Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư
Chương 23
Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
Wales dựa đầu lại gần: “Vị hôn phu của em bị tổn thương, em không nghĩ bồi thường một chút?”
Sở Du Nhiên mím chặt môi, phát hiện ra ánh mắt lén lút nhìn của rất nhiều người đứng quanh bọn họ, vô cùng ngượng ngùng xoa đầu mèo bự, lúng túng nói: “Chuyện này, buổi tối rồi nói sau.”
Wales: “Em đang hẹn ta sao?”
Sở Du Nhiên: “…”
Trong con ngươi màu vàng kim tràn ngập ấm áp của nắng mai, thuần khiết mà tốt đẹp, khiến Sở Du Nhiên như bị đầu độc. Cậu gật đầu, thừa nhận: “Đúng vậy, tôi hẹn anh!” Cậu tin rằng cho dù không có lời hẹn, kiểu gì con mèo bự này cũng mò tới, giống y chang tối hôm qua.
Chiếm được câu trả lời vừa ý, Wales hài lòng. Y ngẩng đầu ngước nhìn lên. Phó quan Crewe hiểu ý, lập tức nâng một hộp quà to tổ chảng nhảy xuống từ phi hành khí. Sở Du Nhiên không hiểu gì, nhìn Wales, ý hỏi đây là cái gì vậy?
“Biết em thích ăn bánh ngọt, ta đã sai người mang ông chủ quán đó về đây.” Wales căn bản không quan tâm đến tâm tình của chủ quán, nửa đêm đang mộng đẹp bị bộ đội đặc chủng đưa đến hoàng cung là như thế nào.
Crewe nói một tiếng với bọn thị vệ, sau đó rất nhiều bánh ngọt, đủ cho tất cả đám trẻ được đưa vào. Sở Du Nhiên chột dạ, người này nhất định đã biết chuyện Elton hôm qua mang bánh ngọt đến, cho nên hiện giờ y bắt cả ông chủ luôn, bá đạo như vậy là muốn ám chỉ cho cậu biết cái gì đây?
Trong lúc Sở Du Nhiên còn bận oán thầm, Wales liền dùng móng vuốt chọc nhẹ vào vai Sở Du Nhiên, nghiêm túc nói: “Em muốn cái gì cứ nói cho ta.”
Sở Du Nhiên gật đầu, cảm giác móng vuốt đầy lông mềm như đang cào trực tiếp vào tim cậu, bởi vì mèo bự trước mắt, thời khắc này, phảng phất như muốn tuyên cáo: Trẫm có thể vì ngươi mà san bằng cả vũ trụ này! Ngươi muốn cái gì cứ việc nói!
——————–
Trong phòng học, bọn nhỏ vui sướng nhấm nháp mùi vị bánh ngọt thơm mềm do thúc thúc của Dillow mang tới, đứa nào đứa nấy mặt dính đầy bơ, thỏa mãn dựng thẳng đuôi. Mà với Dillow, bởi vì thực hiện được “giấc mộng” nhiều năm nay, cho nên tâm trạng nhóc cực kỳ tốt, ăn no xong liền chui vào trong sọt trúc nằm liếm lông, cuộn mình lại như một quả cầu.
Sở Du Nhiên nhìn đống bánh ngọt còn thừa, vẫy tay với Dillow. Dillow thò đầu ra khỏi sọt, chớp chớp mắt, ý nói ngươi gọi bổn thiếu gia làm gì? Ấu tể đệ nhất đế quốc vừa đánh được thúc thúc ngu xuẩn xong, bụng no căng rồi, không muốn động đậy nữa.
Sở Du Nhiên cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ, sau đó để Dillow dẫn theo các bạn trong lớp tặng bánh cho lớp sư tử hổ báo ở sát vách.
Đại gia Dillow nhảy từ trong sọt ra, nể mặt thầy giáo ngốc luôn vuốt lông cho mình, nhóc miễn cưỡng nghe lời một lần vậy. Vì thế, Dillow hùng dũng dẫn theo một đám ngố tàu, miệng ngậm bánh ngọt đi đưa bánh cho một đám còn ngố tàu hơn.
