Tịnh Phi Dương Quang
Quyển 2 - Chương 9: Đặc điển: Nhân • Quả
Tôi đang đứng trước tấm gương được đặt trong phòng làm việc, đối diện với chính mình trong gương, tỉ mỉ kỹ lưỡng, đánh giá một phen.
Bộ tây trang màu trắng này là do một chuyên gia người Pháp tự tay đo đạc và làm theo yêu cầu cho tôi, nghe nói đã truyền ra rộng rãi trên đạo.
Người nói cho tôi biết lại là một má mì của hộp đêm tên Anh Tử.
Mụ nói, “Quân Duyệt thiếu gia cậu biết sao không? Hiện tại mọi người đều biết tây trang màu trắng là dấu hiệu của Quân Duyệt thiếu gia, vừa bắt mắt vừa đẹp đẽ, nhìn thấy từ xa đã biết cậu đại giá quang lâm.”
Tôi cười, “Dấu hiệu? Giống như lưỡi hái trên tay tử thần?”
“Nào có?” Mụ ngạc nhiên, lập tức cười duyên lắc đầu, “Phải là như kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết (1), nụ cười mỉm của Sở Lưu Hương (2).”
Má mì bây giờ, thật đúng là đều từ yêu tinh biến thành.
Chẳng những dung mạo tương đương, tài ăn nói lại cũng rất khá.
Không ai không thích được khen, tôi vui vẻ nhận lấy câu này của mụ, trong lòng lại cười khổ.
Tây Môn Xuy Tuyết thì thôi đi, nhưng nếu là Sở Lưu Hương, vậy có lẽ cực kỳ không ổn.
Họ Sở kia lưu tình khắp nơi, trêu chọc hồng tụ oanh hương, tiếng vang còn vương mãi, nếu bên cạnh hắn có một nhân vật như An Nhiên, nói không chừng đã sớm máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.
Lực ghen của An Nhiên, lớn đến không thể tưởng tượng.
Tôi lại thích.
Thắt xong chiếc cà vạt, tôi mở cửa, bước ra khỏi phòng làm việc.
Trước khi kịp tiến vào thang máy đã thấy A Kỳ chạy tới.
“Quân Duyệt thiếu gia.”
“Tình hình casino thế nào?”
“Phòng VIP số 1 là do Thành Thúc đặt từ hôm trước, tôi nhất thời sơ sẩy, tưởng hắn chỉ ngứa tay muốn chơi đùa một chút, không nghĩ tới hắn lại hẹn Đại Hắc đến đây, xem chừng là muốn đàm phán.”
Thành Thúc và Đại Hắc?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn con số hiển thị số tầng trên thang máy đang linh hoạt nhảy xuống từng bậc từng bậc.
“Chính là hai kẻ gần đây tranh giành mảnh địa bàn ở bến tàu phía tây thành phố, ầm ĩ làm mọi người đều biết?”
“Phải.”
“Đàm chỗ nào không đàm, lại cố tình đến chỗ chúng ta làm loạn.”
A Kỳ âm thầm đánh giá lời này trong lòng.
Hắn lập tức thuận theo ý tứ của tôi mà nói, “Phải, giết gà không dùng ngưu đao*, hai người này còn chưa cần Quân Duyệt thiếu gia phải ra mặt. Tôi qua đó chào hỏi, hai bọn họ cũng không dám không nể mặt An lão đại vài phần.”
(*giết gà không dùng ngưu đao: xử lý việc nhỏ không cần dùng khí lực quá lớn)
Tôi liếc nhìn hắn một cái, “Lẽ nào chỉ cho phép anh mượn mặt mũi của An Nhiên để cáo giả oai hùm? Ngồi trong phòng làm việc buồn chết người, bọn họ nháo ra chút chuyện cũng xem như là một loại giải trí khác.”
A Kỳ còn muốn nói gì đó, thang máy đã “Đinh!” lên một tiếng.
Cửa mở.
Sóng âm và hương khí trong casino có thể đem người ta hun đến ngất đi, cuộn vòng xông tới.
Chúng tôi bước ra ngoài, Nhị Long phụ trách casino lập tức nghênh đón, theo hành lang dẫn đường đi tới phòng VIP, thấp giọng nói khẽ, “Đại Hắc vừa đến, mang theo mười mấy anh em, người nào cũng lông mày dựng ngược, xem chừng nếu đàm không được sẽ động thủ. Tôi đã cố ý quan sát một chút, dưới thắt lưng của vài người có che thứ gì đó phình lên, không phải súng thì cũng là đao.”
Tôi vừa đi vừa đánh giá vị trí phòng VIP số 1.
Coi như tốt, ở đầu cuối hành lang, cách đại sảnh của casino cũng khá xa.
Tôi hỏi, “Đã sơ tán khách khứa trong những phòng lân cận chưa?”
Nhị Long rất có năng lực làm việc, lập tức nói, “Phòng số 3 và số 4 cách khá xa, có một cự ly nhất định. Phòng số 2 đêm nay được một vài ông chủ của tập đoàn Bát Hỉ đặt, tôi đã mở tân phòng lầu bốn, mời bọn họ chuyển sang đó rồi. Ngoài ra, tôi đã điều một nửa nhân viên bảo kê dưới lầu lên đây, phân bố ở gần hai kẻ kia, hành lang cũng đã an bài một số người, vạn nhất đánh nhau, cũng có thể khống chế được cục diện.”
“Bọn chúng cư nhiên có gan đến địa bàn của An Nhiên nháo sự?”
“Phải a, đúng là muốn tìm chết.”
Vừa nói nhỏ, vừa cất bước, chỉ trong chốc lát đã tới trước cửa.
Mười bảy mười tám người đàn ông vạm vỡ chen chúc trên hành lang, thành lũy phân minh, ánh mắt mang địch ý đứng trong im lặng, kẻ sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là người của Thành Thúc và Đại Hắc.
Bọn chúng chỉ đứng từ xa, cũng không dám lại gần.
Chỉ có người phục vụ mang nét mặt khẩn trương là đẩy xe rượu đi ra đi vào.
Chắc hẳn trong phòng cũng chen chúc, tôi không mang theo người khác, chỉ dẫn A Kỳ và Nhị Long tiến vào.
Đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt lại là thành lũy phân minh, hai quân giằng co đối mặt.
Bàn đánh bạc mới tinh ở chính giữa phòng đã trở thành vật phân cách, hai lão đại đều chiếm cứ một bên, ngồi trong đó mắt to trừng mắt nhỏ, phía sau hiển nhiên không thể thiếu khí thế phụ trợ của đám lâu la.
“Còn chưa bắt đầu?” Tôi liếc nhìn bàn đánh bạc trống trơn.
“Quân Duyệt thiếu gia?” Thành Thúc vừa thấy tôi xuất hiện, lập tức đứng lên, “Chơi vài ván bạc nhỏ, thế nào lại kinh động đến cậu?”
Tôi bật cười, “Thành Thúc thời gian qua đều là hào khách của sòng bạc tôi, ngay cả phòng VIP hạng nhất ở chỗ tôi cũng đã bao hạ, sao có thể chỉ là vài ván bạc nhỏ? Tôi là kẻ có tính hiếu kỳ rất nặng, lại nghe nói Đại Hắc nổi danh gần đây cũng tới, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội được mở rộng tầm mắt.”
Tôi đã từng gặp Thành Thúc, nhưng Đại Hắc thì vẫn là người lạ, bất quá chỉ cần phỏng đoán cũng biết người ngồi đối diện hẳn là hắn.
Thấy tôi đề cập đến, Đại Hắc coi như biết vài phần lễ mạo, liền đứng dậy, thân hình như thiết tháp (cột sắt), gật gật đầu, “Quân Duyệt thiếu gia, nghe đại danh đã lâu.”
Tôi chớp chớp mắt.
Thật không biết mình có cái đại danh gì mà nghe.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, “Hai vị sẽ không định đàm phán ở nơi này chứ?”
Người càng có sự từng trải, sẽ càng giả bộ ngây thơ.
Thành Thúc lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thế nào?”
“Đàm phán kỳ thực cũng không hề gì, nơi này của tôi không quy định phòng VIP chỉ có thể dùng để đánh bạc, khách thích trò chuyện thích đàm phán đều được. Bất quá, nếu động đao động súng, vậy thì có phần mất lịch sự.” Tôi ôn hòa nhã nhặn, ngữ khí thành khẩn, “Nói thật, những cái khác đều dễ lo liệu, chỉ là tôi nghĩ, muốn giải thích với An Nhiên về những việc tỷ như, vì sao phòng VIP mới tân trang lại phải thu dọn mảnh thủy tinh vỡ cùng khăn trải thảm dính máu, khó tránh khỏi có chút đau đầu.”
Thành Thúc cười to, “Quân Duyệt thiếu gia, cậu thật biết nói giỡn. Nơi này là địa bàn của An lão đại, tôi còn chưa qua đại thọ năm mươi, còn chưa ngại mệnh mình quá dài, nào dám đến bảo địa của cậu đập phá? Cậu yên tâm, tuyệt đối không có chuyện động đao động súng.”
Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn Đại Hắc.
Đại Hắc lại quay đầu nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ ác hình ác trạng đang đứng phía sau, dường như hiểu ra, quay đầu về tiêu sái nói, “Chúng tôi gây loạn khắp chốn, đi nơi nào lại không mang theo mười mấy người anh em? Trách không được Quân Duyệt thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh lại đích thân tới đây. Tôi còn tưởng vì mình đến lần đầu tiên nên được hoan nghênh như vậy chứ.”
Tôi cười khổ, “Việc vui đùa này, hai vị cũng mở màn quá lớn rồi, tôi còn tưởng vì chuyện bến tàu phía tây thành phố, hai vị chọn chỗ của tôi làm lôi đài, bằng không tại sao đột nhiên lại muốn đến một phòng đánh bạc?”
Thành Thúc vội đưa tay chặn lại, nói, “Hổ thẹn hổ thẹn, chuyện bến tàu thành tây không cần nhắc lại, lúc trước vì việc tranh giành háo thắng này, khiến anh em trong đạo phải chê cười rồi. Hiện tại chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cái gì cũng đều tan thành mây khói đi.”
