Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư
Chương 74
Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Mùa thu man mác sầu, khiến giống cái đã thành niên có dung mạo và khí chất số một đế quốc, Jimmy cũng buồn lây.
Gần đây, cậu nghe nói Dillow sắp sửa đính hôn, nhưng vị trí Thái tử phi vẫn chưa chọn được người xứng đáng.
Mấy năm qua, Dillow cực kỳ bận rộn, có khi vì hoàn thành nhiệm vụ của quân đội mà đi cả tháng không về. Số lần được gặp đối phương càng lúc càng ít, khiến Jimmy càng thấy bất an, chỉ sợ Dillow gặp phải bất trắc. Đáng tiếc là quan hệ giữa bọn họ, cho đến giờ vẫn chỉ dừng ở mức bạn học lớn lên cùng nhau.
Có giống đực tiếp cận cậu, Dillow sẽ đánh người ta.
Ai bắt nạt cậu, Dillow cũng đánh người ta.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, khiến cậu có lúc chợt nghĩ, có lẽ Dillow chỉ coi mình là một đứa trẻ cần được bảo vệ chăng?
Giống đực toàn đế tinh đều biết về mối quan hệ phức tạp giữa cậu và Dillow, cho nên không ai dám tán tỉnh cậu, hơn nữa, tất cả mọi người còn đều cố gắng giữ khoảng cách.
Panda và Miller cuối cùng cũng hẹn hò nhau, còn mình thì sao? Giống đực thấy thì bỏ chạy, giống cái thấy thì đố kị ghen ghét, nhưng mà mối quan hệ giữa họ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ở mức cao hơn tình bạn.
Tuổi nhỏ ngây ngô thầm yêu trộm nhớ, muốn gần không dám gần, muốn nói không dám nói, cảm giác này, chỉ có thể tự giấu trong lòng.
Dạo này không bận việc gì, Jimmy cầm ô theo, dự định ra ngoài giải sầu.
Đường phố tấp nập nhộn nhịp, mưa bụi bay bay, ai nấy đều có đôi có cặp. Ở đế tinh, rất ít khi có mưa, cho nên khi cơn mưa tới, không thể dập tắt nổi sự nhiệt tình của những người trẻ tuổi, tất cả họ đều sôi nổi hưng phấn, cầm tay nhau cùng dẫm lên những hạt nước li ti.
Đôi mắt Jimmy đượm buồn, cậu hạ thấp ô xuống, để che đi mái tóc dài màu bạc, cùng với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết. Nhưng làm như vậy, chỉ càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh cô đơn, khiến Jimmy tự hỏi, bản thân tới đây rốt cục là vì cái gì?
“Đến đây làm gì?” Vành ô bị đập nhẹ, khiến vô số hạt nước tí tách rơi xuống, theo làn gió thổi qua, hắt lên người cầm ô, khiến làn da cảm thấy hơi lành lạnh. Nghe được giọng nói quen thuộc, Jimmy vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên tuấn tú trước mắt, không thể tin nổi vào mắt mình: “Thái tử điện hạ?”
Dillow không mang theo ô, cả người y được bao phủ bởi một quầng sáng nhạt màu, chắn khỏi màn mưa. Nhưng Jimmy giống như không nhìn thấy điều này, cậu vẫn giơ cao ô lên, để che cho Dillow cao hơn mình nửa cái đầu. Con ngươi trong sáng, tràn đầy sướng vui nhìn đối phương. Đứng dưới cùng một cái ô, hai người dường như có thể cảm nhận được hơi thở và mùi vị riêng có của người kia, khiến khuôn mặt của Jimmy càng vui thêm.
Tâm trạng của Dillow vốn đang nôn nóng sục sôi, vậy mà chỉ cần một nụ cười của Jimmy, cũng kì diệu khiến y cảm thấy bình tâm lại. Gần đây y không vui, bởi vì ai cũng giục y phải mau đính hôn, danh sách những người được chọn đã được trình lên, nhìn qua có những cái tên quen thuộc, cũng có những cái tên xa lạ, làm y chẳng muốn xem, chỉ biết lợi dụng việc phải đi làm nhiệm vụ để trốn tránh. Trong con mắt của y, tự nhiên có thêm một vị hôn thê là chuyện phi thường phiền phức, ngươi thử tưởng tượng xem, trong cuộc sống cá nhân của mình, đột nhiên nhảy ra một người, có khác nào địa bàn bị kẻ địch xâm chiếm, chỉ cần nghĩ tới đã muốn giết chết kẻ đó rồi.
Lần này trở về, y rất muốn gặp đứa ngốc này, vội vã đến nỗi quần áo cũng không kịp thay, ai ngờ lại nhận được tin Jimmy dám trốn việc đi chơi một mình. Giống cái yếu đuối như vậy, chẳng may gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao? Nhỡ kẻ xấu bắt đi mất? Hoặc là bị người khác bắt nạt?
Dillow vô cùng khó chịu.
Jimmy vô cùng hiểu tính cách của Dillow, cho nên cậu chỉ cười mà không nói gì, mái tóc dài màu bạc rũ xuống, theo làn gió, một vài sợi tóc mong manh quấn quít trên vai của Dillow, mềm mại ôn hòa như chủ nhân của nó. Trái tim của vị thái tử điện hạ như bị đâm nhẹ một cái, khiến y không kịp suy nghĩ đã giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Jimmy, thấy đối phương ăn mặc mỏng manh, Dillow lập tức cởi quân phục màu đen dài tới gối của mình xuống, khoác lên vai cậu. Thấy quân phục che kín tới tận mắt cá chân của Jimmy, lại nhìn bả vai gầy yếu của mèo nhỏ, Dillow bĩu môi, đôi mắt tràn đầy ý cười, mở miệng châm chọc: “Chú lùn.”
Jimmy đỏ bừng mặt, cậu cảm giác quân phục trên người mình cũng mang theo hương vị và độ ấm của người thương, khiến cậu không biết phải nói gì cho đúng.
Hai người đứng trong màn mưa, một góc ô che khuất tầm mắt, khiến Dillow chỉ còn cách cúi đầu nhìn Jimmy. Từ góc độ của y, có thể dễ dàng quan sát được hàng mi cong dài đang khẽ chớp của mèo nhỏ, xinh đẹp tựa như một con bươm bướm muốn giương cánh lượn bay, khiến y rất muốn thò tay gảy gảy.
Lòng vừa nghĩ, tay lập tức đã hành động, đầu ngón tay chạm vào hàng mi, cảm giác chân thật khiến trái tim Dillow đập nhanh hơn. Y nhìn thấy Jimmy cũng đang đỏ mặt, ngay cả lỗ tai của mèo nhỏ cũng biến thành màu hồng phấn. Người trước mắt y, hệt như ngày còn bé, là một con mèo cứ thích thẹn thùng, vừa chạm vào người thì tai đã đỏ ửng hết cả lên.
Trong khoảnh khắc ấy, Dillow cảm thấy mình như đang say, muốn ôm người kia rồi lại ngại ngùng, y chỉ biết cố gắng giữ nguyên một vẻ mặt, ngốc nghếch chăm chú nhìn hàng mi của Jimmy.
Jimmy vẫn như ban nãy, không biết phải nói gì, cậu cúi đầu, chăm chăm nhìn vào đôi ủng dính nước mưa của Dillow, cố gắng xoa dịu trái tim đang loạn nhịp.
Hai người cứ thế, đứng mãi trong mưa, khoảng cách càng lúc càng gần, lại không dám chạm hẳn vào người kia. Tựa như hai thiếu niên ngây ngô mới chớm tình đầu, mặc mưa càng lúc càng lớn, cứ luyến tiếc phá vỡ không khí ngọt ngào này.
Rốt cuộc, chờ tới lúc nước mưa làm ướt một phần bả vai của Jimmy, Dillow mới sực tỉnh, vội vàng đẩy chiếc ô sang che trọn đối phương, bản thân thì tự khởi động dị năng, bao quanh cả hai người. Cơ thể y có xối nước lên cũng chả sao, quan trọng là phải bảo vệ giống cái yếu ớt bên cạnh mình.
Jimmy cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, buồn bã chớp mắt, hỏi: “Lần này điện hạ trở về, là để…tuyển phi ư?”
Nghe Jimmy hỏi vậy, Dillow lại phát bực, vẻ mặt dịu dàng ban nãy tan biến, thoắt đã trở nên lạnh như băng, y vặn lại: “Ngươi hy vọng ta tuyển phi?” Không biết bắt đầu từ khi nào, tên ngu ngốc này lại xưng hô với mình hệt như những người khác, khiến y cảm thấy cực kì bất mãn. Giống như một món đồ rõ ràng đã nằm trong tay mình, chịu sự khống chế của mình, thế nhưng bây giờ bản thân lại phát hiện ra mọi thứ đều không nằm trong đúng vòng kiểm soát, vừa nghĩ đã thấy bực bội rồi.
Jimmy sửng sốt một lát, chỉ biết cười méo xệch: “Chuyện như vậy, chỉ điện hạ mới có thể quyết định được, đúng không?” Trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, đây không phải là lần đầu tiên cậu có cảm giác mất mát như vậy, mà tựa như, chỉ cần nhìn thấy Dillow, trái tim cậu đã không còn thuộc về chính cậu nữa. Jimmy nhìn những giọt mưa đọng thành vũng dưới chân mình, cậu biết, đó chính là thích, từ ban đầu ỷ lại cho đến bây giờ là thích, tấm màng mỏng ngăn cách bọn họ đã sớm bị cậu xé rách, chỉ có người đối diện kia, không biết có biết hay chăng.
Nghĩ tới đây, Jimmy thở dài, cười thầm bản thân sao lúc này lại sợ bóng sợ gió như vậy nhỉ? Ngay từ khi còn nhỏ, thầy giáo đã nói với cậu, hạnh phúc bản thân có được phải do tự mình giành lấy, nếu có một ngày cậu thích ai đó, nhất định phải dũng cảm nói ra, đừng để những lễ nghi của quý tộc và lợi ích gia tộc trói buộc, khiến bản thân phải hy sinh hạnh phúc của chính mình. Cậu hiểu, thầy giáo dặn như vậy là vì sợ cậu sẽ bị tên tuổi của Dillow chắn bóng, không dám nói lời yêu với người khác. Chỉ là thầy ơi, thầy có biết không, người cậu thích, từ trước tới nay chưa bao giờ thay đổi.
Chuyện này không liên quan tới địa vị, mà chỉ bởi bóng hình kia, nho nhỏ bảo vệ cậu, luôn che chở sau lưng, cứ từng chút từng chút, theo thời gian xâm chiếm toàn bộ trái tim.
Mỗi lần gặp nguy, trước mặt cậu đều là người này, từ lúc còn là một con mèo, sau đó là bé con chừng bốn năm tuổi, kế tiếp là thiếu niên, cho đến bây giờ, đối phương đã trưởng thành, là một thanh niên cao lớn tung hoành trời đất.
Thấy Jimmy không lên tiếng, Dillow càng bực, y túm chặt cánh tay cậu, mặc kệ Jimmy lảo đảo ngả nghiêng không theo kịp bước chân mình, kéo đối phương về nhà.
Đến tận cửa nhà Bộ trưởng bộ Tài chính, Dillow mới buông cậu ra, sau đó quay đầu bỏ đi. Chung quy y vẫn cho là, bản thân không yên tâm để tên ngu ngốc này thơ thẩn ra ngoài một mình.
Jimmy túm lấy quân phục trên vai, kêu to: “Thái tử điện hạ!”
Dillow cau mày, mắt điếc tai ngơ, bước chân càng lúc càng nhanh. Y ghét nhất lúc Jimmy gọi y là Thái tử điện hạ, lần nào nghe thấy cũng muốn bịt miệng cậu lại. Gọi như trước đây có gì không ổn đâu? Hay là quên mất tên của y rồi?
Thấy Dillow mang bản mặt lạnh như băng tuyết về nhà, Sở Du Nhiên đang ngồi tựa vào góc hành lang cũng ngầm đoán được chuyện đã xảy ra, vương hậu điện hạ vẫy tay chào.
Dillow chạy nhanh tới, rất ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói một câu nào.
“Này.” Sở Du Nhiên chọc chọc eo của y, mỉm cười hỏi: “Áo khoác đâu?”
Dillow lạnh lùng không đáp.
“Đưa cho tình nhân bé nhỏ rồi hử?”
Ngồi bên cạnh mẫu phụ, Emile vừa mân mê viên tinh hạch vừa cười: “Con cam đoan là đưa cho Jimmy ca ca. Quần áo của đại ca chỉ có mỗi Jimmy ca ca mới được mặc thôi, người khác á, vừa chạm vào anh ấy đã nổi giận rồi.”
Dillow lườm Emile, lắm điều!
Emile thè lưỡi, tỏ vẻ em không sợ đâu, thiếu niên rót tinh thần lực vào trong viên tinh hạch, tiếp tục tiến hành nghiên cứu, một lòng quyết chí phải giúp giống cái cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Asa không biết từ đâu chạy tới, cả người ướt đẫm nước mưa, lập tức tố cáo ngay: “Lần trước con thấy có giống cái giả vờ bị choáng váng, vừa mới chạm vào cổ tay áo của đại ca thôi đã bị anh ấy phun lửa đốt xém luôn cổ tay áo rồi, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Mẫu phụ à, hôm đó người không thấy chứ, sắc mặt giống cái kia xám ngoét luôn ấy.”
Dillow nheo mắt, bộ dạng có vẻ muốn ra tay đánh người.
“Đừng mà đừng mà! Em đi ngay đây! Con còn có việc không dám quấy rầy nữa ạ.” Asa chạy như bay vào trong màn mưa, bước chân bình bịch dẫm xuống làm nước bắn tóe lên, dị năng hệ băng phủ quanh bàn chân, khiến mặt đất nháy mắt đông cứng lại, phẳng lặng như gương, tạo thành một cái ván trượt bằng băng. Nước mưa không ngừng tiếp tục rơi xuống, mặt đất vừa ướt vừa trơn, rất thích hợp để Asa chơi lướt ván.
Chạy trốn nhanh đấy, không thì đã ăn một trận rồi.
Sở Du Nhiên không có ý định quản đứa con nghịch ngợm nhà mình, vương hậu điện hạ mỉm cười dịu dàng, hỏi Dillow: “Lại có người đề cập tới chuyện tuyển phi với thầy, thầy không biết ý con thế nào nên chưa dám trả lời. Rốt cục con đã thích ai chưa, nếu không tại sao mấy năm nay không hề vội vàng chuyện hôn sự chứ.”
Dillow vẫn như cũ, lạnh lùng không nói gì. Nhưng nhìn vào bộ dạng này của y, Sở Du Nhiên vẫn cảm thấy con trai nhà mình hẳn là đang uất ức lắm đây, giống hệt lúc bạn đời mèo bự dùng im lặng để phản kháng, khiến người ta vừa nhìn đã muốn đánh cho một trận rồi.
Bất mãn véo má Dillow, rồi lại bóp bóp khuôn mặt thanh niên, Sở Du Nhiên cuối cùng cũng thành công khiến Dillow phải cau mày bất mãn nhìn mình. Lúc này, vương hậu điện hạ mới vui sướng tiếp tục đề tài: “Con có trì hoãn bao nhiêu năm cũng không sao, bởi vì rất nhiều người muốn được làm vương hậu. Nhưng Jimmy lại không thể, nó là giống cái, cũng tới tuổi phải lập gia đình rồi. Mấy năm nay cứ để nó trong danh sách lựa chọn hôn thê cho con, khiến nó tốn bao thời gian. Thầy định sắp tới sẽ tìm trong đế tinh một gia đình tốt rồi gả Jimmy vào đó, cũng chẳng dám cầu xin điều gì cao sang, chỉ mong cuộc đời thằng bé suôn sẻ.”
Mắt thấy mấy năm qua, hai đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn cứ mãi không thể thoát ra khỏi mối quan hệ bạn bè, Sở Du Nhiên sốt hết cả ruột, lần này cậu quyết dùng liều thuốc mạnh đổ cho bọn nó, cứ kéo dài mãi mệt cả người.
Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Dillow trở nên vô cùng khó coi. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Jimmy gả cho người khác, ánh mắt của Dillow đã hiện lên sát khí: “Giống cái ngu ngốc ấy, gả cho ai rồi cũng sẽ bị bắt nạt thôi, không được.”
“Sao con biết nó sẽ bị người ta bắt nạt chứ? Jimmy không còn là ấu tể cần con bảo vệ nữa rồi. Mấy năm nay con chạy chơi bên ngoài, Jimmy vẫn sống rất tốt đấy thôi.” Sở Du Nhiên nhướn mày, bất mãn nhìn Dillow, không biết sao đứa nhỏ này lớn rồi mà vẫn cứ bướng bỉnh, rõ ràng coi con nhà người ta như sinh mạng, vậy mà cũng không biết thổ lộ, so với mèo bự nhà mình kém xa vạn dặm.
“Không được chính là không được.”
“Ngày mai sẽ tổ chức vũ hội, là để tuyển phi cho con. Mặc kệ con có chọn được ai hay không, đế tinh có nhiều quý tộc như vậy, con cũng phải chừa mặt mũi cho người ta. Tự chọn bạn nhảy hay để thầy phải chọn cho con?”
“Ta không cần bạn nhảy.” Vừa dứt lời, Dillow đã đứng phắt dậy, xoay người bỏ đi, hệt như một đứa trẻ hay hờn dỗi cáu kỉnh.
Dõi theo bóng lưng của Dillow, Sở Du Nhiên lắc đầu ngao ngán, ngu xuẩn.
“Đại ca quá ngốc, lúc nào cũng che chở người ta như bảo bối, người khác muốn nhìn cũng không cho nhìn, vậy mà còn không hiểu tình cảm của mình.” Emile chép miệng, nói với theo bóng lưng của Dillow, mà bởi vì phân tâm, cho nên viên tinh hạch trên tay Emile lập tức vỡ nát. “Ôi chao, bảo tan là tan, đến lúc muốn tìm lại không thấy, mới hay đồ trong tay đã bị cỏ dại dưới đất chiếm lấy.” Emile nhăn mày, nhặt viên tinh hạch vỡ nát lên, tỏ vẻ tiếc nuối.
Dillow chợt ngừng bước chân, sau đó hơi lảo đảo chạy đi.
Sở Du Nhiên khẽ cười, Emile đúng là nhóc con tinh quái!
Dillow không cho Jimmy danh phận chính thức, chẳng qua chỉ là một cách để y bảo vệ cậu mà thôi. Y cũng biết, giới quý tộc nhìn chằm chằm mình, chờ y lớn từng ngày. Mà bởi vì quan hệ mới chỉ là thanh mai trúc mã với mình, Jimmy đã bị nhiều quý tộc bài xích, nếu giờ đặt y vào vị trí Thái tử phi, không biết Jimmy sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Vị trí Vương hậu tương lai, có gia tộc nào không muốn?
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, các quý tộc bề ngoài tao nhã thanh cao, nhưng trong lòng dơ bẩn thế nào, cũng chỉ có bọn họ mới biết.
Trước đây, Dillow không muốn Wales công bố vị trí Thái tử cũng chính là bởi vì nguyên nhân này. Mà so ra, y bây giờ còn chưa có được địa vị và thủ đoạn như Wales, sao có thể bảo vệ Jimmy chu toàn.
Liệu Jimmy có thấu hiểu y không?
—————-
Yến tiệc bắt đầu, Dillow vẫn như mọi ngày, mặc quân phục màu đen, toàn thân tản ra khí lạnh, tỏ vẻ người sống chớ lại gần.
Emile vòng qua sau lưng y, thì thầm: “Anh, mẫu phụ bảo anh thu kiếm lại đi.”
Thiếu niên nói câu này là bởi từ lúc vào tiệc, Dillow vẫn khư khư cầm kiếm trong tay, tư thế như chỉ chực rút kiếm chém người.
Để chuẩn bị cho yến tiệc đêm nay, y đã cố ý chạy tới thung lũng côn trùng chém giết suốt một buổi trưa, tuy rằng bị buộc phải thay đồ, nhưng sát khí trên người vẫn còn y nguyên. Ánh mắt y liếc tới đâu, người ở chỗ đó đều cảm thấy như bị rút xương, nhũn hết cả người. Ngay cả giống đực cũng khiếp đảm, chứ đừng nói tới yến tiệc toàn là các giống cái quý tộc.
Một đám giống cái trẻ tuổi ăn diện lộng lẫy, bị sát khí của y làm cho run rẩy, họ rõ ràng đã đứng cách rất xa mà da thịt vẫn có ảo giác đau đớn. Những người này, từ bé đã được nuông chiều, được người thân che chở sủng ái, đã bao giờ gặp phải cảnh này đâu? Huống chi, ánh mắt Dillow nhìn họ, hoàn toàn chẳng khác gì nhìn đám côn trùng sâu bọ y vừa chém giết.
Rõ ràng yến tiệc được mở vì chuyện tuyển phi, cho dù ai cũng biết là cho có lệ, nhưng dẫu sao, với tư cách là nhân vật chính, Dillow cũng nên có nhiều người vây quanh. Vậy mà, giờ xung quanh y, trống trải vô cùng.
Sở Du Nhiên ôm đầu, cố nén xúc động muốn kéo thằng nhóc bướng bỉnh này ra khỏi phòng, để tự mình ứng phó với đám quý tộc. Đừng trông Sở Du Nhiên bình thường hiền lành, mấy năm qua, năng lực che chở cho con chỉ có tăng chứ không có giảm.
“Jimmy đâu rồi? Bảo nó kéo Dillow đi đi.” Sở Du Nhiên nói với Lindsay đang đứng bên cạnh mình.
“Đang nói chuyện phiếm với Solomon thiếu gia ạ.”
“Ai cơ?” Sở Du Nhiên nheo mắt, lập tức đang giận hóa vui, có Solomon kìa.
Jimmy mặc lễ phục màu trắng, tuấn tú thoát tục, tản ra hơi thở cao quý, nụ cười tao nhã ung dung, trong mắt lại có chút xa cách.
Đối diện cậu là một giống đực cũng rất điển trai, ánh mắt nhìn Jimmy tràn đầy si mê âu yếm.
Jimmy dường như không phát hiện ra ánh mắt lộ liễu này, cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Dillow, câu được câu không tán gẫu với Solomon thiếu gia, cố gắng không đánh mất phép tắc. Đáng tiếc, vị trí cậu đang đứng hơi khuất, bị nhiều người cản tầm mắt, cho nên không thấy rõ Dillow đang làm gì.
Mỗi lần tụ hội, cậu đều thấy vô số giống cái xinh đẹp vây quanh Dillow. Mà Dillow chỉ nhìn tất cả họ với ánh mắt như nhau, hệt như đang nhìn những bức tượng biết di động. Có lẽ, nếu y biết tâm tư của cậu, y cũng sẽ đối xử với cậu như vậy chăng?
Nghĩ tới đây, Jimmy dần bình tĩnh lại, cậu chọn chỗ khuất như vậy, cũng tốt.
Dillow đứng chôn chân hồi lâu, phát hiện Jimmy vẫn cứ mải mê nói chuyện với một gã háo sắc thiểu năng trí tuệ, không hề có ý định chạy tới bên cạnh mình. Sắc mặt y càng lúc càng lạnh lẽo, khí thế tản ra càng lúc càng gây áp lực, khiến người xung quanh càng lúc càng vắng vẻ…
Mắt thấy Jimmy và cái thằng xấu xí ất ơ nào đó càng nói càng “thân thiện”, Dillow hừ lạnh, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng. Emile vừa định kêu lên, thì thấy Dillow mới bước ra cổng đã dừng chân, sau đó y quay phắt lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước về góc phòng, túm tay Jimmy kéo đi.
Có đi, cũng phải đi cùng nhau.
Sở Du Nhiên chậc chậc, dặn người hầu đừng quấy rầy hai bạn trẻ.
Jimmy bị kéo xềnh xệch ra vườn hoa sau nhà, sắc mặt cậu đỏ bừng, đưa tay muốn gỡ ngón tay của Dillow ra, nhưng bởi vì quá khẩn trương mà run rẩy không ngừng. Hành vi vừa rồi của Dillow có phải là ghen không, có phải chờ đợi của cậu cuối cùng cũng có hồi đáp?
Dillow bực mình, véo má Jimmy, cáu kỉnh: “Ngu muốn chết!” Thấy Jimmy cứ nhìn chằm chằm y không nói một lời, Dillow càng bực, bồi thêm một câu: “Không được lại gần mấy kẻ đó, nhỡ ngươi bị làm hại thì phải làm sao?”
Jimmy nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của Dillow, cười ngô nghê: “Dillow, có phải anh ghen không?”
“Hừ, có thằng ngu mới đi ghen.” Lời này chứng tỏ y ghen thật rồi.
“Vì thấy em nói chuyện gần gũi với người khác nên anh ghen phải không?” Jimmy sợ Dillow sẽ giận dỗi bỏ đi, cho nên túm chặt tay y không dám buông. Mặc kệ câu trả lời có phải hay không, hôm nay cậu cũng nhất định phải hỏi cho rõ, cậu không muốn quan hệ giữa cậu và Dillow cứ mãi không rõ ràng như bây giờ.
“Dillow, anh nhìn em đi.” Jimmy đứng trước mặt Dillow, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Lúc nhỏ thầy có nói với em, anh luôn nói lời ngược với suy nghĩ, lúc anh nói ghét em nghĩa là anh thích em, lúc anh bảo em cút đi chính là muốn em bám theo anh thật chặt. Em đã theo anh, theo suốt hai mươi năm rồi, em không biết có thể tiếp tục theo anh cả đời hay không nữa.”
Dillow lạnh lùng đặt tay lên chuôi kiếm: “Em thích thằng thiểu năng trí tuệ kia, phải không?”
Jimmy cười: “Anh kích động làm gì? Em chỉ cần anh cho em một câu trả lời rõ ràng. Nếu anh đồng ý, em sẽ chỉ nhìn mình anh, đuổi theo bước chân của một mình anh. Còn nếu anh không muốn, em sẽ từ bỏ, tự sống cuộc sống của chính mình.”
“Em dám?” Dillow giật tay Jimmy, kéo đối phương vào lòng. Giống cái ngu xuẩn này, dám đi tìm người khác sao? Rõ ràng đã theo đuổi y hai mươi năm, vậy mà còn dám không định cùng y sống trăm năm. “Lời thổ lộ của em chẳng được dễ nghe như các giống cái khác với ta, đúng là ngu ngốc!”
Jimmy trong lòng như nở hoa, ánh mắt bừng sáng: “Em đâu có thổ lộ, em đang uy hiếp anh mà.”
Dillow hầm hừ, khóe miệng lại cong lên: “Ta đồng ý lời thổ lộ của em, ngu ngốc.”
Jimmy dở khóc dở cười, rốt cục thì ai mới ngu ngốc chứ? Rốt cục là tại ai thích nghĩ một đằng nói một nẻo hả?
Lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của người kia, chậm rãi và nghiêm túc: “Ta sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ làm được.”
Jimmy mềm mại tựa hẳn vào lòng y, bây giờ cậu mới hiểu tại sao Dillow lại duy trì khoảng cách lúc gần lúc xa với mình. Người kia hóa ra là bởi vì cảm thấy không thể bảo vệ được cậu, cho nên mới chọn cách đó sao? Vẫn cứ mãi coi cậu là con mèo trắng nho nhỏ yếu ớt năm xưa. Dillow đúng là ngu ngốc!
“Em không thích ai khác, em chỉ thích mình anh.”
Cảm nhận được nhịp thở đột nhiên rối loạn của đối phương, Jimmy cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật, cậu ôm chặt lấy Dillow, không chịu buông tay.
Ba ngày sau, Dillow báo cáo lựa chọn của mình cho Sở Du Nhiên biết. Trong danh sách dài dằng dặc, y khoanh tròn tên của Jimmy, đi kèm chú thích – ngu ngốc như thế, nhất định sẽ không có ai thích, cho nên y miễn cưỡng đành chọn vậy.
Sở Du Nhiên sau khi nhận được báo cáo, lập tức ném trả lại cho Dillow. Thấy khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì của con trai, vương hậu điện hạ đập một phát thật mạnh vào gáy Dillow: “Con đã hỏi ý của Jimmy chưa? Nếu nó không muốn thì sao?”
Dillow nghệt mặt, nghĩ một lát rồi phản bác: “Sao em ấy lại không muốn được?”
“Bởi vì nó là giống cái, nó có quyền cự tuyệt. Nó thích con hay không là một chuyện, còn nó có muốn gả cho con hay không là một chuyện khác.”
————-
“Ta muốn cưới em, em dám cự tuyệt hả?” Đêm hôm khuya khoắt, Dillow hóa báo, bò vào phòng Jimmy, lạnh lùng bịt miệng “ngu ngốc nhà mình” lại: “Em không nói gì thì ta sẽ xem như em đồng ý rồi nhé! Chờ ta cưới em, không cho phép gả cho người khác!”
Jimmy: “…”
Sáng nay, Đế tinh đồn rằng vị trí Thái tử phi đã được xác định, nhưng không rõ cụ thể là ai.
Khi biết chuyện này, Jimmy chỉ thờ ơ ngồi bên cửa sổ ngắm sao, mãi tới tận nửa đêm.
Trong không gian yên ắng, một bóng đen bất ngờ xuất hiện sau lưng cậu, vốn định la lên có kẻ bắt cóc, nhưng khi ngửi được mùi vị quen thuộc của Dillow, Jimmy lập tức thả lỏng cơ thể. Ai ngờ đối phương mò tới chỉ để bịt miệng cậu, sau đó hỏi câu này.
Trẻ con hết chỗ nói!
Mắt Jimmy đỏ lên.
Dillow run tay, vội vàng buông Jimmy ra, nhíu mày: “Em thực sự không muốn?” Y không ý thức được, khi nói lời này, giọng của y vừa lo sợ lại vừa phẫn nộ.
Em dám nói không muốn gả xem?
Jimmy túm chặt tay Dillow, mỉm cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi: “Nếu em nói không muốn, anh định làm thế nào?”
“Em dám thích thằng nào anh sẽ đánh thằng đó tàn phế, để không ai dám mơ tưởng đến em nữa!” Dillow hung tợn trả lời.
Jimmy dở khóc dở cười, “Như thế này…chẳng lãng mạn gì cả.”
Nhìn Jimmy rưng rưng nước mắt, Dillow bất mãn véo má cậu, nghĩ một lát, sau đó y hôn nhẹ lên bờ môi nhạt màu của đối phương, lướt qua rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng.
Sau đó, Dillow ra vẻ hung tợn, dọa nạt: “Cứ quyết định vậy đi, ta về sẽ nói với mẫu phụ, tuyệt đối chỉ cưới mình em thôi.” Cho nên đừng khóc nữa, nhìn xấu muốn chết!
Jimmy nhìn lỗ tai đỏ ửng của Dillow, đưa tay vuốt nhẹ lên môi mình, mỉm cười, dịu dàng nói: “Được.”
Ngày 20 tháng 10 năm 3359 theo lịch đế tinh, vị trí Thái tử phi đã được xác định, tân Bộ trưởng tài chính Jimmy Banks sẽ đính hôn với Thái tử Dillow vào năm họ 23 tuổi, một năm sau sẽ tổ chức hôn lễ vào trước ngày kế vị của Thái tử.
Beta: Dạ
***
Mùa thu man mác sầu, khiến giống cái đã thành niên có dung mạo và khí chất số một đế quốc, Jimmy cũng buồn lây.
Gần đây, cậu nghe nói Dillow sắp sửa đính hôn, nhưng vị trí Thái tử phi vẫn chưa chọn được người xứng đáng.
Mấy năm qua, Dillow cực kỳ bận rộn, có khi vì hoàn thành nhiệm vụ của quân đội mà đi cả tháng không về. Số lần được gặp đối phương càng lúc càng ít, khiến Jimmy càng thấy bất an, chỉ sợ Dillow gặp phải bất trắc. Đáng tiếc là quan hệ giữa bọn họ, cho đến giờ vẫn chỉ dừng ở mức bạn học lớn lên cùng nhau.
Có giống đực tiếp cận cậu, Dillow sẽ đánh người ta.
Ai bắt nạt cậu, Dillow cũng đánh người ta.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, khiến cậu có lúc chợt nghĩ, có lẽ Dillow chỉ coi mình là một đứa trẻ cần được bảo vệ chăng?
Giống đực toàn đế tinh đều biết về mối quan hệ phức tạp giữa cậu và Dillow, cho nên không ai dám tán tỉnh cậu, hơn nữa, tất cả mọi người còn đều cố gắng giữ khoảng cách.
Panda và Miller cuối cùng cũng hẹn hò nhau, còn mình thì sao? Giống đực thấy thì bỏ chạy, giống cái thấy thì đố kị ghen ghét, nhưng mà mối quan hệ giữa họ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ở mức cao hơn tình bạn.
Tuổi nhỏ ngây ngô thầm yêu trộm nhớ, muốn gần không dám gần, muốn nói không dám nói, cảm giác này, chỉ có thể tự giấu trong lòng.
Dạo này không bận việc gì, Jimmy cầm ô theo, dự định ra ngoài giải sầu.
Đường phố tấp nập nhộn nhịp, mưa bụi bay bay, ai nấy đều có đôi có cặp. Ở đế tinh, rất ít khi có mưa, cho nên khi cơn mưa tới, không thể dập tắt nổi sự nhiệt tình của những người trẻ tuổi, tất cả họ đều sôi nổi hưng phấn, cầm tay nhau cùng dẫm lên những hạt nước li ti.
Đôi mắt Jimmy đượm buồn, cậu hạ thấp ô xuống, để che đi mái tóc dài màu bạc, cùng với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết. Nhưng làm như vậy, chỉ càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh cô đơn, khiến Jimmy tự hỏi, bản thân tới đây rốt cục là vì cái gì?
“Đến đây làm gì?” Vành ô bị đập nhẹ, khiến vô số hạt nước tí tách rơi xuống, theo làn gió thổi qua, hắt lên người cầm ô, khiến làn da cảm thấy hơi lành lạnh. Nghe được giọng nói quen thuộc, Jimmy vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên tuấn tú trước mắt, không thể tin nổi vào mắt mình: “Thái tử điện hạ?”
Dillow không mang theo ô, cả người y được bao phủ bởi một quầng sáng nhạt màu, chắn khỏi màn mưa. Nhưng Jimmy giống như không nhìn thấy điều này, cậu vẫn giơ cao ô lên, để che cho Dillow cao hơn mình nửa cái đầu. Con ngươi trong sáng, tràn đầy sướng vui nhìn đối phương. Đứng dưới cùng một cái ô, hai người dường như có thể cảm nhận được hơi thở và mùi vị riêng có của người kia, khiến khuôn mặt của Jimmy càng vui thêm.
Tâm trạng của Dillow vốn đang nôn nóng sục sôi, vậy mà chỉ cần một nụ cười của Jimmy, cũng kì diệu khiến y cảm thấy bình tâm lại. Gần đây y không vui, bởi vì ai cũng giục y phải mau đính hôn, danh sách những người được chọn đã được trình lên, nhìn qua có những cái tên quen thuộc, cũng có những cái tên xa lạ, làm y chẳng muốn xem, chỉ biết lợi dụng việc phải đi làm nhiệm vụ để trốn tránh. Trong con mắt của y, tự nhiên có thêm một vị hôn thê là chuyện phi thường phiền phức, ngươi thử tưởng tượng xem, trong cuộc sống cá nhân của mình, đột nhiên nhảy ra một người, có khác nào địa bàn bị kẻ địch xâm chiếm, chỉ cần nghĩ tới đã muốn giết chết kẻ đó rồi.
Lần này trở về, y rất muốn gặp đứa ngốc này, vội vã đến nỗi quần áo cũng không kịp thay, ai ngờ lại nhận được tin Jimmy dám trốn việc đi chơi một mình. Giống cái yếu đuối như vậy, chẳng may gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao? Nhỡ kẻ xấu bắt đi mất? Hoặc là bị người khác bắt nạt?
Dillow vô cùng khó chịu.
Jimmy vô cùng hiểu tính cách của Dillow, cho nên cậu chỉ cười mà không nói gì, mái tóc dài màu bạc rũ xuống, theo làn gió, một vài sợi tóc mong manh quấn quít trên vai của Dillow, mềm mại ôn hòa như chủ nhân của nó. Trái tim của vị thái tử điện hạ như bị đâm nhẹ một cái, khiến y không kịp suy nghĩ đã giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Jimmy, thấy đối phương ăn mặc mỏng manh, Dillow lập tức cởi quân phục màu đen dài tới gối của mình xuống, khoác lên vai cậu. Thấy quân phục che kín tới tận mắt cá chân của Jimmy, lại nhìn bả vai gầy yếu của mèo nhỏ, Dillow bĩu môi, đôi mắt tràn đầy ý cười, mở miệng châm chọc: “Chú lùn.”
Jimmy đỏ bừng mặt, cậu cảm giác quân phục trên người mình cũng mang theo hương vị và độ ấm của người thương, khiến cậu không biết phải nói gì cho đúng.
Hai người đứng trong màn mưa, một góc ô che khuất tầm mắt, khiến Dillow chỉ còn cách cúi đầu nhìn Jimmy. Từ góc độ của y, có thể dễ dàng quan sát được hàng mi cong dài đang khẽ chớp của mèo nhỏ, xinh đẹp tựa như một con bươm bướm muốn giương cánh lượn bay, khiến y rất muốn thò tay gảy gảy.
Lòng vừa nghĩ, tay lập tức đã hành động, đầu ngón tay chạm vào hàng mi, cảm giác chân thật khiến trái tim Dillow đập nhanh hơn. Y nhìn thấy Jimmy cũng đang đỏ mặt, ngay cả lỗ tai của mèo nhỏ cũng biến thành màu hồng phấn. Người trước mắt y, hệt như ngày còn bé, là một con mèo cứ thích thẹn thùng, vừa chạm vào người thì tai đã đỏ ửng hết cả lên.
Trong khoảnh khắc ấy, Dillow cảm thấy mình như đang say, muốn ôm người kia rồi lại ngại ngùng, y chỉ biết cố gắng giữ nguyên một vẻ mặt, ngốc nghếch chăm chú nhìn hàng mi của Jimmy.
Jimmy vẫn như ban nãy, không biết phải nói gì, cậu cúi đầu, chăm chăm nhìn vào đôi ủng dính nước mưa của Dillow, cố gắng xoa dịu trái tim đang loạn nhịp.
Hai người cứ thế, đứng mãi trong mưa, khoảng cách càng lúc càng gần, lại không dám chạm hẳn vào người kia. Tựa như hai thiếu niên ngây ngô mới chớm tình đầu, mặc mưa càng lúc càng lớn, cứ luyến tiếc phá vỡ không khí ngọt ngào này.
Rốt cuộc, chờ tới lúc nước mưa làm ướt một phần bả vai của Jimmy, Dillow mới sực tỉnh, vội vàng đẩy chiếc ô sang che trọn đối phương, bản thân thì tự khởi động dị năng, bao quanh cả hai người. Cơ thể y có xối nước lên cũng chả sao, quan trọng là phải bảo vệ giống cái yếu ớt bên cạnh mình.
Jimmy cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, buồn bã chớp mắt, hỏi: “Lần này điện hạ trở về, là để…tuyển phi ư?”
Nghe Jimmy hỏi vậy, Dillow lại phát bực, vẻ mặt dịu dàng ban nãy tan biến, thoắt đã trở nên lạnh như băng, y vặn lại: “Ngươi hy vọng ta tuyển phi?” Không biết bắt đầu từ khi nào, tên ngu ngốc này lại xưng hô với mình hệt như những người khác, khiến y cảm thấy cực kì bất mãn. Giống như một món đồ rõ ràng đã nằm trong tay mình, chịu sự khống chế của mình, thế nhưng bây giờ bản thân lại phát hiện ra mọi thứ đều không nằm trong đúng vòng kiểm soát, vừa nghĩ đã thấy bực bội rồi.
Jimmy sửng sốt một lát, chỉ biết cười méo xệch: “Chuyện như vậy, chỉ điện hạ mới có thể quyết định được, đúng không?” Trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, đây không phải là lần đầu tiên cậu có cảm giác mất mát như vậy, mà tựa như, chỉ cần nhìn thấy Dillow, trái tim cậu đã không còn thuộc về chính cậu nữa. Jimmy nhìn những giọt mưa đọng thành vũng dưới chân mình, cậu biết, đó chính là thích, từ ban đầu ỷ lại cho đến bây giờ là thích, tấm màng mỏng ngăn cách bọn họ đã sớm bị cậu xé rách, chỉ có người đối diện kia, không biết có biết hay chăng.
Nghĩ tới đây, Jimmy thở dài, cười thầm bản thân sao lúc này lại sợ bóng sợ gió như vậy nhỉ? Ngay từ khi còn nhỏ, thầy giáo đã nói với cậu, hạnh phúc bản thân có được phải do tự mình giành lấy, nếu có một ngày cậu thích ai đó, nhất định phải dũng cảm nói ra, đừng để những lễ nghi của quý tộc và lợi ích gia tộc trói buộc, khiến bản thân phải hy sinh hạnh phúc của chính mình. Cậu hiểu, thầy giáo dặn như vậy là vì sợ cậu sẽ bị tên tuổi của Dillow chắn bóng, không dám nói lời yêu với người khác. Chỉ là thầy ơi, thầy có biết không, người cậu thích, từ trước tới nay chưa bao giờ thay đổi.
Chuyện này không liên quan tới địa vị, mà chỉ bởi bóng hình kia, nho nhỏ bảo vệ cậu, luôn che chở sau lưng, cứ từng chút từng chút, theo thời gian xâm chiếm toàn bộ trái tim.
Mỗi lần gặp nguy, trước mặt cậu đều là người này, từ lúc còn là một con mèo, sau đó là bé con chừng bốn năm tuổi, kế tiếp là thiếu niên, cho đến bây giờ, đối phương đã trưởng thành, là một thanh niên cao lớn tung hoành trời đất.
Thấy Jimmy không lên tiếng, Dillow càng bực, y túm chặt cánh tay cậu, mặc kệ Jimmy lảo đảo ngả nghiêng không theo kịp bước chân mình, kéo đối phương về nhà.
Đến tận cửa nhà Bộ trưởng bộ Tài chính, Dillow mới buông cậu ra, sau đó quay đầu bỏ đi. Chung quy y vẫn cho là, bản thân không yên tâm để tên ngu ngốc này thơ thẩn ra ngoài một mình.
Jimmy túm lấy quân phục trên vai, kêu to: “Thái tử điện hạ!”
Dillow cau mày, mắt điếc tai ngơ, bước chân càng lúc càng nhanh. Y ghét nhất lúc Jimmy gọi y là Thái tử điện hạ, lần nào nghe thấy cũng muốn bịt miệng cậu lại. Gọi như trước đây có gì không ổn đâu? Hay là quên mất tên của y rồi?
Thấy Dillow mang bản mặt lạnh như băng tuyết về nhà, Sở Du Nhiên đang ngồi tựa vào góc hành lang cũng ngầm đoán được chuyện đã xảy ra, vương hậu điện hạ vẫy tay chào.
Dillow chạy nhanh tới, rất ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói một câu nào.
“Này.” Sở Du Nhiên chọc chọc eo của y, mỉm cười hỏi: “Áo khoác đâu?”
Dillow lạnh lùng không đáp.
“Đưa cho tình nhân bé nhỏ rồi hử?”
Ngồi bên cạnh mẫu phụ, Emile vừa mân mê viên tinh hạch vừa cười: “Con cam đoan là đưa cho Jimmy ca ca. Quần áo của đại ca chỉ có mỗi Jimmy ca ca mới được mặc thôi, người khác á, vừa chạm vào anh ấy đã nổi giận rồi.”
Dillow lườm Emile, lắm điều!
Emile thè lưỡi, tỏ vẻ em không sợ đâu, thiếu niên rót tinh thần lực vào trong viên tinh hạch, tiếp tục tiến hành nghiên cứu, một lòng quyết chí phải giúp giống cái cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Asa không biết từ đâu chạy tới, cả người ướt đẫm nước mưa, lập tức tố cáo ngay: “Lần trước con thấy có giống cái giả vờ bị choáng váng, vừa mới chạm vào cổ tay áo của đại ca thôi đã bị anh ấy phun lửa đốt xém luôn cổ tay áo rồi, chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Mẫu phụ à, hôm đó người không thấy chứ, sắc mặt giống cái kia xám ngoét luôn ấy.”
Dillow nheo mắt, bộ dạng có vẻ muốn ra tay đánh người.
“Đừng mà đừng mà! Em đi ngay đây! Con còn có việc không dám quấy rầy nữa ạ.” Asa chạy như bay vào trong màn mưa, bước chân bình bịch dẫm xuống làm nước bắn tóe lên, dị năng hệ băng phủ quanh bàn chân, khiến mặt đất nháy mắt đông cứng lại, phẳng lặng như gương, tạo thành một cái ván trượt bằng băng. Nước mưa không ngừng tiếp tục rơi xuống, mặt đất vừa ướt vừa trơn, rất thích hợp để Asa chơi lướt ván.
Chạy trốn nhanh đấy, không thì đã ăn một trận rồi.
Sở Du Nhiên không có ý định quản đứa con nghịch ngợm nhà mình, vương hậu điện hạ mỉm cười dịu dàng, hỏi Dillow: “Lại có người đề cập tới chuyện tuyển phi với thầy, thầy không biết ý con thế nào nên chưa dám trả lời. Rốt cục con đã thích ai chưa, nếu không tại sao mấy năm nay không hề vội vàng chuyện hôn sự chứ.”
Dillow vẫn như cũ, lạnh lùng không nói gì. Nhưng nhìn vào bộ dạng này của y, Sở Du Nhiên vẫn cảm thấy con trai nhà mình hẳn là đang uất ức lắm đây, giống hệt lúc bạn đời mèo bự dùng im lặng để phản kháng, khiến người ta vừa nhìn đã muốn đánh cho một trận rồi.
Bất mãn véo má Dillow, rồi lại bóp bóp khuôn mặt thanh niên, Sở Du Nhiên cuối cùng cũng thành công khiến Dillow phải cau mày bất mãn nhìn mình. Lúc này, vương hậu điện hạ mới vui sướng tiếp tục đề tài: “Con có trì hoãn bao nhiêu năm cũng không sao, bởi vì rất nhiều người muốn được làm vương hậu. Nhưng Jimmy lại không thể, nó là giống cái, cũng tới tuổi phải lập gia đình rồi. Mấy năm nay cứ để nó trong danh sách lựa chọn hôn thê cho con, khiến nó tốn bao thời gian. Thầy định sắp tới sẽ tìm trong đế tinh một gia đình tốt rồi gả Jimmy vào đó, cũng chẳng dám cầu xin điều gì cao sang, chỉ mong cuộc đời thằng bé suôn sẻ.”
Mắt thấy mấy năm qua, hai đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn cứ mãi không thể thoát ra khỏi mối quan hệ bạn bè, Sở Du Nhiên sốt hết cả ruột, lần này cậu quyết dùng liều thuốc mạnh đổ cho bọn nó, cứ kéo dài mãi mệt cả người.
Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Dillow trở nên vô cùng khó coi. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Jimmy gả cho người khác, ánh mắt của Dillow đã hiện lên sát khí: “Giống cái ngu ngốc ấy, gả cho ai rồi cũng sẽ bị bắt nạt thôi, không được.”
“Sao con biết nó sẽ bị người ta bắt nạt chứ? Jimmy không còn là ấu tể cần con bảo vệ nữa rồi. Mấy năm nay con chạy chơi bên ngoài, Jimmy vẫn sống rất tốt đấy thôi.” Sở Du Nhiên nhướn mày, bất mãn nhìn Dillow, không biết sao đứa nhỏ này lớn rồi mà vẫn cứ bướng bỉnh, rõ ràng coi con nhà người ta như sinh mạng, vậy mà cũng không biết thổ lộ, so với mèo bự nhà mình kém xa vạn dặm.
“Không được chính là không được.”
“Ngày mai sẽ tổ chức vũ hội, là để tuyển phi cho con. Mặc kệ con có chọn được ai hay không, đế tinh có nhiều quý tộc như vậy, con cũng phải chừa mặt mũi cho người ta. Tự chọn bạn nhảy hay để thầy phải chọn cho con?”
“Ta không cần bạn nhảy.” Vừa dứt lời, Dillow đã đứng phắt dậy, xoay người bỏ đi, hệt như một đứa trẻ hay hờn dỗi cáu kỉnh.
Dõi theo bóng lưng của Dillow, Sở Du Nhiên lắc đầu ngao ngán, ngu xuẩn.
“Đại ca quá ngốc, lúc nào cũng che chở người ta như bảo bối, người khác muốn nhìn cũng không cho nhìn, vậy mà còn không hiểu tình cảm của mình.” Emile chép miệng, nói với theo bóng lưng của Dillow, mà bởi vì phân tâm, cho nên viên tinh hạch trên tay Emile lập tức vỡ nát. “Ôi chao, bảo tan là tan, đến lúc muốn tìm lại không thấy, mới hay đồ trong tay đã bị cỏ dại dưới đất chiếm lấy.” Emile nhăn mày, nhặt viên tinh hạch vỡ nát lên, tỏ vẻ tiếc nuối.
Dillow chợt ngừng bước chân, sau đó hơi lảo đảo chạy đi.
Sở Du Nhiên khẽ cười, Emile đúng là nhóc con tinh quái!
Dillow không cho Jimmy danh phận chính thức, chẳng qua chỉ là một cách để y bảo vệ cậu mà thôi. Y cũng biết, giới quý tộc nhìn chằm chằm mình, chờ y lớn từng ngày. Mà bởi vì quan hệ mới chỉ là thanh mai trúc mã với mình, Jimmy đã bị nhiều quý tộc bài xích, nếu giờ đặt y vào vị trí Thái tử phi, không biết Jimmy sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Vị trí Vương hậu tương lai, có gia tộc nào không muốn?
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, các quý tộc bề ngoài tao nhã thanh cao, nhưng trong lòng dơ bẩn thế nào, cũng chỉ có bọn họ mới biết.
Trước đây, Dillow không muốn Wales công bố vị trí Thái tử cũng chính là bởi vì nguyên nhân này. Mà so ra, y bây giờ còn chưa có được địa vị và thủ đoạn như Wales, sao có thể bảo vệ Jimmy chu toàn.
Liệu Jimmy có thấu hiểu y không?
—————-
Yến tiệc bắt đầu, Dillow vẫn như mọi ngày, mặc quân phục màu đen, toàn thân tản ra khí lạnh, tỏ vẻ người sống chớ lại gần.
Emile vòng qua sau lưng y, thì thầm: “Anh, mẫu phụ bảo anh thu kiếm lại đi.”
Thiếu niên nói câu này là bởi từ lúc vào tiệc, Dillow vẫn khư khư cầm kiếm trong tay, tư thế như chỉ chực rút kiếm chém người.
Để chuẩn bị cho yến tiệc đêm nay, y đã cố ý chạy tới thung lũng côn trùng chém giết suốt một buổi trưa, tuy rằng bị buộc phải thay đồ, nhưng sát khí trên người vẫn còn y nguyên. Ánh mắt y liếc tới đâu, người ở chỗ đó đều cảm thấy như bị rút xương, nhũn hết cả người. Ngay cả giống đực cũng khiếp đảm, chứ đừng nói tới yến tiệc toàn là các giống cái quý tộc.
Một đám giống cái trẻ tuổi ăn diện lộng lẫy, bị sát khí của y làm cho run rẩy, họ rõ ràng đã đứng cách rất xa mà da thịt vẫn có ảo giác đau đớn. Những người này, từ bé đã được nuông chiều, được người thân che chở sủng ái, đã bao giờ gặp phải cảnh này đâu? Huống chi, ánh mắt Dillow nhìn họ, hoàn toàn chẳng khác gì nhìn đám côn trùng sâu bọ y vừa chém giết.
Rõ ràng yến tiệc được mở vì chuyện tuyển phi, cho dù ai cũng biết là cho có lệ, nhưng dẫu sao, với tư cách là nhân vật chính, Dillow cũng nên có nhiều người vây quanh. Vậy mà, giờ xung quanh y, trống trải vô cùng.
Sở Du Nhiên ôm đầu, cố nén xúc động muốn kéo thằng nhóc bướng bỉnh này ra khỏi phòng, để tự mình ứng phó với đám quý tộc. Đừng trông Sở Du Nhiên bình thường hiền lành, mấy năm qua, năng lực che chở cho con chỉ có tăng chứ không có giảm.
“Jimmy đâu rồi? Bảo nó kéo Dillow đi đi.” Sở Du Nhiên nói với Lindsay đang đứng bên cạnh mình.
“Đang nói chuyện phiếm với Solomon thiếu gia ạ.”
“Ai cơ?” Sở Du Nhiên nheo mắt, lập tức đang giận hóa vui, có Solomon kìa.
Jimmy mặc lễ phục màu trắng, tuấn tú thoát tục, tản ra hơi thở cao quý, nụ cười tao nhã ung dung, trong mắt lại có chút xa cách.
Đối diện cậu là một giống đực cũng rất điển trai, ánh mắt nhìn Jimmy tràn đầy si mê âu yếm.
Jimmy dường như không phát hiện ra ánh mắt lộ liễu này, cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Dillow, câu được câu không tán gẫu với Solomon thiếu gia, cố gắng không đánh mất phép tắc. Đáng tiếc, vị trí cậu đang đứng hơi khuất, bị nhiều người cản tầm mắt, cho nên không thấy rõ Dillow đang làm gì.
Mỗi lần tụ hội, cậu đều thấy vô số giống cái xinh đẹp vây quanh Dillow. Mà Dillow chỉ nhìn tất cả họ với ánh mắt như nhau, hệt như đang nhìn những bức tượng biết di động. Có lẽ, nếu y biết tâm tư của cậu, y cũng sẽ đối xử với cậu như vậy chăng?
Nghĩ tới đây, Jimmy dần bình tĩnh lại, cậu chọn chỗ khuất như vậy, cũng tốt.
Dillow đứng chôn chân hồi lâu, phát hiện Jimmy vẫn cứ mải mê nói chuyện với một gã háo sắc thiểu năng trí tuệ, không hề có ý định chạy tới bên cạnh mình. Sắc mặt y càng lúc càng lạnh lẽo, khí thế tản ra càng lúc càng gây áp lực, khiến người xung quanh càng lúc càng vắng vẻ…
Mắt thấy Jimmy và cái thằng xấu xí ất ơ nào đó càng nói càng “thân thiện”, Dillow hừ lạnh, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng. Emile vừa định kêu lên, thì thấy Dillow mới bước ra cổng đã dừng chân, sau đó y quay phắt lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước về góc phòng, túm tay Jimmy kéo đi.
Có đi, cũng phải đi cùng nhau.
Sở Du Nhiên chậc chậc, dặn người hầu đừng quấy rầy hai bạn trẻ.
Jimmy bị kéo xềnh xệch ra vườn hoa sau nhà, sắc mặt cậu đỏ bừng, đưa tay muốn gỡ ngón tay của Dillow ra, nhưng bởi vì quá khẩn trương mà run rẩy không ngừng. Hành vi vừa rồi của Dillow có phải là ghen không, có phải chờ đợi của cậu cuối cùng cũng có hồi đáp?
Dillow bực mình, véo má Jimmy, cáu kỉnh: “Ngu muốn chết!” Thấy Jimmy cứ nhìn chằm chằm y không nói một lời, Dillow càng bực, bồi thêm một câu: “Không được lại gần mấy kẻ đó, nhỡ ngươi bị làm hại thì phải làm sao?”
Jimmy nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của Dillow, cười ngô nghê: “Dillow, có phải anh ghen không?”
“Hừ, có thằng ngu mới đi ghen.” Lời này chứng tỏ y ghen thật rồi.
“Vì thấy em nói chuyện gần gũi với người khác nên anh ghen phải không?” Jimmy sợ Dillow sẽ giận dỗi bỏ đi, cho nên túm chặt tay y không dám buông. Mặc kệ câu trả lời có phải hay không, hôm nay cậu cũng nhất định phải hỏi cho rõ, cậu không muốn quan hệ giữa cậu và Dillow cứ mãi không rõ ràng như bây giờ.
“Dillow, anh nhìn em đi.” Jimmy đứng trước mặt Dillow, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Lúc nhỏ thầy có nói với em, anh luôn nói lời ngược với suy nghĩ, lúc anh nói ghét em nghĩa là anh thích em, lúc anh bảo em cút đi chính là muốn em bám theo anh thật chặt. Em đã theo anh, theo suốt hai mươi năm rồi, em không biết có thể tiếp tục theo anh cả đời hay không nữa.”
Dillow lạnh lùng đặt tay lên chuôi kiếm: “Em thích thằng thiểu năng trí tuệ kia, phải không?”
Jimmy cười: “Anh kích động làm gì? Em chỉ cần anh cho em một câu trả lời rõ ràng. Nếu anh đồng ý, em sẽ chỉ nhìn mình anh, đuổi theo bước chân của một mình anh. Còn nếu anh không muốn, em sẽ từ bỏ, tự sống cuộc sống của chính mình.”
“Em dám?” Dillow giật tay Jimmy, kéo đối phương vào lòng. Giống cái ngu xuẩn này, dám đi tìm người khác sao? Rõ ràng đã theo đuổi y hai mươi năm, vậy mà còn dám không định cùng y sống trăm năm. “Lời thổ lộ của em chẳng được dễ nghe như các giống cái khác với ta, đúng là ngu ngốc!”
Jimmy trong lòng như nở hoa, ánh mắt bừng sáng: “Em đâu có thổ lộ, em đang uy hiếp anh mà.”
Dillow hầm hừ, khóe miệng lại cong lên: “Ta đồng ý lời thổ lộ của em, ngu ngốc.”
Jimmy dở khóc dở cười, rốt cục thì ai mới ngu ngốc chứ? Rốt cục là tại ai thích nghĩ một đằng nói một nẻo hả?
Lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của người kia, chậm rãi và nghiêm túc: “Ta sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ làm được.”
Jimmy mềm mại tựa hẳn vào lòng y, bây giờ cậu mới hiểu tại sao Dillow lại duy trì khoảng cách lúc gần lúc xa với mình. Người kia hóa ra là bởi vì cảm thấy không thể bảo vệ được cậu, cho nên mới chọn cách đó sao? Vẫn cứ mãi coi cậu là con mèo trắng nho nhỏ yếu ớt năm xưa. Dillow đúng là ngu ngốc!
“Em không thích ai khác, em chỉ thích mình anh.”
Cảm nhận được nhịp thở đột nhiên rối loạn của đối phương, Jimmy cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật, cậu ôm chặt lấy Dillow, không chịu buông tay.
Ba ngày sau, Dillow báo cáo lựa chọn của mình cho Sở Du Nhiên biết. Trong danh sách dài dằng dặc, y khoanh tròn tên của Jimmy, đi kèm chú thích – ngu ngốc như thế, nhất định sẽ không có ai thích, cho nên y miễn cưỡng đành chọn vậy.
Sở Du Nhiên sau khi nhận được báo cáo, lập tức ném trả lại cho Dillow. Thấy khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì của con trai, vương hậu điện hạ đập một phát thật mạnh vào gáy Dillow: “Con đã hỏi ý của Jimmy chưa? Nếu nó không muốn thì sao?”
Dillow nghệt mặt, nghĩ một lát rồi phản bác: “Sao em ấy lại không muốn được?”
“Bởi vì nó là giống cái, nó có quyền cự tuyệt. Nó thích con hay không là một chuyện, còn nó có muốn gả cho con hay không là một chuyện khác.”
————-
“Ta muốn cưới em, em dám cự tuyệt hả?” Đêm hôm khuya khoắt, Dillow hóa báo, bò vào phòng Jimmy, lạnh lùng bịt miệng “ngu ngốc nhà mình” lại: “Em không nói gì thì ta sẽ xem như em đồng ý rồi nhé! Chờ ta cưới em, không cho phép gả cho người khác!”
Jimmy: “…”
Sáng nay, Đế tinh đồn rằng vị trí Thái tử phi đã được xác định, nhưng không rõ cụ thể là ai.
Khi biết chuyện này, Jimmy chỉ thờ ơ ngồi bên cửa sổ ngắm sao, mãi tới tận nửa đêm.
Trong không gian yên ắng, một bóng đen bất ngờ xuất hiện sau lưng cậu, vốn định la lên có kẻ bắt cóc, nhưng khi ngửi được mùi vị quen thuộc của Dillow, Jimmy lập tức thả lỏng cơ thể. Ai ngờ đối phương mò tới chỉ để bịt miệng cậu, sau đó hỏi câu này.
Trẻ con hết chỗ nói!
Mắt Jimmy đỏ lên.
Dillow run tay, vội vàng buông Jimmy ra, nhíu mày: “Em thực sự không muốn?” Y không ý thức được, khi nói lời này, giọng của y vừa lo sợ lại vừa phẫn nộ.
Em dám nói không muốn gả xem?
Jimmy túm chặt tay Dillow, mỉm cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi: “Nếu em nói không muốn, anh định làm thế nào?”
“Em dám thích thằng nào anh sẽ đánh thằng đó tàn phế, để không ai dám mơ tưởng đến em nữa!” Dillow hung tợn trả lời.
Jimmy dở khóc dở cười, “Như thế này…chẳng lãng mạn gì cả.”
Nhìn Jimmy rưng rưng nước mắt, Dillow bất mãn véo má cậu, nghĩ một lát, sau đó y hôn nhẹ lên bờ môi nhạt màu của đối phương, lướt qua rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng.
Sau đó, Dillow ra vẻ hung tợn, dọa nạt: “Cứ quyết định vậy đi, ta về sẽ nói với mẫu phụ, tuyệt đối chỉ cưới mình em thôi.” Cho nên đừng khóc nữa, nhìn xấu muốn chết!
Jimmy nhìn lỗ tai đỏ ửng của Dillow, đưa tay vuốt nhẹ lên môi mình, mỉm cười, dịu dàng nói: “Được.”
Ngày 20 tháng 10 năm 3359 theo lịch đế tinh, vị trí Thái tử phi đã được xác định, tân Bộ trưởng tài chính Jimmy Banks sẽ đính hôn với Thái tử Dillow vào năm họ 23 tuổi, một năm sau sẽ tổ chức hôn lễ vào trước ngày kế vị của Thái tử.
Tác giả :
Hắc Miêu Nghễ Nghễ