Tinh Quỹ
Chương 16
Đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa chói loà, khu vui chơi biển người tấp nập, Ngô Hàn Giang đầu váng mắt hoa nghĩ tới một câu ca từ: Đi sai một bước cả đời sai.
“Chúng ta đi đâu?”
Hứa Minh lôi kéo tay Ngô Hàn Giang, vẻ mặt ngây ngô vui vẻ mà ngửa đầu hỏi y.
Một đôi nữ sinh cười nói vui vẻ đi ngang qua bên cạnh hai người, bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, bước chân chậm lại, mắt phóng lục quang nhìn chằm chằm bọn họ.
Ngô Hàn Giang thiếu chút nữa quay đầu chạy lấy người. Y dám xả ra một nụ cười tươi, tận lực từ ái nhìn người bạn nhỏ Hứa Minh, “Con trai, con nói đi.”
Hai nữ sinh giống bóng cao su, nhụt chí, bất mãn bỏ đi.
Hứa Minh hơi kinh hãi, “Ông nói ai……”
Ngô Hàn Giang dùng ánh mắt ngăn chặn cái miệng của cậu, “Còn hồ nháo nữa thì bây giờ đi về.”
Hứa Minh vội vàng gật đầu.
Hai người đến chỗ trò chơi nhà ma. Bọn họ vừa mới bước chân đến, Ngô Lạc Dương đang đi cùng cô bạn gái đã tinh mắt nhận ra bóng dáng bọn họ, không nói hai lời túm lấy cô nàng Lộ Lộ đi theo vào.
Lộ Lộ nện cho hắn một cái, sẳng giọng: “Đồ quỷ, đừng cho là tớ không biết cậu nghĩ gì.”
Ngô Lạc Dương sửng sốt, “Tớ nghĩ gì cơ?”
Lộ Lộ giơ bàn tay trắng như phấn nện hắn vài cái nữa, “Xấu lắm xấu lắm!”
“……” Ngô Lạc Dương quyết định ra khỏi nhà ma liền quăng cô nàng này.
“Ai nha sợ quá!”
Trong nhà ma, Hứa Minh khoa trương thét chói tai, cơ hồ đem toàn bộ thân thể đu trên người Ngô Hàn Giang, giống như muốn khảm mình vào trong thân thể y, nhân cơ hội hung hăng hít ngửi hương vị dễ chịu trên người y.
Ngô Hàn Giang cũng không kéo cậu ra, không nói được một lời ôm lấy thắt lưng cậu, nhìn con đường ma quỷ như không có gì, mang cậu đi nhanh về phía trước.
Làm ra vẻ! Ngô Lạc Dương nhìn chằm chằm quan sát hai bóng người ở phía trước dính cùng một chỗ chẳng phân biệt được ai với ai. Lộ Lộ cố sống cố chết ôm lấy cánh tay hắn, hàng thật giá thật sợ tới mức oa oa la lên, hắn không kiên nhẫn túm nàng bước đi nhanh hơn.
Không đến hai phút, đôi tình nhân ra khỏi nhà ma. Vừa thấy ánh mặt trời bên ngoài, Ngô Lạc Dương lấy vận tốc tia sáng quăng tiểu nữ sinh, bỏ lại cô nàng đương thương tâm muốn chết, tiếp tục theo dõi phụ thân.
Hứa Minh thầm oán Ngô Hàn Giang đi quá nhanh, cậu còn chưa kịp quấy rối gì hết, thì đã xong. Cậu chỉ vào ma thiên luân phía trước, “Cùng tôi ngồi ma thiên luân!”
“Mình cậu ngồi đi, tôi chóng mặt.”
Ngô Hàn Giang mắc chứng sợ không gian kín, trải qua một đoạn thời gian trị liệu, miễn cưỡng có thể thích ứng với không gian trong thang máy. Y vừa trông thấy cabin ma thiên luân nhỏ hẹp chật kín hệt như vỏ ốc sên, thì da đầu liền run lên một trận.
Hứa Minh mất hứng nhíu mày, mân mê miệng, “Ông chẳng kiên nhẫn gì cả!”
