Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 2 - Chương 66: Thua rồi
Thi Nại Đức vừa đắc ý nghĩ thầm vừa đi tới nhảy xuống khỏi cơ giáp, đi vào trong nhà, nhàn nhã gọi một tách cà phê, thưởng thức hương vị thơm ngon.
Đột nhiên, có một người ngồi xuống trước mặt gã, Thi Nại Đức ngây ra, ngẩng đầu cười nói: "Trương Thuận Thủy, sao ngươi lại ở đây?”
"Ngươi có thề tới thì ta vì sao không thể tới." Trương Nhuận Thủy không chút khách khí gọi một chén cà phê, cũng cười nói: "Vừa rồi là người mới à?"
"Đúng vậy, ngày đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp, cho nên bảo hắn luyện đi lại trong hố."
"Ngày đầu tiên?” Trương Nhuận Thủy vô thức nhìn về phía sân huấn luyện, nói: "Ta thấy hắn đi lại vững vàng lắm, không giống như là ngày dầu tiên."
"Hắn quả thực là ngày đầu tiên điều khiển cơ giáp đấy, có điều đã học hơn nửa năm trên thiên võng rồi.”
"Vậy thì cũng khá rồi, dẫu sao cũng là ngày đầu tiên, có thể đi lại thăng bằng là giỏi lắm rồi, ngươi không ngờ còn bảo gã đi trong hố, thế chẳng phải là rắp tâm hại người sao.”
"Hắc hắc, hắn là một thiên tài, không sao đâu." Trương Dương thản nhiên nói.
Trương Nhuận Thủy lắc lắc đầu, nói: "Quen phải một người bạn như ngươi cũng là xui xẻo của người ta Ta thấy sự bình hành cảm của người này tốt đấy, khá khả dĩ, ngươi nên đổi một phương pháp huấn luyện cho hắn."
Thi Nại Đức giật mình, vội vàng nhìn về phía sân huấn luyện. Quả nhiên Bạch Hạc hiệu đang đi đi lại lại trong hố, không có biểu hiện ra điểm nào không thích ứng.
"Mẹ, đúng là quái vật.” Thi Nại Đức lẩm bẩm: "May mà ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý, để lại một quân bài."
Trương Nhuận Thủy ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi lưu lại cái gì?"
"Hắc hắc, chỉ đi lại bên trên hố thôi thì không đủ, ta đã định một tiêu chuẩn cho hắn, phải bảo trì tốc tốc độ chạy nhất định ở trên hố giống như chạy trên đất bằng phẳng thì mới tính là hợp cách."
Trương Xuân Thủy thu lại ánh mắt từ sân huấn luyện, nhìn Thi Nại Đức, nói: " Ngươi ác quá, sao lại đề xuất yêu cầu như vậy đối với tân thư,” Hợp một ngụm cà phê thuận miệng hỏi: "Tiêu chuẩn là bao nhiêu."
"60km/h."
"Phù." Trương Nhuận Thủy phun thẳng ngụm cà phê vừa uống lên đầu Thi Nại Đức.
"Trương Nhuận Thủy, ngươi muốn tìm chết à?"
"Xin, khu khụ.xin lỗi... khụ khụ,” Trương Nhuận Thủy vội vàng đứng dậy, cầm giấy ăn lau sạch cho Thi Nại Đức.
Thi Nại Đức mặt mày bi phẫn nhìn đối phương, nếu như không phải là tự biết lấy mình biết rằng mình không phải là đối thủ của gã, vậy thì nhất định sẽ đề xuất quyết đấu sinh tử với đối phương rồi.
"Ta vừa rồi không nghe rõ, ngươi nói tiêu chuẩn là bao nhiêu cơ?”
"60km/h." Thi Nại Đức tức giận nói.
Ánh mắt nhìn Thi Nại Đức của Trương Nhuận Thủy lặp tức biến đổi, giống như là nhìn một tên bị bệnh thần kinh vậy.
"Ê, thái độ đó của ngươi là gì thế."
"Thi Nại Đức, ta hiểu rồi, ngươi nhất định là đang nói đùa, người đó khẳng định là cao thủ." Trương Nhuận Thủy hỏi dò.
