Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Quyển 4 Chương 16: Phi tần tranh sủng (16)
Động môi, ta đột nhiên lại không hỏi được "Bọn họ" rốt cuộc là ai. Dường như những việc đó, ta vốn không nên hỏi.
Hắn chỉ ôm ta, thân thể ta dán chặt vào hắn, tiếng tim đập kia, từng nhịp từng nhịp mà truyền tới. Đưa tay, chậm rãi ôm lấy eo hắn.
"Tiên đế... Tiên đế vì bước lên đế vị, hại phụ vương ta thành phế nhân. Phụ vương của ta, không phải kẻ phản bội, không phải..."
"Không phải, không phải." An ủi hắn. Chuyện năm đó, ta không biết. Nhưng ta biết, xưa nay ngôi vị đế vương đều từ huyết vũ tinh phong mới có được. Mà ta, chỉ là một tiểu nữ tử, dù tò mò, cũng sẽ không nghe loại chuyện liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất.
Hắn không cần nói rõ, ta hiểu.
Hắn không nói chuyện nữa, chỉ dựa vào vai ta.
"Thường công công." Ta nhỏ giọng gọi.
Thường công công canh giữ ngoài bình phong, nghe ta lên tiếng, vội vào giúp ta đỡ hắn nằm xuống, lại đắp chăn cho hắn. Tùy thái y vào bắt mạch, sắc mặt mù mịt.
Ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện hắn từng hỏi Tùy thái y mình có thể sống bao lâu, tâm trang theo đó mà hoảng loạn.
Nắm bàn tay lạnh như băng của hắn, đáy lòng xẹt qua một tia chua xót. Nếu hắn chỉ là thế tử Tân Vương, mà ta lúc này cũng chỉ là một tiểu vũ cơ của Cung phủ, có lẽ chúng ta sẽ không có nhiều giao thoa như vậy.
So sánh với hắn, mười mấy năm nay, ta chỉ thiếu một danh phận. Lão gia và tỷ tỷ tốt với ta, ta biết.
Nhưng Nguyên Thừa Hạo, từ lúc hắn vào kinh, bão táp xảy ra với hắn chưa từng dừng lại. Đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua hàng cung mày nhíu chặt kia, ta nghe người ta nói, chỉ có người lòng đầy tâm sự khi ngủ mới luôn nhíu mày.
Kêu người gọi A Man tới, nàng kinh ngạc không hiểu vì sao ta lại ở đây, nhưng rốt cuộc cũng không dám nhiều lời. Ở bên ngoài Nguyên Phi Cẩm đang uống thuốc, nghe nói gã muốn vào đây, lại bị Thường công công ngăn cản không cho.
Ngồi bên cạnh Nguyên Thừa Hạo, hắn nắm chặt tay ta, ta nhịn không được mà thở dài, một đêm không ngủ, ta cũng mệt mỏi. Giường không lớn, ta chỉ có thể nghiêng người nằm cạnh hắn một lát.
Mơ mơ màng màng nghe tiếng tim kia đập nhanh hơn, khóe miệng cứ thế mà cong lên.
Lại qua một lát, nghe bên ngoài có người báo Thái Hoàng Thái Hậu tới.
Muốn nhảy dựng lên, giờ nào rồi? Ngày thường Nguyên Thừa Hạo đều dậy rất sớm, hôm nay sao...
Cúi đầu, mới phát hiện hắn và ta bốn mắt nhìn nhau.
"Hoàng Thượng... Sớm đã tỉnh rồi?" Ta kinh ngạc hỏi. Tỉnh rồi không gọi, vì sao lại... Nhìn ta?
Hắn "Ừ" một tiếng, tự ngồi dậy, ôm trán hỏi: "Trẫm ngủ bao lâu rồi?"
Nhìn ra cửa sổ, ta trả lời: "Chưa đến một canh giờ."
Thái Hoàng Thái Hậu đã vào, bà vội vã hỏi: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, sao... Phi Cẩm?" Bầ hình như đã thấy Nguyên Phi Cẩm nằm trên giường.
Nguyên Phi Cẩm đứng dậy ra ngoài, người bên ngoài đều đã quỳ xuống đất. Thời điểm xoay người thấy chúng ta, không đợi chúng ta hành lễ, Thái Hoàng Thái Hậu đã bật thốt lên hỏi: "Sao Phi Cẩm lại ngủ trên long sàng của Hoàng Thượng?" Nghe ra, Thái Hoàng Thái Hậu đang không vui.
Long sàng, thiên hạ chỉ có một nam tử có thể nằm.
Bà sẽ không cho phép ai ngoại trừ Nguyên Thừa Hạo ngủ trên đó, đặc biệt là nhi tử của Cảnh Vương.
Nguyên Phi Cẩm nhìn người nằm trên giường, nhàn nhạt đáp: "Phi Cẩm cứu trẫm, đệ ấy không đáng nằm trên giường của trẫm một chút sao?"
"Hoàng Thượng." Thái Hoàng Thái Hậu đi tới kéo hắn sang bên cạnh, thấp giọng: "Ai gia biết ngài thương nó, nhưng việc này cũng quá..."
"Việc này không nhọc hoàng tổ mẫu lo lắng, trẫm còn chuyện quan trọng muốn nói với người." Hắn cắt ngang lời bà, mời bà ra ngoài.
Ta thoáng chần chờ, cuối cùng quyết định không đi theo. Quay đầu thấy Nguyên Phi Cẩm xuống giường, A Man vội đỡ lấy gã, khuyên nhủ: "Tiểu vương gia đừng đi loạn."
Biết gã tức giận, ta đi tới đè gã xuống: "Mới nói mấy câu đã không chịu nổi."
"Ta không muốn Hoàng Thượng khó xử." Gã quay đầu không thèm nhìn ta.
Đẩy gã ngồi xuống, ta thấp giọng: "Hoàng Thượng có việc lớn phải làm, tiểu vương gia chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, Hoàng Thượng mới không cảm thấy khó xử."
Nguyên Phi Cẩm nhất thời nghẹn họng, tay nắm thành quyền, đấm một đấm xuống giường.
Thường công công ra ngoài hầu hạ, thời điểm xoay người, nhớ vừa rồi Nguyên Thừa Hạo chưa kịp thay y phục, hắn bị bệnh, chắc chắn rất lạnh. Ngước mắt thấy áo choàng treo trên giá, ta tới lấy rồi ra ngoài.
Hắn và Thái Hoàng Thái Hậu ngồi, bên cạnh, chỉ có Ti Y cô cô và Thường công công.
Ta đi tới khoác áo choàng cho hắn, hắn nắm tay ta, quay đầu mỉm cười ôn hòa. Không đợi ta hoàn hồn, hắn đã lấy lại nét bình tĩnh, thấp giọng: "Lăng Vương tự ý mang tên và bãi săn muốn lấy mạng trẫm, trẫm không giữ được ông ta."
"Việc này ai gia đã biết, còn chưa kịp đi gặp ông ta." Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng: "Ai gia nghe nói đêm qua trong bãi săn xảy ra án mạng?"
Nguyên Thừa Hạo từng nói mãnh thú sẽ được thả vào bãi săn, xem ra những thích khách đó đều không thể chạy thoát.
Ta nhớ hắn từng nói mãnh thú đã được thả vào bãi săn, xem ra những thích khách đó không thể chạy thoát.
Nguyên Thừa Hạo cười lanh: "Nếu đêm qua không phải những súc sinh kia, người chết chính là trẫm. Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu hi vọng nhìn thấy kết cục như vậy sao?"
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi, đưa tay đập bàn: "Hoàng Thượng nói mê sảng gì đó hả! Ai gia nghe nói ngài mất tích, cả đêm hôm qua không ngủ, hiện tại thấy ngài không sao, ai gia mới yên tâm."
"Nếu như thế, sao hoàng tổ mẫu không muốn ban chết cho kẻ hành thích vua kia?" Hắn hùng hổ dọa người hỏi.
"Ai gia..." Thái Hoàng Thái Hậu do dự.
Ta thật không rõ, vì sao Thái Hoàng Thái Hậu phải do dự? Lăng Vương hành thích vua, chứng cứ vô cùng xác thật, còn gì để do dự?
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hắn: "Hoàng Thượng còn nhỏ, còn chưa làm lễ nhược quán..."
Hắn cười nhạo: "Hoàng tổ mẫu sợ trẫm không đấu nổi bọn họ sao? Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, Lăng Vương cho dù mang họ Nguyên thì như thế nào? Nếu người sợ trẫm không đấu nổi bọn họ, vậy trẫm đành mới nhóm thúc phụ và ái khanh tới hỏi ý kiến."
Hắn nhìn Thường công công, Thường công công vội xoay người lui xuống.
Rất nhanh mọi người đều tới, chờ ở ngoài viện. Nguyên Thừa Hạo vừa đứng dậy, đúng lúc Thường công công dẫn Cảnh Vương vào. Ông ta vội vàng hành lễ với Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó mới hỏi hắn: "Hoàng Thượng, Phi Cẩm sao rồi?"
Thái Hoàng Thái Hậu không nói gì, cùng Ti Y cô cô ra ngoài.
Nguyên Thừa Hạo quay đầu nhìn vào bên trong: "Bị thương nhẹ, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Lục thúc, lần này Phi Cẩm cứu giá có công, trẫm phải trọng thưởng cho đệ ấy." Dừng lại, hắn làm như bi thương, "Trẫm chỉ là không ngờ Tứ thúc sẽ xuống tay với trẫm! Ngược lại là Phi Cẩm, ra ngoài mới mấy ngày, trở về đã có thể một mình đảm đương tất cả."
Lời hắn nói ta không hiểu gì cả, nhưng sắc mặt Cảnh Vương đã thoáng thay đổi, ông ta chỉ nói "Thần thay nó tạ Hoàng Thượng", rồi nâng bước vào trong.
Thường công công ở cạnh vội nói: "Vương gia, người bên ngoài còn đang chờ."
Có chuyện gì, trước giải quyết việc bên ngoài rồi tính tiếp.
Cảnh Vương dừng bước, gật đầu, theo Nguyên Thừa Hạo ra ngoài.
Mọi người bên ngoài thấy hắn ra, quỳ xuống, hô to "Hoàng Thượng vạn tuế". Hắn đã ra khỏi phòng, lần này ta không đi theo, trường hợp như thế, ta không thích hợp ra ngoài.
Đứng trong phòng vẫn có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài. Ta nghĩ, nhóm chủ tử các cung cũng có thể nghe được rành mạch.
Chốc lát sau, truyền đến tiếng của Vũ Vương: "Mẫu hậu, Lăng Vương phái người vào bãi săn, có lẽ không phải vì hành thích vua, mà là tìm Hoàng Thượng."
Thầm cười lạnh một tiếng, thì ra Thái Hoàng Thái Hâu lo lắng vẫn có đạo lý. Các vị vương gia, ai cũng muốn xem Nguyên Thừa Hạo sẽ xử trí một người họ Nguyên thế nào. Hoặc là nói, bọn họ không muốn thấy Lăng Vương chết. Lăng Vương không chết, còn có thể tiếp tục làm ra chuyện Nguyên Thừa Hạo không muốn nhìn đến, nhưng bọn họ lại muốn.
Nguyên Thừa Hạo ho khan vài tiếng, cười nói: "Các ngươi nhìn sắc mặt của trẫm, Lăng Vương giống tới cứu trẫm sao?"
"Cái này...." Vũ Vương nhất thời nghẹn họng.
Thừa Tướng bỗng nhiên lên tiếng: "Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng, Lăng Vương cố ý hành thích vua, phải xử cực hình."
Tay đỡ cửa sổ buộc chặt, Thừa Tướng có phải nhớ tới đêm đó ở An phủ không? Ông ấy nghi ngờ thích khách ngày đó là Lăng Vương! Ta còn nhớ lúc An Kỳ Dương sắp chết, ông ấy từng nói nợ máu phải trả bằng máu.