Ngô Hàn Giang không thích dáng vẻ bốc đồng của cậu, không muốn nhân nhượng cậu nữa, “Đã sớm không kiên nhẫn.”
Ngực Hứa Minh giống như bị trúng một gậy, độn độn đau.
“Ông về đi!”
Sợ bộ dáng của mình khó coi, cậu quay đầu bước đi.
Ngô Hàn Giang không biết làm sao nhìn quanh bốn phía, rồi đuổi theo giữ chặt cậu. Hứa Minh lập tức mặt mày hớn hở, bất kể hiềm khích khi nãy lôi kéo y hướng ma thiên luân mà đi.
Ngô Lạc Dương nhìn đôi tình nhân không được tự nhiên bất quá đã trờ lại bình thường càng lúc càng đi xa kia, cảm khái muôn vàn, lắc lắc đầu, nghĩ lão Ngô nha lão Ngô, cha cũng có một ngày bị người ta thu phục. Hắn ngẩng đầu nhìn trời một góc ba mươi tám độ, chắp tay sau đít bỏ đi.
Ngô Hàn Giang ngồi đối diện Hứa Minh trên ma thiên luân, độ cao dần dần tăng lên.
Hứa Minh thì mắc chứng sợ độ cao, cậu rất muốn ngồi bên cạnh Ngô Hàn Giang, nhưng Ngô Hàn Giang không đồng ý.
Ngô Hàn Giang thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cứng ngắt, thân thể cơ hồ không nhúc nhích.
Hứa Minh cảm thấy Ngô Hàn Giang hơi hơi không thích hợp, duỗi tay quơ quơ trước mắt y, “Ông không sao chứ?”
Ngô Hàn Giang nhìn cậu một cái, tiếp tục dời tầm mắt nhìn về phía đường chân trời ở bên ngoài. Từ từ lên cao, y liền cảm thấy tức ngực, khó thở, y cố gắng chuyển hướng sự chú ý, kiềm nén cảm giác không khoẻ của thân thể.
Cho nên, toàn bộ quá trình, hai người đều có biểu hiện không được thoải mái, Hứa Minh cũng không tưởng tượng nổi tình tiết gì lãng mạn nữa.
Sau khi xuống dưới, Ngô Hàn Giang vẫn cảm thấy chóng mặt ghê gớm. Hứa Minh nhìn ra y không khoẻ, lo lắng hỏi: “Ông làm sao vậy, rất khó chịu sao?”
“Không có.” Ngô Hàn Giang tỏ ra dường như không có việc gì nhìn hồ nước nhân tạo phía trước, “Muốn chèo thuyền không?”
Hứa Minh lập tức hí hửng, “Muốn.”
Ngô Hàn Giang ngồi ở đuôi thuyền, Hứa Minh ngồi đối mặt y ở đầu thuyền, hai tay cầm mái chèo, thản nhiên tự đắc chậm rãi chèo thuyền. Tình cảnh này, cậu kìm lòng không đậu xướng lên câu ca.
Ô này
Gió ơi thổi lay cánh buồm của em
Thuyền ơi dập dìu theo gió
Đưa em đến nơi ngày đêm thương nhớ
Ô này
Gió ơi thổi lay cánh buồm của em
Người yêu dấu ơi em muốn cùng người gặp mặt
Kể cho người nghe lòng em thương nhớ
Khi em còn chưa kịp đến trước mặt người
Người trăm ngàn lần hãy ghi tạc em vào trong trái tim
Phải đợi đợi em nhé
Hãy kiên nhẫn chờ em nhé
Người yêu dấu
Trái tim em như thái dương bình minh ấm áp
Ô này
Gió ơi thổi lay cánh buồm của em
Thuyền ơi dập dìu theo gió
Đưa em đến nơi ngày đêm thương nhớ [ Đặng Lệ Quân [ Thuyền Ca ] ] (1)
Tiếng ca của cậu thâm tình mà mờ ảo, quanh quẩn trên mặt hồ, hấp dẫn mọi người trên hồ và những người nghỉ chân trên bờ, bọn họ không khỏi nhìn về phía người mà thiếu niên đang chân thành chăm chú dõi theo — một người đàn ông, trông không rõ khuôn mặt, nhưng thân ảnh đã trọn đủ tuấn dật, chẳng qua là tay y đang xoa xoa hai bên thái dương, ngắm nhìn phương xa, vô tâm không đáp lại thiếu niên si tình.
