Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 8: [Kết Giao Bằng Hữu] Đại hoàng tử, cậu còn non lắm
Lúc Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ quay trở lại thì cũng đã mười hai giờ trưa, buổi tiệc rất nhanh sẽ bắt đầu, khách khứa cũng được mời vào đại sảnh.
Quy mô đại sảnh đãi tiệc của Mạc gia có thể so với nhà hàng bảy sao ở đế đô, nóc phòng được thiết kế cao hơn mười mét làm đại sảnh trông có vẻ cực kỳ rộng rãi khí khái, trên tường treo rất nhiều bức tranh quý giá, những chùm đèn thủy tinh lóng lánh sáng ngời trên đỉnh phản xạ dưới nền đá cẩm thạch làm cả đại sảnh đều bừng sáng.
Khách khứa tốp năm tốp ba trò chuyện, thẳng tới khi đoàn người xuất hiện trên lầu hai, đại sảnh mới thoáng chốc an tĩnh.
Trên đại sảnh lầu hai, ở giữa sự bảo hộ của nhóm vệ sĩ, một ông cụ tóc hoa râm chống gậy đứng ở giữa, bên cạnh là một nam nhân trung niên mặc chính trang, phía sau là một người nữ trẻ tuổi mặc đầm dạ hội đỏ thẫm cùng một thiếu niên mặc áo đuôi tôm màu trắng.
Ông cụ tóc hoa râm kia hiển nhiên chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Mà nam nhân trung niên ở bên cạnh chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Phong Dương, Mạc Khải Minh.
Mạc Khải Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: “Xin chào các vị, hôm nay là tiệc sinh nhật tròn trăm tuổi của cha tôi, đầu tiên tôi đại diện nhóm con cháu Mạc gia chúc cụ sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh. Đồng thời cũng nhân cơ hội này cám ơn các vị tân khách, cám ơn mọi người cho dù bận rộn cũng dành thời gian tới tham gia buổi tiệc hôm nay…”
Tuy chỉ là vài lời chào hỏi đơn giản nhưng mọi người có mặt ở đây đều tự giác im lặng, đại sảnh an tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ vang vọng âm thanh trầm thấp của Mạc Khải Minh. Trên người ông ẩn ẩn có loại khí thế không giận mà uy, thực không hổ là người đứng đầu giới kinh doanh.
Liếc nhìn phía sau Mạc Khải Minh, Lạc Phi ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt quen thuộc, trong lòng không khỏi chấn động.
—ánh mắt này, Lạc Phi có ấn tượng rất sâu.
Lạc Phi đã từng nhìn thấy ánh mắt này trên phi thuyền vũ trụ, ánh mắt trong suốt long lanh như vì sao, khóe mắt hơi xếch lên thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, tròng mắt có màu hổ phách hơi nhạt một chút, lộ ra chút lãnh đạm, hệt như một viên bảo thạch quý giá trong quầy trưng bày, làm người ta không dám chạm tới, chỉ có thể đứng ở xa xa thưởng thức.
Khi ấy đối phương đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ mặt… thế nhưng hiện tại Lạc Phi phát hiện gương mặt này so với tưởng tượng của mình còn dễ nhìn hơn.
Tạo hóa thật sự quá thiên vị, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như một bức tranh, sóng mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong lên càng làm tăng thêm độ tuấn tú. Người nọ thực bình tĩnh đi sau cha mình, tuy không trầm ổn lão luyện như ông nhưng cũng đủ làm mọi người có mặt ở đây không dám khinh thường.
Người nọ đứng trên lầu, theo góc độ ngước nhìn lên thì đôi chân kia thực thon dài thẳng tắp, có lẽ ngay cả những người mẫu nổi tiếng cũng chưa chắc có đôi chân đẹp đến vậy.
Hẳn là alpha đi? Lạc Phi có thể cảm nhận được hơi thở alpha thản nhiên tỏa ra từ người đối phương, thế nhưng kỳ quái chính là hơi thở này không hề gây ra cảm giác áp chế mãnh liệt, ngược lại cực kỳ ôn hòa làm người ta rất khó nảy sinh cảm giác phản cảm.
Khác với những alpha khác có dáng người cao lớn, dáng người người này có chút gầy gò, hoàn toàn là bộ dáng quý công tử phong độ.
…
Mạc Khải Minh vừa dứt lời, đại sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nó cũng kéo lại suy nghĩ của Lạc Phi.
