Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 77: Âm mưu
*******
Sau khi xem qua ghi chép bộ nhớ trong con chíp của A Ngốc, Nhan Tôn phát hiện tư liệu bị khóa lại, nếu cường ngạnh mở ra thì con chíp sẽ tự hủy. Thế nên Nhan Tôn chỉ có thể xem một phần tư liệu mà thôi.
Xem xong số tư liệu kia, Nhan Tôn biết bí mật gia tăng sức chiến đấu của Nhan gia không giấu trong nhà Nhan Tử Dạ. Chính là lão phát hiện một vài bí mật của Nhan Tử Dạ, rau cải tên nhóc này gieo trồng cư nhiên có thể thành thục trong vài ngày, không biết nó rốt cuộc cùng phương pháp gì. Vì thế, Nhan Tôn cố ý phái người tới vườn rau trên tầng hai của Nhan Tử Dạ tra xét một phen, kết quả nhận được là trên lầu hai căn bản không phát hiện rau cải gì cả, chỉ có vài loại hoa cỏ bình thường.
Cảm giác được có chút kỳ quái, Nhan Tôn đặc biệt chú ý tới chuyện này nên phái người tới điều tra thêm lần nữa. Tuy phương pháp gieo trồng rau cải cấp tốc quả thực rất mê người, thế nhưng đối với lão, bí quyết có thể nhanh chóng gia tăng sức chiến đấu mới quan trọng nhất.
Phát trợ thủ đắc lực nhất của mình là Nhan quản gia tới Ngải Bố Lỗ đế quốc, Nhan Tôn có lòng tin tuyệt đối. Với sức chiến đấu của Nhan quản gia, nếu không phải trước kia Nhan Tôn trùng hợp cứu một mạng thì Nhan quản gia cũng không nghe theo lệnh lão. Hôm nay, bên kia đã truyền tin về nói đồ đã tìm được, phế vật Nhan Tử Dạ kia cũng bị giết chết. Tất cả trở ngại đã bị tiêu diệt, Nhan Tôn khẩn cấp muốn nuốt trọn quyền chưởng quản Nhan gia.
Trong đại sảnh Nhan gia, tất cả trưởng lão gia tộc đều được Nhan Tôn gọi tới. Mọi người ngồi trong đại sảnh, đang nghị luận.
“Nhan Tôn, nghe nói đứa nhỏ của Nhan Thuần tham gia thi đấu tranh bá, có thể dự thi hẳn thực lực của nó cũng không kém. Nếu đã có tư cách trở thành người thừa kế Nhan gia thì nhanh chóng để nó khôi phục thân phận đi!” Một vị trưởng lão râu bạc nói, ông là đại trưởng lão đương nhiệm của Nhan gia, sức chiến đấu đã đạt tới cấp S cao cấp, bất quá ông đã dừng lại ở cấp bậc này hơn ba trăm năm vẫn không đột phá được.
Đại trưởng lão đã lên tiếng, những trưởng lão khác cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, tôi nhớ đứa nhỏ kia hình như gọi là Nhan Tử Dạ đi, cứ nghĩ nó không kế thừa được thiên phú của Nhan Thuần, nào ngờ chỉ là thức tỉnh chậm mà thôi. Giờ thì tốt rồi, Nhan gia chúng ta cũng không sợ bị người ta nói không có người thừa kế thích hợp.”
“Đúng vậy, chờ đứa nhỏ kia trở về thì lập tức dẫn nó tới gặp chúng ta, nếu chúng ta thấy không có vấn đề gì thì việc này cứ quyết định như vậy!”
“Nhan Tôn, anh cứ dựa theo lời chúng ta mà làm đi.”
Nhan gia có sáu vị trưởng lão, ba vị cấp S cao cấp, ba vị cấp S trung cấp, tất cả đều hơn ba trăm tuổi. Tuy thực lực không kém nhưng đều gặp phải bình phải, nếu không có gì ngoài ý muốn thì họ sẽ giữ cấp bậc này thẳng đến khi tử vong.
Nhan Tôn lẳng lặng nghe, nhìn nhóm trưởng lão đều uống nước để trên bàn, Nhan Tôn mỉm cười đứng lên nói: “Thực ngại quá, phế vật Nhan Tử Dạ kia không có khả năng trở thành người thừa kế Nhan gia.”
