Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư
Chương 51
Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Dillow khẩn trương kêu to: “Vỡ vỡ! Trứng vỡ rồi!”. Vỏ trứng bị vỡ rồi!
Sở Du Nhiên lo lắng, vừa quay đầu sang nhìn, eo liền bị Wales túm lấy, thoáng cái cả hai đã xuất hiện bên cạnh Dillow. Asa trong lúc lăn, đụng phải một viên đá cuội rải đường, sau đó vỏ trứng bị rạn thành một cái khe, thoạt nhìn giống như sắp vỡ, đây là báo hiệu bọn nhỏ sắp phá xác.
Dillow sợ tới mức đuôi dựng đứng: Vỏ trứng bị vỡ rồi! Đệ đệ phải đi ra, ra, đi, ra!
Bé con bên trong rất khỏe, vỗ ầm ầm, cố gắng kéo khe hở rộng hơn, sau đó một móng vuốt đầy lông đen kịt thò ra, trên móng vuốt vẫn còn ướt nhẹp, nhưng đã có vuốt sắc nhọn. Mấy móng vuốt này dù rất nhỏ, tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận việc bé con này vừa chào đời đã có tính công kích.
Sở Du Nhiên ôm ngực, cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra, một tay túm quân trang trên người Wales, trợn mắt nhìn cảnh trước mặt. Trên mặt Wales tuy rằng không có biểu cảm gì, nhừng rõ ràng bàn tay đang ôm Sở Du Nhiên cũng trở nên run rẩy, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất khẩn trương khi thấy đứa con đầu lòng chuẩn bị phá xác.
Asa dùng móng vuốt xé mở vỏ trứng, sau đó thúc mạnh một cái định lao ra. Nhưng hình như sức của bé con vẫn còn chưa đủ, cho nên quả trứng chỉ lung lay một chút.
Dillow nóng vội, chạy vòng vòng quanh Asa, chỉ hận không thể xông lên kéo đệ đệ ra!
Ngay lúc Dillow tưởng như không kiềm chế nổi nữa, vỏ trứng bị đạp mạnh từ bên trong, bé con cực kỳ hung bạo dùng chân sau đạp “cửa”.
Một cái đầu nho nhỏ chui ra, toàn thân đen bóng, con ngươi màu vàng kim giống hệt Wales. Bộ dạng này quả thực giống như phiên bản thu nhỏ của quốc vương bệ hạ, từ trên xuống dưới một màu đen tuyền không lẫn tạp chất, giống như cục than quả bàng, buổi tối nhét trong chăn là chìm vào màn đêm luôn.
Sở Du Nhiên thấy con mình chui ra, thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo! May mà đôi mắt của bé con cũng được di truyền từ Wales, chứ nếu di truyền từ cậu, trên dưới đều đen cả, buổi tối biết đi đâu tìm con?
Asa hiếu kỳ nhìn ba người xung quanh, sau đó dường như ngửi được mùi vị của Sở Du Nhiên, bé con chập chững đi về phía cậu. Sở Du Nhiên vội vươn tay ra đón, sau đó bé liền nằm nhoài trong tay cậu, giương mắt nhìn.
Người một nhà cứ như vậy bắt đầu quá trình làm quen – bằng cách nhớ rõ mùi vị từng người.
Dillow nhìn mà trợn tròn mắt, có lông rồi! Lông đen! Đệ đệ có lông đen!
Sở Du Nhiên kích động run cả tay, ôm bé con đi tắm. Lần đầu tiên làm cha, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, thời điểm tắm cho Asa, trong lòng tựa như chảy một dòng chất lỏng ấm ấp, ấm đến mức muốn chảy nước mắt.
Dillow ngậm khăn mặt đứng chờ, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ Sở Du Nhiên tắm cho Asa xong, vội vàng chìa khăn ra, nhỏ giọng hỏi: “Ta liếm lông đệ đệ được không?” Mấy hôm nay thường xuyên liếm Jimmy, Dillow đã học thành công kỹ xảo liếm lông!
