Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 89: Người đứng sau màn
Tựa hồ càng lúc càng ăn ý, hai người tìm kiếm cả buổi chiều, trừ bỏ song sinh thảo thì còn tìm thấy huyết của cự ngạc thú vương cùng một loại thực vật khác. Hơn mười thứ, thoáng cái đã tìm được ba, tốc độ này đã có thể xem là rất nhanh.
Nếu không phải có An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ hẳn đã không tìm được. Chỉ là có chút đáng tiếc, cự ngạc thú vương cùng cự ngạc thú không phải một chủng loại, bằng không có thể nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ của Áo Đức Kỳ.
Rừng rậm tinh tế thú thực yên tĩnh, ban ngày có thể nghe thấy tiếng kêu của nhóm thú, thế như ban đêm thì chúng tựa hồ đã đi ngủ, rừng rậm đặc biệt im lặng. Thậm chí im tới mức có chút đáng sợ.
Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày thấp hơn mấy độ, tuy là tu yêu giả nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ chưa đạt tới yêu đan kỳ nên không có cách nào tự điều chỉnh nhiệt lượng, chỉ có thể vận dụng linh lực trong cơ thể xua đi cái lạnh. Nhưng nếu làm vậy thì đúng là quá lãng phí, dùng dao mổ trâu giết gà, thế nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể dựa sát vào người An Nhĩ Tư, hấp thu nhiệt độ trên người anh.
An Nhĩ Tư tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Nhan Tử Dạ gối đầu lên đùi anh, trên người khoác áo khoác của anh, ngủ say. Đống lửa trước mặt vẫn bập bùng xua tan đi bóng tối ở xung quanh, đồng dạng cũng làm độ ấm tăng lên rất nhiều.
Đột nhiên mí mắt An Nhĩ Tư giật giật rồi mở ra nhìn bóng tối xung quanh, tiếp đó anh đẩy nhẹ Nhan Tử Dạ đang nằm trên đùi: “Tiểu Dạ, tỉnh tỉnh…”
Nhan Tử Dạ nhíu mày chậm rãi tỉnh lại, lẩm bẩm: “Sao vậy?”
“Có kẻ địch.” Vẻ mặt An Nhĩ Tư nghiêm nghị cảnh giác, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng.
“Kẻ địch?” Nhan Tử Dạ lập tức bật dậy, áo khoác trên người trượt xuống, sau khi quan sát xung quanh một chút, cậu nghi hoặc hỏi: “Chính là sao tôi không cảm giác được gì cả?”
“Người tới là cường giả cấp SS, xuất hiện đi, tôi biết ông đã tới.”
Theo lời An Nhĩ Tư, một người mặc quần áo đen từ đầu tới chân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn họ, ánh lửa chiếu lên mặt người nọ, bởi vì đeo mặt nạ bảo hộ nên nhìn không rõ dung mạo.
“Có thể phát hiện ra tôi quả thực không tồi, SS sơ cấp trẻ tuổi như vậy lại phải chết ở đây đúng là đáng tiếc.” Người nọ dáng rất cao lớn, tựa hồ rất hiếm có thú nhân cường tráng như vậy, âm thanh lại còn khàn khàn. Sau khi biết bị An Nhĩ Tư phát hiện, người này vẫn không che dấu sát ý trong ánh mắt.
Cậu cư nhiên không cảm giác được hơi thở của người này, Nhan Tử Dạ cắn chặt răng, quả nhiên không hỗ là cường giả SS, nhìn sát ý trong mắt đối phương, hẳn chính là kẻ đứng sau đám Nhan Tôn.
“Chuyện Nhan gia có quan hệ với ông.” An Nhĩ Tư đứng dậy, dùng giọng điệu khẳng định nói.
Nhan Tử Dạ cũng đứng lên theo, vẻ mặt ngưng trọng nhìn người nọ: “Ông rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp Nhan Tôn?”
Người áo đen nọ không trả lời vấn đề của Nhan Tử Dạ, ngược lại hỏi: “Nhóc Nhan gia, chỉ cần giao ra công pháp tu luyện của Nhan gia, tao sẽ nghĩ tới chuyện cho mày một con đường sống.”