Đại trưởng lão nhíu mày hỏi: “Vì cái gì, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bởi vì nó đã chết rồi.” Nhan An Húc từ bên ngoài bước vào, cười ha hả nói: “Người chết thì sao có thể trở thành người thừa kế chứ?”
“Làm càn, ai cho phép cậu vào đây, thực không có quy củ.” Vị trưởng lão ngồi cuối cùng vỗ mạnh mặt bàn, tức giận nói: “Nhan Tôn, anh dạy cháu mình thế nào hả, cư nhiên dám tự tiện xông vào, có để chúng ta vào mắt không hả?”
“Ha hả, gia gia đúng là không để đám già các ông vào mắt a, các ông ngồi trên đầu chúng ta đủ lâu rồi, đã tới lúc giao ra quyền lực Nhan gia a.” Nhan An Húc đi tới bên cạnh Nhan Tôn, cười hỏi: “Gia gia, con nói có đúng không?”
Sau khi biết tin Nhan Tử Dạ đã chết, Nhan An Húc quả thực vui sướng không thôi. Chỉ cần phế vật kia chết đi thì không còn ai uy hiếp được gã nữa. Nhan An Húc gã sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của Nhan gia.
“Đúng vậy, Nhan gia đã không cần đám lão bất tử các người khoa tay múa chân nữa, chỉ cần có một mình Nhan Tôn này là đủ rồi.” Nhan Tôn căn bản không để đám trưởng lão phản ứng, lão vung ra số hạt giống trong tay, vô số dây leo màu đen nhanh chóng trưởng thành bò lên bọn họ.
Tốc độ phản ứng của sáu vị trưởng lão rất nhanh, ngưng tụ dị năng chỉ trong nháy mắt, bất quá bọn họ phát hiện tinh thần lực của mình cư nhiên nhanh chóng xói mòn, mỗi lần ngưng tụ dị năng thì tinh thần lực liền tiêu hao gấp bội.
Lúc toàn bộ dây leo bị nổ tung thành mảnh vụn, Nhan Lộc nghe thấy động tĩnh cũng lập tức vọt vào gia nhập chiến đấu. Nhan Tôn là cấp S cao cấp, Nhan Lộc là cấp S sơ cấp, theo lý mà nói thì bọn họ không có khả năng chống lại sáu vị trưởng lão, thế nhưng bọn họ lại thực dễ dàng đánh trọng thương một vị trưởng lão cấp S cao cấp.
“Ầm ầm ầm…”
Nhị trưởng lão cũng không chống đỡ nổi hai người phối hợp công kích, bị đánh bay đụng phải ghế dựa rồi ngã xuống mắt, hộc ra một ngụm máu tươi. Ông khó tin chỉ Nhan Tôn: “Mày… cư nhiên hạ độc?”
“Đương nhiên, nếu không thừa dịp bọn ông thả lỏng mà hạ độc, tôi làm sao giết được bọn ông chứ? Ba vị trưởng lão nói xem có đúng không?” Nhan Tôn hỏi ba vị trưởng lão có thực lực yếu nhất đang đứng phía sau đại trưởng lão.
“Cái gì?” Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng đã bị ba vị trưởng lão phía sau hợp lực tập kích, ông không kịp phòng bị nên không tới nửa phút đã bị đả thương.
Khoảnh khắc ngã xuống đất, đại trưởng lão vẫn không thể tin tưởng ba vị trưởng lão đã làm phản: “Khụ khụ… lão tứ lão ngũ lão lục, các ông cư nhiên…. vì sao phải làm như vậy?”
“Vì sao? Anh cả, tuy tụi tôi cũng là trưởng lão nhưng mọi chuyện ở Nhan gia này tới khi nào tới phiên tụi tôi làm chủ chứ. Lần nào cũng do anh cả cầm quyền, anh bảo tụi tôi làm gì tụi tôi làm cái đó, có bao giờ anh tôn trọng ý kiến của tụi tôi không? Tụi tôi sớm đã không chịu nổi rồi, vừa vặn Nhan Tôn có ý muốn đá bọn anh xuống, chỉ cần tụi tôi hợp lực thì trưởng lão chưởng quản Nhan gia sau này chính là tụi tôi.”
