Tinh Quỹ
Chương 28
Quê hương của Mẹ Hứa Minh, Trầm Dung là một thị trấn nhỏ ở vùng sông nước phía nam, phong cảnh cổ xưa yên tĩnh.
Hứa Minh cùng Từ Bạc Thuyền phong trần mệt mỏi đến đó, tức thì bị quang cảnh tranh thuỷ mặc hoà cùng không khí trong lành làm tẩy đi một đường bụi bậm và mỏi mệt, tâm tình nôn nóng cũng được gột rửa yên bình.
Nhà của Mẹ là một căn nhà cũ, lớp sơn trên cửa đã muốn bong ra từng mảng không còn sót lại bao nhiêu, môn hoàn (1) màu xanh bằng đồng đã gỉ.
Hứa Minh ra hiệu với Từ Bạc Thuyền, nhẹ nhàng nắm môn hoàn gõ cửa, giây lát sau, cửa gỗ chi nha một tiếng mở ra, phía sau cánh cửa là một người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi.
Từ Bạc Thuyền nắm lấy bả vai Hứa Minh, hướng người bà cụ gật đầu, “Bà, tôi lại tới nữa, vị này chính là đứa con của tôi cùng Dung Dung.”
Bà cụ gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Minh, ánh mắt đục ngầu lập tức đỏ lên, kìm lòng không đậu lôi kéo tay Hứa Minh, nghẹn ngào nói: “Là tiểu thiếu gia đây sao, mau vào đi.”
Hứa Minh được bàn tay khô héo mà ấm áp của bà cụ nắm lấy, khoé mắt không khỏi ươn ướt.
Vừa rảo bước vào cửa, không gian hiu quạnh thê lương chặt chẽ vây lấy cậu, thấm lạnh tâm cậu. Từ Bạc Thuyền như cảm giác được tâm tình của cậu, nên đặt một bàn tay lên bờ vai cậu xoa bóp trấn an.
Đoàn người đạp lên nền đá mà đi, phát ra hồi âm trầm thấp, mùa rét đậm, trong sân hồ sen cùng hoa cỏ liễu thụ đồng loạt khô héo, cành cây khô run rẩy lắc lư trong gió lạnh. Hứa Minh nhịn không được thấy cảnh sinh tình, cũng đâu phải là mình sắp tàn lụi cơ chứ.
Vòng qua bức tường phù điêu (2) đá cẩm thạch, tiến vào nơi đình viện (3) nhỏ quay chung quanh ba mặt phòng ốc.
Gạch đỏ ngói xanh đã không còn nhìn ra sắc màu của năm tháng, sắp cùng bầu trời u ám hợp thành một thể.
“Nhị tiểu thư, cô mau đến xem là ai tới này!” Bà cụ dùng thanh âm khàn khàn lớn tiếng hướng vào nhà trong gọi.
Một trận tiếng bước chân dồn dập cách cửa truyền đến, cửa bị mạnh mở ra, một người phụ nữ gầy yếu tái nhợt xinh đẹp xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Người phụ nữ này là Trầm Uyển, em gái của Trầm Dung. Hình dáng của nàng và Mẹ của Hứa Minh trên ảnh chụp có tám phần tương tự, đương nhiên cũng rất giống Hứa Minh.
Ngày trước, khi Từ Bạc Thuyền đến đây lần đầu tiên, đã đưa ảnh chụp của Hứa Minh cho Trầm Uyển xem qua, vậy nên lúc nàng vừa nhìn thấy Hứa Minh, thì liền kích động chạy tới bên cậu, ôm cậu vào trong lòng.
Hứa Minh cũng ôm lại nàng, hai dì cháu đồng loạt khóc thành một đoàn.
Bên ngoài gió thu lạnh rung, bà cụ lau đi nước mắt, nhắc nhở đoàn người vào nhà.
Trầm Uyển cầm tay Hứa Minh, dùng chính bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của Hứa Minh, hai mắt đẫm lệ hướng cậu cười cười, dẫn cậu đi vào trong phòng.
Bà cụ pha một ấm trà thơm, hương trà ấm áp toả khói lượn lờ lan tràn trong căn phòng mang phong cách cổ kín dạt dào có vẻ lạnh lẽo cô liêu, đồ dùng trong nhà bằng cổ mộc, đồ sứ thanh hoa nhiễm một tầng hơi nước.
Từ Bạc Thuyền thay hai bên giới thiệu ngắn gọn.