Lăng Vương, đáng chết.
Đẩy cửa sổ ra, trùng hợp thấy quốc trượng đứng gần đây nhất, bộ dáng vâng vâng dạ dạ, chỉ nhìn Thái Hoàng Thái Hâu, một câu cũng không dám nói. Quốc trượng ở trong triều không có tiếng nói, vì thế Thái Hoàng Thái Hậu càng muốn hoàng trưởng tử do người Diệp gia sinh. Nếu không chờ bà trăm tuổi, Diệp gia sẽ không còn sức ảnh hưởng.
Lúc này Cảnh Vương bước lên trước một bước, dõng dạc nói: "Thần thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng Thượng, dù là người Nguyên gia, phạm tội cũng không thể tha thứ. Thần nghĩ Hoàng Thượng nên thu hồi tước vị của ông ta, giáng thành thứ dân, sau đó ban chết."
Không khỏi giật mình, ta cứ tưởng Cảnh Vương sẽ giống Vũ Vương, không muốn để Lăng Vương chết. Bỗng nhiên nhiên nghĩ tới Nguyên Phi Cẩm, là vì gã bị thương sao? Không, nhất định không phải. Dù Nguyên Phi Cẩm không chết, Nguyên Thừa Hạo không chết, ta vẫn cảm thấy ông ta hi vọng thấy Nguyên Thừa Hạo xảy ra chuyện.
Nhưng ông ta lại bảo Nguyên Thừa Hạo biếm Lăng Vương thành thứ dân rồi ban chết, điêu đó có nghĩa Lăng Vương vĩnh viễn không thể vào hoàng tịch, thật tàn nhẫn!
Thái Hoang Thái Hậu ho một tiếng: "Ý của các khanh ai gia và Hoàng Thượng đều biết, trở về đi."
Mọi người cáo lui, Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu quay lại phòng.
"Sao Hoàng Thượng biết Cảnh Vương sẽ nói chuyện giúp mình?" Thái Hoàng Thái Hậu khó hiểu hỏi hắn.
Hắn không trả lơi, chỉ nói: "Trẫm còn có việc muốn nói với hoàng tổ mẫu."
"Chuyện gì?" Thái Hoàng Thái Hậu càng tò mò.
Ta nhíu mày, đột nhiên nhớ tới chuyện của Thanh đại nhân, đúng lúc này, hắn cũng đã nói: "Đêm qua, không biết Thanh Tuyệt đã đi đâu, trẫm nghi ngờ ông ta thông đồng với Lăng Vương..."
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu đã thay đổi: "Hoàng Thượng nói bậy gì đó? Đêm qua là ai gia lệnh Thanh Tuyệt hồi cung làm việc.
"Chuyện gì?" Hắn đương nhiên không tin.
Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận: "Có phải ngay cả ai gia Hoàng Thượng cũng không tin đúng không!"
"Trẫm chỉ biết hôm đó ở An phủ, Thanh Tuyệt lưu loát sạch sẽ tự chém mình một kiếm để bản thân tránh được độc huyết sát, mà những người trúng độc khác đều đã chết. Hoàng tổ mẫu giải thích việc này sao đây? Trẫm không nói việc này liên quan tới người, có lẽ là ông ta phản bội hoang tổ mẫu, hoặc cũng có khả năng ông ta vốn là mật thám ai đó xếp vào."
"Nói bậy! Lòng trung thành của Thanh Tuyệt ai gia chưa bao giờ nghi ngờ! Sao Hoàng Thượng có thể nghi ngờ ông ta!" Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ kích động, Ti Y vội đỡ lấy bà, nhỏ giọng khuyên.
Ta ngơ ngẩn đứng một chỗ, không biết phải nói gì.
Ta và Thái Hoàng Thái Hậu không phải người đứng cùng một con thuyền, nhưng thật không rõ tại sao lúc này, ta lại giống bà ấy, không hề nghi ngờ Thanh đại nhân. Lần đó ở An phủ, tại sao Nguyên Thừa Hạo không thể hiểu rằng vì Thanh đại nhân đã trải qua nhiều biến cố, vừa nghe mũi tên có độc liền có phản ứng như vậy?
Ta thật sự không hiểu.
Hắn xoay người ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Trẫm có lý do hoài nghi bất kỳ kẻ nào. Trẫm đã phái Dương Thành Phong áp chế ông ta."
Ta không khỏi kinh hãi, hắn muốn nghiêm hình bức cung!
Thái Hoàng Thái Hậu bị hắn chọc giận đến cả người run rẩy.
Hắn không chút nhún nhường, chỉ nói: "Hoàng tổ mẫu không cần căng thẳng, nếu ông ta vô tội, trẫm sẽ không lạm sát người tốt."
Vậy sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy hắn chính là muốn giết ông ta?
Thái Hoàng Thái Hậu xoay người cùng Ti Y cô cô ra ngoài, đồng thời nói: "Ai gia đi tìm Dương Thành Phong!"
Dương tướng quân, sẽ nghe Thái Hoàng Thái Hậu sao?
Quay đầu, thấy hắn nhắm mắt, ta đi tới, nhẹ giọng: "Sao Hoàng Thượng khẳng định Thanh đại nhân là người như thế?"
Hắn không mở mắt, chỉ cười: "Trẫm không muốn giết ông ta."
"Nhưng Hoàng Thượng cũng không phải muốn điều tra sự thật, nếu không vì sao không kêu người tới hỏi chuyện, mà trực tiếp lệnh Dương tướng quân dụng hình thẩm vấn?"
"Làm càn." Hắn nhẹ nhàng nói từng chữ, "Ông ta còn mua chuộc nàng?"
Lắc đầu, ta và Thanh đại nhân vốn không có quan hệ gì, ta chỉ không muốn hắn hàm oan người tốt, Thanh đại nhân trung thành với Thái Hoàng Thái Hậu, hắn như thế, còn không phải sẽ đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu sao? Hay là, điều hắn muốn căn bản là đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu?"
"Hoàng Thượng." Thường công công tới, nhỏ giọng hỏi, "Cảnh Vương hỏi nô tài khi nào có thể đón hâu gia về."
Ta lúc này mới nhớ chuyện Nguyên Phi Cẩm còn ở trong phòng của hắn, A Man nghe hỏi liền đi ra, đáp: "Hồi Hoàng Thượng, tiểu vương gia vẫn còn rất yếu, lúc này lại đang hôn mê. Là tìm người đưa ngài ấy ra ngoài, hay là..." Nàng nhìn ta, thấy sắc mặt ta không tốt, nàng không khỏi lo lắng.
Nguyên Thừa Hạo nghĩ nghĩ, nhẹ giọng: "Không được làm phiền đệ ấy, để đệ ấy ngủ một lát."
"Vâng." A Man và Thường công công vào trong hầu hạ, để lại mình ta và hắn ở gian ngoài.
Tùy thái y từ bên trong bước ra, thấy hắn còn ngồi cạnh bàn, vội khuyên nhủ: "Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi một lát đi, thần..." Ông ấy dường như nhớ ra Nguyên Phi Cẩm còn nằm trên giường của hắn.
Ta vội nói: "Để Hoàng Thượng qua phòng bổn cung nghỉ ngơi." Dứt lời, ta duỗi tay dìu hắn.
Hắn không từ chối, đứng lên, nói: "Tùy Hoa Nguyên, ngươi không cần đi theo, ở đây canh giữ hầu gia."
"Thần để Tô Diễn ở lại, thần vẫn là đi theo Hoàng Thượng."
Ông ấy không nhắc tới ta đúng là đã quên, hôm qua không thấy Tô thái y. Nguyên Thừa Hạo cũng phát hiện, nhíu mày hỏi: "Tô Diễn đi đâu?"
"Hồi Hoàng Thượng, hôm qua Hiền Phi nương nương đau bụng, Tô Diễn đã qua thăm khám."
Đúng rồi, hôm qua ở trong phòng Hoàng Hậu, Hiền Phi nói thân mình không khỏe nên đi trước. Đau bụng... Là hài tử có chuyện gì sao?
Nguyên Thừa Hạo xoay người, Tùy thái y vội nói: "Hoàng Thượng yên tâm, Hiền Phi nương nương không sao, là vì nghe chuyện Hoàng Thượng mất tích mà kích động, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không còn gì đáng ngại."
Hắn lúc này mới gật đầu: "Vậy để Tô Diễn canh giữ ở phòng Hiền Phi, trẫm không sao, ngươi ở đây đi." Nói rồi, không thèm nhìn ông ấy, hắn đã nâng bước rời đi.
Dìu hắn đi qua hành lang dài, thời điểm rẽ vào, mơ hồ nghe thấy tiếng lục lạc truyền đến. Quay đầu, thấy Đường Tiệp Dư cùng cung nữ dìu tới trước cửa phòng Nguyên Thừa Hạo.
Xoay người, làm như không nhìn thấy, ta muốn xem thái độ của nàng ta khi vào trong mà không gặp được Nguyên Thừa Hạo.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Cảnh Vương ở trước mặt.
"Lục thúc vẫn là về đi, trẫm để đệ ấy ở trong phòng trẫm nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại, yên tâm đi."
Cảnh Vương vội nói: "Có lời này của Hoàng Thượng, thần đương nhiên yên tâm. Chỉ là không biết, thánh chỉ liên quan đến Lăng Vương khi nào hạ?"
A, ông ta đúng là gấp đến chờ không nổi.
Nguyên Thừa Hạo cười nói: "Đương nhiên chờ hồi cung. Hôm nay, trẫm còn phải đa tạ Lục thúc thâm minh địa nghĩa."
Cảnh Vương cũng cười: "Thần chỉ là việc nào ra việc đó, không có ý gì khác. Thần còn phải thay Phi Cẩm tạ ơn."
Lời này, ta nghe không hiểu, Nguyên Thừa Hạo chỉ nói sẽ thưởng, còn chưa nói rõ ban thưởng cái gì. Quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, sắc mặt hắn vẫn như trước, nghĩ đến, hắn nhất định nghe hiểu.
Quả nhiên, hắn khẽ cười: "Trẫm vừa rồi đã thử suy nghĩ, Phi Cẩm còn nhỏ, việc nay có thể hoãn lại hai năm.
Nghe vậy, sắc mặt Cảnh Vương thay đổi, vội đuổi theo chúng ta, nói: "Không phải Hoàng Thượng nói một mình nó có thể đảm đương mọi việc sao?"
"A, trẫm đúng là nói như vậy, chỉ là bây giờ đệ ấy trọng thương, trẫm cảm thấy việc này quá gấp, vẫn là để đệ ấy tĩnh dưỡng rồi tính." Hắn bình tĩnh nói, ý cười trong mắt không hề giảm.
Hắn và Cảnh Vương không nói thẳng, nhưng nghe tới đây, ta cuối cùng cũng hiểu những lời khi nãy Cảnh Vương vào phòng hắn nói với ông ta có ý gì.
A, Nguyên Thừa Hạo đúng là giảo hoạt! Lăng Vương vừa ngã, đất phong của ông ta các vị vương gia liền nhìn chằm chằm, vừa rồi ý của hắn còn không phải là cho Nguyên Phi Cẩm sao? Nguyên Phi Cẩm lại là nhi tử của Cảnh Vương, người làm phụ vương như ông ta đương nhiên phải suy xét cho gã. Đất phong cho Nguyên Phi Cẩm, không phải cũng giống cho Cảnh Vương ông ta sao?
Nhưng lúc này Nguyên Thừa Hạo lại đổi ý, khiến Cảnh Vương một câu cũng không nói nên lời.
Hắn đi nhanh hơn, cười nói: "Sang năm trẫm được quan lễ, sẽ phải học tập các hoàng thúc giải quyết chính sự, lần này, chỉ bằng để trẫm rèn luyện, Lục thúc nghĩ sao?" Hắn quay đầu nhìn Cảnh Vương.