Người này mơ ước công pháp tu luyện của Nhan gia? Hay nên nói là ngay từ ban đầu gã đã muốn có nó. Vì cái gì, Nhan Tử Dạ đã xem qua, kia chỉ là công pháp tu luyện bình thường mà thôi, rốt cuộc nó có gì đáng giá để người này coi trọng như vậy.
Bất quá Nhan Tử Dạ biết, cho dù mình hỏi thì đối phương cũng sẽ không nói, vì thế liền ăn ngay nói thật: “Thứ kia đã sớm bị tôi hủy rồi, ông đừng hòng có được.”
“Bị hủy? Một khi đã vậy, hôm nay tụi mày phải chết ở đây.” Giọng điệu người nọ đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tay trái vung lên, một khúc củi đang cháy trong đống lửa bay về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. An Nhĩ Tư dùng một tay kéo Nhan Tử Dạ ra phía sau, tay còn lại thì dựng lồng phòng hộ.
Khúc gỗ mang theo hỏa diễm chạm lên lồng phòng hộ rồi bắn ngược trở lại, lúc này người áo đen đã lắc mình di chuyển tới trước mặt An Nhĩ Tư, một tay vỗ lên lồng phòng hộ. ‘Rắc’ một tiếng, lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư nháy mắt vỡ tan, mà anh cùng Nhan Tử Dạ cũng nhanh chóng lùi qua một bên.
“SS trung cấp?” Thần kinh toàn thân An Nhĩ Tư trở nên căng thẳng, theo tình huống người nọ dễ dàng đánh nát lồng phòng hộ ban nãy, người này nhất định đã đạt tới trung cấp SS.
“Tiểu Dạ, em đi trước đi, tôi sẽ cản ông ta.” Nghĩ tới Nhan Tử Dạ ở phía sau, với tu vi hiện giờ cậu căn bản không thể chống lại thú nhân cấp SS, đề phòng Nhan Tử Dạ bị thương, An Nhĩ Tư muốn cậu rời đi trước.
“Tôi không đi, Nhan Tử Dạ chưa từng có thói quen lâm trận bỏ chạy. Hừ, cường giả cấp SS trung cấp thì sao chứ, tôi với anh vẫn có thể đánh ông ta tơi bời.” Rõ ràng biết An Nhĩ Tư sẽ gặp nguy hiểm, sao cậu có thể rời đi, đương nhiên này là Nhan Tử Dạ đã cân nhắc tới khả năng mình có thể trở thành trói buộc hay không.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư lập tức mỉm cười:”Ừm.”
“Thời gian nói di ngôn kết thúc.” Ngân quang trên người người nọ lóe sáng, nháy mắt di chuyển ra phía sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, hay tay vỗ về phía lưng hai người, kết quả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cùng biến mất tại chỗ.
“Ầm…” Người áo đen xoay người, một luồng năng lượng màu bạc oanh tạc một góc ở phía sau có hai bóng dáng màu bạc vừa xuất hiện, bất quá luồng năng lượng kia không đánh trúng hai người, ngược lại lại nổ gốc đại thụ ở phía sau.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ xuất hiện bên cạnh người áo đen, trong tay Nhan Tử Dạ lóe lam quan, vố số nhũ băng vùn vụt bay tới, người nọ hừ lạnh: “Muốn chết.” Hai tay gã vung lên, ánh sáng bàn bạc như ánh trăng bay về phía nhũ băng, nháy mắt đánh nát chúng rồi không chút suy giảm bay tới chỗ nhóm Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư nâng tay, ngân quang lóng lánh, ‘bùm’ một tiếng, công kích của gã tiêu tán. Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm giác phía sau truyền tới hơi thở nguy hiểm, cậu lập tức ngưng tụ kiếm quang dị năng, xoay người, chém mạnh.
“Keng…” Mu bàn tay người áo đen tản ra ngân quang, trực tiếp ngăn chặn kiếm quang của Nhan Tử Dạ, ngay sau đó, năng lượng của An Nhĩ Tư cũng phóng tới trước mặt, người nọ dùng tay còn lại phát ra dị năng công kích trong nháy mắt, hai quả cầu năng lượng màu bạc va chạm giữa không trung, sau đó triệt tiêu lẫn nhau.
Trong bóng đêm, không ngừng có ngân quang cùng lam quang lóe sáng, ba người chiến đầu càng lúc càng kịch liệt, Nhan Tử Dạ chiến đấu kém hơn, thậm chí đối với người áo đen mà nói, công kích của Nhan Tử Dạ căn bản không có chút tác dụng nào. Nếu không phải cậu có năng lực thuấn di thì sớm đã bị đánh ngã.