“…Liếm! Con muốn liếm thì liếm đi!” Sở Du Nhiên đưa bé con cho Dillow. Wales nhà cậu khẳng định không thích liếm lông con trẻ, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể đổ lên đầu ca ca đại nhân, còn không chỉ có một đứa, thật sự khổ cho Dillow rồi!
Bị liếm một cái, Asa có vẻ không vui, vung móng vuốt đánh mặt ca ca. Mà thân là đương sự, bị đánh xong, Dillow chớp chớp mắt, lại liếm thêm một cái. Hai anh em cứ một người liếm, một người đánh, nhìn nhau rồi lại liếm, rồi lại đánh.
Vốn tưởng Wales vẫn đi theo mình, ai ngờ đến khi Sở Du Nhiên hết bận bịu với Asa, quay đầu lại thì đã không thấy hoàng đế bệ hạ. Vừa định hỏi Lindsay, cậu đã thấy Wales đang ôm áo khoác của mình vào lòng, trên mặt mang theo nụ cười, kích động đỏ bừng cả lỗ tai.
Sở Du Nhiên mở rộng áo khoác ra, liền thấy bên trong là một bé con trắng trẻo xinh xắn, trông rất giống Asa, lông trên người bé ướt nhẹp, toàn thân đều là màu thịt hồng nhạt.
Đôi mắt mèo mở to, lông mi nhỏ dài, con ngươi màu vàng kim lấp lánh, tựa như một viên đá quý, khúc xạ nên ánh sáng làm say lòng người. Đôi mắt này quá đẹp, lúc này còn hơi mơ hồ, thời điểm ngoẹo cổ thì khí chất giống Sở Du Nhiên như đúc. Lúc này bé con nhìn thấy mẫu phụ, nhỏ giọng kêu meo một tiếng.
“Đây là bé Emile sao!” Sở Du Nhiên ngạc nhiên ôm con từ trong lòng Wales, ném áo khoác xuống, bất mãn đẩy quốc vương bệ hạ ra, “Anh làm như vậy con sẽ ốm mất, bây giờ trời đã rất ấm rồi.”
Lông của Asa còn chưa được liếm khô, Dillow đã nhìn thấy bé Emile. Mặc dù biết bé là giống cái, còn là loài lông trắng, nhưng Dillow vẫn trợn tròn mắt, thận trọng hỏi: “Ta, ta có thể liếm lông cho em không?”
“Liếm!” Sở Du Nhiên vừa dứt lời, Wales đã sa sầm mặt, “Không thể.”
“Tại sao?” Dillow ưỡn ngực, nghiêm mặt nhìn Wales, tỏ rõ ta đây không phục!
Wales lạnh lùng nhìn cháu trai, “Nó là giống cái, sao có thể để giống đực liếm lông? Ngươi bị ngu à?”
“Ta là ca ca mà!” Dillow phản bác
“Asa cho ngươi liếm.” Wales tỏ vẻ đây là nhân nhượng lớn nhất rồi, sau đó giao đứa con trai lớn cho Dillow, “Thích liếm thế nào thì liếm.”
Asa vung móng đánh Dillow, cũng đánh cả phụ thân mình, thoạt nhìn đặc biệt bá đạo.
Wales nâng bụng con đầu lòng lên, hai cha con nhìn nhau giây lát, sau đó, Asa đột nhiên giương móng vuốt quơ quơ trước mặt Wales.
Wales nhìn Asa, lại nhìn đứa con thứ hai xinh đẹp dịu ngoan, nhất thời nhíu mày, y không thích hợp nuôi giống đực mà!
Sở Du Nhiên: “…” Trẻ con trong nhà, đứa mới so với đứa cũ còn xấu thói hơn, khiến cậu dự cảm cuộc sống tương lai nhất định sẽ náo loạn bất ngờ.