Cảnh Vương xanh mặt, không nói lời nào mà đứng lại.
Nguyên Thừa Hạo không hề dừng bước, phía sau Cảnh Vương chỉ nói "Hoàng Thượng thật sự trưởng thành rồi". Hắn trưởng thành, sẽ bắt đầu thu lại quyền lực. Hắn muốn trực tiếp nắm quyền ở đất phong bỏ trống của Lăng Vương. Không có ai đáng tin hơn chính mình.
Về phòng, dìu hắn nằm lên giường.
Ta gọi cung nữ mang thêm lò sưởi vào, hắn không nói gì, chỉ dựa vào nệm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhiều lần định lên tiếng, nhưng rốt cuộc lại không nói gì, thở dài, vẫn là để hắn nghỉ ngơi.
Chuyến đi săn mùa đông này kéo dài ba ngày liên tục, mọi việc hiện tại hoàng đế đã hiểu rõ, cuộc đi săn lại náo nhiệt. Có vài việc, qua rồi thì thôi, sẽ không còn ai để ý đến, hoặc là nói, bọn họ ai nấy đều biết đạo lý giữ mình.
Mọi người đều chỉ nói là người Lăng Vương làm hắn bị thương, hắn có thể quang minh chính đại không tới bãi săn.
Cung nữ mang cơm trưa tới, hắn chưa tỉnh, ta cũng không gọi, bản thân vội vàng ăn một chút rồi ngủ bên giường nệm. Không nằm xuống thì thôi, vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, người quả nhiên không làm bằng sắt.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, mơ hồ nghe trong phòng có tiếng nói chuyện, ta giật mình mở to mắt. Ngồi dậy, áo choàng trên người thuận thế trượt xuống, ngẩn ra, trước khi ngủ ta không đắp gì cả.
Nguyên Thừa Hạo...
Giường trống không, ta cả kinh, vội đứng dậy, gian ngoài có động tĩnh truyền đến. Theo bản năng nhẹ bước, là giọng của Dương tướng quân: "Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu sai Tiền công công truyền lời, mạt tướng không gặp."
Nguyên Thừa Hạo không nói gì, Dương tướng quân lại nói: "Hoàng Thượng, việc này, mạt tướng cũng cho rằng không ổn. Thanh đại nhân đi theo Thái Hoàng Thái Hậu mười mấy năm, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không nhìn lầm ông ta."
Hắn cười nhạo: "Ý của sư phụ là trẫm nhìn lầm ông ta?"
"Mạt tướng không dám."
Hắn đứng lên: "Trông chừng ông ta cho trẫm, mãi đến khi ông ta nhận tội mới thôi." Một câu này, lạnh lẽo vô vị khiến người nghe không khỏi hoảng sợ.
Dương tướng quân ra ngoài, hắn xoay người thấy ta, không tỏ thái độ gì, chỉ nói: "Đêm qua nàng không ngủ, bây giờ lên giường nghỉ ngơi một lát đi, trẫm còn chút việc phải làm."
Nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy trên bàn không biết từ khi nào đã có sẵn bút và nghiêng mực, mà nơi vốn để giấy Tuyên Thành nay đã đổi thành tơ lụa màu vang.
Hắn còn nói hồi cung sẽ hạ chỉ, ta không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Ta đi tới nắm chặt tay hắn: "Hoàng Thượng sao lại làm như vậy?"
Hắn cúi đầu nhìn, không gạt tay ta ra. Ta càng nắm tay hắn thật chặt, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng đó lại không phải tức giận, hình như là, đau thương.
"Hoàng Thượng..."
Lắc đầu, hắn nhanh chóng vào trong. Ta đi theo hắn, thấy hắn ngồi bên bệ cửa sổ, sau một lúc lâu mới đưa tay sờ lồng ngực, ta thấy đó là lệnh bài của Tân Vương phủ! Thật không ngờ, hắn thế mà mang theo bên người.
"Mười sáu năm trước, Thanh Tuyệt từng tới Vân Điền Quận thu thuế, theo ông ta hồi kinh còn có một tin tức, tổ mẫu của trẫm chết bệnh, mẫu thân của trẫm tuẫn táng." Lời này, mỗi chữ hắn đều cắn răng mà nói.
Ta kinh ngạc đến không biết làm sao, theo bản năng bật thốt lên: "Sao Hoàng Thượng biết là Thanh đại nhân?" Khi đó, hắn không phải cũng chỉ là một hài tử thôi sao?
Nắm chặt lệnh bài trong tay, hắn nhắm mắt: "Đêm đó, thời điểm trẫm giữ ông ta ở lại Càn Nguyên Cung, từ thái độ của ông ta khi nhìn thấy lệnh bài này, trẫm có thể kết luận, kẻ làm ra những việc năm đó chính là ông ta!"
Đây, mới chính là nguyên nhân hắn muốn giết Thanh đại nhân! Hắn nghi ngờ Thanh đại nhân giết người nhà của hắn.
Hắn nói, sẽ không bỏ qua cho họ.
Lăng Vương, Thanh đại nhân, còn ai nữa? Nếu thật sự là Thanh đại nhân ra tay, như vậy người hạ lệnh là ai? Tay nắm tay hắn không khỏi run rẩy, hắn có lẽ biết là ai hạ lệnh, cho nên dù không thể dùng lý do như vậy ban chết cho Thanh đại nhân thì cũng oan uổng ông ta!
Là Thái Hoàng Thái Hậu!
Hắn cúi đầu, hàng lông mi cong dài thoáng run rẩy.
"Cho nên Hoàng Thượng biết Thanh đại nhân căn bản không mưu phản, đúng không?" Đêm hôm đó, ông ta thật sự đã cứu hắn.
"Trẫm biết thì có thế nào? Trẫm còn biết ông ta giết người thân của trẫm nhưng không thể nói ra!"
Ta sợ hãi ôm lấy hắn: "Vậy Hoàng Thượng giết ông ấy xong sẽ định giết Thái Hoàng Thái Hậu luôn sao?"
Thân thể hắn cứng đờ, ta nghĩ chuyện này, hắn không phải chưa từng nghĩ tới. Nhưng hắn hôm nay không định nói với Thái Hoàng Thái Hậu lý do hắn muốn xử lý Thanh đại nhân, bởi vì hắn không biết bản thân có thể xuống tay với bà ấy hay không, đúng chứ?
"Thái Hoàng Thái Hậu nuôi nấng Hoàng Thượng mười sáu năm, Hoàng Thượng không ra tay được, thần thiếp hiểu. Thần thiếp cũng biết nếu ân oán có thể giải trừ, thế giới này cũng đã không có ngươi thu ta hận. Mười sáu năm trước, mặc kệ Thanh đại nhân đã làm gì, ông ấy cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Mười sáu năm qua, ông ấy bảo vê Hoàng Thượng là xuất phát từ thật lòng." Ta không biết nói lời này có chọc giận hắn hay không, nhưng nói ra, lòng ta mới dễ chịu.
Hắn thở hổn hển: "Trẫm thật muốn biết nàng rốt cuộc đứng về bên nào!"
"Thần thiếp đương nhiên đứng về phía Hoàng Thượng!" Ta đáp không chút do dự.
"Lừa trẫm!" Hắn đẩy ta ra, ta không kịp phòng bị, cứ thế mà ngã xuống. Lòng bàn tay cọ qua mặt đất truyền đến cảm giác nóng rát, nước mắt theo đó nhịn không được mà trào ra.
Ta quay đầu nhìn hắn: "Nương của thiếp do Cung lão gia hại chết! Thiếp là nữ nhi Cung phủ, ông ấy không nhận thiếp, nuôi thiếp như một nha hoàn mười lăm năm. Vì thay tỷ tỷ vào cung, ông ấy mới bất đắc dĩ nhận nữ nhi này. Thiếp hận ông ấy, luôn hận ông ấy! Ông ấy là hung thủ giết nương của thiếp, nhưng thiếp nên giết ông ấy sao? Mười mấy năm qua, ông ấy đối với thiếp rất tốt, cho dù hận thế nào, những cái tốt đó vĩnh viễn ghi tạc trong lòng!"
Hắn đứng lên, đi tới nắm lấy cằm của ta, lạnh lùng nói: "Đừng nói với trẫm mấy đạo lý vô dụng này! Trẫm, không muốn nghe!" Dứt lời, hắn đứng dậy ra ngoài.
Một khắc đó, cái gì ta cũng không sợ, lớn tiếng kêu: "Hoàng Thượng không phải không muốn nghe, mà là không dám nghe cũng không dám nghĩ!" Hắn sợ tha cho bọn họ, sẽ trở thành kẻ bất hiếu với phụ vương hắn. Hắn sợ tha cho bon họ, sẽ không có cách nào gạt bỏ cừu hận trong lòng.
Hắn không dừng bước, ta nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa thật lớn, dùng như hắn dùng hết sức lực mà đập hư cửa phòng.
Thời điểm A Man trở về đã là đêm khuya, nghe nói Cảnh Vương đã tới đón Nguyên Phi Cẩm trở về. Thấy tay ta bị trầy xước, nàng kinh hãi, vội hỏi thăm. Ta lắc đầu, nói không cẩn thận mà té ngã.
A Man đương nhiên không tin, nhưng thức thời không hỏi gì cả. Lấy nước ấm tới rửa sạch tay cho ta, nàng cũng không hỏi vì sao Nguyên Thừa Hạo không ở đây.
Buổi tối, nghe nói trong sảnh tổ chức yến tiệc, Hoàng Thượng tới cùng các đại thần uống rượu tâm tình. Hoàng Hậu cũng tham gia, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không đến, có lẽ vì chuyện của Thanh đại nhân.
Lăng Vương bị áp giải tới Hình Chính Tư, người ông ta dẫn theo cũng bị bắt.
Ta ngồi trong phòng, A Man vào, cười nói: "Nương nương, quận chúa tới."
Ngước mắt, quả nhiên thấy Chỉ Doanh quận chúa. Ta đứng lên, nàng muốn hành lễ, liền bị ta ngăn cản: "Nơi này không có người ngoài, mấy nghi thức xã giao đó miễn đi."
Nàng cũng không khách khí, sắc mặt lộ vẻ lo lắng: "Ta mới từ chỗ vương huynh tới, huynh ấy đã tốt hơn một chút, cứ giục ta đi hỏi nương nương Hoàng Thượng sao vậy. Sau khi từ chỗ nương nương trở về, một mình ngài ấy ngồi ở trong đình phía Tây cả buổi trưa, Thường công công tới khuyên, ngài ấy cũng không nói lời nào."
Chuyến đi săn mùa đông này, Chỉ Doanh quận chúa vốn không tới, hôm nay nàng tới, đương nhiên là vì Nguyên Phi Cẩm.
Nhưng chuyện của Nguyên Thừa Hạo, ta không thể nói, nghĩ nghĩ, đành trả lời rằng: "Hôm nay cũng không biết đã nói gì với Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng vẫn luôn không vui." Chuyện của Thái Hoàng Thái Hậu, tin rằng Chỉ Doanh quận chúa sẽ không hỏi tiếp.
Quả nhiên, nghe ta nói thế, nàng không nói lời nào, qua một lát, thở dài: "Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu xưa nay đều thế, lúc nhỏ Thái Hoàng Thái Hậu quản ngài ấy rất nghiêm, ngài ấy dù không thoải mái cũng không nói ra."
Chỉ Doanh quận chúa thât hiểu hắn, như vậy cũng tốt, ta đỡ phải giải thích quá nhiêu.
Gật đầu, ta cũng khuyên nàng: "Quận chúa trở về nói với tiểu vương gia, ngài ấy không cần quản chuyện gì cả, chỉ cần nghi ngơi, ngài ấy không khỏe, Hoang Thượng sẽ rất lo lắng."