Trầm Uyển có bệnh phổi trong người, thường thường ho khan, Hứa Minh lo lắng hỏi nàng sao lại thế này.
“Không có gì trở ngại.” Trầm Uyển vuốt ve tóc Hứa Minh, trìu mến nhìn cốt nhục của Chị Hai nàng, thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của nàng, “Minh Minh, gọi ta một tiếng dì được không?”
Hứa Minh chỉnh cổ họng gọi nàng một tiếng “Dì”, Trầm Nyển nhịn không được lệ nóng doanh tròng, khiến Hứa Minh và bà cụ lại lần nữa rơi nước mắt.
Từ Bạc Thuyền kiềm nước mắt, cười khuyên nhủ, “Các người một lão một lớn một nhỏ đều lệ lưng tròng, khiến tôi cảm thấy mình vô tâm quá, thôi đừng khóc nữa, cả nhà chúng ta thật vất vả mới đoàn tụ, nên vui mừng mới phải.”
Ba người vì thế lau nước mắt nở nụ cười, sau đó nói chuyện gia đình, chủ yếu là Trầm Uyển và bà cụ hỏi về cuộc sống của Hứa Minh trong mười bảy năm qua như thế nào.
Hứa Minh miệng nói không ngừng nghỉ xuôi gió xuôi nước múa tới múa lui, bộ dáng sinh động như thật khiến Trầm Uyển và bà cụ vô cùng thích thú, càng yêu mến bảo bối nhi mà ông trời ban cho bọn họ.
Đại khái là vì dáng vẻ và gương mặt của Hứa Minh khiến người ta gợi nhớ đến hình bóng của Mẹ cậu Trầm Dung, nói xong một hồi, không khí lại trở nên ủ dột, Từ Bạc Thuyền vội vàng chuyển đề tài, “Tiểu Uyển, không bằng dẫn Minh Minh đi xem phòng của Mẹ cháu nó đi.”
“Cũng đúng, Minh Minh, đi theo dì. Bà, chuẩn bị cơm trưa đi, Minh Minh con thích ăn món gì?”
“Tùy tiện làm vài món đơn giản là được rồi ạ.”
Bà cụ nghe rồi rời đi, Từ Bạc Thuyền và Trầm Uyển cùng Hứa Minh đến phòng của Trầm Dung.
Căn phòng nằm sâu trong căn nhà, phòng ở không lớn, tản ra mùi hương gỗ cây cũ kỹ, ánh sáng tràn đầy.
Bức màn lụa trắng vì khe hở cửa sổ mà bị gió thổi hơi hơi phất lên.
Phía trước cửa sổ có một chiếc bàn gỗ lim, một cái ghế tre, trên mặt bàn được đặt một chồng sách cổ, và bút lông nghiên mực.
Giường gỗ cổ điển cũng đồng dạng một mảnh tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.
Vách tường xám trắng có treo vài bức tranh thư hoạ (4).
Trầm Uyển dẫn Hứa Minh chậm rãi thong thả đi vào, chỉ vào bức tranh thư hoạ trên tường, “Xem, đây là tác phẩm của Mẹ cháu.”
Hứa Minh đối mặt trước tường, tầm mắt một tấc một tấc đảo qua giấy vẽ ố vàng.
Một bộ phong hà đồ, vài nét màu bút mực khắc hoạ một đoá hoa sen với lá sen lay động yêu kiều trong gió, xuyên thấu qua giấy vẽ, Hứa Minh dường như cảm giác được Mẹ đang nở một nụ cười khẽ khàng với mình.
“Mẹ……” Cậu trìu mến vuốt ve giấy vẽ, đối với khoảng không phí công kêu gọi.
Trầm Uyển ở phía sau vội che miệng lại, dựa vào lòng Từ Bạc Thuyền.
Hứa Minh xem lướt qua vài bức tranh mà Mẹ đã tỉ mỉ vẽ, Từ Bạc Thuyền ở một bên giảng giải nói: “Năm đó Mẹ của con là tài nữ nổi danh của khoá chúng ta, thi thư họa tam tuyệt, danh chấn S Đại, rất nhiều sinh viên trường khác hâm mộ mà đến, chỉ vì muốn được gặp giai nhân một lần.”
“Chị Hai từ nhỏ đã tài hoa xuất chúng, có điều tính tình nàng ngại ngùng sống nội tâm, không muốn kết bạn với người khác, vốn có biệt danh là người đẹp lạnh lùng, nhưng người theo đuổi thì cũng nhiều lắm nga.”
