Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 94: Linh lực biến mất
******
Đại lão hổ màu đen đứng ở cửa hang, đợi Nhan Tử Dạ leo xuống rồi mới biến về nhân hình.
Nhìn thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tới, Hải Bác Lạc lập tức nhiệt tình chạy tới, cứ hệt như người bị lạc trong rừng rậm nhiều năm đột nhiên nhìn thấy người thân vậy: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, hai cậu rốt cuộc tới rồi.”
“Mấy người gặp phải chuyện gì vậy?” Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân, ngay cả Áo Đức Kỳ vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng cũng không kém bao nhiêu, cứ hệt như ba người vừa mới chạy ra từ khu chạy nạn.
“Ai, đừng nói nữa, Nhan Tử Dạ, hai người còn dịch dinh dưỡng không? Cho tụi này vài bình đi, suốt ngày nay không uống chút dịch dinh dưỡng nào rồi a.” Hải Bác Lạc hiện giờ đã đói tới mức không còn khí lực, cũng không chú ý nhiều nữa.
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai: “Thật có lỗi, tụi tôi cũng không có dịch dinh dưỡng.”
“Cái gì? Không thể nào? Vậy hai người ăn cái gì a?” Hải Bác Lạc giật mình, mọi người đều không còn dịch dinh dưỡng, chẳng lẽ phải nhịn đói suốt một ngày sao?
“Không có dịch dinh dưỡng không có nghĩa là tụi này không có thức ăn.” Nhan Tử Dạ quyết định không chọc Hải Bác Lạc nữa, cậu thả thùng gỗ đeo trên lưng xuống, mở ra, bên trong chính là thịt cô lỗ thú được đóng băng.
Vừa thấy thịt cô lỗ thú, hai mắt Hải Bác Lạc lập tức sáng ngời, kinh hô: “Nhan Tử Dạ, cậu thật tốt quá a.” Hải Bác Lạc giang tay chuẩn bị cho Nhan Tử Dạ một cái ôm thắm thiết, kết quả bị An Nhĩ Tư ngăn cản.
“Các cậu hẳn đã đói rồi, ăn trước đi đã.” An Nhĩ Tư chắn trước mặt Nhan Tử Dạ, xảo diệu chuyển dời lực chú ý của Hải Bác Lạc về phía thức ăn.
Chỉ chốc lát sau, từ cửa hang truyền tới mùi thơm của thịt nướng.
Ánh lửa sáng ngời chiếu sáng cả sơn động, năm người ngồi quanh đống lửa nhìn An Nhĩ Tư thuần thục nướng thịt. Hải Bác Lạc nhìn chăm chú tới không chuyển mắt, mỗi khi An Nhĩ Tư chuyển động anh lại nuốt nước miếng một chút, bộ dáng tham ăn kia làm Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười, sau đó hỏi về chuyện bọn họ đã trải qua.
“Nói vậy này đều là họa do anh gây ra?” Nghe Hải Bác lạc kể lại xong, Nhan Tử Dạ trêu tức nhìn đối phương.
“Này… này đâu thể trách tôi, tôi cũng không ngờ cả đàn cô lỗ thú cư nhiên chỉ có ba ấu tể a!” Hải Bác Lạc cảm thấy bản thân thực vô tội, khi ấy chỉ nghĩ tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ, đâu có nghĩ ngợi nhiều.
“Kỳ thật sáng nay tôi đã gặp đàn cô lỗ thú này, bộ dáng của chúng khi đó giống như đang chạy trốn. Bởi vì đang gấp nên tôi cũng không chú ý nhiều.” An Nhĩ Tư vừa đảo xiêng thịt vừa nói. Khi ấy bởi vì sợ Nhan Tử Dạ thức dậy sẽ đói bụng nên anh chỉ vội vàng bắt một con rồi quay về.
“Vì sao lại chạy trốn? Các cậu nói xem có phải chúng bị tinh tế thú cấp cao liệp sát nên mới chạy trốn không? Lúc tôi thấy đàn cô lỗ thú này, chúng nó đang nghỉ ngơi. Bình thường ấu tể cô lỗ thú sẽ ít ỏi như vậy, có khả năng nhất chính là con tinh tế thú cấp cao kia đã ăn thịt những ấu tể khác.” Hải Bác Lạc xoa xoa cằm, suy đoán.