"Ta biết, phụ vương ta... Đã phái người trông chừng huynh ấy." Nàng mỉm cười, đứng lên, "Ta về trước, một mình vương huynh ở trong phòng chắc chắn sẽ rất buồn chán."
Kêu A Man tiễn nàng, nghe nói lần này Cảnh Vương rất tức giận, ông ta phái ngươi trông chừng Nguyên Phi Cẩm, còn không phải vì sợ gã lại đi tìm Nguyên Thừa Hạo sao? Với ông ta mà nói, lần này Nguyên Phi Cẩm bị thương là tốn công vô ích. Nếu có thể lấy được đất phong của Lăng Vương thì thôi, nhưng Nguyên Thừa Hạo căn bản không có ý đó, cũng trách Cảnh Vương quá nóng vội, lúc đó chưa suy nghĩ đã giúp đỡ hắn.
Yến hôi bên kia không biết tan từ khi nào, nghe nói hắn trở về liền qua phòng Hiền Phi, sau lại tới chỗ Hoàng Hậu. Ta đứng dậy đi vào nội thất, nghe có tiếng đập cửa, A Man liền cười nói: "Nhất định là Hoàng Thượng tới!" Dứt lời, nàng ra ngoài mở cửa.
Cửa mở, lộ ra gương mặt nhỏ bé của Đế Cơ, nó vẫy vẫy hoa cầu trong tay, gọi: "A Man cô cô!"
A Man sửng sốt, vội hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Diêu Phi nương nương, thỉnh an Đế Cơ."
Diêu Phi dắt Ngọc Đế cơ vào, thấy ta, tỏ vẻ xấu hổ: "Muội muội muốn nghỉ ngơi sao? Là bổn cung tới không đúng lúc." Nói rồi, nàng muốn kéo Đế Cơ rời đi.
Đế Cơ bĩu môi không chịu, ta vội nói: "Tỷ tỷ nói gì vậy, chỗ tần thiếp thanh tịnh nên mới muốn nghỉ ngơi sớm. Đế Cơ, qua đây."
Hài tử nghe vậy liền xoay người chạy tới, bổ nhào vao lòng ta.
Ôm nó lên, cùng Diêu Phi ngồi xuống, A Man dâng trà. Diêu Phi bất lực lắc đầu: "Ngọc Nhi cứ đòi đến chỗ muội muội, bổn cung muốn cản cũng cản không được."
Ta mỉm cười: "Tần thiếp cũng thích Đế Cơ." Hài tử luôn khiến mọi người phải mềm lòng, nếu sau này ta có hài tử, nhất định sẽ yêu thương nó.
Nghĩ đến, trái tim đột nhiên run lên.
Hài tử... Ta sẽ có cơ hội sao?
Ta dùng ngọc châu đổi lấy lời hứa Nguyên Thừa Hạo không được chạm vào ta. Đếm đó, tuy hắn tận tình dụ hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Ta cắn môi.
"Muội muội sao vậy?" Diêu Phi lo lắng hỏi.
Hoàn hồn, ta xấu hổ lắc đầu: "Không có gì, mấy ngày không ôm, Đế Cơ lại nặng thêm một chút."
Ngọc Đế Cơ ngước mắt nhìn ta, bĩu môi: "Sao mẫu phi không gọi tên Ngọc Nhi?" Ta ngẩn ra, nghe đứa nhỏ nói tiếp, "Rất nhanh Ngọc Nhi sẽ có đệ đệ muội muội, đến lúc đó mẫu phi gọi Đế Cơ cũng không biết là gọi ai!"
Bất cười ra tiếng, nha đầu đáng yêu, vấn đề này ta hoàn toàn không nghĩ đến. Đưa tay chạm nhẹ cái mũi của nó, ta cười: "Ngọc Nhi thật thông minh!"
Đứa nhỏ đắc ý cười rộ.
Ta nhìn Diêu Phi: "Tỷ tỷ dạy nó thật tốt."
Nhắc đến hài tử, trong mắt Diêu Phi toát ra từ ái vô hạn, nàng sờ đầu Đế Cơ, nhẹ giọng: "Bổn cung dạy dỗ nó tốt mới không làm... Mới không làm Hoàng Thượng thất vọng."
Ta hiểu ý nàng, gật đầu: "Hoàng Thượng đều nhìn thấy."
Nàng nghe xong, chỉ cười.
Ta nhìn Đế Cơ: "Năm sau Hoàng Thượng sẽ tìm sư phó cho Đế Cơ, Đế Cơ thông minh như vậy, sẽ dọa những sư phó đó sợ mất."
Đế Cơ ôm hoa cầu vào lòng, híp mắt cười: "Bởi vì phụ hoàng thông minh, nên Ngọc Nhi cũng thông minh." Kỳ thật, cha con họ rất giống nhau.
"Trẫm không như ai đó!" Không ai biết hắn tới lúc nào.
Ta giật mình, ban ngày hắn tức giận rời đi, cứ nghĩ tối nay hắn sẽ không đến. Muốn đứng dậy, hắn đã đi tới ôm hài tử trong lòng ta, mỉm cười.
Ta và Diêu Phi hành lễ, nghe hắn nói: "Trẫm đi tìm Ngọc Nhi nhưng tìm không được, thật không ngờ con lại trốn ở chỗ này."
"Ngọc Nhi không trốn, Ngọc Nhi tới tìm mẫu phi." Đứa nhỏ phản bác.
"Vậy sao? Con tới tìm nàng ấy làm gì?" Trên mặt hắn treo ý cười nhàn nhạt, ta không biết là vì Đế Cơ, hay lúc này tâm tình hắn thật sự tốt như vậy.
Đế Cơ không trả lời, lại nhíu mày nói: "Phụ hoàng uống rượu."
"Trên người Hoàng Thượng còn thương tích, không thể uống rượu." Diêu Phi lo lắng.
Hắn gật đầu, cười nói: "Trẫm chỉ uống một hai ly, vẫn còn tỉnh táo." Trả Đế Cơ cho Diêu Phi, hắn lại nói, "Sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Diêu Phi hiểu ý của hắn, gật đầu, lại thấy Đế Cơ giang rộng hai tay: "Ngọc Nhi không đi, hôm nay Ngọc Nhi muốn ngủ cùng phụ hoàng!"
"Ngọc Nhi!" Diêu Phi khiển trách.
Đứa nhỏ không thuận theo, vẫn chờ mong mà nhìn Nguyên Thừa Hạo.
"Tối nay phụ hoàng muốn ở lại chỗ này của mẫu phi con."
Ta cúi đầu, nói thật, tối nay hắn ở lại, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Đế Cơ hưng phấn: "Ngọc Nhi sẽ ngoan, Ngọc Nhi ngủ giữa phụ hoàng và mẫu phi, sẽ không nhúc nhích. Phụ hoàng, được không?"
"Khụ khụ." Hắn ho mấy tiếng.
Diêu Phi xấu hổ đỏ mặt, dỗ hài tử: " Giường trong phòng mẫu phi con quá nhỏ, Ngọc Nhi leo lên ngủ, phụ hoàng con ngủ không được."
"Vậy Ngọc Nhi sẽ nằm nghiêng ngủ." Hài tử thông minh, lập tức phản bác.
"Nằm nghiêng sẽ không ngủ được."
Ta nhìn hài tử lòng đầy chờ mong, muốn đi tới ôm nó, tay lại bị hắn giữ lấy, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Được rồi, chờ phụ hoàng gọi người đổi giường lớn hơn Ngọc Nhi hãy tới."
Đế Cơ im lặng một lúc mới gật đầu: "Vậy... Phụ hoàng phải nhớ đó!"
Tiễn bọn họ ra ngoài, A Man cũng lui xuống.
Ta rút tay về, hắn lại nắm chặt, nhíu mày nhìn: "Không bôi thuốc?"
Không khỏi giật mình, hắn thế mà nhớ tay ta bị trầy xước. Ta cúi đầu: "Chỉ trầy xước một chút, không sao."
"Đau không?"
Ta lắc đầu.
Hắn dùng sức cọ mạnh vào chỗ ta bị trầy xa.
"Ưm..." Nhịn không được mà kêu ra tiếng.
"Đau là đau, chẳng có gì phải giả bộ cả." Giọng điệu, giống giáo huấn, nhưng cũng không hẳn.
Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, ta nhịn không được mà hỏi lại: "Hoàng Thượng không phải cũng thế sao?" Nhiều chuyện như vậy, hắn đều cất giấu trong lòng.
Hắn không để ý lời ta nói, kéo ta vào trong: "Trẫm còn đi phải đi thăm Phi Cẩm."
"Quận chúa tới."
"Ừ, có gặp, làm như trẫm sẽ ăn thịt muội vậy." Đẩy ta ngồi xuống, bản thân hắn cũng ngồi bên cạnh. Hắn không nhắc đến chuyện của Thanh đại nhân, ta cũng vậy, nhắc tới, hắn lại nổi trận lôi đình.
Một mình hắn ngồi trong đình cả một buổi chiều, trong lòng chắc chắn đã rõ ràng, nếu nghĩ không thông suốt, ta cũng bất lực.
"Chuyện của Lăng Vương mới qua một ngày, nhóm ai khanh của của trẫm đã làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Hắn vừa cười nói vừa tự cởi nút thắt, "Uống mấy chén, thật nóng."
"Thần thiếp thật tò mò không biết thái độ của Cảnh Vương khi thấy Hoàng Thượng là gì."
Hắn cười: "Giống như nàng gặp Hoàng Hậu."
Nhất thời ngẩn ra, lấy Hoàng Hậu làm ví dụ, ta không biết hắn cố tình hay vô ý.
Kéo ta lên giường, hắn dựa vào đệm mềm phía sau, kéo ta dựa vào người hắn.
"Trẫm phát hiện trẫm vẫn không thể chết, nếu bây giờ trẫm chết rồi, sẽ có rất nhiều kẻ đắc ý."
Ta vội che miệng hắn lại: "Hoàng Thượng không được nói bậy."
Hắn lại không nghĩ thế: "Hôm nay Tùy Hoa Nguyên nói với trẫm, ông ta đã tìm được cách trị cho trẫm."
"Thật sao?" Ta ngước mắt nhìn hắn.
Hắn gật đầu: "Ông ta nói, phải phế đi một thân công phu này của trẫm."
Phế đi, hắn sẽ không thể động đến chân hí. Nhưng, đây được tính là cách trị liệu gì chứ?
Hắn lại nói: "Cảm giác không thở nổi còn khó chịu hơn chết. Nhưng con người mà, chỉ cần có thể sống thì sẽ không muốn từ bỏ. Nếu một thân công phu này của trẫm bị phế, tối hôm qua chắc là đã chết dưới tay Phi Cẩm."
Đêm qua, quả thật quá nguy hiểm. Nguyên Phi Cẩm cho rằng hắn là thích khách, thời điểm gã ra tay, không hề lưu tình.
Mà hắn cũng là đang nói ta biết, hắn từ chối đề nghị của Tùy thái y.
Nhưng nếu không như vậy, bệnh của hắn thật sự không còn cách nào khác sao?
Bàn tay to kia đưa tới chậm rãi lướt qua gương mặt ta. Không có cảm giác thô ráp, bàn tay vô cùng bóng loáng. Hắn đột nhiên nói: "Trẫm đánh nàng một cái để nàng nhớ kỹ chuyện tối qua, nếu sau này còn tái phạm, trẫm sẽ từ đài xem thú ném nàng xuống cho bọn súc sinh kia ăn!"
"Thần thiếp cái gì cũng không phải, nhưng Hoàng Thượng lại không thể thiếu."
"Trẫm, không cần ai bảo vệ, nghe hiểu không?"
Không cần ai bảo vệ? Vậy hắn nên mặc kệ ta, nhưng vì sao thời điểm mãnh hổ tới, hắn lại theo bản năng đè ta bên dưới? Lúc này nghĩ lại, ta vẫn cảm động.