Sự thật là, Ngô Hàn Giang đang bị say sóng khủng khiếp, hơn nữa với bệnh tình mới phát khi nãy, làm tầm trọng thêm, mặt trắng như tờ giấy. Hứa Minh dần dần nhìn ra sắc mặt càng ngày càng xấu của y, hiểu được nhất định là thân thể y có vấn đề, vội vàng đưa thuyền từ giữa hồ về đến bên bờ, đỡ Ngô Hàn Giang với vài phần suy yếu lên bờ.
Ngô Hàn Giang chống lên thân cây liễu rủ trên bờ hướng xuống mặt nước nôn khan vài cái, Hứa Minh đưa khăn tay cho y, y xoa xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển trong chốc lát, cảm giác khó chịu cũng dần dần dịu đi.
Từ trước tới nay Hứa Minh chưa bao giờ tưởng tượng y sẽ có một bộ dạng chật vật mà thê thảm như vậy, cậu nhìn Ngô Hàn Giang giống như Tây Thi liễu yếu đào tơ, thiếu điều phải dìu dắt nâng đỡ, đau lòng, lại cảm động, có chút buồn cười, còn có chút đắc ý, này tất cả đều là bởi vì Hứa Minh cậu a.
Ngô Hàn Giang nhìn thoáng qua biểu tình phức tạp của cậu, không sai biệt lắm đoán được trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, vô tình nói: “Còn muốn đi đâu?”
Hứa Minh cảm thấy mỹ mãn kéo cánh tay y, “Vui vẻ đủ rồi, trở về thôi. Hôm nay chơi thật vui, cám ơn ông Ngô Hàn Giang.”
“Thật sự? Về sau sẽ không còn cơ hội.” Mất mặt một lần là đủ rồi.
“Thật sự.”
Sau khi ra khỏi khu vui chơi, Hứa Minh lôi kéo Ngô Hàn Giang, nhờ người đi đường cầm điện thoại mình chụp hình giúp bọn họ.
Cậu lo lắng Ngô Hàn Giang sẽ từ chối, động tác cũng không thân thiết lắm, chỉ là cùng nhau sóng vai. Cậu tươi cười thỏa mãn mà hạnh phúc, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời ngày hôm nay.
Cậu nhìn bức ảnh vừa chụp xong, trên ảnh Ngô Hàn Giang thế nhưng thực nể tình hơi hơi mang theo ý cười, dịu dàng cực.
Một người như vậy, không uổng công cậu nhớ thương nhiều năm qua. Một câu thôi, đáng giá.
Hứa Minh vô cùng vừa lòng, lập tức cài nó làm hình nền. Sau đó gửi bức ảnh vào máy của Ngô Hàn Giang, buộc y phải lưu giữ nó.
Buổi tối, Hứa Minh mặt dày mặt dạn ở lại biệt thự của Ngô Hàn Giang qua đêm.
Biệt thự có một gian phòng máy chiếu, giống rạp chiếu phim mini vậy, đây là làm theo yêu cầu của Ngô Lạc Dương, hắn có khi sẽ ở này xem phim.
Ngô Hàn Giang có công việc cần phải xử lý, để tránh Hứa Minh quấy rối, dẫn cậu vào phòng máy chiếu bảo cậu xem phim.
Hứa Minh vừa vào cửa không khỏi than một tiếng, “Xịn ghê nha, nhà ông thiệt là nhiều tiền a.”
Ngô Hàn Giang bật cho cậu xem một bộ phim Hollywood hành động boom tấn gần đây, Hứa Minh xem say mê, Ngô Hàn Giang bảo bảo mẫu bưng tới cho cậu một mâm hoa quả và đồ ăn vặt, còn mình thì đi làm việc.
Tập trung xem phim quên mất thời gian, nhìn đồng hồ lần nữa, thì đêm đã khuya.
Không biết Hứa Minh đã ngủ hay chưa, y định đến phòng dành cho khách nhìn cậu, khi đi ngang phòng chiếu phim, thấy ánh sáng lộ ra qua khe cửa, mở cửa đi vào.
Trên màn hình lớn im lặng, bộ phim đã kết thúc, Hứa Minh đang nằm ngủ trên sô pha. Trên người cậu mặc áo ngủ rộng thùng thình của Ngô Hàn Giang, có vẻ trẻ con, thân mình khuyết thiếu cảm giác an toàn mà cuộn tròn lại, trơ trọi lẻ coi, có chút đáng thương.
Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng đi tới, tắt màn hình, ôm lấy đứa nhỏ đang ngủ say, nhìn gương mặt bình yên xinh đẹp của cậu, trong lòng toát nên một nỗi dịu dàng như nước.
“Ba ba.”
Trong lòng truyền đến một tiếng nói mê ngây thơ rất nhỏ.
Ngô Hàn Giang nhớ đến Lạc Dương lúc còn nhỏ khi vừa mới sinh cách đây nhiều năm được mình bồng bế, thiếu chút nữa theo bản năng đáp cậu một tiếng, “Con trai.”
Y cúi đầu xem kỹ gương mặt chưa mất hết vẻ trẻ con của Hứa Minh, nghĩ, có lẽ mình có thể nhận cậu làm con nuôi?
Rất nhanh y phủ định loại khả năng này, chẳng ra cái gì cả, quái dị cực kỳ.
Đặt Hứa Minh nằm trên giường, đắp chăn cho cậu, Ngô Hàn Giang tự nhiên cúi người hôn lên trán cậu một cái.
Trên người đứa nhỏ tản mát hương thơm trộn lẫn vị dịu dàng đến không ngờ như có như không, mãnh liệt va chạm trái tim y.
Y dựng thẳng lưng, ý thức được mình đã làm cái gì, nhìn gương mặt vô tội đang ngủ say của Hứa Minh, y lâm vào cảm giác hoang mang mà từ trước tới nay chưa bao giờ có……
P.s:
(1) Bài hát này sở dĩ edit đại từ nhân xưng “Em”, là bởi vì … người hát bài này Đặng Lệ Quân là nữ.
“Chúng ta đi đâu?”
Hứa Minh lôi kéo tay Ngô Hàn Giang, vẻ mặt ngây ngô vui vẻ mà ngửa đầu hỏi y.
Một đôi nữ sinh cười nói vui vẻ đi ngang qua bên cạnh hai người, bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, bước chân chậm lại, mắt phóng lục quang nhìn chằm chằm bọn họ.
Ngô Hàn Giang thiếu chút nữa quay đầu chạy lấy người. Y dám xả ra một nụ cười tươi, tận lực từ ái nhìn người bạn nhỏ Hứa Minh, “Con trai, con nói đi.”
Hai nữ sinh giống bóng cao su, nhụt chí, bất mãn bỏ đi.
Hứa Minh hơi kinh hãi, “Ông nói ai……”
Ngô Hàn Giang dùng ánh mắt ngăn chặn cái miệng của cậu, “Còn hồ nháo nữa thì bây giờ đi về.”
Hứa Minh vội vàng gật đầu.
Hai người đến chỗ trò chơi nhà ma. Bọn họ vừa mới bước chân đến, Ngô Lạc Dương đang đi cùng cô bạn gái đã tinh mắt nhận ra bóng dáng bọn họ, không nói hai lời túm lấy cô nàng Lộ Lộ đi theo vào.
Lộ Lộ nện cho hắn một cái, sẳng giọng: “Đồ quỷ, đừng cho là tớ không biết cậu nghĩ gì.”
Ngô Lạc Dương sửng sốt, “Tớ nghĩ gì cơ?”
Lộ Lộ giơ bàn tay trắng như phấn nện hắn vài cái nữa, “Xấu lắm xấu lắm!”
“……” Ngô Lạc Dương quyết định ra khỏi nhà ma liền quăng cô nàng này.
“Ai nha sợ quá!”
