biển lớn, thế là cả nhà ba người đi ra bờ biển, kết quả là bị cậu đụng trán”.
“Tớ không cố ý” Phương Minh Nguy run rẩy cái môi, nói: “Sau đó?”
“Rất đơn giản, tớ để lại một số tiền đủ để cho đứa nhỏ ấy chữa bệnh”.
Phương Minh Nguy nhìn đánh giá Thi Nại Đức từ trên xuống dưới, nói từ đáy lòng: “Không ngờ, thì ra cậu cũng có chút lương tâm”.
“Tớ đương nhiên là có lương tâm rồi” Thi Nại Đức ưỡn ngực một cái, nói: “ít nhất cũng có lương tâm hơn cậu”.
Phương Minh Nguy lắc đầu cười, lại nói: “Không đúng, nếu như cậu ra tiền, vậy tại sao Hạ Linh Lung lại cảm ơn tớ?”
“Tớ dùng danh nghĩa của cậu để quyên tặng”.
Im lặng nửa ngày, Phương Minh Nguy nói: “Cảm ơn”.
Thi Nại Đức cầm cái hộp đi ra ngoài cửa, nói: “Cậu chuẩn bị đi, mười ngày sau, chúng ta cùng đi đến Thủ Đô tinh”.
“Cậu cũng muốn đi?”
“Đương nhiên, có thể gặp được Vương Tự Cường nguyên soái, cơ hội tốt như vậy, tớ đương nhiên không bỏ qua rồi” Thi Nại Đức cười nói: “Nhưng mà thật không ngờ, tên nhóc cậu rốt cục có đặc điểm gì hơn người, mà khiến cho Vương nguyên soái coi trọng chứ”.
Phương Minh Nguy cúi đầu xuống, thẹn thùng cười nói: “Đương nhiên là bởi vì tớ có thiên phú hơn người”.
Thi Nại Đức làm ra vẻ mặt muốn nôn mửa, nói:”Đừng giả bộ” Dừng lại một chút, nói tiếp: “Người anh em, nếu có thể, giúp tớ một chuyện đi”.
“Chuyện gì, cậu cứ việc nói” Phương Minh Nguy nói không cần nghĩ, với giao tình của hắn và Thi Nại Đức, vô luận là chuyện gì, chỉ cần Thi Nại Đức nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối.
Thi Nại Đức nhỏ giọng xuống nói: “Cậu là người mà Vương nguyên soái đích thân muốn gặp, ông ta nhất định sẽ thu cậu làm đồ đệ, lúc đó cậu nói tốt cho tớ vài câu, để cho tớ cùng ở lại, thế nào?”
“Được” Phương Minh Nguy đáp: “Tớ hứa với cậu, nếu như Vương nguyên soái không đáp ứng, như vậy tớ cũng không bái sư,”.
Thi Nại Đức giật mình nhảy dựng lên, nói: “Cậu điên rồi”
“Tớ không điên” Phương Minh Nguy nhàn nhạt nói.
Trên thực tế, trong lòng hắn quả thật cũng có quyết định của mình, Vương Tự Cường là cao thủ địa cầu duy nhất đạt đến cấp mười sáu, có trời mới biết ông ta có nhìn ra bí mật trên người mình không. Nếu như thật sự bị ông ta phát hiện, như vậy thì tương lai của mình nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Nếu như không phải biết mình không còn cách nào chống lại quyết định của mấy người tiến sĩ Tạp Tu, như vậy thì thậm chí là hắn còn không muốn đến Thủ Đô tinh nữa.
Cho nên, nếu có chuyện của Thi Nại Đức làm có, như vậy không bái sư có lẽ cũng là chuyện tốt.
Thi Nại Đức lắc đầu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Phương Minh Nguy, trong mắt tràn đầy vẻ lạ lẩm: “Cái tên ngu ngốc này, bái Vương nguyên soái làm thấy! Đây chính là ước mơ của bao nhiều người đấy, cậu từ bỏ như vậy, nhất định là đâu đã vào nước rồi.”
