Tính Sư
Chương 37: Thạch – 5
Gần tới chạng vạng, Tần Giao mang cún ra ngoài từ trưa vẫn chưa trở về.
Vì câu nói ám chỉ của Xà Âm Nữ mà suốt cả buổi trưa Tấn Hành cứ bồn chồn không yên, vốn định gọi điện hỏi y bao giờ về, nhưng chẳng biết vì sao cuối cùng lại không gọi nữa.
Song còn chưa đợi được Tần Giao về nhà thì lúc năm giờ hơn, bảo vệ ở cổng tiểu khu lại thông qua điện thoại của công ty vật nghiệp để gọi đến số máy bàn nhà hắn.
Tấn Hành xuống phòng khách nghe điện thoại, hỏi bên kia là có chuyện gì, một giây sau hắn nghe được một tin tức khá bất ngờ.
“…….Ngoài cổng có một người phụ nữ khá lớn tuổi nói là muốn tìm Tần Giao?”
“Đúng vậy thưa Tấn thiếu…… Ngài cũng biết đấy, vì an toàn nên khi thấy có người ngoài tiến vào, chúng tôi phải kiểm tra thân phận và liên lạc với chủ nhà để xác nhận rồi mới cho vào được, cho nên ban nãy phòng bảo vệ thấy bác gái này định trực tiếp đi vào trong thì liền ngăn lại. Nhưng ngoại trừ tên của Tần tiên sinh thì bà ta chẳng nói được thông tin hữu dụng nào cả, cảm xúc lại còn hơi kích động, khiến chúng tôi chẳng biết phải làm sao…… Bây giờ bác gái này đang ngồi ở cổng khóc lóc đòi gặp Tần tiên sinh, ngài xem……”
Người bên công ty vật nghiệp nói năng rất cẩn thận, hiển nhiên là sợ xử lý không khéo sẽ đắc tội với Tấn Hành. Tấn Hành cũng chẳng biết người phụ nữ này là ai, hắn nghe vậy thì không lập tức nói gì, sau một thoáng rũ mắt suy nghĩ, hắn mới trả lời “Tôi sẽ tới ngay” rồi sau đó cúp điện thoại.
Hắn cầm gậy ra khỏi nhà, chậm rãi đi từ trong tiểu khu đến chỗ phòng bảo vệ. Vừa tiến vào trong, Tấn Hành trông thấy một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt già yếu, ăn mặc cũng già nua, mang theo ít táo, lê, và một hộp sữa, đang cúi đầu căng thẳng ngồi ở bên trong.
Thấy Tấn Hành rốt cuộc cũng đến, quản lý của công ty vật nghiệp và mấy người của phòng bảo vệ vội đứng dậy khách sáo chào hỏi hắn, chỉ còn lại người đàn bà tóc hoa râm ngồi trong góc trông thấy tình cảnh này, bà ta ngỡ ngàng không dám xen vào câu nào.
“Nhưng mà bác gái này…… Bà ấy chẳng biết nhà ngài ở tòa nào, cũng không thể nói được tên của ngài, cho nên chúng tôi không thể tùy tiện cho bà ấy vào trong được. Nếu có chỗ nào không phải, kính mong ngài chớ để bụng……”
“Ừm, không sao đâu.”
Dứt lời, Tấn Hành liền nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, hắn gật đầu chào hỏi với mọi người rồi tiến lại gần, nhìn người phụ nữ già yếu chẳng biết nên hình dung thế nào kia. Để ý thấy đôi tay siết chặt của bà ta đang run lẩy bẩy, Tấn Hành bèn dịu giọng hỏi thăm:
“Thưa bà, bà có chuyện gì sao? Xin hỏi bà tìm Tần Giao là muốn…..”
“Tôi…… Tôi……”
Người đàn bà lắp bắp chẳng biết nên nói thế nào, dù không hề quen biết thành niên khí chất quý phái, ăn mặc sang trọng này, song bà ta vẫn cảm giác được thân phận hắn không giống những người bên cạnh.