Nhìn lại, Lạc Phi phát hiện nhóm Mạc gia đã tiến vào đám người.
Hôm nay là tiệc sinh nhật trăm tuổi của Mạc lão, tinh thần ông cụ rất tốt, cười tủm tỉm chống gậy chào hỏi người quen. Mạc Khải Minh hiển nhiên là đứa con hiếu thảo, suốt hành trình vẫn luôn bồi bên cạnh cha mình, mà hai người phía sau ông, người nữ áo đỏ cùng thiếu niên áo trắng cũng theo sát, cùng chào hỏi nhóm ông chủ trong giới kinh doanh.
Lạc Phi áp sát bên tai Ai Mễ Nhĩ hỏi: “Kia chính là Mạc Hàm à?”
Ai Mễ Nhĩ gật đầu: “Ừm, chính là cậu ta.”
“Kia người nữ bên cạnh là ai?”
“Là chị họ Mạc Hàm, nghe nói từ nhỏ đã cùng lớn lên, tình cảm rất tốt.”
Lạc Phi nhìn qua, bộ dáng vị chị họ này cũng rất đẹp, thế nhưng không có nét yếu đuối của omega bình thường, ngược lại nụ cười tươi tắn tràn đầy tự tin.
Đang nghĩ ngợi thì Ai Mễ Nhĩ đột nhiên huých tay Lạc Phi: “Mạc lão tới kìa, chúng ta qua chào hỏi đi.”
Lạc Phi gật đầu, hai người cầm ly rượu đỏ đi tới trước mặt ông cụ.
Ai Mễ Nhĩ cung kính nâng ly nói: “Mạc lão, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”
Mạc lão không biết Ai Mễ Nhĩ, Mạc Khải Minh liền giới thiệu: “Vị này là con trai út của Đới Duy tiên sinh và Tây Nhã công chúa, gọi là Ai Mễ Nhĩ.”
Ai Mễ Nhĩ nói: “Cha con đang ở Tuyết Gia tinh, không thể về kịp nên bảo con tới chúc mừng. Nghe nói Mạc lão rất thích rượu đỏ, con có mang tới một chai rượu đỏ tự làm, hi vọng ngài nếm thử.”
Mạc lão liền cười híp mắt: “Đúng là có lòng! Trở về thay ông chào hỏi cha mẹ con, đặc biệt là mẹ con phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Dạ, con sẽ chuyển lời.”
Mọi người khách sáo trò chuyện vài câu, Mạc Khải Minh tinh mắt phát hiện bên cạnh Ai Mễ Nhĩ có một thiếu niên khí chất siêu phàm, liền nhỏ giọng hỏi: “Vị này là?”
Lạc Phi cung kính nói: “Xin chào Mạc tổng, tôi là trợ lý tư nhân của Ai Mễ Nhĩ, hôm nay bồi thiếu gia tới dự tiệc.”
Ai Mễ Nhĩ: “…”
Mạc Khải Minh đánh giá Lạc Phi, trong lòng có chút nghi hoặc.
Trợ lý tư nhân? Một trợ lý nho nhỏ hẳn không có khí chất độc đáo thế này đi, huống chi đứng chung một chỗ với Ai Mễ Nhĩ lại làm người ta cảm thấy khí thế của cậu ta còn mạnh hơn Ai Mễ Nhĩ. Đại khái là thân phận đặc biệt không tiện nói ra nên lấy danh nghĩa trợ lý ngụy trang đi?
Mạc Khải Minh cười cười: “Tôi qua bên kia gặp mấy người bạn, hai vị xin cứ tự nhiên.”
Dứt lời Mạc Khải Minh liền đỡ Mạc lão rời đi, Mạc Hàm gật đầu với Ai Mễ Nhĩ, đang định đi theo cha mình thì Lạc Phi đột nhiên tiến tới đứng trước mặt Mạc Hàm, mỉm cười nói: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây a bậc thầy mã hóa.”
“…” Mạc Hàm nhướng mày nhìn đối phương.
Lạc Phi vươn tay nói: “Kết giao bằng hữu đi.”
Mạc Hàm không đáp lại.
Lạc Phi vẫn như cũ đứng chắn trước mặt Mạc Hàm: “Lần trước khi tôi nói những lời này cậu đã lấy lí do chúng ta sẽ không gặp lại để từ chối. Thế nhưng hiện giờ chúng ta đã gặp lại rồi a.” Cậu mỉm cười nhìn Mạc Hàm: “Thế nên, kết giao bằng hữu đi, tôi không muốn bị cự tuyệt lần hai đâu a.”
