Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 1 - Chương 51: Hiểu lầm (thượng)
Vô luận Hác Hải Minh giật dây như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực chân chính của Phương Minh Nguy, Thi Nại Đức đánh chết cũng không ra sân.
Nhưng bản ghi hình kia hắn bảo tồn cũng thật tốt lắm, đó cũng là tiền vốn lớn nhất trong cuộc đời hắn có thể đem ra khoe khoang với vô số người.
Đang trong lúc hai người bọn họ dây dưa không ngớt, cánh cửa lại bị người đẩy ra lần nữa, tiến sĩ Tạp Tu sải bước đi vào.
Vị tổng giáo luyện hiệp hội ở trong cảm nhận của mọi người có được uy vọng rất cao, vừa nhìn thấy hắn đại giá quang lâm, Thi Nại Đức cùng với Hác Hải Minh đồng thời chặt chẽ ngậm miệng lại, biểu tình giống như con chuột nhìn thấy con mèo, một bộ dáng muốn chạy trốn cũng không dám trốn.
Phương Minh Nguy lập tức chú ý tới, tựa hồ ngoại trừ Lương Tuấn Vĩ ra, những người khác đều có cảm giác có vài phần sợ hãi tiến sĩ Tạp Tu, mà ngay cả hai cô gái kia cũng không ngoại lệ.
Tạp Tu đi tới trước mặt mọi người, phi thường trực tiếp nói: “ Phương Minh Nguy, làm quen đồng bạn chưa?”
“ Đều quen rồi, tiến sĩ Tạp Tu.”
“ Tốt.” Tiến sĩ Tạp Tu vỗ hai tay, ánh mắt mọi người liền dừng trên người hắn, lúc này lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tập trung tinh thần.
“ Các tiểu tử, các ngươi nghe kĩ, còn một tháng thời gian sẽ đến hai học viện thi đấu với nhau, trong vòng một tháng này, các ngươi phải cố gắng, cố gắng, thật cố gắng. Nếu lúc đó ai rớt ở vòng ngoài, như vậy đừng trách ta không khách khí.”
“ Dạ, tiến sĩ.” Lương Tuấn Vĩ bọn họ rống lớn, thanh âm đều nhịp, hiển nhiên là trải qua nhiều năm mài hợp, cho nên vô cùng ăn ý.
Phương Minh Nguy rùng mình một cái, bị bọn họ thình lình rống to làm hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đã thấy một đám vẫn không chuyển mắt nhìn phía trước, thế nhưng không ai đi để ý chính mình.
Tiến sĩ Tạp Tu tự nhiên biết Phương Minh Nguy lần đầu tiên tham gia cuộc tụ hội nho nhỏ bên trong hiệp hội thế này, cho nên cũng không trách hắn, nói: “ Phương Minh Nguy, sáu người bọn họ là thành viên nòng cốt của hiệp hội chúng ta, mỗi lần trong cuộc thi đấu với học viện khác, có năm người đều làm tuyển thủ chủ lực và một người bổ sung thay thế, về sau cậu huấn luyện cùng họ, phải hướng bọn họ học tập.”
Phương Minh Nguy học theo bộ dáng của đám người Thi Nại Đức, ưỡn ngực hô to: “ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.”
Tiến sĩ Tạp Tu vừa lòng gật đầu, nói: “ Phương Minh Nguy, kỳ thật ta thật xem trọng cậu, cậu có thiên phú rất cao, chỉ cần chịu cố gắng, như vậy nhất định có thể đem tên của cậu lưu lại bên trong Mộng Huyễn Đường của cơ giáp thủ.”
Lúc hắn nói những lời này, trong mắt đám người Lương Tuấn Vĩ đồng thời lộ ra vẻ hâm mộ.
Bên trong Mộng Huyễn Đường của cơ giáp thủ mỗi người đều là cơ giáp vương giỏi nhất từ xưa tới nay, họ tên có thể bài danh trong đó, là giấc mộng cao nhất của mỗi cơ giáp thủ.