Dã tâm của tứ trưởng lão rất lớn, ông sớm đã không cam lòng dưới trướng đại trưởng lão, thế nên vẫn luôn tìm cơ hội diệt trừ đại trưởng lão, vừa vặn Nhan Tôn tìm tới. Sau khi xác định Nhan Tử Dạ thật sự đã chết, không cần phải lo lắng sau này gặp rắc rối, bọn họ liền quyết định bạo động.
Đầu tiên là làm bộ tới họp, sau đó dùng loại thuốc đặc chế tiêu hao tinh thần lực của ba vị trưởng lão, cuối cùng nhân lúc bọn họ không kịp chuẩn bị, thành công đánh lén đại trưởng lão, hết thảy đều nằm trong mưu kế của bọn họ.
Hiện giờ ba vị trưởng lão đã mất đi sức chiến đầu, Nhan Tôn cười ha hả: “Sau này tôi chính là gia chủ chân chính của Nhan gia, hội trưởng lão gì đó căn bản không cần tồn tại.”
“Nhan Tôn, anh có ý tứ gì, không phải đã nói sẽ do ba tụi tôi chưởng quản… a…” Tứ trưởng lão còn chưa kịp nói xong đã bị Nhan Tôn tung một chưởng đánh bay, ngay sau đó Nhan Lộc cùng Nhan An Húc cũng hành động, bắt đầu cùng ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão đánh nhau.
Tứ trưởng lão mặc dù bị đánh bay nhưng chỉ bị thương nhẹ, ông lập tức ngồi dậy, bắt đầu đối chiến với Nhan Tôn.
Nhan An Húc là thú nhân cấp A, căn bản không có năng lực chống lại tứ trưởng lão, chỉ là gã dốc hết sức lực ứng phó nên có thể đánh ngang tay. Cuối cùng lục trưởng lão không địch lại Nhan An Húc, bị cậu ta đả thương. Ngũ trưởng lão cùng tứ trưởng lão đồng dạng cũng bị đánh trọng thương.
“Các người… cư nhiên cũng hạ độc tụi tôi?” Tứ trưởng lão khó tin nhìn Nhan Tôn, ông thật không ngờ Nhan Tôn lại làm vậy, hiện giờ tinh thần lực của bọn họ đã cạn kiệt, sức chiến đấu không còn.
Nhan Tôn từ trên cao nhìn xuống tứ trưởng lão: “Nếu tôi có thể nắm quyền chưởng quản Nhan gia, việc gì tôi phải để ba lão bất tử các ông đè đầu cưỡi cổ. Trước tiên để các ông nội đấu một phen rồi mới ra tay diệt trừ, làm vậy tiết kiệm được không ít sức lực.”
“Nhan Tôn, đừng quên, nếu chúng ta gặp chuyện không may, những người còn lại trong hội trưởng lão sẽ không bỏ qua đâu.” Tứ trưởng lão có chút luống cuống, ông không ngờ mình phản bội nhóm đại trưởng lão cư nhiên đổi lấy kết quả như vậy.
Đối mặt với uy hiếp của tứ trưởng lão, Nhan Tôn không chút chớp mắt, vỗ vỗ tay, sáu gã thú nhân có bộ dáng y hệt như sáu vị trưởng lão đi tới. Nhan Tôn liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với sáu trưởng lão nằm dưới đất: “Có bọn họ, đám các người có thể an tâm rồi.”
“Mày dám…” Đại trưởng lão tức tới lồng ngực đau đớn, khóe miệng lại trào máu tươi. Ông thật không ngờ Nhan Tôn cư nhiên tìm người giả mạo bọn họ để ứng phó hội trưởng lão, cứ vậy thì thật sự không có ai đủ năng lực ngăn cản Nhan Tôn.
Tứ trưởng lão thật không ngờ sự tình lại phát triển thành thế này, hiện giờ ông thật hối hận, ráng di chuyển tới bên cạnh đại trưởng lão: “Anh cả, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Đều tại tôi, nếu không phải vì tôi thì sự tình cũng không biến thành thế này.”