Bà ta cứ chờ mãi ở đây thật ra là vì muốn gặp người, mấy tháng nay cũng vì chuyện này mà tinh thần bà ta khổ sở suy sụp. Thoáng chốc, hốc mắt người phụ nữ trung niên đỏ lên, rớt xuống mấy giọt nước mắt, bà ta che mắt khóc lóc với Tấn Hành rằng:
“Tôi……. Tôi là…… Tôi là mẹ nó, nhưng giờ nó chẳng muốn nhận tôi nữa……. Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ…… Tôi ở ngoài tìm nó đã mấy tháng nay, nó nhất quyết không chịu nghe điện thoại của tôi, còn trốn tránh tôi khắp nơi……. Tôi chỉ muốn gặp nó một chút thôi mà…… Tại sao nó lại đối xử với tôi như vậy chứ…….”
……
Bởi vì hành vi vô tình mật báo của Tiểu Túy Chủ nên Tần Giao đã biết được một bí mật mà Tấn Hành luôn luôn che giấu với mình.
Trên đường từ chợ đi ra, quý ngài Tần có bệnh chìm trong dòng suy tư miên man, chẳng buồn trêu cún con nữa, chỉ lo suy nghĩ vẩn vơ.
Mặc dù từ đầu chí cuối y không hề mở miệng nói một câu tôi rất vui, nhưng ngay cả người mù cũng có thể nhận ra tâm trạng y lúc này hoàn toàn khắc hẳn bình thường. Thấy y tuyệt nhiên chẳng giận dữ vì lời nói của mình, thậm chí còn phấn khởi vui mừng, Tiểu Túy Chủ của chúng ta liền ngập ngừng bảo:
“Tuy rằng……. Tuy rằng chú rất xấu xa, nhưng nếu bố tôi biết bây giờ chú sống hạnh phúc, nhất định bố cũng rất vui vẻ…….”
“Hả?”
Lúc đii gần tới cửa nhà, chẳng hiểu sao tự dưng nó lại nói câu ấy, lời thì thầm của Tiểu Túy Chủ khiến Tần Giao nheo mắt liếc nhìn nó.
Tiểu Túy Chủ ngây ngô chớp mắt một cái, học theo giọng điệu của cha mình, nghiêm trang nói với Tần Giao:
“Bố luôn nói với tôi như vậy, rằng hi vọng sau này chú có thể sống hạnh phúc, có thể có người đối xử tốt với chú, cũng có thể có người hiểu được điểm tốt của chú.”
“…….”
Giọng điệu quen thuộc này nghe quả thật cũng có chút giống ông bố chẳng đứng đắn của nó. Tần Giao nghe xong chỉ híp mắt cười, không hề nói gì cả, sau đó thì hiếm khi không hù dọa thằng nhóc mập này nữa mà mang nó trở về nhà.
Nhưng khi một lớn một nhỏ tiến vào trong nhà, cúi người thả tên nhóc này xuống để thay giày, Tần Giao vốn đang vui vẻ bỗng chú ý thấy trên bàn trà ở phòng khách có đặt một hộp sữa và ít hoa quả trông hoàn toàn chẳng ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Nghe thấy tiếng bước chân, y bèn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, đối diện với Tấn Hành đang chậm rãi bước xuống.
“Có khách tới nhà à?”
“Đúng vậy, vừa mới đi rồi.”
Tấn Hành nhíu mày trả lời Tần Giao, cũng không nói rõ người kia là ai, rồi bèn đi xuống phòng khách ngồi.
Thấy hắn không muốn nói thì Tần Giao cũng chẳng gặng hỏi, chỉ gật đầu xách đồ đi vào trong bếp chuẩn bị làm cơm tối. Vẻ mặt Tấn Hành có chút phức tạp, cứ dõi nhìn theo bóng lưng y hồi lâu.
Mãi đến khi Tần Giao bày biện bữa tối xong, hai người lại bắt đầu cùng nhau thưởng thức cơm tối như thường ngày, Tấn Hành thấy ngoại trừ vài món đặt trước mặt thì y chẳng đụng tới những món khác, chỉ ăn rất ít, hơn nữa có vẻ còn rất khó khăn.