Cho dù hắn không biết nguyên nhân thật sự khi đó ta lao ra.
Hắn chỉ ôm ta, thân thể ta dán chặt vào hắn, tiếng tim đập kia, từng nhịp từng nhịp mà truyền tới. Đưa tay, chậm rãi ôm lấy eo hắn.
"Tiên đế... Tiên đế vì bước lên đế vị, hại phụ vương ta thành phế nhân. Phụ vương của ta, không phải kẻ phản bội, không phải..."
"Không phải, không phải." An ủi hắn. Chuyện năm đó, ta không biết. Nhưng ta biết, xưa nay ngôi vị đế vương đều từ huyết vũ tinh phong mới có được. Mà ta, chỉ là một tiểu nữ tử, dù tò mò, cũng sẽ không nghe loại chuyện liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất.
Hắn không cần nói rõ, ta hiểu.
Hắn không nói chuyện nữa, chỉ dựa vào vai ta.
"Thường công công." Ta nhỏ giọng gọi.
Thường công công canh giữ ngoài bình phong, nghe ta lên tiếng, vội vào giúp ta đỡ hắn nằm xuống, lại đắp chăn cho hắn. Tùy thái y vào bắt mạch, sắc mặt mù mịt.
Ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện hắn từng hỏi Tùy thái y mình có thể sống bao lâu, tâm trang theo đó mà hoảng loạn.
Nắm bàn tay lạnh như băng của hắn, đáy lòng xẹt qua một tia chua xót. Nếu hắn chỉ là thế tử Tân Vương, mà ta lúc này cũng chỉ là một tiểu vũ cơ của Cung phủ, có lẽ chúng ta sẽ không có nhiều giao thoa như vậy.
So sánh với hắn, mười mấy năm nay, ta chỉ thiếu một danh phận. Lão gia và tỷ tỷ tốt với ta, ta biết.
Nhưng Nguyên Thừa Hạo, từ lúc hắn vào kinh, bão táp xảy ra với hắn chưa từng dừng lại. Đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua hàng cung mày nhíu chặt kia, ta nghe người ta nói, chỉ có người lòng đầy tâm sự khi ngủ mới luôn nhíu mày.
Kêu người gọi A Man tới, nàng kinh ngạc không hiểu vì sao ta lại ở đây, nhưng rốt cuộc cũng không dám nhiều lời. Ở bên ngoài Nguyên Phi Cẩm đang uống thuốc, nghe nói gã muốn vào đây, lại bị Thường công công ngăn cản không cho.
Ngồi bên cạnh Nguyên Thừa Hạo, hắn nắm chặt tay ta, ta nhịn không được mà thở dài, một đêm không ngủ, ta cũng mệt mỏi. Giường không lớn, ta chỉ có thể nghiêng người nằm cạnh hắn một lát.
Mơ mơ màng màng nghe tiếng tim kia đập nhanh hơn, khóe miệng cứ thế mà cong lên.
Lại qua một lát, nghe bên ngoài có người báo Thái Hoàng Thái Hậu tới.
Muốn nhảy dựng lên, giờ nào rồi? Ngày thường Nguyên Thừa Hạo đều dậy rất sớm, hôm nay sao...
Cúi đầu, mới phát hiện hắn và ta bốn mắt nhìn nhau.
"Hoàng Thượng... Sớm đã tỉnh rồi?" Ta kinh ngạc hỏi. Tỉnh rồi không gọi, vì sao lại... Nhìn ta?
Hắn "Ừ" một tiếng, tự ngồi dậy, ôm trán hỏi: "Trẫm ngủ bao lâu rồi?"
Nhìn ra cửa sổ, ta trả lời: "Chưa đến một canh giờ."
Thái Hoàng Thái Hậu đã vào, bà vội vã hỏi: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, sao... Phi Cẩm?" Bầ hình như đã thấy Nguyên Phi Cẩm nằm trên giường.
Nguyên Phi Cẩm đứng dậy ra ngoài, người bên ngoài đều đã quỳ xuống đất. Thời điểm xoay người thấy chúng ta, không đợi chúng ta hành lễ, Thái Hoàng Thái Hậu đã bật thốt lên hỏi: "Sao Phi Cẩm lại ngủ trên long sàng của Hoàng Thượng?" Nghe ra, Thái Hoàng Thái Hậu đang không vui.
Long sàng, thiên hạ chỉ có một nam tử có thể nằm.
Bà sẽ không cho phép ai ngoại trừ Nguyên Thừa Hạo ngủ trên đó, đặc biệt là nhi tử của Cảnh Vương.
Nguyên Phi Cẩm nhìn người nằm trên giường, nhàn nhạt đáp: "Phi Cẩm cứu trẫm, đệ ấy không đáng nằm trên giường của trẫm một chút sao?"
"Hoàng Thượng." Thái Hoàng Thái Hậu đi tới kéo hắn sang bên cạnh, thấp giọng: "Ai gia biết ngài thương nó, nhưng việc này cũng quá..."
"Việc này không nhọc hoàng tổ mẫu lo lắng, trẫm còn chuyện quan trọng muốn nói với người." Hắn cắt ngang lời bà, mời bà ra ngoài.
Ta thoáng chần chờ, cuối cùng quyết định không đi theo. Quay đầu thấy Nguyên Phi Cẩm xuống giường, A Man vội đỡ lấy gã, khuyên nhủ: "Tiểu vương gia đừng đi loạn."
Biết gã tức giận, ta đi tới đè gã xuống: "Mới nói mấy câu đã không chịu nổi."
"Ta không muốn Hoàng Thượng khó xử." Gã quay đầu không thèm nhìn ta.
Đẩy gã ngồi xuống, ta thấp giọng: "Hoàng Thượng có việc lớn phải làm, tiểu vương gia chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, Hoàng Thượng mới không cảm thấy khó xử."
Nguyên Phi Cẩm nhất thời nghẹn họng, tay nắm thành quyền, đấm một đấm xuống giường.
Thường công công ra ngoài hầu hạ, thời điểm xoay người, nhớ vừa rồi Nguyên Thừa Hạo chưa kịp thay y phục, hắn bị bệnh, chắc chắn rất lạnh. Ngước mắt thấy áo choàng treo trên giá, ta tới lấy rồi ra ngoài.
Hắn và Thái Hoàng Thái Hậu ngồi, bên cạnh, chỉ có Ti Y cô cô và Thường công công.
Ta đi tới khoác áo choàng cho hắn, hắn nắm tay ta, quay đầu mỉm cười ôn hòa. Không đợi ta hoàn hồn, hắn đã lấy lại nét bình tĩnh, thấp giọng: "Lăng Vương tự ý mang tên và bãi săn muốn lấy mạng trẫm, trẫm không giữ được ông ta."
"Việc này ai gia đã biết, còn chưa kịp đi gặp ông ta." Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng: "Ai gia nghe nói đêm qua trong bãi săn xảy ra án mạng?"
Nguyên Thừa Hạo từng nói mãnh thú sẽ được thả vào bãi săn, xem ra những thích khách đó đều không thể chạy thoát.
Ta nhớ hắn từng nói mãnh thú đã được thả vào bãi săn, xem ra những thích khách đó không thể chạy thoát.
Nguyên Thừa Hạo cười lanh: "Nếu đêm qua không phải những súc sinh kia, người chết chính là trẫm. Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu hi vọng nhìn thấy kết cục như vậy sao?"
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi, đưa tay đập bàn: "Hoàng Thượng nói mê sảng gì đó hả! Ai gia nghe nói ngài mất tích, cả đêm hôm qua không ngủ, hiện tại thấy ngài không sao, ai gia mới yên tâm."
"Nếu như thế, sao hoàng tổ mẫu không muốn ban chết cho kẻ hành thích vua kia?" Hắn hùng hổ dọa người hỏi.
"Ai gia..." Thái Hoàng Thái Hậu do dự.
Ta thật không rõ, vì sao Thái Hoàng Thái Hậu phải do dự? Lăng Vương hành thích vua, chứng cứ vô cùng xác thật, còn gì để do dự?
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hắn: "Hoàng Thượng còn nhỏ, còn chưa làm lễ nhược quán..."
Hắn cười nhạo: "Hoàng tổ mẫu sợ trẫm không đấu nổi bọn họ sao? Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, Lăng Vương cho dù mang họ Nguyên thì như thế nào? Nếu người sợ trẫm không đấu nổi bọn họ, vậy trẫm đành mới nhóm thúc phụ và ái khanh tới hỏi ý kiến."
Hắn nhìn Thường công công, Thường công công vội xoay người lui xuống.
Rất nhanh mọi người đều tới, chờ ở ngoài viện. Nguyên Thừa Hạo vừa đứng dậy, đúng lúc Thường công công dẫn Cảnh Vương vào. Ông ta vội vàng hành lễ với Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó mới hỏi hắn: "Hoàng Thượng, Phi Cẩm sao rồi?"
Thái Hoàng Thái Hậu không nói gì, cùng Ti Y cô cô ra ngoài.
Nguyên Thừa Hạo quay đầu nhìn vào bên trong: "Bị thương nhẹ, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Lục thúc, lần này Phi Cẩm cứu giá có công, trẫm phải trọng thưởng cho đệ ấy." Dừng lại, hắn làm như bi thương, "Trẫm chỉ là không ngờ Tứ thúc sẽ xuống tay với trẫm! Ngược lại là Phi Cẩm, ra ngoài mới mấy ngày, trở về đã có thể một mình đảm đương tất cả."
Lời hắn nói ta không hiểu gì cả, nhưng sắc mặt Cảnh Vương đã thoáng thay đổi, ông ta chỉ nói "Thần thay nó tạ Hoàng Thượng", rồi nâng bước vào trong.
Thường công công ở cạnh vội nói: "Vương gia, người bên ngoài còn đang chờ."
Có chuyện gì, trước giải quyết việc bên ngoài rồi tính tiếp.
Cảnh Vương dừng bước, gật đầu, theo Nguyên Thừa Hạo ra ngoài.
Mọi người bên ngoài thấy hắn ra, quỳ xuống, hô to "Hoàng Thượng vạn tuế". Hắn đã ra khỏi phòng, lần này ta không đi theo, trường hợp như thế, ta không thích hợp ra ngoài.
Đứng trong phòng vẫn có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài. Ta nghĩ, nhóm chủ tử các cung cũng có thể nghe được rành mạch.
Chốc lát sau, truyền đến tiếng của Vũ Vương: "Mẫu hậu, Lăng Vương phái người vào bãi săn, có lẽ không phải vì hành thích vua, mà là tìm Hoàng Thượng."
Thầm cười lạnh một tiếng, thì ra Thái Hoàng Thái Hâu lo lắng vẫn có đạo lý. Các vị vương gia, ai cũng muốn xem Nguyên Thừa Hạo sẽ xử trí một người họ Nguyên thế nào. Hoặc là nói, bọn họ không muốn thấy Lăng Vương chết. Lăng Vương không chết, còn có thể tiếp tục làm ra chuyện Nguyên Thừa Hạo không muốn nhìn đến, nhưng bọn họ lại muốn.
Nguyên Thừa Hạo ho khan vài tiếng, cười nói: "Các ngươi nhìn sắc mặt của trẫm, Lăng Vương giống tới cứu trẫm sao?"
"Cái này...." Vũ Vương nhất thời nghẹn họng.
Thừa Tướng bỗng nhiên lên tiếng: "Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng, Lăng Vương cố ý hành thích vua, phải xử cực hình."
Tay đỡ cửa sổ buộc chặt, Thừa Tướng có phải nhớ tới đêm đó ở An phủ không? Ông ấy nghi ngờ thích khách ngày đó là Lăng Vương! Ta còn nhớ lúc An Kỳ Dương sắp chết, ông ấy từng nói nợ máu phải trả bằng máu.
Lăng Vương, đáng chết.
