Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư
Chương 42 Tinh hệ hắc ám (2)
Tinh thần lực cấp 4 là một ngưỡng cửa, tinh thần lực trước khi lên cấp 4 chỉ đủ để có thể phát huy tác dụng thông qua vật môi giới, nếu bản thân vật môi giới không đủ mạnh, như vậy việc phát huy tinh thần lực cũng sẽ chịu hạn chế rất lớn. Vận khí của Lê Hân vô cùng tốt, bản thân âm nhạc chính là một loại môi giới có phạm vi truyền bá vô cùng lớn, cộng thêm tác dụng của tinh thần lực, cũng đủ để sức ảnh hưởng âm nhạc phát huy đến mức lớn nhất. Nếu không ở cái chỗ mà siêu nhân chạy khắp nơi này, hay là thế giới siêu nhân mắc bệnh tâm thần chạy khắp nơi, còn không biết thi thể Lê Hân đã bị phân hủy ở đâu rồi.
Đương nhiên, vận khí của Lê Hân cũng không chỉ thể hiện trên hệ thống âm nhạc, mà còn giữa các mối quan hệ xung quanh hắn. Cho tới giờ phút này, trong những người hắn gặp qua, chưa có một ai mang theo ác ý. Từ A Mộc đến Phil cho đến nhóm hải tặc tinh tế, có lẽ đều không đủ chính trực thiện lương, nhưng cũng có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn có thể kiên trì nguyên tắc của mình đến cuối cùng.
Hắn rất may mắn, có thể có nhiều người thật lòng thích hắn như vậy, còn bảo hộ hắn.
Bất quá hiện tại, Lê Hân cảm thấy vận khí của mình rất có thể đã dùng hết rồi.
Tinh thần lực thăng cấp làm hắn có thể cảm nhận được tình huống bên ngoài dưới trạng thái không có ý thức, hắn cảm thấy bản thân đang ‘quan sát’, nhưng lại không phải đang ‘quan sát’ thật sự, mà là tất cả tình hình trong phạm vi tinh thần lực có thể cảm nhận được đều hóa thành tín hiệu tương tự tầm nhìn tiến vào trong đại não, khiến Lê Hân có thể cảm giác được rõ ràng.
Từ lúc hệ thống bắt đầu thăng cấp đến giờ không biết đã mất bao nhiêu thời gian cơ thể mới thức tỉnh, hắn đã không còn ở trong chiến hạm, mà đang ở một tinh cầu, một tinh cầu hoang.
Có lẽ bởi vì lúc này là ban đêm, có lẽ bởi vì gần tinh cầu này không có hằng tinh (63), tóm lại đã rất lâu Lê Hân không có cảm thấy rét lạnh cùng bất lực như thế. Toàn bộ cơ thể hắn đều không tự chủ mà phát run, đó không phải run rẩy, mà là đông lạnh. Sinh mệnh yếu ớt của cacbon xác định bọn họ chỉ có thể sống từ 40 đến -20 độ ( thật ra đến xấp xỉ 40 cũng đã bị chết nhiệt), đây chỉ là dưới tình huống vẫn còn ấm. Ở Đông Bắc, đêm mùa đông thấp hơn -30 độ, thường xuyên có người vì uống rượu mà thiếp đi bên đường, sau đó liền xảy ra chuyện trực tiếp ngủ đến đông chết.
(63) Hằng tinh: là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, các hằng tinh trong vũ trụ có nhiệt độ bề mặt từ mấy nghìn tới mấy vạn độ, vì vậy chúng phát ra các loại bức xạ (kể cả ánh sáng nhìn thấy). Ví dụ mặt trời là hằng tinh gần chúng ta nhất.
Kỳ thật silicon càng sợ lạnh hơn cả cacbon, sinh mệnh silicon đã từng bị đông chết ở nơi -90 độ C, thể chất như vậy là rất khó sống. Bất quá nhân loại hiện nay đều không phải hoàn toàn là silicon, mà là tiếp nhận hạt ngụy trang silicon để cường hóa sự sống của cacbon gốc, các phần tử của loại hạt ngụy trang silicon này có tính thích ứng rất mạnh, nó có thể bảo trì trạng thái ổn định từ -100 đến 500 độ C, chịu ảnh hưởng ngụy trang hạt, phạm vi nhiệt độ bên ngoài nhân loại hiện nay có thể chịu được là -100C đến 500C. Khi mở ra hình thức vô dưỡng, phạm vi này sẽ sẽ mở rộng. Hơn nữa, y phục nhân loại mặc hiện nay đều có tác dụng điều tiết nhiệt độ, chỉ là quần áo thoạt nhìn rất đơn bạc, nhưng nó có thể điều chỉnh nhiệt độ từ -70C đến 400C về mức 25-30C để cơ thể thoải mái, cho nên lúc trước bất kể bên ngoài có bao nhiêu lạnh hay bao nhiêu nóng bức, Lê Hân cũng không thành vấn đề.
Mà lúc này, hắn đã bắt đầu phát run, có nghĩa nhiệt độ bên ngoài đã thấp hơn -70C. Không đúng, cho dù có thấp hơn -70C, quần áo vẫn có tác dụng, ngay cả khi dưới -100C, thông qua việc điều chỉnh của y phục, tuy rằng sẽ không thoải mái như 25 độ, nhưng hẳn là cũng chỉ khoảng -10C, không nên lạnh thành mức này a.
Như vậy lúc này, nhiệt độ bên ngoài ít nhất cũng đến -120 độ C, Lê Hân mới cảm thấy lạnh như vậy!
Phong Liệt Vân cảm giác được người nằm trên đất bên cạnh thế mà đang phát run, khẽ nhíu mày. Sau khi -120C được quần áo điều chỉnh, Phong Liệt Vân cảm thấy chỉ như -10C, y có thể chịu được nhiệt độ -120C. -10C, Phong Liệt Vân thực sự không cảm thấy bên ngoài lạnh bao nhiêu.
Thế nhưng sủng vật y mang tới quá yếu ớt, đã bị đông lạnh đến chịu không nổi.
Phong Liệt Vân cảm thấy rất phiền toái, y sống đến bây giờ đều là ở một mình, hoàn cảnh gian khổ thế nào cũng có thể chịu được, cho tới bây giờ chưa từng chiếu cố qua ai, càng chưa bao giờ biết được nuôi sủng vật lại tốn công như vậy.
Để hắn chết đi cho rồi, Phong Liệt Vân nghĩ như vậy, tầm mắt không tự chủ rơi xuống máy phát nhạc mà y đã tháo ra khỏi chiến hạm, máy phát chưa hết năng lượng còn đang thành thực phát khúc《Tịch Dương Tiêu Cổ》, đã một ngày kể từ lúc gặp được người này, y cư nhiên vẫn còn tỉnh táo.
Tầm mắt Phong Liệt Vân dừng lại trên cơ thể ‘gầy nhỏ’ đang không ngừng phát run nhưng vẫn ôm chặt tỳ bà của Lê Hân …
Lê Hân đã ngập chìm trong rét lạnh, hắn theo bản năng co mình về nơi có nguồn nhiệt, tiếp tục hôn mê. Sau khi tiếp thu nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, cho dù tinh thần lực đã thăng cấp, tinh thần đã chậm rãi thức tỉnh, có thể cảm nhận được sự vật bên ngoài. Tuy nhiên, bản thân Lê Hân cũng cần chậm rãi thích ứng với loại lực lượng này, lúc này, tốt hơn là cơ thể nên tiếp tục ngủ.
Vì thế Lê Hân duy trì trạng thái nửa thanh tỉnh này, ở trong xác chiến hạm, bị Phong Liệt Vân một đường túm đi.
Không sai, đừng hy vọng Phong Liệt Vân có thể nghĩ đến việc ôm Lê Hân, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho hắn. Y chỉ là ném Lê Hân vào trong chiến hạm vì không chịu nổi chuyển dời không gian mà trở nên rách nát, bởi vì lần này Phong Liệt Vân sử dụng dị năng trong lúc có ý thức, nên chiến hạm phá lệ còn lại một ít năng lượng, tuy rằng không thể bay, nhưng vẫn có thể duy trì nhiệt lượng. Lê Hân bị nhét vào trong chiến hạm ấm áp một cách thô bạo, trên người lại bầm xanh không ít chỗ. Cũng may lúc này thể chất hắn đã tốt lên một chút, cho nên chỉ có bầm xanh, nếu không lúc bị Phong Liệt Vân một đường xóc nảy kéo vào chiến hạm, ở trong chiến hạm còn bị lăn lộn qua lại, nhất định đã gãy xương, chỉ bầm xanh tím thật sự là vì thể chất hắn đã tốt hơn nhiều lắm!