“Không sai.” Đại Hắc cũng gật đầu, “May mà có quý nhân tương trợ, tôi và Thành Thúc đã hóa giải đoạn ân oán này rồi, chuyện của quá khứ không cần nhắc lại, nào nào, uống một chén chính là huynh đệ.”
“Uống! Uống!”
Một hồi chạm cốc náo nhiệt, đến phiên tôi cùng A Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
A Kỳ nhắc nhở, “Những anh em của hai vị ở bên ngoài hành lang, dáng vẻ thật không giống như đã hóa giải, tôi thấy ít nhất vẫn còn mấy phần tức giận.”
“Bọn họ dám?” Đại Hắc trầm mặt xuống, “Tôi đã bảo bọn họ không được trêu chọc người bên Thành Thúc nữa.”
Thành Thúc nói, “Tôi cũng đã căn dặn các anh em, không được trêu chọc thủ hạ của Đại Hắc. Hôm nay mượn bảo địa dùng một chút, hẹn gặp mặt với Đại Hắc ở nơi này, chính là để bằng hữu trong đạo đều biết, hai người chúng tôi đã hòa giải, ân ân oán oán xóa bỏ toàn bộ. Đây cũng là kiến nghị của đại quý nhân kia, miễn cho sau này hiểu lầm nhiều thêm. Hiện tại hắc đạo cũng phải chú ý hình tượng nha.”
Tôi hiếu kì, “Rốt cuộc là vị quý nhân nào lại lợi hại như vậy, hóa chiến tranh thành hòa bình?”
Đại Hắc cười khà khà, “Còn có thể là ai? Đương nhiên là Trữ lão bản Trữ Thư.”
Trái tim tôi thịch một cái nhảy vọt lên.
“Trữ Thư?”
“Phải.”
“Nơi hòa giải này, cũng là do hắn giúp các anh chọn?”
“Không sai.”
Tôi hít ngược một luồng khí lạnh, xoay người liền đi.
Chưa ra đến cửa, đã có người sớm hơn tôi một bước, nhãn nhã thong thả tiến vào, vừa đúng lúc chắn ngay giữa lối đi.
“Quân Duyệt, trùng hợp thế này?”
Ôn hòa nho nhã, nói nói cười cười, chính là Trữ Thư.
Tôi âm thầm cười lạnh, “Tuyệt đối không trùng hợp.”
“Phải a, hiện tại muốn gặp cậu, tuyệt đối không dễ dàng.”
Nụ cười mỉm trên mặt Trữ Thư, giống như dùng thước đo được, không nhiều một phân, không ít một phân, rất vừa vặn.
Mỗi lần bị hắn cười cười nhìn chăm chú như vậy, tôi liền cảm thấy mình như một con ếch đang đối mặt với độc xà.
Loại cảm giác này, tuyệt đối không dễ chịu.
Tôi hỏi, “Hà tất chứ?”
Tôi nói với hắn, “Trữ lão bản, anh cũng là nhân vật có máu mặt, nhật lý vạn ky*, xài nhiều tâm tư như vậy, chẳng phải rất lãng phí sao?”
(*nhật lý vạn ky: có rất nhiều việc quan trọng phải làm)
“Hơn nữa,” Tôi hỏi, “Lừa tôi ra mặt một phen, anh được ích lợi gì?”
Hỏi xong, lạnh lùng nhìn hắn.
Trữ Thư vẫn chỉ cười, cao thâm khó dò.
Cực chán ghét.
Lại khiến người ta hoảng sợ.
Phàm là chuyện không minh bạch, đều sẽ khiến người ta hoảng sợ.
A Kỳ lại vội mở đường cho tôi như tướng quân, bước ra một bước, đối diện với Trữ Thư, lộ xuất một khuôn mặt tươi cười, “Thật có lỗi, Trữ lão bản, thỉnh nhường đường. Quân Duyệt thiếu gia còn có việc phải làm, không thể phụng bồi.”
Trữ Thư vẫn chỉ cười.
Hắn nghiêng người bước ra một bước, nhường đường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dưới sự bảo hộ thiếp thân của A Kỳ và Nhị Long, sải bước tới cửa phòng.
“Quân Duyệt.”
Trữ Thư ở phía sau đột nhiên nói, “Lừa cậu ra mặt một phen, đối với tôi mà nói, rất có ích lợi.”
Hắn nói, “Điều này chứng tỏ sự phỏng đoán của tôi về tính tình và cách hành sự của cậu là chuẩn xác.”
Tôi nhịn không được liền dừng bước, bất thình lình xoay người lại, nhìn hắn chòng chọc.
Trữ Thư vui vẻ cười, nhẹ nhàng nói, “Xem đấy, tôi dùng một câu trả lời đã có thể khiến cậu dừng bước quay đầu lại.”
Tôi nắm chặt hai tay, hận không thể đấm rụng nụ cười mỉm đầy đắc ý trên mặt hắn.
Trữ Thư nói, “Tôi biết cậu là người thế nào, cậu có một trái tim thế nào, cậu chịu không nổi tịch mịch và buồn chán, cho dù được An Nhiên che chở thế nào, vẫn luôn nhịn không được muốn thăm dò xem xét thế giới bên ngoài.”
Hắn nói, “Cậu hiếu kì, khờ dại, nghịch ngợm, kích động, nhưng lại khiến người ta điên cuồng, quả đúng là mấy đời máu thịt Hà gia đổ xuống, mới có thể dưỡng ra một nhân vật như vậy.”
“Quân Duyệt,” Cuối cùng, hắn thản nhiên nói, “Tôi có thể dụ cậu một lần, cũng có thể dụ cậu lần thứ hai.”
Hắn hỏi, “Cậu có muốn thử một chút không?”
Tôi nhìn hắn bằng con mắt căm thù.
Môi giật giật, chưa kịp phát ra tiếng, A Kỳ đã nói nhỏ bên tai, “Quân Duyệt thiếu gia, chúng ta đi thôi, loại người này không cần để ý tới.”
Tôi gật gật đầu, xoay người bước nhanh về phía thang máy.
Tiến vào thang máy, cánh cửa tự động khép lại không tiếng động.
A Kỳ chờ thang máy lên được hai ba tầng, mới mở miệng nói, “Loại người như Trữ Thư, không cần để ý.”
Trong một thời gian ngắn, A Kỳ đã lặp lại lời này tới hai lần.
Rõ ràng chính là biết tôi nhất định sẽ để ý.
Tôi thật sự là người chịu không nổi sự cám dỗ?
Thật sự cho dù An Nhiên coi sóc thế nào, vẫn sẽ nhịn không được mà thò cái đầu ngốc nghếch ra khỏi vòng bảo vệ?
Tôi không thể ngăn mình tự kiểm điểm bản thân.
Hỏng bét, đúng là thật rồi.
Ví dụ như hôm nay, vốn không cần tôi phải ra mặt. Đích thân đi xuống, bất quá là vì một tâm thế tràn đầy hứng thú xem náo nhiệt và gây chuyện thôi.
Thành thật mà nói, phòng VIP hư hại, khách nhân oán trách, tài sản bị tổn thất vân vân, liên quan gì đến tôi?
Bị hắn nói trúng.
Thật không ổn.
Một cuộc nói chuyện với Trữ Thư ấy, khiến tôi cả buổi tối đều không thể yên lòng.
Mệt hắn còn dám mang họ Trữ, nhất định là đầu thai sai nhà.
(Trữ: yên tĩnh, an tĩnh:)))
An Nhiên đã đi Australia, hôm qua có gọi điện thoại cho tôi, nói tối nay sẽ trở về.
Đã tới nửa đêm, vẫn không thấy tăm tích.
Trong lòng thật rối loạn.
Nếu để anh biết chuyện tối nay, không biết liệu có nổi giận không.
Ài, tôi không thể hiểu nổi, anh rốt cuộc sẽ vì cái gì mà nổi giận, có đại sự tôi cảm thấy rất nghiêm trọng, anh chỉ cười cười cho qua, có chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh, anh nhìn so với ai đã trúng một súng còn tệ hại hơn.
Đáng giận.
Kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, A Kỳ tiến vào hỏi tôi có muốn về nhà không.
Tôi nói, “Không cần.”
An Nhiên không quay về, đi nơi nào không phải cũng đều giống nhau?
Ít nhất ở nơi này còn có đèn đóm rực rỡ.
Tôi cởi áo vét trắng ra, nới lỏng cà vạt, nằm lên ghế sô pha dài không thèm để ý hình tượng.
An Nhiên An Nhiên, mau quay về.
Như một khúc hát ru, lẳng lặng niệm đọc dưới đáy lòng.
Tôi đã quên rằng, khi anh nói phải rời khỏi đây vài ngày để tới Úc, tôi đã cao hứng đến độ hai mắt tỏa sáng.
Thật không dám tin, tôi khi ấy lại tràn đầy khát vọng tự do, như phi điểu được thả vào rừng, hận không thể để anh tiến vào phi cơ ngay giây tiếp theo, bay lên trời xanh, lưu lại một mình tôi tự do tự tại, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Trời a…
Tôi thật là lòng tham không đáy, cái gì không có liền muốn cái đó.
Hiện tại, lại bắt đầu muốn An Nhiên.
An Nhiên An Nhiên, mau quay về.
Kim đồng hồ chỉ số 2, bất chợt truyền đến tiếng cửa bị vặn mở.
Tôi từ trên ghế sô pha ngồi dậy ngay lập tức, bình tĩnh nhìn thật kỹ người vừa đến, mới kích động nhảy dựng lên bổ nhào tới.
“An Nhiên! An Nhiên!”
An Nhiên tiếp được tôi, hôn lên trán tôi.
“Trễ như vậy mới về?”
“Đã nói đêm nay sẽ về trễ một chút.”
“Làm sao lại là đêm nay? Đêm mai. Qua mười hai giờ chính là một ngày mới rồi.”
“Quân Duyệt,” An Nhiên nói, “Cậu lại bắt đầu nháo sự vô lý.”
Anh ôm tôi đến bên ghế sô pha, phối hợp để tôi cởi áo khoác đen dài trên người anh, đột nhiên hỏi, “Trữ Thư lại lừa cậu ra?”