Bất kể là ở thời điểm nào, mỗi khi nhắc tới Trầm Dung, Trầm Uyển đều vô cùng tự hào, đồng thời, cũng tiếc hận thật sâu. Năm đó nàng ra nước ngoài du học, trên đường nghe nói Chị Hai đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tình nguy kịch, nhanh đuổi chậm đuổi, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy Chị Hai lần cuối, chỉ có duy nhất chiếc hộp gỗ nhỏ còn lại.
Nàng thoáng ngẩn ngơ, đã trôi qua lâu như vậy nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật này, mỗi khi nói về Chị Hai thì cha mẹ đều vô cùng kiêng kị, không được đề cập đến, nhiều năm qua nàng cứ nghĩ rằng là vì cha mẹ quá mức đau buồn mà thôi, thẳng đến sau khi cha mẹ qua đời, Mẹ trước lúc mất đã nói cho nàng biết một bí mật kinh người: Chị Hai từng có một đứa con, đáng tiếc bị bọn họ ôm đi, Chị Hai vốn có bệnh nặng trong người cho nên mới uất ức mà chết. Bọn họ hận đứa nhỏ không nên sinh ra đó, vẫn không chịu mang nó về nhà, chờ cho đến khi bọn họ phát hiện hết thảy những gì họ làm đều là sai lầm, thừa nhận con gái mình là do chính mình hại chết, mà đứa nhỏ ấy vô tội, vậy nên đã đi tìm lại đứa nhỏ, nhưng tìm không thấy.
Mẹ trước khi qua đời đã dặn dò nàng nhất định phải tìm đứa nhỏ ấy về, nếu không bà cùng bạn già ở thế giới bên kia sẽ vĩnh viễn bất an không thể yên nghỉ.
Trầm Uyển đeo trên lưng hy vọng của cha mẹ và Chị Hai, bắt đầu bắt tay đi tìm cháu trai của mình, rốt cục điều tra được rất có khả năng cậu đang ở tỉnh A, nàng đang muốn đến xem thử, thì bạn trai Chị hai năm đó Từ Bạc Thuyền lại tìm tới trước, báo rằng đã phát hiện một cậu bé rất giống Chị Hai, hai người đem đều tự mình điều tra manh mối, phát hiện ra sự thật: Cậu bé này chính là đứa con của Từ Bạc Thuyền và Chị Hai.
Bởi vì thân thể có bệnh, Từ Bạc Thuyền dứt khoát không cho nàng đồng hành, bảo nàng ở nhà chờ tin tức.
Hôm nay, Từ Bạc Thuyền nhưng lại thật sự dẫn theo đứa nhỏ của Chị Hai, cháu trai của nàng đến đây, gây cho đời nàng một sự vui mừng khôn xiết và cảm động, Chị Hai, cha mẹ, mọi người ở bên kia biết được, thì có thể nhắm mắt rồi.
Người một nhà nói cười vui vẻ dùng cơm trưa, Hứa Minh đề nghị đi viếng mộ Mẹ và ông bà ngoại, thì liền bị ba vị gia trưởng nhất trí khuyên can, bên ngoài âm u khủng khiếp, còn có gió, mà nghĩa trang thì xa xôi, âm khí vừa nặng, tốt nhất là nên chọn một ngày thời tiết sáng sủa rồi hẳn đi.
Trầm Uyển đưa Hứa Minh đến phòng của Chị Hai để nghỉ trưa. Hứa Minh không đành lòng nằm trên chiếc giường tuyết trắng kia, Trầm Uyển lôi kéo cậu nằm xuống, “Chiếc giường này đã để đó lâu rồi không dùng, con cho nó một chút hơi người, có thể nó sẽ cho con một giấc mộng đẹp có liên quan đến Chị Hai.”
“Đúng vậy.” Hứa Minh hạnh phúc vừa lại đau thương nằm trên chiếc giường mà Mẹ đã từng nằm qua, hít thật sâu vào mùi hương gỗ cây cũ kỹ hỗn loạn hoà cùng không khí lạnh lẽo, tưởng tượng như được ngửi thấy mùi hương của Mẹ.
Trầm Uyển một tay vỗ về cậu, một tay lật cho cậu xem những bức ảnh của gia đình.
“Dì và Mẹ con thật xinh đẹp.”