Nhưng lời nói của tiến sĩ Tạp Tu lại vừa chuyển: “ Nhưng cậu phải nhớ kỹ, muốn học tốt cơ giáp, làm một cơ giáp vương chân chính, như vậy chỉ dựa vào thiên phú là không đủ, phải chịu nhiều cố gắng lẫn gian khổ trác tuyệt mới có thể đạt tới giấc mộng của cậu.”
Ánh mắt đám người Lương Tuấn Vĩ lại biến đổi lần nữa, nếu những lời này nói vào hai ngày trước, bọn họ đương nhiên là tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Minh Nguy, đối với những lời này không tự chủ được mà cười nhạt.
Nếu nói trong vòng bốn giờ có thể nắm giữ tất cả tư thế cơ bản là do quan hệ tới thiên phú trác tuyệt, như vậy chỉ vài ngày công phu có thể thông qua việc tự học mà đem trình độ phòng ngự cơ giáp đề cao đến trình độ chật như nêm cối lại tính là gì đây? Còn có chỉ cần giao thủ một lần, có thể đem kỹ năng am hiểu nhất của đối phương học trộm, đó lại tính là gì?
Hác Hải Minh là thông qua vô số lần rèn luyện mới đạt tới tiêu chuẩn hôm nay, nhưng Phương Minh Nguy chỉ cần nửa giờ đã hoàn toàn nắm giữ.
Nói như vậy, Phương Minh Nguy học tập nửa giờ chẳng phải tương đương với sự cố gắng gần hai mươi năm của Hác Hải Minh.
Nếu một người có được thiên phú như vậy, thì hắn còn cần phải trải qua sự rèn luyện khắc khổ hay sao?
Chẳng qua là trong nháy mắt, nghi vấn kia đã bồi hồi vô số lần trong đầu đám người Lương Tuấn Vĩ.
May mắn chính là, đại quái vật giống như Phương Minh Nguy cũng chỉ có một, nếu là thêm hai, như vậy rõ ràng bọn họ nên đi đổi nghề.
“ Các ngươi làm sao vậy?” Tiến sĩ Tạp Tu nghi hoặc hỏi.
Đối với những học trò cưng này, tiến sĩ Tạp Tu luôn cực kỳ dụng tâm, cho nên vừa nhìn thấy thần sắc trong mắt bọn họ, lập tức phát giác không đúng.
Lương Tuấn Vĩ cười khổ một tiếng, nói: “ Tiến sĩ, vừa rồi chúng ta có ghi hình một hồi đối chiến, ngài muốn xem một chút không?”
Tiến sĩ Tạp Tu không nói hai lời xoay người đi tới trước màn hình lớn, nói: “ Đem phương pháp ghi hình vừa rồi phóng lại một lần.”
Thiết bị nơi này vốn là tiên tiến nhất, hệ thống khống chế giọng nói tự nhiên cũng được chuẩn bị. Dưới một tiếng mệnh lệnh của tiến sĩ, trên màn hình lớn liền xuất hiện cảnh tượng đối chiến vừa rồi của Phương Minh Nguy cùng Kiệt La Mỗ.
Hai cơ giáp một trắng cùng một đỏ liền toát ra, màu trắng chủ công, màu đỏ chủ thủ, người công kích lực mạnh dễ dàng, tiêu sái tự nhiên. Người thủ trái che phải chắn, chật vật không chịu nổi.
Không bao lâu, cơ giáp màu đỏ không còn phòng thủ được nữa, dưới chiêu liên hoàn tổ hợp quyền của cơ giáp màu trắng, đã hoàn toàn hỏng mất, hóa làm một đoàn quang điểm tiêu tán.
Tiến sĩ Tạp Tu đầu tiên là vui mừng gật gật đầu, theo sau lại phẫn nộ lắc đầu, hắn chợt xoay người, nói: “ Hác Hải Minh, Kiệt La Mỗ, bước ra khỏi hàng.”
Hác Hải Minh cùng Kiệt La Mỗ bước nhanh tới, hai miệng một lời kêu lên: “ Dạ, tiến sĩ.”
“ Hác Hải Minh, công kích của ngươi ngày càng hung hiểm hơn, trong khoảng thời gian này khẳng định rất nỗ lực.” Tiến sĩ Tạp Tu vẻ mặt ôn hòa nói.
