Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy
Chương 47 Cái Gọi Là Tang Môn Tinh
Chương 47 cái gọi là Tang Môn tinh
Tần Thiến nhìn sắc mặt Tần Duệ tối tăm, nói: “Ca, chúng ta đi ăn buffet đi, tiệc đứng trong sơn trang chính là nhất tuyệt a! Nghe nói đầu bếp nơi này đều là đỉnh cấp.”
“Đúng vậy! Lão đại, chúng ta đi ăn buffet đi, nhìn xem tiệc đứng trong sơn trang có xứng với tên tuổi hay không.” Tiếu Trạch Dương nói.
Tần Thiến nhìn dáng vẻ Tiếu Trạch Dương như muốn ăn cho đủ số tiền đã bỏ ra, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Tần Duệ bị mọi người lôi kéo cùng đi ăn buffet.
Lục Vân Sơ mặc một thân áo tắm dài ngồi bên cạnh ao, Lâm Trác Hàm ngồi đối diện Lục Vân Sơ.
“Tớ nghe nói, thành tích thi đấu của cậu rất tốt, Thẩm Khiêm đại sư sẽ chọn ra ba danh ngạch thực tập, và một trong số đó có cậu, chúc mừng nha!” Lâm Trác Hàm nói.
Lục Vân Sơ lắc ly rượu trong tay, nói: “Không có gì, tớ nghe nói video tuyên truyền phim phản ứng rất tốt, vé bán trước đã bị tranh mua không còn, chúc mừng cậu! Cậu sắp thành công vang dội rồi, cậu soái như vậy nhất định sẽ rất được hoan nghênh.”
“Hỏi thăm tớ làm gì?” Lục Vân Sơ hỏi.
Lâm Trác Hàm cười cười, nói: “Ôm đùi a!”
“Xem ra bọn họ rất sáng suốt! Đùi của tớ rất bự nha!.” Lục Vân Sơ quơ quơ chân nói.
Lâm Trác Hàm mỉm cười, ánh mắt ái muội nhìn đôi chân Lục Vân Sơ lõa thể bên ngoài, “Không thấy đùi bự, nhưng nhìn chân cậu xinh đẹp như vậy, khó trách những mỹ nữ đó đều muốn leo giường của cậu.”
Lục Vân Sơ chống cằm, dào dạt đắc ý nói: “Đa tạ khích lệ, tớ chính là mị lực vô hạn.”
Tần Thiến ăn kem, nhấp nháy nhấp con mắt nhìn theo hướng Lục Vân Sơ cùng Lâm Trác Hàm, sau đó quay sang nhìn Tần Duệ nói: “Hình như Vân Sơ ca ca tỉnh ngủ rồi!”
Tiếu Trạch Dương bưng một đĩa chứa đầy đồ ăn, nhìn thẳng vào hướng Lục Vân Sơ, hai mắt tỏa sáng nói: “Đó chính là vị đỉnh cấp vip sao! Thật hâm mộ, gia hỏa này có thể ở đây ăn không uống không, còn có thể dẫn thêm người tới ăn không uống không.”
Tần Thiến: “……” tên gia hỏa Tiếu Trạch Dương này, có tiền đồ một chút đi được không!
Tần Duệ đi tới bên người Lục Vân Sơ, nói: “Em dậy rồi sao không nói cho anh biết?”
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ mà cười, nói: “Tần thiếu, quan hệ giữa chúng ta không thân mật đến mức ta rời giường cũng phải thông báo cho anh.”
Tần Duệ nhìn chằm chằm vào cặp đùi trần của Lục Vân Sơ, tức giận đỏ mặt……
Lâm Trác Hàm nhìn Tần Duệ, nhịn không được nở nụ cười, “Tần thiếu, thật ngây thơ nha!”
Lục Vân Sơ vươn tay, sửa sang lại cổ áo Tần Duệ, “Trác Hàm, cậu suy nghĩ nhiều quá, người như Tần thiếu từng đi qua vạn bụi hoa, có chỗ nào ngây thơ a!”
“Em tự kiểm điểm bản thân một chút được không!” Tần Duệ nhìn chằm chằm vào chân Lục Vân Sơ nói.