“Cho nên mới sinh ra con tiểu đáng yêu này nha.”
Hai chị em Trầm gia từ nhỏ đã là mỹ nhân, Hứa Minh lúc còn nhỏ cũng xinh đẹp giống con gái, nếu đặt ba người khi thờ thơ ấu chụp ảnh cùng nhau, người ngoài nhìn thấy khẳng định sẽ nói là một nhà chị em sinh ba.
Trên ảnh, nét mặt ông bà ngoại của Hứa Minh luôn luôn trang trọng mà nghiêm túc, hợp với lời miêu tả của Trầm Uyển, gia giáo vô cùng nghiêm.
“Minh Minh, đừng hận ông bà ngoại của con được không, bọn họ những năm gần đây, cũng rất khó khăn……” Trầm Uyển nhẹ nhàng vỗ về tóc Hứa Minh, nói.
“Con không hận ai cả, con hy vọng Mẹ và ông bà ngoại đều sống tốt trên thiên đường.”
Hứa Minh ở trong lòng dì mơ màng như tìm được cảm giác từ cái ôm ấp của Mẹ, ấm áp mà an nhàn, hạnh phúc vô cùng, cậu không khỏi mí mắt nặng trĩu.
“Vậy là tốt rồi, dì biết Minh Minh là một đứa nhỏ thiện lương thông minh, Chị Hai và ông bà ngoại của con ở trên trời trông thấy con, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hứa Minh không đoàn tụ cùng Mẹ trong mơ như mong muốn. Ngày hôm sau trời nắng, Hứa Minh và ba vị gia trưởng đi đến nghĩa trang.
Bầu trời trong xanh, ngẫu nhiên có vài cánh chim nhạn bay xuyên qua đám mây, núi xa tiêu điều, nơi nghĩa trang cây bách tùng cao lớn trầm mặc bảo vệ trước lăng mộ, trang nghiêm và an bình, như tôn trọng người đã khuất, như khiến người sống phải kính sợ.
Phần mộ của Mẹ, ông ngoại, bà ngoại song song cùng một chỗ, dựa sát vào nhau, trên ảnh chụp bọn họ đều đang mỉm cười, không có thương tổn đau khổ, không có tiếc nuối, yêu hận đều đã tan biến theo mây khói.
Hứa Minh đặt cúc trắng theo thứ tự lên trước mộ bia ba người, dập đầu vái lạy.
“Mẹ, con là Hứa Minh, con trai của Mẹ. Con xin lỗi, con bây giờ mới đến thăm Mẹ. Thật đáng tiếc, con không thể chăm sóc Mẹ được ngày nào, nhưng con đã biết hết mọi chuyện, con vẫn luôn muốn nhớ đến Mẹ, chúc phúc cho Mẹ. Tuy rằng chúng ta không có cơ hội gặp mặt nhau, nhưng cả đời này con sẽ nhớ về Mẹ, yêu Mẹ. Con sẽ chiếu cố tốt bản thân, xin Mẹ đừng lo lắng cho con.”
“Ông ngoại, bà ngoại, con là Hứa Minh, cháu ngoại của hai người. Nếu hai người ở bên kia có nghe thấy, xin đừng vì con mà áy náy nữa, con một chút cũng không hề trách cứ hai người. Con chúc phúc hai người ở thế giới kia, hết thảy mạnh khỏe.”
Từ Bạc Thuyền đặt một bó hoa hồng trắng trước mộ Trầm Dung, quỳ trên mặt đất trầm mặc đối diện với di ảnh của Trầm Dung, sau một lúc lâu, nhưng không nói gì cả. Về phần mộ cha mẹ nàng, hắn từ đầu tới cuối đều không liếc mắt một cái.
Do Hứa Minh đã có chút dấu hiệu bị cảm lạnh, không lâu sau, đoàn người liền đi trở về, Hứa Minh quay đầu nhìn ba phần mộ bia kia, xót xa nghĩ, có lẽ con sẽ rất nhanh đi cùng mọi người.
Chẳng qua là, trước lúc đó, mình nhất định phải gặp lại Ngô Hàn Giang một lần, nhất định.