Hác Hải Minh khẽ động khóe môi, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, dưới ánh mắt kỳ quái của đám người Thi Nại Đức phía sau, rốt cục thì thào nói: “ Tiến sĩ, đoạn thời gian này tôi quả thật có cố gắng, nhưng cũng không có chút tiến bộ.”
“ Có tiến bộ hay không ta có thể nhìn ra.” Tiến sĩ Tạp Tu đối với thái độ khiêm tốn của hắn phi thường vừa lòng.
Hắn lui về phía sau một bước, đem hình ảnh trên màn hình lớn lại chiếu lên, hơn nữa lại tạm dừng tại một hình ảnh, trên màn ảnh chính là trong nháy mắt Phương Minh Nguy đánh ra chiêu liên hoàn tổ hợp quyền.
“ Các ngươi xem kỹ, ở trong màn ảnh có thể nhìn ra Hác Hải Minh có tiến bộ nhảy vọt so với dĩ vãng.” Tiến sĩ Tạp Tu nói: “ Hiện tại các ngươi học tập thao túng cơ giáp đã có một thời gian không ngắn, kỹ thuật đặc điểm trên cơ giáp trên cơ bản đã định hình. Muốn ở trong thời gian ngắn lấy được đột phá, đại khái là không có hy vọng nhiều lắm. Như vậy kế tiếp là nên làm sao đây?”
Nhìn thấy thái độ ngưng thần nín thở của các học trò, hắn vừa lòng nói: “ Kế tiếp các ngươi phải thi đấu thật nhiều, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, phải làm được ở trong tích tắc cơ hội xuất hiện liền lập tức nắm bắt, hơn nữa đạt được thắng lợi cuối cùng, cũng giống như hiện tại...” Hắn chỉ vào màn hình lớn nói: “ Kiệt La Mỗ lúc thao túng cơ giáp xuất hiện một sơ hở, tuy rằng chỉ là một sơ hở rất nhỏ, nhưng Hác Hải Minh mẫn tuệ nắm bắt được, hơn nữa thừa dịp cơ hội này lấy ra liên hoàn tổ hợp quyền mà hắn am hiểu nhất đánh một chiêu đả kích trí mạng cho đối phương, cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy lấy được thắng lợi.”
Nhưng bản ghi hình kia hắn bảo tồn cũng thật tốt lắm, đó cũng là tiền vốn lớn nhất trong cuộc đời hắn có thể đem ra khoe khoang với vô số người.
Đang trong lúc hai người bọn họ dây dưa không ngớt, cánh cửa lại bị người đẩy ra lần nữa, tiến sĩ Tạp Tu sải bước đi vào.
Vị tổng giáo luyện hiệp hội ở trong cảm nhận của mọi người có được uy vọng rất cao, vừa nhìn thấy hắn đại giá quang lâm, Thi Nại Đức cùng với Hác Hải Minh đồng thời chặt chẽ ngậm miệng lại, biểu tình giống như con chuột nhìn thấy con mèo, một bộ dáng muốn chạy trốn cũng không dám trốn.
Phương Minh Nguy lập tức chú ý tới, tựa hồ ngoại trừ Lương Tuấn Vĩ ra, những người khác đều có cảm giác có vài phần sợ hãi tiến sĩ Tạp Tu, mà ngay cả hai cô gái kia cũng không ngoại lệ.
Tạp Tu đi tới trước mặt mọi người, phi thường trực tiếp nói: “ Phương Minh Nguy, làm quen đồng bạn chưa?”
“ Đều quen rồi, tiến sĩ Tạp Tu.”
“ Tốt.” Tiến sĩ Tạp Tu vỗ hai tay, ánh mắt mọi người liền dừng trên người hắn, lúc này lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tập trung tinh thần.
“ Các tiểu tử, các ngươi nghe kĩ, còn một tháng thời gian sẽ đến hai học viện thi đấu với nhau, trong vòng một tháng này, các ngươi phải cố gắng, cố gắng, thật cố gắng. Nếu lúc đó ai rớt ở vòng ngoài, như vậy đừng trách ta không khách khí.”
“ Dạ, tiến sĩ.” Lương Tuấn Vĩ bọn họ rống lớn, thanh âm đều nhịp, hiển nhiên là trải qua nhiều năm mài hợp, cho nên vô cùng ăn ý.
