Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Quyển 2 Chương 36: Diễn kịch
"Nhị tiểu thư!" Vân mi sợ hãi kêu lên, thái giám giữ lấy nàng có lẽ bị ta dọa sợ, nhất thời không chú ý mà để Vân Mi thoát được. Nàng chạy về phía ta, cẩn thận nâng ta dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người chỗ nào không thoải mái?"
Tay đỡ lấy ta đã run rẩy, nàng thật sự hoảng sợ.
Kỳ thật, ta cũng không đau như vậy, chỉ là nếu đã ngụy trang, đương nhiên phải ngụy trang giống một chút.
Duỗi tay bắt lấy ống tay áo của nàng, ta cắn môi, nói: "Đau bụng... Hoàng Thượng... Vân Mi, tìm Hoàng Thượng tới. Hài tử... Hài tử của Hoàng Thượng..."
Nghe ta nhắc tới "hài tử", Vân Mi đầu tiên là sửng sốt, nàng cũng không biết Nguyên Thừa Hạo căn bản chưa chạm vào ta, giờ phút này càng thêm hoảng sợ. Nàng ngước mắt nhìn thái giám bên cạnh, vội nói: "Còn không mau đi tìm Hoàng Thượng? Tiểu chủ... Tiểu chủ chúng ta nếu có chuyện gì, ai dám đảm đương hả?"
Thái giám kia nghe chúng ta nói chuyện, cả người run rẩy không thôi.
Có một cung nữ vội chạy vào trong, qua một lát, Hoàng Hậu, Hiền Phi, còn cả Đường Tiệp Dư đều vội vàng chạy ra. Ta nằm trên người Vân Mi, rên rỉ.
Đường Tiệp Dư nghi ngờ nhìn ta, nâng bước đi về phía trước: "Muội muội diễn thật khá." Thời điểm nàng nói chuyện, ánh mắt dừng ở váy áo của ta, hai mắt bỗng nhiên mở lớn, khăn lụa trong tay liền bị vò nát.
Ta sớm đã cảm giác được, dưới váy, sớm đã có máu đỏ thẳm chảy ra.
Hiền Phi cũng thấy sự tình không ổn.
"Truyền thái y!" Nàng kêu, thanh âm cuối cùng đã không còn ôn nhu như ngày thường, ẩn ẩn, có chút hoảng loạn.
Long tự, nếu có sơ sót, ai cũng không gánh vác nổi.
Ta cắn răng, nức nở: "Hoàng Thượng... Kêu Hoàng Thượng tới..."
Nguyên Thừa Hạo nhất định phải tới trước thái y, chỉ vì, thái y bên kia, sợ là không nghe theo ta. Nghĩ đến, hắn chắc cũng không muốn ở trước mặt Hoàng Hậu và Hiền Phi nói mình chưa chạm vào ta, nếu không, mặt mũi hắn phải để vào đâu?
Sắc mặt Hiền Phi vô cùng kém, lạnh giọng: "Ngây ra đó làm gì? Còn không đi truyền thái y!" Nàng là sợ sự tình nháo lớn, nên muốn tuyên thái y trước, nhìn xem "hài tử" trong bụng ta có giữ được không.
Vân Mi khóc lóc: "Hiền Phi nương nương, nương nương phái người đi mời Hoàng Thượng được không? Hiền Phi nương nương, nô tỳ cầu xin người!"
"Thiển Ca, đi mời Hoàng Thượng qua Tuệ Như Cung." Thanh âm của Hoàng Hậu nhàn nhạt vang lên, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt Hiền Phi lóe lên một tia không thể tin được. Hoàng Hậu phảng phất không phát hiện, chỉ tiến lên vài bước, "Người đâu, còn không đỡ Tiệp Dư vào trong nghỉ ngơi?"
Thiển Ca đã chạy đi, cung nữ của Tuệ Như Cung cũng không dám chậm trễ, vội tới giúp Vân Mi dìu ta đi vào. Thời điểm đi ngang qua Hiền Phi, ta thấy ánh mắt nàng không dừng trên người ta, mà là phẫn hận nhìn Hoàng Hậu.
Tỷ muội các nàng đều là người của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng lại không cùng một thuyền. Hiền Phi truyền thái y trước vì muốn áp chế việc này, mà Hoàng Hậu lại vui vẻ nhìn cảnh Nguyên Thừa Hạo tới trước thái y. Ta nghĩ, Hoàng Hậu không hề để ý "hài tử trong bụng" ta.
Trái tim căng chặt thoáng buông lỏng, ta nên đa tạ Hoàng Hậu vì ta mà tranh thủ thời gian.
"Nhị tiểu thư, người cố chịu đựng." Vân Mi run giọng an ủi.
Ta cúi đầu, suy nghĩ lát nữa phải ứng đối thế nào.
Nguyên Thừa Hạo tới rất nhanh, còn nhanh hơn ta tưởng tượng.
Thấy ta nằm trong lòng Vân Mi, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nhanh chóng đi tới ôm lấy ta, gấp giọng: "Tại sao lại như vậy? Thái y!"
"Hoàng Thượng, đã cho người truyền thái y." Hoàng Hậu tiến lên một bước, đáp.
Hiền Phi và Đường Tiệp Dư chỉ đứng ở phía xa, ai cũng không dám nói chuyện.
Ta nằm trong lòng hắn, gian nan gọi: "Hoàng Thượng, hài tử của chúng ta..."
"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu." Hắn nhìn ta, kiên định mà nói.
Ta không khỏi ngẩn người, những lý do nghĩ được trước đó đều không dùng được, bởi vì ta không thể ngờ, ta thế mà phối hợp cùng ta diễn kịch.
Tay đỡ lấy ta đã run rẩy, nàng thật sự hoảng sợ.
Kỳ thật, ta cũng không đau như vậy, chỉ là nếu đã ngụy trang, đương nhiên phải ngụy trang giống một chút.
Duỗi tay bắt lấy ống tay áo của nàng, ta cắn môi, nói: "Đau bụng... Hoàng Thượng... Vân Mi, tìm Hoàng Thượng tới. Hài tử... Hài tử của Hoàng Thượng..."
Nghe ta nhắc tới "hài tử", Vân Mi đầu tiên là sửng sốt, nàng cũng không biết Nguyên Thừa Hạo căn bản chưa chạm vào ta, giờ phút này càng thêm hoảng sợ. Nàng ngước mắt nhìn thái giám bên cạnh, vội nói: "Còn không mau đi tìm Hoàng Thượng? Tiểu chủ... Tiểu chủ chúng ta nếu có chuyện gì, ai dám đảm đương hả?"
Thái giám kia nghe chúng ta nói chuyện, cả người run rẩy không thôi.
Có một cung nữ vội chạy vào trong, qua một lát, Hoàng Hậu, Hiền Phi, còn cả Đường Tiệp Dư đều vội vàng chạy ra. Ta nằm trên người Vân Mi, rên rỉ.
Đường Tiệp Dư nghi ngờ nhìn ta, nâng bước đi về phía trước: "Muội muội diễn thật khá." Thời điểm nàng nói chuyện, ánh mắt dừng ở váy áo của ta, hai mắt bỗng nhiên mở lớn, khăn lụa trong tay liền bị vò nát.
Ta sớm đã cảm giác được, dưới váy, sớm đã có máu đỏ thẳm chảy ra.
Hiền Phi cũng thấy sự tình không ổn.
"Truyền thái y!" Nàng kêu, thanh âm cuối cùng đã không còn ôn nhu như ngày thường, ẩn ẩn, có chút hoảng loạn.
Long tự, nếu có sơ sót, ai cũng không gánh vác nổi.
Ta cắn răng, nức nở: "Hoàng Thượng... Kêu Hoàng Thượng tới..."
Nguyên Thừa Hạo nhất định phải tới trước thái y, chỉ vì, thái y bên kia, sợ là không nghe theo ta. Nghĩ đến, hắn chắc cũng không muốn ở trước mặt Hoàng Hậu và Hiền Phi nói mình chưa chạm vào ta, nếu không, mặt mũi hắn phải để vào đâu?
Sắc mặt Hiền Phi vô cùng kém, lạnh giọng: "Ngây ra đó làm gì? Còn không đi truyền thái y!" Nàng là sợ sự tình nháo lớn, nên muốn tuyên thái y trước, nhìn xem "hài tử" trong bụng ta có giữ được không.
Vân Mi khóc lóc: "Hiền Phi nương nương, nương nương phái người đi mời Hoàng Thượng được không? Hiền Phi nương nương, nô tỳ cầu xin người!"
"Thiển Ca, đi mời Hoàng Thượng qua Tuệ Như Cung." Thanh âm của Hoàng Hậu nhàn nhạt vang lên, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt Hiền Phi lóe lên một tia không thể tin được. Hoàng Hậu phảng phất không phát hiện, chỉ tiến lên vài bước, "Người đâu, còn không đỡ Tiệp Dư vào trong nghỉ ngơi?"
Thiển Ca đã chạy đi, cung nữ của Tuệ Như Cung cũng không dám chậm trễ, vội tới giúp Vân Mi dìu ta đi vào. Thời điểm đi ngang qua Hiền Phi, ta thấy ánh mắt nàng không dừng trên người ta, mà là phẫn hận nhìn Hoàng Hậu.
Tỷ muội các nàng đều là người của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng lại không cùng một thuyền. Hiền Phi truyền thái y trước vì muốn áp chế việc này, mà Hoàng Hậu lại vui vẻ nhìn cảnh Nguyên Thừa Hạo tới trước thái y. Ta nghĩ, Hoàng Hậu không hề để ý "hài tử trong bụng" ta.
Trái tim căng chặt thoáng buông lỏng, ta nên đa tạ Hoàng Hậu vì ta mà tranh thủ thời gian.
"Nhị tiểu thư, người cố chịu đựng." Vân Mi run giọng an ủi.
Ta cúi đầu, suy nghĩ lát nữa phải ứng đối thế nào.
Nguyên Thừa Hạo tới rất nhanh, còn nhanh hơn ta tưởng tượng.
Thấy ta nằm trong lòng Vân Mi, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nhanh chóng đi tới ôm lấy ta, gấp giọng: "Tại sao lại như vậy? Thái y!"
"Hoàng Thượng, đã cho người truyền thái y." Hoàng Hậu tiến lên một bước, đáp.
Hiền Phi và Đường Tiệp Dư chỉ đứng ở phía xa, ai cũng không dám nói chuyện.
Ta nằm trong lòng hắn, gian nan gọi: "Hoàng Thượng, hài tử của chúng ta..."
"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu." Hắn nhìn ta, kiên định mà nói.
Ta không khỏi ngẩn người, những lý do nghĩ được trước đó đều không dùng được, bởi vì ta không thể ngờ, ta thế mà phối hợp cùng ta diễn kịch.
Tác giả :
Hoại Phi Vãn Vãn