Phương Minh Nguy bật cười, nói: “Mặc kệ cậu nói thế nào, nhưng mà tớ đã quyết định rồi, nếu như ông ta không nhận cậu, thì tớ cũng vỗ mông rời đi. Tớ không tin không có sự chỉ đạo của ông ta, tớ không thể dương danh thiên hạ”
Trong mắt của Thi Nại Đức lóe lên một tia kích động đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Phương Minh Nguy, cảm ơn”
Phương Minh Nguy cũng không nói gì cả, hai anh em nhìn nhau, cười ăn ý, rốt cục cũng không đề cập đến chuyện này.
“Thiếu chút nữa đã quên nói cho cậu biết, lần này Khắc Lỵ Tư cũng muốn đi”
Một khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi hiện lên trong đầu, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi thăm: “Cô ấy đi làm gì?”
“Mục đích giống như tớ, đương nhiên là đại diện cho tập đoàn Khải Lý rồi” Thi Nại Đức cười nói: “Ngoại trừ cô ấy ra, tập đoàn Khải Lý còn đem những mâm móng tìm kiếm trong mười năm nay đến. Muốn thừa cơ hội này để xem Vương nguyên soái có nhìn trúng ai không.”
Trong lòng khẽ động Phương Minh Nguy hỏi: “Lần này cùng đi có bao nhiều người?”
“Không ít, theo kế hoạch sơ bộ của mấy người Đại Vệ, thì những người trẻ tuổi dưới năm mươi đã chọn được một trăm, nhóm người này sẽ từ khắp nơi đi đến Thủ Đô tinh. Nếu có thể, bọn họ sẽ cùng cậu gặp mặt Vương nguyên soái một lần.”
“Không giói hạn trong tinh cầu Tạp Lí Mỗ à”
“Đương nhiên, gia tộc Khải Lý mặc dù làm giàu trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, nhưng thế lực của bọn họ đã trải rộng ra các góc của liên minh địa cầu. Trên mỗi hành chính của tinh cầu đều có nền tảng của tập đoàn bọn họ, nhân tài kiệt xuất tất nhiên cũng được phân tán.”
“Trương Nhuận Thủy? Hắn có đi không?”
“Khẳng định đi, tên này nghe nói có cơ hội gặp mặt Vương nguyên soái, hai ngày nay hưng phấn đến mức không ngủ yên” Thi Nại Đức vỗ vai của hắn, nói: “Anh em, cậu đừng chú ý”
Phương Minh Nguy không nhịn được bật cười lên, hắn đương nhiên là không chú ý rồi.
Hắn bây giờ, đã không còn là thiếu niên vô tri như nửa năm trước.
Trải qua nửa năm thay đổi, hắn đã hiểu được rất nhiều chuyện, cho nên đối với cách làm của tập đoàn Khải Lý, hắn cũng không ghét.
Phải biết rằng, một tập đoàn khổng lồ như Khải Lý nếu muốn kinh doanh lâu dài không suy, thì lực lượng trù bị như thế nào, chính là chuyện có liên quan trực tiếp đến việc tập đoàn sau này có thể tiếp tục nữa hay không.
Tung lưới bốn phía, thu nạp nhân tài, hơn nữa còn bồi dưỡng bọn họ trở thành một phần của gia tộc Khải Lý, biện pháp này mỗi một gia tộc lớn đều phải trải qua.
Vô luận là cổ đại hay là hiện đại, tuy rằng khoa học kỹ thuật của loài người tiến bộ nhảy vọt, nhưng có một số việc vẫn không thay đổi.
Lý Minh, Đại Vệ, Trương Nhuận Thủy, bọn họ thông qua những thủ đoạn như vậy để đào móc tuyên chọn ra nhân tài. Mà một nhóm người được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, hơn nữa phải cực kỳ trung thành với gia tộc, mới cam đoan được sự phôn vinh của gia tộc, không thể bởi vì sự lãnh đạo vô năng của một người mà hoàn toàn lưu lạc trong miệng của người khác.