“Anh cả, thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi a anh cả, tụi tôi không nên làm như vậy.”
Không chỉ tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão đều thực hối hận, sớm biết sự tình sẽ biến thành thế này, bọn họ không bao giờ hợp mưu với Nhan Tôn diệt trừ đại trưởng lão.
“Hiện giờ nói cái này có lợi ích gì.” Đại trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thấy cả đám bọn họ đều bị trọng thương, một chút sức chiến đấu cũng không có, hiện giờ cho dù đám tứ trưởng lão quỳ xuống nhận lỗi cũng không có tác dụng. Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt chờ chết?
“Nói xong chưa, xong rồi tôi sẽ tiễn các ông một bước, hiện giờ thời gian của tôi rất quý giá.” Nhan Tôn xoay người nói với Nhan An Húc: “An Húc, giao bọn chúng cho con, xử lý sạch sẽ một chút.”
“Dạ, gia gia.” Nhan An Húc rút kiếm laser, chầm chậm bước tới gần nhóm trưởng lão.
Nhan Tôn nói với nhóm thú nhân có bộ dáng giống hệt nhóm trưởng lão: “Các người đi theo tôi.”
Nhan Tôn dẫn theo sáu thú nhân chuẩn bị đi tới hội trưởng lão. Hết thảy Nhan Tôn đã sớm chuẩn bị, chỉ cần khống chế được hội trưởng lão kia thì lão sẽ chân chính là người nắm quyền trong Nhan gia này.
Mắt thấy Nhan Tôn dẫn người đi xa, Nhan An Húc liền giơ kiếm laser hướng về phía nhóm trưởng lão, Nhan Lộc cũng chuẩn bị gọi người tiến vào nhặt xác.
‘Ầm’ một tiếng, cửa đại sảnh bị người bên ngoài dùng một cước đá văng, Nhan Tôn vừa vặn đi tới đó lập tức tránh cánh cửa đang ngã xuống, mà sáu thú nhân ở phía sau lão cũng nhanh chóng phản ứng, né được một kiếp.
“Thật có lỗi, quấy rầy rồi.”
….
Hoàn Chương 77.
Sau khi xem qua ghi chép bộ nhớ trong con chíp của A Ngốc, Nhan Tôn phát hiện tư liệu bị khóa lại, nếu cường ngạnh mở ra thì con chíp sẽ tự hủy. Thế nên Nhan Tôn chỉ có thể xem một phần tư liệu mà thôi.
Xem xong số tư liệu kia, Nhan Tôn biết bí mật gia tăng sức chiến đấu của Nhan gia không giấu trong nhà Nhan Tử Dạ. Chính là lão phát hiện một vài bí mật của Nhan Tử Dạ, rau cải tên nhóc này gieo trồng cư nhiên có thể thành thục trong vài ngày, không biết nó rốt cuộc cùng phương pháp gì. Vì thế, Nhan Tôn cố ý phái người tới vườn rau trên tầng hai của Nhan Tử Dạ tra xét một phen, kết quả nhận được là trên lầu hai căn bản không phát hiện rau cải gì cả, chỉ có vài loại hoa cỏ bình thường.
Cảm giác được có chút kỳ quái, Nhan Tôn đặc biệt chú ý tới chuyện này nên phái người tới điều tra thêm lần nữa. Tuy phương pháp gieo trồng rau cải cấp tốc quả thực rất mê người, thế nhưng đối với lão, bí quyết có thể nhanh chóng gia tăng sức chiến đấu mới quan trọng nhất.
Phát trợ thủ đắc lực nhất của mình là Nhan quản gia tới Ngải Bố Lỗ đế quốc, Nhan Tôn có lòng tin tuyệt đối. Với sức chiến đấu của Nhan quản gia, nếu không phải trước kia Nhan Tôn trùng hợp cứu một mạng thì Nhan quản gia cũng không nghe theo lệnh lão. Hôm nay, bên kia đã truyền tin về nói đồ đã tìm được, phế vật Nhan Tử Dạ kia cũng bị giết chết. Tất cả trở ngại đã bị tiêu diệt, Nhan Tôn khẩn cấp muốn nuốt trọn quyền chưởng quản Nhan gia.
