Tinh Tế Trúc Mã
Chương 28
Sáng hôm sau, Mạc Dương định lê cái thân eo bủn rủn với cái đầu sốt nhẹ choáng váng đi huấn luyện, thì bị Celtic chặn ôm giữa đường. Y bá đạo nhét cậu vào trong chăn, cuốn còn chặt hơn cuộn sushi.
Sushi Mạc Dương be like:"...囧"
Celtic phát lệnh:"Hôm nay cậu nằm im trên giường cho tôi!" Nói xong y lại tiếp tục bổ sung nhằm chặn đứng mọi ý đồ phản kháng của cậu:"Cậu mà rời khỏi căn phòng này nửa bước, tôi sẽ thao cậu nằm bẹp trên chiếc giường này từ nay cho tới hôm cập bến."
Nghe đến chữ "thao", Mạc Dương nghẹn lời, thành thật nằm im. Celtic giận thật rồi...Bình thường Celtic tuy biểu cảm khuyết thiếu nhưng từ cử chỉ cho đến lời nói đều ôn văn nho nhã, nhưng kẻ nào khiến y phải thốt ra một từ thô tục thì xác định là xong đời _(┐ "ε:)_
Rõ ràng hôm qua còn khỏe mạnh mà hôm nay đã ốm, chắc là sẽ có người băn khoăn đi. Hy vọng là mấy đàn anh sẽ không nghĩ là do cậu lười biếng, hôm qua nhóm họ để lại ấn tượng khá xấu với một số tiền bối rồi.
.......
"Ủa, Celtic, Mạc Dương đâu rồi em?"
Celtic từ sau lưng nghe thấy Lý Nhã Hiên gọi mình, nhưng chân y vẫn tiếp tục cước bộ của mình trên máy chạy, bình thản mở miệng đáp:"Cậu ấy bị ốm ạ."
Vị nữ học trưởng đi theo Lý Nhã Hiên cau mày, định mở miệng nói cái gì nhưng thấy Lý Nhã Hiên nâng tay ý bảo thôi liền ngừng.
"Sao ốm rồi? Hôm qua anh gặp vẫn còn khỏe mạnh mà. Còn Nora với Duke nữa, cũng không thấy đâu. Có phải vì chuyện hôm qua mà tránh mặt bọn anh không?"
"Không phải, Mạc Dương là hôm qua tắm lâu quá bị trúng gió thôi. Còn hai người kia thì em không biết. Hôm qua chuyện là sao anh?"Nếu chuyện có liên quan tới Dương thì y nhất định phải hỏi.
"À, cũng không có gì...Chỉ là đội viên của anh gây sự với đội viên của em. Nhưng anh xử lý tốt rồi. Thật xin lỗi vì thái độ của đội viên bọn anh."
"Vậy tốt rồi, em xin phép đi trước."Chạy đã đủ, Celtic rời khỏi máy chạy, lau chút mồ hôi trên trán rồi lẳng lặng chuyển đi tập hình thức khác, không nói gì thêm với hai học trưởng nữa.
"Thật ngạo mạn ~ Người như vậy sao có thể làm đội trưởng chứ. Không quan tâm đến đội viên của mình gì cả. Tôi làm đội trưởng mà cảm thấy xấu hổ thay đội này." Rene nín nhịn nãy giờ lúc này mới bật thốt ra.
"Cậu ta vẫn hỏi chuyện gì đó thôi."
"Hỏi với thái độ thờ ơ đó ư?"
"Cậu ta có quan tâm nên mới hỏi chứ, chắc do biểu cảm nét mặt của cậu ta hạn chế nên cậu cảm thấy khó chịu thôi."Lý Nhã Hiên nói đỡ cho Celtic.
"Có mà tôi thấy do có liên quan tới vị hôn phu của cậu ta nên cậu ta mới hỏi đó. Tôi nghe nói quan hệ của cậu ta với cậu Nora hôm qua không tốt lắm."
"Vậy á? Mà vị hôn phu của cậu ta là ai?"
"Cậu không biết á? Chính là Mạc Dương đó thôi."
"Kết hôn với hùng nam ư? Cặp đôi này đặc biệt ghê ha. Tôi có biết cậu ta đính hôn, nhưng không ngờ là Mạc Dương. Tôi những tưởng là Nora cơ, là hùng nam nhưng cậu ta xinh đẹp không thua kém bất cứ nữ nhân nào."
"Tầm bậy! Cậu Mạc Dương ấy là ca nhi đó!"
"Cái gì cơ? Cậu đừng đùa, trông cậu ta cường tráng như vậy sao có thể....."Lý Nhã Hiên trợn mắt kinh hãi.
"Phản ứng của cậu đã kiềm chế được không tồi. Tôi lúc biết tin còn té ghế."