Khối năng lượng hình thoi màu hồng lam ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ bay tới cắm trước mặt người áo đen, gã ta tựa hồ cảm ứng được uy lực của nó, bóng dáng vừa biến mất thì nó cũng nổ mạnh, bốc lên một luồng khói bụi mù mịt.
“Vì sao động tĩnh lớn như vậy mà nhóm viện trưởng vẫn không chạy tới?” Nhan Tử Dạ đưa lưng về phía An Nhĩ Tư, thở gấp hỏi.
“Lĩnh vực, chúng ta hiện giờ chúng ta đang ở trong lĩnh vực tinh thần của ông ta.” An Nhĩ Tư vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa nói.
“Lĩnh vực tinh thần? Chiêu này sao quen như vậy….” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng thì vô số lưỡi dao đã vùn vụt bay tới, Nhan Tử Dạ không kịp né tránh, bị một lưỡi dao cắt rách lớp đồng phục màu bạc, cánh tay cũng xuất hiện một vệt máu.
“Tiểu Dạ…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị thương, An Nhĩ Tư thực phẫn nộ, tròng mắt chuyển hóa từ màu đen sang màu bạc, tiếp đó ngửa mặt lên trời rống một tiếng, trên người phát ra ngân quang mãnh liệt. Nhan Tử Dạ nghe ‘răng rắc’ một tiếng hệt như âm thanh thủy tinh vỡ.
Cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, cây cối ngã rạp cùng những chiếc hố to tạo thành từ những vụ nổ biến mất, trừ bỏ vết thương trên cánh tay Nhan Tử Dạ.
“Ba ba ba…”
Người áo đen vỗ tay nói: “Không tệ, cư nhiên có thể phá vỡ lĩnh vực tinh thần của tao, kế tiếp phải đánh thật rồi.”
Tốc độ quá nhanh, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng đã bị đánh bay, An Nhĩ Tư đồng dạng cũng bị năng lượng ánh sáng đánh trúng, chẳng qua bởi vì theo bản năng dựng lên lá chắn phòng hộ nên chỉ bị đánh lùi về sau vài bước, không bị thương tổn.
Nhìn Nhan Tử Dạ bị đánh bay, lúc ngồi dậy thì khóe miệng có máu tươi trào ra, hai mắt An Nhĩ Tư trừng to, cả người tản ra khí lạnh, trực tiếp tiến tới cùng người áo đen giao đấu.
Vô số quả cầu năng lượng cùng ánh sáng năng lượng phát ra, trực tiếp hủy hoại không ít cây cối xung quanh, tốc độ hai người rất nhanh, nhanh tới mức Nhan Tử Dạ không thể nhìn kịp, chỉ có thể đứng một bên ngây ngốc quan sát. Thú nhân cấp SS quá mạnh, thực lực của cậu hiện giờ căn bản không thể chống lại. Cư nhiên chỉ một chiêu đã đánh ngã mình, Nhan Tử Dạ cảm thấy hiện giờ mình không nên tiến tới mang thêm phiền toái cho An Nhĩ Tư.
An Nhĩ Tư đá một cước bất quá bị người áo đen cản lại, anh lập tức xoay người ba trăm sáu mươi độ đồng thời ngưng tụ năng lượng trong tay, tiếp đó một quả cầu năng lượng tựa hồ mang theo điện lưu được phóng ra.
Người áo đen lắc mình né tránh, kết quả quả cầu năng lượng ở giữa không trung vòng trở lại, gã lại di chuyển trốn tránh, bất quá quả cầu vẫn bám theo không tha. Cuối cùng người áo đen ngưng tụ năng lượng màu bạc chém thẳng về phía quả cầu. Năng lượng bạc hệt như một chiếc búa gỏ vỡ quả cầu.
An Nhĩ Tư thừa dịp này ngưng tụ dị năng tạo thành một sợi dây màu bạc quấn lấy người áo đen đang không phòng bị.
Gã giãy một chút, phát hiện không thể giãy ra nên chuẩn bị ngưng tụ dị năng, kết quả bàn tay đang nắm một đầu dây của An Nhĩ Tư run lên, điện lưu xẹt xẹt truyền theo vòng dây tới cơ thể người nọ.