Nửa giờ sau khi phá xác, hai bé con đã học được cách bước đi. Một đứa toàn thân đen kịt, con ngươi vàng óng, nghịch ngợm chạy nhảy lung tung. Đứa còn lại trắng như tuyết, con ngươi vàng óng ánh lấp lánh, chỉ cần thỉnh thoảng meo một tiếng cũng đủ khiến người khác bị moe chết. Wales nghiêm túc đặt quả trứng phượng còn lại ở giữa hai đứa con, sau đó chụp một tấm, tự mình đăng lên mà không cần thông qua Bộ truyền thông: Con trai của ta! Giống ta!
Sở Du Nhiên bị y chọc cười, người này thật là…quá mức khoe khoang rồi!
Vương hậu điện hạ lập tức hóa thân thành thiên sứ đi ấn like! Nhất định phải like chứ!
Hai đứa bé đích thực rất giống Wales, một đứa là phiên bản thu nhỏ của y, tính cách cũng y chang. Đứa còn lại dù có đôi mắt của Sở Du Nhiên, nhưng chung quy vẫn là tộc báo.
Không chỉ có Wales, Dillow cũng gửi tin nhắn cho đám đồng bọn: Hai đệ đệ của ta đã ra đời rồi, lông đen có! Lông trắng cũng có! Nhưng mà ta còn lâu mới cho các ngươi xem!
Trời gần chạng vạng, Sở Du Nhiên ôm trong lòng quả trứng phượng còn lại, ngồi trên giường nhìn Dillow thỉnh thoảng liếm Asa sau đó bị móng vuốt của bé con cào, lại nhìn Wales lén lút liếm bé Emile sau đó bị bé con ưa sạch sẽ ghét bỏ đẩy ra. Cậu khúc khích cười, không nhịn được vuốt ve quả trứng trong lòng, không rõ bé con này bao giờ mới chịu chui ra.
Ngay lúc tắm xong cho con, Sở Du Nhiên đã gửi ảnh cho Sở Hồng Vũ: Mau tới gặp các cháu đi cha!
Hiệu trưởng Sở xoắn xuýt chừng nửa tiếng, rốt cục không nhịn được, chạy tới thăm cháu trai nhà mình. Lúc ông tới, lập tức nhìn thấy con trai đang ôm một quả trứng trong lòng, trên vỏ trứng có hoa văn ngọn lửa, được bàn tay trắng nõn của con trai ông không ngừng vuốt vuốt, như muốn làm mỏng lớp vỏ cho bé con dễ chui ra. Sở Hồng Vũ lúng túng ngửa mặt nhìn lên trời, húng hắng ho một cái.
“Phụ thân,” Sở Du Nhiên mỉm cười, trêu chọc, “Cha tới thật muộn quá, khiến con còn tưởng cha mắc chứng sợ trẻ con đấy.”
Sở Hồng Vũ nhìn quả trứng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trong mắt Sở Du Nhiên tràn đầy ý cười, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của phụ thân nhà mình, tươi cười: “Cũng không biết sao bé con lại bình tĩnh được như vậy, các ca ca đã biết bú sữa rồi, nó lại vẫn cứ ngủ yên.”
Asa và Emile đã buồn ngủ, rúc vào cùng một chỗ, bên cạnh có Dillow đang dịu dàng trông nom, nhóc thỉnh thoảng lại giơ móng vuốt nho nhỏ lén lút sờ bụng đệ đệ. Wales ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cả ba đứa, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Sở Du Nhiên và Sở Hồng Vũ.
Sở Hồng Vũ nhìn sang hai bé con mới chào đời, lúc thấy Emile, sắc mặt ông hơi mất tự nhiên.
“Ai nha, Emile cùng màu với con lúc bé, hẳn là giống mẫu phụ lắm, không biết đứa còn lại sẽ giống ai đây.” Sở Du Nhiên kích thích ông.
Sở Hồng Vũ vừa định vuốt ve hai đứa cháu ngoại, bị Sở Du Nhiên trêu chọc như thế, tay hơi run, lập tức bị Dillow nhân cơ hội cào một cái, nhóc hung tợn nhắc: “Chỉ có thể nhìn, không cho sờ!”