Mạc Hàm: “…”
Đôi mắt thâm thúy của thiếu niên trước mắt thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, ánh mắt tràn đầy ý cười, tựa như đang nói: đừng giả vờ nữa, tôi đã nhận ra cậu rồi.
Mạc Hàm liếc nhìn Ai Mễ Nhĩ: “Học trưởng, vị này thực sự là trợ lý tư nhân của anh à?”
Ai Mễ Nhĩ lập tức đáp: “Đúng vậy, là đoạn thời gian trước cha anh mới tuyển dụng.”
“Tên gì?”
Ai Mễ Nhĩ còn chưa kịp đáp, Lạc Phi đã mỉm cười giành nói trước: “Tôi gọi là Ngải Luân, lần trước tới đế đô công tác, lúc quay về Thiên Cầm thì gặp cậu, khi ấy cậu vẫn luôn đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, bất quá ánh mắt và giọng nói của cậu làm tôi có ấn tượng rất sâu. Cũng vì vậy hôm nay tôi mới nhờ Ai Mễ Nhĩ dẫn tôi tới, muốn kết giao bằng hữu với cậu, không biết có vinh hạnh này không?”
Mạc Hàm bình tĩnh nhìn Lạc Phi, phát hiện sắc mặt đối phương không có điểm nào không thích hợp.
Một lát sau Mạc Hàm mới cười khẽ, vươn tay bắt tay Mạc Phi: “Xin chào.”
Đối phương đã nói rõ nhận ra ánh mắt và giọng nói của mình, không cần thiết phải phủ nhận.
Bất quá chuyện người này là trợ lý tư nhân của Ai Mễ Nhĩ thì Mạc Hàm không quá tin tưởng.
Ánh mắt trong sáng vô tư, hôm nay người tham gia đều là cá sấu trong giới, thế nhưng thiếu niên này không hề luống cuống, ngược lại quá bình thản ung dung.
Đới Duy tiên sinh tìm trợ lý cho Ai Mễ Nhĩ khẳng định là vì muốn con mình làm quen với nghiệp vụ công ty, vì thế người đảm nhiệm vị trí trợ lý người thừa kế nhất định phải là tiền bối có lai lịch và cực kì quen thuộc nghiệp vụ công ty. Thế nhưng người trước mắt thoạt nhìn ổn trọng nhưng cùng lắm chỉ khoảng hai mươi mà thôi. Hơn nữa Ai Mễ Nhĩ có vẻ rất kính trọng người này, có khả năng là trợ lý sao? Đại khái chỉ có đám không có não mới tin tưởng.
Mạc Hàm thản nhiên thu tay lại: “Theo tôi biết, yêu cầu tuyển dụng trợ lý của công ty học trưởng Ai Mễ Nhĩ rất nghiêm khắc, phải đạt được thành tích cao tài sinh khi tốt nghiệp mới có tư cách vào phỏng vấn, kia anh chính là học bá rồi?”
Người ngoài nhìn vào thì có lẽ là chào hỏi giữa hai người xa lạ, thế nhưng Lạc Phi nhạy cảm cảm nhận được… Mạc Hàm nghi ngờ mình.
Vừa nãy Lạc Phi chỉ tùy tiện nói một cái tên mà thôi, thật không ngờ Mạc Hàm lại hỏi vấn đề này… vì thế cậu lập tức dùng tinh thần lực khởi động Trọng Minh: “Kiểm tra trong cơ sở dữ liệu đế quốc có học viên nào tên ‘Ngải Luân’ có thành tích tốt nghiệp xuất sắc không?”
Đế quốc có vài tỷ dân cư, tỉ lệ trùng tên rất cao, huống chi là cái tên phổ biến như ‘Ngải Luân’.
Tốc độ kiểm tra của Trọng Minh rất nhanh, lập tức chọn ra một nhóm học viên tốt nghiệp xuất sắc có tên ‘Ngải Luân’, thậm chí còn lanh trí xếp những người có gương mạo giống giống chủ nhân ở phía trước, cuối cùng chọn ra người đáp ứng đầy đủ yêu cầu nhất: “Chủ nhân, có một học viên tên Ngải Luân tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật của đại học Hách Nhĩ Mạn có lông mày và sống mũi khá giống chủ nhân.”