Động tác của tôi hơi ngưng trệ, vội vàng tiếp tục, mạn bất kinh tâm hỏi, “Vì sao là lại?”
An Nhiên nói, “Ý nghĩa của từ ‘lại’, chính là không phải lần đầu tiên, hơn nữa còn có thể có lần tiếp theo.”
Tôi nói, “Trữ Thư không phải người tốt, hắn tạo lập bẫy rập.”
An Nhiên thở dài, “Nhảy vào bẫy rập là ai?”
Tôi cũng thở dài.
Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là tôi.
Nếu là An Nhiên, hiện tại đã không đến phiên tôi làm bộ dáng tiểu tức phụ mất mặt này.
Tôi vô tội nói, “Cũng không hiểu vì sao hắn lại cứ như vậy? Rõ ràng tôi đã nghiêm chỉnh hùng hồn cảnh cáo hắn, trong lòng chỉ có một mình An Nhiên, một vạn cái Trữ Thư cũng không bằng một phần mười An Nhiên.”
Dứt lời, chính mình cũng thấy buồn nôn, rùng mình một cái.
Phi thường thức thời, muốn xoa dịu An lão đại lúc nào cũng vô cớ toát ra dấm chua, chỉ có thể khoa trương tuyên cáo nguyện trung thành, miễn cho khó giữ được mạng nhỏ.
“Quân Duyệt.”
Tôi ngẩng đầu lên, thầm kêu lớn không ổn.
Mỗi lần An Nhiên lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, kết cục của tôi đều không thể nào ổn.
An Nhiên nói, “Đối với loại người như Trữ Thư, cảnh cáo cùng khiêu khích không hề khác biệt.”
Tôi khịt mũi, “Hắn tính tình méo mó, cũng là do lỗi của tôi?”
An Nhiên nói, “Đối với bất kì người đàn ông nào mà nói, truy cầu cùng xâm phạm, chỉ như một từ.”
Anh nói, “Cái mà Trữ Thư muốn hiện tại, là phản ứng của cậu. Cậu lại cho hắn.”
Tôi thở dài.
Chả trách tôi càng tức giận, họ Trữ kia càng vui vẻ.
Bất quá bây giờ, quan trọng nhất chính là trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa còn phải dẫn dắt lực chú ý của An Nhiên.
“An Nhiên,” Tôi nghiêm túc nói, “Phản ứng của tôi đối với anh, so với Trữ Thư mãnh liệt hơn gấp trăm vạn lần.”
An Nhiên trầm mặc.
Anh trầm mặc, tôi liền sợ hãi.
“An Nhiên, anh lại tức giận?” Tôi thấp thỏm bất an.
An Nhiên trầm mặc một hồi, không để ý đến tôi, đứng lên đi tới bàn làm việc, ấn phím nói, tìm A Kỳ, phân phó một câu, “Lập tức thanh không* tầng đại sảnh.”
(*thanh không: làm trống, ở đây nghĩa là đuổi hết mọi người đi)
Anh mang tôi ra khỏi phòng làm việc.
Từ phòng làm việc tới hành lang, đến thang máy, ra khỏi thang máy, anh đều không nói một lời.
Trong đầu tôi bắt đầu ong ong như có đàn ong mật đang bay loạn, không biết khi nào thì sẽ đột nhiên bị một cây kim kề lên, thần kinh căng thẳng, kéo đến phát đau.
Xuống tới tầng dưới, đại sảnh đã vắng hoe.
A Kỳ thật khá, thời điểm này chính là lúc cực đông khách, không biết có bao nhiêu kẻ thích đến đây nói chuyện phiếm với các tiểu thư, uống chút rượu, cao hứng thì khiêu vũ một bài.
Chỉ trong chốc lát, cư nhiên toàn bộ đều bị mời ra ngoài.
Cả căn phòng lớn như vậy, từng cụm ghế sô pha đều không một bóng người, chỉ có tàn rượu trên mặt bàn, ngẫu nhiên còn có điếu thuốc lá đặt ngang trên gạt tàn, vẫn đang âm ỉ cháy.
Vừa tiến vào, cửa chính liền bị đóng lại.
Giống như tiến vào một thành lũy mang dị sắc, không có âm nhạc, đèn màu trên sàn nhảy lại vẫn chậm rãi xoay chuyển rất hữu tình.
Điềm xấu, điềm xấu.
“An Nhiên,” Tôi kiên trì đến cùng, “Chúng ta tới đây làm gì?”
Vừa hỏi, vừa hồi tưởng lại xem trong mấy ngày anh đi vắng mình đã làm bao nhiêu việc không tốt cho lắm.
Ừm?
Ăn bậy cái gì?
Chuồn ra ngoài uống rượu?
Nói nói cười cười với má mì trong hộp đêm? Đấy rõ ràng là… công việc.
Bị Trữ Thư dụ lộ diện? Ừm, chỉ e cái này là nghiêm trọng nhất.
“Đánh đàn.”
“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên.
An Nhiên một chút dáng vẻ nói giỡn cũng không có, lặp lại hai chữ, “Đánh đàn.”
Vừa thấy đàn dương cầm trên bục, tôi liền âm thầm kêu khổ.
Thảm rồi.
Đàn dương cầm này nhìn quen mắt vô cùng, rõ ràng chính là cái bục ngày hôm ấy, khi mình cùng Trữ Thư đau khổ uống rượu đến say túy lúy, lảo đảo bước lên đàn một khúc cho Trữ Thư.
Việc này A Kỳ nhất định đã báo cáo với An Nhiên.
Không nghĩ tới An Nhiên lại giương cung mà không bắn, sau một khoảng thời gian lâu như vậy mới bất ngờ phóng tên, bắn tôi một mũi không kịp đề phòng.
Thật sự là anh minh quyết đoán, thần uy khó lường.
Tôi như chim sợ cành cong, chỉ có thể đi lên bục, mở nắp đàn ra.
Tôi hỏi, “Nghe cái gì?”
An Nhiên hỏi, “Cái lần trước cậu đàn là gì?”
Thật đúng là tru tâm nhất vấn (giết người chỉ trong một câu hỏi).
Tôi thở dài, hồi tưởng lại âm điệu, mười ngón tay khiêu động, nhẹ nhàng tấu ra vài nốt nhạc không thành giai điệu.
“Trữ Thư nói cậu đàn rất khá.”
An Nhiên lắng nghe tiếng đàn của tôi, đi tới phía sau lưng tôi.
Hai tay anh, kề sát lên thắt lưng tôi, chầm chậm hướng về phía trước.
Đem tôi ôm trụ.
Tôi đàn rất nhẹ, giọng nói nhàn nhạt của An Nhiên từ phía sau truyền vào trong tai rất rõ ràng.
Anh nói, “Quân Duyệt, cậu nói không hiểu vì sao Trữ Thư lại bám riết không tha cậu như vậy.”
Anh hỏi, “Cậu có từng nghĩ tới hay không, biết đâu nguyên nhân, chính là bởi vì một khúc đàn này của cậu?”
An Nhiên nói, “Có nhân mới có quả, cậu hiểu không?”
Tay tôi run lên, chệch cả giai điệu.
“An Nhiên…” Tôi nghĩ muốn giải thích.
An Nhiên nói, “Không cần nói gì, tiếp tục đàn.”
Anh nói, “Tôi rốt cuộc vẫn là nhịn không được muốn biết, cậu đã cho Trữ Thư cái gì? Cậu để hắn nghe được cái gì, khiến hắn không thể buông tay cậu như vậy, chết cũng phải tranh đấu với tôi đến cùng. Hiện tại, tôi đã biết rồi.”
“Quân Duyệt,” An Nhiên nhẹ nhàng nói, “Một khúc này, khiến tôi nhớ lại năm đó.”
“Năm đó, cậu đáng yêu như vậy, ngẩng đầu hỏi tôi, là chữ ‘nhiên’ nào?”
“Tôi viết lên giấy, nói với cậu, là chữ ‘nhiên’ trong từ ‘nhiên thiêu’ (thiêu đốt).”
“Cậu nhìn xong, liền hỏi tôi, có phải chữ ‘nhiên’ kia có lửa?”
“Tôi nói phải. Cậu quay về phía tôi, ngọt ngào nở nụ cười.”
An Nhiên nói, “Vì thế tôi liền minh bạch, trên đời này, tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần mình cậu.”
Hai cánh tay anh hữu lực mà ôn nhu, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng tôi, khiến tôi cơ hồ có thể tan chảy.
Anh thở dài, hỏi tôi, “Quân Duyệt, cậu còn muốn trêu chọc bao nhiêu người, khiến bao nhiêu người điên cuồng nữa, mới cảm thấy hài lòng?”
Tôi sớm đã đàn không thành giai điệu, rút hai tay từ trên phím đàn về, phủ lên hai bàn tay anh, kích động nói, “Một người, một người là đủ! Tôi chỉ muốn trêu chọc anh, An Nhiên, tôi chỉ trêu chọc anh.”
Một giây tĩnh lặng.
Phanh!
An Nhiên bất ngờ đẩy tôi lên trên đàn.
Lực độ lớn như thế, như biển gầm bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên sóng thần cao ba trượng, bài sơn đảo hải.
Không cẩn thận đè lên phím đàn, liền phát ra thanh âm thê lương chấn động.
Cơn sóng lòng trong tôi lại dâng trào.
“An Nhiên, chỉ cần một mình anh.”
Lực tay anh rất lớn, đem quần áo tôi xé ra hai bên, khuy áo bật tung nhảy nhót trên mặt đất.
Hô hấp nóng bỏng, tựa như trong phổi đều là dung nham, cuồn cuộn dâng trào.
Cà vạt kéo ra được một nửa thì bị mắc lại, cởi thế nào cũng không ra, như một sợi dây thừng rất lớn quấn quanh cổ tôi.
Tôi chịu không nổi sự trói buộc này, liều mạng kéo, thít đến đau cả cổ.
An Nhiên thấp giọng mắng, “Tiểu ngu ngốc.”
Giúp tôi đem nó từ trên cổ gỡ ra, ném sang một bên.
Không có tiền tấu (khúc dạo đầu).
Không cần tiền tấu.