Trong nhà ma, Hứa Minh khoa trương thét chói tai, cơ hồ đem toàn bộ thân thể đu trên người Ngô Hàn Giang, giống như muốn khảm mình vào trong thân thể y, nhân cơ hội hung hăng hít ngửi hương vị dễ chịu trên người y.
Ngô Hàn Giang cũng không kéo cậu ra, không nói được một lời ôm lấy thắt lưng cậu, nhìn con đường ma quỷ như không có gì, mang cậu đi nhanh về phía trước.
Làm ra vẻ! Ngô Lạc Dương nhìn chằm chằm quan sát hai bóng người ở phía trước dính cùng một chỗ chẳng phân biệt được ai với ai. Lộ Lộ cố sống cố chết ôm lấy cánh tay hắn, hàng thật giá thật sợ tới mức oa oa la lên, hắn không kiên nhẫn túm nàng bước đi nhanh hơn.
Không đến hai phút, đôi tình nhân ra khỏi nhà ma. Vừa thấy ánh mặt trời bên ngoài, Ngô Lạc Dương lấy vận tốc tia sáng quăng tiểu nữ sinh, bỏ lại cô nàng đương thương tâm muốn chết, tiếp tục theo dõi phụ thân.
Hứa Minh thầm oán Ngô Hàn Giang đi quá nhanh, cậu còn chưa kịp quấy rối gì hết, thì đã xong. Cậu chỉ vào ma thiên luân phía trước, “Cùng tôi ngồi ma thiên luân!”
“Mình cậu ngồi đi, tôi chóng mặt.”
Ngô Hàn Giang mắc chứng sợ không gian kín, trải qua một đoạn thời gian trị liệu, miễn cưỡng có thể thích ứng với không gian trong thang máy. Y vừa trông thấy cabin ma thiên luân nhỏ hẹp chật kín hệt như vỏ ốc sên, thì da đầu liền run lên một trận.
Hứa Minh mất hứng nhíu mày, mân mê miệng, “Ông chẳng kiên nhẫn gì cả!”
Ngô Hàn Giang không thích dáng vẻ bốc đồng của cậu, không muốn nhân nhượng cậu nữa, “Đã sớm không kiên nhẫn.”
Ngực Hứa Minh giống như bị trúng một gậy, độn độn đau.
“Ông về đi!”
Sợ bộ dáng của mình khó coi, cậu quay đầu bước đi.
Ngô Hàn Giang không biết làm sao nhìn quanh bốn phía, rồi đuổi theo giữ chặt cậu. Hứa Minh lập tức mặt mày hớn hở, bất kể hiềm khích khi nãy lôi kéo y hướng ma thiên luân mà đi.
Ngô Lạc Dương nhìn đôi tình nhân không được tự nhiên bất quá đã trờ lại bình thường càng lúc càng đi xa kia, cảm khái muôn vàn, lắc lắc đầu, nghĩ lão Ngô nha lão Ngô, cha cũng có một ngày bị người ta thu phục. Hắn ngẩng đầu nhìn trời một góc ba mươi tám độ, chắp tay sau đít bỏ đi.
Ngô Hàn Giang ngồi đối diện Hứa Minh trên ma thiên luân, độ cao dần dần tăng lên.
Hứa Minh thì mắc chứng sợ độ cao, cậu rất muốn ngồi bên cạnh Ngô Hàn Giang, nhưng Ngô Hàn Giang không đồng ý.
Ngô Hàn Giang thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cứng ngắt, thân thể cơ hồ không nhúc nhích.
Hứa Minh cảm thấy Ngô Hàn Giang hơi hơi không thích hợp, duỗi tay quơ quơ trước mắt y, “Ông không sao chứ?”
Ngô Hàn Giang nhìn cậu một cái, tiếp tục dời tầm mắt nhìn về phía đường chân trời ở bên ngoài. Từ từ lên cao, y liền cảm thấy tức ngực, khó thở, y cố gắng chuyển hướng sự chú ý, kiềm nén cảm giác không khoẻ của thân thể.
Cho nên, toàn bộ quá trình, hai người đều có biểu hiện không được thoải mái, Hứa Minh cũng không tưởng tượng nổi tình tiết gì lãng mạn nữa.
Sau khi xuống dưới, Ngô Hàn Giang vẫn cảm thấy chóng mặt ghê gớm. Hứa Minh nhìn ra y không khoẻ, lo lắng hỏi: “Ông làm sao vậy, rất khó chịu sao?”
“Không có.” Ngô Hàn Giang tỏ ra dường như không có việc gì nhìn hồ nước nhân tạo phía trước, “Muốn chèo thuyền không?”
Hứa Minh lập tức hí hửng, “Muốn.”
Ngô Hàn Giang ngồi ở đuôi thuyền, Hứa Minh ngồi đối mặt y ở đầu thuyền, hai tay cầm mái chèo, thản nhiên tự đắc chậm rãi chèo thuyền. Tình cảnh này, cậu kìm lòng không đậu xướng lên câu ca.
Ô này
Gió ơi thổi lay cánh buồm của em
Thuyền ơi dập dìu theo gió
Đưa em đến nơi ngày đêm thương nhớ
Ô này
Gió ơi thổi lay cánh buồm của em
Người yêu dấu ơi em muốn cùng người gặp mặt
Kể cho người nghe lòng em thương nhớ
Khi em còn chưa kịp đến trước mặt người
Người trăm ngàn lần hãy ghi tạc em vào trong trái tim
Phải đợi đợi em nhé
Hãy kiên nhẫn chờ em nhé
Người yêu dấu
Trái tim em như thái dương bình minh ấm áp
Ô này
Gió ơi thổi lay cánh buồm của em
Thuyền ơi dập dìu theo gió
Đưa em đến nơi ngày đêm thương nhớ [ Đặng Lệ Quân [ Thuyền Ca ] ] (1)
Tiếng ca của cậu thâm tình mà mờ ảo, quanh quẩn trên mặt hồ, hấp dẫn mọi người trên hồ và những người nghỉ chân trên bờ, bọn họ không khỏi nhìn về phía người mà thiếu niên đang chân thành chăm chú dõi theo — một người đàn ông, trông không rõ khuôn mặt, nhưng thân ảnh đã trọn đủ tuấn dật, chẳng qua là tay y đang xoa xoa hai bên thái dương, ngắm nhìn phương xa, vô tâm không đáp lại thiếu niên si tình.
Sự thật là, Ngô Hàn Giang đang bị say sóng khủng khiếp, hơn nữa với bệnh tình mới phát khi nãy, làm tầm trọng thêm, mặt trắng như tờ giấy. Hứa Minh dần dần nhìn ra sắc mặt càng ngày càng xấu của y, hiểu được nhất định là thân thể y có vấn đề, vội vàng đưa thuyền từ giữa hồ về đến bên bờ, đỡ Ngô Hàn Giang với vài phần suy yếu lên bờ.
Ngô Hàn Giang chống lên thân cây liễu rủ trên bờ hướng xuống mặt nước nôn khan vài cái, Hứa Minh đưa khăn tay cho y, y xoa xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển trong chốc lát, cảm giác khó chịu cũng dần dần dịu đi.
Từ trước tới nay Hứa Minh chưa bao giờ tưởng tượng y sẽ có một bộ dạng chật vật mà thê thảm như vậy, cậu nhìn Ngô Hàn Giang giống như Tây Thi liễu yếu đào tơ, thiếu điều phải dìu dắt nâng đỡ, đau lòng, lại cảm động, có chút buồn cười, còn có chút đắc ý, này tất cả đều là bởi vì Hứa Minh cậu a.
Ngô Hàn Giang nhìn thoáng qua biểu tình phức tạp của cậu, không sai biệt lắm đoán được trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, vô tình nói: “Còn muốn đi đâu?”
Hứa Minh cảm thấy mỹ mãn kéo cánh tay y, “Vui vẻ đủ rồi, trở về thôi. Hôm nay chơi thật vui, cám ơn ông Ngô Hàn Giang.”
“Thật sự? Về sau sẽ không còn cơ hội.” Mất mặt một lần là đủ rồi.
“Thật sự.”
Sau khi ra khỏi khu vui chơi, Hứa Minh lôi kéo Ngô Hàn Giang, nhờ người đi đường cầm điện thoại mình chụp hình giúp bọn họ.
Cậu lo lắng Ngô Hàn Giang sẽ từ chối, động tác cũng không thân thiết lắm, chỉ là cùng nhau sóng vai. Cậu tươi cười thỏa mãn mà hạnh phúc, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời ngày hôm nay.
Cậu nhìn bức ảnh vừa chụp xong, trên ảnh Ngô Hàn Giang thế nhưng thực nể tình hơi hơi mang theo ý cười, dịu dàng cực.
Một người như vậy, không uổng công cậu nhớ thương nhiều năm qua. Một câu thôi, đáng giá.
Hứa Minh vô cùng vừa lòng, lập tức cài nó làm hình nền. Sau đó gửi bức ảnh vào máy của Ngô Hàn Giang, buộc y phải lưu giữ nó.
Buổi tối, Hứa Minh mặt dày mặt dạn ở lại biệt thự của Ngô Hàn Giang qua đêm.
Biệt thự có một gian phòng máy chiếu, giống rạp chiếu phim mini vậy, đây là làm theo yêu cầu của Ngô Lạc Dương, hắn có khi sẽ ở này xem phim.
Ngô Hàn Giang có công việc cần phải xử lý, để tránh Hứa Minh quấy rối, dẫn cậu vào phòng máy chiếu bảo cậu xem phim.
Hứa Minh vừa vào cửa không khỏi than một tiếng, “Xịn ghê nha, nhà ông thiệt là nhiều tiền a.”
Ngô Hàn Giang bật cho cậu xem một bộ phim Hollywood hành động boom tấn gần đây, Hứa Minh xem say mê, Ngô Hàn Giang bảo bảo mẫu bưng tới cho cậu một mâm hoa quả và đồ ăn vặt, còn mình thì đi làm việc.
Tập trung xem phim quên mất thời gian, nhìn đồng hồ lần nữa, thì đêm đã khuya.
Không biết Hứa Minh đã ngủ hay chưa, y định đến phòng dành cho khách nhìn cậu, khi đi ngang phòng chiếu phim, thấy ánh sáng lộ ra qua khe cửa, mở cửa đi vào.
Trên màn hình lớn im lặng, bộ phim đã kết thúc, Hứa Minh đang nằm ngủ trên sô pha. Trên người cậu mặc áo ngủ rộng thùng thình của Ngô Hàn Giang, có vẻ trẻ con, thân mình khuyết thiếu cảm giác an toàn mà cuộn tròn lại, trơ trọi lẻ coi, có chút đáng thương.
Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng đi tới, tắt màn hình, ôm lấy đứa nhỏ đang ngủ say, nhìn gương mặt bình yên xinh đẹp của cậu, trong lòng toát nên một nỗi dịu dàng như nước.
“Ba ba.”
Trong lòng truyền đến một tiếng nói mê ngây thơ rất nhỏ.
Ngô Hàn Giang nhớ đến Lạc Dương lúc còn nhỏ khi vừa mới sinh cách đây nhiều năm được mình bồng bế, thiếu chút nữa theo bản năng đáp cậu một tiếng, “Con trai.”
Y cúi đầu xem kỹ gương mặt chưa mất hết vẻ trẻ con của Hứa Minh, nghĩ, có lẽ mình có thể nhận cậu làm con nuôi?
Rất nhanh y phủ định loại khả năng này, chẳng ra cái gì cả, quái dị cực kỳ.
Đặt Hứa Minh nằm trên giường, đắp chăn cho cậu, Ngô Hàn Giang tự nhiên cúi người hôn lên trán cậu một cái.
Trên người đứa nhỏ tản mát hương thơm trộn lẫn vị dịu dàng đến không ngờ như có như không, mãnh liệt va chạm trái tim y.
Y dựng thẳng lưng, ý thức được mình đã làm cái gì, nhìn gương mặt vô tội đang ngủ say của Hứa Minh, y lâm vào cảm giác hoang mang mà từ trước tới nay chưa bao giờ có……
P.s:
(1) Bài hát này sở dĩ edit đại từ nhân xưng “Em”, là bởi vì … người hát bài này Đặng Lệ Quân là nữ.
Tác giả :
Bát Khối Cơ