Trong đại sảnh Nhan gia, tất cả trưởng lão gia tộc đều được Nhan Tôn gọi tới. Mọi người ngồi trong đại sảnh, đang nghị luận.
“Nhan Tôn, nghe nói đứa nhỏ của Nhan Thuần tham gia thi đấu tranh bá, có thể dự thi hẳn thực lực của nó cũng không kém. Nếu đã có tư cách trở thành người thừa kế Nhan gia thì nhanh chóng để nó khôi phục thân phận đi!” Một vị trưởng lão râu bạc nói, ông là đại trưởng lão đương nhiệm của Nhan gia, sức chiến đấu đã đạt tới cấp S cao cấp, bất quá ông đã dừng lại ở cấp bậc này hơn ba trăm năm vẫn không đột phá được.
Đại trưởng lão đã lên tiếng, những trưởng lão khác cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, tôi nhớ đứa nhỏ kia hình như gọi là Nhan Tử Dạ đi, cứ nghĩ nó không kế thừa được thiên phú của Nhan Thuần, nào ngờ chỉ là thức tỉnh chậm mà thôi. Giờ thì tốt rồi, Nhan gia chúng ta cũng không sợ bị người ta nói không có người thừa kế thích hợp.”
“Đúng vậy, chờ đứa nhỏ kia trở về thì lập tức dẫn nó tới gặp chúng ta, nếu chúng ta thấy không có vấn đề gì thì việc này cứ quyết định như vậy!”
“Nhan Tôn, anh cứ dựa theo lời chúng ta mà làm đi.”
Nhan gia có sáu vị trưởng lão, ba vị cấp S cao cấp, ba vị cấp S trung cấp, tất cả đều hơn ba trăm tuổi. Tuy thực lực không kém nhưng đều gặp phải bình phải, nếu không có gì ngoài ý muốn thì họ sẽ giữ cấp bậc này thẳng đến khi tử vong.
Nhan Tôn lẳng lặng nghe, nhìn nhóm trưởng lão đều uống nước để trên bàn, Nhan Tôn mỉm cười đứng lên nói: “Thực ngại quá, phế vật Nhan Tử Dạ kia không có khả năng trở thành người thừa kế Nhan gia.”
Đại trưởng lão nhíu mày hỏi: “Vì cái gì, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bởi vì nó đã chết rồi.” Nhan An Húc từ bên ngoài bước vào, cười ha hả nói: “Người chết thì sao có thể trở thành người thừa kế chứ?”
“Làm càn, ai cho phép cậu vào đây, thực không có quy củ.” Vị trưởng lão ngồi cuối cùng vỗ mạnh mặt bàn, tức giận nói: “Nhan Tôn, anh dạy cháu mình thế nào hả, cư nhiên dám tự tiện xông vào, có để chúng ta vào mắt không hả?”
“Ha hả, gia gia đúng là không để đám già các ông vào mắt a, các ông ngồi trên đầu chúng ta đủ lâu rồi, đã tới lúc giao ra quyền lực Nhan gia a.” Nhan An Húc đi tới bên cạnh Nhan Tôn, cười hỏi: “Gia gia, con nói có đúng không?”
Sau khi biết tin Nhan Tử Dạ đã chết, Nhan An Húc quả thực vui sướng không thôi. Chỉ cần phế vật kia chết đi thì không còn ai uy hiếp được gã nữa. Nhan An Húc gã sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của Nhan gia.
“Đúng vậy, Nhan gia đã không cần đám lão bất tử các người khoa tay múa chân nữa, chỉ cần có một mình Nhan Tôn này là đủ rồi.” Nhan Tôn căn bản không để đám trưởng lão phản ứng, lão vung ra số hạt giống trong tay, vô số dây leo màu đen nhanh chóng trưởng thành bò lên bọn họ.
Tốc độ phản ứng của sáu vị trưởng lão rất nhanh, ngưng tụ dị năng chỉ trong nháy mắt, bất quá bọn họ phát hiện tinh thần lực của mình cư nhiên nhanh chóng xói mòn, mỗi lần ngưng tụ dị năng thì tinh thần lực liền tiêu hao gấp bội.