Đương nhiên, bồi dưỡng ra những nhân tài này, người trong gia tộc cũng đã cố hết sức. Giống như lần này, lấy cớ là bảo vệ cho Phương Minh Nguy, gia tộc Khải Lý nhất định sẽ phái một lượng người lớn đi theo, khiến cho những nhân vật trác tuyệt tuổi nhỏ này đi đến Thủ Đô tinh gặp mặt một lần.
Nếu có thể gặp mặt Vương nguyên soái, hơn nữa còn có một hai người được ông ta nhìn trúng, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Nhưng cho dù không thấy được Vương nguyên soái, nhiều người cùng đi với Phương Minh Nguy, cũng có thể trao đổi và tăng thêm tình cảm. Càng có thể mượn có này tuyên bố với tất cả mọi người, vị nhân tài trẻ tuổi được Vương nguyên soái coi trọng chính là chiến hữu thân mật nhất của gia tộc Khải Lý.
Đặt tay lên ngực mà suy nghĩ, nếu như mình trở thành người lãnh đạo của tập đoàn Khải Lý, chỉ sợ rằng cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự mà thôi.
“Thi Nại Đức, đầu của cậu đỡ chưa?” Phương Minh Nguy chỉ cần liếc sơ một cái là nhận ra chủ nhân của cái đầu này là ai.
“Hoàn toàn tốt rồi” Thi Nại Đức cười ha hả, sau đó đi vào, nhìn Phương Minh Nguy, nặng nề thở dài.
“Cậu sao thế?”
“Tớ không biết thì ra cậu cũng có một chân với Viên Ninh, nếu không tớ chắc chắn sẽ không giúp cậu tán gái”
“Cậu giúp tớ tán gái?”
“Đúng vậy, nếu như không có sự hỗ trợ của tớ, cậu cho rằng cô cảnh sát kia có thể tiến vào trung tâm căn cứ của gia tộc Khải Lý sao”
Phương Minh Nguy bừng tỉnh, hèn chi ở chỗ này lại nhìn thấy được Hạ Linh Lung: “Thì ra là do cậu mời đến.”
“Đúng vậy” Thi Nại Đức thở dài, đi đến bên cạnh Phương Minh Nguy, ngồi xuống nói: “Cậu và Viên Ninh rốt cục là có chuyện gì thế? Lần trước không phải là không có phát sinh quan hệ sao, tại sao bây giờ lại liên quan đến nhau thế”
“Tớ thật sự không có quan hệ với cô ấy” Phương Minh Nguy thề thốt.
“Không cần giải thích, tớ vốn cho rằng Viên Ninh liều mạng trong ba tháng để giúp cậu hoàn thành Bạch Hạc cũng là vì để bù cho vụ đánh cược lần trước, nhưng bây giờ nhìn ra không phải như vậy” Thi Nại Đức lắc đầu, đột nhiên nói: “Nhưng mà nói thật nhau, cậu thoạt nhìn thành thật thế, mà tay chân cũng nhanh thật, ba người đều là cực phẩm cả”
Tức giận trợn tròn mắt, Phương Minh Nguy nói: “Chính vì là cực phẩm, cho nên mình không dám đụng”
“Cắt!” Thi Nại Đức khinh thường cười lạnh một tiếng, đứng dậy hỏi: “Cà phê Lam Sơn lần trước cho cậu đâu? Cho tớ một chút”.
“Làm gì?”
“Tiến sĩ Tạp Tu thích uống cà phê Lam Sơn. Mấy hôm trước vừa mới uống hết, tớ đi đưa cho ông giùm cậu, để ông giảm nhiệt. Nếu không thì cậu đợi ông rèn luyện thể thuật đi nha”.
Phương Minh Nguy lập tức nhớ ra cái mặt giống đầu heo của Thi Nại Đức, không khỏi run lên, nói: “ở bên giường trong nhà, cậu đi lấy đi”.