Áo Đức Kỳ liếc mắt một cái: “Đầu óc rốt cục cũng thông minh được một chút.”
Hải Bác Lạc trừng mắt: “Tôi vốn không ngốc, chẳng qua là bị cậu nói nhiều quá mới biến thành ngốc thôi.”
Áo Đức Kỳ: “…”
An Nhĩ Tư đã nướng thịt tốt lắm, liền đưa qua cho Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ nhận lấy thịt nước, xé một miếng nhỏ thổi nguội rồi nói với tiểu thứ cầu đang vui vẻ lăn lăn trong lòng Nhan Tử Dạ: “Ăn thịt.”
Kỳ thực tiểu thứ cầu đã sớm đã đói bụng nhưng không lập tức lao qua chỗ Áo Đức Kỳ mà mở to đôi mắt nhỏ nhìn Nhan tử Dạ.
Nhan Tử Dạ buồn cười nói: “Muốn ăn thì đi đi, không cần hỏi ý kiến của ta.”
“Chi…” Nhận được sự cho phép, tiểu thứ cầu liền nhảy ra khỏi lòng Nhan Tử Dạ, lúc Áo Đức Kỳ mở rộng tay liền vững vàng rơi vào lòng anh. Động tác thuần thục kia vừa nhìn đã biết đã trải qua luyện tập.
“Áo Đức Kỳ, cậu đúng là sủng nó a, tự mình không ăn mà đút nó ăn trước. Ai, đãi ngộ này quả thực là không có cách nào so a!” Với Hải Bác Lạc, chỉ cần thái độ của Áo Đức Kỳ đối với anh tốt hơn một chút, bớt châm chích anh một chút thì anh đã cám ơn trời đất lắm rồi. Nhìn đãi ngộ của cậu ta dành cho tiểu thứ cầu, anh thực sự không dám mơ ước xa vời!
Áo Đức Kỳ không để ý tới Hải Bác Lạc, tiếp tục xé thịt đút tiểu thứ cầu, tất cả lực chú ý đều đặt trên người vật nhỏ. Tựa hồ không hề để ý người khác cảm nhận gì về mình.
Ngải Luân ở bên cạnh nhận lấy phần thịt An Nhĩ Tư đưa qua, sau khi nói cám ơn thì im lặng ngồi ăn chứ không nói nhiều.
Nhìn nhóm Hải Bác Lạc ăn thực ngon lành, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy thèm ăn, bụng cũng bắt đầu kêu ‘rột rột’.
An Nhĩ Tư có chút kinh ngạc nhìn qua: “Tiểu Dạ, vừa nãy e vẫn chưa ăn no à?”
“A, ừm.” Nhan Tử Dạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa nãy ăn phần mình rồi ăn cả phần An Nhĩ Tư, thế mà hiện giờ bụng cư nhiên lại bắt đầu kháng nghị. Không biết còn tưởng cậu là kẻ dạ dày vương a.
Tuy cảm thấy sức ăn của Nhan Tử Dạ hơi lớn nhưng An Nhĩ Tư cũng không quá để ý, bởi vì hôm nay Nhan Tử Dạ quả thực đã tiêu hao rất nhiều thể lực, thế nên anh đưa phần thịt của mình qua rồi tiếp tục nướng thêm một phần cho mình.
Ăn thịt nướng xong, mọi người bắt đầu nói về nhiệm vụ.
Cho tới bây giờ, trừ bỏ hỏa diệu thạch của Ngải Luân thì nhiệm vụ của những người khác đều đã hoàn thành. Nghe nói vật phẩm nhiệm vụ của Nhan Tử Dạ đã tìm được toàn bộ, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhịn không được nhìn qua.
Thấy Nhan Tử Dạ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại một mình mình, Ngải Luân nhịn không được đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Bằng không sáng mai các cậu về trả nhiệm vụ trước đi, hỏa diệu thạch, tôi có thể tự mình tìm.”