Trong tinh cầu tối tăm, Phong Liệt Vân dựa vào ánh sáng mỏng manh của chiến hạm, túm lấy Lê Hân không biết muốn đi đâu. Bởi vì Lê Hân kéo chân sau nên tốc độ không nhanh được, ngày thường chỉ cần 1 giờ đi đường, hiện tại đã đi nửa ngày còn chưa đi xong một nửa lộ trình. Phong Liệt Vân cũng không mất kiên nhẫn, y dừng lại, từ trong chiến hạm lấy ra một lọ dinh dưỡng tề. Dinh dưỡng tề và hộp y tế là trang bị cơ bản của chiến hạm, dinh dưỡng tề có thể duy trì thể lực được một tuần, chiến hạm này có thể chứa được năm người, nói cách khác, nếu Phong Liệt Vân tự dùng, cũng đủ 35 ngày.
Ở trong tinh hệ hắc ám, điều gì quan trọng nhất? Địa vị, quyền lực, những phòng ốc giống như Emir hay quần áo có thể chống lạnh? Không, đều không phải. Ở chỗ này, quan trọng nhất chính là sinh tồn, mà thứ cần thiết nhất để sinh tồn, chính là đồ ăn.
Đói khát có thể khiến liệp báo vì bảo vệ thức ăn mà nhe răng với cả đàn linh cẩu, có thể bị xem là ‘cừu hai chân’ (64) ở thời đại lạc hậu, đủ để thấy chuyện đói khát là đáng sợ cỡ nào.
(64) Cừu hai chân: không nói đến con cừu. Trong thời kỳ đẫm máu, con người bị xem là thức ăn, có nhiều ghi chép trong thời cổ đại. Đặc biệt là trong chiến loạn cổ đại, dân không thể sống, mọi người chỉ có thể người nấu lên, làm thức ăn. Đề cập đến những người bị ăn như thức ăn.
Khát vọng sinh tồn tiếp cho người dũng khí, dinh dưỡng tề có thể duy trì trạng thái chiến đấu trong 35 ngày, nếu dùng trong lúc tỉnh táo, thậm chí đủ để một người sống hai ba tháng. Dinh dưỡng tề trong tay Phong Liệt Vân, ở tinh hệ hắc ám căn bản là khối tài sản kếch xù!
Không biết từ đâu xuất hiện người vây quanh Phong Liệt Vân, ước chừng hơn một trăm tên. Trên người bọn họ đầy những vết thương, đại khái trước đó còn đang chém giết, lúc này lại đều tập trung cùng đối phó Phong Liệt Vân. Mặc kệ sau đó có chia rẻ như thế nào, tóm lại hiện tại liên thủ cướp đoạt trước rồi nói!
Phong Liệt Vân lại một chút cũng không thèm để ý đám người đang vây quanh mình, còn đang chuyên tâm tiêm dinh dưỡng tề vào cơ thể. Cảm giác tinh thần lực của Lê Hân đang chậm rãi tỉnh lại, sau khi hắn ‘nhìn thấy’ bọn cướp, không khỏi trở nên nôn nóng.
Bởi vì tinh thần của Lê Hân vẫn luôn rất ổn định, hắn có thể nhìn ra một người có đang ở trong trạng thái phát cuồng hay không. Từ ánh mắt của hơn 100 người này, căn bản là đang tỉnh táo. So với khi phát cuồng không thể khống chế mà công kích người khác, lúc tỉnh táo còn đáng sợ hơn. Điều này cho thấy tình trạng hiện tại của tinh cầu này, cũng cho thấy những người này sống như thế nào.
Phong Liệt Vân không có khả năng đem đồ trong chiến hạm nhường cho bọn họ, cũng không có khả năng không đánh thắng những người này.
Lê Hân biết, trước mặt mình sắp trình diễn một trận giết chóc.
Hắn càng ý thức hơn, chỉ sợ âm nhạc cùng tinh thần lực của mình sẽ hoàn toàn không có tác dụng ở tinh cầu này. Khi mà mọi người ngay cả ăn cũng ăn không đủ no, thì còn tâm trạng nào mà thưởng thức âm nhạc, theo đuổi ngôi sao chứ?
Khoảng cách của hàng trăm người ngày càng gần Phong Liệt Vân, mà lúc này Phong Liệt Vân cũng đã tiêm xong dinh dưỡng tề, tùy tiện ném cái lọ sang một bên. Y nhàn nhạt liếc nhìn mấy người xung quanh một cái, lấy ra một hộp không gian* rất nhỏ trong túi áo, thoạt nhìn tốt hơn hộp không gian nát của Lê Hân một chút, bất quá hoàn toàn thua ra của A Mộc.
*Chíp: ôi mình đổi sang là hộp không gian nhé. Lúc trước chả biết chạm mạch chỗ nào mà đặt là ‘hòm’ không gian không biết. Nghe chứ ghê gớm khó lường thế nào í ;’))))
Hộp không gian chợt lóe lên ánh sáng, trên mặt đất xuất hiện một đống lớn dinh dưỡng tề, Phong Liệt Vân đếm số lượng: “Một ngàn, hai ngàn, ba ……”
“Thôi đi, kiểm tra không hết, các ngươi đoạt đi, ai cướp được thì của người đó.” Y không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay.
Nhóm người vẫn vây quanh y không dám đến gần, nghe thấy nói thế, lập tức xông tới như mãnh hổ vồ mồi, tay đấm chân đá, ngay cả dị năng cũng dùng tới, chỉ để lấy một lọ dinh dưỡng tề, mà thập phần dữ tợn!
Máu tươi bắn tung tóe trên giày Phong Liệt Vân, Lê Hân ‘nhìn thấy’ giày của y khác với Phil, cũng khác với Tinh Chiến Quân, có cảm giác nó càng thoải mái càng tiêu chuẩn hơn.
Phong Liệt Vân không chút để ý vết máu dính trên ống quần và giày của mình, cũng chả thèm quan tâm liệu những kẻ đang điên cuồng giành giật kia cuối cùng có biến thành chém giết lẫn nhau hay không, mà ngồi trên xác chiến hạm, cao cao tại thượng nhìn những người phía dưới.
Thậm chí y còn lấy ra một chai rượu từ hộp không gian, một chai rượu sản xuất từ đế quốc, loại rượu dành riêng cho quân đội đế quốc.
Đây không phải đồ của Emir, Phil rất ít khi buôn lậu thực phẩm chuyên dụng của quân đội đế quốc, bởi vì nó đều có số lượng, rất ít ai dám đi cắt xén cấp dưỡng của quân đội, tùy tiện buôn lậu cái này, rất dễ bị đế quốc chú ý tới.
Hơn nữa đôi giày kia, còn có hộp không gian mang logo của quân đoàn số 3, Lê Hân hoàn toàn xác nhận danh tính của tên cướp Phong Liệt Vân =_=
Nếu đồ cướp kia là của quân đoàn số 3, vì sao lại xuất hiện ở Emir? Lê Hân có chút nghi hoặc, ngay lập tức liền hiểu ra, Phong Liệt Vân đến viện nghiên cứu!
Viện nghiên cứu có trọng binh bảo hộ, đều là người của quân đoàn số 3 và quân đội trực thuộc hoàng gia, đương nhiên có thể đến nơi đó đánh cướp đồ của quân đoàn số 3. Mà mấy thứ Phong Liệt Vân cướp này, chẳng lẽ không phải vì bản thân, mà vì những người này?
Như muốn kiểm chứng suy đoán của Lê Hân, một trận náo loạn qua đi, mọi người ôm dinh dưỡng tề tách ra, tuy rằng có bị thương, nhưng không có người nào chết cả. Phong Liệt Vân quăng chai rượu đã uống xong, rồi ném ra mấy khôi phục tề, vừa vặn ném vào mấy người bị thương kia.
Bị thương đương nhiên sẽ không cướp được lọ dinh dưỡng tề nào, một người hơi gầy đi tới ( cao 1m85, nặng 75kg), nuốt nước miếng sờ sờ chiến hạm, mong chờ nhìn về phía Phong Liệt Vân: “Cái này lúc trước ta đã ăn qua một lần, ăn rất ngon……”
Lê Hân: “……”
Không phải chỉ có cấp S mới ăn được sao? Ngươi ngay cả đám người kia cũng tranh không nổi, đừng nói cấp S, chỉ sợ cấp A cũng không tới, người cấp B ăn linh kiện sẽ bị tiêu chảy! Cho dù là A Mộc cấp SS khi ăn bàn điều khiển có mang nguồn năng lượng phóng xạ thì toàn bộ nội tạng cũng sẽ bị đốt hỏng, ngươi có thể ăn sao!
“Bây giờ không được” Phong Liệt Vân một chân đá văng tên nọ “Bên trong có người.”
Mấy người không cướp được dinh dưỡng tề lập tức sáng mắt: “Có thể ăn!!”