Thi Nại Đức cũng không khách khí, trực tiếp đi vào phòng trong, đột nhiên phát ra một tiếng kêu to.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, dưới chân giống như được lắp lò xo vậy, nhảy dựng lên, chạy ngay vào trong phòng, chỉ thấy Thi Nại Đức đang chỉ vào cái giường lớn bị sụp, nói: “Cậu đúng là quá mãnh liệt, thậm chí ngay cả giường cũng bị sụp luôn”.
Phương Minh Nguy cười khổ lắc đầu, nói: “Nói hưu nói vượn”.
“Đừng gạt tớ, nói thiệt cho cậu biết, vừa rồi cậu và Hạ cảnh quan bên trong làm việc, tớ đang đứng ở bên ngoài”.
“Làm việc?”
“Đúng vậy, tớ cứ cho rằng chỉ có đàn bà mới rên rỉ, nhưng tiếng rên của cậu còn to hơn đàn bà nhiều”.
Trên mặt của Phương Minh Nguy trong nháy mắt đã lóe lên khí đen, nói: “Thi Nại Đức, cái giường này không có bất kỳ quan hệ nào đến Hạ Linh Lung cả”.
“Vậy ai làm nó sập?”
“Viên Ninh?”
“A, Viên Ninh...”
Phương Minh Nguy dùng tay che mặt luôn, không muốn giải thích với tên nhóc này nữa.
Thuận tay đi đến giường, cầm lầy bịch cà phê Lam Sơn đưa cho Thi Nại Đức, nói: “Người anh em, bên chỗ tiến sĩ Tạp Tu, xin nhờ cậu hao tâm tổn trí”.
“Yên tâm đi, nhưng cậu tốt nhất là nên rõ ràng nếu cậu không thật tâm, thì đừng tiếp tục dảy dưa với Viên Ninh nữa”.
“Tớ không có dây dưa với cô ta” Phương Minh Nguy buồn rầu nói: “Là cô ấy tìm đến tớ, không phải là tớ đi tìm cô ấy”.
“Mị lực của cậu thật lớn, nhưng mà phóng chừng tiến sĩ Tạp Tu sẽ không tin đâu”.
“Được rồi” Phương Minh Nguy vung tay lên, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: “Thi Nại Đức, giúp tớ một chuyện nha”.
“Cậu nói đi!”
“Hạ Linh Lung vừa đến chỗ tớ, nói cái gì mà cảm ơn thay người ta. Cậu giúp tớ điều tra thêm, ngày tớ bỏ chạy đụng phái chiếc thuyền nhỏ, người trên ấy rốt cục là ai”.
“Những người đó à, tớ hiểu rồi” Thi Nại Đức nói: “Bọn họ là do tớ tự tay xứ lý”.
Trong mắt Phương Minh Nguy hiện lên vẻ tò mò: “Bọn họ là ai?”
“Bọn họ là cả nhà ba người thường” Thi Nại Đức thở dài một hơi: “Đứa nhỏ nhà này bị bệnh nan y, nhưng mà không có tiền chữa trị, đành phải chờ chết. Đứa nhỏ ấy hy vọng trước khi chết có thể thấy được biển lớn, thế là cả nhà ba người đi ra bờ biển, kết quả là bị cậu đụng trán”.
“Tớ không cố ý” Phương Minh Nguy run rẩy cái môi, nói: “Sau đó?”
“Rất đơn giản, tớ để lại một số tiền đủ để cho đứa nhỏ ấy chữa bệnh”.
Phương Minh Nguy nhìn đánh giá Thi Nại Đức từ trên xuống dưới, nói từ đáy lòng: “Không ngờ, thì ra cậu cũng có chút lương tâm”.
“Tớ đương nhiên là có lương tâm rồi” Thi Nại Đức ưỡn ngực một cái, nói: “ít nhất cũng có lương tâm hơn cậu”.
Phương Minh Nguy lắc đầu cười, lại nói: “Không đúng, nếu như cậu ra tiền, vậy tại sao Hạ Linh Lung lại cảm ơn tớ?”
“Tớ dùng danh nghĩa của cậu để quyên tặng”.
Im lặng nửa ngày, Phương Minh Nguy nói: “Cảm ơn”.