Đẩy cửa sổ ra, trùng hợp thấy quốc trượng đứng gần đây nhất, bộ dáng vâng vâng dạ dạ, chỉ nhìn Thái Hoàng Thái Hâu, một câu cũng không dám nói. Quốc trượng ở trong triều không có tiếng nói, vì thế Thái Hoàng Thái Hậu càng muốn hoàng trưởng tử do người Diệp gia sinh. Nếu không chờ bà trăm tuổi, Diệp gia sẽ không còn sức ảnh hưởng.
Lúc này Cảnh Vương bước lên trước một bước, dõng dạc nói: "Thần thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng Thượng, dù là người Nguyên gia, phạm tội cũng không thể tha thứ. Thần nghĩ Hoàng Thượng nên thu hồi tước vị của ông ta, giáng thành thứ dân, sau đó ban chết."
Không khỏi giật mình, ta cứ tưởng Cảnh Vương sẽ giống Vũ Vương, không muốn để Lăng Vương chết. Bỗng nhiên nhiên nghĩ tới Nguyên Phi Cẩm, là vì gã bị thương sao? Không, nhất định không phải. Dù Nguyên Phi Cẩm không chết, Nguyên Thừa Hạo không chết, ta vẫn cảm thấy ông ta hi vọng thấy Nguyên Thừa Hạo xảy ra chuyện.
Nhưng ông ta lại bảo Nguyên Thừa Hạo biếm Lăng Vương thành thứ dân rồi ban chết, điêu đó có nghĩa Lăng Vương vĩnh viễn không thể vào hoàng tịch, thật tàn nhẫn!
Thái Hoang Thái Hậu ho một tiếng: "Ý của các khanh ai gia và Hoàng Thượng đều biết, trở về đi."
Mọi người cáo lui, Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu quay lại phòng.
"Sao Hoàng Thượng biết Cảnh Vương sẽ nói chuyện giúp mình?" Thái Hoàng Thái Hậu khó hiểu hỏi hắn.
Hắn không trả lơi, chỉ nói: "Trẫm còn có việc muốn nói với hoàng tổ mẫu."
"Chuyện gì?" Thái Hoàng Thái Hậu càng tò mò.
Ta nhíu mày, đột nhiên nhớ tới chuyện của Thanh đại nhân, đúng lúc này, hắn cũng đã nói: "Đêm qua, không biết Thanh Tuyệt đã đi đâu, trẫm nghi ngờ ông ta thông đồng với Lăng Vương..."
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu đã thay đổi: "Hoàng Thượng nói bậy gì đó? Đêm qua là ai gia lệnh Thanh Tuyệt hồi cung làm việc.
"Chuyện gì?" Hắn đương nhiên không tin.
Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận: "Có phải ngay cả ai gia Hoàng Thượng cũng không tin đúng không!"
"Trẫm chỉ biết hôm đó ở An phủ, Thanh Tuyệt lưu loát sạch sẽ tự chém mình một kiếm để bản thân tránh được độc huyết sát, mà những người trúng độc khác đều đã chết. Hoàng tổ mẫu giải thích việc này sao đây? Trẫm không nói việc này liên quan tới người, có lẽ là ông ta phản bội hoang tổ mẫu, hoặc cũng có khả năng ông ta vốn là mật thám ai đó xếp vào."
"Nói bậy! Lòng trung thành của Thanh Tuyệt ai gia chưa bao giờ nghi ngờ! Sao Hoàng Thượng có thể nghi ngờ ông ta!" Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ kích động, Ti Y vội đỡ lấy bà, nhỏ giọng khuyên.
Ta ngơ ngẩn đứng một chỗ, không biết phải nói gì.
Ta và Thái Hoàng Thái Hậu không phải người đứng cùng một con thuyền, nhưng thật không rõ tại sao lúc này, ta lại giống bà ấy, không hề nghi ngờ Thanh đại nhân. Lần đó ở An phủ, tại sao Nguyên Thừa Hạo không thể hiểu rằng vì Thanh đại nhân đã trải qua nhiều biến cố, vừa nghe mũi tên có độc liền có phản ứng như vậy?
Ta thật sự không hiểu.
Hắn xoay người ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Trẫm có lý do hoài nghi bất kỳ kẻ nào. Trẫm đã phái Dương Thành Phong áp chế ông ta."
Ta không khỏi kinh hãi, hắn muốn nghiêm hình bức cung!
Thái Hoàng Thái Hậu bị hắn chọc giận đến cả người run rẩy.
Hắn không chút nhún nhường, chỉ nói: "Hoàng tổ mẫu không cần căng thẳng, nếu ông ta vô tội, trẫm sẽ không lạm sát người tốt."
Vậy sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy hắn chính là muốn giết ông ta?
Thái Hoàng Thái Hậu xoay người cùng Ti Y cô cô ra ngoài, đồng thời nói: "Ai gia đi tìm Dương Thành Phong!"
Dương tướng quân, sẽ nghe Thái Hoàng Thái Hậu sao?
Quay đầu, thấy hắn nhắm mắt, ta đi tới, nhẹ giọng: "Sao Hoàng Thượng khẳng định Thanh đại nhân là người như thế?"
Hắn không mở mắt, chỉ cười: "Trẫm không muốn giết ông ta."
"Nhưng Hoàng Thượng cũng không phải muốn điều tra sự thật, nếu không vì sao không kêu người tới hỏi chuyện, mà trực tiếp lệnh Dương tướng quân dụng hình thẩm vấn?"
"Làm càn." Hắn nhẹ nhàng nói từng chữ, "Ông ta còn mua chuộc nàng?"
Lắc đầu, ta và Thanh đại nhân vốn không có quan hệ gì, ta chỉ không muốn hắn hàm oan người tốt, Thanh đại nhân trung thành với Thái Hoàng Thái Hậu, hắn như thế, còn không phải sẽ đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu sao? Hay là, điều hắn muốn căn bản là đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu?"
"Hoàng Thượng." Thường công công tới, nhỏ giọng hỏi, "Cảnh Vương hỏi nô tài khi nào có thể đón hâu gia về."
Ta lúc này mới nhớ chuyện Nguyên Phi Cẩm còn ở trong phòng của hắn, A Man nghe hỏi liền đi ra, đáp: "Hồi Hoàng Thượng, tiểu vương gia vẫn còn rất yếu, lúc này lại đang hôn mê. Là tìm người đưa ngài ấy ra ngoài, hay là..." Nàng nhìn ta, thấy sắc mặt ta không tốt, nàng không khỏi lo lắng.
Nguyên Thừa Hạo nghĩ nghĩ, nhẹ giọng: "Không được làm phiền đệ ấy, để đệ ấy ngủ một lát."
"Vâng." A Man và Thường công công vào trong hầu hạ, để lại mình ta và hắn ở gian ngoài.
Tùy thái y từ bên trong bước ra, thấy hắn còn ngồi cạnh bàn, vội khuyên nhủ: "Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi một lát đi, thần..." Ông ấy dường như nhớ ra Nguyên Phi Cẩm còn nằm trên giường của hắn.
Ta vội nói: "Để Hoàng Thượng qua phòng bổn cung nghỉ ngơi." Dứt lời, ta duỗi tay dìu hắn.
Hắn không từ chối, đứng lên, nói: "Tùy Hoa Nguyên, ngươi không cần đi theo, ở đây canh giữ hầu gia."
"Thần để Tô Diễn ở lại, thần vẫn là đi theo Hoàng Thượng."
Ông ấy không nhắc tới ta đúng là đã quên, hôm qua không thấy Tô thái y. Nguyên Thừa Hạo cũng phát hiện, nhíu mày hỏi: "Tô Diễn đi đâu?"
"Hồi Hoàng Thượng, hôm qua Hiền Phi nương nương đau bụng, Tô Diễn đã qua thăm khám."
Đúng rồi, hôm qua ở trong phòng Hoàng Hậu, Hiền Phi nói thân mình không khỏe nên đi trước. Đau bụng... Là hài tử có chuyện gì sao?
Nguyên Thừa Hạo xoay người, Tùy thái y vội nói: "Hoàng Thượng yên tâm, Hiền Phi nương nương không sao, là vì nghe chuyện Hoàng Thượng mất tích mà kích động, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không còn gì đáng ngại."
Hắn lúc này mới gật đầu: "Vậy để Tô Diễn canh giữ ở phòng Hiền Phi, trẫm không sao, ngươi ở đây đi." Nói rồi, không thèm nhìn ông ấy, hắn đã nâng bước rời đi.
Dìu hắn đi qua hành lang dài, thời điểm rẽ vào, mơ hồ nghe thấy tiếng lục lạc truyền đến. Quay đầu, thấy Đường Tiệp Dư cùng cung nữ dìu tới trước cửa phòng Nguyên Thừa Hạo.
Xoay người, làm như không nhìn thấy, ta muốn xem thái độ của nàng ta khi vào trong mà không gặp được Nguyên Thừa Hạo.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Cảnh Vương ở trước mặt.
"Lục thúc vẫn là về đi, trẫm để đệ ấy ở trong phòng trẫm nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại, yên tâm đi."
Cảnh Vương vội nói: "Có lời này của Hoàng Thượng, thần đương nhiên yên tâm. Chỉ là không biết, thánh chỉ liên quan đến Lăng Vương khi nào hạ?"
A, ông ta đúng là gấp đến chờ không nổi.
Nguyên Thừa Hạo cười nói: "Đương nhiên chờ hồi cung. Hôm nay, trẫm còn phải đa tạ Lục thúc thâm minh địa nghĩa."
Cảnh Vương cũng cười: "Thần chỉ là việc nào ra việc đó, không có ý gì khác. Thần còn phải thay Phi Cẩm tạ ơn."
Lời này, ta nghe không hiểu, Nguyên Thừa Hạo chỉ nói sẽ thưởng, còn chưa nói rõ ban thưởng cái gì. Quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, sắc mặt hắn vẫn như trước, nghĩ đến, hắn nhất định nghe hiểu.
Quả nhiên, hắn khẽ cười: "Trẫm vừa rồi đã thử suy nghĩ, Phi Cẩm còn nhỏ, việc nay có thể hoãn lại hai năm.
Nghe vậy, sắc mặt Cảnh Vương thay đổi, vội đuổi theo chúng ta, nói: "Không phải Hoàng Thượng nói một mình nó có thể đảm đương mọi việc sao?"
"A, trẫm đúng là nói như vậy, chỉ là bây giờ đệ ấy trọng thương, trẫm cảm thấy việc này quá gấp, vẫn là để đệ ấy tĩnh dưỡng rồi tính." Hắn bình tĩnh nói, ý cười trong mắt không hề giảm.
Hắn và Cảnh Vương không nói thẳng, nhưng nghe tới đây, ta cuối cùng cũng hiểu những lời khi nãy Cảnh Vương vào phòng hắn nói với ông ta có ý gì.
A, Nguyên Thừa Hạo đúng là giảo hoạt! Lăng Vương vừa ngã, đất phong của ông ta các vị vương gia liền nhìn chằm chằm, vừa rồi ý của hắn còn không phải là cho Nguyên Phi Cẩm sao? Nguyên Phi Cẩm lại là nhi tử của Cảnh Vương, người làm phụ vương như ông ta đương nhiên phải suy xét cho gã. Đất phong cho Nguyên Phi Cẩm, không phải cũng giống cho Cảnh Vương ông ta sao?
Nhưng lúc này Nguyên Thừa Hạo lại đổi ý, khiến Cảnh Vương một câu cũng không nói nên lời.
Hắn đi nhanh hơn, cười nói: "Sang năm trẫm được quan lễ, sẽ phải học tập các hoàng thúc giải quyết chính sự, lần này, chỉ bằng để trẫm rèn luyện, Lục thúc nghĩ sao?" Hắn quay đầu nhìn Cảnh Vương.
Cảnh Vương xanh mặt, không nói lời nào mà đứng lại.