Lê Hân: “……”
“Không được.” Phong Liệt Vân giơ chân vài phát đá văng mấy người kia, không cho bọn họ bò lên chiến hạm “Ta dưỡng.”
Lê Hân: “……”
Ô ô, lần đầu tiên được bao dưỡng vui vẻ như vậy, thỉnh tiếp tục dưỡng ta, ta hoàn toàn không có tiết tháo o(╯□╰)o
“Ngoan” Phong Liệt Vân dùng lòng bàn chân ‘vuốt ve’ gương mặt người đang ôm đùi y không buông. “Chờ người bên trong tỉnh liền có thể ăn chiến hạm, lúc đó năng lượng của chiến hạm cũng sẽ tan hết, không có phóng xạ.”
Cái người ăn mặc rách nát kia, cho dù không ngừng bị Phong Liệt Vân dùng chân ‘sờ’ mặt, vẫn không chịu buông đùi Phong Liệt Vân ra: “Bây giờ ta rất đói, nếu tiếp tục không có gì ăn, ngày mai sẽ bị đói chết.”
Phong Liệt Vân chỉ chỉ vài tên khác: “Các ngươi dùng xong dinh dưỡng tề, đem vỏ lọ cho hắn ăn.”
Lê Hân: “……”
Cái tinh cầu này, thật cmn hung tàn, hắn còn có thể sống sốt để chạy đi hay không a!
Mọi người đói khát sẽ không thưởng thức âm nhạc, mọi người đói khát sẽ biến hắn trở thành đồ ăn, quan trọng nhất, cho dù Phong Liệt Vân có cho hắn dinh dưỡng tề, nhất định hắn cũng đoạt lại đám người đói khát này!
Thế nhưng, vấn đề đáng nói, không phải lúc nào Phong Liệt Vân cũng ở trong trạng thái dị biến tinh thần sao? Thế trước đó y đến Emir cướp đồ, là vì bản thân hay vì những người này? Nếu là vì những người này, dưới trạng thái phát cuồng gặp người liền giết, làm thế nào sẽ suy nghĩ đến những kẻ khác?
Đúng là đang buồn ngủ có người tới đưa gối, đang lúc Lê Hân nghi hoặc, gia hỏa ôm đùi bị lòng bàn chân ‘sờ’ mặt kia có chút vui sướng mà nói với Phong Liệt Vân: “Lão đại, anh hôm nay…… Sao lại bình thường lâu như vậy? Đến giờ ta còn chưa bị anh đả thương……”
Lê Hân: “……”
Tiện, thật cmn tiện! Đừng tưởng rằng hắn không ‘nhìn’ thấy, tinh thần lực của hắn rất lợi hại a, tương đối mẫn cảm với cảm xúc của người. Lúc tên này bị Phong Liệt Vân không ngừng dùng chân đá mặt, cảm xúc phát ra căn bản chính là sảng khoái! Nếu thật sự bị Phong Liệt Vân đả thương, hắn sẽ thật vui vẻ đi =_=
“Hiện giờ ta rất tỉnh táo” Phong Liệt Vân quơ quơ máy phát trong tay. “Nói không chừng về sau cũng sẽ luôn thanh tỉnh.”
“Đi thôi.” Thấy tất cả mọi người đều dùng dinh dưỡng tề xong, cho dù không cướp được cũng ăn được lọ, Phong Liệt Vân nhảy xuống chiến hạm, túm lấy chiến hạm khổng lồ đi về hướng không rõ, không biết y muốn đi đâu.
Đám người kia đi theo phía sau Phong Liệt Vân, thỉnh thoảng có người chảy nước miếng nhìn chằm chằm chiến hạm, Lê Hân nằm trong chiến hạm tiếp tục bị va đập đến lăn qua lăn lại, cơ thể trước sau vẫn ngủ say không thể tỉnh lại, chỉ có tinh thần lực vô cùng có tinh thần mà quan sát cái tinh cầu xa lạ này.
Nơi này không hẳn không có hằng tinh cung cấp độ ấm, chỉ là cách hằng tinh quá xa, nếu nói địa cầu là một ngày 24 giờ, như vậy ở đây lên khoảng 120 giờ mới có thể tính làm một ngày, mà trong 120 giờ này, chỉ có 5 giờ có ánh nắng.
Rét lạnh, đen tối, tinh cầu không có bất cứ sinh cơ nào, không có đồ ăn, nơi nơi đều là đói khát thậm chí người còn dị biến tinh thần. Như vậy những người đi theo phía sau Phong Liệt Vân này, vì sao lại lộ ra biểu tình thật thỏa mãn kia a?
Lê Hân đột nhiên nhớ tới một câu: Cực khổ sinh ra tín ngưỡng.
–
Mệnh lệnh của nữ đế Solaris đã được thi hành nghiêm ngặt chỉ trong 1 giờ ngắn ngủn, Nghiêm Sí cùng Grant nhanh chóng chuẩn bị xuất phát. Lúc này hiềm nghi của Nghiêm Sí đã được xóa bỏ, lại là nhân vật mấu chốt của hành động, Khởi Hàng đã được sửa chữa xong, lần này Nghiêm Sí không cần tiếp tục sử dụng cơ giáp dự phòng hay ngồi ké cơ giáp Grant.
Sau khi gấp rút tiếp nhận nhiệm vụ cơ mật từ chỗ Nghiêm Lẫm, Nghiêm Sí và Grant liền xuất phát bằng một chiếc tinh chiến hạm lưỡng dụng. Lần này chính là chấp hành nhiệm vụ cơ mật, không thể để quá nhiều người biết, hai người cũng không mang theo thủ hạ, vì vậy chỉ cần tinh hạm loại nhỏ này là được.
Bản thân Tây Á · Grant hoàn toàn không muốn chấp hành nhiệm vụ cùng Nghiêm Sí, trước kia khăng khăng tìm kiếm Nghiêm Sí là vì Nghiêm Sí có khả năng sống sốt siêu việt, nhưng đó không có nghĩa là quan hệ giữa hắn và người máy Nghiêm thiếu tướng này có bao nhiêu tốt đẹp. Muốn thảo luận với Nghiêm Sí một chút về cách hoàn thành nhiệm vụ như thế nào cho tốt hơn, nhân gia đều sẽ yêu cầu bạn lên kế hoạch trước, kiểm tra bổ sung thiếu sót, xác định tính vẹn toàn và tính khả thi của kế hoạch, suy xét đến tất cả các khả năng phát sinh tình huống đột xuất, để giảm bớt những tổn thất không cần thiết. Chờ sau khi làm xong tất cả, Nghiêm Sí mới có thể trích ra 5 phút đồng hồ từ chương trình huấn luyện, giấc ngủ cùng sinh hoạt của y để nghe kế hoạch của bạn.
Cái này cũng chưa phải quá phận nhất, quá phận nhất chính là, lúc bạn đang đắc ý dào dạt mà tự mãn đem kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết của mình nhất nhất giảng thuật với y, nhân gia sẽ yên lặng nhìn bạn, dùng quang não truyền đến một phần kế hoạch càng hoàn mỹ hơn lập tức hạ gục bạn, sau đó sẽ dùng ánh mắt ‘lãng phí thời gian của ta’ mà nhìn bạn một lát, rồi quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
Nếu bạn còn ngại chưa đủ nhục, một hai mặt dày mày dạn đi hỏi y rốt cuộc làm ra bản kế hoạch này từ lúc nào, nhân gia sẽ nói cho bạn, lúc huấn luyện thân thể bộ não được phóng thích, hoàn toàn có thể suy ngẫm. Chờ sau khi kết thúc huấn luyện, dành vài phút trong thời gian ngủ đem kế hoạch ghi vào quang não là được.
Có một số người, trời sinh chính là để làm bạn cảm thấy mình là một phế tài.
Lần này Grant quyết định cái gì cũng mặc kệ, chuyên tâm làm tài xế cho y, cái gì cũng nhường cho Nghiêm Sí lo đi.
Cố tình Nghiêm Sí lúc này căn bản không có kế hoạch gì, từ lúc bắt đầu nhận được nhiệm vụ này, tâm y đã rất loạn, loạn đến rối tinh rối mù. Lý trí cùng sứ mệnh đều nói cho y, lần này đến Emir cần phải tìm được ký ức bị mất của mình, vì an nguy của đế quốc, cũng là vì tồn vong của nhân loại, cần phải tìm được nguyên nhân chữa khỏi chấn thương tinh thần của mình. Chính là tình xúc lại ghìm chặt lấy lý trí, bản năng đang nói với y, không được!
Như thể nếu y làm như vậy, sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng rất quan trọng, sẽ hối hận cả đời.
Chính là, tình cảm có không muốn thì thế nào chứ? Đây là nhiệm vụ y cần phải hoàn thành.
Trên đường đi, y hoàn toàn không nghĩ đến sẽ làm thế nào sau khi tới Emir. Trước kia còn hy vọng bản thân có thể khôi phục ký ức, thế nhưng hiện tại, y hoàn toàn không muốn nhớ lại đã xảy ra chuyện gì ở Emir. Cho dù vĩnh viễn quên đi, cũng không muốn vĩnh viễn mất đi.
Đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, vừa mới đi qua một trạm không gian, bọn họ đang bình ổn bay trong vũ trụ. Nghiêm Sí đang lẩn tránh trong những suy nghĩ lộn xộn của chính mình, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
Không phải thiết bị đầu cuối cá nhân, thiết bị đầu cuối cá nhân của bọn họ đã bị quân bộ liên tục theo dõi từ lúc bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ cơ mật, thẳng đến khi kết thúc nhiệm vụ mới có thể ngừng việc theo dõi, đây cũng là một thủ đoạn dùng để bảo vệ cơ mật của đế quốc. Mà gia đình bọn họ có máy truyền tin đặc biệt có thể liên lạc với nhau, là sử dụng giữa những người trong nhà, lúc trước lúc y nhờ Thẩm Uyển Như đi cướp người, chính là dùng máy truyền tin này để liên lạc.
Lần này liên lạc với y cũng là Thẩm Uyển Như, Nghiêm Sí trước giờ rất yên tâm về biểu tỷ của mình, có thể liên lạc với y, nhất định đã thành công đoạt được Lê Hân rồi đi! Tâm tình Nghiêm thiếu tướng tốt lên một chút, rời khỏi phòng điều khiển để tránh Grant, đến phòng nghỉ tiếp nhận liên lạc, nhưng nhận được hoàn toàn không phải tin tốt, mà là tin dữ.
“…… Chiến hạm đến tọa độ này thì mất bóng, từ góc độ phản ứng năng lượng, chính là dị năng giả hệ không gian hiếm có. Trạng thái tinh thần của Phong Liệt Vân vẫn luôn không ổn định, đã ở Emir giết rất nhiều người, Lê Hân…… lành ít dữ nhiều.” Giọng Thẩm Uyển Như thật nặng nề, nàng đi tìm vợ đệ, cuối cùng chỉ có thể báo tin dữ cho đệ đệ, loại tâm tình này quả thực quá không xong.
Thậm chí còn nói, nàng ngay cả mặt Lê Hân cũng chưa nhìn thấy.
Thông qua một đường tiếp xúc này, thông qua biểu hiện của Phil, Eddie Rees cùng hải tặc tinh tế, Thẩm Uyển Như đã có ấn tượng đầu tiên với Lê Hân. Một đứa nhỏ đơn thuần, lương thiện hát hay chọc người ta yêu thích, cho dù nàng là đệ khống, cũng cảm thấy Lê Hân hoàn toàn xứng đôi với Nghiêm Sí. Thế nhưng bây giờ, Lê Hân cứ như vậy mất tích, không chỉ bị bắt bởi một người có khả năng hung bạo mọi lúc mọi nơi, mà còn bị đưa đến tinh hệ hắc ám, căn bản là cửu tử nhất sinh.
Phil nghe được từ Thẩm Uyển Như rằng Phong Liệt Vân là dị năng giả hệ không gian, sau khi hoàn toàn vô pháp truy tung, hắn thậm chí còn không thèm hỏi đến thân phận của Thẩm Uyển Như, cũng không đi hoài nghi chiếc tinh chiến hạm lưỡng dụng kiểu mới nhất của quân bộ kia. Hắn ngơ ngác nhìn phía tinh hệ xa xôi một lúc, cuối cùng lòng đầy đau khổ mà nhắm mắt, thấp giọng nói: “Quay về đi.”
“Vì sao phải về!” Hán Tư Đốn luôn là kẻ có khả năng giành nói trước Eddie Rees “Chúng ta đã đuổi đây rồi, chỉ là tinh hệ hắc ám thì thế nào!”
Nguyên thủy tinh rất ít người dị biến tinh thần, bọn họ cũng chưa kiến thức qua cảm nhiễm quần thể có bao nhiêu đáng sợ, không rõ tinh hệ hắc ám là địa phương như thế nào.
Phil lắc đầu: “Cũng không sợ bọn họ, tinh hệ hắc ám không có đế quốc cấp dưỡng, không có vũ khí, đối phó với bọn họ rất đơn giản. Cũng không phải sợ Phong Liệt Vân tạo nên cảm nhiễm quần thể, mà là……”
Có Lê Hân ở đó, Phil tin rằng bọn họ sẽ không dị biến tinh thần, chính là Lê Hân……
“Mà là Lê Hân, không có cách nào sống đến lúc chúng ta tới tìm hắn.” Phil nặng nề nói.
Thời điểm truy tung, hắn cũng đã vô cùng lo lắng. Nhớ tới vết máu điểm điểm trên mặt đất, nhớ tới thể chất đi chiến hạm vận tải đều phải sử dụng khoang ngủ bảo vệ của Lê Hân, thậm chí chưa chắc cậu ấy có thể cưỡi chiến hạm đến được chỗ này, huống chi là dịch chuyển không gian.
Lúc muốn lén chở Lê Hân đi, Phil đã hỏi qua bác sĩ Blake, Lê Hân có thể chịu được việc lặn lội đường xa hay không. Khi ấy bác sĩ Blake rất dứt khoát mà tỏ vẻ, sinh mệnh cacbon vô pháp thừa nhận dịch chuyển không gian, lực lượng đáng sợ của dịch chuyển không gian và năng lượng của bước nhảy thông đạo, sẽ làm toàn bộ cơ thể cacbon chia năm xẻ bảy.
Thời điểm Phong Liệt Vân sử dụng chiến hạm, Phil còn có thể ôm tâm lý may mắn. Nhưng hiện tại, Phong Liệt Vân sử dụng dịch chuyển không gian, nếu y không tách một phần lực lượng bảo hộ cho Lê Hân, như vậy kết cục của Lê Hân chỉ có một —— cậu ta phải chết không thể nghi ngờ.
Trên thế giới này, luôn có quá nhiều thứ bất lực. Năng lực của hắn quá mức bé nhỏ, không có cách nào cứu được Lê Hân, càng không có cách nào tìm Phong Liệt Vân báo thù.
Người đã chết, Phil không tiếp tục kiêng kị nữa, đem thân phận cacbon của Lê Hân báo cho mọi người, sau khi nghe được thể chất của cậu ta, Eddie Rees và Hán Tư Đốn cũng trầm mặc, Thẩm Uyển Như càng hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình.
Cacbon, kia đã là sinh vật hơn 1 ngàn năm trước. Ở trước khi nhân loại tiếp nhận hạt silicon, tỉ lệ tử vong có bao nhiêu cao, Thẩm Uyển Như biết rõ. Trong lịch sử nhân loại nhiều năm như vậy, đừng nói hoàn toàn phản tổ cacbon, chính là người có gien không hoàn toàn tiếp nhận hạt silicon, cũng rất khó sống được.
Nàng đem chân tướng tàn khốc này nói cho Nghiêm Sí.
Nghiêm Sí không có biểu tình gì, y chỉ nói với biểu tỷ: “Tọa độ này, tỷ đến gần đây đón một người.”
Dứt lời, y buông máy truyền tin, trầm mặc và kìm nén đi vào phòng điều khiển, bắt lấy Grant nói với hắn: “Mở hình thức vô dưỡng*, hoặc là sau khi rời khỏi đây tiến vào Viễn Hàng.”
*Dưỡng ở đây là khí, vô dưỡng là kiểu yếm khí, nín thở
“?” Grant khó hiểu mà nhìn y.
“Sau 24 giờ thượng tướng Thẩm Uyển Như sẽ đến đây đón ngươi, làm ơn sống đến khi nàng đến cứu viện.”
Nắm tay đốt ngọn lửa đánh vào mông Grant, tinh hạm mở cửa, Grant bị Nghiêm Sí tàn nhẫn quăng ra ngoài. Hắn ngay cả thời gian kháng nghị cũng không có, tinh hạm loại nhỏ đột nhiên tăng tốc, xoay chuyển hướng, căn bản không phải đường đi đến Emir.
“Nghiêm Sí ngươi cái đồ #¥%¥¥¥%##!!” Grant đang ở trong vũ trụ mà không có bất kỳ bảo hộ nào, cũng không thể mắng thành tiếng, chỉ có thể rống giận trong lòng. Cũng may hắn nhanh chóng mở ra hình thức vô dưỡng, Viễn Hàng cũng ở trong xích không gian, hẳn là có thể chống đỡ được 24 giờ, chờ đến khi Thẩm thượng tướng tới cứu viện.
Nghiêm Sí định vị tinh đồ đến tinh hệ hắc ám, chẳng sợ cửu tử nhất sinh cũng vậy, chẳng sợ chỉ có một chút khả năng cũng vậy, chẳng sợ ngay cả thi thể cũng tìm không thấy cũng vậy, chẳng sợ bị mang tội phản quốc… cũng chả sao.
Hãy để y, tùy hứng một lần này đi.
Đương nhiên, vận khí của Lê Hân cũng không chỉ thể hiện trên hệ thống âm nhạc, mà còn giữa các mối quan hệ xung quanh hắn. Cho tới giờ phút này, trong những người hắn gặp qua, chưa có một ai mang theo ác ý. Từ A Mộc đến Phil cho đến nhóm hải tặc tinh tế, có lẽ đều không đủ chính trực thiện lương, nhưng cũng có nguyên tắc của mình, hơn nữa còn có thể kiên trì nguyên tắc của mình đến cuối cùng.
Hắn rất may mắn, có thể có nhiều người thật lòng thích hắn như vậy, còn bảo hộ hắn.
Bất quá hiện tại, Lê Hân cảm thấy vận khí của mình rất có thể đã dùng hết rồi.
Tinh thần lực thăng cấp làm hắn có thể cảm nhận được tình huống bên ngoài dưới trạng thái không có ý thức, hắn cảm thấy bản thân đang ‘quan sát’, nhưng lại không phải đang ‘quan sát’ thật sự, mà là tất cả tình hình trong phạm vi tinh thần lực có thể cảm nhận được đều hóa thành tín hiệu tương tự tầm nhìn tiến vào trong đại não, khiến Lê Hân có thể cảm giác được rõ ràng.
Từ lúc hệ thống bắt đầu thăng cấp đến giờ không biết đã mất bao nhiêu thời gian cơ thể mới thức tỉnh, hắn đã không còn ở trong chiến hạm, mà đang ở một tinh cầu, một tinh cầu hoang.
Có lẽ bởi vì lúc này là ban đêm, có lẽ bởi vì gần tinh cầu này không có hằng tinh (63), tóm lại đã rất lâu Lê Hân không có cảm thấy rét lạnh cùng bất lực như thế. Toàn bộ cơ thể hắn đều không tự chủ mà phát run, đó không phải run rẩy, mà là đông lạnh. Sinh mệnh yếu ớt của cacbon xác định bọn họ chỉ có thể sống từ 40 đến -20 độ ( thật ra đến xấp xỉ 40 cũng đã bị chết nhiệt), đây chỉ là dưới tình huống vẫn còn ấm. Ở Đông Bắc, đêm mùa đông thấp hơn -30 độ, thường xuyên có người vì uống rượu mà thiếp đi bên đường, sau đó liền xảy ra chuyện trực tiếp ngủ đến đông chết.
(63) Hằng tinh: là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, các hằng tinh trong vũ trụ có nhiệt độ bề mặt từ mấy nghìn tới mấy vạn độ, vì vậy chúng phát ra các loại bức xạ (kể cả ánh sáng nhìn thấy). Ví dụ mặt trời là hằng tinh gần chúng ta nhất.
Kỳ thật silicon càng sợ lạnh hơn cả cacbon, sinh mệnh silicon đã từng bị đông chết ở nơi -90 độ C, thể chất như vậy là rất khó sống. Bất quá nhân loại hiện nay đều không phải hoàn toàn là silicon, mà là tiếp nhận hạt ngụy trang silicon để cường hóa sự sống của cacbon gốc, các phần tử của loại hạt ngụy trang silicon này có tính thích ứng rất mạnh, nó có thể bảo trì trạng thái ổn định từ -100 đến 500 độ C, chịu ảnh hưởng ngụy trang hạt, phạm vi nhiệt độ bên ngoài nhân loại hiện nay có thể chịu được là -100C đến 500C. Khi mở ra hình thức vô dưỡng, phạm vi này sẽ sẽ mở rộng. Hơn nữa, y phục nhân loại mặc hiện nay đều có tác dụng điều tiết nhiệt độ, chỉ là quần áo thoạt nhìn rất đơn bạc, nhưng nó có thể điều chỉnh nhiệt độ từ -70C đến 400C về mức 25-30C để cơ thể thoải mái, cho nên lúc trước bất kể bên ngoài có bao nhiêu lạnh hay bao nhiêu nóng bức, Lê Hân cũng không thành vấn đề.
Mà lúc này, hắn đã bắt đầu phát run, có nghĩa nhiệt độ bên ngoài đã thấp hơn -70C. Không đúng, cho dù có thấp hơn -70C, quần áo vẫn có tác dụng, ngay cả khi dưới -100C, thông qua việc điều chỉnh của y phục, tuy rằng sẽ không thoải mái như 25 độ, nhưng hẳn là cũng chỉ khoảng -10C, không nên lạnh thành mức này a.
Như vậy lúc này, nhiệt độ bên ngoài ít nhất cũng đến -120 độ C, Lê Hân mới cảm thấy lạnh như vậy!
Phong Liệt Vân cảm giác được người nằm trên đất bên cạnh thế mà đang phát run, khẽ nhíu mày. Sau khi -120C được quần áo điều chỉnh, Phong Liệt Vân cảm thấy chỉ như -10C, y có thể chịu được nhiệt độ -120C. -10C, Phong Liệt Vân thực sự không cảm thấy bên ngoài lạnh bao nhiêu.
Thế nhưng sủng vật y mang tới quá yếu ớt, đã bị đông lạnh đến chịu không nổi.
Phong Liệt Vân cảm thấy rất phiền toái, y sống đến bây giờ đều là ở một mình, hoàn cảnh gian khổ thế nào cũng có thể chịu được, cho tới bây giờ chưa từng chiếu cố qua ai, càng chưa bao giờ biết được nuôi sủng vật lại tốn công như vậy.
Để hắn chết đi cho rồi, Phong Liệt Vân nghĩ như vậy, tầm mắt không tự chủ rơi xuống máy phát nhạc mà y đã tháo ra khỏi chiến hạm, máy phát chưa hết năng lượng còn đang thành thực phát khúc《Tịch Dương Tiêu Cổ》, đã một ngày kể từ lúc gặp được người này, y cư nhiên vẫn còn tỉnh táo.
Tầm mắt Phong Liệt Vân dừng lại trên cơ thể ‘gầy nhỏ’ đang không ngừng phát run nhưng vẫn ôm chặt tỳ bà của Lê Hân …
Lê Hân đã ngập chìm trong rét lạnh, hắn theo bản năng co mình về nơi có nguồn nhiệt, tiếp tục hôn mê. Sau khi tiếp thu nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, cho dù tinh thần lực đã thăng cấp, tinh thần đã chậm rãi thức tỉnh, có thể cảm nhận được sự vật bên ngoài. Tuy nhiên, bản thân Lê Hân cũng cần chậm rãi thích ứng với loại lực lượng này, lúc này, tốt hơn là cơ thể nên tiếp tục ngủ.
Vì thế Lê Hân duy trì trạng thái nửa thanh tỉnh này, ở trong xác chiến hạm, bị Phong Liệt Vân một đường túm đi.
Không sai, đừng hy vọng Phong Liệt Vân có thể nghĩ đến việc ôm Lê Hân, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho hắn. Y chỉ là ném Lê Hân vào trong chiến hạm vì không chịu nổi chuyển dời không gian mà trở nên rách nát, bởi vì lần này Phong Liệt Vân sử dụng dị năng trong lúc có ý thức, nên chiến hạm phá lệ còn lại một ít năng lượng, tuy rằng không thể bay, nhưng vẫn có thể duy trì nhiệt lượng. Lê Hân bị nhét vào trong chiến hạm ấm áp một cách thô bạo, trên người lại bầm xanh không ít chỗ. Cũng may lúc này thể chất hắn đã tốt lên một chút, cho nên chỉ có bầm xanh, nếu không lúc bị Phong Liệt Vân một đường xóc nảy kéo vào chiến hạm, ở trong chiến hạm còn bị lăn lộn qua lại, nhất định đã gãy xương, chỉ bầm xanh tím thật sự là vì thể chất hắn đã tốt hơn nhiều lắm!
Trong tinh cầu tối tăm, Phong Liệt Vân dựa vào ánh sáng mỏng manh của chiến hạm, túm lấy Lê Hân không biết muốn đi đâu. Bởi vì Lê Hân kéo chân sau nên tốc độ không nhanh được, ngày thường chỉ cần 1 giờ đi đường, hiện tại đã đi nửa ngày còn chưa đi xong một nửa lộ trình. Phong Liệt Vân cũng không mất kiên nhẫn, y dừng lại, từ trong chiến hạm lấy ra một lọ dinh dưỡng tề. Dinh dưỡng tề và hộp y tế là trang bị cơ bản của chiến hạm, dinh dưỡng tề có thể duy trì thể lực được một tuần, chiến hạm này có thể chứa được năm người, nói cách khác, nếu Phong Liệt Vân tự dùng, cũng đủ 35 ngày.
Ở trong tinh hệ hắc ám, điều gì quan trọng nhất? Địa vị, quyền lực, những phòng ốc giống như Emir hay quần áo có thể chống lạnh? Không, đều không phải. Ở chỗ này, quan trọng nhất chính là sinh tồn, mà thứ cần thiết nhất để sinh tồn, chính là đồ ăn.
Đói khát có thể khiến liệp báo vì bảo vệ thức ăn mà nhe răng với cả đàn linh cẩu, có thể bị xem là ‘cừu hai chân’ (64) ở thời đại lạc hậu, đủ để thấy chuyện đói khát là đáng sợ cỡ nào.
(64) Cừu hai chân: không nói đến con cừu. Trong thời kỳ đẫm máu, con người bị xem là thức ăn, có nhiều ghi chép trong thời cổ đại. Đặc biệt là trong chiến loạn cổ đại, dân không thể sống, mọi người chỉ có thể người nấu lên, làm thức ăn. Đề cập đến những người bị ăn như thức ăn.
Khát vọng sinh tồn tiếp cho người dũng khí, dinh dưỡng tề có thể duy trì trạng thái chiến đấu trong 35 ngày, nếu dùng trong lúc tỉnh táo, thậm chí đủ để một người sống hai ba tháng. Dinh dưỡng tề trong tay Phong Liệt Vân, ở tinh hệ hắc ám căn bản là khối tài sản kếch xù!
Không biết từ đâu xuất hiện người vây quanh Phong Liệt Vân, ước chừng hơn một trăm tên. Trên người bọn họ đầy những vết thương, đại khái trước đó còn đang chém giết, lúc này lại đều tập trung cùng đối phó Phong Liệt Vân. Mặc kệ sau đó có chia rẻ như thế nào, tóm lại hiện tại liên thủ cướp đoạt trước rồi nói!
Phong Liệt Vân lại một chút cũng không thèm để ý đám người đang vây quanh mình, còn đang chuyên tâm tiêm dinh dưỡng tề vào cơ thể. Cảm giác tinh thần lực của Lê Hân đang chậm rãi tỉnh lại, sau khi hắn ‘nhìn thấy’ bọn cướp, không khỏi trở nên nôn nóng.
Bởi vì tinh thần của Lê Hân vẫn luôn rất ổn định, hắn có thể nhìn ra một người có đang ở trong trạng thái phát cuồng hay không. Từ ánh mắt của hơn 100 người này, căn bản là đang tỉnh táo. So với khi phát cuồng không thể khống chế mà công kích người khác, lúc tỉnh táo còn đáng sợ hơn. Điều này cho thấy tình trạng hiện tại của tinh cầu này, cũng cho thấy những người này sống như thế nào.
Phong Liệt Vân không có khả năng đem đồ trong chiến hạm nhường cho bọn họ, cũng không có khả năng không đánh thắng những người này.
Lê Hân biết, trước mặt mình sắp trình diễn một trận giết chóc.
Hắn càng ý thức hơn, chỉ sợ âm nhạc cùng tinh thần lực của mình sẽ hoàn toàn không có tác dụng ở tinh cầu này. Khi mà mọi người ngay cả ăn cũng ăn không đủ no, thì còn tâm trạng nào mà thưởng thức âm nhạc, theo đuổi ngôi sao chứ?
Khoảng cách của hàng trăm người ngày càng gần Phong Liệt Vân, mà lúc này Phong Liệt Vân cũng đã tiêm xong dinh dưỡng tề, tùy tiện ném cái lọ sang một bên. Y nhàn nhạt liếc nhìn mấy người xung quanh một cái, lấy ra một hộp không gian* rất nhỏ trong túi áo, thoạt nhìn tốt hơn hộp không gian nát của Lê Hân một chút, bất quá hoàn toàn thua ra của A Mộc.
*Chíp: ôi mình đổi sang là hộp không gian nhé. Lúc trước chả biết chạm mạch chỗ nào mà đặt là ‘hòm’ không gian không biết. Nghe chứ ghê gớm khó lường thế nào í ;’))))
Hộp không gian chợt lóe lên ánh sáng, trên mặt đất xuất hiện một đống lớn dinh dưỡng tề, Phong Liệt Vân đếm số lượng: “Một ngàn, hai ngàn, ba ……”
“Thôi đi, kiểm tra không hết, các ngươi đoạt đi, ai cướp được thì của người đó.” Y không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay.
Nhóm người vẫn vây quanh y không dám đến gần, nghe thấy nói thế, lập tức xông tới như mãnh hổ vồ mồi, tay đấm chân đá, ngay cả dị năng cũng dùng tới, chỉ để lấy một lọ dinh dưỡng tề, mà thập phần dữ tợn!
Máu tươi bắn tung tóe trên giày Phong Liệt Vân, Lê Hân ‘nhìn thấy’ giày của y khác với Phil, cũng khác với Tinh Chiến Quân, có cảm giác nó càng thoải mái càng tiêu chuẩn hơn.
Phong Liệt Vân không chút để ý vết máu dính trên ống quần và giày của mình, cũng chả thèm quan tâm liệu những kẻ đang điên cuồng giành giật kia cuối cùng có biến thành chém giết lẫn nhau hay không, mà ngồi trên xác chiến hạm, cao cao tại thượng nhìn những người phía dưới.
Thậm chí y còn lấy ra một chai rượu từ hộp không gian, một chai rượu sản xuất từ đế quốc, loại rượu dành riêng cho quân đội đế quốc.
Đây không phải đồ của Emir, Phil rất ít khi buôn lậu thực phẩm chuyên dụng của quân đội đế quốc, bởi vì nó đều có số lượng, rất ít ai dám đi cắt xén cấp dưỡng của quân đội, tùy tiện buôn lậu cái này, rất dễ bị đế quốc chú ý tới.
Hơn nữa đôi giày kia, còn có hộp không gian mang logo của quân đoàn số 3, Lê Hân hoàn toàn xác nhận danh tính của tên cướp Phong Liệt Vân =_=
Nếu đồ cướp kia là của quân đoàn số 3, vì sao lại xuất hiện ở Emir? Lê Hân có chút nghi hoặc, ngay lập tức liền hiểu ra, Phong Liệt Vân đến viện nghiên cứu!
Viện nghiên cứu có trọng binh bảo hộ, đều là người của quân đoàn số 3 và quân đội trực thuộc hoàng gia, đương nhiên có thể đến nơi đó đánh cướp đồ của quân đoàn số 3. Mà mấy thứ Phong Liệt Vân cướp này, chẳng lẽ không phải vì bản thân, mà vì những người này?
Như muốn kiểm chứng suy đoán của Lê Hân, một trận náo loạn qua đi, mọi người ôm dinh dưỡng tề tách ra, tuy rằng có bị thương, nhưng không có người nào chết cả. Phong Liệt Vân quăng chai rượu đã uống xong, rồi ném ra mấy khôi phục tề, vừa vặn ném vào mấy người bị thương kia.
Bị thương đương nhiên sẽ không cướp được lọ dinh dưỡng tề nào, một người hơi gầy đi tới ( cao 1m85, nặng 75kg), nuốt nước miếng sờ sờ chiến hạm, mong chờ nhìn về phía Phong Liệt Vân: “Cái này lúc trước ta đã ăn qua một lần, ăn rất ngon……”
Lê Hân: “……”
Không phải chỉ có cấp S mới ăn được sao? Ngươi ngay cả đám người kia cũng tranh không nổi, đừng nói cấp S, chỉ sợ cấp A cũng không tới, người cấp B ăn linh kiện sẽ bị tiêu chảy! Cho dù là A Mộc cấp SS khi ăn bàn điều khiển có mang nguồn năng lượng phóng xạ thì toàn bộ nội tạng cũng sẽ bị đốt hỏng, ngươi có thể ăn sao!
“Bây giờ không được” Phong Liệt Vân một chân đá văng tên nọ “Bên trong có người.”
Mấy người không cướp được dinh dưỡng tề lập tức sáng mắt: “Có thể ăn!!”
Lê Hân: “……”
“Không được.” Phong Liệt Vân giơ chân vài phát đá văng mấy người kia, không cho bọn họ bò lên chiến hạm “Ta dưỡng.”
Lê Hân: “……”
Ô ô, lần đầu tiên được bao dưỡng vui vẻ như vậy, thỉnh tiếp tục dưỡng ta, ta hoàn toàn không có tiết tháo o(╯□╰)o
“Ngoan” Phong Liệt Vân dùng lòng bàn chân ‘vuốt ve’ gương mặt người đang ôm đùi y không buông. “Chờ người bên trong tỉnh liền có thể ăn chiến hạm, lúc đó năng lượng của chiến hạm cũng sẽ tan hết, không có phóng xạ.”
Cái người ăn mặc rách nát kia, cho dù không ngừng bị Phong Liệt Vân dùng chân ‘sờ’ mặt, vẫn không chịu buông đùi Phong Liệt Vân ra: “Bây giờ ta rất đói, nếu tiếp tục không có gì ăn, ngày mai sẽ bị đói chết.”
Phong Liệt Vân chỉ chỉ vài tên khác: “Các ngươi dùng xong dinh dưỡng tề, đem vỏ lọ cho hắn ăn.”
Lê Hân: “……”
Cái tinh cầu này, thật cmn hung tàn, hắn còn có thể sống sốt để chạy đi hay không a!
Mọi người đói khát sẽ không thưởng thức âm nhạc, mọi người đói khát sẽ biến hắn trở thành đồ ăn, quan trọng nhất, cho dù Phong Liệt Vân có cho hắn dinh dưỡng tề, nhất định hắn cũng đoạt lại đám người đói khát này!
Thế nhưng, vấn đề đáng nói, không phải lúc nào Phong Liệt Vân cũng ở trong trạng thái dị biến tinh thần sao? Thế trước đó y đến Emir cướp đồ, là vì bản thân hay vì những người này? Nếu là vì những người này, dưới trạng thái phát cuồng gặp người liền giết, làm thế nào sẽ suy nghĩ đến những kẻ khác?
Đúng là đang buồn ngủ có người tới đưa gối, đang lúc Lê Hân nghi hoặc, gia hỏa ôm đùi bị lòng bàn chân ‘sờ’ mặt kia có chút vui sướng mà nói với Phong Liệt Vân: “Lão đại, anh hôm nay…… Sao lại bình thường lâu như vậy? Đến giờ ta còn chưa bị anh đả thương……”
Lê Hân: “……”
Tiện, thật cmn tiện! Đừng tưởng rằng hắn không ‘nhìn’ thấy, tinh thần lực của hắn rất lợi hại a, tương đối mẫn cảm với cảm xúc của người. Lúc tên này bị Phong Liệt Vân không ngừng dùng chân đá mặt, cảm xúc phát ra căn bản chính là sảng khoái! Nếu thật sự bị Phong Liệt Vân đả thương, hắn sẽ thật vui vẻ đi =_=
“Hiện giờ ta rất tỉnh táo” Phong Liệt Vân quơ quơ máy phát trong tay. “Nói không chừng về sau cũng sẽ luôn thanh tỉnh.”
“Đi thôi.” Thấy tất cả mọi người đều dùng dinh dưỡng tề xong, cho dù không cướp được cũng ăn được lọ, Phong Liệt Vân nhảy xuống chiến hạm, túm lấy chiến hạm khổng lồ đi về hướng không rõ, không biết y muốn đi đâu.
Đám người kia đi theo phía sau Phong Liệt Vân, thỉnh thoảng có người chảy nước miếng nhìn chằm chằm chiến hạm, Lê Hân nằm trong chiến hạm tiếp tục bị va đập đến lăn qua lăn lại, cơ thể trước sau vẫn ngủ say không thể tỉnh lại, chỉ có tinh thần lực vô cùng có tinh thần mà quan sát cái tinh cầu xa lạ này.
Nơi này không hẳn không có hằng tinh cung cấp độ ấm, chỉ là cách hằng tinh quá xa, nếu nói địa cầu là một ngày 24 giờ, như vậy ở đây lên khoảng 120 giờ mới có thể tính làm một ngày, mà trong 120 giờ này, chỉ có 5 giờ có ánh nắng.
Rét lạnh, đen tối, tinh cầu không có bất cứ sinh cơ nào, không có đồ ăn, nơi nơi đều là đói khát thậm chí người còn dị biến tinh thần. Như vậy những người đi theo phía sau Phong Liệt Vân này, vì sao lại lộ ra biểu tình thật thỏa mãn kia a?
Lê Hân đột nhiên nhớ tới một câu: Cực khổ sinh ra tín ngưỡng.
–
Mệnh lệnh của nữ đế Solaris đã được thi hành nghiêm ngặt chỉ trong 1 giờ ngắn ngủn, Nghiêm Sí cùng Grant nhanh chóng chuẩn bị xuất phát. Lúc này hiềm nghi của Nghiêm Sí đã được xóa bỏ, lại là nhân vật mấu chốt của hành động, Khởi Hàng đã được sửa chữa xong, lần này Nghiêm Sí không cần tiếp tục sử dụng cơ giáp dự phòng hay ngồi ké cơ giáp Grant.
Sau khi gấp rút tiếp nhận nhiệm vụ cơ mật từ chỗ Nghiêm Lẫm, Nghiêm Sí và Grant liền xuất phát bằng một chiếc tinh chiến hạm lưỡng dụng. Lần này chính là chấp hành nhiệm vụ cơ mật, không thể để quá nhiều người biết, hai người cũng không mang theo thủ hạ, vì vậy chỉ cần tinh hạm loại nhỏ này là được.
Bản thân Tây Á · Grant hoàn toàn không muốn chấp hành nhiệm vụ cùng Nghiêm Sí, trước kia khăng khăng tìm kiếm Nghiêm Sí là vì Nghiêm Sí có khả năng sống sốt siêu việt, nhưng đó không có nghĩa là quan hệ giữa hắn và người máy Nghiêm thiếu tướng này có bao nhiêu tốt đẹp. Muốn thảo luận với Nghiêm Sí một chút về cách hoàn thành nhiệm vụ như thế nào cho tốt hơn, nhân gia đều sẽ yêu cầu bạn lên kế hoạch trước, kiểm tra bổ sung thiếu sót, xác định tính vẹn toàn và tính khả thi của kế hoạch, suy xét đến tất cả các khả năng phát sinh tình huống đột xuất, để giảm bớt những tổn thất không cần thiết. Chờ sau khi làm xong tất cả, Nghiêm Sí mới có thể trích ra 5 phút đồng hồ từ chương trình huấn luyện, giấc ngủ cùng sinh hoạt của y để nghe kế hoạch của bạn.
Cái này cũng chưa phải quá phận nhất, quá phận nhất chính là, lúc bạn đang đắc ý dào dạt mà tự mãn đem kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết của mình nhất nhất giảng thuật với y, nhân gia sẽ yên lặng nhìn bạn, dùng quang não truyền đến một phần kế hoạch càng hoàn mỹ hơn lập tức hạ gục bạn, sau đó sẽ dùng ánh mắt ‘lãng phí thời gian của ta’ mà nhìn bạn một lát, rồi quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
Nếu bạn còn ngại chưa đủ nhục, một hai mặt dày mày dạn đi hỏi y rốt cuộc làm ra bản kế hoạch này từ lúc nào, nhân gia sẽ nói cho bạn, lúc huấn luyện thân thể bộ não được phóng thích, hoàn toàn có thể suy ngẫm. Chờ sau khi kết thúc huấn luyện, dành vài phút trong thời gian ngủ đem kế hoạch ghi vào quang não là được.
Có một số người, trời sinh chính là để làm bạn cảm thấy mình là một phế tài.
Lần này Grant quyết định cái gì cũng mặc kệ, chuyên tâm làm tài xế cho y, cái gì cũng nhường cho Nghiêm Sí lo đi.
Cố tình Nghiêm Sí lúc này căn bản không có kế hoạch gì, từ lúc bắt đầu nhận được nhiệm vụ này, tâm y đã rất loạn, loạn đến rối tinh rối mù. Lý trí cùng sứ mệnh đều nói cho y, lần này đến Emir cần phải tìm được ký ức bị mất của mình, vì an nguy của đế quốc, cũng là vì tồn vong của nhân loại, cần phải tìm được nguyên nhân chữa khỏi chấn thương tinh thần của mình. Chính là tình xúc lại ghìm chặt lấy lý trí, bản năng đang nói với y, không được!
Như thể nếu y làm như vậy, sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng rất quan trọng, sẽ hối hận cả đời.
Chính là, tình cảm có không muốn thì thế nào chứ? Đây là nhiệm vụ y cần phải hoàn thành.
Trên đường đi, y hoàn toàn không nghĩ đến sẽ làm thế nào sau khi tới Emir. Trước kia còn hy vọng bản thân có thể khôi phục ký ức, thế nhưng hiện tại, y hoàn toàn không muốn nhớ lại đã xảy ra chuyện gì ở Emir. Cho dù vĩnh viễn quên đi, cũng không muốn vĩnh viễn mất đi.
Đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, vừa mới đi qua một trạm không gian, bọn họ đang bình ổn bay trong vũ trụ. Nghiêm Sí đang lẩn tránh trong những suy nghĩ lộn xộn của chính mình, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
Không phải thiết bị đầu cuối cá nhân, thiết bị đầu cuối cá nhân của bọn họ đã bị quân bộ liên tục theo dõi từ lúc bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ cơ mật, thẳng đến khi kết thúc nhiệm vụ mới có thể ngừng việc theo dõi, đây cũng là một thủ đoạn dùng để bảo vệ cơ mật của đế quốc. Mà gia đình bọn họ có máy truyền tin đặc biệt có thể liên lạc với nhau, là sử dụng giữa những người trong nhà, lúc trước lúc y nhờ Thẩm Uyển Như đi cướp người, chính là dùng máy truyền tin này để liên lạc.
Lần này liên lạc với y cũng là Thẩm Uyển Như, Nghiêm Sí trước giờ rất yên tâm về biểu tỷ của mình, có thể liên lạc với y, nhất định đã thành công đoạt được Lê Hân rồi đi! Tâm tình Nghiêm thiếu tướng tốt lên một chút, rời khỏi phòng điều khiển để tránh Grant, đến phòng nghỉ tiếp nhận liên lạc, nhưng nhận được hoàn toàn không phải tin tốt, mà là tin dữ.
“…… Chiến hạm đến tọa độ này thì mất bóng, từ góc độ phản ứng năng lượng, chính là dị năng giả hệ không gian hiếm có. Trạng thái tinh thần của Phong Liệt Vân vẫn luôn không ổn định, đã ở Emir giết rất nhiều người, Lê Hân…… lành ít dữ nhiều.” Giọng Thẩm Uyển Như thật nặng nề, nàng đi tìm vợ đệ, cuối cùng chỉ có thể báo tin dữ cho đệ đệ, loại tâm tình này quả thực quá không xong.
Thậm chí còn nói, nàng ngay cả mặt Lê Hân cũng chưa nhìn thấy.
Thông qua một đường tiếp xúc này, thông qua biểu hiện của Phil, Eddie Rees cùng hải tặc tinh tế, Thẩm Uyển Như đã có ấn tượng đầu tiên với Lê Hân. Một đứa nhỏ đơn thuần, lương thiện hát hay chọc người ta yêu thích, cho dù nàng là đệ khống, cũng cảm thấy Lê Hân hoàn toàn xứng đôi với Nghiêm Sí. Thế nhưng bây giờ, Lê Hân cứ như vậy mất tích, không chỉ bị bắt bởi một người có khả năng hung bạo mọi lúc mọi nơi, mà còn bị đưa đến tinh hệ hắc ám, căn bản là cửu tử nhất sinh.
Phil nghe được từ Thẩm Uyển Như rằng Phong Liệt Vân là dị năng giả hệ không gian, sau khi hoàn toàn vô pháp truy tung, hắn thậm chí còn không thèm hỏi đến thân phận của Thẩm Uyển Như, cũng không đi hoài nghi chiếc tinh chiến hạm lưỡng dụng kiểu mới nhất của quân bộ kia. Hắn ngơ ngác nhìn phía tinh hệ xa xôi một lúc, cuối cùng lòng đầy đau khổ mà nhắm mắt, thấp giọng nói: “Quay về đi.”
“Vì sao phải về!” Hán Tư Đốn luôn là kẻ có khả năng giành nói trước Eddie Rees “Chúng ta đã đuổi đây rồi, chỉ là tinh hệ hắc ám thì thế nào!”
Nguyên thủy tinh rất ít người dị biến tinh thần, bọn họ cũng chưa kiến thức qua cảm nhiễm quần thể có bao nhiêu đáng sợ, không rõ tinh hệ hắc ám là địa phương như thế nào.
Phil lắc đầu: “Cũng không sợ bọn họ, tinh hệ hắc ám không có đế quốc cấp dưỡng, không có vũ khí, đối phó với bọn họ rất đơn giản. Cũng không phải sợ Phong Liệt Vân tạo nên cảm nhiễm quần thể, mà là……”
Có Lê Hân ở đó, Phil tin rằng bọn họ sẽ không dị biến tinh thần, chính là Lê Hân……
“Mà là Lê Hân, không có cách nào sống đến lúc chúng ta tới tìm hắn.” Phil nặng nề nói.
Thời điểm truy tung, hắn cũng đã vô cùng lo lắng. Nhớ tới vết máu điểm điểm trên mặt đất, nhớ tới thể chất đi chiến hạm vận tải đều phải sử dụng khoang ngủ bảo vệ của Lê Hân, thậm chí chưa chắc cậu ấy có thể cưỡi chiến hạm đến được chỗ này, huống chi là dịch chuyển không gian.
Lúc muốn lén chở Lê Hân đi, Phil đã hỏi qua bác sĩ Blake, Lê Hân có thể chịu được việc lặn lội đường xa hay không. Khi ấy bác sĩ Blake rất dứt khoát mà tỏ vẻ, sinh mệnh cacbon vô pháp thừa nhận dịch chuyển không gian, lực lượng đáng sợ của dịch chuyển không gian và năng lượng của bước nhảy thông đạo, sẽ làm toàn bộ cơ thể cacbon chia năm xẻ bảy.
Thời điểm Phong Liệt Vân sử dụng chiến hạm, Phil còn có thể ôm tâm lý may mắn. Nhưng hiện tại, Phong Liệt Vân sử dụng dịch chuyển không gian, nếu y không tách một phần lực lượng bảo hộ cho Lê Hân, như vậy kết cục của Lê Hân chỉ có một —— cậu ta phải chết không thể nghi ngờ.
Trên thế giới này, luôn có quá nhiều thứ bất lực. Năng lực của hắn quá mức bé nhỏ, không có cách nào cứu được Lê Hân, càng không có cách nào tìm Phong Liệt Vân báo thù.
Người đã chết, Phil không tiếp tục kiêng kị nữa, đem thân phận cacbon của Lê Hân báo cho mọi người, sau khi nghe được thể chất của cậu ta, Eddie Rees và Hán Tư Đốn cũng trầm mặc, Thẩm Uyển Như càng hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình.
Cacbon, kia đã là sinh vật hơn 1 ngàn năm trước. Ở trước khi nhân loại tiếp nhận hạt silicon, tỉ lệ tử vong có bao nhiêu cao, Thẩm Uyển Như biết rõ. Trong lịch sử nhân loại nhiều năm như vậy, đừng nói hoàn toàn phản tổ cacbon, chính là người có gien không hoàn toàn tiếp nhận hạt silicon, cũng rất khó sống được.
Nàng đem chân tướng tàn khốc này nói cho Nghiêm Sí.
Nghiêm Sí không có biểu tình gì, y chỉ nói với biểu tỷ: “Tọa độ này, tỷ đến gần đây đón một người.”
Dứt lời, y buông máy truyền tin, trầm mặc và kìm nén đi vào phòng điều khiển, bắt lấy Grant nói với hắn: “Mở hình thức vô dưỡng*, hoặc là sau khi rời khỏi đây tiến vào Viễn Hàng.”
*Dưỡng ở đây là khí, vô dưỡng là kiểu yếm khí, nín thở
“?” Grant khó hiểu mà nhìn y.
“Sau 24 giờ thượng tướng Thẩm Uyển Như sẽ đến đây đón ngươi, làm ơn sống đến khi nàng đến cứu viện.”
Nắm tay đốt ngọn lửa đánh vào mông Grant, tinh hạm mở cửa, Grant bị Nghiêm Sí tàn nhẫn quăng ra ngoài. Hắn ngay cả thời gian kháng nghị cũng không có, tinh hạm loại nhỏ đột nhiên tăng tốc, xoay chuyển hướng, căn bản không phải đường đi đến Emir.
“Nghiêm Sí ngươi cái đồ #¥%¥¥¥%##!!” Grant đang ở trong vũ trụ mà không có bất kỳ bảo hộ nào, cũng không thể mắng thành tiếng, chỉ có thể rống giận trong lòng. Cũng may hắn nhanh chóng mở ra hình thức vô dưỡng, Viễn Hàng cũng ở trong xích không gian, hẳn là có thể chống đỡ được 24 giờ, chờ đến khi Thẩm thượng tướng tới cứu viện.
Nghiêm Sí định vị tinh đồ đến tinh hệ hắc ám, chẳng sợ cửu tử nhất sinh cũng vậy, chẳng sợ chỉ có một chút khả năng cũng vậy, chẳng sợ ngay cả thi thể cũng tìm không thấy cũng vậy, chẳng sợ bị mang tội phản quốc… cũng chả sao.
Hãy để y, tùy hứng một lần này đi.
Tác giả :
Thanh Sắc Vũ Dực