Thi Nại Đức cầm cái hộp đi ra ngoài cửa, nói: “Cậu chuẩn bị đi, mười ngày sau, chúng ta cùng đi đến Thủ Đô tinh”.
“Cậu cũng muốn đi?”
“Đương nhiên, có thể gặp được Vương Tự Cường nguyên soái, cơ hội tốt như vậy, tớ đương nhiên không bỏ qua rồi” Thi Nại Đức cười nói: “Nhưng mà thật không ngờ, tên nhóc cậu rốt cục có đặc điểm gì hơn người, mà khiến cho Vương nguyên soái coi trọng chứ”.
Phương Minh Nguy cúi đầu xuống, thẹn thùng cười nói: “Đương nhiên là bởi vì tớ có thiên phú hơn người”.
Thi Nại Đức làm ra vẻ mặt muốn nôn mửa, nói:”Đừng giả bộ” Dừng lại một chút, nói tiếp: “Người anh em, nếu có thể, giúp tớ một chuyện đi”.
“Chuyện gì, cậu cứ việc nói” Phương Minh Nguy nói không cần nghĩ, với giao tình của hắn và Thi Nại Đức, vô luận là chuyện gì, chỉ cần Thi Nại Đức nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối.
Thi Nại Đức nhỏ giọng xuống nói: “Cậu là người mà Vương nguyên soái đích thân muốn gặp, ông ta nhất định sẽ thu cậu làm đồ đệ, lúc đó cậu nói tốt cho tớ vài câu, để cho tớ cùng ở lại, thế nào?”
“Được” Phương Minh Nguy đáp: “Tớ hứa với cậu, nếu như Vương nguyên soái không đáp ứng, như vậy tớ cũng không bái sư,”.
Thi Nại Đức giật mình nhảy dựng lên, nói: “Cậu điên rồi”
“Tớ không điên” Phương Minh Nguy nhàn nhạt nói.
Trên thực tế, trong lòng hắn quả thật cũng có quyết định của mình, Vương Tự Cường là cao thủ địa cầu duy nhất đạt đến cấp mười sáu, có trời mới biết ông ta có nhìn ra bí mật trên người mình không. Nếu như thật sự bị ông ta phát hiện, như vậy thì tương lai của mình nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Nếu như không phải biết mình không còn cách nào chống lại quyết định của mấy người tiến sĩ Tạp Tu, như vậy thì thậm chí là hắn còn không muốn đến Thủ Đô tinh nữa.
Cho nên, nếu có chuyện của Thi Nại Đức làm có, như vậy không bái sư có lẽ cũng là chuyện tốt.
Thi Nại Đức lắc đầu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Phương Minh Nguy, trong mắt tràn đầy vẻ lạ lẩm: “Cái tên ngu ngốc này, bái Vương nguyên soái làm thấy! Đây chính là ước mơ của bao nhiều người đấy, cậu từ bỏ như vậy, nhất định là đâu đã vào nước rồi.”
Phương Minh Nguy bật cười, nói: “Mặc kệ cậu nói thế nào, nhưng mà tớ đã quyết định rồi, nếu như ông ta không nhận cậu, thì tớ cũng vỗ mông rời đi. Tớ không tin không có sự chỉ đạo của ông ta, tớ không thể dương danh thiên hạ”
Trong mắt của Thi Nại Đức lóe lên một tia kích động đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Phương Minh Nguy, cảm ơn”
Phương Minh Nguy cũng không nói gì cả, hai anh em nhìn nhau, cười ăn ý, rốt cục cũng không đề cập đến chuyện này.
“Thiếu chút nữa đã quên nói cho cậu biết, lần này Khắc Lỵ Tư cũng muốn đi”
Một khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi hiện lên trong đầu, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi thăm: “Cô ấy đi làm gì?”
“Mục đích giống như tớ, đương nhiên là đại diện cho tập đoàn Khải Lý rồi” Thi Nại Đức cười nói: “Ngoại trừ cô ấy ra, tập đoàn Khải Lý còn đem những mâm móng tìm kiếm trong mười năm nay đến. Muốn thừa cơ hội này để xem Vương nguyên soái có nhìn trúng ai không.”