Người áo đen chỉ cảm thấy cơ thể bị điện lưu giật tê rần, tinh thần lực cư nhiên cấp tốc tiêu hao. Một thú nhân SS trung cấp như gã cư nhiên bị một thú nhân SS sơ cấp đánh bị thương, nếu không phải gã sơ ý thì căn bản không có khả năng này.
Dòng điện vẫn không ngừng truyền tới, người nọ cảm thấy tinh thần lực của mình không ngừng xói mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã khẳng định phải chết ở đây. Thế nhưng gã sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy.
“A…” Gã gầm lên giận dữ, con ngươi đen láy lóe sáng ngân quang, cũng giống như An Nhĩ Tư, thoáng chốc nó biến thành màu bạc, vòng dây quấn trên người cũng ‘bựt bựt bựt’ đứt thành đoạn.
An Nhĩ Tư lạnh lùng ở xa xa nhìn người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phỉ Áo Nạp Á Bá Lan? Ông cư nhiên chưa chết?”
An Nhĩ Tư vốn chỉ suy đoán, thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt người nọ biến thành màu bạc thì lập tức khẳng định. Phỉ Áo Nạp Á Bá Lan chính là người chú âm mưu chiếm đoạt vị trí của cha anh. Năm đó sau khi âm mưu thất bại, gã đã bị cha An Nhĩ Tư tự tay giết chết, tất cả mọi người đều nghĩ gã đã chết. thật không ngờ cư nhiên chết rồi sống lại, lại còn xuất hiện trên Lam tinh.
“Nếu đã bị mày phát hiện thì không cần giấu diếm nữa.” Người nọ lột bỏ quần áo đen cùng mặt nạ bảo hộ đi, một thú nhân với gương mặt khủng bố đầy vết dao xuất hiện trước mặt An Nhĩ Tư.
Phỉ Áo Nạp vuốt ve những vết sẹo loan dài trên gương mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn An Nhĩ Tư: “Năm đó, nếu không vì cha mày tao cũng không rơi xuống kết cục này, vết thương trên mặt tao chính là do nó ban tặng. Vết thương này thời thời khắc khắc nhắc nhở tao phải báo thù, tất cả vinh dự của Á Bá Lan đều thuộc về tao, mày cùng cha mày đều đáng chết.”
Ngân quang trên người Phỉ Áo Nạp phát ra so với trước đó còn mãnh liệt hơn vài lần, Nhan Tử Dạ rõ ràng cảm nhận được năng lượng trong không trung đang tụ tập về phía gã, cảm nhận được nguy hiểm, Nhan Tử Dạ lập tức hướng An Nhĩ Tư hô to: “An Nhĩ Tư, cẩn thận.”
Phỉ Áo Nạp không ngừng nén chặt năng lượng ngưng tụ được, cuối cùng nén thành một quả cầu năng lượng nhỏ, bàn tay khống chế quả cầu nhắm về phía An Nhĩ Tư, vô số tia ngân quang ùn ùn phóng tới.
Không còn chỗ né tránh, An Nhĩ Tư lập tức dựng lá chắn phòng hộ ngăn chặn công kích của Phỉ Áo Nạp, kết quả ngân quang đụng trúng lá chắn phòng hộ rồi bắn về phía Nhan Tử Dạ đứng cách đó không xa.
Thấy vậy, An Nhĩ Tư lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Nhan Tử Dạ. ‘Keng keng keng’ vô số ngân quang không ngừng đánh trúng lá chắn phóng hộ, An Nhĩ Tư không ngừng lùi về sau, hiện giờ đang là mùa đông nhưng trán anh đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Đứng ở phía sau An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cảm thấy ánh sáng của lồng phòng hộ càng lúc càng yếu, biết An Nhĩ Tư sắp chống đỡ không nổi, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ bừng sáng, mấy chục lưỡi dao mang theo hỏa diễm bay tới chỗ Phỉ Áo Nạp.
“Chút tài lẻ.” Phỉ Áo Nạp chỉ vung nhẹ tay, ánh sáng màu bạc nháy mắt bao phủ những lưỡi dao kia, nháy mắt phá nát chúng.