P.s:
(1) môn hoàn:
(2) tường phù điêu: tường xây làm bình phong ở cổng
(3) đình viện: là một nơi giống như cái đình nhỏ dùng để ngồi nghỉ mát thư giãn ở ngoài sân
(4) thư hoạ: là sự kết hợp giữa Thư Pháp và Hội Hoạ. Thư hoạ là nghệ thuật về hình ảnh
Hứa Minh cùng Từ Bạc Thuyền phong trần mệt mỏi đến đó, tức thì bị quang cảnh tranh thuỷ mặc hoà cùng không khí trong lành làm tẩy đi một đường bụi bậm và mỏi mệt, tâm tình nôn nóng cũng được gột rửa yên bình.
Nhà của Mẹ là một căn nhà cũ, lớp sơn trên cửa đã muốn bong ra từng mảng không còn sót lại bao nhiêu, môn hoàn (1) màu xanh bằng đồng đã gỉ.
Hứa Minh ra hiệu với Từ Bạc Thuyền, nhẹ nhàng nắm môn hoàn gõ cửa, giây lát sau, cửa gỗ chi nha một tiếng mở ra, phía sau cánh cửa là một người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi.
Từ Bạc Thuyền nắm lấy bả vai Hứa Minh, hướng người bà cụ gật đầu, “Bà, tôi lại tới nữa, vị này chính là đứa con của tôi cùng Dung Dung.”
Bà cụ gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Minh, ánh mắt đục ngầu lập tức đỏ lên, kìm lòng không đậu lôi kéo tay Hứa Minh, nghẹn ngào nói: “Là tiểu thiếu gia đây sao, mau vào đi.”
Hứa Minh được bàn tay khô héo mà ấm áp của bà cụ nắm lấy, khoé mắt không khỏi ươn ướt.
Vừa rảo bước vào cửa, không gian hiu quạnh thê lương chặt chẽ vây lấy cậu, thấm lạnh tâm cậu. Từ Bạc Thuyền như cảm giác được tâm tình của cậu, nên đặt một bàn tay lên bờ vai cậu xoa bóp trấn an.
Đoàn người đạp lên nền đá mà đi, phát ra hồi âm trầm thấp, mùa rét đậm, trong sân hồ sen cùng hoa cỏ liễu thụ đồng loạt khô héo, cành cây khô run rẩy lắc lư trong gió lạnh. Hứa Minh nhịn không được thấy cảnh sinh tình, cũng đâu phải là mình sắp tàn lụi cơ chứ.
Vòng qua bức tường phù điêu (2) đá cẩm thạch, tiến vào nơi đình viện (3) nhỏ quay chung quanh ba mặt phòng ốc.
Gạch đỏ ngói xanh đã không còn nhìn ra sắc màu của năm tháng, sắp cùng bầu trời u ám hợp thành một thể.
“Nhị tiểu thư, cô mau đến xem là ai tới này!” Bà cụ dùng thanh âm khàn khàn lớn tiếng hướng vào nhà trong gọi.
Một trận tiếng bước chân dồn dập cách cửa truyền đến, cửa bị mạnh mở ra, một người phụ nữ gầy yếu tái nhợt xinh đẹp xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Người phụ nữ này là Trầm Uyển, em gái của Trầm Dung. Hình dáng của nàng và Mẹ của Hứa Minh trên ảnh chụp có tám phần tương tự, đương nhiên cũng rất giống Hứa Minh.
Ngày trước, khi Từ Bạc Thuyền đến đây lần đầu tiên, đã đưa ảnh chụp của Hứa Minh cho Trầm Uyển xem qua, vậy nên lúc nàng vừa nhìn thấy Hứa Minh, thì liền kích động chạy tới bên cậu, ôm cậu vào trong lòng.
Hứa Minh cũng ôm lại nàng, hai dì cháu đồng loạt khóc thành một đoàn.
Bên ngoài gió thu lạnh rung, bà cụ lau đi nước mắt, nhắc nhở đoàn người vào nhà.
Trầm Uyển cầm tay Hứa Minh, dùng chính bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của Hứa Minh, hai mắt đẫm lệ hướng cậu cười cười, dẫn cậu đi vào trong phòng.
Bà cụ pha một ấm trà thơm, hương trà ấm áp toả khói lượn lờ lan tràn trong căn phòng mang phong cách cổ kín dạt dào có vẻ lạnh lẽo cô liêu, đồ dùng trong nhà bằng cổ mộc, đồ sứ thanh hoa nhiễm một tầng hơi nước.
Từ Bạc Thuyền thay hai bên giới thiệu ngắn gọn.
Trầm Uyển có bệnh phổi trong người, thường thường ho khan, Hứa Minh lo lắng hỏi nàng sao lại thế này.