“Này sao có thể chứ, chúng ta là một đội, sao có thể bỏ cậu lại.” Hải Bác Lạc vừa nghe vậy thì lập tức phản bác: “Tụi tôi giúp cậu thì nhất định sẽ tìm thấy nhanh hơn. Hơn nữa, hiện giờ đang ở sâu trong rừng rậm tinh tế thú, nơi này có rất nhiều tinh tế thú cấp cao, cậu lang thang một mình rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, Ngải Luân, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp anh, đúng không An Nhĩ Tư?” Nhan Tử Dạ nhìn An Nhĩ Tư ở phía sau. Tuy cậu rất lười nhưng hiện giờ Ngải Luân chính là đồng bạn, Nhan Tử Dạ không có khả năng bỏ lại.
“Đương nhiên.” Bầu bạn của mình đã lên tiếng, An Nhĩ Tư đương nhiên không có ý kiến.
Áo Đức Kỳ cũng kéo lực chú ý khỏi tiểu thứ cầu trong lòng, ngẩng đầu gật gật với Ngải Luân, biểu bị anh cũng đồng ý với lời Hải Bác Lạc.
“Các cậu… thật sự rất cám ơn.” Ngải Luân cảm kích nói, cho tới giờ anh vẫn luôn là người yếu nhất trong đội nhưng nhóm An Nhĩ Tư hoàn toàn không có ý xem thường. Thậm chí ở thời khắc quan trọng như vậy vẫn sẵn sàng đưa tay giúp đỡ. Ngải Luân thật sự cảm động.
“Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi. Sáng mai dậy sớm giúp Ngải Luân tìm hỏa diệu thạch.” Tiếp đó An Nhĩ Tư nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, ngủ đi.”
“Anh ngủ trước đi, tôi phải ra ngoài tu luyện một chút.” Ban đêm linh khí trong rừng rậm tinh tế thú thực nồng đậm, Nhan Tử Dạ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này. Tuy thời tiết thực rét lạnh nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt tình tu luyện của cậu.
“Chi chi…” Tiểu thứ cầu trực tiếp từ lòng Áo Đức Kỳ nhảy qua chỗ Nhan Tử Dạ. Chủ nhân phải tu luyện, tiểu thứ cầu biểu thị mình cũng muốn đi theo.
“Tôi đi cùng em.” Đám cô lỗ thú ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, tựa hồ quyết tâm chặn ở ngoài cửa. An Nhĩ Tư lo lắng Nhan Tử Dạ một mình ra ngoài nên đi theo.
Thấy An Nhĩ Tư biến thành hắc hổ cõng Nhan Tử Dạ rời đi, Hải Bác Lạc nhịn không được nói: “Nhan Tử Dạ từ khi nào biến thành chăm chỉ như vậy a, đã tối rồi mà vẫn đi tu luyện. Đột nhiên không biết nghĩ tới gì đó, biểu tình Hải Bác Lạc có chút mờ ám: “Bọn họ không phải là đi ra ngoài hẹn hò chứ?”
Tiểu thứ cầu theo Nhan Tử Dạ đi rồi, Áo Đức Kỳ nhìn túi áo trống rỗng của mình, trong lòng có một chút mất mác, kéo chặt quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại. Đối với lời Hải Bác Lạc, Áo Đức Kỳ lựa chọn tỉnh lược.
Ngải Luân nhìn biểu tình đáng khinh của Hải Bác Lạc, không biết nên nói gì nên cũng quyết định im lặng, dứt khoát tìm một chỗ nằm xuống ngủ.
“Này này, hai người các cậu có nghe tôi nói không vậy? Đừng xem tôi không tồn tại a!” Nhìn Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân nhắm mắt không thèm để ý tới mình, Hải Bác Lạc có cảm giác mình lại lẩm nhẩm một mình. Qua một hồi lâu vẫn không nhận được hồi đáp, Hải Bác Lạc cảm thấy không thú vị, chỉ đành tìm chỗ nghỉ ngơi.
Trên đỉnh núi, Nhan Tử Dạ ngồi ở vị trí phía trên con sông, Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu phân biệt ngồi ở hai bên, phía dưới chính là thác nước. Ở đây linh khí thật sự quá nồng đậm, Nhan Tử Dạ cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân đều nở ra, sảng khoái cực kỳ.