Lúc toàn bộ dây leo bị nổ tung thành mảnh vụn, Nhan Lộc nghe thấy động tĩnh cũng lập tức vọt vào gia nhập chiến đấu. Nhan Tôn là cấp S cao cấp, Nhan Lộc là cấp S sơ cấp, theo lý mà nói thì bọn họ không có khả năng chống lại sáu vị trưởng lão, thế nhưng bọn họ lại thực dễ dàng đánh trọng thương một vị trưởng lão cấp S cao cấp.
“Ầm ầm ầm…”
Nhị trưởng lão cũng không chống đỡ nổi hai người phối hợp công kích, bị đánh bay đụng phải ghế dựa rồi ngã xuống mắt, hộc ra một ngụm máu tươi. Ông khó tin chỉ Nhan Tôn: “Mày… cư nhiên hạ độc?”
“Đương nhiên, nếu không thừa dịp bọn ông thả lỏng mà hạ độc, tôi làm sao giết được bọn ông chứ? Ba vị trưởng lão nói xem có đúng không?” Nhan Tôn hỏi ba vị trưởng lão có thực lực yếu nhất đang đứng phía sau đại trưởng lão.
“Cái gì?” Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng đã bị ba vị trưởng lão phía sau hợp lực tập kích, ông không kịp phòng bị nên không tới nửa phút đã bị đả thương.
Khoảnh khắc ngã xuống đất, đại trưởng lão vẫn không thể tin tưởng ba vị trưởng lão đã làm phản: “Khụ khụ… lão tứ lão ngũ lão lục, các ông cư nhiên…. vì sao phải làm như vậy?”
“Vì sao? Anh cả, tuy tụi tôi cũng là trưởng lão nhưng mọi chuyện ở Nhan gia này tới khi nào tới phiên tụi tôi làm chủ chứ. Lần nào cũng do anh cả cầm quyền, anh bảo tụi tôi làm gì tụi tôi làm cái đó, có bao giờ anh tôn trọng ý kiến của tụi tôi không? Tụi tôi sớm đã không chịu nổi rồi, vừa vặn Nhan Tôn có ý muốn đá bọn anh xuống, chỉ cần tụi tôi hợp lực thì trưởng lão chưởng quản Nhan gia sau này chính là tụi tôi.”
Dã tâm của tứ trưởng lão rất lớn, ông sớm đã không cam lòng dưới trướng đại trưởng lão, thế nên vẫn luôn tìm cơ hội diệt trừ đại trưởng lão, vừa vặn Nhan Tôn tìm tới. Sau khi xác định Nhan Tử Dạ thật sự đã chết, không cần phải lo lắng sau này gặp rắc rối, bọn họ liền quyết định bạo động.
Đầu tiên là làm bộ tới họp, sau đó dùng loại thuốc đặc chế tiêu hao tinh thần lực của ba vị trưởng lão, cuối cùng nhân lúc bọn họ không kịp chuẩn bị, thành công đánh lén đại trưởng lão, hết thảy đều nằm trong mưu kế của bọn họ.
Hiện giờ ba vị trưởng lão đã mất đi sức chiến đầu, Nhan Tôn cười ha hả: “Sau này tôi chính là gia chủ chân chính của Nhan gia, hội trưởng lão gì đó căn bản không cần tồn tại.”
“Nhan Tôn, anh có ý tứ gì, không phải đã nói sẽ do ba tụi tôi chưởng quản… a…” Tứ trưởng lão còn chưa kịp nói xong đã bị Nhan Tôn tung một chưởng đánh bay, ngay sau đó Nhan Lộc cùng Nhan An Húc cũng hành động, bắt đầu cùng ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão đánh nhau.
Tứ trưởng lão mặc dù bị đánh bay nhưng chỉ bị thương nhẹ, ông lập tức ngồi dậy, bắt đầu đối chiến với Nhan Tôn.
Nhan An Húc là thú nhân cấp A, căn bản không có năng lực chống lại tứ trưởng lão, chỉ là gã dốc hết sức lực ứng phó nên có thể đánh ngang tay. Cuối cùng lục trưởng lão không địch lại Nhan An Húc, bị cậu ta đả thương. Ngũ trưởng lão cùng tứ trưởng lão đồng dạng cũng bị đánh trọng thương.