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, cười nhạo một tiếng, nói: “Kiểm điểm? Tần thiếu, bây giờ là thời đại nào, anh còn nói đến từ này, anh cũng quá lạc hậu, muốn nói kiểm điểm vẫn là Tần thiếu tự kiểm điểm bản thân cho tốt đi,cả ngày nhìn chằm chằm vào bạn trai cũ, tính chen chân làm kẻ thứ ba, anh tốt xấu gì cũng là Tần thiếu gia, anh không biết xấu hổ nhưng Tần gia cũng còn cần mặt mũi đó...”
Lục Vân Sơ giơ chân lên, lắc lư chân trần trong áo tắm, sắc mặt Tần Duệ tức khắc đen thêm vài phần.
“Chúc mừng em.” Tần Duệ áp xuống phẫn nộ, đổi đề tài nói.
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ nói: “Chúc mừng ta, chúc mừng cái gì?”
Tần Duệ cười, nói: “Lần này Thẩm Khiêm đại sư thu đồ đệ, thành tích của em không tồi trong ba cái danh ngạch hẳn có một thuộc về em.”
Lục Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn Tần Duệ bằng ánh mắt dò xét, “Bình thường thì là như vậy, nhưng nếu Tần thiếu ở giữa làm khó dễ, ta liền rớt.”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghĩ ta như vậy?”
Lục Vân Sơ khoát tay áo dựa vào ghế, cười như không cười nói: “Nếu anh cái gì cũng chưa làm, thì sao có người đem chuyện giữa ta cùng Tần Phàm thọc mạch với Thẩm Khiêm đại sư, nếu không có người rắc tâm cản trở thì trợ thủ bên người Thẩm Khiêm đại sư bận trăm công ngàn việc, sao có thể biết chuyện nhỏ nhặt này.”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, hoang mang nói: “Có người đem chuyện của em nói cho Thẩm Khiêm đại sư?”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu đã biết cần gì phải hỏi.”
“Ta không biết.” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng, nói: “Nga, vậy tin tức của anh cũng thật bế tắc, tìm người gắn lại lỗ tai đi, trong đám người ta đắc tội ở Trung Ương Tinh, muốn nói ai có khả năng đem chuyện của ta thọc mạch đến trước mặt Thẩm đại sư, cũng chỉ có Tần thiếu.”
“Không phải ta làm.” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Có ai nói là anh làm đâu? Anh cái gì cũng không cần làm, anh chỉ cần tới gần ta một chút, liền có rất nhiều người nhìn ta không vừa mắt, nhảy nhót lung tung muốn giáo huấn ta, Tần thiếu có mị lực như vậy người bình thường muốn học cũng không học được.”
Tần Duệ phẫn nộ nói: “Ở trong mắt em, rốt cuộc anh là loại người nào?”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng nói thật có chút đắc tội, nhưng mà Tần thiếu anh chính là…… Tang Môn tinh!”
Lâm Trác Hàm ở thời điểm Lục Vân Sơ nhắc tới Thẩm Khiêm đã cúi đầu uống ly nước đã lạnh, nghe Lục Vân Sơ mắng Tần Duệ là Tang Môn tinh, thiếu chút nữa phun hết nước ra ngoài.
Tần Duệ nắm chặt nắm tay, nhìn thẳng vào Lục Vân Sơ, sâu trong đôi mắt mơ hồ có vài phần bị tổn thương.
Lục Vân Sơ lắc ly rượu, hướng mắt nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh.
“Ai nha, ai nha, ai nha, vị đỉnh cấp vip này có thành kiến rất sâu với lão đại nha!” Tiếu Trạch Dương nhịn không được nói.
Đám người Tiếu Trạch Dương cách chỗ Lục Vân Sơ cùng Tần Duệ không quá xa cũng không quá gần, vừa vặn nghe được bọn họ nói chuyện.
Lý Lập Tiệp chớp chớp mắt, nói: “Xem ra lão đại muốn trở lại với vị đỉnh cấp vip này, có chút khó khăn a!”
Tiếu Trạch Dương một bên từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn, một bên nghe bát quái, gật đầu, nói: “Đúng là có chút khó khăn.”
Lý Lập Tiệp nhìn Tiếu Trạch Dương, bất đắc dĩ nói: “Lão đại gặp phiền toái, ngươi còn ngồi đó ăn.”
“Ăn rất ngon a!” Tiếu Trạch Dương tràn đầy chân thành nói.
Tạ Đào nhìn Tiếu Trạch Dương, nói: “Ngươi chú ý hình tượng chút đi, nơi này có rất nhiều người.”
“Sợ cái gì? Thật sự ăn rất ngon a! Tiêu nhiều tiền như vậy các ngươi không ăn nhiều một chút, sẽ rất phí tinh tệ à! Mệnh chúng ta không tốt như lão đại, có đỉnh cấp vip mời khách.” Tiếu Trạch Dương nói thầm.
Chu Hằng nhìn Tiếu Trạch Dương, tràn đầy vô ngữ nói: “Giờ phút này, ngươi chỉ nghĩ đến ăn ăn ăn.”
Tiếu Trạch Dương nhìn Chu Hằng, nói: “Chuyện lão đại không truy được tình nhân, ta có thể hỗ trợ cái gì, chẳng lẽ đi theo cùng nhau truy?”
“Anh mau bỏ ý tưởng đó đi, Vân Sơ ca ca hiện tại là tình nhân của Phương Vân Kiệt, lại có Duệ ca ở bên cạnh như hổ rình mồi, tùy thời chuẩn bị thọc gậy bánh xe, anh muốn theo đuổi Vân Sơ ca ca khẳng định không có đất diễn.” Tần Thiến nói.
Tiếu Trạch Dương: “……” Hắn chỉ đùa một chút thôi mà, hắn thừa biết mình không đất diễn.
“Ngươi nói xem nếu giờ ta đi nói chuyện với vị đỉnh cấp vip kia nhờ hắn giảm giá cho chúng ta, sẽ thế nào?” Tiếu Trạch Dương quay trái quay phải hỏi.
“Ngươi muốn bị lão đại đánh chết thì cứ đi đi, kỳ thật ta cũng ủng hộ ngươi đi hỏi.” Lý Lập Tiệp nói.
Tiếu Trạch Dương: “……”
“Sao em lại biết có người nói chuyện đó cho Thẩm Khiêm?” Tần Duệ nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ hỏi.
Lục Vân Sơ quay đầu nhìn Tần Duệ, cười nhạo một chút, nói: “Chẳng lẽ chỉ có Tần thiếu mới thu mua được nhân tâm?”
Tần Duệ lập tức minh bạch, Phương Vân Kiệt cũng xếp người vào chỗ Thẩm Khiêm.
Lục Vân Sơ dừng một chút, lại nói: “Anh tìm người bôi đen ta, ta tự nhiên cũng phải tìm người vì mình cãi lại vài câu, khi không bị người ta lấy trộm đồ còn vu cáo ngược lại, hiện tại còn có người không biết xấu hổ lấy chuyện này ra làm nhược điểm của ta, Tần thiếu sức nhẫn nại của ta có giới hạn.”
Tần Duệ nắm chặt nắm tay, nói: “Ta sẽ cho em một cái công đạo.”
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Không cần, anh chỉ cần cách xa ta một chút thì tốt rồi.”
Tần Duệ: “……”
“Em không tin tưởng ta như vậy?” Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ nói.
Lục Vân Sơ nghiêng đầu, tràn đầy bất đắc dĩ mà nhìn Tần Duệ, nói: “Không phải ta không tin anh, mà là anh làm người khác khó mà tin tưởng được.”
Lục Vân Sơ đứng lên, liếc mắt đưa tình nhìn Lâm Trác Hàm, nói: “Trác Hàm, tớ muốn đi ngâm suối nước nóng, cậu muốn đi cùng không.”
Lâm Trác Hàm nhìn sắc mặt Tần Duệ khó coi nói: “Tớ đói bụng rồi muốn đi dùng bữa trước.”
Lục Vân Sơ nhìn Lâm Trác Hàm, bất đắc dĩ lắc đầu, gia hỏa Lâm Trác Hàm này lá gan cũng quá bé.
Lâm Trác Hàm bất đắc dĩ cười cười, Lục Vân Sơ có Phương Vân Kiệt làm hậu trường không cần cố kỵ điều gì, nhưng hắn không giống a! Thân phận Tần thiếu không tầm thường, hắn thực sự đắc tội không nổi a!
“Không thú vị.” Lục Vân Sơ oán trách nói.
Lâm Trác Hàm cười khan.
..........