"Woa, khẩu vị của cậu Celtic này thật độc đáo nha~"Lý Nhã Hiên vuốt cằm cảm thán:"Mà cậu Mạc Dương kia cũng thật khá, thân là ca nhi lại có thể gia nhập vào khoa Cơ giáp, ca nhi bình thường tôi biết đều yếu hơn cả phụ nữ."
Rene nheo mắt nhìn xa xăm:"Mà kể ra cũng đáng khen cho cậu ta. Tôi nhớ ngày trước có xem phóng sự về một đất nước nam giới của họ đều cao tráng cả ca nhi lẫn hùng nam. Nhưng những người đó đều lựa chọn an phận thủ thường, bởi vì sinh đẻ vất vả. Vác súng ra chiến trường thì thật sự chưa thấy ai."
"Tôi thấy cặp này cũng đẹp đôi đấy chứ. Hợp cả về thể hình lẫn năng lực."
"Hừ. Năng lực của tên Celtic kia thì sao chắc là mạnh được. Nhìn y còn còm queo hơn cả hôn phu của mình."
"Thật ư?"Lý Nhã Hiên nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu:"Rene này, bình thường cậu chạy bộ, giới hạn cực đại là bao nhiêu km/h?"
"23km. Sao cậu hỏi vậy? Cậu thì bao nhiêu?"
"Tôi 25km. Cậu xem máy chạy hiển thị kết quả lần cuối là bao nhiêu."Lý Nhã Hiên hất cằm về phía máy chạy bộ Celtic đã dùng.
"Trời ạ! 30km! Sao cậu ta có thể nói chuyện mà không thở gấp một hơi vậy?"
Lý Nhã Hiên cười tủm tỉm, ánh mắt ý vị thâm trường:"Cậu nên rút lại những lời vừa rồi, Rene ạ." Celtic người này, kể cả không được nhân tâm thì năng lực của cậu ta cũng đủ sức thu được sự tôn trọng và kính nể của đồng đội. Thật mong chờ đến giải đấu Lục tinh này làm sao...
.....
Mạc Dương hôm nay rất ngoan ngoãn ở trong phòng, nằm co ro trong chăn nghĩ loạn. Thật sự là từ khi cuộc sống của cậu gắn liền với Celtic, nó không còn chỉ là mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ và tập luyện đơn thuần mà giờ đây hoạt động nào của cậu cũng có Celtic kề bên.
Kể từ ngày đính hôn với Celtic, hôm nay là lần đầu tiên cậu ở một mình trong phòng. Ngày xưa thì không thấy gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy có chút cô đơn. Vì quá nhàn rỗi nên cậu lại ngứa tay mở lại hòm thư xem kết quả khám bệnh hôm nọ.
Sau lễ đính hôn với Celtic, hiển nhiên thân phận của cậu đã bị thay đổi, do vậy việc làm lại một hồ sơ khám sức khỏe mới là rất cần thiết, chế độ đãi ngộ của xã hội cũng sẽ khác đối với ca nhi. Hơn nữa, cậu cũng phải làm lại để chứng minh cho nhà trường thấy cậu đủ sức khỏe để tiếp tục theo khóa học cơ giáp mà không phải khoa kỹ thuật.
Tuy nhiên, trong quá trình khám phụ khoa buộc phải có ở mỗi ca nhi, bác sĩ lại thông báo một tin không hay với cậu:"Nội tiết tố của cháu vốn bị rối loạn, lại không điều trị từ sớm, nên cháu sẽ cháu sẽ có trứng muộn hơn những ca nhi khác. Vách ngăn tử cung của cháu cũng rất dày, có khi phải 2 năm nữa mới mở ra."Bác sĩ gõ gõ lên màn hình hiển thị kết quả khám, tiếp tục chuẩn đoán:" Cũng vì sự rối loạn này mà mùi hương của cháu không đậm như những ca nhi khác. Hơn nữa, sau mỗi lần làm tình dễ đổ bệnh. Vì nội tiết tố của cháu bị kích thích tiết ra nhưng liều lượng lại không cân đối, dẫn đến ảnh hưởng sức đề kháng. Những triệu chứng này phải đến sau khi vách ngăn của cháu mở mới hết được."
"Vậy khi nào thì cháu có thể có con ạ?"
"Chắc phải năm 35 tuổi thì cơ thể cháu mới sinh trứng. Nhưng xác suất thụ tinh vào thời điểm có cao không thì bác không biết. Cháu biết đấy, kể cả tuổi thọ chúng ta dài hơn tổ tiên ngày xưa là 200 tuổi. Mà tới tầm tuổi đó mới bắt đầu sinh thì khá muộn, đứa bẻ sinh ra cũng khó mà được ưu tú."
Bác sĩ ngập ngùng một chút đề nghị:"Nhưng nếu cháu muốn đẻ sớm thì bác có thể tiêm cho cháu kích thích tố sinh trứng. Chỉ có điều là sức khỏe của cháu sẽ bị rút đi trở nên yếu ớt như một ca nhi bình thường."
Mạc Dương trong lòng rối bời, gục đầu nói:"...Để cháu suy nghĩ đã ạ..."
Hài tử Mạc Dương cũng muốn nhưng điều cậu muốn hơn cả chính là ở bên Celtic. Cậu không muốn ở nhà sinh hài tử, không biết chờ đợi Celtic đến ngày tháng nào trở về. Khó khăn lắm mới có được tình yêu này, cậu không muốn xa rời y một giây phút nào hết. Cậu cố gắng đến giờ, thay đổi bản thân bất chấp phải gạt đi thiên chức ca nhi, chính là để làm cánh tay phải đắc lực của y ngay cả trên chiến trường.
Nhưng mà, đợt vừa rồi về nhà Celtic, phu nhân cùng tướng quân đều tỏ vẻ rất mong chờ tin vui. Điều cậu không ngờ nhất chính là đêm qua, Celtic cũng nói y muốn hai người sớm có hài tử. Còn cậu thì lại vừa muốn có một gia đình trọn vẹn, vừa muốn có sự nghiệp gắn kết với Celtic. Haizz..có phải cậu tham lam quá rồi không?...
Nếu Celtic biết kết quả này thì liệu Celtic có muốn cậu lựa chọn tiêm thuốc không hay à ủng hộ ý kiến của cậu đây? Cậu rất sợ Celtic sẽ chọn cái đầu tiên dù biết Celtic có nguyện vọng ban đầu là có người bạn đời đủ mạnh mẽ để cùng y làm chiến hữu.
Nằm nghĩ vu vơ, phân vân giữa nên nói hay không mà Mạc Dương mệt mỏi ngủ lịm đi lúc nào không hay. Không biết có phải do lo lắng nhiều hay không mà trong mơ, cậu mơ thấy Celtic trở về phòng, khẽ gọi cậu dậy.
Mạc Dương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu như nước trong mơ mà xúc động nói ra suy nghĩ của mình:"Celtic...Tôi muốn cùng cậu chiến đấu....Cùng cậu diệt dị trùng...Làm phụ tá của cậu khi cậu thăng chức...."
Celtic trong mơ vẫn mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu nói:"Đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau."
Mạc Dương được y cổ vũ lấy dũng khí e dè hỏi:"Vậy...chúng ta có con muộn được không?...Tầm 35 tuổi ấy...? Tôi muốn toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp của chúng ta trước..."
Celtic vẫn mỉm cười như thường:"Được chứ. Quan trọng là chúng ta cùng nhau."
Mạc Dương cười mãn nguyện, an tâm định lim dim nhắm mắt lại lần nữa, nghĩ mở mắt ra sẽ tỉnh giấc phá tan giấc mộng này. Bất chợt, cậu nghe thấy Celtic đổi giọng:"Nhưng mà có phải cậu giấu tôi gì không, Dương? Tại sao nhất thiết phải là 35, nhỡ chúng ta lỡ có vào năm 30 thì sao?"
Mạc Dương nghe thế tức khắc tỉnh ngủ, cậu xanh mặt bật dậy, tại sao Celtic trong mơ lại có thể sắc bén như vậy chứ? Thật đáng sợ!
Sau đó, cậu nhìn thấy Celtic thật sự bằng xương bằng thịt đang cười tủm tỉm, ánh mắt lại phát ra tín hiệu cực độ nguy hiểm, ngồi đầu giường nhìn mình 囧....Hình như có gì đó sai sai từ nãy tới giờ...
Mạc Dương lủi vào một góc giường rụt rè nhìn y, nuốt nước bọt nói:"Cậu về rồi..."
"Ừ về rồi, và cũng nghe thấy hết rồi, vậy nên cậu cũng không có cớ gì lảng tránh câu hỏi của tôi đâu."Celtic vẻ mặt lạnh như sắp nổi bão tuyết:"Nào hãy nói tôi nghe tại sao lại 35 mới có thể có con, cậu xem tình trạng chúng ta làm nhiều như vậy. Nếu một ngày nội âm của cậu mở, thì hãy nói tôi nghe một lý do thích đáng khiến tôi phải đeo áo mưa cho đến tận năm 35 tuổi, hử?"
Nhìn Celtic híp mắt âm trầm nhìn cậu, vẻ mặt đúng kiểu "Cậu không nói, cậu chết chắc".Mạc Dương nuốt nước bọt, ngoan ngoãn khai ra hết thảy.
Sau một hồi kể lể, Celtic gật đầu rồi nói:"Vậy là cậu lo rằng tôi sẽ bắt cậu lựa chọn tiêm thuốc kích thích hả?"
Mạc Dương ngập ngừng gật đầu, rồi bị Celtic cốc đầu, mắng:"Cậu ngốc hả? Tôi yêu cậu từ lúc cậu còn là thân phận hùng nam rồi đó. Cậu nghĩ tôi có coi trọng chuyện sinh con đến thế không?"
"Có mà."Mạc Dương yếu ớt phản bác."Mới hôm qua cậu còn nói..."
"Trời ạ, đó chỉ là vui đùa tình thú thôi."Celtic trợn mắt bất lực, cắn vào cổ Mạc Dương một cái thật đau, để lại một cái dấu răng trả đũa."Chúng ta vẫn còn trẻ, tôi cũng không chưa kiếm ra đủ tiền để nuôi thêm mấy cái miệng ăn nữa đâu."
"Trên thực tế, tôi cảm thấy đây là một thông tin rất tốt..."Celtic nhếch mép cười đầy ẩn ý, ghé vào tai cậu thì thầm:"...như vậy, tôi có thể thoải mái lấp đầy bên trong nội âm của cậu bằng tinh dịch của tôi, mà không lo con cái đầy đất trước khi tôi ổn định được chỗ đứng của mình trong quân đội rồi, nhỉ?"
Uỳnh!
Trong đầu Mạc Dương mọi suy nghĩ bất chợt nổ tung giống như núi lửa phun trào, hai má cậu cũng thiêu đốt nóng bừng. A a a a a, tại sao câu chuyện nghiêm túc về quyết định tương lai bỗng chốc trở nên hư hỏng như vậy chứ 囧? Hóa ra Celtic chỉ quan tâm đến chuyện có phải mặc áo mưa hay không thôi ư? Tiết tháo của Celtic rơi đâu mất rồi?!!! _(´ロ"ゝL)_
Thật vậy, mỗi lần hai người làm tình, nhìn cái bụng của Mạc Dương ngày càng biến lồi lên vì bị lấp đầy, khiến Celtic thỏa mãn mà nghĩ đến cảnh cậu bị làm lớn bụng. Song y không ngờ một lời nói vu vơ của y lại làm cậu mệt mỏi vậy. Là một thanh niên chịu khó học hỏi, tiếp thu, y phải sửa sai ngay lập tức:"Dù sao cũng phải xin lỗi cậu vì làm cậu suy nghĩ nhiều. Sau này tôi sẽ không lôi truyện đó ra đùa nữa."
Mạc Dương rúc nửa mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài hai đôi mắt đen lóng lánh yếu ớt nói:"Không sao đâu~"
Celtic mỉm cười gật đầu yên tâm, đưa tay sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ rồi hỏi han:"Cậu đã hạ sốt rồi đó, đã thấy khỏe hơn chưa? Eo còn mỏi không, chiều nay có thể đi tập được không?"
Mạc Dương nhổm người dậy, nghĩ nghĩ tự lượng sức mình, rồi gật đầu cái rụp, sau đó nhìn thời gian lại cuống quít bật dậy:"A, đã muộn thế này rồi. Chúng ta đi ăn thôi, tôi sợ cậu đói."
Celtic vui vẻ:"Ừ, đi ăn thôi."
Buổi chiều, Mạc Dương vừa đến phòng tập lại gặp đàn anh Lý Nhã Hiên. Anh cười hiền hòa nói:"Khỏe hơn rồi hả em?"Sau đó, y chú ý đến dấu răng bắt mắt ở cổ Mạc Dương, nụ cười liền cứng lại.
Mạc Dương thấy học trưởng nhìn cổ mình liền hiểu ra, cậu xấu hổ lấy tay che cổ ấp úng nói:"Dạ...em khỏe hơn rồi ạ."
Lý Nhã Hiên thấy bầu không khí bất giác trở nên lúng túng, y bối rối vỗ vai cậu mang tính khích lệ, rồi nhanh chóng lượn đi. Mặc dù sáng nay mới biết thông tin, nhưng nghĩ đến, cậu thanh niên cao lớn, điềm đạm như vậy lại là ở bên dưới, còn Celtic khuôn mặt xinh đẹp không thua kém gì ca nhi, anh cảm thấy nhân sinh quan của mình bị nghiền nát thành bột phấn X﹏X
Lý Nhã Hiên vuốt mồ hôi trong tưởng tượng nghĩ thầm: Cái nhóm WildForce năm hai này thật đủ đặc sắc nha....._(┐ "ε:)_ Hội tụ toàn những con người độc đáo...
-------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu Sa: Ha ha ta đã đặt được tên cho nhóm rồi nè. Tại sao lại đặt tên là "sức mạnh hoang dã" thì bởi vì ta cảm thấy tiểu đội này thật giống cái sở thú thôi a ha ha ╮(︶▽︶)╭ M.n cảm thấy trừ Simon với Thanh Y những người còn lại giống con gì? Nhiệt tình đoán đi nào~~
[Ở một góc sân khấu, Mạc Dương đắm đuối nhìn Celtic: Gâu, chủ nhân!]
Sushi Mạc Dương be like:"...囧"
Celtic phát lệnh:"Hôm nay cậu nằm im trên giường cho tôi!" Nói xong y lại tiếp tục bổ sung nhằm chặn đứng mọi ý đồ phản kháng của cậu:"Cậu mà rời khỏi căn phòng này nửa bước, tôi sẽ thao cậu nằm bẹp trên chiếc giường này từ nay cho tới hôm cập bến."
Nghe đến chữ "thao", Mạc Dương nghẹn lời, thành thật nằm im. Celtic giận thật rồi...Bình thường Celtic tuy biểu cảm khuyết thiếu nhưng từ cử chỉ cho đến lời nói đều ôn văn nho nhã, nhưng kẻ nào khiến y phải thốt ra một từ thô tục thì xác định là xong đời _(┐ "ε:)_
Rõ ràng hôm qua còn khỏe mạnh mà hôm nay đã ốm, chắc là sẽ có người băn khoăn đi. Hy vọng là mấy đàn anh sẽ không nghĩ là do cậu lười biếng, hôm qua nhóm họ để lại ấn tượng khá xấu với một số tiền bối rồi.
.......
"Ủa, Celtic, Mạc Dương đâu rồi em?"
Celtic từ sau lưng nghe thấy Lý Nhã Hiên gọi mình, nhưng chân y vẫn tiếp tục cước bộ của mình trên máy chạy, bình thản mở miệng đáp:"Cậu ấy bị ốm ạ."
Vị nữ học trưởng đi theo Lý Nhã Hiên cau mày, định mở miệng nói cái gì nhưng thấy Lý Nhã Hiên nâng tay ý bảo thôi liền ngừng.
"Sao ốm rồi? Hôm qua anh gặp vẫn còn khỏe mạnh mà. Còn Nora với Duke nữa, cũng không thấy đâu. Có phải vì chuyện hôm qua mà tránh mặt bọn anh không?"
"Không phải, Mạc Dương là hôm qua tắm lâu quá bị trúng gió thôi. Còn hai người kia thì em không biết. Hôm qua chuyện là sao anh?"Nếu chuyện có liên quan tới Dương thì y nhất định phải hỏi.
"À, cũng không có gì...Chỉ là đội viên của anh gây sự với đội viên của em. Nhưng anh xử lý tốt rồi. Thật xin lỗi vì thái độ của đội viên bọn anh."
"Vậy tốt rồi, em xin phép đi trước."Chạy đã đủ, Celtic rời khỏi máy chạy, lau chút mồ hôi trên trán rồi lẳng lặng chuyển đi tập hình thức khác, không nói gì thêm với hai học trưởng nữa.
"Thật ngạo mạn ~ Người như vậy sao có thể làm đội trưởng chứ. Không quan tâm đến đội viên của mình gì cả. Tôi làm đội trưởng mà cảm thấy xấu hổ thay đội này." Rene nín nhịn nãy giờ lúc này mới bật thốt ra.
"Cậu ta vẫn hỏi chuyện gì đó thôi."
"Hỏi với thái độ thờ ơ đó ư?"
"Cậu ta có quan tâm nên mới hỏi chứ, chắc do biểu cảm nét mặt của cậu ta hạn chế nên cậu cảm thấy khó chịu thôi."Lý Nhã Hiên nói đỡ cho Celtic.
"Có mà tôi thấy do có liên quan tới vị hôn phu của cậu ta nên cậu ta mới hỏi đó. Tôi nghe nói quan hệ của cậu ta với cậu Nora hôm qua không tốt lắm."
"Vậy á? Mà vị hôn phu của cậu ta là ai?"
"Cậu không biết á? Chính là Mạc Dương đó thôi."
"Kết hôn với hùng nam ư? Cặp đôi này đặc biệt ghê ha. Tôi có biết cậu ta đính hôn, nhưng không ngờ là Mạc Dương. Tôi những tưởng là Nora cơ, là hùng nam nhưng cậu ta xinh đẹp không thua kém bất cứ nữ nhân nào."
"Tầm bậy! Cậu Mạc Dương ấy là ca nhi đó!"
"Cái gì cơ? Cậu đừng đùa, trông cậu ta cường tráng như vậy sao có thể....."Lý Nhã Hiên trợn mắt kinh hãi.
"Phản ứng của cậu đã kiềm chế được không tồi. Tôi lúc biết tin còn té ghế."
"Woa, khẩu vị của cậu Celtic này thật độc đáo nha~"Lý Nhã Hiên vuốt cằm cảm thán:"Mà cậu Mạc Dương kia cũng thật khá, thân là ca nhi lại có thể gia nhập vào khoa Cơ giáp, ca nhi bình thường tôi biết đều yếu hơn cả phụ nữ."
Rene nheo mắt nhìn xa xăm:"Mà kể ra cũng đáng khen cho cậu ta. Tôi nhớ ngày trước có xem phóng sự về một đất nước nam giới của họ đều cao tráng cả ca nhi lẫn hùng nam. Nhưng những người đó đều lựa chọn an phận thủ thường, bởi vì sinh đẻ vất vả. Vác súng ra chiến trường thì thật sự chưa thấy ai."
"Tôi thấy cặp này cũng đẹp đôi đấy chứ. Hợp cả về thể hình lẫn năng lực."
"Hừ. Năng lực của tên Celtic kia thì sao chắc là mạnh được. Nhìn y còn còm queo hơn cả hôn phu của mình."
"Thật ư?"Lý Nhã Hiên nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu:"Rene này, bình thường cậu chạy bộ, giới hạn cực đại là bao nhiêu km/h?"
"23km. Sao cậu hỏi vậy? Cậu thì bao nhiêu?"
"Tôi 25km. Cậu xem máy chạy hiển thị kết quả lần cuối là bao nhiêu."Lý Nhã Hiên hất cằm về phía máy chạy bộ Celtic đã dùng.
"Trời ạ! 30km! Sao cậu ta có thể nói chuyện mà không thở gấp một hơi vậy?"
Lý Nhã Hiên cười tủm tỉm, ánh mắt ý vị thâm trường:"Cậu nên rút lại những lời vừa rồi, Rene ạ." Celtic người này, kể cả không được nhân tâm thì năng lực của cậu ta cũng đủ sức thu được sự tôn trọng và kính nể của đồng đội. Thật mong chờ đến giải đấu Lục tinh này làm sao...
.....
Mạc Dương hôm nay rất ngoan ngoãn ở trong phòng, nằm co ro trong chăn nghĩ loạn. Thật sự là từ khi cuộc sống của cậu gắn liền với Celtic, nó không còn chỉ là mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ và tập luyện đơn thuần mà giờ đây hoạt động nào của cậu cũng có Celtic kề bên.
Kể từ ngày đính hôn với Celtic, hôm nay là lần đầu tiên cậu ở một mình trong phòng. Ngày xưa thì không thấy gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy có chút cô đơn. Vì quá nhàn rỗi nên cậu lại ngứa tay mở lại hòm thư xem kết quả khám bệnh hôm nọ.
Sau lễ đính hôn với Celtic, hiển nhiên thân phận của cậu đã bị thay đổi, do vậy việc làm lại một hồ sơ khám sức khỏe mới là rất cần thiết, chế độ đãi ngộ của xã hội cũng sẽ khác đối với ca nhi. Hơn nữa, cậu cũng phải làm lại để chứng minh cho nhà trường thấy cậu đủ sức khỏe để tiếp tục theo khóa học cơ giáp mà không phải khoa kỹ thuật.
Tuy nhiên, trong quá trình khám phụ khoa buộc phải có ở mỗi ca nhi, bác sĩ lại thông báo một tin không hay với cậu:"Nội tiết tố của cháu vốn bị rối loạn, lại không điều trị từ sớm, nên cháu sẽ cháu sẽ có trứng muộn hơn những ca nhi khác. Vách ngăn tử cung của cháu cũng rất dày, có khi phải 2 năm nữa mới mở ra."Bác sĩ gõ gõ lên màn hình hiển thị kết quả khám, tiếp tục chuẩn đoán:" Cũng vì sự rối loạn này mà mùi hương của cháu không đậm như những ca nhi khác. Hơn nữa, sau mỗi lần làm tình dễ đổ bệnh. Vì nội tiết tố của cháu bị kích thích tiết ra nhưng liều lượng lại không cân đối, dẫn đến ảnh hưởng sức đề kháng. Những triệu chứng này phải đến sau khi vách ngăn của cháu mở mới hết được."
"Vậy khi nào thì cháu có thể có con ạ?"
"Chắc phải năm 35 tuổi thì cơ thể cháu mới sinh trứng. Nhưng xác suất thụ tinh vào thời điểm có cao không thì bác không biết. Cháu biết đấy, kể cả tuổi thọ chúng ta dài hơn tổ tiên ngày xưa là 200 tuổi. Mà tới tầm tuổi đó mới bắt đầu sinh thì khá muộn, đứa bẻ sinh ra cũng khó mà được ưu tú."
Bác sĩ ngập ngùng một chút đề nghị:"Nhưng nếu cháu muốn đẻ sớm thì bác có thể tiêm cho cháu kích thích tố sinh trứng. Chỉ có điều là sức khỏe của cháu sẽ bị rút đi trở nên yếu ớt như một ca nhi bình thường."
Mạc Dương trong lòng rối bời, gục đầu nói:"...Để cháu suy nghĩ đã ạ..."
Hài tử Mạc Dương cũng muốn nhưng điều cậu muốn hơn cả chính là ở bên Celtic. Cậu không muốn ở nhà sinh hài tử, không biết chờ đợi Celtic đến ngày tháng nào trở về. Khó khăn lắm mới có được tình yêu này, cậu không muốn xa rời y một giây phút nào hết. Cậu cố gắng đến giờ, thay đổi bản thân bất chấp phải gạt đi thiên chức ca nhi, chính là để làm cánh tay phải đắc lực của y ngay cả trên chiến trường.
Nhưng mà, đợt vừa rồi về nhà Celtic, phu nhân cùng tướng quân đều tỏ vẻ rất mong chờ tin vui. Điều cậu không ngờ nhất chính là đêm qua, Celtic cũng nói y muốn hai người sớm có hài tử. Còn cậu thì lại vừa muốn có một gia đình trọn vẹn, vừa muốn có sự nghiệp gắn kết với Celtic. Haizz..có phải cậu tham lam quá rồi không?...
Nếu Celtic biết kết quả này thì liệu Celtic có muốn cậu lựa chọn tiêm thuốc không hay à ủng hộ ý kiến của cậu đây? Cậu rất sợ Celtic sẽ chọn cái đầu tiên dù biết Celtic có nguyện vọng ban đầu là có người bạn đời đủ mạnh mẽ để cùng y làm chiến hữu.
Nằm nghĩ vu vơ, phân vân giữa nên nói hay không mà Mạc Dương mệt mỏi ngủ lịm đi lúc nào không hay. Không biết có phải do lo lắng nhiều hay không mà trong mơ, cậu mơ thấy Celtic trở về phòng, khẽ gọi cậu dậy.
Mạc Dương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu như nước trong mơ mà xúc động nói ra suy nghĩ của mình:"Celtic...Tôi muốn cùng cậu chiến đấu....Cùng cậu diệt dị trùng...Làm phụ tá của cậu khi cậu thăng chức...."
Celtic trong mơ vẫn mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu nói:"Đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau."
Mạc Dương được y cổ vũ lấy dũng khí e dè hỏi:"Vậy...chúng ta có con muộn được không?...Tầm 35 tuổi ấy...? Tôi muốn toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp của chúng ta trước..."
Celtic vẫn mỉm cười như thường:"Được chứ. Quan trọng là chúng ta cùng nhau."
Mạc Dương cười mãn nguyện, an tâm định lim dim nhắm mắt lại lần nữa, nghĩ mở mắt ra sẽ tỉnh giấc phá tan giấc mộng này. Bất chợt, cậu nghe thấy Celtic đổi giọng:"Nhưng mà có phải cậu giấu tôi gì không, Dương? Tại sao nhất thiết phải là 35, nhỡ chúng ta lỡ có vào năm 30 thì sao?"
Mạc Dương nghe thế tức khắc tỉnh ngủ, cậu xanh mặt bật dậy, tại sao Celtic trong mơ lại có thể sắc bén như vậy chứ? Thật đáng sợ!
Sau đó, cậu nhìn thấy Celtic thật sự bằng xương bằng thịt đang cười tủm tỉm, ánh mắt lại phát ra tín hiệu cực độ nguy hiểm, ngồi đầu giường nhìn mình 囧....Hình như có gì đó sai sai từ nãy tới giờ...
Mạc Dương lủi vào một góc giường rụt rè nhìn y, nuốt nước bọt nói:"Cậu về rồi..."
"Ừ về rồi, và cũng nghe thấy hết rồi, vậy nên cậu cũng không có cớ gì lảng tránh câu hỏi của tôi đâu."Celtic vẻ mặt lạnh như sắp nổi bão tuyết:"Nào hãy nói tôi nghe tại sao lại 35 mới có thể có con, cậu xem tình trạng chúng ta làm nhiều như vậy. Nếu một ngày nội âm của cậu mở, thì hãy nói tôi nghe một lý do thích đáng khiến tôi phải đeo áo mưa cho đến tận năm 35 tuổi, hử?"
Nhìn Celtic híp mắt âm trầm nhìn cậu, vẻ mặt đúng kiểu "Cậu không nói, cậu chết chắc".Mạc Dương nuốt nước bọt, ngoan ngoãn khai ra hết thảy.
Sau một hồi kể lể, Celtic gật đầu rồi nói:"Vậy là cậu lo rằng tôi sẽ bắt cậu lựa chọn tiêm thuốc kích thích hả?"
Mạc Dương ngập ngừng gật đầu, rồi bị Celtic cốc đầu, mắng:"Cậu ngốc hả? Tôi yêu cậu từ lúc cậu còn là thân phận hùng nam rồi đó. Cậu nghĩ tôi có coi trọng chuyện sinh con đến thế không?"
"Có mà."Mạc Dương yếu ớt phản bác."Mới hôm qua cậu còn nói..."
"Trời ạ, đó chỉ là vui đùa tình thú thôi."Celtic trợn mắt bất lực, cắn vào cổ Mạc Dương một cái thật đau, để lại một cái dấu răng trả đũa."Chúng ta vẫn còn trẻ, tôi cũng không chưa kiếm ra đủ tiền để nuôi thêm mấy cái miệng ăn nữa đâu."
"Trên thực tế, tôi cảm thấy đây là một thông tin rất tốt..."Celtic nhếch mép cười đầy ẩn ý, ghé vào tai cậu thì thầm:"...như vậy, tôi có thể thoải mái lấp đầy bên trong nội âm của cậu bằng tinh dịch của tôi, mà không lo con cái đầy đất trước khi tôi ổn định được chỗ đứng của mình trong quân đội rồi, nhỉ?"
Uỳnh!
Trong đầu Mạc Dương mọi suy nghĩ bất chợt nổ tung giống như núi lửa phun trào, hai má cậu cũng thiêu đốt nóng bừng. A a a a a, tại sao câu chuyện nghiêm túc về quyết định tương lai bỗng chốc trở nên hư hỏng như vậy chứ 囧? Hóa ra Celtic chỉ quan tâm đến chuyện có phải mặc áo mưa hay không thôi ư? Tiết tháo của Celtic rơi đâu mất rồi?!!! _(´ロ"ゝL)_
Thật vậy, mỗi lần hai người làm tình, nhìn cái bụng của Mạc Dương ngày càng biến lồi lên vì bị lấp đầy, khiến Celtic thỏa mãn mà nghĩ đến cảnh cậu bị làm lớn bụng. Song y không ngờ một lời nói vu vơ của y lại làm cậu mệt mỏi vậy. Là một thanh niên chịu khó học hỏi, tiếp thu, y phải sửa sai ngay lập tức:"Dù sao cũng phải xin lỗi cậu vì làm cậu suy nghĩ nhiều. Sau này tôi sẽ không lôi truyện đó ra đùa nữa."
Mạc Dương rúc nửa mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài hai đôi mắt đen lóng lánh yếu ớt nói:"Không sao đâu~"
Celtic mỉm cười gật đầu yên tâm, đưa tay sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ rồi hỏi han:"Cậu đã hạ sốt rồi đó, đã thấy khỏe hơn chưa? Eo còn mỏi không, chiều nay có thể đi tập được không?"
Mạc Dương nhổm người dậy, nghĩ nghĩ tự lượng sức mình, rồi gật đầu cái rụp, sau đó nhìn thời gian lại cuống quít bật dậy:"A, đã muộn thế này rồi. Chúng ta đi ăn thôi, tôi sợ cậu đói."
Celtic vui vẻ:"Ừ, đi ăn thôi."
Buổi chiều, Mạc Dương vừa đến phòng tập lại gặp đàn anh Lý Nhã Hiên. Anh cười hiền hòa nói:"Khỏe hơn rồi hả em?"Sau đó, y chú ý đến dấu răng bắt mắt ở cổ Mạc Dương, nụ cười liền cứng lại.
Mạc Dương thấy học trưởng nhìn cổ mình liền hiểu ra, cậu xấu hổ lấy tay che cổ ấp úng nói:"Dạ...em khỏe hơn rồi ạ."
Lý Nhã Hiên thấy bầu không khí bất giác trở nên lúng túng, y bối rối vỗ vai cậu mang tính khích lệ, rồi nhanh chóng lượn đi. Mặc dù sáng nay mới biết thông tin, nhưng nghĩ đến, cậu thanh niên cao lớn, điềm đạm như vậy lại là ở bên dưới, còn Celtic khuôn mặt xinh đẹp không thua kém gì ca nhi, anh cảm thấy nhân sinh quan của mình bị nghiền nát thành bột phấn X﹏X
Lý Nhã Hiên vuốt mồ hôi trong tưởng tượng nghĩ thầm: Cái nhóm WildForce năm hai này thật đủ đặc sắc nha....._(┐ "ε:)_ Hội tụ toàn những con người độc đáo...
-------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu Sa: Ha ha ta đã đặt được tên cho nhóm rồi nè. Tại sao lại đặt tên là "sức mạnh hoang dã" thì bởi vì ta cảm thấy tiểu đội này thật giống cái sở thú thôi a ha ha ╮(︶▽︶)╭ M.n cảm thấy trừ Simon với Thanh Y những người còn lại giống con gì? Nhiệt tình đoán đi nào~~
[Ở một góc sân khấu, Mạc Dương đắm đuối nhìn Celtic: Gâu, chủ nhân!]
Tác giả :
Bạch Sa