Sở Du Nhiên đứng trước cửa nhìn bọn trẻ, vui mừng trước chuyển biến của bọn nhỏ. Đặc biệt là Dillow, hiện tại đã nghiễm nhiên thể hiện phong thái của kẻ cầm đầu. Quả không hổ là trẻ con hoàng tộc, từ nhỏ đã có khí chất vương giả.
Thầy giáo Claude ra cửa, liền nhìn thấy nụ cười khẽ của Sở Du Nhiên, vẻ mặt phức tạp gật đầu chào cậu – Bạch Liên Hoa ngốc đến mức này cũng thật đáng thương!
Sở Du Nhiên cũng gật đầu trả lễ, sau đó quay về phòng học, kiếm một chỗ yên tĩnh để ngồi, kiểm tra bài tập về nhà của bọn nhỏ.
Hal dọn bàn xong, cảm thấy không am tâm nên thò đầu nhìn về phía sát vách, “Thầy giáo Sở, bọn nhỏ sẽ không đánh nhau chứ?”
Sở Du Nhiên mỉm cười, ung dung nói: “Sẽ không, thầy giáo Claude rất có trách nhiệm, cho dù có xảy ra đánh nhau thật, cũng sẽ không để bọn chúng đánh nhau trong lớp.”
Hal kinh ngạc thốt lên: “Vậy là vẫn có thể xảy ra đánh nhau ư? Chết rồi, lớp ta chỉ có ba đứa biết đánh đấm, bị thua thì phải làm sao?”
Sở Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đọc bài tập: “Cứ biết lần này sẽ không đánh nhau đã, lần sau thì khó mà biết được.”
Trên bảng điện tử có dấu móng của sư tử, móng của mèo, vuốt của gấu mèo…Mỗi dấu chân đều đặc biệt đáng yêu, mà vui mừng nhất chính là dấu móng của chuột đồng. Dấu vết nho nhỏ nhưng lại có đến tám cái, hai cái lớn hơn, sáu cái nho nhỏ, bên trên chú thích là ảnh toàn gia đình. Như vậy tính ra, Vic có đến năm người anh!
Sở Du Nhiên nhanh chóng tặng hoa hồng nhỏ cho gia đình các em, lại viết kèm thêm lời khen!
Cuối cùng, cậu mới xem bài tập của Dillow. Sở Du Nhiên hơi kinh ngạc, không ngờ Wales cũng làm bài tập tối qua. Trên bảng điện tử, có hai dấu móng đen thui, một lớn một nhỏ, cực kỳ đúng quy củ. Nhưng không hiểu sao, Sở Du Nhiên có thể từ một cái màn hình vô tri vô giác, có thể tưởng tượng ra bộ dạng chán ghét ra mặt của hai chú cháu.
Wells: ▼_▼
Dillow: (▼ へ ▼ メ)
Sở Du Nhiên bị bài tập về nhà của Dillow chọc cười, nhấn nhấn mấy cái gửi đi một chuỗi hoa hồng nhỏ. Ngẫm lại từ thời điểm ban đầu yêu cầu liếm lông, cho đến giờ đã có thể tính là một tiến bộ lớn, cho nên phải cổ vũ một chút!
Một lần nữa nhìn lại toàn bộ những dấu móng, sau đó Sở Du Nhiên quyết định lên mạng liên lạc với một nhà điêu khắc. Cậu muốn đem những dấu móng này làm thành bảy tác phẩm điêu khắc, coi như là quà tặng cho bọn nhỏ. Chờ sau này bọn nhỏ lớn lên rồi, nhìn lại món quà ngày xưa, nhất định sẽ nhớ lại, khi còn bé chúng được người nhà yêu thương thế nào. Sở Du Nhiên tin tưởng, học sinh của mình sẽ đều là những đứa con ngoan hiếu thảo lễ phép!
Về phần tiền công? Đơn giản thôi, trực tiếp trừ vào tiền thưởng của hiệu trưởng Sở, dù sao chính ông ấy cũng không rõ gia sản của mình có bao nhiêu.
