Tình Sói Chi Dao
Chương 8
Trở lại bên ngoài
Nhiên Kỳ dù bị bọn người Côn Sơn bao vây, trên tay còn không ngừng đưa lưởi kiếm va chạm vào phía nàng, hướng nàng thách thức. Nàng không những không sợ, ngược lại còn tỏ ra vui thích hướng bọn chúng nhếch môi, nghĩ " này muốn ỷ đông hiếp yếu đây sao, bọn ngươi quả quá xem thường ta rồi".
Nhiên Kỳ không vũ khí khiến chúng không nghĩ ngợi lao thẳng về phía nàng. Lưởi kiếm sắc nhọn cách nàng chả mấy mm xuyên qua khỏi cơ thể đều vì tốc độ nhanh không chút do dự tránh thoát,kể cả vết cắt nhỏ tồn tại đều không có huống chi là xuyên thịt.
Cứ thế từng tên một uy kiếm, không chịu thua kém dù đã thấm mệt. Chúng ném lực đạo đường kiếm ngày càng hăn. Đao kiếm va nhau khắp nơi vang vội, mọi người xung quanh thay nàng biết nghĩ "xong rồi, xong rồi dù ngươi có là thần tiên cũng không thể tự giải thoát! "
Nhiên Kỳ thấy mình dần bị bức đường cùng, nhanh nhẹn lách người tránh thoát đường kiếm sắc bén. Động tác nhanh đến khó tin khiến bọn Côn Sơn hưng phấn dần trở nên mất tự chủ, rụt rè không dám tiến thêm nữa bước.
Bọn Côn Sơn nghĩ " chả lẽ tên này người biết võ công! Không những vậy, đạt tới cảnh giới tốc độ như vậy nhanh, hắn có phải quá thiên phú rồi không! "
Bọn người Côn Sơn không còn xung sức như vừa rồi, chúng chỉ vây quanh nàng quan sát chiêu thức nàng sử dụng. Bọn chúng biết mình không phải đối thủ, nên ra chiêu đánh lén nàng. Dù thế, chẳng tên nào chạm được tới vạt áo, huống chi là đánh trúng nàng.
Đầu lĩnh Côn Sơn nhìn tình hình không ổn, thuộc hạ mình như nào làm trò cười cho thiên hạ, hắn giận đến tím mặt chửi bới âm ĩ.
" Các ngươi đều là một lũ vô dụng! Chỉ có tên tiểu bạch kiểm! Có cần ta phải tự mình giải quyết hay không? Thật cho ta tức điên lên mà!"
Câu vừa dứt hắn liền thủ thế chuẩn bị xuất chiêu, phía sau bổng vang giọng nói nử tử.
" Nhiên Kỳ...*hộc hộc *...Nhiên Kỳ...."
Giọng này không ai khác là của Duệ Tú. Nàng vừa chạy vừa gọi tên Nhiên Kỳ, thở dốc ôm ngực nhìn xung quanh bóng dáng cần tìm. Nàng gọi tên Nhiên Kỳ mong có thể đáp lại,nói rằng "mọi chuyện không sao, khuyên nàng đừng lo lắng".
Duệ Tú cùng tiểu nhị khách điếm vừa chạy một đường đến nơi. Vừa đến bắt gặp Nhiên Kỳ bị bọn người xa lạ vây quanh lấy, không chờ đợi, nhanh chạy đến chỗ các nàng mặc cho nguy hiểm có bao nhiêu rình rập nàng.
Đột nhiên cánh tay bị lực nắm đau đớn kịch liệt, Duệ Tú quay người, nhìn tên to con râu ria đáng sợ, nắm lấy cánh tay nàng giọng cười dâm ô. Ánh mắt đê tiện dáng người, càng khiến nàng ghê sợ khinh tởm.
Hắn thấy Duệ Tú đột nhiên nhìn mình, cảm thấy hứng khởi dùng sức kéo nàng vào ngực y. Mũi ở cổ nàng ngửi ngửi, thỏa mãn nuốt xuống du͙ƈ vọиɠ bên trong, ra vẻ thư sinh nói chuyện với nàng.
" Vị cô nương~ Nàng không may bị lạc đường sao?...Nếu không phiền,có thể để tại hạ cùng nàng hồi gia phủ!? "
Duệ Tú bị hắn khi dể muốn nhanh tránh thoát ra, nàng dùng sức giãy dụa không ngừng.
Hắn bị nàng tránh né, trong lòng sinh đố kị, tay tăng lực đạo nắm lấy cánh tay nàng. Giọng nói có điểm nhấn mạnh,nàng nếu không yên vị hắn sẽ không khách sao nữa.
" Cô nương ngươi chớ dãy dụa! Ta sẽ không thương tổn ngươi, còn cho ngươi chút thoải mái đâu... "
Hắn buông lời nói những câu đê tiện trước mặt mọi người.
Một số công tử trai tráng trong trấn muốn ra giúp đỡ, nhưng nghĩ lại chính mình không biết võ công, đành mặc người ủy uất nhìn nàng bị tên đầu lĩnh khi dể không ngăn cản được gì.
Duệ Tú lúc chạy đi đã mệt nhọc một hơi, lại thêm tên này khi dể nàng. Chẳng hiểu sao câm ghét nhìn hắn như muốn cắn người, hét lớn phỉ vào mặt người nọ, hâm dọa nếu không thả nàng sẽ cho hắn biết tay.
" Mau thả ta ra! Tên thối tha các người! Có mau thả ra không!"
Vì tên này so với nàng có chiều cao khá lớn, vì thế nàng dùng cách nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn ta được.
Nhiên Kỳ vừa nghe tiếng đến liền biết là Duệ Tú. Nàng quay người nhìn sang, bắt gặp Duệ Tú đang bị đầu lĩnh khi dể, phát cáu hét to!
Bởi đang bị bao vây, nàng nếu muốn thoát e phải dùng đến vũ lực!
Đầu lĩnh hết ôm đến ngửi, không những thế còn buông ra những câu thô tục đối những nữ tử thanh lâu đồng dạng lên người nàng.
Nhiên Kỳ càng nhìn càng muốn sôi thiên. Hắn khiến nàng tức giận, đôi mắt xanh dần chuyển sang đỏ.
Bọn người Côn Sơn nhìn Nhiên Kỳ hoảng sợ,một trong số bọn họ mất bình tỉnh hô loạn lên.
" Yêu....yêu quái! Yêu quái!....Gϊếŧ hắn.... Gϊếŧ hắn đi!! "
Tên vừa hô xong bọn người Côn Sơn liền cố lấy lại bình tĩnh, nhào thẳng vào Nhiên Kỳ đâm tới.
Bỏ qua sự chờ đợi vừa rồi của bọn họ. Nàng nhìn bọn chúng sau đó...
* rắng rắc *
Cổ tay tên cầm kiếm vươn trước mặt một khắc bị bẻ gãy.
Nhiên Kỳ tiếp bước đối diện hắn sau luồn người ra sau * rắc * một tiếng nữa phát ra, nàng buông tay, hắn kịp nằm trên mặt đất không ra tiếng động.
Động tác nhanh đến nổi hắn không kịp phản khán. Cổ bị lực đạo mạnh bẻ gãy, khiến hắn chết khi chưa kịp rên tiếng đau đớn nào.
Bọn người Côn Sơn thấy huynh đệ mình chết thảm, liền cùng nhau như lang như sói đao kiếm tiếng về phía Nhiên Kỳ.
Nhiên Kỳ dù không có kiếm hay đao pháp trên tay nhưng nàng thừa sức đối đầu với bọn người này.
Vì không muốn gây loạn nơi đây nên đã không động thủ. Nàng chỉ lánh người né tránh đường kiếm tới. Mỗi nhát kiếm bọn họ vun,đều muốn bức tử nàng. Chẳng qua với nàng, ở nơi đây vốn đã quen thuộc, dần cũng thích nghi và di chuyển dễ dàng.
NhiênKỳ nhìn bọn người Côn Sơn hùng hổ xong tới mình không màng sống chết. Nàng vun chân nhặt kiếm cầm trên tay vào thế chuẩn bị nghênh chiến.
Duệ Tú gặp Nhiên Kỳ giận dữ,nàng thân mồ hôi lạnh, nghĩ" Nguy! ".
Duệ Tú chẳng thể làm gì giúp đỡ Nhiên Kỳ giữ lại bình tĩnh. Vì đang bị tên đầu lĩnh nắm giữ tay. Nàng kêu la tên Nhiên Kỳ mong có thể vì mình mà dừng lại. Nàng chẳng muốn Nhiên Kỳ gϊếŧ người!
" Nhiên Kỳ...Nhiên Kỳ.. Mau tỉnh lại..muội nghe thấy ta không! Nhiên Kỳ...đừng gϊếŧ người nữa!. "
" Nhiên Kỳ... Mau tỉnh lại a!.... "
" Nhiên Kỳ áh!.... "
Duệ Tú chưa dứt lời đã bị tên đầu lĩnh hung hăng tát vào má nàng tức giận nói.
" Ngươi câm miệng lại cho ta!...Còn các ngươi mau gϊếŧ chết hắn!... "
" Tên nào gϊếŧ được, ta sẽ thưởng 2 gươm bạc lớn trong môn!. "
Đầu lĩnh kêu thuộc hạ của mình gϊếŧ bằng được Nhiên Kỳ. Hắn tức giận khi nữ nhân hắn ôm trong cứ luôn mồm kêu tên tên khốn kiếp đó.
Duệ Tú bị đánh, ngã ngồi trên mặt đất, tay ôm má của mình.
Do hắn dùng lực khá mạnh, khiến nàng đều đỏ ửng miệng còn loan nhẹ máu ra cả ngoài.
Nhiên Kỳ dù bị bọn người Côn Sơn bao vây, trên tay còn không ngừng đưa lưởi kiếm va chạm vào phía nàng, hướng nàng thách thức. Nàng không những không sợ, ngược lại còn tỏ ra vui thích hướng bọn chúng nhếch môi, nghĩ " này muốn ỷ đông hiếp yếu đây sao, bọn ngươi quả quá xem thường ta rồi".
Nhiên Kỳ không vũ khí khiến chúng không nghĩ ngợi lao thẳng về phía nàng. Lưởi kiếm sắc nhọn cách nàng chả mấy mm xuyên qua khỏi cơ thể đều vì tốc độ nhanh không chút do dự tránh thoát,kể cả vết cắt nhỏ tồn tại đều không có huống chi là xuyên thịt.
Cứ thế từng tên một uy kiếm, không chịu thua kém dù đã thấm mệt. Chúng ném lực đạo đường kiếm ngày càng hăn. Đao kiếm va nhau khắp nơi vang vội, mọi người xung quanh thay nàng biết nghĩ "xong rồi, xong rồi dù ngươi có là thần tiên cũng không thể tự giải thoát! "
Nhiên Kỳ thấy mình dần bị bức đường cùng, nhanh nhẹn lách người tránh thoát đường kiếm sắc bén. Động tác nhanh đến khó tin khiến bọn Côn Sơn hưng phấn dần trở nên mất tự chủ, rụt rè không dám tiến thêm nữa bước.
Bọn Côn Sơn nghĩ " chả lẽ tên này người biết võ công! Không những vậy, đạt tới cảnh giới tốc độ như vậy nhanh, hắn có phải quá thiên phú rồi không! "
Bọn người Côn Sơn không còn xung sức như vừa rồi, chúng chỉ vây quanh nàng quan sát chiêu thức nàng sử dụng. Bọn chúng biết mình không phải đối thủ, nên ra chiêu đánh lén nàng. Dù thế, chẳng tên nào chạm được tới vạt áo, huống chi là đánh trúng nàng.
Đầu lĩnh Côn Sơn nhìn tình hình không ổn, thuộc hạ mình như nào làm trò cười cho thiên hạ, hắn giận đến tím mặt chửi bới âm ĩ.
" Các ngươi đều là một lũ vô dụng! Chỉ có tên tiểu bạch kiểm! Có cần ta phải tự mình giải quyết hay không? Thật cho ta tức điên lên mà!"
Câu vừa dứt hắn liền thủ thế chuẩn bị xuất chiêu, phía sau bổng vang giọng nói nử tử.
" Nhiên Kỳ...*hộc hộc *...Nhiên Kỳ...."
Giọng này không ai khác là của Duệ Tú. Nàng vừa chạy vừa gọi tên Nhiên Kỳ, thở dốc ôm ngực nhìn xung quanh bóng dáng cần tìm. Nàng gọi tên Nhiên Kỳ mong có thể đáp lại,nói rằng "mọi chuyện không sao, khuyên nàng đừng lo lắng".
Duệ Tú cùng tiểu nhị khách điếm vừa chạy một đường đến nơi. Vừa đến bắt gặp Nhiên Kỳ bị bọn người xa lạ vây quanh lấy, không chờ đợi, nhanh chạy đến chỗ các nàng mặc cho nguy hiểm có bao nhiêu rình rập nàng.
Đột nhiên cánh tay bị lực nắm đau đớn kịch liệt, Duệ Tú quay người, nhìn tên to con râu ria đáng sợ, nắm lấy cánh tay nàng giọng cười dâm ô. Ánh mắt đê tiện dáng người, càng khiến nàng ghê sợ khinh tởm.
Hắn thấy Duệ Tú đột nhiên nhìn mình, cảm thấy hứng khởi dùng sức kéo nàng vào ngực y. Mũi ở cổ nàng ngửi ngửi, thỏa mãn nuốt xuống du͙ƈ vọиɠ bên trong, ra vẻ thư sinh nói chuyện với nàng.
" Vị cô nương~ Nàng không may bị lạc đường sao?...Nếu không phiền,có thể để tại hạ cùng nàng hồi gia phủ!? "
Duệ Tú bị hắn khi dể muốn nhanh tránh thoát ra, nàng dùng sức giãy dụa không ngừng.
Hắn bị nàng tránh né, trong lòng sinh đố kị, tay tăng lực đạo nắm lấy cánh tay nàng. Giọng nói có điểm nhấn mạnh,nàng nếu không yên vị hắn sẽ không khách sao nữa.
" Cô nương ngươi chớ dãy dụa! Ta sẽ không thương tổn ngươi, còn cho ngươi chút thoải mái đâu... "
Hắn buông lời nói những câu đê tiện trước mặt mọi người.
Một số công tử trai tráng trong trấn muốn ra giúp đỡ, nhưng nghĩ lại chính mình không biết võ công, đành mặc người ủy uất nhìn nàng bị tên đầu lĩnh khi dể không ngăn cản được gì.
Duệ Tú lúc chạy đi đã mệt nhọc một hơi, lại thêm tên này khi dể nàng. Chẳng hiểu sao câm ghét nhìn hắn như muốn cắn người, hét lớn phỉ vào mặt người nọ, hâm dọa nếu không thả nàng sẽ cho hắn biết tay.
" Mau thả ta ra! Tên thối tha các người! Có mau thả ra không!"
Vì tên này so với nàng có chiều cao khá lớn, vì thế nàng dùng cách nào cũng không thể thoát khỏi tay hắn ta được.
Nhiên Kỳ vừa nghe tiếng đến liền biết là Duệ Tú. Nàng quay người nhìn sang, bắt gặp Duệ Tú đang bị đầu lĩnh khi dể, phát cáu hét to!
Bởi đang bị bao vây, nàng nếu muốn thoát e phải dùng đến vũ lực!
Đầu lĩnh hết ôm đến ngửi, không những thế còn buông ra những câu thô tục đối những nữ tử thanh lâu đồng dạng lên người nàng.
Nhiên Kỳ càng nhìn càng muốn sôi thiên. Hắn khiến nàng tức giận, đôi mắt xanh dần chuyển sang đỏ.
Bọn người Côn Sơn nhìn Nhiên Kỳ hoảng sợ,một trong số bọn họ mất bình tỉnh hô loạn lên.
" Yêu....yêu quái! Yêu quái!....Gϊếŧ hắn.... Gϊếŧ hắn đi!! "
Tên vừa hô xong bọn người Côn Sơn liền cố lấy lại bình tĩnh, nhào thẳng vào Nhiên Kỳ đâm tới.
Bỏ qua sự chờ đợi vừa rồi của bọn họ. Nàng nhìn bọn chúng sau đó...
* rắng rắc *
Cổ tay tên cầm kiếm vươn trước mặt một khắc bị bẻ gãy.
Nhiên Kỳ tiếp bước đối diện hắn sau luồn người ra sau * rắc * một tiếng nữa phát ra, nàng buông tay, hắn kịp nằm trên mặt đất không ra tiếng động.
Động tác nhanh đến nổi hắn không kịp phản khán. Cổ bị lực đạo mạnh bẻ gãy, khiến hắn chết khi chưa kịp rên tiếng đau đớn nào.
Bọn người Côn Sơn thấy huynh đệ mình chết thảm, liền cùng nhau như lang như sói đao kiếm tiếng về phía Nhiên Kỳ.
Nhiên Kỳ dù không có kiếm hay đao pháp trên tay nhưng nàng thừa sức đối đầu với bọn người này.
Vì không muốn gây loạn nơi đây nên đã không động thủ. Nàng chỉ lánh người né tránh đường kiếm tới. Mỗi nhát kiếm bọn họ vun,đều muốn bức tử nàng. Chẳng qua với nàng, ở nơi đây vốn đã quen thuộc, dần cũng thích nghi và di chuyển dễ dàng.
NhiênKỳ nhìn bọn người Côn Sơn hùng hổ xong tới mình không màng sống chết. Nàng vun chân nhặt kiếm cầm trên tay vào thế chuẩn bị nghênh chiến.
Duệ Tú gặp Nhiên Kỳ giận dữ,nàng thân mồ hôi lạnh, nghĩ" Nguy! ".
Duệ Tú chẳng thể làm gì giúp đỡ Nhiên Kỳ giữ lại bình tĩnh. Vì đang bị tên đầu lĩnh nắm giữ tay. Nàng kêu la tên Nhiên Kỳ mong có thể vì mình mà dừng lại. Nàng chẳng muốn Nhiên Kỳ gϊếŧ người!
" Nhiên Kỳ...Nhiên Kỳ.. Mau tỉnh lại..muội nghe thấy ta không! Nhiên Kỳ...đừng gϊếŧ người nữa!. "
" Nhiên Kỳ... Mau tỉnh lại a!.... "
" Nhiên Kỳ áh!.... "
Duệ Tú chưa dứt lời đã bị tên đầu lĩnh hung hăng tát vào má nàng tức giận nói.
" Ngươi câm miệng lại cho ta!...Còn các ngươi mau gϊếŧ chết hắn!... "
" Tên nào gϊếŧ được, ta sẽ thưởng 2 gươm bạc lớn trong môn!. "
Đầu lĩnh kêu thuộc hạ của mình gϊếŧ bằng được Nhiên Kỳ. Hắn tức giận khi nữ nhân hắn ôm trong cứ luôn mồm kêu tên tên khốn kiếp đó.
Duệ Tú bị đánh, ngã ngồi trên mặt đất, tay ôm má của mình.
Do hắn dùng lực khá mạnh, khiến nàng đều đỏ ửng miệng còn loan nhẹ máu ra cả ngoài.
Tác giả :
phongthan321luy