Lạc Phi nhận được kết quả, mỉm cười nói: “Tôi đã tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật của đại học Hách Nhĩ Mạn, tính ra chúng ra chính là bạn học a.”
Trọng Minh: “… …”
Năng lực ứng biến của chủ nhân thật tuyệt vời, bất quá cũng nhờ công lao của đài cơ giáp trí năng cấp S nó a!
Mạc Hàm nghe vậy thì lại càng nghi hoặc hơn: “Thế nhưng thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn tôi đến vậy a?”
Lạc Phi giải thích: “Gương mặt của tôi khá trẻ con, kỳ thật tôi lớn hơn Ai Mễ Nhĩ ba tuổi.”
Ai Mễ Nhĩ: “… …” Bớt xạo đi! Tôi mới là người lớn hơn ba tuổi!
Thấy Mạc Hàm nhìn mình, Ai Mễ Nhĩ lập tức cười ha hả giúp Lạc Phi giảng hòa: “Đúng vậy đúng vậy, Ngải Luân là học trưởng của tôi, năm đó lúc còn ở trường cũng là học bá, cha tuyển anh ấy vào làm trợ lý tư nhân cho tôi, trên danh nghĩa vậy thôi chứ thật ra bảo tôi đi theo anh ấy học hỏi nghiệp vụ công ty.”
Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn Lạc Phi, tựa tiếu phi tiếu: “Học trưởng?”
Lạc Phi chiếm tiện nghi lập tức mỉm cười gật đầu: “Ừm, chào cậu. Có thể gặp gỡ hai lần liên tục chứng minh chúng ta rất có duyên a.”
Mạc Hàm dời tầm mắt nói: “Hai người cứ tự nhiên, tôi bận một chút.”
Lạc Phi vẫn mỉm cười: “Ừ ừ, cậu cứ đi đi.”
****
Thẳng đến khi Mạc Hàm đi rồi Ai Mễ Nhĩ mới thở hắt một hơi, sáp qua hỏi: “Cậu nói bừa như vậy Mạc Hàm có tin không?”
Lạc Phi sờ sờ cằm: “Hẳn là có đi? Dù sao em cũng bảo Trọng Minh tra tư liệu rồi, đại học Hách Nhĩ Mạn quả thật có một sinh viên tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật tên là Ngải Luân, nếu Mạc Hàm không tin đi kiểm tra cũng không lo, Ngải Luân kia thoạt nhìn cũng có chút giống em.”
Ai Mễ Nhĩ bội phục bật ngón cái: “Có Trọng Minh chẳng khác nào cậu mang theo kho số liệu đế quốc ở bên người a!”
Nhìn bóng dáng Mạc Hàm cách đó không xa, Lạc Phi nhỏ giọng nói: “Em cũng không cố ý lừa anh ta, chẳng qua tạm thời không tiện nói ra thân phận.”
****
Mạc Hàm đi theo cha mình chào hỏi khách khứa một vòng, sau đó mới đi qua căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tiến vào phòng đóng cửa lại, Mạc Hàm lập tức khởi động cơ giáp trí năng Nặc Á: “Giúp ta tra xét thông tin hành khách trên chuyến bay từ đế đô tới Thiên Cầm ngày hai mươi mốt tháng mười hai, sau đó đối chiếu với vị khách vừa nãy, tra rõ thân phận.”
“Vâng chủ nhân.” Nặc Á vừa nhanh chóng tra cứu vừa hỏi: “Có cần tra cứu tư liệu Ngải Luân không?”
“Không cần, Ngải Luân hẳn là tên giả. Trực tiếp tra bên công ty hàng không đi, muốn đặt vé phi thuyền tinh tế cần phải dùng tên thật, tôi muốn biết danh tính thật sự của người này.”
“Hiểu rồi!” Nặc Á bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.
Một lát sau, màn hình xuất hiện ảnh phóng đại của một người.
Thiếu niên trên màn hình vừa thông qua cổng kiểm tra an toàn tiến lên phi thuyền, người nọ mặc quần áo đơn giản, trên mặt mang theo nụ cười mỉm thoải mái, quả nhiên chính là người Mạc Hàm đã gặp trên phi thuyền ngày đó.
Tên của thiếu niên là Lạc Phi Ốc Đặc Sâm.
— họ hoàng gia đế quốc.
— còn có thẻ tinh tạp màu lam giấu đầu hở đuôi kia.
Nhìn tới đây, ánh mắt Mạc Hàm lập tức híp lại, khóe môi cong lên: “Đại hoàng tử bày đặt diễn trò trước mặt tôi, cậu còn non lắm.”
Quy mô đại sảnh đãi tiệc của Mạc gia có thể so với nhà hàng bảy sao ở đế đô, nóc phòng được thiết kế cao hơn mười mét làm đại sảnh trông có vẻ cực kỳ rộng rãi khí khái, trên tường treo rất nhiều bức tranh quý giá, những chùm đèn thủy tinh lóng lánh sáng ngời trên đỉnh phản xạ dưới nền đá cẩm thạch làm cả đại sảnh đều bừng sáng.
Khách khứa tốp năm tốp ba trò chuyện, thẳng tới khi đoàn người xuất hiện trên lầu hai, đại sảnh mới thoáng chốc an tĩnh.
Trên đại sảnh lầu hai, ở giữa sự bảo hộ của nhóm vệ sĩ, một ông cụ tóc hoa râm chống gậy đứng ở giữa, bên cạnh là một nam nhân trung niên mặc chính trang, phía sau là một người nữ trẻ tuổi mặc đầm dạ hội đỏ thẫm cùng một thiếu niên mặc áo đuôi tôm màu trắng.
Ông cụ tóc hoa râm kia hiển nhiên chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Mà nam nhân trung niên ở bên cạnh chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Phong Dương, Mạc Khải Minh.
Mạc Khải Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: “Xin chào các vị, hôm nay là tiệc sinh nhật tròn trăm tuổi của cha tôi, đầu tiên tôi đại diện nhóm con cháu Mạc gia chúc cụ sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh. Đồng thời cũng nhân cơ hội này cám ơn các vị tân khách, cám ơn mọi người cho dù bận rộn cũng dành thời gian tới tham gia buổi tiệc hôm nay…”
Tuy chỉ là vài lời chào hỏi đơn giản nhưng mọi người có mặt ở đây đều tự giác im lặng, đại sảnh an tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ vang vọng âm thanh trầm thấp của Mạc Khải Minh. Trên người ông ẩn ẩn có loại khí thế không giận mà uy, thực không hổ là người đứng đầu giới kinh doanh.
Liếc nhìn phía sau Mạc Khải Minh, Lạc Phi ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt quen thuộc, trong lòng không khỏi chấn động.
—ánh mắt này, Lạc Phi có ấn tượng rất sâu.
Lạc Phi đã từng nhìn thấy ánh mắt này trên phi thuyền vũ trụ, ánh mắt trong suốt long lanh như vì sao, khóe mắt hơi xếch lên thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, tròng mắt có màu hổ phách hơi nhạt một chút, lộ ra chút lãnh đạm, hệt như một viên bảo thạch quý giá trong quầy trưng bày, làm người ta không dám chạm tới, chỉ có thể đứng ở xa xa thưởng thức.
Khi ấy đối phương đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ mặt… thế nhưng hiện tại Lạc Phi phát hiện gương mặt này so với tưởng tượng của mình còn dễ nhìn hơn.
Tạo hóa thật sự quá thiên vị, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như một bức tranh, sóng mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong lên càng làm tăng thêm độ tuấn tú. Người nọ thực bình tĩnh đi sau cha mình, tuy không trầm ổn lão luyện như ông nhưng cũng đủ làm mọi người có mặt ở đây không dám khinh thường.
Người nọ đứng trên lầu, theo góc độ ngước nhìn lên thì đôi chân kia thực thon dài thẳng tắp, có lẽ ngay cả những người mẫu nổi tiếng cũng chưa chắc có đôi chân đẹp đến vậy.
Hẳn là alpha đi? Lạc Phi có thể cảm nhận được hơi thở alpha thản nhiên tỏa ra từ người đối phương, thế nhưng kỳ quái chính là hơi thở này không hề gây ra cảm giác áp chế mãnh liệt, ngược lại cực kỳ ôn hòa làm người ta rất khó nảy sinh cảm giác phản cảm.
Khác với những alpha khác có dáng người cao lớn, dáng người người này có chút gầy gò, hoàn toàn là bộ dáng quý công tử phong độ.
…
Mạc Khải Minh vừa dứt lời, đại sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nó cũng kéo lại suy nghĩ của Lạc Phi.
Nhìn lại, Lạc Phi phát hiện nhóm Mạc gia đã tiến vào đám người.
Hôm nay là tiệc sinh nhật trăm tuổi của Mạc lão, tinh thần ông cụ rất tốt, cười tủm tỉm chống gậy chào hỏi người quen. Mạc Khải Minh hiển nhiên là đứa con hiếu thảo, suốt hành trình vẫn luôn bồi bên cạnh cha mình, mà hai người phía sau ông, người nữ áo đỏ cùng thiếu niên áo trắng cũng theo sát, cùng chào hỏi nhóm ông chủ trong giới kinh doanh.
Lạc Phi áp sát bên tai Ai Mễ Nhĩ hỏi: “Kia chính là Mạc Hàm à?”
Ai Mễ Nhĩ gật đầu: “Ừm, chính là cậu ta.”
“Kia người nữ bên cạnh là ai?”
“Là chị họ Mạc Hàm, nghe nói từ nhỏ đã cùng lớn lên, tình cảm rất tốt.”
Lạc Phi nhìn qua, bộ dáng vị chị họ này cũng rất đẹp, thế nhưng không có nét yếu đuối của omega bình thường, ngược lại nụ cười tươi tắn tràn đầy tự tin.
Đang nghĩ ngợi thì Ai Mễ Nhĩ đột nhiên huých tay Lạc Phi: “Mạc lão tới kìa, chúng ta qua chào hỏi đi.”
Lạc Phi gật đầu, hai người cầm ly rượu đỏ đi tới trước mặt ông cụ.
Ai Mễ Nhĩ cung kính nâng ly nói: “Mạc lão, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”
Mạc lão không biết Ai Mễ Nhĩ, Mạc Khải Minh liền giới thiệu: “Vị này là con trai út của Đới Duy tiên sinh và Tây Nhã công chúa, gọi là Ai Mễ Nhĩ.”
Ai Mễ Nhĩ nói: “Cha con đang ở Tuyết Gia tinh, không thể về kịp nên bảo con tới chúc mừng. Nghe nói Mạc lão rất thích rượu đỏ, con có mang tới một chai rượu đỏ tự làm, hi vọng ngài nếm thử.”
Mạc lão liền cười híp mắt: “Đúng là có lòng! Trở về thay ông chào hỏi cha mẹ con, đặc biệt là mẹ con phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Dạ, con sẽ chuyển lời.”
Mọi người khách sáo trò chuyện vài câu, Mạc Khải Minh tinh mắt phát hiện bên cạnh Ai Mễ Nhĩ có một thiếu niên khí chất siêu phàm, liền nhỏ giọng hỏi: “Vị này là?”
Lạc Phi cung kính nói: “Xin chào Mạc tổng, tôi là trợ lý tư nhân của Ai Mễ Nhĩ, hôm nay bồi thiếu gia tới dự tiệc.”
Ai Mễ Nhĩ: “…”
Mạc Khải Minh đánh giá Lạc Phi, trong lòng có chút nghi hoặc.
Trợ lý tư nhân? Một trợ lý nho nhỏ hẳn không có khí chất độc đáo thế này đi, huống chi đứng chung một chỗ với Ai Mễ Nhĩ lại làm người ta cảm thấy khí thế của cậu ta còn mạnh hơn Ai Mễ Nhĩ. Đại khái là thân phận đặc biệt không tiện nói ra nên lấy danh nghĩa trợ lý ngụy trang đi?
Mạc Khải Minh cười cười: “Tôi qua bên kia gặp mấy người bạn, hai vị xin cứ tự nhiên.”
Dứt lời Mạc Khải Minh liền đỡ Mạc lão rời đi, Mạc Hàm gật đầu với Ai Mễ Nhĩ, đang định đi theo cha mình thì Lạc Phi đột nhiên tiến tới đứng trước mặt Mạc Hàm, mỉm cười nói: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây a bậc thầy mã hóa.”
“…” Mạc Hàm nhướng mày nhìn đối phương.
Lạc Phi vươn tay nói: “Kết giao bằng hữu đi.”
Mạc Hàm không đáp lại.
Lạc Phi vẫn như cũ đứng chắn trước mặt Mạc Hàm: “Lần trước khi tôi nói những lời này cậu đã lấy lí do chúng ta sẽ không gặp lại để từ chối. Thế nhưng hiện giờ chúng ta đã gặp lại rồi a.” Cậu mỉm cười nhìn Mạc Hàm: “Thế nên, kết giao bằng hữu đi, tôi không muốn bị cự tuyệt lần hai đâu a.”
Mạc Hàm: “…”
Đôi mắt thâm thúy của thiếu niên trước mắt thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, ánh mắt tràn đầy ý cười, tựa như đang nói: đừng giả vờ nữa, tôi đã nhận ra cậu rồi.
Mạc Hàm liếc nhìn Ai Mễ Nhĩ: “Học trưởng, vị này thực sự là trợ lý tư nhân của anh à?”
Ai Mễ Nhĩ lập tức đáp: “Đúng vậy, là đoạn thời gian trước cha anh mới tuyển dụng.”
“Tên gì?”
Ai Mễ Nhĩ còn chưa kịp đáp, Lạc Phi đã mỉm cười giành nói trước: “Tôi gọi là Ngải Luân, lần trước tới đế đô công tác, lúc quay về Thiên Cầm thì gặp cậu, khi ấy cậu vẫn luôn đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, bất quá ánh mắt và giọng nói của cậu làm tôi có ấn tượng rất sâu. Cũng vì vậy hôm nay tôi mới nhờ Ai Mễ Nhĩ dẫn tôi tới, muốn kết giao bằng hữu với cậu, không biết có vinh hạnh này không?”
Mạc Hàm bình tĩnh nhìn Lạc Phi, phát hiện sắc mặt đối phương không có điểm nào không thích hợp.
Một lát sau Mạc Hàm mới cười khẽ, vươn tay bắt tay Mạc Phi: “Xin chào.”
Đối phương đã nói rõ nhận ra ánh mắt và giọng nói của mình, không cần thiết phải phủ nhận.
Bất quá chuyện người này là trợ lý tư nhân của Ai Mễ Nhĩ thì Mạc Hàm không quá tin tưởng.
Ánh mắt trong sáng vô tư, hôm nay người tham gia đều là cá sấu trong giới, thế nhưng thiếu niên này không hề luống cuống, ngược lại quá bình thản ung dung.
Đới Duy tiên sinh tìm trợ lý cho Ai Mễ Nhĩ khẳng định là vì muốn con mình làm quen với nghiệp vụ công ty, vì thế người đảm nhiệm vị trí trợ lý người thừa kế nhất định phải là tiền bối có lai lịch và cực kì quen thuộc nghiệp vụ công ty. Thế nhưng người trước mắt thoạt nhìn ổn trọng nhưng cùng lắm chỉ khoảng hai mươi mà thôi. Hơn nữa Ai Mễ Nhĩ có vẻ rất kính trọng người này, có khả năng là trợ lý sao? Đại khái chỉ có đám không có não mới tin tưởng.
Mạc Hàm thản nhiên thu tay lại: “Theo tôi biết, yêu cầu tuyển dụng trợ lý của công ty học trưởng Ai Mễ Nhĩ rất nghiêm khắc, phải đạt được thành tích cao tài sinh khi tốt nghiệp mới có tư cách vào phỏng vấn, kia anh chính là học bá rồi?”
Người ngoài nhìn vào thì có lẽ là chào hỏi giữa hai người xa lạ, thế nhưng Lạc Phi nhạy cảm cảm nhận được… Mạc Hàm nghi ngờ mình.
Vừa nãy Lạc Phi chỉ tùy tiện nói một cái tên mà thôi, thật không ngờ Mạc Hàm lại hỏi vấn đề này… vì thế cậu lập tức dùng tinh thần lực khởi động Trọng Minh: “Kiểm tra trong cơ sở dữ liệu đế quốc có học viên nào tên ‘Ngải Luân’ có thành tích tốt nghiệp xuất sắc không?”
Đế quốc có vài tỷ dân cư, tỉ lệ trùng tên rất cao, huống chi là cái tên phổ biến như ‘Ngải Luân’.
Tốc độ kiểm tra của Trọng Minh rất nhanh, lập tức chọn ra một nhóm học viên tốt nghiệp xuất sắc có tên ‘Ngải Luân’, thậm chí còn lanh trí xếp những người có gương mạo giống giống chủ nhân ở phía trước, cuối cùng chọn ra người đáp ứng đầy đủ yêu cầu nhất: “Chủ nhân, có một học viên tên Ngải Luân tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật của đại học Hách Nhĩ Mạn có lông mày và sống mũi khá giống chủ nhân.”
Lạc Phi nhận được kết quả, mỉm cười nói: “Tôi đã tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật của đại học Hách Nhĩ Mạn, tính ra chúng ra chính là bạn học a.”
Trọng Minh: “… …”
Năng lực ứng biến của chủ nhân thật tuyệt vời, bất quá cũng nhờ công lao của đài cơ giáp trí năng cấp S nó a!
Mạc Hàm nghe vậy thì lại càng nghi hoặc hơn: “Thế nhưng thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn tôi đến vậy a?”
Lạc Phi giải thích: “Gương mặt của tôi khá trẻ con, kỳ thật tôi lớn hơn Ai Mễ Nhĩ ba tuổi.”
Ai Mễ Nhĩ: “… …” Bớt xạo đi! Tôi mới là người lớn hơn ba tuổi!
Thấy Mạc Hàm nhìn mình, Ai Mễ Nhĩ lập tức cười ha hả giúp Lạc Phi giảng hòa: “Đúng vậy đúng vậy, Ngải Luân là học trưởng của tôi, năm đó lúc còn ở trường cũng là học bá, cha tuyển anh ấy vào làm trợ lý tư nhân cho tôi, trên danh nghĩa vậy thôi chứ thật ra bảo tôi đi theo anh ấy học hỏi nghiệp vụ công ty.”
Mạc Hàm ngẩng đầu nhìn Lạc Phi, tựa tiếu phi tiếu: “Học trưởng?”
Lạc Phi chiếm tiện nghi lập tức mỉm cười gật đầu: “Ừm, chào cậu. Có thể gặp gỡ hai lần liên tục chứng minh chúng ta rất có duyên a.”
Mạc Hàm dời tầm mắt nói: “Hai người cứ tự nhiên, tôi bận một chút.”
Lạc Phi vẫn mỉm cười: “Ừ ừ, cậu cứ đi đi.”
****
Thẳng đến khi Mạc Hàm đi rồi Ai Mễ Nhĩ mới thở hắt một hơi, sáp qua hỏi: “Cậu nói bừa như vậy Mạc Hàm có tin không?”
Lạc Phi sờ sờ cằm: “Hẳn là có đi? Dù sao em cũng bảo Trọng Minh tra tư liệu rồi, đại học Hách Nhĩ Mạn quả thật có một sinh viên tốt nghiệp học viện nông nghiệp kỹ thuật tên là Ngải Luân, nếu Mạc Hàm không tin đi kiểm tra cũng không lo, Ngải Luân kia thoạt nhìn cũng có chút giống em.”
Ai Mễ Nhĩ bội phục bật ngón cái: “Có Trọng Minh chẳng khác nào cậu mang theo kho số liệu đế quốc ở bên người a!”
Nhìn bóng dáng Mạc Hàm cách đó không xa, Lạc Phi nhỏ giọng nói: “Em cũng không cố ý lừa anh ta, chẳng qua tạm thời không tiện nói ra thân phận.”
****
Mạc Hàm đi theo cha mình chào hỏi khách khứa một vòng, sau đó mới đi qua căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tiến vào phòng đóng cửa lại, Mạc Hàm lập tức khởi động cơ giáp trí năng Nặc Á: “Giúp ta tra xét thông tin hành khách trên chuyến bay từ đế đô tới Thiên Cầm ngày hai mươi mốt tháng mười hai, sau đó đối chiếu với vị khách vừa nãy, tra rõ thân phận.”
“Vâng chủ nhân.” Nặc Á vừa nhanh chóng tra cứu vừa hỏi: “Có cần tra cứu tư liệu Ngải Luân không?”
“Không cần, Ngải Luân hẳn là tên giả. Trực tiếp tra bên công ty hàng không đi, muốn đặt vé phi thuyền tinh tế cần phải dùng tên thật, tôi muốn biết danh tính thật sự của người này.”
“Hiểu rồi!” Nặc Á bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.
Một lát sau, màn hình xuất hiện ảnh phóng đại của một người.
Thiếu niên trên màn hình vừa thông qua cổng kiểm tra an toàn tiến lên phi thuyền, người nọ mặc quần áo đơn giản, trên mặt mang theo nụ cười mỉm thoải mái, quả nhiên chính là người Mạc Hàm đã gặp trên phi thuyền ngày đó.
Tên của thiếu niên là Lạc Phi Ốc Đặc Sâm.
— họ hoàng gia đế quốc.
— còn có thẻ tinh tạp màu lam giấu đầu hở đuôi kia.
Nhìn tới đây, ánh mắt Mạc Hàm lập tức híp lại, khóe môi cong lên: “Đại hoàng tử bày đặt diễn trò trước mặt tôi, cậu còn non lắm.”
Tác giả :
Điệp Chi Linh