Mà An Nhĩ Tư thì vừa giúp Nhan Tử Dạ canh chừng, nếu có thiết bị giám sát bay qua thì lập tức dựng lên lồng phòng hộ, phòng ngừa thiết bị giám sát chụp được cảnh nhóm Nhan Tử Dạ tu luyện.
May mắn là viện trưởng cùng nhóm đạo sư tựa hồ không nghĩ sẽ có học viên chạy sâu vào trong rừng nên thẳng tới khi Nhan Tử Dạ kết thúc tu luyện, An Nhĩ Tư cũng không phát hiện thiết bị giám sát nào.
Bởi vì hôm sau còn phải giúp Ngải Luân tìm kiếm hỏa diệu thạch nên Nhan Tử Dạ tu luyện tới hơn nửa đêm thì chuẩn bị quay về nghỉ ngơi. Chẳng qua vừa mới thu công định quay về thì đột nhiên Nhan Tử Dạ ngây ngẩn cả người.
An Nhĩ Tư phát hiện biểu tình Nhan Tử Dạ có chút không thích hợp, không khỏi hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”
Nhan Tử Dạ cúi đầu nhìn chỗ đan điền của mình lẩm bẩm: “Sao có thể, vừa nãy tôi rõ ràng hấp thu không ít linh khí chuyển hóa thành linh lực, vì sao hiện giờ lại biến mất rồi?”
Việc này phát sinh quá đột ngột, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng, rõ ràng vừa nãy đã tồn trữ rất nhiều linh lực, hiện giờ chúng đâu cả rồi? Nhan Tử Dạ hoàn toàn không cảm ứng được.
“Biến mất?” Tuy An Nhĩ Tư biết phương pháp tu luyện của tu yêu giả là chứa đựng linh lực trong đan điền, nếu đã chứa ở đó thì vì sao lại biến mất, An Nhĩ Tư nhịn không được nói: “Tiểu Dạ, bằng không em kiểm tra lại một chút đi, xem xem sao lại thế này.”
“Không có, vẫn không tìm thấy.” Nhan Tử Dạ cũng có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này. Linh lực chuyển hóa không nằm trong đan điền, kia rốt cuộc nó đã đi đâu?
…
Hoàn Chương 94.
Đại lão hổ màu đen đứng ở cửa hang, đợi Nhan Tử Dạ leo xuống rồi mới biến về nhân hình.
Nhìn thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tới, Hải Bác Lạc lập tức nhiệt tình chạy tới, cứ hệt như người bị lạc trong rừng rậm nhiều năm đột nhiên nhìn thấy người thân vậy: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, hai cậu rốt cuộc tới rồi.”
“Mấy người gặp phải chuyện gì vậy?” Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân, ngay cả Áo Đức Kỳ vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng cũng không kém bao nhiêu, cứ hệt như ba người vừa mới chạy ra từ khu chạy nạn.
“Ai, đừng nói nữa, Nhan Tử Dạ, hai người còn dịch dinh dưỡng không? Cho tụi này vài bình đi, suốt ngày nay không uống chút dịch dinh dưỡng nào rồi a.” Hải Bác Lạc hiện giờ đã đói tới mức không còn khí lực, cũng không chú ý nhiều nữa.
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai: “Thật có lỗi, tụi tôi cũng không có dịch dinh dưỡng.”
“Cái gì? Không thể nào? Vậy hai người ăn cái gì a?” Hải Bác Lạc giật mình, mọi người đều không còn dịch dinh dưỡng, chẳng lẽ phải nhịn đói suốt một ngày sao?
“Không có dịch dinh dưỡng không có nghĩa là tụi này không có thức ăn.” Nhan Tử Dạ quyết định không chọc Hải Bác Lạc nữa, cậu thả thùng gỗ đeo trên lưng xuống, mở ra, bên trong chính là thịt cô lỗ thú được đóng băng.
Vừa thấy thịt cô lỗ thú, hai mắt Hải Bác Lạc lập tức sáng ngời, kinh hô: “Nhan Tử Dạ, cậu thật tốt quá a.” Hải Bác Lạc giang tay chuẩn bị cho Nhan Tử Dạ một cái ôm thắm thiết, kết quả bị An Nhĩ Tư ngăn cản.
“Các cậu hẳn đã đói rồi, ăn trước đi đã.” An Nhĩ Tư chắn trước mặt Nhan Tử Dạ, xảo diệu chuyển dời lực chú ý của Hải Bác Lạc về phía thức ăn.
Chỉ chốc lát sau, từ cửa hang truyền tới mùi thơm của thịt nướng.
Ánh lửa sáng ngời chiếu sáng cả sơn động, năm người ngồi quanh đống lửa nhìn An Nhĩ Tư thuần thục nướng thịt. Hải Bác Lạc nhìn chăm chú tới không chuyển mắt, mỗi khi An Nhĩ Tư chuyển động anh lại nuốt nước miếng một chút, bộ dáng tham ăn kia làm Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười, sau đó hỏi về chuyện bọn họ đã trải qua.
“Nói vậy này đều là họa do anh gây ra?” Nghe Hải Bác lạc kể lại xong, Nhan Tử Dạ trêu tức nhìn đối phương.
“Này… này đâu thể trách tôi, tôi cũng không ngờ cả đàn cô lỗ thú cư nhiên chỉ có ba ấu tể a!” Hải Bác Lạc cảm thấy bản thân thực vô tội, khi ấy chỉ nghĩ tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ, đâu có nghĩ ngợi nhiều.
“Kỳ thật sáng nay tôi đã gặp đàn cô lỗ thú này, bộ dáng của chúng khi đó giống như đang chạy trốn. Bởi vì đang gấp nên tôi cũng không chú ý nhiều.” An Nhĩ Tư vừa đảo xiêng thịt vừa nói. Khi ấy bởi vì sợ Nhan Tử Dạ thức dậy sẽ đói bụng nên anh chỉ vội vàng bắt một con rồi quay về.
“Vì sao lại chạy trốn? Các cậu nói xem có phải chúng bị tinh tế thú cấp cao liệp sát nên mới chạy trốn không? Lúc tôi thấy đàn cô lỗ thú này, chúng nó đang nghỉ ngơi. Bình thường ấu tể cô lỗ thú sẽ ít ỏi như vậy, có khả năng nhất chính là con tinh tế thú cấp cao kia đã ăn thịt những ấu tể khác.” Hải Bác Lạc xoa xoa cằm, suy đoán.
Áo Đức Kỳ liếc mắt một cái: “Đầu óc rốt cục cũng thông minh được một chút.”
Hải Bác Lạc trừng mắt: “Tôi vốn không ngốc, chẳng qua là bị cậu nói nhiều quá mới biến thành ngốc thôi.”
Áo Đức Kỳ: “…”
An Nhĩ Tư đã nướng thịt tốt lắm, liền đưa qua cho Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ nhận lấy thịt nước, xé một miếng nhỏ thổi nguội rồi nói với tiểu thứ cầu đang vui vẻ lăn lăn trong lòng Nhan Tử Dạ: “Ăn thịt.”
Kỳ thực tiểu thứ cầu đã sớm đã đói bụng nhưng không lập tức lao qua chỗ Áo Đức Kỳ mà mở to đôi mắt nhỏ nhìn Nhan tử Dạ.
Nhan Tử Dạ buồn cười nói: “Muốn ăn thì đi đi, không cần hỏi ý kiến của ta.”
“Chi…” Nhận được sự cho phép, tiểu thứ cầu liền nhảy ra khỏi lòng Nhan Tử Dạ, lúc Áo Đức Kỳ mở rộng tay liền vững vàng rơi vào lòng anh. Động tác thuần thục kia vừa nhìn đã biết đã trải qua luyện tập.
“Áo Đức Kỳ, cậu đúng là sủng nó a, tự mình không ăn mà đút nó ăn trước. Ai, đãi ngộ này quả thực là không có cách nào so a!” Với Hải Bác Lạc, chỉ cần thái độ của Áo Đức Kỳ đối với anh tốt hơn một chút, bớt châm chích anh một chút thì anh đã cám ơn trời đất lắm rồi. Nhìn đãi ngộ của cậu ta dành cho tiểu thứ cầu, anh thực sự không dám mơ ước xa vời!
Áo Đức Kỳ không để ý tới Hải Bác Lạc, tiếp tục xé thịt đút tiểu thứ cầu, tất cả lực chú ý đều đặt trên người vật nhỏ. Tựa hồ không hề để ý người khác cảm nhận gì về mình.
Ngải Luân ở bên cạnh nhận lấy phần thịt An Nhĩ Tư đưa qua, sau khi nói cám ơn thì im lặng ngồi ăn chứ không nói nhiều.
Nhìn nhóm Hải Bác Lạc ăn thực ngon lành, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy thèm ăn, bụng cũng bắt đầu kêu ‘rột rột’.
An Nhĩ Tư có chút kinh ngạc nhìn qua: “Tiểu Dạ, vừa nãy e vẫn chưa ăn no à?”
“A, ừm.” Nhan Tử Dạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa nãy ăn phần mình rồi ăn cả phần An Nhĩ Tư, thế mà hiện giờ bụng cư nhiên lại bắt đầu kháng nghị. Không biết còn tưởng cậu là kẻ dạ dày vương a.
Tuy cảm thấy sức ăn của Nhan Tử Dạ hơi lớn nhưng An Nhĩ Tư cũng không quá để ý, bởi vì hôm nay Nhan Tử Dạ quả thực đã tiêu hao rất nhiều thể lực, thế nên anh đưa phần thịt của mình qua rồi tiếp tục nướng thêm một phần cho mình.
Ăn thịt nướng xong, mọi người bắt đầu nói về nhiệm vụ.
Cho tới bây giờ, trừ bỏ hỏa diệu thạch của Ngải Luân thì nhiệm vụ của những người khác đều đã hoàn thành. Nghe nói vật phẩm nhiệm vụ của Nhan Tử Dạ đã tìm được toàn bộ, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhịn không được nhìn qua.
Thấy Nhan Tử Dạ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại một mình mình, Ngải Luân nhịn không được đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Bằng không sáng mai các cậu về trả nhiệm vụ trước đi, hỏa diệu thạch, tôi có thể tự mình tìm.”
“Này sao có thể chứ, chúng ta là một đội, sao có thể bỏ cậu lại.” Hải Bác Lạc vừa nghe vậy thì lập tức phản bác: “Tụi tôi giúp cậu thì nhất định sẽ tìm thấy nhanh hơn. Hơn nữa, hiện giờ đang ở sâu trong rừng rậm tinh tế thú, nơi này có rất nhiều tinh tế thú cấp cao, cậu lang thang một mình rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, Ngải Luân, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp anh, đúng không An Nhĩ Tư?” Nhan Tử Dạ nhìn An Nhĩ Tư ở phía sau. Tuy cậu rất lười nhưng hiện giờ Ngải Luân chính là đồng bạn, Nhan Tử Dạ không có khả năng bỏ lại.
“Đương nhiên.” Bầu bạn của mình đã lên tiếng, An Nhĩ Tư đương nhiên không có ý kiến.
Áo Đức Kỳ cũng kéo lực chú ý khỏi tiểu thứ cầu trong lòng, ngẩng đầu gật gật với Ngải Luân, biểu bị anh cũng đồng ý với lời Hải Bác Lạc.
“Các cậu… thật sự rất cám ơn.” Ngải Luân cảm kích nói, cho tới giờ anh vẫn luôn là người yếu nhất trong đội nhưng nhóm An Nhĩ Tư hoàn toàn không có ý xem thường. Thậm chí ở thời khắc quan trọng như vậy vẫn sẵn sàng đưa tay giúp đỡ. Ngải Luân thật sự cảm động.
“Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi. Sáng mai dậy sớm giúp Ngải Luân tìm hỏa diệu thạch.” Tiếp đó An Nhĩ Tư nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, ngủ đi.”
“Anh ngủ trước đi, tôi phải ra ngoài tu luyện một chút.” Ban đêm linh khí trong rừng rậm tinh tế thú thực nồng đậm, Nhan Tử Dạ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này. Tuy thời tiết thực rét lạnh nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt tình tu luyện của cậu.
“Chi chi…” Tiểu thứ cầu trực tiếp từ lòng Áo Đức Kỳ nhảy qua chỗ Nhan Tử Dạ. Chủ nhân phải tu luyện, tiểu thứ cầu biểu thị mình cũng muốn đi theo.
