Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng
Quyển 1 - Chương 11: Tôi liền tỉnh ngộ, hóa ra muốn ở cùng một người, trước tiên phải trở thành người yêu của người đó đã
Nữ tử trong gương búi tóc kiểu phi thiên, giữa trán điểm một bông hoa xanh nhạt, lông mày lá liễu, đuôi mắt hướng lên trên, đôi môi không tô son mà đỏ thắm. Trên người mặc y phục màu xám gọn gàng, đúng là trang phục của người hầu.
Tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng lại được.
Khuôn mặt này thật sự là vô cùng quen thuộc. Thời gian hơn bảy trăm vạn năm, cũng đủ để tôi tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không hề lạ lẫm với gương mặt này.
Còn có chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn khiến tôi trở tay không kịp so với bây giờ phát hiện ra hình dáng của chính mình ở trong gương đâu cơ chứ.
Đông Doanh Hoa nếu có thể phong ấn pháp lực của tôi, đương nhiên có thể khiến tôi lộ nguyên hình. Cho nên, lúc tôi hôn mê Bà La Già cũng đã phát hiện ra rồi.
Tôi nhìn Bà La Già đang nằm trên giường, thật không thể hiểu được anh ta làm sao có thể tỉnh bơ mà nói chuyện với tôi được cơ chứ. May mà bây giờ anh ta đang hôn mê, tôi không cần phải lo đối mặt với anh ta.
Bà La Già đã biết tôi không phải là Khương Duy, vậy mà lại liều mạng đến nỗi mình đầy thương tích để cứu tôi.
Đột nhiên, tôi chợt hiểu vì sao lúc nãy vẻ mặt anh ta lại mất tự nhiên đến thế.
Phượng Hoàn tôi đã sống hơn bảy trăm vạn năm, là gốc đào cổ thụ tưởng rằng chỉ có thể ra ngày càng nhiều lá xanh mơn mởn, chẳng bao giờ ra hoa kết trái được. Vốn đã cho là, đến tận ngày thiên địa hủy diệt, nó cũng sẽ chẳng nở được một đóa hoa nào, không ngờ, hôm nay, Thiếu chủ Ma giới Bà La Già vậy nhưng có thể làm cho gốc đào cổ thụ của tôi run rẩy nở ra một cái nụ hoa bé xinh.
Thật ra lúc tôi còn trẻ trung như Bà La Già, cũng từng giống như anh ta vậy, cũng từng yêu.
Không biết ngượng ngùng là gì, lúc đó, đối tượng tôi thầm yêu, chính là đệ đệ của Hạo Thiên, Thái Ất.
Tôi còn nhớ rõ, lúc đó tôi ngồi cạnh phụ thân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi phụ thân làm thế nào mà tóm được a nương. Phụ thân xấu hổ, liền đuổi tôi đi, cuối cùng phụ thân không chịu nổi sự nhõng nhẽo của tôi, đỏ mặt, chỉ đáp sơ lược: “Nương con có mang con, sau đó đương nhiên là phải gả cho ta”.
Tôi liền tỉnh ngộ, hóa ra muốn ở cùng với một người, trước tiên phải trở thành người yêu của người đó đã.
Nhưng làm thế nào để trở thành người yêu thì tôi lại không biết. A, nhất định là hai người cùng đắp chung một cái chăn, người này gối lên tay người kia, cùng nhau ngủ trên một cái giường.
Lúc bấy giờ, tôi đặc biệt chọn một chỗ tĩnh mịch, chọn một cái canh giờ lúc đêm tối không trăng không sao, hẹn gặp Thái Ất.
Bởi vì tâm trạng kích động, cả buổi chiều tôi đều rất hưng phấn, thỉnh thoảng lại chạy qua nơi ước hẹn nhìn trộm một cái. Chắc là do tâm trạng đang vui, nên tôi nhìn cái đình trơ trọi ấy, cũng thấy nó đáng yêu.