“Các người… cư nhiên cũng hạ độc tụi tôi?” Tứ trưởng lão khó tin nhìn Nhan Tôn, ông thật không ngờ Nhan Tôn lại làm vậy, hiện giờ tinh thần lực của bọn họ đã cạn kiệt, sức chiến đấu không còn.
Nhan Tôn từ trên cao nhìn xuống tứ trưởng lão: “Nếu tôi có thể nắm quyền chưởng quản Nhan gia, việc gì tôi phải để ba lão bất tử các ông đè đầu cưỡi cổ. Trước tiên để các ông nội đấu một phen rồi mới ra tay diệt trừ, làm vậy tiết kiệm được không ít sức lực.”
“Nhan Tôn, đừng quên, nếu chúng ta gặp chuyện không may, những người còn lại trong hội trưởng lão sẽ không bỏ qua đâu.” Tứ trưởng lão có chút luống cuống, ông không ngờ mình phản bội nhóm đại trưởng lão cư nhiên đổi lấy kết quả như vậy.
Đối mặt với uy hiếp của tứ trưởng lão, Nhan Tôn không chút chớp mắt, vỗ vỗ tay, sáu gã thú nhân có bộ dáng y hệt như sáu vị trưởng lão đi tới. Nhan Tôn liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với sáu trưởng lão nằm dưới đất: “Có bọn họ, đám các người có thể an tâm rồi.”
“Mày dám…” Đại trưởng lão tức tới lồng ngực đau đớn, khóe miệng lại trào máu tươi. Ông thật không ngờ Nhan Tôn cư nhiên tìm người giả mạo bọn họ để ứng phó hội trưởng lão, cứ vậy thì thật sự không có ai đủ năng lực ngăn cản Nhan Tôn.
Tứ trưởng lão thật không ngờ sự tình lại phát triển thành thế này, hiện giờ ông thật hối hận, ráng di chuyển tới bên cạnh đại trưởng lão: “Anh cả, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Đều tại tôi, nếu không phải vì tôi thì sự tình cũng không biến thành thế này.”
“Anh cả, thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi a anh cả, tụi tôi không nên làm như vậy.”
Không chỉ tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão đều thực hối hận, sớm biết sự tình sẽ biến thành thế này, bọn họ không bao giờ hợp mưu với Nhan Tôn diệt trừ đại trưởng lão.
“Hiện giờ nói cái này có lợi ích gì.” Đại trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thấy cả đám bọn họ đều bị trọng thương, một chút sức chiến đấu cũng không có, hiện giờ cho dù đám tứ trưởng lão quỳ xuống nhận lỗi cũng không có tác dụng. Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt chờ chết?
“Nói xong chưa, xong rồi tôi sẽ tiễn các ông một bước, hiện giờ thời gian của tôi rất quý giá.” Nhan Tôn xoay người nói với Nhan An Húc: “An Húc, giao bọn chúng cho con, xử lý sạch sẽ một chút.”
“Dạ, gia gia.” Nhan An Húc rút kiếm laser, chầm chậm bước tới gần nhóm trưởng lão.
Nhan Tôn nói với nhóm thú nhân có bộ dáng giống hệt nhóm trưởng lão: “Các người đi theo tôi.”
Nhan Tôn dẫn theo sáu thú nhân chuẩn bị đi tới hội trưởng lão. Hết thảy Nhan Tôn đã sớm chuẩn bị, chỉ cần khống chế được hội trưởng lão kia thì lão sẽ chân chính là người nắm quyền trong Nhan gia này.
Mắt thấy Nhan Tôn dẫn người đi xa, Nhan An Húc liền giơ kiếm laser hướng về phía nhóm trưởng lão, Nhan Lộc cũng chuẩn bị gọi người tiến vào nhặt xác.
‘Ầm’ một tiếng, cửa đại sảnh bị người bên ngoài dùng một cước đá văng, Nhan Tôn vừa vặn đi tới đó lập tức tránh cánh cửa đang ngã xuống, mà sáu thú nhân ở phía sau lão cũng nhanh chóng phản ứng, né được một kiếp.
“Thật có lỗi, quấy rầy rồi.”
….
Hoàn Chương 77.
Tác giả :
Đình Băng