Phỉ Áo Nạp lập tức tăng mạnh năng lượng công kích, An Nhĩ Tư chống đỡ không nổi nữa, lá chắn phòng hộ ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh, chấn động lan tới làm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ văng ngược ra sau.
…
Hoàn Chương 89.
Nếu không phải có An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ hẳn đã không tìm được. Chỉ là có chút đáng tiếc, cự ngạc thú vương cùng cự ngạc thú không phải một chủng loại, bằng không có thể nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ của Áo Đức Kỳ.
Rừng rậm tinh tế thú thực yên tĩnh, ban ngày có thể nghe thấy tiếng kêu của nhóm thú, thế như ban đêm thì chúng tựa hồ đã đi ngủ, rừng rậm đặc biệt im lặng. Thậm chí im tới mức có chút đáng sợ.
Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày thấp hơn mấy độ, tuy là tu yêu giả nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ chưa đạt tới yêu đan kỳ nên không có cách nào tự điều chỉnh nhiệt lượng, chỉ có thể vận dụng linh lực trong cơ thể xua đi cái lạnh. Nhưng nếu làm vậy thì đúng là quá lãng phí, dùng dao mổ trâu giết gà, thế nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể dựa sát vào người An Nhĩ Tư, hấp thu nhiệt độ trên người anh.
An Nhĩ Tư tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Nhan Tử Dạ gối đầu lên đùi anh, trên người khoác áo khoác của anh, ngủ say. Đống lửa trước mặt vẫn bập bùng xua tan đi bóng tối ở xung quanh, đồng dạng cũng làm độ ấm tăng lên rất nhiều.
Đột nhiên mí mắt An Nhĩ Tư giật giật rồi mở ra nhìn bóng tối xung quanh, tiếp đó anh đẩy nhẹ Nhan Tử Dạ đang nằm trên đùi: “Tiểu Dạ, tỉnh tỉnh…”
Nhan Tử Dạ nhíu mày chậm rãi tỉnh lại, lẩm bẩm: “Sao vậy?”
“Có kẻ địch.” Vẻ mặt An Nhĩ Tư nghiêm nghị cảnh giác, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng.
“Kẻ địch?” Nhan Tử Dạ lập tức bật dậy, áo khoác trên người trượt xuống, sau khi quan sát xung quanh một chút, cậu nghi hoặc hỏi: “Chính là sao tôi không cảm giác được gì cả?”
“Người tới là cường giả cấp SS, xuất hiện đi, tôi biết ông đã tới.”
Theo lời An Nhĩ Tư, một người mặc quần áo đen từ đầu tới chân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn họ, ánh lửa chiếu lên mặt người nọ, bởi vì đeo mặt nạ bảo hộ nên nhìn không rõ dung mạo.
“Có thể phát hiện ra tôi quả thực không tồi, SS sơ cấp trẻ tuổi như vậy lại phải chết ở đây đúng là đáng tiếc.” Người nọ dáng rất cao lớn, tựa hồ rất hiếm có thú nhân cường tráng như vậy, âm thanh lại còn khàn khàn. Sau khi biết bị An Nhĩ Tư phát hiện, người này vẫn không che dấu sát ý trong ánh mắt.
Cậu cư nhiên không cảm giác được hơi thở của người này, Nhan Tử Dạ cắn chặt răng, quả nhiên không hỗ là cường giả SS, nhìn sát ý trong mắt đối phương, hẳn chính là kẻ đứng sau đám Nhan Tôn.
“Chuyện Nhan gia có quan hệ với ông.” An Nhĩ Tư đứng dậy, dùng giọng điệu khẳng định nói.
Nhan Tử Dạ cũng đứng lên theo, vẻ mặt ngưng trọng nhìn người nọ: “Ông rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp Nhan Tôn?”
Người áo đen nọ không trả lời vấn đề của Nhan Tử Dạ, ngược lại hỏi: “Nhóc Nhan gia, chỉ cần giao ra công pháp tu luyện của Nhan gia, tao sẽ nghĩ tới chuyện cho mày một con đường sống.”
Người này mơ ước công pháp tu luyện của Nhan gia? Hay nên nói là ngay từ ban đầu gã đã muốn có nó. Vì cái gì, Nhan Tử Dạ đã xem qua, kia chỉ là công pháp tu luyện bình thường mà thôi, rốt cuộc nó có gì đáng giá để người này coi trọng như vậy.