Phương Minh Nguy rùng mình một cái, bị bọn họ thình lình rống to làm hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đã thấy một đám vẫn không chuyển mắt nhìn phía trước, thế nhưng không ai đi để ý chính mình.
Tiến sĩ Tạp Tu tự nhiên biết Phương Minh Nguy lần đầu tiên tham gia cuộc tụ hội nho nhỏ bên trong hiệp hội thế này, cho nên cũng không trách hắn, nói: “ Phương Minh Nguy, sáu người bọn họ là thành viên nòng cốt của hiệp hội chúng ta, mỗi lần trong cuộc thi đấu với học viện khác, có năm người đều làm tuyển thủ chủ lực và một người bổ sung thay thế, về sau cậu huấn luyện cùng họ, phải hướng bọn họ học tập.”
Phương Minh Nguy học theo bộ dáng của đám người Thi Nại Đức, ưỡn ngực hô to: “ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.”
Tiến sĩ Tạp Tu vừa lòng gật đầu, nói: “ Phương Minh Nguy, kỳ thật ta thật xem trọng cậu, cậu có thiên phú rất cao, chỉ cần chịu cố gắng, như vậy nhất định có thể đem tên của cậu lưu lại bên trong Mộng Huyễn Đường của cơ giáp thủ.”
Lúc hắn nói những lời này, trong mắt đám người Lương Tuấn Vĩ đồng thời lộ ra vẻ hâm mộ.
Bên trong Mộng Huyễn Đường của cơ giáp thủ mỗi người đều là cơ giáp vương giỏi nhất từ xưa tới nay, họ tên có thể bài danh trong đó, là giấc mộng cao nhất của mỗi cơ giáp thủ.
Nhưng lời nói của tiến sĩ Tạp Tu lại vừa chuyển: “ Nhưng cậu phải nhớ kỹ, muốn học tốt cơ giáp, làm một cơ giáp vương chân chính, như vậy chỉ dựa vào thiên phú là không đủ, phải chịu nhiều cố gắng lẫn gian khổ trác tuyệt mới có thể đạt tới giấc mộng của cậu.”
Ánh mắt đám người Lương Tuấn Vĩ lại biến đổi lần nữa, nếu những lời này nói vào hai ngày trước, bọn họ đương nhiên là tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Minh Nguy, đối với những lời này không tự chủ được mà cười nhạt.
Nếu nói trong vòng bốn giờ có thể nắm giữ tất cả tư thế cơ bản là do quan hệ tới thiên phú trác tuyệt, như vậy chỉ vài ngày công phu có thể thông qua việc tự học mà đem trình độ phòng ngự cơ giáp đề cao đến trình độ chật như nêm cối lại tính là gì đây? Còn có chỉ cần giao thủ một lần, có thể đem kỹ năng am hiểu nhất của đối phương học trộm, đó lại tính là gì?
Hác Hải Minh là thông qua vô số lần rèn luyện mới đạt tới tiêu chuẩn hôm nay, nhưng Phương Minh Nguy chỉ cần nửa giờ đã hoàn toàn nắm giữ.
Nói như vậy, Phương Minh Nguy học tập nửa giờ chẳng phải tương đương với sự cố gắng gần hai mươi năm của Hác Hải Minh.
Nếu một người có được thiên phú như vậy, thì hắn còn cần phải trải qua sự rèn luyện khắc khổ hay sao?
Chẳng qua là trong nháy mắt, nghi vấn kia đã bồi hồi vô số lần trong đầu đám người Lương Tuấn Vĩ.
May mắn chính là, đại quái vật giống như Phương Minh Nguy cũng chỉ có một, nếu là thêm hai, như vậy rõ ràng bọn họ nên đi đổi nghề.
“ Các ngươi làm sao vậy?” Tiến sĩ Tạp Tu nghi hoặc hỏi.
Đối với những học trò cưng này, tiến sĩ Tạp Tu luôn cực kỳ dụng tâm, cho nên vừa nhìn thấy thần sắc trong mắt bọn họ, lập tức phát giác không đúng.