“Không có gì trở ngại.” Trầm Uyển vuốt ve tóc Hứa Minh, trìu mến nhìn cốt nhục của Chị Hai nàng, thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của nàng, “Minh Minh, gọi ta một tiếng dì được không?”
Hứa Minh chỉnh cổ họng gọi nàng một tiếng “Dì”, Trầm Nyển nhịn không được lệ nóng doanh tròng, khiến Hứa Minh và bà cụ lại lần nữa rơi nước mắt.
Từ Bạc Thuyền kiềm nước mắt, cười khuyên nhủ, “Các người một lão một lớn một nhỏ đều lệ lưng tròng, khiến tôi cảm thấy mình vô tâm quá, thôi đừng khóc nữa, cả nhà chúng ta thật vất vả mới đoàn tụ, nên vui mừng mới phải.”
Ba người vì thế lau nước mắt nở nụ cười, sau đó nói chuyện gia đình, chủ yếu là Trầm Uyển và bà cụ hỏi về cuộc sống của Hứa Minh trong mười bảy năm qua như thế nào.
Hứa Minh miệng nói không ngừng nghỉ xuôi gió xuôi nước múa tới múa lui, bộ dáng sinh động như thật khiến Trầm Uyển và bà cụ vô cùng thích thú, càng yêu mến bảo bối nhi mà ông trời ban cho bọn họ.
Đại khái là vì dáng vẻ và gương mặt của Hứa Minh khiến người ta gợi nhớ đến hình bóng của Mẹ cậu Trầm Dung, nói xong một hồi, không khí lại trở nên ủ dột, Từ Bạc Thuyền vội vàng chuyển đề tài, “Tiểu Uyển, không bằng dẫn Minh Minh đi xem phòng của Mẹ cháu nó đi.”
“Cũng đúng, Minh Minh, đi theo dì. Bà, chuẩn bị cơm trưa đi, Minh Minh con thích ăn món gì?”
“Tùy tiện làm vài món đơn giản là được rồi ạ.”
Bà cụ nghe rồi rời đi, Từ Bạc Thuyền và Trầm Uyển cùng Hứa Minh đến phòng của Trầm Dung.
Căn phòng nằm sâu trong căn nhà, phòng ở không lớn, tản ra mùi hương gỗ cây cũ kỹ, ánh sáng tràn đầy.
Bức màn lụa trắng vì khe hở cửa sổ mà bị gió thổi hơi hơi phất lên.
Phía trước cửa sổ có một chiếc bàn gỗ lim, một cái ghế tre, trên mặt bàn được đặt một chồng sách cổ, và bút lông nghiên mực.
Giường gỗ cổ điển cũng đồng dạng một mảnh tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.
Vách tường xám trắng có treo vài bức tranh thư hoạ (4).
Trầm Uyển dẫn Hứa Minh chậm rãi thong thả đi vào, chỉ vào bức tranh thư hoạ trên tường, “Xem, đây là tác phẩm của Mẹ cháu.”
Hứa Minh đối mặt trước tường, tầm mắt một tấc một tấc đảo qua giấy vẽ ố vàng.
Một bộ phong hà đồ, vài nét màu bút mực khắc hoạ một đoá hoa sen với lá sen lay động yêu kiều trong gió, xuyên thấu qua giấy vẽ, Hứa Minh dường như cảm giác được Mẹ đang nở một nụ cười khẽ khàng với mình.
“Mẹ……” Cậu trìu mến vuốt ve giấy vẽ, đối với khoảng không phí công kêu gọi.
Trầm Uyển ở phía sau vội che miệng lại, dựa vào lòng Từ Bạc Thuyền.
Hứa Minh xem lướt qua vài bức tranh mà Mẹ đã tỉ mỉ vẽ, Từ Bạc Thuyền ở một bên giảng giải nói: “Năm đó Mẹ của con là tài nữ nổi danh của khoá chúng ta, thi thư họa tam tuyệt, danh chấn S Đại, rất nhiều sinh viên trường khác hâm mộ mà đến, chỉ vì muốn được gặp giai nhân một lần.”
“Chị Hai từ nhỏ đã tài hoa xuất chúng, có điều tính tình nàng ngại ngùng sống nội tâm, không muốn kết bạn với người khác, vốn có biệt danh là người đẹp lạnh lùng, nhưng người theo đuổi thì cũng nhiều lắm nga.”