Thợ điêu khắc nhận đơn hàng thì báo lại, trong hôm nay có thể ra thành phẩm, chỉ có điều phải tự tới lấy vì bọn họ không có không gian vận chuyển. Sở Du Nhiên đồng ý, thanh toán tiền. Vừa cắt liên lạc thì đã thấy tên của Dillow nhấp nháy liên hồi. Sở Du Nhiên mở ra xem, thì ra là tin nhắn Wales hỏi: Tại sao lại là loại hoa này?
Sở Du Nhiên: Loại hoa này thì sao? Đây chính là Hoa hồng nhỏ.
Ngay sau đó, Sở Du Nhiên nhận được một bình đầy hoa cầu hoan, ý nghĩa của loại hoa này so với hoa mân côi còn ghê gớm hơn, ngay từ tên hoa đã đầy mùi: Cầu kết giao! Tỏ tình! Cầu hôn! Nói chung là cầu thành đôi! Thú nhân thể hiện tình cảm trần trụi như vậy đấy, không hề ngại ngùng, nói là bộc lộ tình cảm, nhưng thật sự rất giống mấy kẻ quấy rối tình dục.
Sở Du Nhiên đỏ mặt, tắt màn hình đi, sau đó kéo tên Wales cho vào sổ đen hai tiếng.
Thời gian làm việc lại đi nói chuyện lung tung, nhất định phải kéo vào sổ đen.
Lần đầu tiên trong đời vừa thổ lộ đã bị đưa vào sổ đen, Wales: Nghiêm túc bình tĩnh không muốn động đậy.
————————–
Lớp sư tử hổ báo
Dillow nhìn đám “mèo nhỏ” trước mặt đang ngồi xung quanh mình, cao quý ngạo nghễ đặt bánh ngọt xuống, sau đó dùng móng vuốt đẩy đi. Kế tiếp đó, đám Archer cũng bỏ bánh xuống, Dillow nhạy cảm phát hiện ra số bánh ít đi gần một nửa. Nhóc quay đầu nhìn lại, thấy trong miệng Vic rỗng tuếch, chỉ còn vô số mảnh vụn bánh.
Dillow kinh hãi chạy tới, một móng vuốt túm bụng của Vic lên, sau đó dùng chân trước nhấn nhấn lên bụng chuột nhỏ, lo lắng bé ăn no quá mà chết nghẹn.
Vic nằm yên bất động, mặc cho Dillow giẫm.
Nhóm sư tử hổ báo vừa thấy Vic tròn xoe như trái cầu, mắt sáng rực lên, lại nhìn thấy Panda béo tròn trùng trục, hơn một nửa lập tức bỏ qua bánh ngọt, lặng lẽ duỗi móng vuốt ra tiếp cận.
Dillow cảnh giác, tai dựng thẳng đứng, đập lên một cái móng dám thò ra, con ngươi màu xanh mang theo ánh sáng u tối: Cái đám nhãi lông vàng này định làm gì đấy hử?
Lớp sư tử hổ báo cũng có một thằng nhãi lãnh đạo, thấy tiểu đệ của mình bị đánh, bé con liền gầm lên: Nhãi lông đen kia, mi định làm gì?
Dillow khinh bỉ hừ một tiếng, túm Vic lên, sau đó ném cho Miller, ghét bỏ nói: “Một đám ngu xuẩn!” Nhóc theo bản năng cho rằng Vic nhỏ yếu nhất thì lá gan đương nhiên nhỏ nhất, vì thế cần thiết phải bảo vệ, để chuột đồng ở cùng với Miller và Jimmy, chỉ để lại ba sức chiến đấu khủng nhất của lớp – chính mình, Archer và Caly.
Về phần gấu mèo mập, bé con này thực ra rất cơ trí, vừa thấy sắp sửa đánh nhau đã nhảy ra cửa ngồi, dễ tiến dễ lùi, hoàn toàn không cần Dillow bảo vệ.
Bình thường hay lục đục nội bộ, nhưng vừa “ra ngoài”, ba bé con lại vô cùng đoàn kết, có lẽ là tình hữu nghị đã nảy sinh từ thời điểm cùng nhau cướp đùi gà. Archer đánh mông nhãi con dám thò móng ra lúc nãy, còn Caly thì nhe răng khiêu khích, hừ, có cơ hội đánh thì nhiệt tình đánh, còn không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội!