A nương đã từng nói, tất cả nam nhân hầu như đều thích nữ tử hiền dịu, lúc đó, để chứng minh tôi là một cô nương dịu dàng hiền thục, tôi đã năn nỉ Ngọc Anh cô cô làm rất nhiều món điểm tâm, ví dụ như hạt dưa xốp, bánh hạt dưa, cao hạt dưa, hạt dưa ngào đường, bột gạo viên bọc hạt dưa, sau đó gói lại mang theo.
Đến thời gian ước hẹn, tôi mặc áo ngủ bằng gấm ôm chăn đệm mềm mại, chờ sẵn ở trong đình.
Chờ Thái Ất chậm rãi đạp ánh trăng mà đến, tôi lén lút đem giấu chăn dưới ghế đá, kéo tay Thái Ất ngồi xuống bên cạnh ghế đá, chỉ vào một bàn điểm tâm, nịnh nọt nói: “Thái Ất, huynh nếm thử mấy món này đi, xem hương vị thế nào”.
Dưới ánh trăng gương mặt Thái Ất có chút mơ hồ, huynh ấy cười nói: “A Hoàn hôm nay làm sao vậy, mấy món này không phải những thứ muội thích ăn nhất hay sao”.
Tôi nghiêm mặt nói: “Phải, đấy đều là muội, ừm… đều là muội tự tay làm”.
Thái Ất cau mày: “Huynh nhớ là muội không thích làm mấy thứ này”.
Tôi ho khan hai tiếng, nhìn ngón tay Thái Ất đang cầm miếng bánh, nghiêm trang nói: “Là muội mới học đấy”.
Thái Ất có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn tôi, cầm miếng bánh bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, rồi nhìn tôi chằm chằm nói: “Không thể tin được A Hoàn lại có tài năng thiên phú như thế, mùi vị này, rất giống mùi vị mà Ngọc Anh cô cô vẫn làm”.
Tôi ngẩng cao đầu, kiên trì đến cùng, cố gắng kéo lại một chút thể diện: “Thái Ất, huynh ăn thử cái bánh này đi, xem mùi vị có được hay không?”
Thái Ất gật đầu.
Tôi lại chọn một miếng hạt dưa ngào đường đưa đến tận miệng huynh ấy, “Huynh ăn thử cả cái này nữa đi”.
Thái Ất lại gật đầu.
Lúc đó, tôi cảm thấy mọi chuyện thật tốt đẹp.
“Thái Ất, thật ra hôm nay muội, ừm, còn mang theo cả chăn nữa”.
Thái Ất mỉm cười nhìn tôi.
Tôi chỉ lên trời nói: “Huynh xem, tối nay trăng sáng sao đẹp, gió nhẹ mơn man, đúng là ngày tốt”.
Tôi đang nói bỗng dưng có đám mây đen bay ngang qua, che khuất luôn cả ánh trăng.
Tôi ngừng lại.
Thái Ất cũng không nói gì.
Tôi chỉ đại vào một đám cỏ dưới chân nói: “Cỏ xanh mơn mởn, thật là đáng yêu. Nếu như nằm trên lớp cỏ mịn màng này, lăn mấy vòng, chắc là rất thoải mái”.
Thái Ất vẫn không nói gì, nhưng ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Tôi tiếp tục nói: “Hiện tại xung quanh không có ai, chỗ này lại khuất nẻo. Hay là chúng ta cùng… ừm… nằm xuống cỏ đi”.
Tiếc rằng tôi quá xấu hổ để nói lớn tiếng, mấy từ “nằm xuống cỏ” nói vô cùng nhỏ, gần như không dám thốt nên lời.
Thái Ất ghé sát vào tôi, hỏi: “Cái gì cơ?”.
Tôi kiên quyết rút cái áo ngủ bằng gấm giấu dưới ghế đá ra, trùm lên đầu Thái Ất, lại lấy chăn ra, choàng lên trên người huynh ấy.