Bất quá Nhan Tử Dạ biết, cho dù mình hỏi thì đối phương cũng sẽ không nói, vì thế liền ăn ngay nói thật: “Thứ kia đã sớm bị tôi hủy rồi, ông đừng hòng có được.”
“Bị hủy? Một khi đã vậy, hôm nay tụi mày phải chết ở đây.” Giọng điệu người nọ đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tay trái vung lên, một khúc củi đang cháy trong đống lửa bay về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. An Nhĩ Tư dùng một tay kéo Nhan Tử Dạ ra phía sau, tay còn lại thì dựng lồng phòng hộ.
Khúc gỗ mang theo hỏa diễm chạm lên lồng phòng hộ rồi bắn ngược trở lại, lúc này người áo đen đã lắc mình di chuyển tới trước mặt An Nhĩ Tư, một tay vỗ lên lồng phòng hộ. ‘Rắc’ một tiếng, lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư nháy mắt vỡ tan, mà anh cùng Nhan Tử Dạ cũng nhanh chóng lùi qua một bên.
“SS trung cấp?” Thần kinh toàn thân An Nhĩ Tư trở nên căng thẳng, theo tình huống người nọ dễ dàng đánh nát lồng phòng hộ ban nãy, người này nhất định đã đạt tới trung cấp SS.
“Tiểu Dạ, em đi trước đi, tôi sẽ cản ông ta.” Nghĩ tới Nhan Tử Dạ ở phía sau, với tu vi hiện giờ cậu căn bản không thể chống lại thú nhân cấp SS, đề phòng Nhan Tử Dạ bị thương, An Nhĩ Tư muốn cậu rời đi trước.
“Tôi không đi, Nhan Tử Dạ chưa từng có thói quen lâm trận bỏ chạy. Hừ, cường giả cấp SS trung cấp thì sao chứ, tôi với anh vẫn có thể đánh ông ta tơi bời.” Rõ ràng biết An Nhĩ Tư sẽ gặp nguy hiểm, sao cậu có thể rời đi, đương nhiên này là Nhan Tử Dạ đã cân nhắc tới khả năng mình có thể trở thành trói buộc hay không.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư lập tức mỉm cười:”Ừm.”
“Thời gian nói di ngôn kết thúc.” Ngân quang trên người người nọ lóe sáng, nháy mắt di chuyển ra phía sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, hay tay vỗ về phía lưng hai người, kết quả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cùng biến mất tại chỗ.
“Ầm…” Người áo đen xoay người, một luồng năng lượng màu bạc oanh tạc một góc ở phía sau có hai bóng dáng màu bạc vừa xuất hiện, bất quá luồng năng lượng kia không đánh trúng hai người, ngược lại lại nổ gốc đại thụ ở phía sau.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ xuất hiện bên cạnh người áo đen, trong tay Nhan Tử Dạ lóe lam quan, vố số nhũ băng vùn vụt bay tới, người nọ hừ lạnh: “Muốn chết.” Hai tay gã vung lên, ánh sáng bàn bạc như ánh trăng bay về phía nhũ băng, nháy mắt đánh nát chúng rồi không chút suy giảm bay tới chỗ nhóm Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư nâng tay, ngân quang lóng lánh, ‘bùm’ một tiếng, công kích của gã tiêu tán. Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm giác phía sau truyền tới hơi thở nguy hiểm, cậu lập tức ngưng tụ kiếm quang dị năng, xoay người, chém mạnh.
“Keng…” Mu bàn tay người áo đen tản ra ngân quang, trực tiếp ngăn chặn kiếm quang của Nhan Tử Dạ, ngay sau đó, năng lượng của An Nhĩ Tư cũng phóng tới trước mặt, người nọ dùng tay còn lại phát ra dị năng công kích trong nháy mắt, hai quả cầu năng lượng màu bạc va chạm giữa không trung, sau đó triệt tiêu lẫn nhau.
Trong bóng đêm, không ngừng có ngân quang cùng lam quang lóe sáng, ba người chiến đầu càng lúc càng kịch liệt, Nhan Tử Dạ chiến đấu kém hơn, thậm chí đối với người áo đen mà nói, công kích của Nhan Tử Dạ căn bản không có chút tác dụng nào. Nếu không phải cậu có năng lực thuấn di thì sớm đã bị đánh ngã.
Khối năng lượng hình thoi màu hồng lam ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ bay tới cắm trước mặt người áo đen, gã ta tựa hồ cảm ứng được uy lực của nó, bóng dáng vừa biến mất thì nó cũng nổ mạnh, bốc lên một luồng khói bụi mù mịt.
“Vì sao động tĩnh lớn như vậy mà nhóm viện trưởng vẫn không chạy tới?” Nhan Tử Dạ đưa lưng về phía An Nhĩ Tư, thở gấp hỏi.
“Lĩnh vực, chúng ta hiện giờ chúng ta đang ở trong lĩnh vực tinh thần của ông ta.” An Nhĩ Tư vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa nói.
“Lĩnh vực tinh thần? Chiêu này sao quen như vậy….” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng thì vô số lưỡi dao đã vùn vụt bay tới, Nhan Tử Dạ không kịp né tránh, bị một lưỡi dao cắt rách lớp đồng phục màu bạc, cánh tay cũng xuất hiện một vệt máu.
“Tiểu Dạ…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị thương, An Nhĩ Tư thực phẫn nộ, tròng mắt chuyển hóa từ màu đen sang màu bạc, tiếp đó ngửa mặt lên trời rống một tiếng, trên người phát ra ngân quang mãnh liệt. Nhan Tử Dạ nghe ‘răng rắc’ một tiếng hệt như âm thanh thủy tinh vỡ.
Cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, cây cối ngã rạp cùng những chiếc hố to tạo thành từ những vụ nổ biến mất, trừ bỏ vết thương trên cánh tay Nhan Tử Dạ.
“Ba ba ba…”
Người áo đen vỗ tay nói: “Không tệ, cư nhiên có thể phá vỡ lĩnh vực tinh thần của tao, kế tiếp phải đánh thật rồi.”
Tốc độ quá nhanh, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng đã bị đánh bay, An Nhĩ Tư đồng dạng cũng bị năng lượng ánh sáng đánh trúng, chẳng qua bởi vì theo bản năng dựng lên lá chắn phòng hộ nên chỉ bị đánh lùi về sau vài bước, không bị thương tổn.
Nhìn Nhan Tử Dạ bị đánh bay, lúc ngồi dậy thì khóe miệng có máu tươi trào ra, hai mắt An Nhĩ Tư trừng to, cả người tản ra khí lạnh, trực tiếp tiến tới cùng người áo đen giao đấu.
Vô số quả cầu năng lượng cùng ánh sáng năng lượng phát ra, trực tiếp hủy hoại không ít cây cối xung quanh, tốc độ hai người rất nhanh, nhanh tới mức Nhan Tử Dạ không thể nhìn kịp, chỉ có thể đứng một bên ngây ngốc quan sát. Thú nhân cấp SS quá mạnh, thực lực của cậu hiện giờ căn bản không thể chống lại. Cư nhiên chỉ một chiêu đã đánh ngã mình, Nhan Tử Dạ cảm thấy hiện giờ mình không nên tiến tới mang thêm phiền toái cho An Nhĩ Tư.
An Nhĩ Tư đá một cước bất quá bị người áo đen cản lại, anh lập tức xoay người ba trăm sáu mươi độ đồng thời ngưng tụ năng lượng trong tay, tiếp đó một quả cầu năng lượng tựa hồ mang theo điện lưu được phóng ra.
Người áo đen lắc mình né tránh, kết quả quả cầu năng lượng ở giữa không trung vòng trở lại, gã lại di chuyển trốn tránh, bất quá quả cầu vẫn bám theo không tha. Cuối cùng người áo đen ngưng tụ năng lượng màu bạc chém thẳng về phía quả cầu. Năng lượng bạc hệt như một chiếc búa gỏ vỡ quả cầu.
An Nhĩ Tư thừa dịp này ngưng tụ dị năng tạo thành một sợi dây màu bạc quấn lấy người áo đen đang không phòng bị.
Gã giãy một chút, phát hiện không thể giãy ra nên chuẩn bị ngưng tụ dị năng, kết quả bàn tay đang nắm một đầu dây của An Nhĩ Tư run lên, điện lưu xẹt xẹt truyền theo vòng dây tới cơ thể người nọ.
Người áo đen chỉ cảm thấy cơ thể bị điện lưu giật tê rần, tinh thần lực cư nhiên cấp tốc tiêu hao. Một thú nhân SS trung cấp như gã cư nhiên bị một thú nhân SS sơ cấp đánh bị thương, nếu không phải gã sơ ý thì căn bản không có khả năng này.
Dòng điện vẫn không ngừng truyền tới, người nọ cảm thấy tinh thần lực của mình không ngừng xói mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã khẳng định phải chết ở đây. Thế nhưng gã sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy.
“A…” Gã gầm lên giận dữ, con ngươi đen láy lóe sáng ngân quang, cũng giống như An Nhĩ Tư, thoáng chốc nó biến thành màu bạc, vòng dây quấn trên người cũng ‘bựt bựt bựt’ đứt thành đoạn.
An Nhĩ Tư lạnh lùng ở xa xa nhìn người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phỉ Áo Nạp Á Bá Lan? Ông cư nhiên chưa chết?”
An Nhĩ Tư vốn chỉ suy đoán, thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt người nọ biến thành màu bạc thì lập tức khẳng định. Phỉ Áo Nạp Á Bá Lan chính là người chú âm mưu chiếm đoạt vị trí của cha anh. Năm đó sau khi âm mưu thất bại, gã đã bị cha An Nhĩ Tư tự tay giết chết, tất cả mọi người đều nghĩ gã đã chết. thật không ngờ cư nhiên chết rồi sống lại, lại còn xuất hiện trên Lam tinh.
“Nếu đã bị mày phát hiện thì không cần giấu diếm nữa.” Người nọ lột bỏ quần áo đen cùng mặt nạ bảo hộ đi, một thú nhân với gương mặt khủng bố đầy vết dao xuất hiện trước mặt An Nhĩ Tư.
Phỉ Áo Nạp vuốt ve những vết sẹo loan dài trên gương mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn An Nhĩ Tư: “Năm đó, nếu không vì cha mày tao cũng không rơi xuống kết cục này, vết thương trên mặt tao chính là do nó ban tặng. Vết thương này thời thời khắc khắc nhắc nhở tao phải báo thù, tất cả vinh dự của Á Bá Lan đều thuộc về tao, mày cùng cha mày đều đáng chết.”
Ngân quang trên người Phỉ Áo Nạp phát ra so với trước đó còn mãnh liệt hơn vài lần, Nhan Tử Dạ rõ ràng cảm nhận được năng lượng trong không trung đang tụ tập về phía gã, cảm nhận được nguy hiểm, Nhan Tử Dạ lập tức hướng An Nhĩ Tư hô to: “An Nhĩ Tư, cẩn thận.”
Phỉ Áo Nạp không ngừng nén chặt năng lượng ngưng tụ được, cuối cùng nén thành một quả cầu năng lượng nhỏ, bàn tay khống chế quả cầu nhắm về phía An Nhĩ Tư, vô số tia ngân quang ùn ùn phóng tới.
Không còn chỗ né tránh, An Nhĩ Tư lập tức dựng lá chắn phòng hộ ngăn chặn công kích của Phỉ Áo Nạp, kết quả ngân quang đụng trúng lá chắn phòng hộ rồi bắn về phía Nhan Tử Dạ đứng cách đó không xa.
Thấy vậy, An Nhĩ Tư lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Nhan Tử Dạ. ‘Keng keng keng’ vô số ngân quang không ngừng đánh trúng lá chắn phóng hộ, An Nhĩ Tư không ngừng lùi về sau, hiện giờ đang là mùa đông nhưng trán anh đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Đứng ở phía sau An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cảm thấy ánh sáng của lồng phòng hộ càng lúc càng yếu, biết An Nhĩ Tư sắp chống đỡ không nổi, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ bừng sáng, mấy chục lưỡi dao mang theo hỏa diễm bay tới chỗ Phỉ Áo Nạp.
“Chút tài lẻ.” Phỉ Áo Nạp chỉ vung nhẹ tay, ánh sáng màu bạc nháy mắt bao phủ những lưỡi dao kia, nháy mắt phá nát chúng.
Phỉ Áo Nạp lập tức tăng mạnh năng lượng công kích, An Nhĩ Tư chống đỡ không nổi nữa, lá chắn phòng hộ ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh, chấn động lan tới làm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ văng ngược ra sau.
…
Hoàn Chương 89.
Tác giả :
Đình Băng