Tôi và An Nhiên, sớm đã được chú định là một khúc kinh thế, nốt nhạc đầu tiên, đã cao ngất đầy kích động.
Bỏ hết quần áo, như sơ sinh, trần như nhộng, An Nhiên động thân tiến vào, sâu đến nhập tâm.
Tôi cảm động đến khóc nức nở, ôm lấy anh, hận không thể cho anh cả thể xác lẫn tinh thần.
Cho anh.
Chỉ mong tam sinh tam thế, cái gì cũng đều đặt ở nơi anh, từng điểm từng tích, muốn thu cũng thu không về.
“An Nhiên, An Nhiên…” Tôi không ngừng khóc gọi anh.
Cảm giác bị mở rộng, thật sâu, thật chặt, như ngạt thở, lại cực đủ đầy.
An Nhiên thực sự rất giỏi.
Bất kể là ở đâu, chỉ cần anh muốn, liền có thể huy quân thẳng tiến, thế như chẻ tre.
Va chạm, lần này tiếp lần khác.
Bất kể anh làm gì, đều có thể khiến tôi cảm động.
Hạnh phúc vô bờ.
“Quân Duyệt, không được nhớ tới Trữ Thư nữa.”
Anh lặp đi lặp lại, hôn lên vết sẹo nhàn nhạt trên ngực tôi.
Ngữ khí kiêu ngạo tự tin.
“Trữ Thư, tính là cái gì?”
“Hắn không hiểu chúng ta.”
“Hắn không có khả năng, cảm thụ được quá khứ của chúng ta, hiểu được tư vị ở phía trong này.”
Hung hăng xỏ xuyên.
Đem cả thân thể và ý chí, đều xỏ xuyên đến tận cùng.
Sóng dậy biển gầm, không lưu lại một chút khe hở.
An Nhiên tiến vào, là nơi sâu nhất mà bất luận kẻ nào trên đời cũng không thể tiến nhập.
Ngoài anh ra, không ai có thể chạm tới.
“Quân Duyệt, Trữ Thư không hiểu cậu.”
An Nhiên dùng chóp mũi của anh, cọ lên chóp mũi tôi, mỉm cười với tôi, “Hắn có lẽ có thể tìm được một hai nhược điểm của cậu, dụ lừa cậu vài lần, thế nhưng, hắn làm sao có thể hiểu cậu hơn tôi?”
“Có tôi ở đây, Trữ Thư tính là cái gì?”
Đôi mắt của An Nhiên, sáng như sao xa.
Tôi cảm thấy an tâm vô cùng.
Chỉ cần An Nhiên mở miệng nói, trên đời không có gì là không thể.
Anh nói được, sẽ làm được.
Bên trong tôi bị anh lộng đến vừa xót vừa đau, vừa khó chịu vừa khoái lạc, sắc mặt phức tạp, chỉ biết nói, “An Nhiên, em yêu anh, thật sự rất yêu anh…”
Sau đó lại nói không nên lời.
Thời khắc này, thổ lộ và say sưa rên rỉ, tôi chỉ có thể chọn một.
Đương nhiên chọn cái thứ hai.
“Không được nghĩ tới Trữ Thư nữa.”
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, từ nay về sau mỗi khi em nhìn thấy cây đàn dương cầm này, chỉ có thể nhớ tới tôi.”
Anh cười nói, “Nhìn xem, muốn xóa đi Trữ Thư trong đầu em, thực sự vô cùng đơn giản.”
Cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi tôi.
Hôn đến khi môi sưng lên, mới buông ra để tôi thở dốc một hơi, vừa tiếp tục công thành lược địa, vừa nói, “Tôi đã bảo A Kỳ đi dọn trống phòng VIP, chờ lát nữa ôm em qua bên đó. Chờ sau khi tôi lưu lại cho em một đống ký ức khoái hoạt, bảo đảm em sau này đi tới căn phòng đó, nhớ tới tuyệt đối sẽ không phải là khuôn mặt của Trữ Thư.”
Tôi sắc mặt đại biến.
Như vậy thêm nữa, chẳng phải cả xương cốt cũng phải rời ra sao?
Tôi thở hồng hộc, lắp ba lắp bắp, “An Nhiên, việc này… việc này không cần chứ?”
An Nhiên cười, hỏi vặn lại, “Em nói xem có cần hay không?”
Nụ cười mỉm và câu hỏi vặn của kẻ độc tài, từ trước đến nay đều là tín hiệu nguy hiểm.
Tôi lập tức thông minh mà ngậm miệng.
Ngậm miệng nửa giây, lại nhịn không được mở đôi môi, phun ra tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt.
Người này, người này, có chỗ nào là anh minh quyết đoán, thần uy khó lường?
Rõ ràng chính là một hũ dấm chua vô địch!
Nhưng mà.
Tôi? Ài, tôi lại thích.
__Toàn văn hoàn__
*Chú giải:
(1) Tây Môn Xuy Tuyết: là một trong những nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết võ hiệp “Truyền kỳ Lục Tiểu Phụng” của Cổ Long. Hắn có sở trường dụng kiếm, kiếm pháp siêu việt. Thích mặc đồ trắng, nét mặt lạnh lùng. Trời sinh lãnh tính, cực ít bằng hữu. Hắn thủy chung dùng kiếm thuật vì truy cầu cao nhất trong sinh mệnh, phần lớn thời điểm trong sách đều khiến người ta có cảm giác lãnh mạc, vô tình.
(2) Sở Lưu Hương: đây là nhân vật truyền kỳ đầu tiên dưới ngòi bút Cổ Long tiếp cận thần thoại, ưu nhã, lãnh tĩnh, bạo phát lực chỉ trong nháy mắt, tương tự với James Bond. Hắn là nhân vật võ hiệp nổi tiếng nhất trong thế giới võ hiệp, người trong giang hồ tôn xưng hắn là “Đạo soái” hay “Hương soái”. Hắn tính tình phong lưu phóng khoáng, túc trí đa mưu, quan sát tỉ mỉ, thiện lương đa tình. Hơn nữa khinh công trác tuyệt, trên đời không người có thể đuổi kịp.
___________________________
Lời cuối sách của tác giả:
*rưng rưng*
Mỗi lần viết lời cuối sách, đều là lúc hưng phấn nhất a~, bởi vì hố bẫy cuối cùng cũng được dẹp bỏ rồi…
*vô lực lắc lư cái đuôi lông mượt mà*
Ài, tuy rằng rất muốn hưng phấn thêm chút nữa, nhưng mà chị em à, mới rạng sáng a, tinh lực đều bị hai kẻ An Nhiên và Quân Duyệt mạc danh kỳ diệu vắt kiệt hết rồi.
Thiên truyện này, bên trong ẩn giấu rất nhiều rất nhiều ý tứ, nếu như sau khi đọc xong mà có thắc mắc gì, xin đừng gửi bưu kiện đến hỏi, nói thẳng với mọi người một câu, ngươi lý giải như thế nào, thì cứ lý giải như thế đi.
Trên đời không có con người hoàn mỹ, cũng không có sự hoàn mỹ.
Mỗi người đều có chỗ sai, đều có ân oán dây dưa không rõ.
Việc chúng ta có thể làm được, chỉ là một cái, tiếp một cái, lựa chọn.
Mỗi người khác nhau, sẽ có sự lựa chọn khác nhau.
Những sự lựa chọn này gộp lại, có lẽ mới là lý do ngươi chính là ngươi, ta chính là ta.
An Nhiên vì sao làm như vậy? Chính hắn đã trả lời rồi.
An Nhiên chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp ôn nhu hơn để khiến Quân Duyệt hiểu được sao? Ách, làm tác giả, ta nháy mắt… Quân Duyệt kia là kẻ tùy hứng bốc đồng, nếu dùng phương pháp ôn nhu, tỷ như trình bày trực tiếp, thỉnh cầu hắn tiếp thu, ta nghĩ, Quân Duyệt cho dù khi bắt đầu sẽ xuất từ sự đồng cảm mà tiếp thu, cuối cùng vẫn sẽ chịu không nổi mà rời đi thôi, hắn chưa bao giờ là kẻ chịu ủy khuất chính mình.
Phương pháp của An Nhiên, có lẽ là phương pháp đúng, duy nhất, khiến cho Quân Duyệt ở nơi sâu nhất trong nội tâm, rất đau rất đau, mà lĩnh ngộ ra được chân lý.
Thế còn Mẫn Nhi? Lâm Tín? A Kỳ? Đúng rồi đúng rồi, còn cái Trữ lão bản xem ra rất xấu kia đâu?
Ha ha, đừng truy vấn nữa.
Người còn sống, còn có câu chuyện tiếp tục của riêng từng người.
Mẫn Nhi tiếp tục thương tâm vì người tình vĩnh viễn không thể thuộc về mình, Lâm Tín đi nước ngoài nghỉ phép, ai biết trong lòng hắn cảm thán cái gì.
A Kỳ tiếp tục trung thành tận tâm, thỉnh thoảng nói vài câu gãi đúng chỗ ngứa.
Về phần Trữ Thư, ta phỏng chừng ân oán giữa hắn và An Nhiên không thể thu nhỏ được, xem ra cả đời tranh phong đối địch, cũng chẳng biết được phần thắng sẽ về tay ai.
Dù sao, những gì Lộng Lộng muốn viết đều đã viết xong, chủ đề toàn văn, giống như tên truyện, đơn giản dễ hiểu – Tịnh! Phi! Dương! Quang!
Kỳ thực, cũng không dễ hiểu cho lắm…
Từ từ xem đi. *phẩy tay*
Còn Lộng Lộng, phải ngoan ngoãn đi ngủ đây, cái giờ này, thật không biết còn có thể tính là “ngoan ngoãn” đi ngủ được nữa không. *đổ mồ hôi*
Đúng rồi đúng rồi! *vội vàng chạy ngược trở về*, quên không nói a, diễn đàn chính thức của Lộng Lộng đã bắt đầu sử dụng, chơi rất hay a, có thể đến dưỡng sủng vật bảo bối, còn có thể gia nhập vào gia tộc của Lộng Lộng, cùng Lộng Lộng dưỡng sủng vật a. Ách, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là có thể đọc truyện. Địa chỉ khá phức tạp..