Thái Ất đại khái là bị hành động táo bạo của tôi làm giật mình kinh ngạc, nên huynh ấy cố gắng đẩy tôi ra.
Tôi ghé sát vào chăn với Thái Ất, tay cố gắng chặn huynh ấy lại, thở gấp nói: “Huynh đừng nóng vội như thế, chờ một lúc nữa là được rồi”.
Thái Ất bất động, từ trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ: “A Hoàn, muội muốn làm gì thế?”.
Tôi đỏ mặt, nhớ lại a nương từng nói, nam nhân thích nữ nhân rụt rè, vì thế để che giấu tôi nói: “À, không có gì, muội chỉ muốn đùa một chút thôi”.
Đợi một lúc, tôi thấy chắc là được rồi, vì thế buông Thái Ất ra, sử dụng phép thuật, chạy trốn mất tăm mất tích luôn.
Tôi bỏ Thái Ất lại trơ trọi cùng với đám chăn mền, giường chiếu lộn xộn trên cỏ.
Mấy ngày sau đó, tôi đêm ngày tinh thần bất an, lo lắng chỉ có một lần thì xác suất thành công quá thấp, ngộ nhỡ không hoài thai, Thái Ất chạy mất dép thì làm sao bây giờ.
Lúc đấy, tôi cảm thấy cơm ăn cũng không ngon miệng, ngày suy nghĩ, đêm cũng suy nghĩ.
Có đôi lúc không chịu được, lại chạy đến trước mặt Thái Ất, cẩn thận dò xét huynh ấy, trong lòng yên lặng hỏi, Thái Ất, huynh có đồng ý cưới muội hay không, bây giờ có thể muội còn chưa hoài thai hài tử của huynh, nhưng mà sau này muội sẽ cố gắng!
Có điều những lời này cứ sắp thốt ra được, lại bị tôi nuốt xuống cổ họng.
Bối rối mấy ngày như thế, tôi trở nên gầy guộc.
A nương thấy tôi ăn uống không tốt, liền hỏi tôi có phải không khỏe hay không, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không.
Tôi yên lặng không nói.
Cho đến một hôm, hình như tôi đang ở bên bờ Dao Trì, trong lúc vô tình, nghe thấy thanh âm của một tiểu tiên nga nói: “Thê tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn gần đây ăn uống không được ngon miệng”.
Có thanh âm đáp lại: “Chắc là bị bệnh rồi, phải nhanh chóng tìm đại phu đến xem bệnh”.
Có tiếng người thứ nhất nói: “Muội đúng là đồ ngốc, Khai Hạnh nương nương là thượng thần, sao lại có thể dễ dàng mắc bệnh được?”. Dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tỷ đoán là nương nương mang thai”.
Người kia liền nói: “Đúng rồi, sao muội không nghĩ ra nhỉ. Nữ tử mang thai thân thể đều có thay đổi, có người thì không muốn ăn, có người thì lại đột nhiên ăn rất nhiều”.
Tôi vô cùng mừng rỡ, ngẫm nghĩ lại mình gần đây mình ăn uống cũng không tốt, chẳng lẽ là… có rồi!
Tôi vội vàng chạy đến phủ của Thái Ất, cầm tay huynh ấy, muốn nói tin vui này cho huynh ấy nghe. Đột nhiên, lại cảm thấy xấu hổ, vì thế quyết định nói từng chút một với huynh ấy: “Thái Ất, huynh có từng yêu ai chưa?”.
Thái Ất nhìn tôi, đáy mắt ẩn hiện một tia sáng, dịu dàng nói: “Muội yêu ai à?”.
Tôi đỏ mặt, gật đầu. Lại thử hỏi: “Huynh nói đi, người muội yêu liệu có yêu muội hay không?”.
Thái Ất nhìn thấy ánh mắt trong suốt lấp lánh của tôi, không tự nhiên mà đáp: “A Hoàn xinh xắn như thế, người ấy nhất định sẽ yêu muội”.
Tôi bị huynh ấy nhìn đến mức làm tôi cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải cúi đầu, mũi chân vô tình đá vào một hòn đá nhỏ trên đất.
Thái Ất dè dặt hỏi: “A Hoàn thích ai thế?”.
Tôi cố sống cố chết nhìn mấy bông hoa thêu trên giày đáp: “Người ấy lớn hơn muội mấy tuổi, bình thường đối xử với muội tốt lắm, còn khen điểm tâm muội làm ăn rất ngon”.
Thái Ất cầm tay tôi, tiếp tục nói: “A Hoàn thông minh xinh đẹp, đương nhiên là làm cái gì cũng tốt nhất rồi”.
Tôi cân nhắc mấy câu này của Thái Ất, giống như huynh ấy đang thừa nhận với tôi vậy. Vì thế cố lấy dũng khí nói: “Thái Ất, muội mang thai hài tử của người ấy, huynh nói đi, nếu muội muốn người ấy cưới muội, người ấy có bằng lòng hay không?”.
Gương mặt Thái Ất bỗng trắng bệch, huynh ấy chết lặng nhìn tôi, ánh mắt đỏ lên: “Muội nói, muội mang thai hài tử của người ấy?”.
Tôi thẹn thùng nói: “Vâng, gần đây muội mới hoài thai. Muội nghĩ, một thời gian nữa, muội có thể sinh ra một quả trứng rồi”.
Bàn tay của Thái Ất nắm tay tôi chợt run rẩy, ngón tay lạnh lẽo, giọng điệu cổ quái nói: “Trên Tiên giới người so với muội chỉ lớn hơn mấy tuổi lại chưa có hôn ước chỉ có ca ca của huynh là Hạo Thiên cùng với Ngao Quảng ở Đông Hải, mà Ngao Quảng bình thường không hay lên Tiên giới, huynh đoán người kia chắc không phải Ngao Quảng đâu”.
Tôi cảm thấy mấy câu Thái Ất nói hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không tìm thấy sai ở đâu, hơn nữa người kia đúng là không phải Ngao Quảng, vì thế, tôi liền gật đầu.
Thái Ất đột nhiên lùi lại phía sau, buông tay của tôi ra, quay đầu, xoay lưng về phía tôi nói: “Huynh còn có việc phải đi trước, nếu như muội với người kia có tin mừng, đừng quên báo cho huynh biết. Huynh gần đây bề bộn nhiều việc, chắc không có thời gian chơi với muội, nếu có việc gì tìm huynh, bảo thị nữ tới báo là được rồi”.
Đáy lòng tôi chợt lạnh: “Huynh bảo muội sắp tới không được tới tìm huynh ư?”.
Thái Ất không nói gì.
Trái tim tôi lạnh lẽo như bị quăng xuống hồ băng vậy, khiến cho thanh âm cũng có phần run rẩy, vội vàng hỏi: “Thái Ất, huynh có từng, có từng thích muội hay không?”.
Thái Ất lạnh lùng nói: “Cho dù huynh có từng thích muội, cũng là chuyện của quá khứ rồi, sau này, huynh sẽ đối xử với muội như với muội muội của mình”. Nói xong lập tức rời đi.
Tôi đứng trong viện, nhìn thấy trong ao có đôi uyên ương, trên cây chim chóc cũng có đôi có cặp, lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng.
Một giọt mưa từ trên cao rơi xuống, làm ướt quần áo của tôi.
Mối tình đầu mới nảy mầm trong lòng tôi cũng lập tức chết yểu trong đêm đó.
Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Bà La Già, trong lòng tôi cũng cảm thấy đau đớn.
Tôi lấy được Si Mị Chung rồi sẽ phải rời khỏi đây, bây giờ chàng lại nảy sinh tình cảm với tôi, tôi nên làm thế nào đây.
Tôi ngồi ở bên giường, nắm tay Bà La Già.
Lòng bàn tay chàng khô ráo ấm áp, các khớp xương không hiện rõ lắm, nhưng dường như tay chàng rất có lực.
Đột nhiên tay chàng giật giật, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Bà La Già sáng ngời đang nhìn tôi.
Bà La Già nhẹ nhàng cầm tay tôi, gương mặt hướng về phía tôi cười.
Tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng lại được.
Khuôn mặt này thật sự là vô cùng quen thuộc. Thời gian hơn bảy trăm vạn năm, cũng đủ để tôi tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không hề lạ lẫm với gương mặt này.
Còn có chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn khiến tôi trở tay không kịp so với bây giờ phát hiện ra hình dáng của chính mình ở trong gương đâu cơ chứ.
Đông Doanh Hoa nếu có thể phong ấn pháp lực của tôi, đương nhiên có thể khiến tôi lộ nguyên hình. Cho nên, lúc tôi hôn mê Bà La Già cũng đã phát hiện ra rồi.
Tôi nhìn Bà La Già đang nằm trên giường, thật không thể hiểu được anh ta làm sao có thể tỉnh bơ mà nói chuyện với tôi được cơ chứ. May mà bây giờ anh ta đang hôn mê, tôi không cần phải lo đối mặt với anh ta.
Bà La Già đã biết tôi không phải là Khương Duy, vậy mà lại liều mạng đến nỗi mình đầy thương tích để cứu tôi.
Đột nhiên, tôi chợt hiểu vì sao lúc nãy vẻ mặt anh ta lại mất tự nhiên đến thế.
Phượng Hoàn tôi đã sống hơn bảy trăm vạn năm, là gốc đào cổ thụ tưởng rằng chỉ có thể ra ngày càng nhiều lá xanh mơn mởn, chẳng bao giờ ra hoa kết trái được. Vốn đã cho là, đến tận ngày thiên địa hủy diệt, nó cũng sẽ chẳng nở được một đóa hoa nào, không ngờ, hôm nay, Thiếu chủ Ma giới Bà La Già vậy nhưng có thể làm cho gốc đào cổ thụ của tôi run rẩy nở ra một cái nụ hoa bé xinh.
Thật ra lúc tôi còn trẻ trung như Bà La Già, cũng từng giống như anh ta vậy, cũng từng yêu.
Không biết ngượng ngùng là gì, lúc đó, đối tượng tôi thầm yêu, chính là đệ đệ của Hạo Thiên, Thái Ất.
Tôi còn nhớ rõ, lúc đó tôi ngồi cạnh phụ thân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi phụ thân làm thế nào mà tóm được a nương. Phụ thân xấu hổ, liền đuổi tôi đi, cuối cùng phụ thân không chịu nổi sự nhõng nhẽo của tôi, đỏ mặt, chỉ đáp sơ lược: “Nương con có mang con, sau đó đương nhiên là phải gả cho ta”.
Tôi liền tỉnh ngộ, hóa ra muốn ở cùng với một người, trước tiên phải trở thành người yêu của người đó đã.
Nhưng làm thế nào để trở thành người yêu thì tôi lại không biết. A, nhất định là hai người cùng đắp chung một cái chăn, người này gối lên tay người kia, cùng nhau ngủ trên một cái giường.
Lúc bấy giờ, tôi đặc biệt chọn một chỗ tĩnh mịch, chọn một cái canh giờ lúc đêm tối không trăng không sao, hẹn gặp Thái Ất.
Bởi vì tâm trạng kích động, cả buổi chiều tôi đều rất hưng phấn, thỉnh thoảng lại chạy qua nơi ước hẹn nhìn trộm một cái. Chắc là do tâm trạng đang vui, nên tôi nhìn cái đình trơ trọi ấy, cũng thấy nó đáng yêu.
A nương đã từng nói, tất cả nam nhân hầu như đều thích nữ tử hiền dịu, lúc đó, để chứng minh tôi là một cô nương dịu dàng hiền thục, tôi đã năn nỉ Ngọc Anh cô cô làm rất nhiều món điểm tâm, ví dụ như hạt dưa xốp, bánh hạt dưa, cao hạt dưa, hạt dưa ngào đường, bột gạo viên bọc hạt dưa, sau đó gói lại mang theo.
Đến thời gian ước hẹn, tôi mặc áo ngủ bằng gấm ôm chăn đệm mềm mại, chờ sẵn ở trong đình.
Chờ Thái Ất chậm rãi đạp ánh trăng mà đến, tôi lén lút đem giấu chăn dưới ghế đá, kéo tay Thái Ất ngồi xuống bên cạnh ghế đá, chỉ vào một bàn điểm tâm, nịnh nọt nói: “Thái Ất, huynh nếm thử mấy món này đi, xem hương vị thế nào”.
Dưới ánh trăng gương mặt Thái Ất có chút mơ hồ, huynh ấy cười nói: “A Hoàn hôm nay làm sao vậy, mấy món này không phải những thứ muội thích ăn nhất hay sao”.
Tôi nghiêm mặt nói: “Phải, đấy đều là muội, ừm… đều là muội tự tay làm”.
Thái Ất cau mày: “Huynh nhớ là muội không thích làm mấy thứ này”.
Tôi ho khan hai tiếng, nhìn ngón tay Thái Ất đang cầm miếng bánh, nghiêm trang nói: “Là muội mới học đấy”.
Thái Ất có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn tôi, cầm miếng bánh bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, rồi nhìn tôi chằm chằm nói: “Không thể tin được A Hoàn lại có tài năng thiên phú như thế, mùi vị này, rất giống mùi vị mà Ngọc Anh cô cô vẫn làm”.
Tôi ngẩng cao đầu, kiên trì đến cùng, cố gắng kéo lại một chút thể diện: “Thái Ất, huynh ăn thử cái bánh này đi, xem mùi vị có được hay không?”
Thái Ất gật đầu.
Tôi lại chọn một miếng hạt dưa ngào đường đưa đến tận miệng huynh ấy, “Huynh ăn thử cả cái này nữa đi”.
Thái Ất lại gật đầu.
Lúc đó, tôi cảm thấy mọi chuyện thật tốt đẹp.
“Thái Ất, thật ra hôm nay muội, ừm, còn mang theo cả chăn nữa”.
Thái Ất mỉm cười nhìn tôi.
Tôi chỉ lên trời nói: “Huynh xem, tối nay trăng sáng sao đẹp, gió nhẹ mơn man, đúng là ngày tốt”.
Tôi đang nói bỗng dưng có đám mây đen bay ngang qua, che khuất luôn cả ánh trăng.
Tôi ngừng lại.
Thái Ất cũng không nói gì.
Tôi chỉ đại vào một đám cỏ dưới chân nói: “Cỏ xanh mơn mởn, thật là đáng yêu. Nếu như nằm trên lớp cỏ mịn màng này, lăn mấy vòng, chắc là rất thoải mái”.
Thái Ất vẫn không nói gì, nhưng ý cười trên mặt càng sâu hơn.
Tôi tiếp tục nói: “Hiện tại xung quanh không có ai, chỗ này lại khuất nẻo. Hay là chúng ta cùng… ừm… nằm xuống cỏ đi”.
Tiếc rằng tôi quá xấu hổ để nói lớn tiếng, mấy từ “nằm xuống cỏ” nói vô cùng nhỏ, gần như không dám thốt nên lời.
Thái Ất ghé sát vào tôi, hỏi: “Cái gì cơ?”.
Tôi kiên quyết rút cái áo ngủ bằng gấm giấu dưới ghế đá ra, trùm lên đầu Thái Ất, lại lấy chăn ra, choàng lên trên người huynh ấy.
Thái Ất đại khái là bị hành động táo bạo của tôi làm giật mình kinh ngạc, nên huynh ấy cố gắng đẩy tôi ra.
Tôi ghé sát vào chăn với Thái Ất, tay cố gắng chặn huynh ấy lại, thở gấp nói: “Huynh đừng nóng vội như thế, chờ một lúc nữa là được rồi”.
Thái Ất bất động, từ trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ: “A Hoàn, muội muốn làm gì thế?”.
Tôi đỏ mặt, nhớ lại a nương từng nói, nam nhân thích nữ nhân rụt rè, vì thế để che giấu tôi nói: “À, không có gì, muội chỉ muốn đùa một chút thôi”.
Đợi một lúc, tôi thấy chắc là được rồi, vì thế buông Thái Ất ra, sử dụng phép thuật, chạy trốn mất tăm mất tích luôn.
Tôi bỏ Thái Ất lại trơ trọi cùng với đám chăn mền, giường chiếu lộn xộn trên cỏ.
Mấy ngày sau đó, tôi đêm ngày tinh thần bất an, lo lắng chỉ có một lần thì xác suất thành công quá thấp, ngộ nhỡ không hoài thai, Thái Ất chạy mất dép thì làm sao bây giờ.
Lúc đấy, tôi cảm thấy cơm ăn cũng không ngon miệng, ngày suy nghĩ, đêm cũng suy nghĩ.
Có đôi lúc không chịu được, lại chạy đến trước mặt Thái Ất, cẩn thận dò xét huynh ấy, trong lòng yên lặng hỏi, Thái Ất, huynh có đồng ý cưới muội hay không, bây giờ có thể muội còn chưa hoài thai hài tử của huynh, nhưng mà sau này muội sẽ cố gắng!
Có điều những lời này cứ sắp thốt ra được, lại bị tôi nuốt xuống cổ họng.
Bối rối mấy ngày như thế, tôi trở nên gầy guộc.
A nương thấy tôi ăn uống không tốt, liền hỏi tôi có phải không khỏe hay không, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không.
Tôi yên lặng không nói.
Cho đến một hôm, hình như tôi đang ở bên bờ Dao Trì, trong lúc vô tình, nghe thấy thanh âm của một tiểu tiên nga nói: “Thê tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn gần đây ăn uống không được ngon miệng”.
Có thanh âm đáp lại: “Chắc là bị bệnh rồi, phải nhanh chóng tìm đại phu đến xem bệnh”.
Có tiếng người thứ nhất nói: “Muội đúng là đồ ngốc, Khai Hạnh nương nương là thượng thần, sao lại có thể dễ dàng mắc bệnh được?”. Dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tỷ đoán là nương nương mang thai”.
Người kia liền nói: “Đúng rồi, sao muội không nghĩ ra nhỉ. Nữ tử mang thai thân thể đều có thay đổi, có người thì không muốn ăn, có người thì lại đột nhiên ăn rất nhiều”.
Tôi vô cùng mừng rỡ, ngẫm nghĩ lại mình gần đây mình ăn uống cũng không tốt, chẳng lẽ là… có rồi!
Tôi vội vàng chạy đến phủ của Thái Ất, cầm tay huynh ấy, muốn nói tin vui này cho huynh ấy nghe. Đột nhiên, lại cảm thấy xấu hổ, vì thế quyết định nói từng chút một với huynh ấy: “Thái Ất, huynh có từng yêu ai chưa?”.
Thái Ất nhìn tôi, đáy mắt ẩn hiện một tia sáng, dịu dàng nói: “Muội yêu ai à?”.
Tôi đỏ mặt, gật đầu. Lại thử hỏi: “Huynh nói đi, người muội yêu liệu có yêu muội hay không?”.
Thái Ất nhìn thấy ánh mắt trong suốt lấp lánh của tôi, không tự nhiên mà đáp: “A Hoàn xinh xắn như thế, người ấy nhất định sẽ yêu muội”.
Tôi bị huynh ấy nhìn đến mức làm tôi cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải cúi đầu, mũi chân vô tình đá vào một hòn đá nhỏ trên đất.
Thái Ất dè dặt hỏi: “A Hoàn thích ai thế?”.
Tôi cố sống cố chết nhìn mấy bông hoa thêu trên giày đáp: “Người ấy lớn hơn muội mấy tuổi, bình thường đối xử với muội tốt lắm, còn khen điểm tâm muội làm ăn rất ngon”.
Thái Ất cầm tay tôi, tiếp tục nói: “A Hoàn thông minh xinh đẹp, đương nhiên là làm cái gì cũng tốt nhất rồi”.
Tôi cân nhắc mấy câu này của Thái Ất, giống như huynh ấy đang thừa nhận với tôi vậy. Vì thế cố lấy dũng khí nói: “Thái Ất, muội mang thai hài tử của người ấy, huynh nói đi, nếu muội muốn người ấy cưới muội, người ấy có bằng lòng hay không?”.
Gương mặt Thái Ất bỗng trắng bệch, huynh ấy chết lặng nhìn tôi, ánh mắt đỏ lên: “Muội nói, muội mang thai hài tử của người ấy?”.
Tôi thẹn thùng nói: “Vâng, gần đây muội mới hoài thai. Muội nghĩ, một thời gian nữa, muội có thể sinh ra một quả trứng rồi”.
Bàn tay của Thái Ất nắm tay tôi chợt run rẩy, ngón tay lạnh lẽo, giọng điệu cổ quái nói: “Trên Tiên giới người so với muội chỉ lớn hơn mấy tuổi lại chưa có hôn ước chỉ có ca ca của huynh là Hạo Thiên cùng với Ngao Quảng ở Đông Hải, mà Ngao Quảng bình thường không hay lên Tiên giới, huynh đoán người kia chắc không phải Ngao Quảng đâu”.
Tôi cảm thấy mấy câu Thái Ất nói hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không tìm thấy sai ở đâu, hơn nữa người kia đúng là không phải Ngao Quảng, vì thế, tôi liền gật đầu.
Thái Ất đột nhiên lùi lại phía sau, buông tay của tôi ra, quay đầu, xoay lưng về phía tôi nói: “Huynh còn có việc phải đi trước, nếu như muội với người kia có tin mừng, đừng quên báo cho huynh biết. Huynh gần đây bề bộn nhiều việc, chắc không có thời gian chơi với muội, nếu có việc gì tìm huynh, bảo thị nữ tới báo là được rồi”.
Đáy lòng tôi chợt lạnh: “Huynh bảo muội sắp tới không được tới tìm huynh ư?”.
Thái Ất không nói gì.
Trái tim tôi lạnh lẽo như bị quăng xuống hồ băng vậy, khiến cho thanh âm cũng có phần run rẩy, vội vàng hỏi: “Thái Ất, huynh có từng, có từng thích muội hay không?”.
Thái Ất lạnh lùng nói: “Cho dù huynh có từng thích muội, cũng là chuyện của quá khứ rồi, sau này, huynh sẽ đối xử với muội như với muội muội của mình”. Nói xong lập tức rời đi.
Tôi đứng trong viện, nhìn thấy trong ao có đôi uyên ương, trên cây chim chóc cũng có đôi có cặp, lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng.
Một giọt mưa từ trên cao rơi xuống, làm ướt quần áo của tôi.
Mối tình đầu mới nảy mầm trong lòng tôi cũng lập tức chết yểu trong đêm đó.
Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Bà La Già, trong lòng tôi cũng cảm thấy đau đớn.
Tôi lấy được Si Mị Chung rồi sẽ phải rời khỏi đây, bây giờ chàng lại nảy sinh tình cảm với tôi, tôi nên làm thế nào đây.
Tôi ngồi ở bên giường, nắm tay Bà La Già.
Lòng bàn tay chàng khô ráo ấm áp, các khớp xương không hiện rõ lắm, nhưng dường như tay chàng rất có lực.
Đột nhiên tay chàng giật giật, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Bà La Già sáng ngời đang nhìn tôi.
Bà La Già nhẹ nhàng cầm tay tôi, gương mặt hướng về phía tôi cười.
Tác giả :
Liễu Thượng Mi