Trước khi về nhà, cũng vì một chuyện mà hắn ôm rất nhiều hoài nghi cảnh giác và cảm xúc không rõ đối với Tần Giao. Nhưng giờ bỗng nhiên trái tim hắn mềm nhũn, nhíu mày chủ động gắp đồ ăn cho người trước mặt mặc dù bản thân rất ít làm ra hành vi vô thức này.
“Không thèm ăn thì cũng cố ăn một ít.”
“……”
Tần Giao cúi đầu không nói tiếng nào, cứ liếc nhìn miếng thức ăn kia một chốc, sau đó mới ngước mắt cười với hắn, cầm bát cố gắng nuốt thức ăn vào bụng.
Nhận thấy bầu không khí ngột ngạt vừa rồi đã dịu đi phần nào, Tấn Hành thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không nóng lòng gặng hỏi y về một số chuyện nào đó hay vạch trần vết sẹo cũ mà y không muốn lộ ra cho bất cứ ai.
“Con chó có vấn đề gì không? Hôm nay đi bệnh viện bác sĩ nói thế nào?”
“Hơi phải gió thôi, phải uống thuốc và chú ý giữ ấm.”
“Ừm, anh ngồi lại đây đi.”
Sau khi ăn xong, Tấn Hành bèn hỏi về tình trạng của con cún lông trắng đang nằm nghịch dép trên sô pha. Tần Giao tắm rửa thay đồ xong liền ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn hỏi vậy, y cũng chỉ trả lời rất đỗi thản nhiên.
Tấn Hành ngẩng đầu lên, thấy mái tóc ướt nhẹp của y còn rủ xuống vai, bèn tiện tay cầm lấy chiếc khăn bông y phủ trên đầu gối, ra hiệu bảo Tần Giao nhích lại gần một chút.
Tuy sống cùng nhau đã lâu như vậy rồi nhưng về phương diện nào đó Tần Giao vẫn luôn rất lãnh đạm. Y cũng chẳng nói gì, ngồi lại gần cho Tấn Hành lau tóc giúp mình, rồi hai người cứ nhỏ giọng chuyện trò thân mật tựa như một cặp tình nhân bình thường.
Cũng không biết là ai chủ động trước, qua vài lời nói qua nói lại, có một số việc dường như cũng từ từ thay đổi.
Mãi đến tận khi áo ngủ bị cởi ra hai chiếc cúc, Tần Giao ngoan ngoãn để cho thanh niên trẻ tuổi hơn đè mình lên ghế sô pha hôn môi, thậm chí còn nhiệt tình đòi hỏi. Trong căn phòng khách mờ tối chẳng thấy rõ mặt, ngoại trừ tiếng ngáy thiu thiu của cún con thì cũng chỉ có tiếng hô hấp nặng dần của bọn họ, hai người ôm nhau triền miên như hai con rắn lặng yên phóng thích tình dục trong đêm xuân, mãi một lúc sau mới cùng thở dốc bình tĩnh lại.
“Muốn làm không?”
“……Không cần.”
Sau khi bình tĩnh lại, Tấn Hành chỉ nhẹ nhàng hôn Tần Giao đang trong lòng mình chứ cũng không tiếp tục làm gì khác. Dẫu hiện tại chính hắn cũng chẳng biết hình dung cảm xúc của mình ra sao, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên trong đời Tấn Hành sinh ra dục vọng trực tiếp nhất đối với một người cũng là nam giới giống như mình.
Sẽ muốn hôn lên môi y, muốn bảo vệ y, cho dù không làm gì, cứ ôm y như vậy thôi, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn không biết mình nghĩ như vậy có tính là thật sự phải lòng Tần Giao hay không, nhưng trong giây phút này, nội tâm Tấn Hành quả thật đã kiên định hơn rất nhiều.
Mặc dù hắn vẫn không hiểu được người đàn ông phức tạp thần bí khó có thể nhìn thấu này, kỳ thật không phài hắn không để ý tới lời nói của người mẹ nuôi kỳ quái tìm đến vào chiều hôm nay và của cả Xà Âm Nữ, nhưng lần này trước khi khám phá ra chân tướng, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng người trong ngực mình.
Dù sao là bạn đời đã quyết định sẽ ở bên anh ấy cả kiếp người, mình đáng lẽ phải là người nguyện ý tin tưởng anh ấy vô điều kiện nhất.
Nếu như bây giờ ngay cả hắn cũng chẳng tin tưởng, vậy thì Tần Giao – một người vốn không có chỗ dựa, cũng chẳng có thân thích nào chịu chấp nhận, y biết đi tìm ai tin tưởng mình đây?
“Cuối tuần sau anh đừng nấu cơm, chúng mình cùng ra ngoài ăn nhé.”
“Ừ.”
Nói xong hai câu cuối cùng trong đêm nay, hai người cùng điều chỉnh lại tâm sự chôn giấu trong lòng rồi trở về phòng. Tần Giao ôm cún con ngủ say trở lại phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa phòng lại, sau một lát y mới quay người, nheo đôi mắt xám dựa lên cửa, phát ra một tiếng cười quỷ dị.
“Giao Quân hài lòng rồi chứ? Có thể trả lại thứ ngài mượn từ chỗ ta được chưa? Mái tóc của ngài có thể tiếp tục giữ lại, bao giờ dài đến ba tấc ta sẽ lấy, đây là thù lao mấy tháng trước ngài đã đáp ứng ta để tạm thời mượn lại trái tim, hẳn ngài vẫn nhớ chứ?”
Cái bóng xám giơ đèn trong tường nói xong liền bắt đầu ho khan, Tần Giao nheo mắt, chỉ đáp “Ừm”. Một lát sau, y mới cởi cúc áo ngủ ra, cúi đầu xuống, kéo mạnh một thứ trông giống ngọn đèn từ trong lồng ngực của mình ra.
Nhân cơ hội hiếm có này, y cũng cẩn thận quan sát trái tim mà mình đã mất đi hơn mười năm, mãi đến dạo gần đây mới mượn về dùng được. Cõi lòng một lần nữa trở nên lạnh lẽo tê tái, Tần Giao khẽ chuyển con ngươi, đăm chiêu hỏi một câu:
“Trong này hiện tại đang chứa cái gì?”
“Chứa tình cảm từ tận đáy lòng của ngài dành cho Tấn Hành, còn có cả trái tim tràn đầy mãn nguyện và hạnh phúc của ngài khi được cậu ấy đáp lại.”
“Vậy là giờ ta lại sắp mất đi nó đúng không?”
“Đúng thế, thứ tốt như vậy sao có thể nắm giữ lâu dài được. Nếu trước đây ngài đã chủ động từ bỏ nó thì bây giờ chẳng thể lấy lại được nữa. Đây chính là số mệnh của mỗi kẻ chúng ta, vả lại, chẳng phải ngài đã mất nó từ lâu rồi sao? Lẽ nào bây giờ vẫn còn cảm thấy đau khổ ư?”
Tần Giao không vội vàng phản bác lại lời nói ẩn ý của Đăng Tâm lão nhân, đợi cho đến khi ngọn đèn lập lòe kia lặng lẽ mất hút vào bên trong bức tường, y mới nằm lại chiếc giường của mình, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y cố gắng hồi tưởng một cách thật cẩn thận về quãng thời gian chung sống bên Tấn Hành, nhưng lại nhận ra mình chẳng hề có một chút xao động hay nỗi niềm của một người bình thường, qua hồi lâu, Tần Giao dường như trở lại với cảm xúc thời niên thiếu khi lần đầu mất đi trái tim, y lặng thinh ngắm nhìn vầng trăng đỏ rực bên ngoài cửa sổ, khẽ nhếch miệng.
—— Đúng vậy, chẳng phải mình đã mất nó từ lâu rồi sao?
Vì câu nói ám chỉ của Xà Âm Nữ mà suốt cả buổi trưa Tấn Hành cứ bồn chồn không yên, vốn định gọi điện hỏi y bao giờ về, nhưng chẳng biết vì sao cuối cùng lại không gọi nữa.
Song còn chưa đợi được Tần Giao về nhà thì lúc năm giờ hơn, bảo vệ ở cổng tiểu khu lại thông qua điện thoại của công ty vật nghiệp để gọi đến số máy bàn nhà hắn.
Tấn Hành xuống phòng khách nghe điện thoại, hỏi bên kia là có chuyện gì, một giây sau hắn nghe được một tin tức khá bất ngờ.
“…….Ngoài cổng có một người phụ nữ khá lớn tuổi nói là muốn tìm Tần Giao?”
“Đúng vậy thưa Tấn thiếu…… Ngài cũng biết đấy, vì an toàn nên khi thấy có người ngoài tiến vào, chúng tôi phải kiểm tra thân phận và liên lạc với chủ nhà để xác nhận rồi mới cho vào được, cho nên ban nãy phòng bảo vệ thấy bác gái này định trực tiếp đi vào trong thì liền ngăn lại. Nhưng ngoại trừ tên của Tần tiên sinh thì bà ta chẳng nói được thông tin hữu dụng nào cả, cảm xúc lại còn hơi kích động, khiến chúng tôi chẳng biết phải làm sao…… Bây giờ bác gái này đang ngồi ở cổng khóc lóc đòi gặp Tần tiên sinh, ngài xem……”
Người bên công ty vật nghiệp nói năng rất cẩn thận, hiển nhiên là sợ xử lý không khéo sẽ đắc tội với Tấn Hành. Tấn Hành cũng chẳng biết người phụ nữ này là ai, hắn nghe vậy thì không lập tức nói gì, sau một thoáng rũ mắt suy nghĩ, hắn mới trả lời “Tôi sẽ tới ngay” rồi sau đó cúp điện thoại.
Hắn cầm gậy ra khỏi nhà, chậm rãi đi từ trong tiểu khu đến chỗ phòng bảo vệ. Vừa tiến vào trong, Tấn Hành trông thấy một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt già yếu, ăn mặc cũng già nua, mang theo ít táo, lê, và một hộp sữa, đang cúi đầu căng thẳng ngồi ở bên trong.
Thấy Tấn Hành rốt cuộc cũng đến, quản lý của công ty vật nghiệp và mấy người của phòng bảo vệ vội đứng dậy khách sáo chào hỏi hắn, chỉ còn lại người đàn bà tóc hoa râm ngồi trong góc trông thấy tình cảnh này, bà ta ngỡ ngàng không dám xen vào câu nào.
“Nhưng mà bác gái này…… Bà ấy chẳng biết nhà ngài ở tòa nào, cũng không thể nói được tên của ngài, cho nên chúng tôi không thể tùy tiện cho bà ấy vào trong được. Nếu có chỗ nào không phải, kính mong ngài chớ để bụng……”
“Ừm, không sao đâu.”
Dứt lời, Tấn Hành liền nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, hắn gật đầu chào hỏi với mọi người rồi tiến lại gần, nhìn người phụ nữ già yếu chẳng biết nên hình dung thế nào kia. Để ý thấy đôi tay siết chặt của bà ta đang run lẩy bẩy, Tấn Hành bèn dịu giọng hỏi thăm:
“Thưa bà, bà có chuyện gì sao? Xin hỏi bà tìm Tần Giao là muốn…..”
“Tôi…… Tôi……”
Người đàn bà lắp bắp chẳng biết nên nói thế nào, dù không hề quen biết thành niên khí chất quý phái, ăn mặc sang trọng này, song bà ta vẫn cảm giác được thân phận hắn không giống những người bên cạnh.
Bà ta cứ chờ mãi ở đây thật ra là vì muốn gặp người, mấy tháng nay cũng vì chuyện này mà tinh thần bà ta khổ sở suy sụp. Thoáng chốc, hốc mắt người phụ nữ trung niên đỏ lên, rớt xuống mấy giọt nước mắt, bà ta che mắt khóc lóc với Tấn Hành rằng:
“Tôi……. Tôi là…… Tôi là mẹ nó, nhưng giờ nó chẳng muốn nhận tôi nữa……. Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ…… Tôi ở ngoài tìm nó đã mấy tháng nay, nó nhất quyết không chịu nghe điện thoại của tôi, còn trốn tránh tôi khắp nơi……. Tôi chỉ muốn gặp nó một chút thôi mà…… Tại sao nó lại đối xử với tôi như vậy chứ…….”
……
Bởi vì hành vi vô tình mật báo của Tiểu Túy Chủ nên Tần Giao đã biết được một bí mật mà Tấn Hành luôn luôn che giấu với mình.
Trên đường từ chợ đi ra, quý ngài Tần có bệnh chìm trong dòng suy tư miên man, chẳng buồn trêu cún con nữa, chỉ lo suy nghĩ vẩn vơ.
Mặc dù từ đầu chí cuối y không hề mở miệng nói một câu tôi rất vui, nhưng ngay cả người mù cũng có thể nhận ra tâm trạng y lúc này hoàn toàn khắc hẳn bình thường. Thấy y tuyệt nhiên chẳng giận dữ vì lời nói của mình, thậm chí còn phấn khởi vui mừng, Tiểu Túy Chủ của chúng ta liền ngập ngừng bảo:
“Tuy rằng……. Tuy rằng chú rất xấu xa, nhưng nếu bố tôi biết bây giờ chú sống hạnh phúc, nhất định bố cũng rất vui vẻ…….”
“Hả?”
Lúc đii gần tới cửa nhà, chẳng hiểu sao tự dưng nó lại nói câu ấy, lời thì thầm của Tiểu Túy Chủ khiến Tần Giao nheo mắt liếc nhìn nó.
Tiểu Túy Chủ ngây ngô chớp mắt một cái, học theo giọng điệu của cha mình, nghiêm trang nói với Tần Giao:
“Bố luôn nói với tôi như vậy, rằng hi vọng sau này chú có thể sống hạnh phúc, có thể có người đối xử tốt với chú, cũng có thể có người hiểu được điểm tốt của chú.”
“…….”
Giọng điệu quen thuộc này nghe quả thật cũng có chút giống ông bố chẳng đứng đắn của nó. Tần Giao nghe xong chỉ híp mắt cười, không hề nói gì cả, sau đó thì hiếm khi không hù dọa thằng nhóc mập này nữa mà mang nó trở về nhà.
Nhưng khi một lớn một nhỏ tiến vào trong nhà, cúi người thả tên nhóc này xuống để thay giày, Tần Giao vốn đang vui vẻ bỗng chú ý thấy trên bàn trà ở phòng khách có đặt một hộp sữa và ít hoa quả trông hoàn toàn chẳng ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Nghe thấy tiếng bước chân, y bèn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, đối diện với Tấn Hành đang chậm rãi bước xuống.
“Có khách tới nhà à?”
“Đúng vậy, vừa mới đi rồi.”
Tấn Hành nhíu mày trả lời Tần Giao, cũng không nói rõ người kia là ai, rồi bèn đi xuống phòng khách ngồi.
Thấy hắn không muốn nói thì Tần Giao cũng chẳng gặng hỏi, chỉ gật đầu xách đồ đi vào trong bếp chuẩn bị làm cơm tối. Vẻ mặt Tấn Hành có chút phức tạp, cứ dõi nhìn theo bóng lưng y hồi lâu.
Mãi đến khi Tần Giao bày biện bữa tối xong, hai người lại bắt đầu cùng nhau thưởng thức cơm tối như thường ngày, Tấn Hành thấy ngoại trừ vài món đặt trước mặt thì y chẳng đụng tới những món khác, chỉ ăn rất ít, hơn nữa có vẻ còn rất khó khăn.
Trước khi về nhà, cũng vì một chuyện mà hắn ôm rất nhiều hoài nghi cảnh giác và cảm xúc không rõ đối với Tần Giao. Nhưng giờ bỗng nhiên trái tim hắn mềm nhũn, nhíu mày chủ động gắp đồ ăn cho người trước mặt mặc dù bản thân rất ít làm ra hành vi vô thức này.
“Không thèm ăn thì cũng cố ăn một ít.”
“……”
Tần Giao cúi đầu không nói tiếng nào, cứ liếc nhìn miếng thức ăn kia một chốc, sau đó mới ngước mắt cười với hắn, cầm bát cố gắng nuốt thức ăn vào bụng.
Nhận thấy bầu không khí ngột ngạt vừa rồi đã dịu đi phần nào, Tấn Hành thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không nóng lòng gặng hỏi y về một số chuyện nào đó hay vạch trần vết sẹo cũ mà y không muốn lộ ra cho bất cứ ai.
“Con chó có vấn đề gì không? Hôm nay đi bệnh viện bác sĩ nói thế nào?”
“Hơi phải gió thôi, phải uống thuốc và chú ý giữ ấm.”
“Ừm, anh ngồi lại đây đi.”
Sau khi ăn xong, Tấn Hành bèn hỏi về tình trạng của con cún lông trắng đang nằm nghịch dép trên sô pha. Tần Giao tắm rửa thay đồ xong liền ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn hỏi vậy, y cũng chỉ trả lời rất đỗi thản nhiên.
Tấn Hành ngẩng đầu lên, thấy mái tóc ướt nhẹp của y còn rủ xuống vai, bèn tiện tay cầm lấy chiếc khăn bông y phủ trên đầu gối, ra hiệu bảo Tần Giao nhích lại gần một chút.
Tuy sống cùng nhau đã lâu như vậy rồi nhưng về phương diện nào đó Tần Giao vẫn luôn rất lãnh đạm. Y cũng chẳng nói gì, ngồi lại gần cho Tấn Hành lau tóc giúp mình, rồi hai người cứ nhỏ giọng chuyện trò thân mật tựa như một cặp tình nhân bình thường.
Cũng không biết là ai chủ động trước, qua vài lời nói qua nói lại, có một số việc dường như cũng từ từ thay đổi.
Mãi đến tận khi áo ngủ bị cởi ra hai chiếc cúc, Tần Giao ngoan ngoãn để cho thanh niên trẻ tuổi hơn đè mình lên ghế sô pha hôn môi, thậm chí còn nhiệt tình đòi hỏi. Trong căn phòng khách mờ tối chẳng thấy rõ mặt, ngoại trừ tiếng ngáy thiu thiu của cún con thì cũng chỉ có tiếng hô hấp nặng dần của bọn họ, hai người ôm nhau triền miên như hai con rắn lặng yên phóng thích tình dục trong đêm xuân, mãi một lúc sau mới cùng thở dốc bình tĩnh lại.
“Muốn làm không?”
“……Không cần.”
Sau khi bình tĩnh lại, Tấn Hành chỉ nhẹ nhàng hôn Tần Giao đang trong lòng mình chứ cũng không tiếp tục làm gì khác. Dẫu hiện tại chính hắn cũng chẳng biết hình dung cảm xúc của mình ra sao, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên trong đời Tấn Hành sinh ra dục vọng trực tiếp nhất đối với một người cũng là nam giới giống như mình.
Sẽ muốn hôn lên môi y, muốn bảo vệ y, cho dù không làm gì, cứ ôm y như vậy thôi, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn không biết mình nghĩ như vậy có tính là thật sự phải lòng Tần Giao hay không, nhưng trong giây phút này, nội tâm Tấn Hành quả thật đã kiên định hơn rất nhiều.
Mặc dù hắn vẫn không hiểu được người đàn ông phức tạp thần bí khó có thể nhìn thấu này, kỳ thật không phài hắn không để ý tới lời nói của người mẹ nuôi kỳ quái tìm đến vào chiều hôm nay và của cả Xà Âm Nữ, nhưng lần này trước khi khám phá ra chân tướng, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng người trong ngực mình.
Dù sao là bạn đời đã quyết định sẽ ở bên anh ấy cả kiếp người, mình đáng lẽ phải là người nguyện ý tin tưởng anh ấy vô điều kiện nhất.
Nếu như bây giờ ngay cả hắn cũng chẳng tin tưởng, vậy thì Tần Giao – một người vốn không có chỗ dựa, cũng chẳng có thân thích nào chịu chấp nhận, y biết đi tìm ai tin tưởng mình đây?
“Cuối tuần sau anh đừng nấu cơm, chúng mình cùng ra ngoài ăn nhé.”
“Ừ.”
Nói xong hai câu cuối cùng trong đêm nay, hai người cùng điều chỉnh lại tâm sự chôn giấu trong lòng rồi trở về phòng. Tần Giao ôm cún con ngủ say trở lại phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa phòng lại, sau một lát y mới quay người, nheo đôi mắt xám dựa lên cửa, phát ra một tiếng cười quỷ dị.
“Giao Quân hài lòng rồi chứ? Có thể trả lại thứ ngài mượn từ chỗ ta được chưa? Mái tóc của ngài có thể tiếp tục giữ lại, bao giờ dài đến ba tấc ta sẽ lấy, đây là thù lao mấy tháng trước ngài đã đáp ứng ta để tạm thời mượn lại trái tim, hẳn ngài vẫn nhớ chứ?”
Cái bóng xám giơ đèn trong tường nói xong liền bắt đầu ho khan, Tần Giao nheo mắt, chỉ đáp “Ừm”. Một lát sau, y mới cởi cúc áo ngủ ra, cúi đầu xuống, kéo mạnh một thứ trông giống ngọn đèn từ trong lồng ngực của mình ra.
Nhân cơ hội hiếm có này, y cũng cẩn thận quan sát trái tim mà mình đã mất đi hơn mười năm, mãi đến dạo gần đây mới mượn về dùng được. Cõi lòng một lần nữa trở nên lạnh lẽo tê tái, Tần Giao khẽ chuyển con ngươi, đăm chiêu hỏi một câu:
“Trong này hiện tại đang chứa cái gì?”
“Chứa tình cảm từ tận đáy lòng của ngài dành cho Tấn Hành, còn có cả trái tim tràn đầy mãn nguyện và hạnh phúc của ngài khi được cậu ấy đáp lại.”
“Vậy là giờ ta lại sắp mất đi nó đúng không?”
“Đúng thế, thứ tốt như vậy sao có thể nắm giữ lâu dài được. Nếu trước đây ngài đã chủ động từ bỏ nó thì bây giờ chẳng thể lấy lại được nữa. Đây chính là số mệnh của mỗi kẻ chúng ta, vả lại, chẳng phải ngài đã mất nó từ lâu rồi sao? Lẽ nào bây giờ vẫn còn cảm thấy đau khổ ư?”
Tần Giao không vội vàng phản bác lại lời nói ẩn ý của Đăng Tâm lão nhân, đợi cho đến khi ngọn đèn lập lòe kia lặng lẽ mất hút vào bên trong bức tường, y mới nằm lại chiếc giường của mình, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y cố gắng hồi tưởng một cách thật cẩn thận về quãng thời gian chung sống bên Tấn Hành, nhưng lại nhận ra mình chẳng hề có một chút xao động hay nỗi niềm của một người bình thường, qua hồi lâu, Tần Giao dường như trở lại với cảm xúc thời niên thiếu khi lần đầu mất đi trái tim, y lặng thinh ngắm nhìn vầng trăng đỏ rực bên ngoài cửa sổ, khẽ nhếch miệng.
—— Đúng vậy, chẳng phải mình đã mất nó từ lâu rồi sao?
Tác giả :
Thạch Đầu Dương