Nếu mọi người muốn tìm, cũng có thể lên baidu rồi search – Diễn đàn Phong Lộng lặng lẽ sáng lập.
Diễn đàn Phong Lộng lặng lẽ sáng lập!!!
Gần đây còn đang triển khai một loạt hoạt động có thưởng nhé! Lộng Lộng cung cấp siêu nhiều tặng phẩm, cùng chơi nào!
Ngoài ra, thời gian xuất bản đồng nhân chí lần này, có độc giả nói vì sao lại chọn thời điểm này để ra, kỳ thực nguyên nhân cũng là cực chẳng đã.
《Tịnh Phi Dương Quang 》 vốn còn đang đăng dài kỳ trên tạp chí, hiện tại lại nảy ra tình hình không ngờ tới, đủ loại vấn đề gia tăng, dẫn tới đồng nhân chí chỉ có thể dùng phương thức và thời gian xuất bản này.
Tóm lại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Lộng Lộng yêu mọi người!!
_____________________________
[Nguyệt Cầm lảm nhảm]
Này có thể tính là kết thúc mở không a? =)))) mình thấy em Duyệt dễ còn bị anh Thư dụ thêm mấy lần nữa =)))
Anw, thực sự phải tạm biệt ở đây rồi ^_^
Bộ tây trang màu trắng này là do một chuyên gia người Pháp tự tay đo đạc và làm theo yêu cầu cho tôi, nghe nói đã truyền ra rộng rãi trên đạo.
Người nói cho tôi biết lại là một má mì của hộp đêm tên Anh Tử.
Mụ nói, “Quân Duyệt thiếu gia cậu biết sao không? Hiện tại mọi người đều biết tây trang màu trắng là dấu hiệu của Quân Duyệt thiếu gia, vừa bắt mắt vừa đẹp đẽ, nhìn thấy từ xa đã biết cậu đại giá quang lâm.”
Tôi cười, “Dấu hiệu? Giống như lưỡi hái trên tay tử thần?”
“Nào có?” Mụ ngạc nhiên, lập tức cười duyên lắc đầu, “Phải là như kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết (1), nụ cười mỉm của Sở Lưu Hương (2).”
Má mì bây giờ, thật đúng là đều từ yêu tinh biến thành.
Chẳng những dung mạo tương đương, tài ăn nói lại cũng rất khá.
Không ai không thích được khen, tôi vui vẻ nhận lấy câu này của mụ, trong lòng lại cười khổ.
Tây Môn Xuy Tuyết thì thôi đi, nhưng nếu là Sở Lưu Hương, vậy có lẽ cực kỳ không ổn.
Họ Sở kia lưu tình khắp nơi, trêu chọc hồng tụ oanh hương, tiếng vang còn vương mãi, nếu bên cạnh hắn có một nhân vật như An Nhiên, nói không chừng đã sớm máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.
Lực ghen của An Nhiên, lớn đến không thể tưởng tượng.
Tôi lại thích.
Thắt xong chiếc cà vạt, tôi mở cửa, bước ra khỏi phòng làm việc.
Trước khi kịp tiến vào thang máy đã thấy A Kỳ chạy tới.
“Quân Duyệt thiếu gia.”
“Tình hình casino thế nào?”
“Phòng VIP số 1 là do Thành Thúc đặt từ hôm trước, tôi nhất thời sơ sẩy, tưởng hắn chỉ ngứa tay muốn chơi đùa một chút, không nghĩ tới hắn lại hẹn Đại Hắc đến đây, xem chừng là muốn đàm phán.”
Thành Thúc và Đại Hắc?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn con số hiển thị số tầng trên thang máy đang linh hoạt nhảy xuống từng bậc từng bậc.
“Chính là hai kẻ gần đây tranh giành mảnh địa bàn ở bến tàu phía tây thành phố, ầm ĩ làm mọi người đều biết?”
“Phải.”
“Đàm chỗ nào không đàm, lại cố tình đến chỗ chúng ta làm loạn.”
A Kỳ âm thầm đánh giá lời này trong lòng.
Hắn lập tức thuận theo ý tứ của tôi mà nói, “Phải, giết gà không dùng ngưu đao*, hai người này còn chưa cần Quân Duyệt thiếu gia phải ra mặt. Tôi qua đó chào hỏi, hai bọn họ cũng không dám không nể mặt An lão đại vài phần.”
(*giết gà không dùng ngưu đao: xử lý việc nhỏ không cần dùng khí lực quá lớn)
Tôi liếc nhìn hắn một cái, “Lẽ nào chỉ cho phép anh mượn mặt mũi của An Nhiên để cáo giả oai hùm? Ngồi trong phòng làm việc buồn chết người, bọn họ nháo ra chút chuyện cũng xem như là một loại giải trí khác.”
A Kỳ còn muốn nói gì đó, thang máy đã “Đinh!” lên một tiếng.
Cửa mở.
Sóng âm và hương khí trong casino có thể đem người ta hun đến ngất đi, cuộn vòng xông tới.
Chúng tôi bước ra ngoài, Nhị Long phụ trách casino lập tức nghênh đón, theo hành lang dẫn đường đi tới phòng VIP, thấp giọng nói khẽ, “Đại Hắc vừa đến, mang theo mười mấy anh em, người nào cũng lông mày dựng ngược, xem chừng nếu đàm không được sẽ động thủ. Tôi đã cố ý quan sát một chút, dưới thắt lưng của vài người có che thứ gì đó phình lên, không phải súng thì cũng là đao.”
Tôi vừa đi vừa đánh giá vị trí phòng VIP số 1.
Coi như tốt, ở đầu cuối hành lang, cách đại sảnh của casino cũng khá xa.
Tôi hỏi, “Đã sơ tán khách khứa trong những phòng lân cận chưa?”
Nhị Long rất có năng lực làm việc, lập tức nói, “Phòng số 3 và số 4 cách khá xa, có một cự ly nhất định. Phòng số 2 đêm nay được một vài ông chủ của tập đoàn Bát Hỉ đặt, tôi đã mở tân phòng lầu bốn, mời bọn họ chuyển sang đó rồi. Ngoài ra, tôi đã điều một nửa nhân viên bảo kê dưới lầu lên đây, phân bố ở gần hai kẻ kia, hành lang cũng đã an bài một số người, vạn nhất đánh nhau, cũng có thể khống chế được cục diện.”
“Bọn chúng cư nhiên có gan đến địa bàn của An Nhiên nháo sự?”
“Phải a, đúng là muốn tìm chết.”
Vừa nói nhỏ, vừa cất bước, chỉ trong chốc lát đã tới trước cửa.
Mười bảy mười tám người đàn ông vạm vỡ chen chúc trên hành lang, thành lũy phân minh, ánh mắt mang địch ý đứng trong im lặng, kẻ sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là người của Thành Thúc và Đại Hắc.
Bọn chúng chỉ đứng từ xa, cũng không dám lại gần.
Chỉ có người phục vụ mang nét mặt khẩn trương là đẩy xe rượu đi ra đi vào.
Chắc hẳn trong phòng cũng chen chúc, tôi không mang theo người khác, chỉ dẫn A Kỳ và Nhị Long tiến vào.
Đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt lại là thành lũy phân minh, hai quân giằng co đối mặt.
Bàn đánh bạc mới tinh ở chính giữa phòng đã trở thành vật phân cách, hai lão đại đều chiếm cứ một bên, ngồi trong đó mắt to trừng mắt nhỏ, phía sau hiển nhiên không thể thiếu khí thế phụ trợ của đám lâu la.
“Còn chưa bắt đầu?” Tôi liếc nhìn bàn đánh bạc trống trơn.
“Quân Duyệt thiếu gia?” Thành Thúc vừa thấy tôi xuất hiện, lập tức đứng lên, “Chơi vài ván bạc nhỏ, thế nào lại kinh động đến cậu?”
Tôi bật cười, “Thành Thúc thời gian qua đều là hào khách của sòng bạc tôi, ngay cả phòng VIP hạng nhất ở chỗ tôi cũng đã bao hạ, sao có thể chỉ là vài ván bạc nhỏ? Tôi là kẻ có tính hiếu kỳ rất nặng, lại nghe nói Đại Hắc nổi danh gần đây cũng tới, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội được mở rộng tầm mắt.”
Tôi đã từng gặp Thành Thúc, nhưng Đại Hắc thì vẫn là người lạ, bất quá chỉ cần phỏng đoán cũng biết người ngồi đối diện hẳn là hắn.
Thấy tôi đề cập đến, Đại Hắc coi như biết vài phần lễ mạo, liền đứng dậy, thân hình như thiết tháp (cột sắt), gật gật đầu, “Quân Duyệt thiếu gia, nghe đại danh đã lâu.”
Tôi chớp chớp mắt.
Thật không biết mình có cái đại danh gì mà nghe.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, “Hai vị sẽ không định đàm phán ở nơi này chứ?”
Người càng có sự từng trải, sẽ càng giả bộ ngây thơ.
Thành Thúc lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thế nào?”
“Đàm phán kỳ thực cũng không hề gì, nơi này của tôi không quy định phòng VIP chỉ có thể dùng để đánh bạc, khách thích trò chuyện thích đàm phán đều được. Bất quá, nếu động đao động súng, vậy thì có phần mất lịch sự.” Tôi ôn hòa nhã nhặn, ngữ khí thành khẩn, “Nói thật, những cái khác đều dễ lo liệu, chỉ là tôi nghĩ, muốn giải thích với An Nhiên về những việc tỷ như, vì sao phòng VIP mới tân trang lại phải thu dọn mảnh thủy tinh vỡ cùng khăn trải thảm dính máu, khó tránh khỏi có chút đau đầu.”
Thành Thúc cười to, “Quân Duyệt thiếu gia, cậu thật biết nói giỡn. Nơi này là địa bàn của An lão đại, tôi còn chưa qua đại thọ năm mươi, còn chưa ngại mệnh mình quá dài, nào dám đến bảo địa của cậu đập phá? Cậu yên tâm, tuyệt đối không có chuyện động đao động súng.”
Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn Đại Hắc.
Đại Hắc lại quay đầu nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ ác hình ác trạng đang đứng phía sau, dường như hiểu ra, quay đầu về tiêu sái nói, “Chúng tôi gây loạn khắp chốn, đi nơi nào lại không mang theo mười mấy người anh em? Trách không được Quân Duyệt thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh lại đích thân tới đây. Tôi còn tưởng vì mình đến lần đầu tiên nên được hoan nghênh như vậy chứ.”
Tôi cười khổ, “Việc vui đùa này, hai vị cũng mở màn quá lớn rồi, tôi còn tưởng vì chuyện bến tàu phía tây thành phố, hai vị chọn chỗ của tôi làm lôi đài, bằng không tại sao đột nhiên lại muốn đến một phòng đánh bạc?”
Thành Thúc vội đưa tay chặn lại, nói, “Hổ thẹn hổ thẹn, chuyện bến tàu thành tây không cần nhắc lại, lúc trước vì việc tranh giành háo thắng này, khiến anh em trong đạo phải chê cười rồi. Hiện tại chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cái gì cũng đều tan thành mây khói đi.”
“Không sai.” Đại Hắc cũng gật đầu, “May mà có quý nhân tương trợ, tôi và Thành Thúc đã hóa giải đoạn ân oán này rồi, chuyện của quá khứ không cần nhắc lại, nào nào, uống một chén chính là huynh đệ.”
“Uống! Uống!”
Một hồi chạm cốc náo nhiệt, đến phiên tôi cùng A Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
A Kỳ nhắc nhở, “Những anh em của hai vị ở bên ngoài hành lang, dáng vẻ thật không giống như đã hóa giải, tôi thấy ít nhất vẫn còn mấy phần tức giận.”
“Bọn họ dám?” Đại Hắc trầm mặt xuống, “Tôi đã bảo bọn họ không được trêu chọc người bên Thành Thúc nữa.”
Thành Thúc nói, “Tôi cũng đã căn dặn các anh em, không được trêu chọc thủ hạ của Đại Hắc. Hôm nay mượn bảo địa dùng một chút, hẹn gặp mặt với Đại Hắc ở nơi này, chính là để bằng hữu trong đạo đều biết, hai người chúng tôi đã hòa giải, ân ân oán oán xóa bỏ toàn bộ. Đây cũng là kiến nghị của đại quý nhân kia, miễn cho sau này hiểu lầm nhiều thêm. Hiện tại hắc đạo cũng phải chú ý hình tượng nha.”
Tôi hiếu kì, “Rốt cuộc là vị quý nhân nào lại lợi hại như vậy, hóa chiến tranh thành hòa bình?”
Đại Hắc cười khà khà, “Còn có thể là ai? Đương nhiên là Trữ lão bản Trữ Thư.”
Trái tim tôi thịch một cái nhảy vọt lên.
“Trữ Thư?”
“Phải.”
“Nơi hòa giải này, cũng là do hắn giúp các anh chọn?”
“Không sai.”
Tôi hít ngược một luồng khí lạnh, xoay người liền đi.
Chưa ra đến cửa, đã có người sớm hơn tôi một bước, nhãn nhã thong thả tiến vào, vừa đúng lúc chắn ngay giữa lối đi.
“Quân Duyệt, trùng hợp thế này?”
Ôn hòa nho nhã, nói nói cười cười, chính là Trữ Thư.
Tôi âm thầm cười lạnh, “Tuyệt đối không trùng hợp.”
“Phải a, hiện tại muốn gặp cậu, tuyệt đối không dễ dàng.”
Nụ cười mỉm trên mặt Trữ Thư, giống như dùng thước đo được, không nhiều một phân, không ít một phân, rất vừa vặn.
Mỗi lần bị hắn cười cười nhìn chăm chú như vậy, tôi liền cảm thấy mình như một con ếch đang đối mặt với độc xà.
Loại cảm giác này, tuyệt đối không dễ chịu.
Tôi hỏi, “Hà tất chứ?”
Tôi nói với hắn, “Trữ lão bản, anh cũng là nhân vật có máu mặt, nhật lý vạn ky*, xài nhiều tâm tư như vậy, chẳng phải rất lãng phí sao?”
(*nhật lý vạn ky: có rất nhiều việc quan trọng phải làm)
“Hơn nữa,” Tôi hỏi, “Lừa tôi ra mặt một phen, anh được ích lợi gì?”
Hỏi xong, lạnh lùng nhìn hắn.
Trữ Thư vẫn chỉ cười, cao thâm khó dò.
Cực chán ghét.
Lại khiến người ta hoảng sợ.
Phàm là chuyện không minh bạch, đều sẽ khiến người ta hoảng sợ.
A Kỳ lại vội mở đường cho tôi như tướng quân, bước ra một bước, đối diện với Trữ Thư, lộ xuất một khuôn mặt tươi cười, “Thật có lỗi, Trữ lão bản, thỉnh nhường đường. Quân Duyệt thiếu gia còn có việc phải làm, không thể phụng bồi.”
Trữ Thư vẫn chỉ cười.
Hắn nghiêng người bước ra một bước, nhường đường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dưới sự bảo hộ thiếp thân của A Kỳ và Nhị Long, sải bước tới cửa phòng.
“Quân Duyệt.”
Trữ Thư ở phía sau đột nhiên nói, “Lừa cậu ra mặt một phen, đối với tôi mà nói, rất có ích lợi.”
Hắn nói, “Điều này chứng tỏ sự phỏng đoán của tôi về tính tình và cách hành sự của cậu là chuẩn xác.”
Tôi nhịn không được liền dừng bước, bất thình lình xoay người lại, nhìn hắn chòng chọc.
Trữ Thư vui vẻ cười, nhẹ nhàng nói, “Xem đấy, tôi dùng một câu trả lời đã có thể khiến cậu dừng bước quay đầu lại.”
Tôi nắm chặt hai tay, hận không thể đấm rụng nụ cười mỉm đầy đắc ý trên mặt hắn.
Trữ Thư nói, “Tôi biết cậu là người thế nào, cậu có một trái tim thế nào, cậu chịu không nổi tịch mịch và buồn chán, cho dù được An Nhiên che chở thế nào, vẫn luôn nhịn không được muốn thăm dò xem xét thế giới bên ngoài.”
Hắn nói, “Cậu hiếu kì, khờ dại, nghịch ngợm, kích động, nhưng lại khiến người ta điên cuồng, quả đúng là mấy đời máu thịt Hà gia đổ xuống, mới có thể dưỡng ra một nhân vật như vậy.”
“Quân Duyệt,” Cuối cùng, hắn thản nhiên nói, “Tôi có thể dụ cậu một lần, cũng có thể dụ cậu lần thứ hai.”
Hắn hỏi, “Cậu có muốn thử một chút không?”
Tôi nhìn hắn bằng con mắt căm thù.
Môi giật giật, chưa kịp phát ra tiếng, A Kỳ đã nói nhỏ bên tai, “Quân Duyệt thiếu gia, chúng ta đi thôi, loại người này không cần để ý tới.”
Tôi gật gật đầu, xoay người bước nhanh về phía thang máy.
Tiến vào thang máy, cánh cửa tự động khép lại không tiếng động.
A Kỳ chờ thang máy lên được hai ba tầng, mới mở miệng nói, “Loại người như Trữ Thư, không cần để ý.”
Trong một thời gian ngắn, A Kỳ đã lặp lại lời này tới hai lần.
Rõ ràng chính là biết tôi nhất định sẽ để ý.
Tôi thật sự là người chịu không nổi sự cám dỗ?
Thật sự cho dù An Nhiên coi sóc thế nào, vẫn sẽ nhịn không được mà thò cái đầu ngốc nghếch ra khỏi vòng bảo vệ?
Tôi không thể ngăn mình tự kiểm điểm bản thân.
Hỏng bét, đúng là thật rồi.
Ví dụ như hôm nay, vốn không cần tôi phải ra mặt. Đích thân đi xuống, bất quá là vì một tâm thế tràn đầy hứng thú xem náo nhiệt và gây chuyện thôi.
Thành thật mà nói, phòng VIP hư hại, khách nhân oán trách, tài sản bị tổn thất vân vân, liên quan gì đến tôi?
Bị hắn nói trúng.
Thật không ổn.
Một cuộc nói chuyện với Trữ Thư ấy, khiến tôi cả buổi tối đều không thể yên lòng.
Mệt hắn còn dám mang họ Trữ, nhất định là đầu thai sai nhà.
(Trữ: yên tĩnh, an tĩnh:)))
An Nhiên đã đi Australia, hôm qua có gọi điện thoại cho tôi, nói tối nay sẽ trở về.
Đã tới nửa đêm, vẫn không thấy tăm tích.
Trong lòng thật rối loạn.
Nếu để anh biết chuyện tối nay, không biết liệu có nổi giận không.
Ài, tôi không thể hiểu nổi, anh rốt cuộc sẽ vì cái gì mà nổi giận, có đại sự tôi cảm thấy rất nghiêm trọng, anh chỉ cười cười cho qua, có chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh, anh nhìn so với ai đã trúng một súng còn tệ hại hơn.
Đáng giận.
Kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, A Kỳ tiến vào hỏi tôi có muốn về nhà không.
Tôi nói, “Không cần.”
An Nhiên không quay về, đi nơi nào không phải cũng đều giống nhau?
Ít nhất ở nơi này còn có đèn đóm rực rỡ.
Tôi cởi áo vét trắng ra, nới lỏng cà vạt, nằm lên ghế sô pha dài không thèm để ý hình tượng.
An Nhiên An Nhiên, mau quay về.
Như một khúc hát ru, lẳng lặng niệm đọc dưới đáy lòng.
Tôi đã quên rằng, khi anh nói phải rời khỏi đây vài ngày để tới Úc, tôi đã cao hứng đến độ hai mắt tỏa sáng.
Thật không dám tin, tôi khi ấy lại tràn đầy khát vọng tự do, như phi điểu được thả vào rừng, hận không thể để anh tiến vào phi cơ ngay giây tiếp theo, bay lên trời xanh, lưu lại một mình tôi tự do tự tại, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Trời a…
Tôi thật là lòng tham không đáy, cái gì không có liền muốn cái đó.
Hiện tại, lại bắt đầu muốn An Nhiên.
An Nhiên An Nhiên, mau quay về.
Kim đồng hồ chỉ số 2, bất chợt truyền đến tiếng cửa bị vặn mở.
Tôi từ trên ghế sô pha ngồi dậy ngay lập tức, bình tĩnh nhìn thật kỹ người vừa đến, mới kích động nhảy dựng lên bổ nhào tới.
“An Nhiên! An Nhiên!”
An Nhiên tiếp được tôi, hôn lên trán tôi.
“Trễ như vậy mới về?”
“Đã nói đêm nay sẽ về trễ một chút.”
“Làm sao lại là đêm nay? Đêm mai. Qua mười hai giờ chính là một ngày mới rồi.”
“Quân Duyệt,” An Nhiên nói, “Cậu lại bắt đầu nháo sự vô lý.”
Anh ôm tôi đến bên ghế sô pha, phối hợp để tôi cởi áo khoác đen dài trên người anh, đột nhiên hỏi, “Trữ Thư lại lừa cậu ra?”
Động tác của tôi hơi ngưng trệ, vội vàng tiếp tục, mạn bất kinh tâm hỏi, “Vì sao là lại?”
An Nhiên nói, “Ý nghĩa của từ ‘lại’, chính là không phải lần đầu tiên, hơn nữa còn có thể có lần tiếp theo.”
Tôi nói, “Trữ Thư không phải người tốt, hắn tạo lập bẫy rập.”
An Nhiên thở dài, “Nhảy vào bẫy rập là ai?”
Tôi cũng thở dài.
Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là tôi.
Nếu là An Nhiên, hiện tại đã không đến phiên tôi làm bộ dáng tiểu tức phụ mất mặt này.
Tôi vô tội nói, “Cũng không hiểu vì sao hắn lại cứ như vậy? Rõ ràng tôi đã nghiêm chỉnh hùng hồn cảnh cáo hắn, trong lòng chỉ có một mình An Nhiên, một vạn cái Trữ Thư cũng không bằng một phần mười An Nhiên.”
Dứt lời, chính mình cũng thấy buồn nôn, rùng mình một cái.
Phi thường thức thời, muốn xoa dịu An lão đại lúc nào cũng vô cớ toát ra dấm chua, chỉ có thể khoa trương tuyên cáo nguyện trung thành, miễn cho khó giữ được mạng nhỏ.
“Quân Duyệt.”
Tôi ngẩng đầu lên, thầm kêu lớn không ổn.
Mỗi lần An Nhiên lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, kết cục của tôi đều không thể nào ổn.
An Nhiên nói, “Đối với loại người như Trữ Thư, cảnh cáo cùng khiêu khích không hề khác biệt.”
Tôi khịt mũi, “Hắn tính tình méo mó, cũng là do lỗi của tôi?”
An Nhiên nói, “Đối với bất kì người đàn ông nào mà nói, truy cầu cùng xâm phạm, chỉ như một từ.”
Anh nói, “Cái mà Trữ Thư muốn hiện tại, là phản ứng của cậu. Cậu lại cho hắn.”
Tôi thở dài.
Chả trách tôi càng tức giận, họ Trữ kia càng vui vẻ.
Bất quá bây giờ, quan trọng nhất chính là trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa còn phải dẫn dắt lực chú ý của An Nhiên.
“An Nhiên,” Tôi nghiêm túc nói, “Phản ứng của tôi đối với anh, so với Trữ Thư mãnh liệt hơn gấp trăm vạn lần.”
An Nhiên trầm mặc.
Anh trầm mặc, tôi liền sợ hãi.
“An Nhiên, anh lại tức giận?” Tôi thấp thỏm bất an.
An Nhiên trầm mặc một hồi, không để ý đến tôi, đứng lên đi tới bàn làm việc, ấn phím nói, tìm A Kỳ, phân phó một câu, “Lập tức thanh không* tầng đại sảnh.”
(*thanh không: làm trống, ở đây nghĩa là đuổi hết mọi người đi)
Anh mang tôi ra khỏi phòng làm việc.
Từ phòng làm việc tới hành lang, đến thang máy, ra khỏi thang máy, anh đều không nói một lời.
Trong đầu tôi bắt đầu ong ong như có đàn ong mật đang bay loạn, không biết khi nào thì sẽ đột nhiên bị một cây kim kề lên, thần kinh căng thẳng, kéo đến phát đau.
Xuống tới tầng dưới, đại sảnh đã vắng hoe.
A Kỳ thật khá, thời điểm này chính là lúc cực đông khách, không biết có bao nhiêu kẻ thích đến đây nói chuyện phiếm với các tiểu thư, uống chút rượu, cao hứng thì khiêu vũ một bài.
Chỉ trong chốc lát, cư nhiên toàn bộ đều bị mời ra ngoài.
Cả căn phòng lớn như vậy, từng cụm ghế sô pha đều không một bóng người, chỉ có tàn rượu trên mặt bàn, ngẫu nhiên còn có điếu thuốc lá đặt ngang trên gạt tàn, vẫn đang âm ỉ cháy.
Vừa tiến vào, cửa chính liền bị đóng lại.
Giống như tiến vào một thành lũy mang dị sắc, không có âm nhạc, đèn màu trên sàn nhảy lại vẫn chậm rãi xoay chuyển rất hữu tình.
Điềm xấu, điềm xấu.
“An Nhiên,” Tôi kiên trì đến cùng, “Chúng ta tới đây làm gì?”
Vừa hỏi, vừa hồi tưởng lại xem trong mấy ngày anh đi vắng mình đã làm bao nhiêu việc không tốt cho lắm.
Ừm?
Ăn bậy cái gì?
Chuồn ra ngoài uống rượu?
Nói nói cười cười với má mì trong hộp đêm? Đấy rõ ràng là… công việc.
Bị Trữ Thư dụ lộ diện? Ừm, chỉ e cái này là nghiêm trọng nhất.
“Đánh đàn.”
“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên.
An Nhiên một chút dáng vẻ nói giỡn cũng không có, lặp lại hai chữ, “Đánh đàn.”
Vừa thấy đàn dương cầm trên bục, tôi liền âm thầm kêu khổ.
Thảm rồi.
Đàn dương cầm này nhìn quen mắt vô cùng, rõ ràng chính là cái bục ngày hôm ấy, khi mình cùng Trữ Thư đau khổ uống rượu đến say túy lúy, lảo đảo bước lên đàn một khúc cho Trữ Thư.
Việc này A Kỳ nhất định đã báo cáo với An Nhiên.
Không nghĩ tới An Nhiên lại giương cung mà không bắn, sau một khoảng thời gian lâu như vậy mới bất ngờ phóng tên, bắn tôi một mũi không kịp đề phòng.
Thật sự là anh minh quyết đoán, thần uy khó lường.
Tôi như chim sợ cành cong, chỉ có thể đi lên bục, mở nắp đàn ra.
Tôi hỏi, “Nghe cái gì?”
An Nhiên hỏi, “Cái lần trước cậu đàn là gì?”
Thật đúng là tru tâm nhất vấn (giết người chỉ trong một câu hỏi).
Tôi thở dài, hồi tưởng lại âm điệu, mười ngón tay khiêu động, nhẹ nhàng tấu ra vài nốt nhạc không thành giai điệu.
“Trữ Thư nói cậu đàn rất khá.”
An Nhiên lắng nghe tiếng đàn của tôi, đi tới phía sau lưng tôi.
Hai tay anh, kề sát lên thắt lưng tôi, chầm chậm hướng về phía trước.
Đem tôi ôm trụ.
Tôi đàn rất nhẹ, giọng nói nhàn nhạt của An Nhiên từ phía sau truyền vào trong tai rất rõ ràng.
Anh nói, “Quân Duyệt, cậu nói không hiểu vì sao Trữ Thư lại bám riết không tha cậu như vậy.”
Anh hỏi, “Cậu có từng nghĩ tới hay không, biết đâu nguyên nhân, chính là bởi vì một khúc đàn này của cậu?”
An Nhiên nói, “Có nhân mới có quả, cậu hiểu không?”
Tay tôi run lên, chệch cả giai điệu.
“An Nhiên…” Tôi nghĩ muốn giải thích.
An Nhiên nói, “Không cần nói gì, tiếp tục đàn.”
Anh nói, “Tôi rốt cuộc vẫn là nhịn không được muốn biết, cậu đã cho Trữ Thư cái gì? Cậu để hắn nghe được cái gì, khiến hắn không thể buông tay cậu như vậy, chết cũng phải tranh đấu với tôi đến cùng. Hiện tại, tôi đã biết rồi.”
“Quân Duyệt,” An Nhiên nhẹ nhàng nói, “Một khúc này, khiến tôi nhớ lại năm đó.”
“Năm đó, cậu đáng yêu như vậy, ngẩng đầu hỏi tôi, là chữ ‘nhiên’ nào?”
“Tôi viết lên giấy, nói với cậu, là chữ ‘nhiên’ trong từ ‘nhiên thiêu’ (thiêu đốt).”
“Cậu nhìn xong, liền hỏi tôi, có phải chữ ‘nhiên’ kia có lửa?”
“Tôi nói phải. Cậu quay về phía tôi, ngọt ngào nở nụ cười.”
An Nhiên nói, “Vì thế tôi liền minh bạch, trên đời này, tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần mình cậu.”
Hai cánh tay anh hữu lực mà ôn nhu, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng tôi, khiến tôi cơ hồ có thể tan chảy.
Anh thở dài, hỏi tôi, “Quân Duyệt, cậu còn muốn trêu chọc bao nhiêu người, khiến bao nhiêu người điên cuồng nữa, mới cảm thấy hài lòng?”
Tôi sớm đã đàn không thành giai điệu, rút hai tay từ trên phím đàn về, phủ lên hai bàn tay anh, kích động nói, “Một người, một người là đủ! Tôi chỉ muốn trêu chọc anh, An Nhiên, tôi chỉ trêu chọc anh.”
Một giây tĩnh lặng.
Phanh!
An Nhiên bất ngờ đẩy tôi lên trên đàn.
Lực độ lớn như thế, như biển gầm bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên sóng thần cao ba trượng, bài sơn đảo hải.
Không cẩn thận đè lên phím đàn, liền phát ra thanh âm thê lương chấn động.