Trong lòng khẽ động Phương Minh Nguy hỏi: “Lần này cùng đi có bao nhiều người?”
“Không ít, theo kế hoạch sơ bộ của mấy người Đại Vệ, thì những người trẻ tuổi dưới năm mươi đã chọn được một trăm, nhóm người này sẽ từ khắp nơi đi đến Thủ Đô tinh. Nếu có thể, bọn họ sẽ cùng cậu gặp mặt Vương nguyên soái một lần.”
“Không giói hạn trong tinh cầu Tạp Lí Mỗ à”
“Đương nhiên, gia tộc Khải Lý mặc dù làm giàu trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, nhưng thế lực của bọn họ đã trải rộng ra các góc của liên minh địa cầu. Trên mỗi hành chính của tinh cầu đều có nền tảng của tập đoàn bọn họ, nhân tài kiệt xuất tất nhiên cũng được phân tán.”
“Trương Nhuận Thủy? Hắn có đi không?”
“Khẳng định đi, tên này nghe nói có cơ hội gặp mặt Vương nguyên soái, hai ngày nay hưng phấn đến mức không ngủ yên” Thi Nại Đức vỗ vai của hắn, nói: “Anh em, cậu đừng chú ý”
Phương Minh Nguy không nhịn được bật cười lên, hắn đương nhiên là không chú ý rồi.
Hắn bây giờ, đã không còn là thiếu niên vô tri như nửa năm trước.
Trải qua nửa năm thay đổi, hắn đã hiểu được rất nhiều chuyện, cho nên đối với cách làm của tập đoàn Khải Lý, hắn cũng không ghét.
Phải biết rằng, một tập đoàn khổng lồ như Khải Lý nếu muốn kinh doanh lâu dài không suy, thì lực lượng trù bị như thế nào, chính là chuyện có liên quan trực tiếp đến việc tập đoàn sau này có thể tiếp tục nữa hay không.
Tung lưới bốn phía, thu nạp nhân tài, hơn nữa còn bồi dưỡng bọn họ trở thành một phần của gia tộc Khải Lý, biện pháp này mỗi một gia tộc lớn đều phải trải qua.
Vô luận là cổ đại hay là hiện đại, tuy rằng khoa học kỹ thuật của loài người tiến bộ nhảy vọt, nhưng có một số việc vẫn không thay đổi.
Lý Minh, Đại Vệ, Trương Nhuận Thủy, bọn họ thông qua những thủ đoạn như vậy để đào móc tuyên chọn ra nhân tài. Mà một nhóm người được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, hơn nữa phải cực kỳ trung thành với gia tộc, mới cam đoan được sự phôn vinh của gia tộc, không thể bởi vì sự lãnh đạo vô năng của một người mà hoàn toàn lưu lạc trong miệng của người khác.
Đương nhiên, bồi dưỡng ra những nhân tài này, người trong gia tộc cũng đã cố hết sức. Giống như lần này, lấy cớ là bảo vệ cho Phương Minh Nguy, gia tộc Khải Lý nhất định sẽ phái một lượng người lớn đi theo, khiến cho những nhân vật trác tuyệt tuổi nhỏ này đi đến Thủ Đô tinh gặp mặt một lần.
Nếu có thể gặp mặt Vương nguyên soái, hơn nữa còn có một hai người được ông ta nhìn trúng, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Nhưng cho dù không thấy được Vương nguyên soái, nhiều người cùng đi với Phương Minh Nguy, cũng có thể trao đổi và tăng thêm tình cảm. Càng có thể mượn có này tuyên bố với tất cả mọi người, vị nhân tài trẻ tuổi được Vương nguyên soái coi trọng chính là chiến hữu thân mật nhất của gia tộc Khải Lý.
Đặt tay lên ngực mà suy nghĩ, nếu như mình trở thành người lãnh đạo của tập đoàn Khải Lý, chỉ sợ rằng cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự mà thôi.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc