Tình Sâu Sao Lưu Luyến
Chương 8: Âm trong mộng
Những người, những chuyện, những nơi đã xuất hiện trong đời tôi và anh từ trước đến nay, giằng xé tôi từng chút một, không lúc nào quên nhắc nhở, tôi đã từng yêu anh sâu đến như vậy, vậy còn anh?
Sau tối hôm ấy, tôi vẫn đi làm ở Hải Vận như thường lệ, những cô gái khác nhau vẫn lui tới văn phòng của Chu Mộ Hải, tôi cũng không lên sân thượng nữa.
Tất cả những gì tôi muốn bây giờ chính là sống sót, muốn sống ở thành phố này, bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ.
Tan tầm chiều nay, khi Tiêu Viễn đến đón tôi, tôi thấy Tần Diệc Phong lái xe, chở bạn gái của anh đi qua, mắt anh nhìn thẳng, hoàn toàn không có ý liếc sang chúng tôi.
"Mạn Mạn, có phải ngày mai Tiểu Thâm sẽ về không?" Tiêu Viễn thấy tôi ngẩn người nhìn chiếc Land Rover, gợi chuyện.
"Ờ ờ." Nhắc đến Tiểu Thâm, tôi thư thái hẳn, bao năm qua, con tôi luôn là thần dược của tôi, bởi vì thằng bé rất giống anh, từ khuôn mặt đến dáng vẻ, ngay cả sở thích cũng giống hệt.
"Ngày mai anh đi đón họ với em."
"Ngày mai anh còn có hẹn mà." Tôi nói đùa.
"Mã Viện Viện này quá ốm yếu, không phải kiểu anh thích." Tiêu Viễn thản nhiên nhún vai.
Tôi lên xe cài dây an toàn, sau đó cười đáp: "Kiều Kiều đi rồi, anh có nhớ người ta không?"
"Hả?" Tiêu Viễn lắc đầu: "Cô ấy đi rồi không ai cãi với anh, yên tai lắm."
Tôi cười, không nói. Kiều Kiều là bạn tiểu học của tôi, Tiêu Viễn cũng vậy. Điều kiện của cậu ấy rõ ràng tốt như vậy, lúc trước lại đi phỏng vấn làm nhà thiết kế ở Tiêu Thị, cô ấy nghĩ gì, tôi hiểu rõ.
Nhưng Tiêu Viễn lại không biết, bởi vì hai người họ hễ gặp là cãi, Kiều Kiều không xem anh là tổng giám đốc, còn Tiêu Viễn cũng không xem Kiều Kiều là phụ nữ.
...
Thật ra tôi không thích sân bay lắm, vì ở đây, tôi đã từng đưa tiễn người tôi yêu nhất, cũng đưa tiễn thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi.
Tiêu Viễn vốn định đón Tiểu Thâm và mẹ với tôi, nhưng Tiêu Thị lại có cuộc họp quan trọng cần anh chủ trì, nên tôi từ chối khéo ý tốt của anh.
Khi thấy mẹ và Tiểu Thâm, khóe mắt tôi bỗng ươn ướt, già rồi, dễ xúc động.
Mẹ dịu dàng nói với tôi: "Mạn Mạn, không có mẹ ở bên, một mình con vất vả rồi."
Tôi vội lắc đầu, mẹ của tôi thật ra là một mỹ nhân, nhưng sau sự cố sáu năm trước, bà đã già đi không ít.
"Hai người ngồi máy bay chắc cũng mệt rồi." Tôi ôm lấy Diệc Thâm, có vẻ như thằng bé lại cao thêm một chút rồi.
"Mẹ, lâu ngày không gặp, mẹ lại đẹp ra rồi." Diệc Thâm hôn lên mặt tôi.
Tôi bị câu này của thằng bé chọc cười, "Đúng bà tâm can bảo bối của mẹ." Tôi hôn lên khuôn mặt bé nhỏ hồng hào của thằng bé.
"Mẹ, cón lén nói mẹ nghe này." Lúc này Diệc Thâm lại ghé sát tai tôi, khẽ nói: "Con muốn đi vệ sinh."
Tôi bật cười, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ ngồi đây nghỉ ngơi trước, con đưa Diệc Thâm đi toilet, sau đó chúng ta về nhà."
Mẹ tôi gật đầu, sau đó ngồi xuống. Tôi bế Diệc Thâm xuống, dắt tay thằng bé đến toilet.
"Mẹ, con là nam, con không đi toilet nữ." Khi đi đến cửa toilet, Diệc Thâm dùng dằng không chịu đi toilet nữ.
"Ngoan nào, Diệc Thâm của chúng ta còn nhỏ, không sao cả." Tôi vừa dỗ vừa dẫn thằng bé đi.
"Kết quả là thằng bé bắt đầu khóc, sao mới đi Hồng Kông một chuyến, ý thức nam nữ lại mạnh mẽ như vậy, tôi thật sự hết cách, bởi vì thằng bé cũng giống ai kia, ngang ngược đủ đường.
"Nhưng mẹ không thể vào toilet nam, con đi một mình mẹ sẽ lo lắm." Tôi định dạy dỗ thằng bé: "Diệc Thâm nghe lời nào, một lần cuối thôi, có được không."
"Con sẽ đi toilet nam."
Diệc Thâm khóc tiếp, khi tôi sắp bó tay hết cách, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Để tôi dẫn thằng bé đi."
Tôi lạnh run người, lau nước mắt cho Diệc Thâm, đúng dậy, nói với người đàn ông cao lớn: "Không cần đâu, cảm ơn."
Nhưng tôi không ngờ, Diệc Thâm lại ngừng khóc, vui vẻ chạy lên phía trước, ôm chân Tần Diệc Phong, ấm ức gọi: "Ba, cuối cùng ba cũng về tìm con và mẹ rồi."
Tần Diệc Phong và tôi cùng sững người, tôi bỗng cứng họng không biết nói gì.
Tần Diệc Phong nhìn tôi, mắt lạnh như băng, sau đó ôm lấy Diệc Thâm, vừa dịu dàng dỗ dành, vừa đi vào toilet nam: "Ba đã về rồi, đừng khóc nữa."
Anh nói xong, Diệc Thâm cũng ngoan ngoãn nín khóc.
Nhìn thấy anh ôm Diệc Thâm vào toilet, nước mắt tôi trào ra.
Sau tối hôm ấy, tôi vẫn đi làm ở Hải Vận như thường lệ, những cô gái khác nhau vẫn lui tới văn phòng của Chu Mộ Hải, tôi cũng không lên sân thượng nữa.
Tất cả những gì tôi muốn bây giờ chính là sống sót, muốn sống ở thành phố này, bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ.
Tan tầm chiều nay, khi Tiêu Viễn đến đón tôi, tôi thấy Tần Diệc Phong lái xe, chở bạn gái của anh đi qua, mắt anh nhìn thẳng, hoàn toàn không có ý liếc sang chúng tôi.
"Mạn Mạn, có phải ngày mai Tiểu Thâm sẽ về không?" Tiêu Viễn thấy tôi ngẩn người nhìn chiếc Land Rover, gợi chuyện.
"Ờ ờ." Nhắc đến Tiểu Thâm, tôi thư thái hẳn, bao năm qua, con tôi luôn là thần dược của tôi, bởi vì thằng bé rất giống anh, từ khuôn mặt đến dáng vẻ, ngay cả sở thích cũng giống hệt.
"Ngày mai anh đi đón họ với em."
"Ngày mai anh còn có hẹn mà." Tôi nói đùa.
"Mã Viện Viện này quá ốm yếu, không phải kiểu anh thích." Tiêu Viễn thản nhiên nhún vai.
Tôi lên xe cài dây an toàn, sau đó cười đáp: "Kiều Kiều đi rồi, anh có nhớ người ta không?"
"Hả?" Tiêu Viễn lắc đầu: "Cô ấy đi rồi không ai cãi với anh, yên tai lắm."
Tôi cười, không nói. Kiều Kiều là bạn tiểu học của tôi, Tiêu Viễn cũng vậy. Điều kiện của cậu ấy rõ ràng tốt như vậy, lúc trước lại đi phỏng vấn làm nhà thiết kế ở Tiêu Thị, cô ấy nghĩ gì, tôi hiểu rõ.
Nhưng Tiêu Viễn lại không biết, bởi vì hai người họ hễ gặp là cãi, Kiều Kiều không xem anh là tổng giám đốc, còn Tiêu Viễn cũng không xem Kiều Kiều là phụ nữ.
...
Thật ra tôi không thích sân bay lắm, vì ở đây, tôi đã từng đưa tiễn người tôi yêu nhất, cũng đưa tiễn thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi.
Tiêu Viễn vốn định đón Tiểu Thâm và mẹ với tôi, nhưng Tiêu Thị lại có cuộc họp quan trọng cần anh chủ trì, nên tôi từ chối khéo ý tốt của anh.
Khi thấy mẹ và Tiểu Thâm, khóe mắt tôi bỗng ươn ướt, già rồi, dễ xúc động.
Mẹ dịu dàng nói với tôi: "Mạn Mạn, không có mẹ ở bên, một mình con vất vả rồi."
Tôi vội lắc đầu, mẹ của tôi thật ra là một mỹ nhân, nhưng sau sự cố sáu năm trước, bà đã già đi không ít.
"Hai người ngồi máy bay chắc cũng mệt rồi." Tôi ôm lấy Diệc Thâm, có vẻ như thằng bé lại cao thêm một chút rồi.
"Mẹ, lâu ngày không gặp, mẹ lại đẹp ra rồi." Diệc Thâm hôn lên mặt tôi.
Tôi bị câu này của thằng bé chọc cười, "Đúng bà tâm can bảo bối của mẹ." Tôi hôn lên khuôn mặt bé nhỏ hồng hào của thằng bé.
"Mẹ, cón lén nói mẹ nghe này." Lúc này Diệc Thâm lại ghé sát tai tôi, khẽ nói: "Con muốn đi vệ sinh."
Tôi bật cười, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ ngồi đây nghỉ ngơi trước, con đưa Diệc Thâm đi toilet, sau đó chúng ta về nhà."
Mẹ tôi gật đầu, sau đó ngồi xuống. Tôi bế Diệc Thâm xuống, dắt tay thằng bé đến toilet.
"Mẹ, con là nam, con không đi toilet nữ." Khi đi đến cửa toilet, Diệc Thâm dùng dằng không chịu đi toilet nữ.
"Ngoan nào, Diệc Thâm của chúng ta còn nhỏ, không sao cả." Tôi vừa dỗ vừa dẫn thằng bé đi.
"Kết quả là thằng bé bắt đầu khóc, sao mới đi Hồng Kông một chuyến, ý thức nam nữ lại mạnh mẽ như vậy, tôi thật sự hết cách, bởi vì thằng bé cũng giống ai kia, ngang ngược đủ đường.
"Nhưng mẹ không thể vào toilet nam, con đi một mình mẹ sẽ lo lắm." Tôi định dạy dỗ thằng bé: "Diệc Thâm nghe lời nào, một lần cuối thôi, có được không."
"Con sẽ đi toilet nam."
Diệc Thâm khóc tiếp, khi tôi sắp bó tay hết cách, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Để tôi dẫn thằng bé đi."
Tôi lạnh run người, lau nước mắt cho Diệc Thâm, đúng dậy, nói với người đàn ông cao lớn: "Không cần đâu, cảm ơn."
Nhưng tôi không ngờ, Diệc Thâm lại ngừng khóc, vui vẻ chạy lên phía trước, ôm chân Tần Diệc Phong, ấm ức gọi: "Ba, cuối cùng ba cũng về tìm con và mẹ rồi."
Tần Diệc Phong và tôi cùng sững người, tôi bỗng cứng họng không biết nói gì.
Tần Diệc Phong nhìn tôi, mắt lạnh như băng, sau đó ôm lấy Diệc Thâm, vừa dịu dàng dỗ dành, vừa đi vào toilet nam: "Ba đã về rồi, đừng khóc nữa."
Anh nói xong, Diệc Thâm cũng ngoan ngoãn nín khóc.
Nhìn thấy anh ôm Diệc Thâm vào toilet, nước mắt tôi trào ra.
Tác giả :
Lam Chi Noãn