"Hừ, hắn đương nhiên là cao thủ rồi, còn ta có phải là đang nói đùa hay không thì ngươi có thể đi hỏi tiến sĩ Tạp Tu.” Thi Nại Đức khinh thường nói.
Trương Nhuận Thủy nhìn sắc mặt của Thi Nại Đức, hoài nghi nói: ”Nói vậy thì là thật rồi, có điều ngày đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp, ngươi không ngờ lại chế định cho hắn tiêu chuẩn này, cũng quá khi phụ người ta rồi."
"Không phải là trong một ngày." Thi Nại Đức giải thích: "Ngươi coi ta là loại huấn luyện viên ma quỷ như tiến sĩ Tạp Tu à? Ta cho hắn cả mười ngày để luyện tập.”
"Mười ngày." Trương Nhuận Thủy nghỉ một chút rồi đột nhiên hỏi: 'Thi Nại Đức, ngươi luyện điều khiển cơ giáp mấy năm rồi?"
"Đại khái là hơn chục năm rồi. Ngươi hỏi làm gì?"
"Không có gì, ta chỉ muốn biết, nếu như bảo ngươi chạy tốc độ 60km/h, ngươi có thể chạy được trên hố như trên bình địa không?”
"Chắc là có thể, ít nhất ta cũng sẽ không bị ngã.”
"Ồ, sẽ không ngã ư?” Trương Nhuận Thủy cười mà như không cười.
Thi Nại Đức lập tức hiểu ra, nhưng mắt hắn không đỏ, thở cũng không gấp, nói: "Đừng có lấy ta ra so với hắn, tên đó không phải là người."
"Không phải là người ư? Vậy là gì?"
"Là quái vật, hơn nữa là một đại quái vật.”
Trương Nhuận Thủy mặt đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu ý của Thi Nại Đức.
"Hay là ta và ngươi cá đi, cá xem trong vòng mười ngày hắn có làm được hay không?”
Trương Nhuận Thủy do dự một lát, hỏi: "Cá cái gì?”
"Ta cá trong vòng mười ngày hắn có thể chạy được trên hố với vặn tốc 60km/h Nếu như hắn làm được, vậy thì ngươi đưa cho ta một ngàn vạn.”
"Thi Nại Đức, ngươi ác quá đó, một ngàn vạn là tiền sinh hoạt trong ba tháng của ta đó.”
"Nếu như ta thua, ta cho ngươi hai ngàn vạn.”
"Được, ta cá. Thi Nại Đức, ngươi thật là rộng rãi.” Trương Nhuận Thủy nhanh chóng đổi mặt, mỉm cười nói.
"Không phải là ta rộng rãi, mà là ta có lòng tin, bởi vì tên gia hỏa đó đã mang tới cho ta quá nhiều bất ngờ rồi." Thi Nại Đức lẩm bẩm nói.
"Ha ha, có nhiều bất ngờ hơn nữa cũng vô dụng.” Trương Nhuận Thủy mặt mày tươi rói, nói: "Hố chứ không phải là mặt đất bình thường, muốn ở đây chạy tốc độ 60km/hắn, vậy thì phải đạt tới cảnh giới cực cao, cho dù là người có thiên phú cao thế nào đi chăng nữa, nếu như không có nửa năm kinh nghiệm thực tế trở lên, cũng tuyệt đối không thể làm được."
Thi Nại Đức cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đã từng nghe rất nhiều lần cái câu tuyệt đối không thể làm được rồi, nhưng kinh nghiệm sau cùng nói với ta rằng, không có chuyện gì là tuyệt đối cả.”
Trương Nhuận Thủy xòe hai tay ra, nói: "Chuyện khác thì có thể, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không thề. Nếu như nói có người có thể vậy thì chỉ có một cách giải thích."
"Sao."
"Giải thích duy nhất chính là người đó có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp phi thường phong phú, cho nên mới có thể trong vòng mười ngày làm được điều này."
"Thi Nại Đức..."
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang sải bước tới trước mặt họ, thân thiết gọi Thi Nại Đức.