Lương Tuấn Vĩ cười khổ một tiếng, nói: “ Tiến sĩ, vừa rồi chúng ta có ghi hình một hồi đối chiến, ngài muốn xem một chút không?”
Tiến sĩ Tạp Tu không nói hai lời xoay người đi tới trước màn hình lớn, nói: “ Đem phương pháp ghi hình vừa rồi phóng lại một lần.”
Thiết bị nơi này vốn là tiên tiến nhất, hệ thống khống chế giọng nói tự nhiên cũng được chuẩn bị. Dưới một tiếng mệnh lệnh của tiến sĩ, trên màn hình lớn liền xuất hiện cảnh tượng đối chiến vừa rồi của Phương Minh Nguy cùng Kiệt La Mỗ.
Hai cơ giáp một trắng cùng một đỏ liền toát ra, màu trắng chủ công, màu đỏ chủ thủ, người công kích lực mạnh dễ dàng, tiêu sái tự nhiên. Người thủ trái che phải chắn, chật vật không chịu nổi.
Không bao lâu, cơ giáp màu đỏ không còn phòng thủ được nữa, dưới chiêu liên hoàn tổ hợp quyền của cơ giáp màu trắng, đã hoàn toàn hỏng mất, hóa làm một đoàn quang điểm tiêu tán.
Tiến sĩ Tạp Tu đầu tiên là vui mừng gật gật đầu, theo sau lại phẫn nộ lắc đầu, hắn chợt xoay người, nói: “ Hác Hải Minh, Kiệt La Mỗ, bước ra khỏi hàng.”
Hác Hải Minh cùng Kiệt La Mỗ bước nhanh tới, hai miệng một lời kêu lên: “ Dạ, tiến sĩ.”
“ Hác Hải Minh, công kích của ngươi ngày càng hung hiểm hơn, trong khoảng thời gian này khẳng định rất nỗ lực.” Tiến sĩ Tạp Tu vẻ mặt ôn hòa nói.
Hác Hải Minh khẽ động khóe môi, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, dưới ánh mắt kỳ quái của đám người Thi Nại Đức phía sau, rốt cục thì thào nói: “ Tiến sĩ, đoạn thời gian này tôi quả thật có cố gắng, nhưng cũng không có chút tiến bộ.”
“ Có tiến bộ hay không ta có thể nhìn ra.” Tiến sĩ Tạp Tu đối với thái độ khiêm tốn của hắn phi thường vừa lòng.
Hắn lui về phía sau một bước, đem hình ảnh trên màn hình lớn lại chiếu lên, hơn nữa lại tạm dừng tại một hình ảnh, trên màn ảnh chính là trong nháy mắt Phương Minh Nguy đánh ra chiêu liên hoàn tổ hợp quyền.
“ Các ngươi xem kỹ, ở trong màn ảnh có thể nhìn ra Hác Hải Minh có tiến bộ nhảy vọt so với dĩ vãng.” Tiến sĩ Tạp Tu nói: “ Hiện tại các ngươi học tập thao túng cơ giáp đã có một thời gian không ngắn, kỹ thuật đặc điểm trên cơ giáp trên cơ bản đã định hình. Muốn ở trong thời gian ngắn lấy được đột phá, đại khái là không có hy vọng nhiều lắm. Như vậy kế tiếp là nên làm sao đây?”
Nhìn thấy thái độ ngưng thần nín thở của các học trò, hắn vừa lòng nói: “ Kế tiếp các ngươi phải thi đấu thật nhiều, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, phải làm được ở trong tích tắc cơ hội xuất hiện liền lập tức nắm bắt, hơn nữa đạt được thắng lợi cuối cùng, cũng giống như hiện tại...” Hắn chỉ vào màn hình lớn nói: “ Kiệt La Mỗ lúc thao túng cơ giáp xuất hiện một sơ hở, tuy rằng chỉ là một sơ hở rất nhỏ, nhưng Hác Hải Minh mẫn tuệ nắm bắt được, hơn nữa thừa dịp cơ hội này lấy ra liên hoàn tổ hợp quyền mà hắn am hiểu nhất đánh một chiêu đả kích trí mạng cho đối phương, cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy lấy được thắng lợi.”
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc