Tính Sư
Chương 9: Lâm – 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Canh bà bà, chuyên nấu canh thịt người. Mặt người một chân, thích ăn cơm thừa canh cặn, ẩn náu ở nơi khói lửa nồng đậm, ngày trốn đêm ra.
Tại Mạnh thành ở Nam Xương có người đàn bà họ Lâm, một hôm nọ khi vào bếp lấy gạo thì trông thấy một bà già thấp lùn một chân nấp dưới bếp lò, Lâm thị sợ hãi khóc thét, khốn nỗi phu quân ra ngoài chưa về, Lâm thị liền gặp bất trắc.
Đêm đến, người chồng về nhà, chưa vào cửa đã ngửi thấy trong nhà có mùi thịt nức mũi, người chồng sinh nghi, bèn mở nồi lấy bát định nếm thử, nhưng khi cúi đầu thì kinh hãi phát hiện đầu người và chân tay nổi lềnh phềnh trong nồi, lúc ấy người chồng mới biết có túy lẻn vào nhà.
——《Tính thư • Thiên về Lâm thị》
……
“Mau làm thức ăn đi, nhanh tay nhanh chân lên coi, mười mấy phòng bao lớn trên lầu đang giục kia kìa. Đúng đúng đúng, chớ có làm lỡ việc, động tác mau lẹ lên. Nữ đồng chí đang làm biếng đằng kia, tôi nói cô đấy, cô bưng canh gà nhân sâm đứng đực ra đó như cây Hàng Ma trượng làm gì? Con gà trong bát canh bay ra gáy với cô được chắc……”
Trước cửa căn bếp chính của quán cơm Lãng Uyển, gã quản lý trung niên hói đầu đang ưỡn cái bụng lớn la hét quạo quọ với bên trong, các nhân viên ai nấy đều nơm nớp căng thẳng, phải tung hết bản lĩnh ra mới có thể hoàn thành công việc trong giờ cao điểm bữa tối.
Đáng tiếc dù làm việc với cường độ cao như thế, nhóm nhân viên với đồng lương bèo bọt này còn phải mỗi ngày chịu đựng sự nhục mạ chửi bởi của quản lý.
Vất vả chịu mắng vượt qua ba giờ đồng hồ đáng sợ nhất trong ngày hôm nay, Lâm Thanh Bình cuối cùng cũng có thể dừng tay lấy hơi, chị ta đưa tay tháo chiếc khăn lụa màu đen đeo trên cổ ra, bấy giờ mới kiệt sức đi tới một góc trong bếp, nhỏ giọng tán gẫu với các đồng nghiệp cũng đang nhễ nhại mồ hôi.
“Lão Tào béo này đúng là càng ngày càng đáng ghét, ỷ mình là em vợ ông chủ chi nhánh nên mới được làm cái chức quản lý chó má, mặt mũi thì y như Nhạc Vân Bằng cắt mắt hai mí, làm người ta nhìn lão mà muốn tát cho mấy phát, tai to mặt lớn thế kia chắc lấy dao phay chặt cũng phải được ba mâm……”
(This is Nhạc Vân Bằng)
Nghe cậu thanh niên vừa tháo nút đồng phục ra quạt gió vừa chửi gã quản lý mập ngọt xớt như vậy, mấy phục vụ đứng cạnh Lâm Thanh Bình cũng ghét quản lý Tào liền bật cười khúc khích, Lâm Thanh Bình vốn đang mệt rã rời, thế mà bỗng dưng cũng vui lây bởi bầu không khí rôm rả ấy.
Nhưng chị ta còn chưa kịp cười thì cổ họng bỗng ngứa ngáy dữ dội, liền che miệng ho khan kịch liệt, mấy nhân viên phục vụ đang nhỏ giọng đùa giỡn ở gần đó thấy thế thì ngạc nhiên, vội vàng hỏi han tình huống của chị.
“Ối ối ối? Chị Bình? Chị có sao không? Mau đi lấy nước mau đi lấy nước……”
Những đồng nghiệp có quan hệ tốt với chị ta liền chủ động lấy cốc đi rót nước nóng, Lâm Thanh Bình nhíu chặt lông mày, gục đầu xua tay ý bảo không cần. Vất vả lắm mới thở ra một hơi, người đàn bà ốm yếu này mới nở nụ cười nhợt nhạt, giải thích rằng:
“Gần nhất thời tiết không tốt cho nên cảm mạo ấy mà, cảm ơn mọi người, không có việc gì đâu……”
Nghe câu trả lời yếu ớt mỏi mệt đó, mọi người đều lộ ra ánh mắt đồng tình và xót xa, ai cũng biết nửa năm trước Lâm Thanh Bình mới ly hôn với người chồng nghiện ma túy, bây giờ phải một mình nuôi hai đứa con đang tuổi ăn học, hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn.
Chị chỉ đi làm thiếu một ngày thôi thì cũng khó mà giữ được công việc này, gã quản lý Tào hung thần ác sát kia không phải người dễ nói chuyện, mấy cô gái có chút nhan sắc muốn xin nghỉ cũng bị gã ta làm khó đủ đường, cho nên dù đang ốm nặng, người đàn bà phải một mình gồng gánh gia đình vẫn kiên trì đi làm mỗi ngày.
Chuyện này nghe có vẻ hơi thảm thật, nhưng khốn nỗi cuộc sống hiện thực còn thảm hơn Lâm Thanh Bình rất rất nhiều. Mọi người liên tưởng đến cuộc sống của chính mình còn rất nhiều khó khăn, không thể giúp đỡ thực chất quá nhiều cho Lâm Thanh Bình, cuối cùng bọn họ chỉ đành thở dài, an ủi mấy câu rồi thôi.
Sống đến ngần này tuổi, Lâm Thanh Bình đương nhiên cũng quen với tình huống như thế rồi, những người thuộc giai cấp tầng chót như bọn họ, hầu như nhà ai cũng có phiền phức không thể nào giải quyết được.
Khi mà chất lượng sinh hoạt của bản thân còn chưa được bảo đảm, chẳng ai tự dưng lại đi giúp một người chỉ có quan hệ bình thường với mình cả. Mang theo suy nghĩ như vậy, Lâm Thanh Bình đỡ vách tường chật vật đứng lên, bên tai chợt truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Chị có muốn đổi ca sớm mai với tôi không? Bình thường tôi cũng không có việc gì quan trọng, làm thêm một ca sớm cũng không sao, chị sang bên kia lấy tiền công rồi đến bệnh viện khám thử xem đi?”
Nghe thấy giọng nói khiến mình căng thẳng kia, Lâm Thanh Bình ngớ ra ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy người đàn ông cao gầy trước mặt mình kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, chị ta lắc đầu vừa lúng túng vừa sợ hãi.
Nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, người đàn bà nơm nớp lo sợ này vội vàng đè nén nỗi xấu hổ trong lòng xuống, nhưng Lâm Thanh Bình còn chưa mở miệng thì mấy phục vụ mà ngày thường rất ôn hòa với chị ta đã lập tức buông lời xỉa xói chế giễu người đàn ông vừa tiến vào.
“Chao ôi, tôi thấy có vài người giỏi thật đấy, tay chân không sạch sẽ mà bây giờ còn bày đặt giả làm người tốt cơ à. Ỷ nhà bếp không có camera, không có ông chủ giám sát, cho nên chắc đang đắc chí lắm nhỉ? Hay là giao hết mấy thứ bếp bị mất ra đây rồi hẵng quay lại giả làm người tốt đi. Mỗi con cá đao giá tận hai, ba vạn đồng tiền đấy, lấy thêm hai con nữa là đủ tiền trả trước mua nhà ở thành phố này rồi. Chị Bình, chị đừng nói chuyện với cái hạng trộm cắp này, mới đó là dơ bẩn hết cả không khí rồi……”
“Đúng đấy đúng đấy, chẳng biết lấy đâu ra mặt mũi mà tiếp tục ở lại đây nữa. Nghe nói vì có tiền án nên mới không tìm được việc làm, lần này nhờ có người quen giới thiệu nên qua đây, khiến bạn mình xấu mặt như thế đúng là không biết ngại. Tiền biển thủ vào tay có chia một nửa cho anh em tốt không? Chuyện vui thế này chắc phải bao cơm mời khách ấy chứ nhỉ? Thó được cả đống tiền như thế cơ mà, người như chúng ta mua xổ số cũng chẳng được may mắn nhường ấy, còn người ta chỉ cần động tay cái thôi……”
Người bình thường mà nghe những lời cay nghiệt chướng tai ấy thì hẳn sẽ vô cùng tức giận, nhưng người đàn ông lại chẳng phản ứng gì trước sự giễu cợt của mọi người, dường như đã tập mãi thành quen, làm như không nghe thấy, y không nói gì thêm nữa mà quay người đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn người đàn ông bước từng bước lướt qua đám nhân viên phục vụ luôn la xánh mình, tiếp tục đi ra ngoài phòng lớn làm công việc thường lệ, qua hồi lâu Lâm Thanh Bình mới lạnh người cúi đầu run rẩy nắm chặt cổ tay của mình.
Người xưa có câu, không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa.
Thực tế đúng là như vậy, phàm là kẻ làm chuyện xấu, nếu nói mình không hề mảy may chột dạ thì nhất định là nói dối.
Hơn 40 năm sống trên đời Lâm Thanh Bình cũng an phận thủ thường giống như hết thảy người bình thường khác, nhưng gần đây, chị ta lại làm ra một chuyện vô cùng xấu xa.
Chuyện xấu xa này mang đến ảnh hưởng vô cùng ác liệt, suýt chút nữa khiến tất mọi người trong bếp phải đền tiền và chịu trách nhiệm hình sự, bây giờ mỗi lần chạm mặt người đồng nghiệp mới tên Tần Giao kia, lương tâm và đạo đức của chị ta lại bị giày xéo, mà vào những tình huống như vừa rồi, cảm giác giày xéo ấy lại tăng lên không chỉ gấp bội.
Vô số lần chị ta muốn lén lút nói lời xin lỗi với người đồng nghiệp rõ ràng chẳng làm gì xấu nhưng lại bị mình tổn hại danh dự này, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, chị ta lại rút lui.
Lý do chọn lùi bước đương nhiên vẫn là cái kia, chị ta không thể nào chịu được cái giá đau đớn phải trả nếu đánh mất công việc vì tội ăn cắp, bởi vì chị ta còn có một người mẹ đáng thương, còn có đám con thơ phải vất vả nuôi nấng. Nhưng đồng thời, sai lầm gây ra bởi ác niệm nhất thời ấy cũng khiến người đàn bà này dù đang ốm nặng nhưng vẫn chẳng được một phút yên ổn.
Sắc mặt Lâm Thanh Bình càng trắng bệch ra, các đồng nghiệp xung quanh tuy vừa mới kéo chị ta cùng xua đuổi Tần Giao đi, nhưng chẳng một ai như Tần Giao chủ động hỏi chị ta có muốn đổi ca hay không.
Chuyện trên đời này có đôi khi vừa hiện thực lại vừa mỉa mai như vậy đấy, trong khi người đàn bà bất lực này đang thầm xin lỗi Tần Giao vô số lần, thì ở một bên khác, kẻ vừa bị tập thể xa lánh, bắt nạt hội đồng —— Tần Giao vẫn như thường lệ chậm rãi băng qua hành lang quán cơm Lãng Uyển, hoàn thành phần công việc của mình.
Cái từ “Bị bắt nạt hội đồng” văn vẻ này dĩ nhiên không phải tự Tần Giao nghĩ ra được, nói đến nguồn gốc của từ này thì phải nhắc đến một người mà gần đây duy trì quan hệ khá bình thường với y.
Người này đương nhiên chính là vị đại thiếu gia tên Tấn Hành kia, tuy hiện tại mới chỉ gặp gỡ mấy lần, nhưng Tần Giao và vị Tấn đại thiếu mà trên danh nghĩa đang chuẩn bị cùng y bước vào nấm mồ hôn nhân kia, so với nói là hẹn hò nỗ lực bồi đắp tình cảm trước khi cưới, thì chẳng thà nói là hai bên vừa khéo chẳng có việc gì làm, cho nên mới cần tìm một chỗ cùng nhau ăn cơm.
Ít nhất điểm tiến bộ rõ rệt là, dạo gần đây mỗi khi hẹn y ra ngoài chơi, Tấn Hành rốt cuộc không còn biểu hiện đứng ngồi không yên như lúc trước nữa.
Đối với thái độ thất thường của Tấn Hành, Thôi Đinh Đông đưa ra đánh giá rằng kẻ có tiền quả nhiên toàn là đám đầu óc có vấn đề, thậm chí còn so sánh Tấn đại thiếu khó hầu hạ với đại tiểu thư chưa lấy chồng, Tần Giao nghe mà suýt thì phá ra cười ha ha, rồi cũng chẳng tỏ thái độ gì.
Thế nhưng sau đó bất luận Tấn Hành tìm y vào lúc nào, y đều không từ chối.
Hai người bọn họ đều không chủ động nhắc tới lần đầu gặp mặt lúng túng một tháng trước. Dù sao hiện tại trong mắt tất cả mọi người, bao gồm cả con mèo Tấn Hành nuôi, hai người họ cũng đã làm tốt chuẩn bị để nhanh chóng kết hôn về chung một nhà rồi.
Chuyện này có thể phát triển theo hướng thuận lợi, ông nội của Tấn Hành đương nhiên là người đầu tiên tỏ ra hài lòng, cháu trai Tấn Trường Minh của hắn có vẻ cũng rất vui vì sắp được làm người thân với chú Tần tốt bụng dễ mến. Mà sau một tháng thường xuyên tiếp xúc với nhau, cho dù trước kia hai người không hợp ý thì hiện giờ thi thoảng cả hai vẫn có thể trò chuyện tán gẫu trong bầu không khí bình thường.
Cho nên vào cuối tuần trước y và Tấn Hành ra ngoài cùng ăn cơm tối, Tần Giao bèn thuận miệng dùng mẫu câu nổi tiếng “Anh có một người bạn gần đây anh ta làm sao làm sao” để miêu tả đại khái vấn đề mình gặp phải trong công việc không dễ kiếm được này.
Dạo gần đây Tấn đại thiếu hầu như đều dành ra thời gian nhất định để đi ăn hoặc xem phim cùng với y. Lúc đó sau khi kiên nhẫn nghe y giãi bày xong, hắn rất hùng hồn đưa cho chủ nhân của câu chuyện kia năm chữ như thế này.
Bị bắt nạt hội đồng.
Cá nhân Tần Giao cảm thấy năm chữ này rất hình tượng, nghe cực kỳ phù hợp với trạng thái trước mắt của y, bị người ta khinh bỉ ra mặt, bị người ta chán ghét dữ dội, có thể nói là người người hô đánh hô chém.
Mặc dù hoàn toàn không biết người bạn xui xẻo mà y nói chính là y, Tấn Hành lại có thể đưa ra năm chữ biểu đạt cực kỳ chính xác như thế, về điểm này thì phải khen ngợi Tấn đại thiếu ngày nào cũng tự giác bồi dưỡng tri thức văn học.
Đáng tiếc cho dù đã xác định rất chuẩn xác, Tần Giao vẫn chẳng thể rửa sạch hiềm nghi ăn trộm do bản thân từng có tiền án. Mà thật sự ở trình độ nào đó, y cũng chẳng quá quan tâm những người này nghĩ sao về mình, cho nên vẫn tiếp tục mặt dày đi làm ở quán cơm.
Dù sao công việc này cũng là do huynh đệ Thôi Đinh Đông của y giới thiệu cho, nếu chỉ vì bị người ta nói vào nói ra mấy câu mà thôi việc thì chậu nước bẩn này nhất định sẽ giội lên người y. Cho nên Tần Giao mỗi ngày vẫn đi làm bình thường như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, đằng nào không có chứng cớ xác thực thì cũng không ai có thể đuổi y đi được.
Thôi Đinh Đông không chỉ một lần bày tỏ sự bội phục đối với tố chất tâm lý mạnh mẽ của y, nhưng cậu ta không biết là, đối với Tần Giao mà nói, mức độ thế này thật sự chưa phải chuyện to tát gì.
Tiếp tục duy trì trạng thái làm việc cường độ cao tại quán cơm rồi lại làm thêm ca hai tiếng đồng hồ nữa, mãi sau 10 giờ tối, Tần Giao cuối cùng mới được tan làm. Trước khi rời khỏi quán cơm tên Lãng Uyển này, y bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Tấn Hành.
【Cuối tuần này em có việc ra ngoài.】
Không thể không nói, trên đời này có người như thể bẩm sinh không chịu nổi khen ngợi vậy, giọng điệu kiểu bàn giao công việc thế này gặp ai tố chất tâm lý kém chắc còn tưởng là Tấn Hành có ý kiến với mình.
Tần Giao xem ra đã tập mãi thành quen, y cúi đầu châm cho mình điếu thuốc, cầm di động lên xem, đang định trả lời “Anh biết rồi” thì bên kia đã nghiêm túc gửi thêm một tin nữa.
【Bao giờ về em sẽ bù sau.】
Chẳng hiểu sao lại tưởng tượng ra giọng điệu của Tấn Hành khi nói lời này, bệnh nhân Tần Giao – mắc chứng OCD cấp độ nặng chỉ cần nhận được tin nhắn thì nhất định phải trả lời – bèn suy tư một chốc, sau đó dựa vào tủ chứa đồ trong quán để nhập tin nhắn.
Nhưng không đợi y gửi tin nhắn ngắn ngủi trả lời Tấn Hành thì bên tai bỗng truyền đến tiếng la hét điên cuồng thảm thiết của phụ nữ.
Ý thức được hình như xảy ra chuyện gì, y lập tức để điện thoại xuống, bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, men theo âm thanh cùng mấy người đồng nghiệp đi tới nơi phát ra tiếng kêu đáng sợ kia. Tần Giao và mấy nữ phục vụ cùng dừng lại trước cánh cửa bếp, chú ý thấy mấy cô gái tuổi không lớn lắm đang sợ hãi hoảng loạn, y bèn ra hiệu cho bọn họ lùi về sau một chút.
“Cám ơn…… Cám ơn anh…… Anh Tần……”
Một cô nàng từng nhiều lần châm chọc khiêu khích Tần Giao vì chuyện ăn cắp liền trốn ra sau lưng y như thỏ con, hành động này của cô ta cũng lập tức kéo theo mấy cô gái đang sợ tái mặt khác.
Thấy thế, Tần Giao cũng chẳng nói gì, y cúi đầu dụi tắt điếu thuốc trong tay, rồi nhấc một chân dễ dàng đạp tung cánh cửa đóng kín trước mặt.
Tuy nhiên sau khi đi vào, Tần Giao mới để ý thấy bên trong ngoại trừ Lâm Thanh Bình đang tái mặt chỉ vào nồi nước sôi ùng ục cách đó không xa, thì còn có một thi thể mập mạp ngập mặt trong nồi nước nóng, nguyên cả cái đầu rõ ràng sắp bị nấu chín.
Mấy cô gái đi theo sau y cùng tiến vào, giờ khắc này cũng xui xẻo nhìn thấy cảnh tượng ấy. Bọn họ ngã nhào ra đất, gào khóc kêu cứu:
“Cứu…… Cứu với!!! Có người…… Có người chết!!!! Bớ người ta tới đây mau!!! Có người…… Có người chết!!!!”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Hề, phần mới bắt đầu =v=
Editor: Từ phần họ Lâm này hai người thân nhau hơn rồi nên mình để xưng hô “anh – em” nha.
Canh bà bà, chuyên nấu canh thịt người. Mặt người một chân, thích ăn cơm thừa canh cặn, ẩn náu ở nơi khói lửa nồng đậm, ngày trốn đêm ra.
Tại Mạnh thành ở Nam Xương có người đàn bà họ Lâm, một hôm nọ khi vào bếp lấy gạo thì trông thấy một bà già thấp lùn một chân nấp dưới bếp lò, Lâm thị sợ hãi khóc thét, khốn nỗi phu quân ra ngoài chưa về, Lâm thị liền gặp bất trắc.
Đêm đến, người chồng về nhà, chưa vào cửa đã ngửi thấy trong nhà có mùi thịt nức mũi, người chồng sinh nghi, bèn mở nồi lấy bát định nếm thử, nhưng khi cúi đầu thì kinh hãi phát hiện đầu người và chân tay nổi lềnh phềnh trong nồi, lúc ấy người chồng mới biết có túy lẻn vào nhà.
——《Tính thư • Thiên về Lâm thị》
……
“Mau làm thức ăn đi, nhanh tay nhanh chân lên coi, mười mấy phòng bao lớn trên lầu đang giục kia kìa. Đúng đúng đúng, chớ có làm lỡ việc, động tác mau lẹ lên. Nữ đồng chí đang làm biếng đằng kia, tôi nói cô đấy, cô bưng canh gà nhân sâm đứng đực ra đó như cây Hàng Ma trượng làm gì? Con gà trong bát canh bay ra gáy với cô được chắc……”
Trước cửa căn bếp chính của quán cơm Lãng Uyển, gã quản lý trung niên hói đầu đang ưỡn cái bụng lớn la hét quạo quọ với bên trong, các nhân viên ai nấy đều nơm nớp căng thẳng, phải tung hết bản lĩnh ra mới có thể hoàn thành công việc trong giờ cao điểm bữa tối.
Đáng tiếc dù làm việc với cường độ cao như thế, nhóm nhân viên với đồng lương bèo bọt này còn phải mỗi ngày chịu đựng sự nhục mạ chửi bởi của quản lý.
Vất vả chịu mắng vượt qua ba giờ đồng hồ đáng sợ nhất trong ngày hôm nay, Lâm Thanh Bình cuối cùng cũng có thể dừng tay lấy hơi, chị ta đưa tay tháo chiếc khăn lụa màu đen đeo trên cổ ra, bấy giờ mới kiệt sức đi tới một góc trong bếp, nhỏ giọng tán gẫu với các đồng nghiệp cũng đang nhễ nhại mồ hôi.
“Lão Tào béo này đúng là càng ngày càng đáng ghét, ỷ mình là em vợ ông chủ chi nhánh nên mới được làm cái chức quản lý chó má, mặt mũi thì y như Nhạc Vân Bằng cắt mắt hai mí, làm người ta nhìn lão mà muốn tát cho mấy phát, tai to mặt lớn thế kia chắc lấy dao phay chặt cũng phải được ba mâm……”
(This is Nhạc Vân Bằng)
Nghe cậu thanh niên vừa tháo nút đồng phục ra quạt gió vừa chửi gã quản lý mập ngọt xớt như vậy, mấy phục vụ đứng cạnh Lâm Thanh Bình cũng ghét quản lý Tào liền bật cười khúc khích, Lâm Thanh Bình vốn đang mệt rã rời, thế mà bỗng dưng cũng vui lây bởi bầu không khí rôm rả ấy.
Nhưng chị ta còn chưa kịp cười thì cổ họng bỗng ngứa ngáy dữ dội, liền che miệng ho khan kịch liệt, mấy nhân viên phục vụ đang nhỏ giọng đùa giỡn ở gần đó thấy thế thì ngạc nhiên, vội vàng hỏi han tình huống của chị.
“Ối ối ối? Chị Bình? Chị có sao không? Mau đi lấy nước mau đi lấy nước……”
Những đồng nghiệp có quan hệ tốt với chị ta liền chủ động lấy cốc đi rót nước nóng, Lâm Thanh Bình nhíu chặt lông mày, gục đầu xua tay ý bảo không cần. Vất vả lắm mới thở ra một hơi, người đàn bà ốm yếu này mới nở nụ cười nhợt nhạt, giải thích rằng:
“Gần nhất thời tiết không tốt cho nên cảm mạo ấy mà, cảm ơn mọi người, không có việc gì đâu……”
Nghe câu trả lời yếu ớt mỏi mệt đó, mọi người đều lộ ra ánh mắt đồng tình và xót xa, ai cũng biết nửa năm trước Lâm Thanh Bình mới ly hôn với người chồng nghiện ma túy, bây giờ phải một mình nuôi hai đứa con đang tuổi ăn học, hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn.
Chị chỉ đi làm thiếu một ngày thôi thì cũng khó mà giữ được công việc này, gã quản lý Tào hung thần ác sát kia không phải người dễ nói chuyện, mấy cô gái có chút nhan sắc muốn xin nghỉ cũng bị gã ta làm khó đủ đường, cho nên dù đang ốm nặng, người đàn bà phải một mình gồng gánh gia đình vẫn kiên trì đi làm mỗi ngày.
Chuyện này nghe có vẻ hơi thảm thật, nhưng khốn nỗi cuộc sống hiện thực còn thảm hơn Lâm Thanh Bình rất rất nhiều. Mọi người liên tưởng đến cuộc sống của chính mình còn rất nhiều khó khăn, không thể giúp đỡ thực chất quá nhiều cho Lâm Thanh Bình, cuối cùng bọn họ chỉ đành thở dài, an ủi mấy câu rồi thôi.
Sống đến ngần này tuổi, Lâm Thanh Bình đương nhiên cũng quen với tình huống như thế rồi, những người thuộc giai cấp tầng chót như bọn họ, hầu như nhà ai cũng có phiền phức không thể nào giải quyết được.
Khi mà chất lượng sinh hoạt của bản thân còn chưa được bảo đảm, chẳng ai tự dưng lại đi giúp một người chỉ có quan hệ bình thường với mình cả. Mang theo suy nghĩ như vậy, Lâm Thanh Bình đỡ vách tường chật vật đứng lên, bên tai chợt truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Chị có muốn đổi ca sớm mai với tôi không? Bình thường tôi cũng không có việc gì quan trọng, làm thêm một ca sớm cũng không sao, chị sang bên kia lấy tiền công rồi đến bệnh viện khám thử xem đi?”
Nghe thấy giọng nói khiến mình căng thẳng kia, Lâm Thanh Bình ngớ ra ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy người đàn ông cao gầy trước mặt mình kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, chị ta lắc đầu vừa lúng túng vừa sợ hãi.
Nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, người đàn bà nơm nớp lo sợ này vội vàng đè nén nỗi xấu hổ trong lòng xuống, nhưng Lâm Thanh Bình còn chưa mở miệng thì mấy phục vụ mà ngày thường rất ôn hòa với chị ta đã lập tức buông lời xỉa xói chế giễu người đàn ông vừa tiến vào.
“Chao ôi, tôi thấy có vài người giỏi thật đấy, tay chân không sạch sẽ mà bây giờ còn bày đặt giả làm người tốt cơ à. Ỷ nhà bếp không có camera, không có ông chủ giám sát, cho nên chắc đang đắc chí lắm nhỉ? Hay là giao hết mấy thứ bếp bị mất ra đây rồi hẵng quay lại giả làm người tốt đi. Mỗi con cá đao giá tận hai, ba vạn đồng tiền đấy, lấy thêm hai con nữa là đủ tiền trả trước mua nhà ở thành phố này rồi. Chị Bình, chị đừng nói chuyện với cái hạng trộm cắp này, mới đó là dơ bẩn hết cả không khí rồi……”
“Đúng đấy đúng đấy, chẳng biết lấy đâu ra mặt mũi mà tiếp tục ở lại đây nữa. Nghe nói vì có tiền án nên mới không tìm được việc làm, lần này nhờ có người quen giới thiệu nên qua đây, khiến bạn mình xấu mặt như thế đúng là không biết ngại. Tiền biển thủ vào tay có chia một nửa cho anh em tốt không? Chuyện vui thế này chắc phải bao cơm mời khách ấy chứ nhỉ? Thó được cả đống tiền như thế cơ mà, người như chúng ta mua xổ số cũng chẳng được may mắn nhường ấy, còn người ta chỉ cần động tay cái thôi……”
Người bình thường mà nghe những lời cay nghiệt chướng tai ấy thì hẳn sẽ vô cùng tức giận, nhưng người đàn ông lại chẳng phản ứng gì trước sự giễu cợt của mọi người, dường như đã tập mãi thành quen, làm như không nghe thấy, y không nói gì thêm nữa mà quay người đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn người đàn ông bước từng bước lướt qua đám nhân viên phục vụ luôn la xánh mình, tiếp tục đi ra ngoài phòng lớn làm công việc thường lệ, qua hồi lâu Lâm Thanh Bình mới lạnh người cúi đầu run rẩy nắm chặt cổ tay của mình.
Người xưa có câu, không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa.
Thực tế đúng là như vậy, phàm là kẻ làm chuyện xấu, nếu nói mình không hề mảy may chột dạ thì nhất định là nói dối.
Hơn 40 năm sống trên đời Lâm Thanh Bình cũng an phận thủ thường giống như hết thảy người bình thường khác, nhưng gần đây, chị ta lại làm ra một chuyện vô cùng xấu xa.
Chuyện xấu xa này mang đến ảnh hưởng vô cùng ác liệt, suýt chút nữa khiến tất mọi người trong bếp phải đền tiền và chịu trách nhiệm hình sự, bây giờ mỗi lần chạm mặt người đồng nghiệp mới tên Tần Giao kia, lương tâm và đạo đức của chị ta lại bị giày xéo, mà vào những tình huống như vừa rồi, cảm giác giày xéo ấy lại tăng lên không chỉ gấp bội.
Vô số lần chị ta muốn lén lút nói lời xin lỗi với người đồng nghiệp rõ ràng chẳng làm gì xấu nhưng lại bị mình tổn hại danh dự này, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, chị ta lại rút lui.
Lý do chọn lùi bước đương nhiên vẫn là cái kia, chị ta không thể nào chịu được cái giá đau đớn phải trả nếu đánh mất công việc vì tội ăn cắp, bởi vì chị ta còn có một người mẹ đáng thương, còn có đám con thơ phải vất vả nuôi nấng. Nhưng đồng thời, sai lầm gây ra bởi ác niệm nhất thời ấy cũng khiến người đàn bà này dù đang ốm nặng nhưng vẫn chẳng được một phút yên ổn.
Sắc mặt Lâm Thanh Bình càng trắng bệch ra, các đồng nghiệp xung quanh tuy vừa mới kéo chị ta cùng xua đuổi Tần Giao đi, nhưng chẳng một ai như Tần Giao chủ động hỏi chị ta có muốn đổi ca hay không.
Chuyện trên đời này có đôi khi vừa hiện thực lại vừa mỉa mai như vậy đấy, trong khi người đàn bà bất lực này đang thầm xin lỗi Tần Giao vô số lần, thì ở một bên khác, kẻ vừa bị tập thể xa lánh, bắt nạt hội đồng —— Tần Giao vẫn như thường lệ chậm rãi băng qua hành lang quán cơm Lãng Uyển, hoàn thành phần công việc của mình.
Cái từ “Bị bắt nạt hội đồng” văn vẻ này dĩ nhiên không phải tự Tần Giao nghĩ ra được, nói đến nguồn gốc của từ này thì phải nhắc đến một người mà gần đây duy trì quan hệ khá bình thường với y.
Người này đương nhiên chính là vị đại thiếu gia tên Tấn Hành kia, tuy hiện tại mới chỉ gặp gỡ mấy lần, nhưng Tần Giao và vị Tấn đại thiếu mà trên danh nghĩa đang chuẩn bị cùng y bước vào nấm mồ hôn nhân kia, so với nói là hẹn hò nỗ lực bồi đắp tình cảm trước khi cưới, thì chẳng thà nói là hai bên vừa khéo chẳng có việc gì làm, cho nên mới cần tìm một chỗ cùng nhau ăn cơm.
Ít nhất điểm tiến bộ rõ rệt là, dạo gần đây mỗi khi hẹn y ra ngoài chơi, Tấn Hành rốt cuộc không còn biểu hiện đứng ngồi không yên như lúc trước nữa.
Đối với thái độ thất thường của Tấn Hành, Thôi Đinh Đông đưa ra đánh giá rằng kẻ có tiền quả nhiên toàn là đám đầu óc có vấn đề, thậm chí còn so sánh Tấn đại thiếu khó hầu hạ với đại tiểu thư chưa lấy chồng, Tần Giao nghe mà suýt thì phá ra cười ha ha, rồi cũng chẳng tỏ thái độ gì.
Thế nhưng sau đó bất luận Tấn Hành tìm y vào lúc nào, y đều không từ chối.
Hai người bọn họ đều không chủ động nhắc tới lần đầu gặp mặt lúng túng một tháng trước. Dù sao hiện tại trong mắt tất cả mọi người, bao gồm cả con mèo Tấn Hành nuôi, hai người họ cũng đã làm tốt chuẩn bị để nhanh chóng kết hôn về chung một nhà rồi.
Chuyện này có thể phát triển theo hướng thuận lợi, ông nội của Tấn Hành đương nhiên là người đầu tiên tỏ ra hài lòng, cháu trai Tấn Trường Minh của hắn có vẻ cũng rất vui vì sắp được làm người thân với chú Tần tốt bụng dễ mến. Mà sau một tháng thường xuyên tiếp xúc với nhau, cho dù trước kia hai người không hợp ý thì hiện giờ thi thoảng cả hai vẫn có thể trò chuyện tán gẫu trong bầu không khí bình thường.
Cho nên vào cuối tuần trước y và Tấn Hành ra ngoài cùng ăn cơm tối, Tần Giao bèn thuận miệng dùng mẫu câu nổi tiếng “Anh có một người bạn gần đây anh ta làm sao làm sao” để miêu tả đại khái vấn đề mình gặp phải trong công việc không dễ kiếm được này.
Dạo gần đây Tấn đại thiếu hầu như đều dành ra thời gian nhất định để đi ăn hoặc xem phim cùng với y. Lúc đó sau khi kiên nhẫn nghe y giãi bày xong, hắn rất hùng hồn đưa cho chủ nhân của câu chuyện kia năm chữ như thế này.
Bị bắt nạt hội đồng.
Cá nhân Tần Giao cảm thấy năm chữ này rất hình tượng, nghe cực kỳ phù hợp với trạng thái trước mắt của y, bị người ta khinh bỉ ra mặt, bị người ta chán ghét dữ dội, có thể nói là người người hô đánh hô chém.
Mặc dù hoàn toàn không biết người bạn xui xẻo mà y nói chính là y, Tấn Hành lại có thể đưa ra năm chữ biểu đạt cực kỳ chính xác như thế, về điểm này thì phải khen ngợi Tấn đại thiếu ngày nào cũng tự giác bồi dưỡng tri thức văn học.
Đáng tiếc cho dù đã xác định rất chuẩn xác, Tần Giao vẫn chẳng thể rửa sạch hiềm nghi ăn trộm do bản thân từng có tiền án. Mà thật sự ở trình độ nào đó, y cũng chẳng quá quan tâm những người này nghĩ sao về mình, cho nên vẫn tiếp tục mặt dày đi làm ở quán cơm.
Dù sao công việc này cũng là do huynh đệ Thôi Đinh Đông của y giới thiệu cho, nếu chỉ vì bị người ta nói vào nói ra mấy câu mà thôi việc thì chậu nước bẩn này nhất định sẽ giội lên người y. Cho nên Tần Giao mỗi ngày vẫn đi làm bình thường như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, đằng nào không có chứng cớ xác thực thì cũng không ai có thể đuổi y đi được.
Thôi Đinh Đông không chỉ một lần bày tỏ sự bội phục đối với tố chất tâm lý mạnh mẽ của y, nhưng cậu ta không biết là, đối với Tần Giao mà nói, mức độ thế này thật sự chưa phải chuyện to tát gì.
Tiếp tục duy trì trạng thái làm việc cường độ cao tại quán cơm rồi lại làm thêm ca hai tiếng đồng hồ nữa, mãi sau 10 giờ tối, Tần Giao cuối cùng mới được tan làm. Trước khi rời khỏi quán cơm tên Lãng Uyển này, y bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Tấn Hành.
【Cuối tuần này em có việc ra ngoài.】
Không thể không nói, trên đời này có người như thể bẩm sinh không chịu nổi khen ngợi vậy, giọng điệu kiểu bàn giao công việc thế này gặp ai tố chất tâm lý kém chắc còn tưởng là Tấn Hành có ý kiến với mình.
Tần Giao xem ra đã tập mãi thành quen, y cúi đầu châm cho mình điếu thuốc, cầm di động lên xem, đang định trả lời “Anh biết rồi” thì bên kia đã nghiêm túc gửi thêm một tin nữa.
【Bao giờ về em sẽ bù sau.】
Chẳng hiểu sao lại tưởng tượng ra giọng điệu của Tấn Hành khi nói lời này, bệnh nhân Tần Giao – mắc chứng OCD cấp độ nặng chỉ cần nhận được tin nhắn thì nhất định phải trả lời – bèn suy tư một chốc, sau đó dựa vào tủ chứa đồ trong quán để nhập tin nhắn.
Nhưng không đợi y gửi tin nhắn ngắn ngủi trả lời Tấn Hành thì bên tai bỗng truyền đến tiếng la hét điên cuồng thảm thiết của phụ nữ.
Ý thức được hình như xảy ra chuyện gì, y lập tức để điện thoại xuống, bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, men theo âm thanh cùng mấy người đồng nghiệp đi tới nơi phát ra tiếng kêu đáng sợ kia. Tần Giao và mấy nữ phục vụ cùng dừng lại trước cánh cửa bếp, chú ý thấy mấy cô gái tuổi không lớn lắm đang sợ hãi hoảng loạn, y bèn ra hiệu cho bọn họ lùi về sau một chút.
“Cám ơn…… Cám ơn anh…… Anh Tần……”
Một cô nàng từng nhiều lần châm chọc khiêu khích Tần Giao vì chuyện ăn cắp liền trốn ra sau lưng y như thỏ con, hành động này của cô ta cũng lập tức kéo theo mấy cô gái đang sợ tái mặt khác.
Thấy thế, Tần Giao cũng chẳng nói gì, y cúi đầu dụi tắt điếu thuốc trong tay, rồi nhấc một chân dễ dàng đạp tung cánh cửa đóng kín trước mặt.
Tuy nhiên sau khi đi vào, Tần Giao mới để ý thấy bên trong ngoại trừ Lâm Thanh Bình đang tái mặt chỉ vào nồi nước sôi ùng ục cách đó không xa, thì còn có một thi thể mập mạp ngập mặt trong nồi nước nóng, nguyên cả cái đầu rõ ràng sắp bị nấu chín.
Mấy cô gái đi theo sau y cùng tiến vào, giờ khắc này cũng xui xẻo nhìn thấy cảnh tượng ấy. Bọn họ ngã nhào ra đất, gào khóc kêu cứu:
“Cứu…… Cứu với!!! Có người…… Có người chết!!!! Bớ người ta tới đây mau!!! Có người…… Có người chết!!!!”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Hề, phần mới bắt đầu =v=
Editor: Từ phần họ Lâm này hai người thân nhau hơn rồi nên mình để xưng hô “anh – em” nha.
Tác giả :
Thạch Đầu Dương