“Tôi đi cùng em.” Đám cô lỗ thú ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, tựa hồ quyết tâm chặn ở ngoài cửa. An Nhĩ Tư lo lắng Nhan Tử Dạ một mình ra ngoài nên đi theo.
Thấy An Nhĩ Tư biến thành hắc hổ cõng Nhan Tử Dạ rời đi, Hải Bác Lạc nhịn không được nói: “Nhan Tử Dạ từ khi nào biến thành chăm chỉ như vậy a, đã tối rồi mà vẫn đi tu luyện. Đột nhiên không biết nghĩ tới gì đó, biểu tình Hải Bác Lạc có chút mờ ám: “Bọn họ không phải là đi ra ngoài hẹn hò chứ?”
Tiểu thứ cầu theo Nhan Tử Dạ đi rồi, Áo Đức Kỳ nhìn túi áo trống rỗng của mình, trong lòng có một chút mất mác, kéo chặt quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại. Đối với lời Hải Bác Lạc, Áo Đức Kỳ lựa chọn tỉnh lược.
Ngải Luân nhìn biểu tình đáng khinh của Hải Bác Lạc, không biết nên nói gì nên cũng quyết định im lặng, dứt khoát tìm một chỗ nằm xuống ngủ.
“Này này, hai người các cậu có nghe tôi nói không vậy? Đừng xem tôi không tồn tại a!” Nhìn Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân nhắm mắt không thèm để ý tới mình, Hải Bác Lạc có cảm giác mình lại lẩm nhẩm một mình. Qua một hồi lâu vẫn không nhận được hồi đáp, Hải Bác Lạc cảm thấy không thú vị, chỉ đành tìm chỗ nghỉ ngơi.
Trên đỉnh núi, Nhan Tử Dạ ngồi ở vị trí phía trên con sông, Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu phân biệt ngồi ở hai bên, phía dưới chính là thác nước. Ở đây linh khí thật sự quá nồng đậm, Nhan Tử Dạ cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân đều nở ra, sảng khoái cực kỳ.
Mà An Nhĩ Tư thì vừa giúp Nhan Tử Dạ canh chừng, nếu có thiết bị giám sát bay qua thì lập tức dựng lên lồng phòng hộ, phòng ngừa thiết bị giám sát chụp được cảnh nhóm Nhan Tử Dạ tu luyện.
May mắn là viện trưởng cùng nhóm đạo sư tựa hồ không nghĩ sẽ có học viên chạy sâu vào trong rừng nên thẳng tới khi Nhan Tử Dạ kết thúc tu luyện, An Nhĩ Tư cũng không phát hiện thiết bị giám sát nào.
Bởi vì hôm sau còn phải giúp Ngải Luân tìm kiếm hỏa diệu thạch nên Nhan Tử Dạ tu luyện tới hơn nửa đêm thì chuẩn bị quay về nghỉ ngơi. Chẳng qua vừa mới thu công định quay về thì đột nhiên Nhan Tử Dạ ngây ngẩn cả người.
An Nhĩ Tư phát hiện biểu tình Nhan Tử Dạ có chút không thích hợp, không khỏi hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”
Nhan Tử Dạ cúi đầu nhìn chỗ đan điền của mình lẩm bẩm: “Sao có thể, vừa nãy tôi rõ ràng hấp thu không ít linh khí chuyển hóa thành linh lực, vì sao hiện giờ lại biến mất rồi?”
Việc này phát sinh quá đột ngột, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng, rõ ràng vừa nãy đã tồn trữ rất nhiều linh lực, hiện giờ chúng đâu cả rồi? Nhan Tử Dạ hoàn toàn không cảm ứng được.
“Biến mất?” Tuy An Nhĩ Tư biết phương pháp tu luyện của tu yêu giả là chứa đựng linh lực trong đan điền, nếu đã chứa ở đó thì vì sao lại biến mất, An Nhĩ Tư nhịn không được nói: “Tiểu Dạ, bằng không em kiểm tra lại một chút đi, xem xem sao lại thế này.”
“Không có, vẫn không tìm thấy.” Nhan Tử Dạ cũng có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này. Linh lực chuyển hóa không nằm trong đan điền, kia rốt cuộc nó đã đi đâu?
…
Hoàn Chương 94.
Tác giả :
Đình Băng