Sở Hồng Vũ lật ngửa báo đen ra, nắm quai hàm nhóc, tiện tay lấy thảm len quấn Dillow lại thành một quả cầu tròn vo, ném xuống giường. Làm xong, ông quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Sở Du Nhiên, có vẻ rất khó chịu: “Có cái gì cứ nói thẳng, đừng có châm châm chọc chọc ta!”
Sở Du Nhiên hừ hừ, vẫn cười như cũ, tiếp tục vuốt ve quả trứng trong lòng, bình thản nói: “Nếu như là hạc trắng, theo lí mà nói phải sớm phá xác mới phải, sao lại muộn hơn cả đám Asa được? Có cần phải đập bể vỏ trứng cho nó chui ra không? Đúng là thằng bé không có tiền đồ, vỏ cũng không đập bể được.”
Wales cong khóe môi, bỏ thêm một câu: “Lát nữa để bác sĩ tới xem, nếu không được thì giúp nó một chút.”
“Không được!” Sở Hồng Vũ thấy Wales và con trai ngốc nhà mình hồ đồ như vậy, vội nghiêm khắc can ngăn: “Cũng có hạc phải bốn tháng mới phá xác, là do các ngươi chưa thấy mà thôi.”
“Thuộc tính mạnh đến mức cả vỏ trứng cũng hiện hoa văn ngọn lửa, em thật sự chưa từng thấy. Wales, anh nói xem, đứa con này của chúng ta có bị dị tật gì không?” Sở Du Nhiên cau mày, trong giọng nói nhuốm phần lo lắng.
Wales liếc mắt nhìn cậu, sau đó gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc dị thường. Vợ nói gì thì tất nhiên là như vậy, sau khi sinh bảo bảo, địa vị của vợ y lại tăng lên một đẳng cấp mới rồi!
Sở Hồng Vũ: “…Nói chung là, không được!”
Beta: Dạ
***
Dillow khẩn trương kêu to: “Vỡ vỡ! Trứng vỡ rồi!”. Vỏ trứng bị vỡ rồi!
Sở Du Nhiên lo lắng, vừa quay đầu sang nhìn, eo liền bị Wales túm lấy, thoáng cái cả hai đã xuất hiện bên cạnh Dillow. Asa trong lúc lăn, đụng phải một viên đá cuội rải đường, sau đó vỏ trứng bị rạn thành một cái khe, thoạt nhìn giống như sắp vỡ, đây là báo hiệu bọn nhỏ sắp phá xác.
Dillow sợ tới mức đuôi dựng đứng: Vỏ trứng bị vỡ rồi! Đệ đệ phải đi ra, ra, đi, ra!
Bé con bên trong rất khỏe, vỗ ầm ầm, cố gắng kéo khe hở rộng hơn, sau đó một móng vuốt đầy lông đen kịt thò ra, trên móng vuốt vẫn còn ướt nhẹp, nhưng đã có vuốt sắc nhọn. Mấy móng vuốt này dù rất nhỏ, tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận việc bé con này vừa chào đời đã có tính công kích.
Sở Du Nhiên ôm ngực, cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra, một tay túm quân trang trên người Wales, trợn mắt nhìn cảnh trước mặt. Trên mặt Wales tuy rằng không có biểu cảm gì, nhừng rõ ràng bàn tay đang ôm Sở Du Nhiên cũng trở nên run rẩy, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất khẩn trương khi thấy đứa con đầu lòng chuẩn bị phá xác.
Asa dùng móng vuốt xé mở vỏ trứng, sau đó thúc mạnh một cái định lao ra. Nhưng hình như sức của bé con vẫn còn chưa đủ, cho nên quả trứng chỉ lung lay một chút.
Dillow nóng vội, chạy vòng vòng quanh Asa, chỉ hận không thể xông lên kéo đệ đệ ra!
Ngay lúc Dillow tưởng như không kiềm chế nổi nữa, vỏ trứng bị đạp mạnh từ bên trong, bé con cực kỳ hung bạo dùng chân sau đạp “cửa”.
Một cái đầu nho nhỏ chui ra, toàn thân đen bóng, con ngươi màu vàng kim giống hệt Wales. Bộ dạng này quả thực giống như phiên bản thu nhỏ của quốc vương bệ hạ, từ trên xuống dưới một màu đen tuyền không lẫn tạp chất, giống như cục than quả bàng, buổi tối nhét trong chăn là chìm vào màn đêm luôn.
Sở Du Nhiên thấy con mình chui ra, thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo! May mà đôi mắt của bé con cũng được di truyền từ Wales, chứ nếu di truyền từ cậu, trên dưới đều đen cả, buổi tối biết đi đâu tìm con?
Asa hiếu kỳ nhìn ba người xung quanh, sau đó dường như ngửi được mùi vị của Sở Du Nhiên, bé con chập chững đi về phía cậu. Sở Du Nhiên vội vươn tay ra đón, sau đó bé liền nằm nhoài trong tay cậu, giương mắt nhìn.
Người một nhà cứ như vậy bắt đầu quá trình làm quen – bằng cách nhớ rõ mùi vị từng người.
Dillow nhìn mà trợn tròn mắt, có lông rồi! Lông đen! Đệ đệ có lông đen!
Sở Du Nhiên kích động run cả tay, ôm bé con đi tắm. Lần đầu tiên làm cha, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, thời điểm tắm cho Asa, trong lòng tựa như chảy một dòng chất lỏng ấm ấp, ấm đến mức muốn chảy nước mắt.
Dillow ngậm khăn mặt đứng chờ, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ Sở Du Nhiên tắm cho Asa xong, vội vàng chìa khăn ra, nhỏ giọng hỏi: “Ta liếm lông đệ đệ được không?” Mấy hôm nay thường xuyên liếm Jimmy, Dillow đã học thành công kỹ xảo liếm lông!
“…Liếm! Con muốn liếm thì liếm đi!” Sở Du Nhiên đưa bé con cho Dillow. Wales nhà cậu khẳng định không thích liếm lông con trẻ, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể đổ lên đầu ca ca đại nhân, còn không chỉ có một đứa, thật sự khổ cho Dillow rồi!
Bị liếm một cái, Asa có vẻ không vui, vung móng vuốt đánh mặt ca ca. Mà thân là đương sự, bị đánh xong, Dillow chớp chớp mắt, lại liếm thêm một cái. Hai anh em cứ một người liếm, một người đánh, nhìn nhau rồi lại liếm, rồi lại đánh.
Vốn tưởng Wales vẫn đi theo mình, ai ngờ đến khi Sở Du Nhiên hết bận bịu với Asa, quay đầu lại thì đã không thấy hoàng đế bệ hạ. Vừa định hỏi Lindsay, cậu đã thấy Wales đang ôm áo khoác của mình vào lòng, trên mặt mang theo nụ cười, kích động đỏ bừng cả lỗ tai.
Sở Du Nhiên mở rộng áo khoác ra, liền thấy bên trong là một bé con trắng trẻo xinh xắn, trông rất giống Asa, lông trên người bé ướt nhẹp, toàn thân đều là màu thịt hồng nhạt.
Đôi mắt mèo mở to, lông mi nhỏ dài, con ngươi màu vàng kim lấp lánh, tựa như một viên đá quý, khúc xạ nên ánh sáng làm say lòng người. Đôi mắt này quá đẹp, lúc này còn hơi mơ hồ, thời điểm ngoẹo cổ thì khí chất giống Sở Du Nhiên như đúc. Lúc này bé con nhìn thấy mẫu phụ, nhỏ giọng kêu meo một tiếng.
“Đây là bé Emile sao!” Sở Du Nhiên ngạc nhiên ôm con từ trong lòng Wales, ném áo khoác xuống, bất mãn đẩy quốc vương bệ hạ ra, “Anh làm như vậy con sẽ ốm mất, bây giờ trời đã rất ấm rồi.”
Lông của Asa còn chưa được liếm khô, Dillow đã nhìn thấy bé Emile. Mặc dù biết bé là giống cái, còn là loài lông trắng, nhưng Dillow vẫn trợn tròn mắt, thận trọng hỏi: “Ta, ta có thể liếm lông cho em không?”
“Liếm!” Sở Du Nhiên vừa dứt lời, Wales đã sa sầm mặt, “Không thể.”
“Tại sao?” Dillow ưỡn ngực, nghiêm mặt nhìn Wales, tỏ rõ ta đây không phục!
Wales lạnh lùng nhìn cháu trai, “Nó là giống cái, sao có thể để giống đực liếm lông? Ngươi bị ngu à?”
“Ta là ca ca mà!” Dillow phản bác
“Asa cho ngươi liếm.” Wales tỏ vẻ đây là nhân nhượng lớn nhất rồi, sau đó giao đứa con trai lớn cho Dillow, “Thích liếm thế nào thì liếm.”
Asa vung móng đánh Dillow, cũng đánh cả phụ thân mình, thoạt nhìn đặc biệt bá đạo.
Wales nâng bụng con đầu lòng lên, hai cha con nhìn nhau giây lát, sau đó, Asa đột nhiên giương móng vuốt quơ quơ trước mặt Wales.
Wales nhìn Asa, lại nhìn đứa con thứ hai xinh đẹp dịu ngoan, nhất thời nhíu mày, y không thích hợp nuôi giống đực mà!
Sở Du Nhiên: “…” Trẻ con trong nhà, đứa mới so với đứa cũ còn xấu thói hơn, khiến cậu dự cảm cuộc sống tương lai nhất định sẽ náo loạn bất ngờ.
Nửa giờ sau khi phá xác, hai bé con đã học được cách bước đi. Một đứa toàn thân đen kịt, con ngươi vàng óng, nghịch ngợm chạy nhảy lung tung. Đứa còn lại trắng như tuyết, con ngươi vàng óng ánh lấp lánh, chỉ cần thỉnh thoảng meo một tiếng cũng đủ khiến người khác bị moe chết. Wales nghiêm túc đặt quả trứng phượng còn lại ở giữa hai đứa con, sau đó chụp một tấm, tự mình đăng lên mà không cần thông qua Bộ truyền thông: Con trai của ta! Giống ta!
Sở Du Nhiên bị y chọc cười, người này thật là…quá mức khoe khoang rồi!
Vương hậu điện hạ lập tức hóa thân thành thiên sứ đi ấn like! Nhất định phải like chứ!
Hai đứa bé đích thực rất giống Wales, một đứa là phiên bản thu nhỏ của y, tính cách cũng y chang. Đứa còn lại dù có đôi mắt của Sở Du Nhiên, nhưng chung quy vẫn là tộc báo.
Không chỉ có Wales, Dillow cũng gửi tin nhắn cho đám đồng bọn: Hai đệ đệ của ta đã ra đời rồi, lông đen có! Lông trắng cũng có! Nhưng mà ta còn lâu mới cho các ngươi xem!
Trời gần chạng vạng, Sở Du Nhiên ôm trong lòng quả trứng phượng còn lại, ngồi trên giường nhìn Dillow thỉnh thoảng liếm Asa sau đó bị móng vuốt của bé con cào, lại nhìn Wales lén lút liếm bé Emile sau đó bị bé con ưa sạch sẽ ghét bỏ đẩy ra. Cậu khúc khích cười, không nhịn được vuốt ve quả trứng trong lòng, không rõ bé con này bao giờ mới chịu chui ra.
Ngay lúc tắm xong cho con, Sở Du Nhiên đã gửi ảnh cho Sở Hồng Vũ: Mau tới gặp các cháu đi cha!
Hiệu trưởng Sở xoắn xuýt chừng nửa tiếng, rốt cục không nhịn được, chạy tới thăm cháu trai nhà mình. Lúc ông tới, lập tức nhìn thấy con trai đang ôm một quả trứng trong lòng, trên vỏ trứng có hoa văn ngọn lửa, được bàn tay trắng nõn của con trai ông không ngừng vuốt vuốt, như muốn làm mỏng lớp vỏ cho bé con dễ chui ra. Sở Hồng Vũ lúng túng ngửa mặt nhìn lên trời, húng hắng ho một cái.
“Phụ thân,” Sở Du Nhiên mỉm cười, trêu chọc, “Cha tới thật muộn quá, khiến con còn tưởng cha mắc chứng sợ trẻ con đấy.”
Sở Hồng Vũ nhìn quả trứng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trong mắt Sở Du Nhiên tràn đầy ý cười, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của phụ thân nhà mình, tươi cười: “Cũng không biết sao bé con lại bình tĩnh được như vậy, các ca ca đã biết bú sữa rồi, nó lại vẫn cứ ngủ yên.”
Asa và Emile đã buồn ngủ, rúc vào cùng một chỗ, bên cạnh có Dillow đang dịu dàng trông nom, nhóc thỉnh thoảng lại giơ móng vuốt nho nhỏ lén lút sờ bụng đệ đệ. Wales ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cả ba đứa, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Sở Du Nhiên và Sở Hồng Vũ.
Sở Hồng Vũ nhìn sang hai bé con mới chào đời, lúc thấy Emile, sắc mặt ông hơi mất tự nhiên.
“Ai nha, Emile cùng màu với con lúc bé, hẳn là giống mẫu phụ lắm, không biết đứa còn lại sẽ giống ai đây.” Sở Du Nhiên kích thích ông.
Sở Hồng Vũ vừa định vuốt ve hai đứa cháu ngoại, bị Sở Du Nhiên trêu chọc như thế, tay hơi run, lập tức bị Dillow nhân cơ hội cào một cái, nhóc hung tợn nhắc: “Chỉ có thể nhìn, không cho sờ!”
Sở Hồng Vũ lật ngửa báo đen ra, nắm quai hàm nhóc, tiện tay lấy thảm len quấn Dillow lại thành một quả cầu tròn vo, ném xuống giường. Làm xong, ông quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Sở Du Nhiên, có vẻ rất khó chịu: “Có cái gì cứ nói thẳng, đừng có châm châm chọc chọc ta!”
Sở Du Nhiên hừ hừ, vẫn cười như cũ, tiếp tục vuốt ve quả trứng trong lòng, bình thản nói: “Nếu như là hạc trắng, theo lí mà nói phải sớm phá xác mới phải, sao lại muộn hơn cả đám Asa được? Có cần phải đập bể vỏ trứng cho nó chui ra không? Đúng là thằng bé không có tiền đồ, vỏ cũng không đập bể được.”
Wales cong khóe môi, bỏ thêm một câu: “Lát nữa để bác sĩ tới xem, nếu không được thì giúp nó một chút.”
“Không được!” Sở Hồng Vũ thấy Wales và con trai ngốc nhà mình hồ đồ như vậy, vội nghiêm khắc can ngăn: “Cũng có hạc phải bốn tháng mới phá xác, là do các ngươi chưa thấy mà thôi.”
“Thuộc tính mạnh đến mức cả vỏ trứng cũng hiện hoa văn ngọn lửa, em thật sự chưa từng thấy. Wales, anh nói xem, đứa con này của chúng ta có bị dị tật gì không?” Sở Du Nhiên cau mày, trong giọng nói nhuốm phần lo lắng.
Wales liếc mắt nhìn cậu, sau đó gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc dị thường. Vợ nói gì thì tất nhiên là như vậy, sau khi sinh bảo bảo, địa vị của vợ y lại tăng lên một đẳng cấp mới rồi!
Sở Hồng Vũ: “…Nói chung là, không được!”
Tác giả :
Hắc Miêu Nghễ Nghễ