Thi Nại Đức đứng dậy, kéo tay Phương Minh Nguy, nói: "Tôi xin giới thiệu hai vị với nhau, vị này là huynh đệ của tôi, Phương Minh Nguy, cũng là thiên tài cơ giáp mà tôi đã nói.” Sau đó lại chỉ vào Trương Nhuận Thủy, nói: "Vị này là Trương Nhuận Thủy, hào xưng là cao thủ cơ giáp số một trong lợp trẻ tuổi của gia tộc Khải Lý. Các vị sau này nên thân cận với nhau hơn."
Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh, cao thủ cơ giáp số một trong lợp trẻ tuổi của gia tộc Khải Lý, thanh danh lớn quá.
Trương Nhuận Thủy cười cười giơ tay ra, nói: "Phương Minh Nguy, chào cậu, rất vui được gặp cậu.”
"Chào anh, tôi cũng rất vui được làm quen với một người tài trẻ tuổi như anh” Phương Minh Nguy nói rất chân thành.
"Được rồi, đừng nói mấy lời buồn nôn nữa." Thi Nại Đức không nhịn được liền ngắt những lời khách sáo của họ, nói: "Phương Minh Nguy, bạn phải nỗ lực một chút, đừng để người ta coi thường.”
"Sao cơ?”
"Mình vừa mới cùng Trương Nhuận Thủy..."
"Khụ khu,” Trương Nhuận Thủy hung hăng lườm Thi Nại Đức, nói: "Phương Minh Nguy, cậu đừng để ý. Thi Nại Đức nói linh tinh đấy."
"Tôi đồng cảm với anh" Phương Minh Nguy gật đầu.
Thi Nại Đức đang muốn phản bác, thì nghe lời bình của Phương Minh Nguy, suýt chút nữa thì tức quá mà chết ngất.
"Phương Minh Nguy, mình không phải bảo bạn luyện tập một mình đi ư? Bạn tới đây làm gì? Muốn lười biếng à? Nói cho bạn biết, nếu như không nỗ lực, mình nhất định sẽ nói cho tiến sĩ Tạp Tu biết, để ông ấy tự mình dạy dỗ bạn." Thi Nại Đức thanh sắc câu lệ nói.
"Ể, mình đâu có lười biếng, mình hoàn thành yêu cầu của bạn rồi mà.”
"Ài, mình đã nói rồi, ở thế giới hiện thực rất khác với trên thiên võng... Đợi đã, bạn vừa nói gì cơ?”
"Mình nói là mình làm xong rồi.” Phương Minh Nguy bình tĩnh nói.
"Bạn làm được rồi?" Vẻ mặt của Thi Nại Đức như thấy quỷ: "Ban đã chạy được trên hố với tốc độ 60km/h ư?”
"Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy một tí đã làm được rồi căn bản không cần tới mười ngày đâu.”
Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc sau, bọn họ đồng thanh nói: "Đi xem thử."
Sau mười phút, trên hố xuất hiện một bóng người cao to vô cùng linh hoạt.
Bạch Hạc hiệu dùng tư thế cực kỳ nhẹ nhàng chạy nhanh. Mỗi lần hạ xuống đất đều cực kỳ vững vàng, không hề có một chút lắc lư nào. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành một luồng gió xoáy màu đen, cơ hồ như chạy chân không chạm đất.
"Không thể, tuyệt đối không thể." Thi Nại Đức lẩm bẩm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh hình như có người cũng nói những lời tương tự, gã quay đấu lại nhìn, chỉ thấy Trương Nhuận Thủy miệng cũng đang lẩm bẩm.
Nhìn máy kiểm tra tốc độ trên tay, bên trên hiện lên con số 60km/h, Thi Nại Đức nói: "Trương Nhuận Thủy, ngươi thua rồi.”
"Đợi một lát.” Trương Nhuận Thủy chia tay ra, ấn máy điện thoại trên cổ tay, một lát sau, gã cung kính hỏi: "Là tiến sĩ Tạp Tu à? À, là thế này, ngài có quen với một người tên là Phương Minh Nguy phải không? Không, hắn không đắc tội với tôi, tôi chỉ là muốn thỉnh giáo một vấn đề, hắn học tập cơ giáp bao lâu rồi?"
Thi Nại Đức lắc đầu, thì ra thằng ôn này cho rằng mình lừa hắn.
"Hơn nửa năm à. Tôi hiểu rồi.” Trương Nhuận Thủy hậm hừng lườm Thi Nại Đức một cái, tựa hồ như trách gã lừa mình.
Thi Nại Đức ho khan một tiếng, nói: "Ngươi hỏi ông ấy xem Phương Minh Nguy có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp chân chính hay không?"
Trương Nhuận Thủy do dự một lát, vẫn đề xuất vấn đề trên: "Tiến sĩ, hắn bắt đấu học tập điều khiển cơ giáp thật từ bao giờ? cái gì... hôm nay à? A, không có gì, tôi hiểu rồi, cám ơn ngài.”
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Trương Nhuận Thủy biến thành trắng bệch, nhìn bóng người khổng lồ đang chạy nhanh ở nơi không xa, trầm mặc không nói gì.
"Ngươi sao vậy? Không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ.” Thi Nại Đức lo lắng hỏi.
"Không, không có gì, ta chỉ có chút không chấp nhận nổi." Trương Nhuận Thủy ủ rũ nói: "Ta đi nghỉ trước đã."
"Đợi chút."
"Sao?"
"Giao thẻ ra đây."
"A, muốn ăn cướp à. Thi Nại Đức đại ca, đây là phí sinh hoạt ba tháng của ta đấy, để lại cho ta chút tiền mua cháo đi?"
"Được.”
"Thật ư?”
Thi Nại Đức thuận tay ném ra một cái thẻ, nói: "Chúng ta đổi thẻ.”
"Bên trong còn bao nhiêu?"
"Vốn có hai ngàn vạn.”
"A, nhiều vậy à, thật sự không hổ danh là Thi Nại Đức đại thiếu, cám ơn.”
"Không cần khách khí, có điều đoạn thời gian trước ta vừa tiêu một chút.”
"Tiêu hết bao nhiêu rồi?"
"Một ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng.”
Đột nhiên, có một người ngồi xuống trước mặt gã, Thi Nại Đức ngây ra, ngẩng đầu cười nói: "Trương Thuận Thủy, sao ngươi lại ở đây?”
"Ngươi có thề tới thì ta vì sao không thể tới." Trương Nhuận Thủy không chút khách khí gọi một chén cà phê, cũng cười nói: "Vừa rồi là người mới à?"
"Đúng vậy, ngày đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp, cho nên bảo hắn luyện đi lại trong hố."
"Ngày đầu tiên?” Trương Nhuận Thủy vô thức nhìn về phía sân huấn luyện, nói: "Ta thấy hắn đi lại vững vàng lắm, không giống như là ngày dầu tiên."
"Hắn quả thực là ngày đầu tiên điều khiển cơ giáp đấy, có điều đã học hơn nửa năm trên thiên võng rồi.”
"Vậy thì cũng khá rồi, dẫu sao cũng là ngày đầu tiên, có thể đi lại thăng bằng là giỏi lắm rồi, ngươi không ngờ còn bảo gã đi trong hố, thế chẳng phải là rắp tâm hại người sao.”
"Hắc hắc, hắn là một thiên tài, không sao đâu." Trương Dương thản nhiên nói.
Trương Nhuận Thủy lắc lắc đầu, nói: "Quen phải một người bạn như ngươi cũng là xui xẻo của người ta Ta thấy sự bình hành cảm của người này tốt đấy, khá khả dĩ, ngươi nên đổi một phương pháp huấn luyện cho hắn."
Thi Nại Đức giật mình, vội vàng nhìn về phía sân huấn luyện. Quả nhiên Bạch Hạc hiệu đang đi đi lại lại trong hố, không có biểu hiện ra điểm nào không thích ứng.
"Mẹ, đúng là quái vật.” Thi Nại Đức lẩm bẩm: "May mà ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý, để lại một quân bài."
Trương Nhuận Thủy ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi lưu lại cái gì?"
"Hắc hắc, chỉ đi lại bên trên hố thôi thì không đủ, ta đã định một tiêu chuẩn cho hắn, phải bảo trì tốc tốc độ chạy nhất định ở trên hố giống như chạy trên đất bằng phẳng thì mới tính là hợp cách."
Trương Xuân Thủy thu lại ánh mắt từ sân huấn luyện, nhìn Thi Nại Đức, nói: " Ngươi ác quá, sao lại đề xuất yêu cầu như vậy đối với tân thư,” Hợp một ngụm cà phê thuận miệng hỏi: "Tiêu chuẩn là bao nhiêu."
"60km/h."
"Phù." Trương Nhuận Thủy phun thẳng ngụm cà phê vừa uống lên đầu Thi Nại Đức.
"Trương Nhuận Thủy, ngươi muốn tìm chết à?"
"Xin, khu khụ.xin lỗi... khụ khụ,” Trương Nhuận Thủy vội vàng đứng dậy, cầm giấy ăn lau sạch cho Thi Nại Đức.
Thi Nại Đức mặt mày bi phẫn nhìn đối phương, nếu như không phải là tự biết lấy mình biết rằng mình không phải là đối thủ của gã, vậy thì nhất định sẽ đề xuất quyết đấu sinh tử với đối phương rồi.
"Ta vừa rồi không nghe rõ, ngươi nói tiêu chuẩn là bao nhiêu cơ?”
"60km/h." Thi Nại Đức tức giận nói.
Ánh mắt nhìn Thi Nại Đức của Trương Nhuận Thủy lặp tức biến đổi, giống như là nhìn một tên bị bệnh thần kinh vậy.
"Ê, thái độ đó của ngươi là gì thế."
"Thi Nại Đức, ta hiểu rồi, ngươi nhất định là đang nói đùa, người đó khẳng định là cao thủ." Trương Nhuận Thủy hỏi dò.
"Hừ, hắn đương nhiên là cao thủ rồi, còn ta có phải là đang nói đùa hay không thì ngươi có thể đi hỏi tiến sĩ Tạp Tu.” Thi Nại Đức khinh thường nói.
Trương Nhuận Thủy nhìn sắc mặt của Thi Nại Đức, hoài nghi nói: ”Nói vậy thì là thật rồi, có điều ngày đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp, ngươi không ngờ lại chế định cho hắn tiêu chuẩn này, cũng quá khi phụ người ta rồi."
"Không phải là trong một ngày." Thi Nại Đức giải thích: "Ngươi coi ta là loại huấn luyện viên ma quỷ như tiến sĩ Tạp Tu à? Ta cho hắn cả mười ngày để luyện tập.”
"Mười ngày." Trương Nhuận Thủy nghỉ một chút rồi đột nhiên hỏi: 'Thi Nại Đức, ngươi luyện điều khiển cơ giáp mấy năm rồi?"
"Đại khái là hơn chục năm rồi. Ngươi hỏi làm gì?"
"Không có gì, ta chỉ muốn biết, nếu như bảo ngươi chạy tốc độ 60km/h, ngươi có thể chạy được trên hố như trên bình địa không?”
"Chắc là có thể, ít nhất ta cũng sẽ không bị ngã.”
"Ồ, sẽ không ngã ư?” Trương Nhuận Thủy cười mà như không cười.
Thi Nại Đức lập tức hiểu ra, nhưng mắt hắn không đỏ, thở cũng không gấp, nói: "Đừng có lấy ta ra so với hắn, tên đó không phải là người."
"Không phải là người ư? Vậy là gì?"
"Là quái vật, hơn nữa là một đại quái vật.”
Trương Nhuận Thủy mặt đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu ý của Thi Nại Đức.
"Hay là ta và ngươi cá đi, cá xem trong vòng mười ngày hắn có làm được hay không?”
Trương Nhuận Thủy do dự một lát, hỏi: "Cá cái gì?”
"Ta cá trong vòng mười ngày hắn có thể chạy được trên hố với vặn tốc 60km/h Nếu như hắn làm được, vậy thì ngươi đưa cho ta một ngàn vạn.”
"Thi Nại Đức, ngươi ác quá đó, một ngàn vạn là tiền sinh hoạt trong ba tháng của ta đó.”
"Nếu như ta thua, ta cho ngươi hai ngàn vạn.”
"Được, ta cá. Thi Nại Đức, ngươi thật là rộng rãi.” Trương Nhuận Thủy nhanh chóng đổi mặt, mỉm cười nói.
"Không phải là ta rộng rãi, mà là ta có lòng tin, bởi vì tên gia hỏa đó đã mang tới cho ta quá nhiều bất ngờ rồi." Thi Nại Đức lẩm bẩm nói.
"Ha ha, có nhiều bất ngờ hơn nữa cũng vô dụng.” Trương Nhuận Thủy mặt mày tươi rói, nói: "Hố chứ không phải là mặt đất bình thường, muốn ở đây chạy tốc độ 60km/hắn, vậy thì phải đạt tới cảnh giới cực cao, cho dù là người có thiên phú cao thế nào đi chăng nữa, nếu như không có nửa năm kinh nghiệm thực tế trở lên, cũng tuyệt đối không thể làm được."
Thi Nại Đức cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đã từng nghe rất nhiều lần cái câu tuyệt đối không thể làm được rồi, nhưng kinh nghiệm sau cùng nói với ta rằng, không có chuyện gì là tuyệt đối cả.”
Trương Nhuận Thủy xòe hai tay ra, nói: "Chuyện khác thì có thể, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không thề. Nếu như nói có người có thể vậy thì chỉ có một cách giải thích."
"Sao."
"Giải thích duy nhất chính là người đó có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp phi thường phong phú, cho nên mới có thể trong vòng mười ngày làm được điều này."
"Thi Nại Đức..."
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang sải bước tới trước mặt họ, thân thiết gọi Thi Nại Đức.
Thi Nại Đức đứng dậy, kéo tay Phương Minh Nguy, nói: "Tôi xin giới thiệu hai vị với nhau, vị này là huynh đệ của tôi, Phương Minh Nguy, cũng là thiên tài cơ giáp mà tôi đã nói.” Sau đó lại chỉ vào Trương Nhuận Thủy, nói: "Vị này là Trương Nhuận Thủy, hào xưng là cao thủ cơ giáp số một trong lợp trẻ tuổi của gia tộc Khải Lý. Các vị sau này nên thân cận với nhau hơn."
Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh, cao thủ cơ giáp số một trong lợp trẻ tuổi của gia tộc Khải Lý, thanh danh lớn quá.
Trương Nhuận Thủy cười cười giơ tay ra, nói: "Phương Minh Nguy, chào cậu, rất vui được gặp cậu.”
"Chào anh, tôi cũng rất vui được làm quen với một người tài trẻ tuổi như anh” Phương Minh Nguy nói rất chân thành.
"Được rồi, đừng nói mấy lời buồn nôn nữa." Thi Nại Đức không nhịn được liền ngắt những lời khách sáo của họ, nói: "Phương Minh Nguy, bạn phải nỗ lực một chút, đừng để người ta coi thường.”
"Sao cơ?”
"Mình vừa mới cùng Trương Nhuận Thủy..."
"Khụ khu,” Trương Nhuận Thủy hung hăng lườm Thi Nại Đức, nói: "Phương Minh Nguy, cậu đừng để ý. Thi Nại Đức nói linh tinh đấy."
"Tôi đồng cảm với anh" Phương Minh Nguy gật đầu.
Thi Nại Đức đang muốn phản bác, thì nghe lời bình của Phương Minh Nguy, suýt chút nữa thì tức quá mà chết ngất.
"Phương Minh Nguy, mình không phải bảo bạn luyện tập một mình đi ư? Bạn tới đây làm gì? Muốn lười biếng à? Nói cho bạn biết, nếu như không nỗ lực, mình nhất định sẽ nói cho tiến sĩ Tạp Tu biết, để ông ấy tự mình dạy dỗ bạn." Thi Nại Đức thanh sắc câu lệ nói.