Bất kể là ở thời điểm nào, mỗi khi nhắc tới Trầm Dung, Trầm Uyển đều vô cùng tự hào, đồng thời, cũng tiếc hận thật sâu. Năm đó nàng ra nước ngoài du học, trên đường nghe nói Chị Hai đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tình nguy kịch, nhanh đuổi chậm đuổi, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy Chị Hai lần cuối, chỉ có duy nhất chiếc hộp gỗ nhỏ còn lại.
Nàng thoáng ngẩn ngơ, đã trôi qua lâu như vậy nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật này, mỗi khi nói về Chị Hai thì cha mẹ đều vô cùng kiêng kị, không được đề cập đến, nhiều năm qua nàng cứ nghĩ rằng là vì cha mẹ quá mức đau buồn mà thôi, thẳng đến sau khi cha mẹ qua đời, Mẹ trước lúc mất đã nói cho nàng biết một bí mật kinh người: Chị Hai từng có một đứa con, đáng tiếc bị bọn họ ôm đi, Chị Hai vốn có bệnh nặng trong người cho nên mới uất ức mà chết. Bọn họ hận đứa nhỏ không nên sinh ra đó, vẫn không chịu mang nó về nhà, chờ cho đến khi bọn họ phát hiện hết thảy những gì họ làm đều là sai lầm, thừa nhận con gái mình là do chính mình hại chết, mà đứa nhỏ ấy vô tội, vậy nên đã đi tìm lại đứa nhỏ, nhưng tìm không thấy.
Mẹ trước khi qua đời đã dặn dò nàng nhất định phải tìm đứa nhỏ ấy về, nếu không bà cùng bạn già ở thế giới bên kia sẽ vĩnh viễn bất an không thể yên nghỉ.
Trầm Uyển đeo trên lưng hy vọng của cha mẹ và Chị Hai, bắt đầu bắt tay đi tìm cháu trai của mình, rốt cục điều tra được rất có khả năng cậu đang ở tỉnh A, nàng đang muốn đến xem thử, thì bạn trai Chị hai năm đó Từ Bạc Thuyền lại tìm tới trước, báo rằng đã phát hiện một cậu bé rất giống Chị Hai, hai người đem đều tự mình điều tra manh mối, phát hiện ra sự thật: Cậu bé này chính là đứa con của Từ Bạc Thuyền và Chị Hai.
Bởi vì thân thể có bệnh, Từ Bạc Thuyền dứt khoát không cho nàng đồng hành, bảo nàng ở nhà chờ tin tức.
Hôm nay, Từ Bạc Thuyền nhưng lại thật sự dẫn theo đứa nhỏ của Chị Hai, cháu trai của nàng đến đây, gây cho đời nàng một sự vui mừng khôn xiết và cảm động, Chị Hai, cha mẹ, mọi người ở bên kia biết được, thì có thể nhắm mắt rồi.
Người một nhà nói cười vui vẻ dùng cơm trưa, Hứa Minh đề nghị đi viếng mộ Mẹ và ông bà ngoại, thì liền bị ba vị gia trưởng nhất trí khuyên can, bên ngoài âm u khủng khiếp, còn có gió, mà nghĩa trang thì xa xôi, âm khí vừa nặng, tốt nhất là nên chọn một ngày thời tiết sáng sủa rồi hẳn đi.
Trầm Uyển đưa Hứa Minh đến phòng của Chị Hai để nghỉ trưa. Hứa Minh không đành lòng nằm trên chiếc giường tuyết trắng kia, Trầm Uyển lôi kéo cậu nằm xuống, “Chiếc giường này đã để đó lâu rồi không dùng, con cho nó một chút hơi người, có thể nó sẽ cho con một giấc mộng đẹp có liên quan đến Chị Hai.”
“Đúng vậy.” Hứa Minh hạnh phúc vừa lại đau thương nằm trên chiếc giường mà Mẹ đã từng nằm qua, hít thật sâu vào mùi hương gỗ cây cũ kỹ hỗn loạn hoà cùng không khí lạnh lẽo, tưởng tượng như được ngửi thấy mùi hương của Mẹ.
Trầm Uyển một tay vỗ về cậu, một tay lật cho cậu xem những bức ảnh của gia đình.
“Dì và Mẹ con thật xinh đẹp.”
“Cho nên mới sinh ra con tiểu đáng yêu này nha.”
Hai chị em Trầm gia từ nhỏ đã là mỹ nhân, Hứa Minh lúc còn nhỏ cũng xinh đẹp giống con gái, nếu đặt ba người khi thờ thơ ấu chụp ảnh cùng nhau, người ngoài nhìn thấy khẳng định sẽ nói là một nhà chị em sinh ba.
Trên ảnh, nét mặt ông bà ngoại của Hứa Minh luôn luôn trang trọng mà nghiêm túc, hợp với lời miêu tả của Trầm Uyển, gia giáo vô cùng nghiêm.
“Minh Minh, đừng hận ông bà ngoại của con được không, bọn họ những năm gần đây, cũng rất khó khăn……” Trầm Uyển nhẹ nhàng vỗ về tóc Hứa Minh, nói.
“Con không hận ai cả, con hy vọng Mẹ và ông bà ngoại đều sống tốt trên thiên đường.”
Hứa Minh ở trong lòng dì mơ màng như tìm được cảm giác từ cái ôm ấp của Mẹ, ấm áp mà an nhàn, hạnh phúc vô cùng, cậu không khỏi mí mắt nặng trĩu.
“Vậy là tốt rồi, dì biết Minh Minh là một đứa nhỏ thiện lương thông minh, Chị Hai và ông bà ngoại của con ở trên trời trông thấy con, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hứa Minh không đoàn tụ cùng Mẹ trong mơ như mong muốn. Ngày hôm sau trời nắng, Hứa Minh và ba vị gia trưởng đi đến nghĩa trang.
Bầu trời trong xanh, ngẫu nhiên có vài cánh chim nhạn bay xuyên qua đám mây, núi xa tiêu điều, nơi nghĩa trang cây bách tùng cao lớn trầm mặc bảo vệ trước lăng mộ, trang nghiêm và an bình, như tôn trọng người đã khuất, như khiến người sống phải kính sợ.
Phần mộ của Mẹ, ông ngoại, bà ngoại song song cùng một chỗ, dựa sát vào nhau, trên ảnh chụp bọn họ đều đang mỉm cười, không có thương tổn đau khổ, không có tiếc nuối, yêu hận đều đã tan biến theo mây khói.
Hứa Minh đặt cúc trắng theo thứ tự lên trước mộ bia ba người, dập đầu vái lạy.
“Mẹ, con là Hứa Minh, con trai của Mẹ. Con xin lỗi, con bây giờ mới đến thăm Mẹ. Thật đáng tiếc, con không thể chăm sóc Mẹ được ngày nào, nhưng con đã biết hết mọi chuyện, con vẫn luôn muốn nhớ đến Mẹ, chúc phúc cho Mẹ. Tuy rằng chúng ta không có cơ hội gặp mặt nhau, nhưng cả đời này con sẽ nhớ về Mẹ, yêu Mẹ. Con sẽ chiếu cố tốt bản thân, xin Mẹ đừng lo lắng cho con.”
“Ông ngoại, bà ngoại, con là Hứa Minh, cháu ngoại của hai người. Nếu hai người ở bên kia có nghe thấy, xin đừng vì con mà áy náy nữa, con một chút cũng không hề trách cứ hai người. Con chúc phúc hai người ở thế giới kia, hết thảy mạnh khỏe.”
Từ Bạc Thuyền đặt một bó hoa hồng trắng trước mộ Trầm Dung, quỳ trên mặt đất trầm mặc đối diện với di ảnh của Trầm Dung, sau một lúc lâu, nhưng không nói gì cả. Về phần mộ cha mẹ nàng, hắn từ đầu tới cuối đều không liếc mắt một cái.
Do Hứa Minh đã có chút dấu hiệu bị cảm lạnh, không lâu sau, đoàn người liền đi trở về, Hứa Minh quay đầu nhìn ba phần mộ bia kia, xót xa nghĩ, có lẽ con sẽ rất nhanh đi cùng mọi người.
Chẳng qua là, trước lúc đó, mình nhất định phải gặp lại Ngô Hàn Giang một lần, nhất định.
P.s:
(1) môn hoàn:
(2) tường phù điêu: tường xây làm bình phong ở cổng
(3) đình viện: là một nơi giống như cái đình nhỏ dùng để ngồi nghỉ mát thư giãn ở ngoài sân
(4) thư hoạ: là sự kết hợp giữa Thư Pháp và Hội Hoạ. Thư hoạ là nghệ thuật về hình ảnh
Tác giả :
Bát Khối Cơ