Thầy giáo Claude vừa chào Sở Du Nhiên đi về, liền thấy cảnh này: một sư tử, một sói, một báo đang quay lưng lại thành vòng tròn, bảo vệ hai giống cái và một con chuột yếu ớt, ba đứa nhỏ này, đứa nào đứa nấy mắt đều tỏa sáng, khí thế quyết chiến, ngoài cửa thì một con gấu mèo mập đang ngồi, tựa như bức tường thịt làm nhiệm vụ chặn lối ra, không biết là muốn giúp đỡ hay là chuẩn bị định chạy.
“Các con định làm gì? Không được đánh nhau!” Thầy giáo Claude rống lên, giọng nói này chính là nỗi ám ảnh trong lòng đám sư tử hổ báo, cho nên vừa nghe, cả đám ấu tể liền chạy tán loạn. Dillow hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi ra cửa, tiện thể đạp Panda một cái, thầm tính sau này có thể để bé mập này làm khiên chắn của mình.
Sở Du Nhiên thấy bọn nhỏ trở về, lần lượt xoa đầu từng đứa, khích lệ bọn chúng đã làm rất tốt. Hơn nữa, cậu còn gợi ý cho bọn nhỏ nếu rảnh rỗi thì có thể chơi đùa cùng đám nhỏ sư tử hổ báo, quen biết càng rộng càng tốt mà.
Thầy giáo Hal khổ sở cau mày, này này, như thế có khác nào cổ vũ bọn trẻ đi đánh nhau.
Vừa bước ra cửa lớp, vốn định nói Sở Du Nhiên phải quản chặt đám ấu tể lớp cậu, đỡ cho hai lớp lại đánh nhau, nhưng nghe được mấy điều Sở Du Nhiên nói, thầy giáo Claude liền choáng váng đầu óc. Cái đứa ngốc nghếch ngây thơ nào vậy, hắn nghĩ cần phải dạy cho cậu biết, không phải tất cả ấu tể đều hiền lành đáng yêu, hừ, đến lúc con báo đen kia bị đánh thảm thì không còn nước mà hối đâu.
Dillow nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, lỗ tai khẽ run, hung hăng mài móng vào vỏ cây. Vì không để cho thầy giáo ngốc tức giận, nhóc nhất định phải khiến đối phương động thủ trước, sau đó nhóc mới lấy danh nghĩa chính phái đi trấn áp. Thúc thúc ngu xuẩn nói, đây là chiến thuật! Ấu tể đệ nhất đế quốc, Dillow đại nhân, cảm thấy mình thông minh đến phát sợ luôn ╮(╯▽╰)╭—————————
Chạng vạng, Sở Du Nhiên trả đám nhỏ cho phụ huynh, chỉ riêng báo nhỏ trong lòng cậu mãi không có ai đến đón. Mèo bự nói y có chuyện không thể tới, bảo cậu cứ đem nhóc con về nhà. Bộ dạng đặc biệt yên tâm khi giao ấu tể cho mình của Wales khiến Sở Du Nhiên không biết nói gì. Dillow rõ ràng có lính hầu mà, tại sao lần trước có thể tới đón nhóc, mà giờ lại không được?
Đứng trước cổng trường, Sở Du Nhiên và Dillow mắt to nhìn mắt nhỏ, giống như một đôi phụ tử đáng thương bị tra công vứt bỏ, để mặc hai kẻ bơ vơ trơ mắt hóng gió.
Cuối cùng, Sở Du Nhiên quyết định mang Dillow cùng đi lấy bản điêu khắc dấu móng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Sở Du Nhiên: “Nghe nói, rất nhiều độc giả đều rất thích xem Dillow đen sì chạy trốn qua đường.”
Wales: “Chúng ta có thể sinh vài ổ ấu tể lông đen mắt vàng, để Dillow dắt bọn nhỏ cùng chạy trốn!”
Sở Du Nhiên: “Theo ý kiến của tác giả, chúng ta cũng có khả năng sẽ sinh ra một tổ gà con lông vàng xinh xắn.”
Wales: “…Hắn dám?!”
——– Dillow đen sì mang theo một chuỗi đệ đệ lao nhanh qua đường ———
————————————————————————”
Beta: Dạ
Wales dựa đầu lại gần: “Vị hôn phu của em bị tổn thương, em không nghĩ bồi thường một chút?”
Sở Du Nhiên mím chặt môi, phát hiện ra ánh mắt lén lút nhìn của rất nhiều người đứng quanh bọn họ, vô cùng ngượng ngùng xoa đầu mèo bự, lúng túng nói: “Chuyện này, buổi tối rồi nói sau.”
Wales: “Em đang hẹn ta sao?”
Sở Du Nhiên: “…”
Trong con ngươi màu vàng kim tràn ngập ấm áp của nắng mai, thuần khiết mà tốt đẹp, khiến Sở Du Nhiên như bị đầu độc. Cậu gật đầu, thừa nhận: “Đúng vậy, tôi hẹn anh!” Cậu tin rằng cho dù không có lời hẹn, kiểu gì con mèo bự này cũng mò tới, giống y chang tối hôm qua.
Chiếm được câu trả lời vừa ý, Wales hài lòng. Y ngẩng đầu ngước nhìn lên. Phó quan Crewe hiểu ý, lập tức nâng một hộp quà to tổ chảng nhảy xuống từ phi hành khí. Sở Du Nhiên không hiểu gì, nhìn Wales, ý hỏi đây là cái gì vậy?
“Biết em thích ăn bánh ngọt, ta đã sai người mang ông chủ quán đó về đây.” Wales căn bản không quan tâm đến tâm tình của chủ quán, nửa đêm đang mộng đẹp bị bộ đội đặc chủng đưa đến hoàng cung là như thế nào.
Crewe nói một tiếng với bọn thị vệ, sau đó rất nhiều bánh ngọt, đủ cho tất cả đám trẻ được đưa vào. Sở Du Nhiên chột dạ, người này nhất định đã biết chuyện Elton hôm qua mang bánh ngọt đến, cho nên hiện giờ y bắt cả ông chủ luôn, bá đạo như vậy là muốn ám chỉ cho cậu biết cái gì đây?
Trong lúc Sở Du Nhiên còn bận oán thầm, Wales liền dùng móng vuốt chọc nhẹ vào vai Sở Du Nhiên, nghiêm túc nói: “Em muốn cái gì cứ nói cho ta.”
Sở Du Nhiên gật đầu, cảm giác móng vuốt đầy lông mềm như đang cào trực tiếp vào tim cậu, bởi vì mèo bự trước mắt, thời khắc này, phảng phất như muốn tuyên cáo: Trẫm có thể vì ngươi mà san bằng cả vũ trụ này! Ngươi muốn cái gì cứ việc nói!
——————–
Trong phòng học, bọn nhỏ vui sướng nhấm nháp mùi vị bánh ngọt thơm mềm do thúc thúc của Dillow mang tới, đứa nào đứa nấy mặt dính đầy bơ, thỏa mãn dựng thẳng đuôi. Mà với Dillow, bởi vì thực hiện được “giấc mộng” nhiều năm nay, cho nên tâm trạng nhóc cực kỳ tốt, ăn no xong liền chui vào trong sọt trúc nằm liếm lông, cuộn mình lại như một quả cầu.
Sở Du Nhiên nhìn đống bánh ngọt còn thừa, vẫy tay với Dillow. Dillow thò đầu ra khỏi sọt, chớp chớp mắt, ý nói ngươi gọi bổn thiếu gia làm gì? Ấu tể đệ nhất đế quốc vừa đánh được thúc thúc ngu xuẩn xong, bụng no căng rồi, không muốn động đậy nữa.
Sở Du Nhiên cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ, sau đó để Dillow dẫn theo các bạn trong lớp tặng bánh cho lớp sư tử hổ báo ở sát vách.
Đại gia Dillow nhảy từ trong sọt ra, nể mặt thầy giáo ngốc luôn vuốt lông cho mình, nhóc miễn cưỡng nghe lời một lần vậy. Vì thế, Dillow hùng dũng dẫn theo một đám ngố tàu, miệng ngậm bánh ngọt đi đưa bánh cho một đám còn ngố tàu hơn.
Sở Du Nhiên đứng trước cửa nhìn bọn trẻ, vui mừng trước chuyển biến của bọn nhỏ. Đặc biệt là Dillow, hiện tại đã nghiễm nhiên thể hiện phong thái của kẻ cầm đầu. Quả không hổ là trẻ con hoàng tộc, từ nhỏ đã có khí chất vương giả.
Thầy giáo Claude ra cửa, liền nhìn thấy nụ cười khẽ của Sở Du Nhiên, vẻ mặt phức tạp gật đầu chào cậu – Bạch Liên Hoa ngốc đến mức này cũng thật đáng thương!
Sở Du Nhiên cũng gật đầu trả lễ, sau đó quay về phòng học, kiếm một chỗ yên tĩnh để ngồi, kiểm tra bài tập về nhà của bọn nhỏ.
Hal dọn bàn xong, cảm thấy không am tâm nên thò đầu nhìn về phía sát vách, “Thầy giáo Sở, bọn nhỏ sẽ không đánh nhau chứ?”
Sở Du Nhiên mỉm cười, ung dung nói: “Sẽ không, thầy giáo Claude rất có trách nhiệm, cho dù có xảy ra đánh nhau thật, cũng sẽ không để bọn chúng đánh nhau trong lớp.”
Hal kinh ngạc thốt lên: “Vậy là vẫn có thể xảy ra đánh nhau ư? Chết rồi, lớp ta chỉ có ba đứa biết đánh đấm, bị thua thì phải làm sao?”
Sở Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đọc bài tập: “Cứ biết lần này sẽ không đánh nhau đã, lần sau thì khó mà biết được.”
Trên bảng điện tử có dấu móng của sư tử, móng của mèo, vuốt của gấu mèo…Mỗi dấu chân đều đặc biệt đáng yêu, mà vui mừng nhất chính là dấu móng của chuột đồng. Dấu vết nho nhỏ nhưng lại có đến tám cái, hai cái lớn hơn, sáu cái nho nhỏ, bên trên chú thích là ảnh toàn gia đình. Như vậy tính ra, Vic có đến năm người anh!
Sở Du Nhiên nhanh chóng tặng hoa hồng nhỏ cho gia đình các em, lại viết kèm thêm lời khen!
Cuối cùng, cậu mới xem bài tập của Dillow. Sở Du Nhiên hơi kinh ngạc, không ngờ Wales cũng làm bài tập tối qua. Trên bảng điện tử, có hai dấu móng đen thui, một lớn một nhỏ, cực kỳ đúng quy củ. Nhưng không hiểu sao, Sở Du Nhiên có thể từ một cái màn hình vô tri vô giác, có thể tưởng tượng ra bộ dạng chán ghét ra mặt của hai chú cháu.
Wells: ▼_▼
Dillow: (▼ へ ▼ メ)
Sở Du Nhiên bị bài tập về nhà của Dillow chọc cười, nhấn nhấn mấy cái gửi đi một chuỗi hoa hồng nhỏ. Ngẫm lại từ thời điểm ban đầu yêu cầu liếm lông, cho đến giờ đã có thể tính là một tiến bộ lớn, cho nên phải cổ vũ một chút!
Một lần nữa nhìn lại toàn bộ những dấu móng, sau đó Sở Du Nhiên quyết định lên mạng liên lạc với một nhà điêu khắc. Cậu muốn đem những dấu móng này làm thành bảy tác phẩm điêu khắc, coi như là quà tặng cho bọn nhỏ. Chờ sau này bọn nhỏ lớn lên rồi, nhìn lại món quà ngày xưa, nhất định sẽ nhớ lại, khi còn bé chúng được người nhà yêu thương thế nào. Sở Du Nhiên tin tưởng, học sinh của mình sẽ đều là những đứa con ngoan hiếu thảo lễ phép!
Về phần tiền công? Đơn giản thôi, trực tiếp trừ vào tiền thưởng của hiệu trưởng Sở, dù sao chính ông ấy cũng không rõ gia sản của mình có bao nhiêu.
Thợ điêu khắc nhận đơn hàng thì báo lại, trong hôm nay có thể ra thành phẩm, chỉ có điều phải tự tới lấy vì bọn họ không có không gian vận chuyển. Sở Du Nhiên đồng ý, thanh toán tiền. Vừa cắt liên lạc thì đã thấy tên của Dillow nhấp nháy liên hồi. Sở Du Nhiên mở ra xem, thì ra là tin nhắn Wales hỏi: Tại sao lại là loại hoa này?
Sở Du Nhiên: Loại hoa này thì sao? Đây chính là Hoa hồng nhỏ.
Ngay sau đó, Sở Du Nhiên nhận được một bình đầy hoa cầu hoan, ý nghĩa của loại hoa này so với hoa mân côi còn ghê gớm hơn, ngay từ tên hoa đã đầy mùi: Cầu kết giao! Tỏ tình! Cầu hôn! Nói chung là cầu thành đôi! Thú nhân thể hiện tình cảm trần trụi như vậy đấy, không hề ngại ngùng, nói là bộc lộ tình cảm, nhưng thật sự rất giống mấy kẻ quấy rối tình dục.
Sở Du Nhiên đỏ mặt, tắt màn hình đi, sau đó kéo tên Wales cho vào sổ đen hai tiếng.
Thời gian làm việc lại đi nói chuyện lung tung, nhất định phải kéo vào sổ đen.
Lần đầu tiên trong đời vừa thổ lộ đã bị đưa vào sổ đen, Wales: Nghiêm túc bình tĩnh không muốn động đậy.
————————–
Lớp sư tử hổ báo
Dillow nhìn đám “mèo nhỏ” trước mặt đang ngồi xung quanh mình, cao quý ngạo nghễ đặt bánh ngọt xuống, sau đó dùng móng vuốt đẩy đi. Kế tiếp đó, đám Archer cũng bỏ bánh xuống, Dillow nhạy cảm phát hiện ra số bánh ít đi gần một nửa. Nhóc quay đầu nhìn lại, thấy trong miệng Vic rỗng tuếch, chỉ còn vô số mảnh vụn bánh.
Dillow kinh hãi chạy tới, một móng vuốt túm bụng của Vic lên, sau đó dùng chân trước nhấn nhấn lên bụng chuột nhỏ, lo lắng bé ăn no quá mà chết nghẹn.
Vic nằm yên bất động, mặc cho Dillow giẫm.
Nhóm sư tử hổ báo vừa thấy Vic tròn xoe như trái cầu, mắt sáng rực lên, lại nhìn thấy Panda béo tròn trùng trục, hơn một nửa lập tức bỏ qua bánh ngọt, lặng lẽ duỗi móng vuốt ra tiếp cận.
Dillow cảnh giác, tai dựng thẳng đứng, đập lên một cái móng dám thò ra, con ngươi màu xanh mang theo ánh sáng u tối: Cái đám nhãi lông vàng này định làm gì đấy hử?
Lớp sư tử hổ báo cũng có một thằng nhãi lãnh đạo, thấy tiểu đệ của mình bị đánh, bé con liền gầm lên: Nhãi lông đen kia, mi định làm gì?
Dillow khinh bỉ hừ một tiếng, túm Vic lên, sau đó ném cho Miller, ghét bỏ nói: “Một đám ngu xuẩn!” Nhóc theo bản năng cho rằng Vic nhỏ yếu nhất thì lá gan đương nhiên nhỏ nhất, vì thế cần thiết phải bảo vệ, để chuột đồng ở cùng với Miller và Jimmy, chỉ để lại ba sức chiến đấu khủng nhất của lớp – chính mình, Archer và Caly.
Về phần gấu mèo mập, bé con này thực ra rất cơ trí, vừa thấy sắp sửa đánh nhau đã nhảy ra cửa ngồi, dễ tiến dễ lùi, hoàn toàn không cần Dillow bảo vệ.
Bình thường hay lục đục nội bộ, nhưng vừa “ra ngoài”, ba bé con lại vô cùng đoàn kết, có lẽ là tình hữu nghị đã nảy sinh từ thời điểm cùng nhau cướp đùi gà. Archer đánh mông nhãi con dám thò móng ra lúc nãy, còn Caly thì nhe răng khiêu khích, hừ, có cơ hội đánh thì nhiệt tình đánh, còn không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội!
Thầy giáo Claude vừa chào Sở Du Nhiên đi về, liền thấy cảnh này: một sư tử, một sói, một báo đang quay lưng lại thành vòng tròn, bảo vệ hai giống cái và một con chuột yếu ớt, ba đứa nhỏ này, đứa nào đứa nấy mắt đều tỏa sáng, khí thế quyết chiến, ngoài cửa thì một con gấu mèo mập đang ngồi, tựa như bức tường thịt làm nhiệm vụ chặn lối ra, không biết là muốn giúp đỡ hay là chuẩn bị định chạy.
“Các con định làm gì? Không được đánh nhau!” Thầy giáo Claude rống lên, giọng nói này chính là nỗi ám ảnh trong lòng đám sư tử hổ báo, cho nên vừa nghe, cả đám ấu tể liền chạy tán loạn. Dillow hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi ra cửa, tiện thể đạp Panda một cái, thầm tính sau này có thể để bé mập này làm khiên chắn của mình.
Sở Du Nhiên thấy bọn nhỏ trở về, lần lượt xoa đầu từng đứa, khích lệ bọn chúng đã làm rất tốt. Hơn nữa, cậu còn gợi ý cho bọn nhỏ nếu rảnh rỗi thì có thể chơi đùa cùng đám nhỏ sư tử hổ báo, quen biết càng rộng càng tốt mà.
Thầy giáo Hal khổ sở cau mày, này này, như thế có khác nào cổ vũ bọn trẻ đi đánh nhau.
Vừa bước ra cửa lớp, vốn định nói Sở Du Nhiên phải quản chặt đám ấu tể lớp cậu, đỡ cho hai lớp lại đánh nhau, nhưng nghe được mấy điều Sở Du Nhiên nói, thầy giáo Claude liền choáng váng đầu óc. Cái đứa ngốc nghếch ngây thơ nào vậy, hắn nghĩ cần phải dạy cho cậu biết, không phải tất cả ấu tể đều hiền lành đáng yêu, hừ, đến lúc con báo đen kia bị đánh thảm thì không còn nước mà hối đâu.
Dillow nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, lỗ tai khẽ run, hung hăng mài móng vào vỏ cây. Vì không để cho thầy giáo ngốc tức giận, nhóc nhất định phải khiến đối phương động thủ trước, sau đó nhóc mới lấy danh nghĩa chính phái đi trấn áp. Thúc thúc ngu xuẩn nói, đây là chiến thuật! Ấu tể đệ nhất đế quốc, Dillow đại nhân, cảm thấy mình thông minh đến phát sợ luôn ╮(╯▽╰)╭—————————
Chạng vạng, Sở Du Nhiên trả đám nhỏ cho phụ huynh, chỉ riêng báo nhỏ trong lòng cậu mãi không có ai đến đón. Mèo bự nói y có chuyện không thể tới, bảo cậu cứ đem nhóc con về nhà. Bộ dạng đặc biệt yên tâm khi giao ấu tể cho mình của Wales khiến Sở Du Nhiên không biết nói gì. Dillow rõ ràng có lính hầu mà, tại sao lần trước có thể tới đón nhóc, mà giờ lại không được?
Đứng trước cổng trường, Sở Du Nhiên và Dillow mắt to nhìn mắt nhỏ, giống như một đôi phụ tử đáng thương bị tra công vứt bỏ, để mặc hai kẻ bơ vơ trơ mắt hóng gió.
Cuối cùng, Sở Du Nhiên quyết định mang Dillow cùng đi lấy bản điêu khắc dấu móng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Sở Du Nhiên: “Nghe nói, rất nhiều độc giả đều rất thích xem Dillow đen sì chạy trốn qua đường.”
Wales: “Chúng ta có thể sinh vài ổ ấu tể lông đen mắt vàng, để Dillow dắt bọn nhỏ cùng chạy trốn!”
Sở Du Nhiên: “Theo ý kiến của tác giả, chúng ta cũng có khả năng sẽ sinh ra một tổ gà con lông vàng xinh xắn.”
Wales: “…Hắn dám?!”
——– Dillow đen sì mang theo một chuỗi đệ đệ lao nhanh qua đường ———
————————————————————————”
Tác giả :
Hắc Miêu Nghễ Nghễ