"Ể, mình đâu có lười biếng, mình hoàn thành yêu cầu của bạn rồi mà.”
"Ài, mình đã nói rồi, ở thế giới hiện thực rất khác với trên thiên võng... Đợi đã, bạn vừa nói gì cơ?”
"Mình nói là mình làm xong rồi.” Phương Minh Nguy bình tĩnh nói.
"Bạn làm được rồi?" Vẻ mặt của Thi Nại Đức như thấy quỷ: "Ban đã chạy được trên hố với tốc độ 60km/h ư?”
"Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy một tí đã làm được rồi căn bản không cần tới mười ngày đâu.”
Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc sau, bọn họ đồng thanh nói: "Đi xem thử."
Sau mười phút, trên hố xuất hiện một bóng người cao to vô cùng linh hoạt.
Bạch Hạc hiệu dùng tư thế cực kỳ nhẹ nhàng chạy nhanh. Mỗi lần hạ xuống đất đều cực kỳ vững vàng, không hề có một chút lắc lư nào. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành một luồng gió xoáy màu đen, cơ hồ như chạy chân không chạm đất.
"Không thể, tuyệt đối không thể." Thi Nại Đức lẩm bẩm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh hình như có người cũng nói những lời tương tự, gã quay đấu lại nhìn, chỉ thấy Trương Nhuận Thủy miệng cũng đang lẩm bẩm.
Nhìn máy kiểm tra tốc độ trên tay, bên trên hiện lên con số 60km/h, Thi Nại Đức nói: "Trương Nhuận Thủy, ngươi thua rồi.”
"Đợi một lát.” Trương Nhuận Thủy chia tay ra, ấn máy điện thoại trên cổ tay, một lát sau, gã cung kính hỏi: "Là tiến sĩ Tạp Tu à? À, là thế này, ngài có quen với một người tên là Phương Minh Nguy phải không? Không, hắn không đắc tội với tôi, tôi chỉ là muốn thỉnh giáo một vấn đề, hắn học tập cơ giáp bao lâu rồi?"
Thi Nại Đức lắc đầu, thì ra thằng ôn này cho rằng mình lừa hắn.
"Hơn nửa năm à. Tôi hiểu rồi.” Trương Nhuận Thủy hậm hừng lườm Thi Nại Đức một cái, tựa hồ như trách gã lừa mình.
Thi Nại Đức ho khan một tiếng, nói: "Ngươi hỏi ông ấy xem Phương Minh Nguy có kinh nghiệm điều khiển cơ giáp chân chính hay không?"
Trương Nhuận Thủy do dự một lát, vẫn đề xuất vấn đề trên: "Tiến sĩ, hắn bắt đấu học tập điều khiển cơ giáp thật từ bao giờ? cái gì... hôm nay à? A, không có gì, tôi hiểu rồi, cám ơn ngài.”
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Trương Nhuận Thủy biến thành trắng bệch, nhìn bóng người khổng lồ đang chạy nhanh ở nơi không xa, trầm mặc không nói gì.
"Ngươi sao vậy? Không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ.” Thi Nại Đức lo lắng hỏi.
"Không, không có gì, ta chỉ có chút không chấp nhận nổi." Trương Nhuận Thủy ủ rũ nói: "Ta đi nghỉ trước đã."
"Đợi chút."
"Sao?"
"Giao thẻ ra đây."
"A, muốn ăn cướp à. Thi Nại Đức đại ca, đây là phí sinh hoạt ba tháng của ta đấy, để lại cho ta chút tiền mua cháo đi?"
"Được.”
"Thật ư?”
Thi Nại Đức thuận tay ném ra một cái thẻ, nói: "Chúng ta đổi thẻ.”
"Bên trong còn bao nhiêu?"
"Vốn có hai ngàn vạn.”
"A, nhiều vậy à, thật sự không hổ danh là Thi Nại Đức đại thiếu, cám ơn.”
"Không cần khách khí, có điều đoạn thời gian trước ta vừa tiêu một chút.”
"Tiêu hết bao nhiêu rồi?"
"Một ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng.”
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc