Tinh Tế Trọng Sinh Chi Đan Vương
Chương 15
Năm người vừa ngồi chờ vừa ăn bánh và trà của hàng chuẩn bị cho khách. Tiệm này cũng khá nổi tiếng nên khách đến đây khá nhiều.
Đa phần mọi người sẽ thường thường nhìn qua đây rồi xầm xì bàn tán về Vu Mặc Vũ. Nói lớn như vậy, Trương Chi nghe thấy mà bực bội cả buổi.
Đến lượt của y và ba người Vu Mặc Vũ vào cắt tóc, Edsel vẫn ngồi đó ăn bánh thưởng trà chờ bốn người bọn họ.
“Em trai muốn cắt kiểu nào?” vừa ngồi xuống ghế đã nghe tiếng của thợ cắt tóc hỏi y, chỉ tay vào một cái poster hình mẫu tóc cắt ngang mái, phía sau cắt ngắn nói: “Hay là cắt kiểu này đi đang rất thịnh hành nha, các bạn cùng trường của em chắc cũng điều cắt kiểu này.”
“Năm nay tôi hai mươi hai” Trương Chi biết nhìn nguyên chủ rất trẻ nhung mà bị lầm thành học sinh có hơi quá a!
“Oh, xin lỗi nhìn cậu trẻ quá, mặc dù cũng còn rất trẻ.” Thợ cắt tóc cười ha hả, y cũng cười theo.
“Không càn tạo kiểu đâu, cắt ngắn lại là được rồi.”
“Được rồi.”
Cắt chỗ này một miếng, chỗ kia một chút, cắt cắt một hồi cũng xong. Trương Chi nhìn và gương thấy hơi kinh ngạc, vậy mà nhìn còn non hơn nữa, rốt cuộc y trúng cái lời nguyền gì vậy?
Đi ra khỏi phòng cắt tóc thì thấy ba người kia cũng đã cắt xong. Hai bé con cắt hai kiểu tóc giống nhau, một trái một phải đáng yêu chết được, Vu Mặc Vũ thì cắt gọn gàng, mái vuốt ra sau, nếu xem nhẹ nửa khuông mặt bên trái kia thì có thể gọi là rất soái, y phải luyện Phục Nhan Đan cho anh mới được.
Ra khỏi tiệm lại đi lòng vòng mua tí quần áo và vật dụng, mua luôn bốn cái quan mão nữa, trong nhẫn không gian của y không biết là nguyên chủ làm gì mà có rất nhiều tinh tệ, có thể mua được cả ngôi nhà nhưng y chỉ mới vừ phát hiện từ hôm qua thôi.
Lúc y đang tìm mua một ít khăn mặt và quần áo đôi cho hai nhóc con thì có một nhóc con không biết từ đâu đi lại ôm sau lưng Vu Thiên Ninh đứng bên phải y, theo phản xạ có điều kiện mà đẩy ngã đứa bé đó xuống đất.
Trương Chi và Vu Doãn Kỳ nhìn Vu Thiên Ninh với ánh mắt hỏi có phải nhóc đắc tội với người ta không?
Vu Thiên Ninh Mặt đầy mộng bức nhìn đứa bé trai bị mình đẩy ngã dưới chân.
Mặt tròn trịa toàn thịt, trắng trắng như bánh bao, hai mắt ương ướt sắp khóc đến nơi, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ với quần âu ngắn màu đỏ rựu.
“Oa.” cuối cùng cũng gào lên khóc thật lớn lên.
Người xung quanh ngoái lại nhìn, có người đứng luôn lại để xem trò vui.
Có một nhóm người mặc đồ đen vây quanh một người phụ nữ mặc sang trọng thân hình có hơi thon gầy chạy lại phía này.
Người phụ nữ đi lại bế đứa bé trai đang khóc lên dỗ dành.
“Các người làm gì con tôi thế, định vào tù ở sao. Không biết trẻ con ở đế quốc rất hiếm sao? Con tôi lại là delra yếu ớt, nếu có gì thì đừng có mơ là tôi sẽ tha cho các người.”
Có một Trương delra yếu ớt Chi đang đứng đó ngây ngóc nghe chửi mà chẳng biết mình làm gì sai, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn sang hai nhóc.
“Là đứa bé này động tay động chân trước, cô nói có người bỗng nhiên lại ôm mình từ phía sau không giật mình hay sao? Đây là phản xạ có điều kiện thôi.” Trương Chi mình người phụ nữ ôm đứa bé trong lòng lại nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, phụ nữ đúng là động vật nguy hiểm mà!
“Tôi nói này, anh có phải anh trai của hai đứa bé này không.” người phụ nữ vừa nói lại nhìn xuống Vu Thiên Ninh. “Là nó đẩy ngã con tôi đúng không?”
Sao bây giờ y bị hiểu thành anh của hai nhóc rồi!!!!
“Bắt nó lại cho tôi, hôm nay tôi phải cho con tôi một cái công đạo.” người phụ nữ chỉ tay vào Vu Thiên Ninh ra lệnh cho mấy người mặc áo đen xung quanh bắt nhóc lại.
Năm người mặc áo đen tiến lại gần định bắt Vu Thiên Ninh đi, những người ăn dưa xung quanh cũng không có ý định ngăng cản.
Hai nhóc con ngưng tụ ma pháp ở lòng bàn tay, tùy cơ có thể nhanh chóng ra đòn đánh trả đối phương. Trương Chi cũng ngưng thần chuẩn bị gọi Thanh Vân ra, từ lần trước y mơ thì Thanh Vân đã về lại tay y rồi.
Thấy hai nhóc con bầy ra tư thế chuẩn bị, năm tên áo đen chỉ cười khoáy một tiếng, trẻ con cũng có thể làm được gì, cũng chẳng qua là coi phim siêu nhân rồi làm theo, còn về cậu trai kia chắc cũng yếu như gà thôi.
Năm người tràn đày tự tin mà tiến.
Còn cách khoảng ba bước chân nữa thì Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ đồng thời xông vào năm người phóng ma pháp ra, Thiên Ninh dùng hỏa ma pháp còn Doãn kỳ dùng phong ma pháp.
Năm người kia sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng dùng ma pháp chóng đỡ lại, hai đánh bốn rốt cuộc cũng xảy ra còn một người đương nhiên định nhắm vào y để uy hiếm hai đứa bé quái thai kia, nhưng tay nhanh hơn não không suy nghĩ một chút y có thân phận gì a.
Đa phần mọi người sẽ thường thường nhìn qua đây rồi xầm xì bàn tán về Vu Mặc Vũ. Nói lớn như vậy, Trương Chi nghe thấy mà bực bội cả buổi.
Đến lượt của y và ba người Vu Mặc Vũ vào cắt tóc, Edsel vẫn ngồi đó ăn bánh thưởng trà chờ bốn người bọn họ.
“Em trai muốn cắt kiểu nào?” vừa ngồi xuống ghế đã nghe tiếng của thợ cắt tóc hỏi y, chỉ tay vào một cái poster hình mẫu tóc cắt ngang mái, phía sau cắt ngắn nói: “Hay là cắt kiểu này đi đang rất thịnh hành nha, các bạn cùng trường của em chắc cũng điều cắt kiểu này.”
“Năm nay tôi hai mươi hai” Trương Chi biết nhìn nguyên chủ rất trẻ nhung mà bị lầm thành học sinh có hơi quá a!
“Oh, xin lỗi nhìn cậu trẻ quá, mặc dù cũng còn rất trẻ.” Thợ cắt tóc cười ha hả, y cũng cười theo.
“Không càn tạo kiểu đâu, cắt ngắn lại là được rồi.”
“Được rồi.”
Cắt chỗ này một miếng, chỗ kia một chút, cắt cắt một hồi cũng xong. Trương Chi nhìn và gương thấy hơi kinh ngạc, vậy mà nhìn còn non hơn nữa, rốt cuộc y trúng cái lời nguyền gì vậy?
Đi ra khỏi phòng cắt tóc thì thấy ba người kia cũng đã cắt xong. Hai bé con cắt hai kiểu tóc giống nhau, một trái một phải đáng yêu chết được, Vu Mặc Vũ thì cắt gọn gàng, mái vuốt ra sau, nếu xem nhẹ nửa khuông mặt bên trái kia thì có thể gọi là rất soái, y phải luyện Phục Nhan Đan cho anh mới được.
Ra khỏi tiệm lại đi lòng vòng mua tí quần áo và vật dụng, mua luôn bốn cái quan mão nữa, trong nhẫn không gian của y không biết là nguyên chủ làm gì mà có rất nhiều tinh tệ, có thể mua được cả ngôi nhà nhưng y chỉ mới vừ phát hiện từ hôm qua thôi.
Lúc y đang tìm mua một ít khăn mặt và quần áo đôi cho hai nhóc con thì có một nhóc con không biết từ đâu đi lại ôm sau lưng Vu Thiên Ninh đứng bên phải y, theo phản xạ có điều kiện mà đẩy ngã đứa bé đó xuống đất.
Trương Chi và Vu Doãn Kỳ nhìn Vu Thiên Ninh với ánh mắt hỏi có phải nhóc đắc tội với người ta không?
Vu Thiên Ninh Mặt đầy mộng bức nhìn đứa bé trai bị mình đẩy ngã dưới chân.
Mặt tròn trịa toàn thịt, trắng trắng như bánh bao, hai mắt ương ướt sắp khóc đến nơi, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ với quần âu ngắn màu đỏ rựu.
“Oa.” cuối cùng cũng gào lên khóc thật lớn lên.
Người xung quanh ngoái lại nhìn, có người đứng luôn lại để xem trò vui.
Có một nhóm người mặc đồ đen vây quanh một người phụ nữ mặc sang trọng thân hình có hơi thon gầy chạy lại phía này.
Người phụ nữ đi lại bế đứa bé trai đang khóc lên dỗ dành.
“Các người làm gì con tôi thế, định vào tù ở sao. Không biết trẻ con ở đế quốc rất hiếm sao? Con tôi lại là delra yếu ớt, nếu có gì thì đừng có mơ là tôi sẽ tha cho các người.”
Có một Trương delra yếu ớt Chi đang đứng đó ngây ngóc nghe chửi mà chẳng biết mình làm gì sai, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn sang hai nhóc.
“Là đứa bé này động tay động chân trước, cô nói có người bỗng nhiên lại ôm mình từ phía sau không giật mình hay sao? Đây là phản xạ có điều kiện thôi.” Trương Chi mình người phụ nữ ôm đứa bé trong lòng lại nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, phụ nữ đúng là động vật nguy hiểm mà!
“Tôi nói này, anh có phải anh trai của hai đứa bé này không.” người phụ nữ vừa nói lại nhìn xuống Vu Thiên Ninh. “Là nó đẩy ngã con tôi đúng không?”
Sao bây giờ y bị hiểu thành anh của hai nhóc rồi!!!!
“Bắt nó lại cho tôi, hôm nay tôi phải cho con tôi một cái công đạo.” người phụ nữ chỉ tay vào Vu Thiên Ninh ra lệnh cho mấy người mặc áo đen xung quanh bắt nhóc lại.
Năm người mặc áo đen tiến lại gần định bắt Vu Thiên Ninh đi, những người ăn dưa xung quanh cũng không có ý định ngăng cản.
Hai nhóc con ngưng tụ ma pháp ở lòng bàn tay, tùy cơ có thể nhanh chóng ra đòn đánh trả đối phương. Trương Chi cũng ngưng thần chuẩn bị gọi Thanh Vân ra, từ lần trước y mơ thì Thanh Vân đã về lại tay y rồi.
Thấy hai nhóc con bầy ra tư thế chuẩn bị, năm tên áo đen chỉ cười khoáy một tiếng, trẻ con cũng có thể làm được gì, cũng chẳng qua là coi phim siêu nhân rồi làm theo, còn về cậu trai kia chắc cũng yếu như gà thôi.
Năm người tràn đày tự tin mà tiến.
Còn cách khoảng ba bước chân nữa thì Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ đồng thời xông vào năm người phóng ma pháp ra, Thiên Ninh dùng hỏa ma pháp còn Doãn kỳ dùng phong ma pháp.
Năm người kia sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng dùng ma pháp chóng đỡ lại, hai đánh bốn rốt cuộc cũng xảy ra còn một người đương nhiên định nhắm vào y để uy hiếm hai đứa bé quái thai kia, nhưng tay nhanh hơn não không suy nghĩ một chút y có thân phận gì a.
Tác giả :
Tiểu Ngư Ngư