Nguyên Thừa Hạo không hề dừng bước, phía sau Cảnh Vương chỉ nói "Hoàng Thượng thật sự trưởng thành rồi". Hắn trưởng thành, sẽ bắt đầu thu lại quyền lực. Hắn muốn trực tiếp nắm quyền ở đất phong bỏ trống của Lăng Vương. Không có ai đáng tin hơn chính mình.
Về phòng, dìu hắn nằm lên giường.
Ta gọi cung nữ mang thêm lò sưởi vào, hắn không nói gì, chỉ dựa vào nệm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhiều lần định lên tiếng, nhưng rốt cuộc lại không nói gì, thở dài, vẫn là để hắn nghỉ ngơi.
Chuyến đi săn mùa đông này kéo dài ba ngày liên tục, mọi việc hiện tại hoàng đế đã hiểu rõ, cuộc đi săn lại náo nhiệt. Có vài việc, qua rồi thì thôi, sẽ không còn ai để ý đến, hoặc là nói, bọn họ ai nấy đều biết đạo lý giữ mình.
Mọi người đều chỉ nói là người Lăng Vương làm hắn bị thương, hắn có thể quang minh chính đại không tới bãi săn.
Cung nữ mang cơm trưa tới, hắn chưa tỉnh, ta cũng không gọi, bản thân vội vàng ăn một chút rồi ngủ bên giường nệm. Không nằm xuống thì thôi, vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, người quả nhiên không làm bằng sắt.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, mơ hồ nghe trong phòng có tiếng nói chuyện, ta giật mình mở to mắt. Ngồi dậy, áo choàng trên người thuận thế trượt xuống, ngẩn ra, trước khi ngủ ta không đắp gì cả.
Nguyên Thừa Hạo...
Giường trống không, ta cả kinh, vội đứng dậy, gian ngoài có động tĩnh truyền đến. Theo bản năng nhẹ bước, là giọng của Dương tướng quân: "Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu sai Tiền công công truyền lời, mạt tướng không gặp."
Nguyên Thừa Hạo không nói gì, Dương tướng quân lại nói: "Hoàng Thượng, việc này, mạt tướng cũng cho rằng không ổn. Thanh đại nhân đi theo Thái Hoàng Thái Hậu mười mấy năm, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không nhìn lầm ông ta."
Hắn cười nhạo: "Ý của sư phụ là trẫm nhìn lầm ông ta?"
"Mạt tướng không dám."
Hắn đứng lên: "Trông chừng ông ta cho trẫm, mãi đến khi ông ta nhận tội mới thôi." Một câu này, lạnh lẽo vô vị khiến người nghe không khỏi hoảng sợ.
Dương tướng quân ra ngoài, hắn xoay người thấy ta, không tỏ thái độ gì, chỉ nói: "Đêm qua nàng không ngủ, bây giờ lên giường nghỉ ngơi một lát đi, trẫm còn chút việc phải làm."
Nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy trên bàn không biết từ khi nào đã có sẵn bút và nghiêng mực, mà nơi vốn để giấy Tuyên Thành nay đã đổi thành tơ lụa màu vang.
Hắn còn nói hồi cung sẽ hạ chỉ, ta không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Ta đi tới nắm chặt tay hắn: "Hoàng Thượng sao lại làm như vậy?"
Hắn cúi đầu nhìn, không gạt tay ta ra. Ta càng nắm tay hắn thật chặt, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng đó lại không phải tức giận, hình như là, đau thương.
"Hoàng Thượng..."
Lắc đầu, hắn nhanh chóng vào trong. Ta đi theo hắn, thấy hắn ngồi bên bệ cửa sổ, sau một lúc lâu mới đưa tay sờ lồng ngực, ta thấy đó là lệnh bài của Tân Vương phủ! Thật không ngờ, hắn thế mà mang theo bên người.
"Mười sáu năm trước, Thanh Tuyệt từng tới Vân Điền Quận thu thuế, theo ông ta hồi kinh còn có một tin tức, tổ mẫu của trẫm chết bệnh, mẫu thân của trẫm tuẫn táng." Lời này, mỗi chữ hắn đều cắn răng mà nói.
Ta kinh ngạc đến không biết làm sao, theo bản năng bật thốt lên: "Sao Hoàng Thượng biết là Thanh đại nhân?" Khi đó, hắn không phải cũng chỉ là một hài tử thôi sao?
Nắm chặt lệnh bài trong tay, hắn nhắm mắt: "Đêm đó, thời điểm trẫm giữ ông ta ở lại Càn Nguyên Cung, từ thái độ của ông ta khi nhìn thấy lệnh bài này, trẫm có thể kết luận, kẻ làm ra những việc năm đó chính là ông ta!"
Đây, mới chính là nguyên nhân hắn muốn giết Thanh đại nhân! Hắn nghi ngờ Thanh đại nhân giết người nhà của hắn.
Hắn nói, sẽ không bỏ qua cho họ.
Lăng Vương, Thanh đại nhân, còn ai nữa? Nếu thật sự là Thanh đại nhân ra tay, như vậy người hạ lệnh là ai? Tay nắm tay hắn không khỏi run rẩy, hắn có lẽ biết là ai hạ lệnh, cho nên dù không thể dùng lý do như vậy ban chết cho Thanh đại nhân thì cũng oan uổng ông ta!
Là Thái Hoàng Thái Hậu!
Hắn cúi đầu, hàng lông mi cong dài thoáng run rẩy.
"Cho nên Hoàng Thượng biết Thanh đại nhân căn bản không mưu phản, đúng không?" Đêm hôm đó, ông ta thật sự đã cứu hắn.
"Trẫm biết thì có thế nào? Trẫm còn biết ông ta giết người thân của trẫm nhưng không thể nói ra!"
Ta sợ hãi ôm lấy hắn: "Vậy Hoàng Thượng giết ông ấy xong sẽ định giết Thái Hoàng Thái Hậu luôn sao?"
Thân thể hắn cứng đờ, ta nghĩ chuyện này, hắn không phải chưa từng nghĩ tới. Nhưng hắn hôm nay không định nói với Thái Hoàng Thái Hậu lý do hắn muốn xử lý Thanh đại nhân, bởi vì hắn không biết bản thân có thể xuống tay với bà ấy hay không, đúng chứ?
"Thái Hoàng Thái Hậu nuôi nấng Hoàng Thượng mười sáu năm, Hoàng Thượng không ra tay được, thần thiếp hiểu. Thần thiếp cũng biết nếu ân oán có thể giải trừ, thế giới này cũng đã không có ngươi thu ta hận. Mười sáu năm trước, mặc kệ Thanh đại nhân đã làm gì, ông ấy cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Mười sáu năm qua, ông ấy bảo vê Hoàng Thượng là xuất phát từ thật lòng." Ta không biết nói lời này có chọc giận hắn hay không, nhưng nói ra, lòng ta mới dễ chịu.
Hắn thở hổn hển: "Trẫm thật muốn biết nàng rốt cuộc đứng về bên nào!"
"Thần thiếp đương nhiên đứng về phía Hoàng Thượng!" Ta đáp không chút do dự.
"Lừa trẫm!" Hắn đẩy ta ra, ta không kịp phòng bị, cứ thế mà ngã xuống. Lòng bàn tay cọ qua mặt đất truyền đến cảm giác nóng rát, nước mắt theo đó nhịn không được mà trào ra.
Ta quay đầu nhìn hắn: "Nương của thiếp do Cung lão gia hại chết! Thiếp là nữ nhi Cung phủ, ông ấy không nhận thiếp, nuôi thiếp như một nha hoàn mười lăm năm. Vì thay tỷ tỷ vào cung, ông ấy mới bất đắc dĩ nhận nữ nhi này. Thiếp hận ông ấy, luôn hận ông ấy! Ông ấy là hung thủ giết nương của thiếp, nhưng thiếp nên giết ông ấy sao? Mười mấy năm qua, ông ấy đối với thiếp rất tốt, cho dù hận thế nào, những cái tốt đó vĩnh viễn ghi tạc trong lòng!"
Hắn đứng lên, đi tới nắm lấy cằm của ta, lạnh lùng nói: "Đừng nói với trẫm mấy đạo lý vô dụng này! Trẫm, không muốn nghe!" Dứt lời, hắn đứng dậy ra ngoài.
Một khắc đó, cái gì ta cũng không sợ, lớn tiếng kêu: "Hoàng Thượng không phải không muốn nghe, mà là không dám nghe cũng không dám nghĩ!" Hắn sợ tha cho bọn họ, sẽ trở thành kẻ bất hiếu với phụ vương hắn. Hắn sợ tha cho bon họ, sẽ không có cách nào gạt bỏ cừu hận trong lòng.
Hắn không dừng bước, ta nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa thật lớn, dùng như hắn dùng hết sức lực mà đập hư cửa phòng.
Thời điểm A Man trở về đã là đêm khuya, nghe nói Cảnh Vương đã tới đón Nguyên Phi Cẩm trở về. Thấy tay ta bị trầy xước, nàng kinh hãi, vội hỏi thăm. Ta lắc đầu, nói không cẩn thận mà té ngã.
A Man đương nhiên không tin, nhưng thức thời không hỏi gì cả. Lấy nước ấm tới rửa sạch tay cho ta, nàng cũng không hỏi vì sao Nguyên Thừa Hạo không ở đây.
Buổi tối, nghe nói trong sảnh tổ chức yến tiệc, Hoàng Thượng tới cùng các đại thần uống rượu tâm tình. Hoàng Hậu cũng tham gia, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không đến, có lẽ vì chuyện của Thanh đại nhân.
Lăng Vương bị áp giải tới Hình Chính Tư, người ông ta dẫn theo cũng bị bắt.
Ta ngồi trong phòng, A Man vào, cười nói: "Nương nương, quận chúa tới."
Ngước mắt, quả nhiên thấy Chỉ Doanh quận chúa. Ta đứng lên, nàng muốn hành lễ, liền bị ta ngăn cản: "Nơi này không có người ngoài, mấy nghi thức xã giao đó miễn đi."
Nàng cũng không khách khí, sắc mặt lộ vẻ lo lắng: "Ta mới từ chỗ vương huynh tới, huynh ấy đã tốt hơn một chút, cứ giục ta đi hỏi nương nương Hoàng Thượng sao vậy. Sau khi từ chỗ nương nương trở về, một mình ngài ấy ngồi ở trong đình phía Tây cả buổi trưa, Thường công công tới khuyên, ngài ấy cũng không nói lời nào."
Chuyến đi săn mùa đông này, Chỉ Doanh quận chúa vốn không tới, hôm nay nàng tới, đương nhiên là vì Nguyên Phi Cẩm.
Nhưng chuyện của Nguyên Thừa Hạo, ta không thể nói, nghĩ nghĩ, đành trả lời rằng: "Hôm nay cũng không biết đã nói gì với Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng vẫn luôn không vui." Chuyện của Thái Hoàng Thái Hậu, tin rằng Chỉ Doanh quận chúa sẽ không hỏi tiếp.
Quả nhiên, nghe ta nói thế, nàng không nói lời nào, qua một lát, thở dài: "Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu xưa nay đều thế, lúc nhỏ Thái Hoàng Thái Hậu quản ngài ấy rất nghiêm, ngài ấy dù không thoải mái cũng không nói ra."
Chỉ Doanh quận chúa thât hiểu hắn, như vậy cũng tốt, ta đỡ phải giải thích quá nhiêu.
Gật đầu, ta cũng khuyên nàng: "Quận chúa trở về nói với tiểu vương gia, ngài ấy không cần quản chuyện gì cả, chỉ cần nghi ngơi, ngài ấy không khỏe, Hoang Thượng sẽ rất lo lắng."
"Ta biết, phụ vương ta... Đã phái người trông chừng huynh ấy." Nàng mỉm cười, đứng lên, "Ta về trước, một mình vương huynh ở trong phòng chắc chắn sẽ rất buồn chán."
Kêu A Man tiễn nàng, nghe nói lần này Cảnh Vương rất tức giận, ông ta phái ngươi trông chừng Nguyên Phi Cẩm, còn không phải vì sợ gã lại đi tìm Nguyên Thừa Hạo sao? Với ông ta mà nói, lần này Nguyên Phi Cẩm bị thương là tốn công vô ích. Nếu có thể lấy được đất phong của Lăng Vương thì thôi, nhưng Nguyên Thừa Hạo căn bản không có ý đó, cũng trách Cảnh Vương quá nóng vội, lúc đó chưa suy nghĩ đã giúp đỡ hắn.
Yến hôi bên kia không biết tan từ khi nào, nghe nói hắn trở về liền qua phòng Hiền Phi, sau lại tới chỗ Hoàng Hậu. Ta đứng dậy đi vào nội thất, nghe có tiếng đập cửa, A Man liền cười nói: "Nhất định là Hoàng Thượng tới!" Dứt lời, nàng ra ngoài mở cửa.
Cửa mở, lộ ra gương mặt nhỏ bé của Đế Cơ, nó vẫy vẫy hoa cầu trong tay, gọi: "A Man cô cô!"
A Man sửng sốt, vội hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Diêu Phi nương nương, thỉnh an Đế Cơ."
Diêu Phi dắt Ngọc Đế cơ vào, thấy ta, tỏ vẻ xấu hổ: "Muội muội muốn nghỉ ngơi sao? Là bổn cung tới không đúng lúc." Nói rồi, nàng muốn kéo Đế Cơ rời đi.
Đế Cơ bĩu môi không chịu, ta vội nói: "Tỷ tỷ nói gì vậy, chỗ tần thiếp thanh tịnh nên mới muốn nghỉ ngơi sớm. Đế Cơ, qua đây."
Hài tử nghe vậy liền xoay người chạy tới, bổ nhào vao lòng ta.
Ôm nó lên, cùng Diêu Phi ngồi xuống, A Man dâng trà. Diêu Phi bất lực lắc đầu: "Ngọc Nhi cứ đòi đến chỗ muội muội, bổn cung muốn cản cũng cản không được."
Ta mỉm cười: "Tần thiếp cũng thích Đế Cơ." Hài tử luôn khiến mọi người phải mềm lòng, nếu sau này ta có hài tử, nhất định sẽ yêu thương nó.
Nghĩ đến, trái tim đột nhiên run lên.
Hài tử... Ta sẽ có cơ hội sao?
Ta dùng ngọc châu đổi lấy lời hứa Nguyên Thừa Hạo không được chạm vào ta. Đếm đó, tuy hắn tận tình dụ hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Ta cắn môi.
"Muội muội sao vậy?" Diêu Phi lo lắng hỏi.
Hoàn hồn, ta xấu hổ lắc đầu: "Không có gì, mấy ngày không ôm, Đế Cơ lại nặng thêm một chút."
Ngọc Đế Cơ ngước mắt nhìn ta, bĩu môi: "Sao mẫu phi không gọi tên Ngọc Nhi?" Ta ngẩn ra, nghe đứa nhỏ nói tiếp, "Rất nhanh Ngọc Nhi sẽ có đệ đệ muội muội, đến lúc đó mẫu phi gọi Đế Cơ cũng không biết là gọi ai!"
Bất cười ra tiếng, nha đầu đáng yêu, vấn đề này ta hoàn toàn không nghĩ đến. Đưa tay chạm nhẹ cái mũi của nó, ta cười: "Ngọc Nhi thật thông minh!"
Đứa nhỏ đắc ý cười rộ.
Ta nhìn Diêu Phi: "Tỷ tỷ dạy nó thật tốt."
Nhắc đến hài tử, trong mắt Diêu Phi toát ra từ ái vô hạn, nàng sờ đầu Đế Cơ, nhẹ giọng: "Bổn cung dạy dỗ nó tốt mới không làm... Mới không làm Hoàng Thượng thất vọng."
Ta hiểu ý nàng, gật đầu: "Hoàng Thượng đều nhìn thấy."
Nàng nghe xong, chỉ cười.
Ta nhìn Đế Cơ: "Năm sau Hoàng Thượng sẽ tìm sư phó cho Đế Cơ, Đế Cơ thông minh như vậy, sẽ dọa những sư phó đó sợ mất."
Đế Cơ ôm hoa cầu vào lòng, híp mắt cười: "Bởi vì phụ hoàng thông minh, nên Ngọc Nhi cũng thông minh." Kỳ thật, cha con họ rất giống nhau.
"Trẫm không như ai đó!" Không ai biết hắn tới lúc nào.
Ta giật mình, ban ngày hắn tức giận rời đi, cứ nghĩ tối nay hắn sẽ không đến. Muốn đứng dậy, hắn đã đi tới ôm hài tử trong lòng ta, mỉm cười.
Ta và Diêu Phi hành lễ, nghe hắn nói: "Trẫm đi tìm Ngọc Nhi nhưng tìm không được, thật không ngờ con lại trốn ở chỗ này."
"Ngọc Nhi không trốn, Ngọc Nhi tới tìm mẫu phi." Đứa nhỏ phản bác.
"Vậy sao? Con tới tìm nàng ấy làm gì?" Trên mặt hắn treo ý cười nhàn nhạt, ta không biết là vì Đế Cơ, hay lúc này tâm tình hắn thật sự tốt như vậy.
Đế Cơ không trả lời, lại nhíu mày nói: "Phụ hoàng uống rượu."
"Trên người Hoàng Thượng còn thương tích, không thể uống rượu." Diêu Phi lo lắng.
Hắn gật đầu, cười nói: "Trẫm chỉ uống một hai ly, vẫn còn tỉnh táo." Trả Đế Cơ cho Diêu Phi, hắn lại nói, "Sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Diêu Phi hiểu ý của hắn, gật đầu, lại thấy Đế Cơ giang rộng hai tay: "Ngọc Nhi không đi, hôm nay Ngọc Nhi muốn ngủ cùng phụ hoàng!"
"Ngọc Nhi!" Diêu Phi khiển trách.
Đứa nhỏ không thuận theo, vẫn chờ mong mà nhìn Nguyên Thừa Hạo.
"Tối nay phụ hoàng muốn ở lại chỗ này của mẫu phi con."
Ta cúi đầu, nói thật, tối nay hắn ở lại, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Đế Cơ hưng phấn: "Ngọc Nhi sẽ ngoan, Ngọc Nhi ngủ giữa phụ hoàng và mẫu phi, sẽ không nhúc nhích. Phụ hoàng, được không?"
"Khụ khụ." Hắn ho mấy tiếng.
Diêu Phi xấu hổ đỏ mặt, dỗ hài tử: " Giường trong phòng mẫu phi con quá nhỏ, Ngọc Nhi leo lên ngủ, phụ hoàng con ngủ không được."
"Vậy Ngọc Nhi sẽ nằm nghiêng ngủ." Hài tử thông minh, lập tức phản bác.
"Nằm nghiêng sẽ không ngủ được."
Ta nhìn hài tử lòng đầy chờ mong, muốn đi tới ôm nó, tay lại bị hắn giữ lấy, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Được rồi, chờ phụ hoàng gọi người đổi giường lớn hơn Ngọc Nhi hãy tới."
Đế Cơ im lặng một lúc mới gật đầu: "Vậy... Phụ hoàng phải nhớ đó!"
Tiễn bọn họ ra ngoài, A Man cũng lui xuống.
Ta rút tay về, hắn lại nắm chặt, nhíu mày nhìn: "Không bôi thuốc?"
Không khỏi giật mình, hắn thế mà nhớ tay ta bị trầy xước. Ta cúi đầu: "Chỉ trầy xước một chút, không sao."
"Đau không?"
Ta lắc đầu.
Hắn dùng sức cọ mạnh vào chỗ ta bị trầy xa.
"Ưm..." Nhịn không được mà kêu ra tiếng.
"Đau là đau, chẳng có gì phải giả bộ cả." Giọng điệu, giống giáo huấn, nhưng cũng không hẳn.
Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, ta nhịn không được mà hỏi lại: "Hoàng Thượng không phải cũng thế sao?" Nhiều chuyện như vậy, hắn đều cất giấu trong lòng.
Hắn không để ý lời ta nói, kéo ta vào trong: "Trẫm còn đi phải đi thăm Phi Cẩm."
"Quận chúa tới."
"Ừ, có gặp, làm như trẫm sẽ ăn thịt muội vậy." Đẩy ta ngồi xuống, bản thân hắn cũng ngồi bên cạnh. Hắn không nhắc đến chuyện của Thanh đại nhân, ta cũng vậy, nhắc tới, hắn lại nổi trận lôi đình.
Một mình hắn ngồi trong đình cả một buổi chiều, trong lòng chắc chắn đã rõ ràng, nếu nghĩ không thông suốt, ta cũng bất lực.
"Chuyện của Lăng Vương mới qua một ngày, nhóm ai khanh của của trẫm đã làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Hắn vừa cười nói vừa tự cởi nút thắt, "Uống mấy chén, thật nóng."
"Thần thiếp thật tò mò không biết thái độ của Cảnh Vương khi thấy Hoàng Thượng là gì."
Hắn cười: "Giống như nàng gặp Hoàng Hậu."
Nhất thời ngẩn ra, lấy Hoàng Hậu làm ví dụ, ta không biết hắn cố tình hay vô ý.
Kéo ta lên giường, hắn dựa vào đệm mềm phía sau, kéo ta dựa vào người hắn.
"Trẫm phát hiện trẫm vẫn không thể chết, nếu bây giờ trẫm chết rồi, sẽ có rất nhiều kẻ đắc ý."
Ta vội che miệng hắn lại: "Hoàng Thượng không được nói bậy."
Hắn lại không nghĩ thế: "Hôm nay Tùy Hoa Nguyên nói với trẫm, ông ta đã tìm được cách trị cho trẫm."
"Thật sao?" Ta ngước mắt nhìn hắn.
Hắn gật đầu: "Ông ta nói, phải phế đi một thân công phu này của trẫm."
Phế đi, hắn sẽ không thể động đến chân hí. Nhưng, đây được tính là cách trị liệu gì chứ?
Hắn lại nói: "Cảm giác không thở nổi còn khó chịu hơn chết. Nhưng con người mà, chỉ cần có thể sống thì sẽ không muốn từ bỏ. Nếu một thân công phu này của trẫm bị phế, tối hôm qua chắc là đã chết dưới tay Phi Cẩm."
Đêm qua, quả thật quá nguy hiểm. Nguyên Phi Cẩm cho rằng hắn là thích khách, thời điểm gã ra tay, không hề lưu tình.
Mà hắn cũng là đang nói ta biết, hắn từ chối đề nghị của Tùy thái y.
Nhưng nếu không như vậy, bệnh của hắn thật sự không còn cách nào khác sao?
Bàn tay to kia đưa tới chậm rãi lướt qua gương mặt ta. Không có cảm giác thô ráp, bàn tay vô cùng bóng loáng. Hắn đột nhiên nói: "Trẫm đánh nàng một cái để nàng nhớ kỹ chuyện tối qua, nếu sau này còn tái phạm, trẫm sẽ từ đài xem thú ném nàng xuống cho bọn súc sinh kia ăn!"
"Thần thiếp cái gì cũng không phải, nhưng Hoàng Thượng lại không thể thiếu."
"Trẫm, không cần ai bảo vệ, nghe hiểu không?"
Không cần ai bảo vệ? Vậy hắn nên mặc kệ ta, nhưng vì sao thời điểm mãnh hổ tới, hắn lại theo bản năng đè ta bên dưới? Lúc này nghĩ lại, ta vẫn cảm động.
Cho dù hắn không biết nguyên nhân thật sự khi đó ta lao ra.
Tác giả :
Hoại Phi Vãn Vãn