Cơn sóng lòng trong tôi lại dâng trào.
“An Nhiên, chỉ cần một mình anh.”
Lực tay anh rất lớn, đem quần áo tôi xé ra hai bên, khuy áo bật tung nhảy nhót trên mặt đất.
Hô hấp nóng bỏng, tựa như trong phổi đều là dung nham, cuồn cuộn dâng trào.
Cà vạt kéo ra được một nửa thì bị mắc lại, cởi thế nào cũng không ra, như một sợi dây thừng rất lớn quấn quanh cổ tôi.
Tôi chịu không nổi sự trói buộc này, liều mạng kéo, thít đến đau cả cổ.
An Nhiên thấp giọng mắng, “Tiểu ngu ngốc.”
Giúp tôi đem nó từ trên cổ gỡ ra, ném sang một bên.
Không có tiền tấu (khúc dạo đầu).
Không cần tiền tấu.
Tôi và An Nhiên, sớm đã được chú định là một khúc kinh thế, nốt nhạc đầu tiên, đã cao ngất đầy kích động.
Bỏ hết quần áo, như sơ sinh, trần như nhộng, An Nhiên động thân tiến vào, sâu đến nhập tâm.
Tôi cảm động đến khóc nức nở, ôm lấy anh, hận không thể cho anh cả thể xác lẫn tinh thần.
Cho anh.
Chỉ mong tam sinh tam thế, cái gì cũng đều đặt ở nơi anh, từng điểm từng tích, muốn thu cũng thu không về.
“An Nhiên, An Nhiên…” Tôi không ngừng khóc gọi anh.
Cảm giác bị mở rộng, thật sâu, thật chặt, như ngạt thở, lại cực đủ đầy.
An Nhiên thực sự rất giỏi.
Bất kể là ở đâu, chỉ cần anh muốn, liền có thể huy quân thẳng tiến, thế như chẻ tre.
Va chạm, lần này tiếp lần khác.
Bất kể anh làm gì, đều có thể khiến tôi cảm động.
Hạnh phúc vô bờ.
“Quân Duyệt, không được nhớ tới Trữ Thư nữa.”
Anh lặp đi lặp lại, hôn lên vết sẹo nhàn nhạt trên ngực tôi.
Ngữ khí kiêu ngạo tự tin.
“Trữ Thư, tính là cái gì?”
“Hắn không hiểu chúng ta.”
“Hắn không có khả năng, cảm thụ được quá khứ của chúng ta, hiểu được tư vị ở phía trong này.”
Hung hăng xỏ xuyên.
Đem cả thân thể và ý chí, đều xỏ xuyên đến tận cùng.
Sóng dậy biển gầm, không lưu lại một chút khe hở.
An Nhiên tiến vào, là nơi sâu nhất mà bất luận kẻ nào trên đời cũng không thể tiến nhập.
Ngoài anh ra, không ai có thể chạm tới.
“Quân Duyệt, Trữ Thư không hiểu cậu.”
An Nhiên dùng chóp mũi của anh, cọ lên chóp mũi tôi, mỉm cười với tôi, “Hắn có lẽ có thể tìm được một hai nhược điểm của cậu, dụ lừa cậu vài lần, thế nhưng, hắn làm sao có thể hiểu cậu hơn tôi?”
“Có tôi ở đây, Trữ Thư tính là cái gì?”
Đôi mắt của An Nhiên, sáng như sao xa.
Tôi cảm thấy an tâm vô cùng.
Chỉ cần An Nhiên mở miệng nói, trên đời không có gì là không thể.
Anh nói được, sẽ làm được.
Bên trong tôi bị anh lộng đến vừa xót vừa đau, vừa khó chịu vừa khoái lạc, sắc mặt phức tạp, chỉ biết nói, “An Nhiên, em yêu anh, thật sự rất yêu anh…”
Sau đó lại nói không nên lời.
Thời khắc này, thổ lộ và say sưa rên rỉ, tôi chỉ có thể chọn một.
Đương nhiên chọn cái thứ hai.
“Không được nghĩ tới Trữ Thư nữa.”
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, từ nay về sau mỗi khi em nhìn thấy cây đàn dương cầm này, chỉ có thể nhớ tới tôi.”
Anh cười nói, “Nhìn xem, muốn xóa đi Trữ Thư trong đầu em, thực sự vô cùng đơn giản.”
Cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi tôi.
Hôn đến khi môi sưng lên, mới buông ra để tôi thở dốc một hơi, vừa tiếp tục công thành lược địa, vừa nói, “Tôi đã bảo A Kỳ đi dọn trống phòng VIP, chờ lát nữa ôm em qua bên đó. Chờ sau khi tôi lưu lại cho em một đống ký ức khoái hoạt, bảo đảm em sau này đi tới căn phòng đó, nhớ tới tuyệt đối sẽ không phải là khuôn mặt của Trữ Thư.”
Tôi sắc mặt đại biến.
Như vậy thêm nữa, chẳng phải cả xương cốt cũng phải rời ra sao?
Tôi thở hồng hộc, lắp ba lắp bắp, “An Nhiên, việc này… việc này không cần chứ?”
An Nhiên cười, hỏi vặn lại, “Em nói xem có cần hay không?”
Nụ cười mỉm và câu hỏi vặn của kẻ độc tài, từ trước đến nay đều là tín hiệu nguy hiểm.
Tôi lập tức thông minh mà ngậm miệng.
Ngậm miệng nửa giây, lại nhịn không được mở đôi môi, phun ra tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt.
Người này, người này, có chỗ nào là anh minh quyết đoán, thần uy khó lường?
Rõ ràng chính là một hũ dấm chua vô địch!
Nhưng mà.
Tôi? Ài, tôi lại thích.
__Toàn văn hoàn__
*Chú giải:
(1) Tây Môn Xuy Tuyết: là một trong những nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết võ hiệp “Truyền kỳ Lục Tiểu Phụng” của Cổ Long. Hắn có sở trường dụng kiếm, kiếm pháp siêu việt. Thích mặc đồ trắng, nét mặt lạnh lùng. Trời sinh lãnh tính, cực ít bằng hữu. Hắn thủy chung dùng kiếm thuật vì truy cầu cao nhất trong sinh mệnh, phần lớn thời điểm trong sách đều khiến người ta có cảm giác lãnh mạc, vô tình.
(2) Sở Lưu Hương: đây là nhân vật truyền kỳ đầu tiên dưới ngòi bút Cổ Long tiếp cận thần thoại, ưu nhã, lãnh tĩnh, bạo phát lực chỉ trong nháy mắt, tương tự với James Bond. Hắn là nhân vật võ hiệp nổi tiếng nhất trong thế giới võ hiệp, người trong giang hồ tôn xưng hắn là “Đạo soái” hay “Hương soái”. Hắn tính tình phong lưu phóng khoáng, túc trí đa mưu, quan sát tỉ mỉ, thiện lương đa tình. Hơn nữa khinh công trác tuyệt, trên đời không người có thể đuổi kịp.
___________________________
Lời cuối sách của tác giả:
*rưng rưng*
Mỗi lần viết lời cuối sách, đều là lúc hưng phấn nhất a~, bởi vì hố bẫy cuối cùng cũng được dẹp bỏ rồi…
*vô lực lắc lư cái đuôi lông mượt mà*
Ài, tuy rằng rất muốn hưng phấn thêm chút nữa, nhưng mà chị em à, mới rạng sáng a, tinh lực đều bị hai kẻ An Nhiên và Quân Duyệt mạc danh kỳ diệu vắt kiệt hết rồi.
Thiên truyện này, bên trong ẩn giấu rất nhiều rất nhiều ý tứ, nếu như sau khi đọc xong mà có thắc mắc gì, xin đừng gửi bưu kiện đến hỏi, nói thẳng với mọi người một câu, ngươi lý giải như thế nào, thì cứ lý giải như thế đi.
Trên đời không có con người hoàn mỹ, cũng không có sự hoàn mỹ.
Mỗi người đều có chỗ sai, đều có ân oán dây dưa không rõ.
Việc chúng ta có thể làm được, chỉ là một cái, tiếp một cái, lựa chọn.
Mỗi người khác nhau, sẽ có sự lựa chọn khác nhau.
Những sự lựa chọn này gộp lại, có lẽ mới là lý do ngươi chính là ngươi, ta chính là ta.
An Nhiên vì sao làm như vậy? Chính hắn đã trả lời rồi.
An Nhiên chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp ôn nhu hơn để khiến Quân Duyệt hiểu được sao? Ách, làm tác giả, ta nháy mắt… Quân Duyệt kia là kẻ tùy hứng bốc đồng, nếu dùng phương pháp ôn nhu, tỷ như trình bày trực tiếp, thỉnh cầu hắn tiếp thu, ta nghĩ, Quân Duyệt cho dù khi bắt đầu sẽ xuất từ sự đồng cảm mà tiếp thu, cuối cùng vẫn sẽ chịu không nổi mà rời đi thôi, hắn chưa bao giờ là kẻ chịu ủy khuất chính mình.
Phương pháp của An Nhiên, có lẽ là phương pháp đúng, duy nhất, khiến cho Quân Duyệt ở nơi sâu nhất trong nội tâm, rất đau rất đau, mà lĩnh ngộ ra được chân lý.
Thế còn Mẫn Nhi? Lâm Tín? A Kỳ? Đúng rồi đúng rồi, còn cái Trữ lão bản xem ra rất xấu kia đâu?
Ha ha, đừng truy vấn nữa.
Người còn sống, còn có câu chuyện tiếp tục của riêng từng người.
Mẫn Nhi tiếp tục thương tâm vì người tình vĩnh viễn không thể thuộc về mình, Lâm Tín đi nước ngoài nghỉ phép, ai biết trong lòng hắn cảm thán cái gì.
A Kỳ tiếp tục trung thành tận tâm, thỉnh thoảng nói vài câu gãi đúng chỗ ngứa.
Về phần Trữ Thư, ta phỏng chừng ân oán giữa hắn và An Nhiên không thể thu nhỏ được, xem ra cả đời tranh phong đối địch, cũng chẳng biết được phần thắng sẽ về tay ai.
Dù sao, những gì Lộng Lộng muốn viết đều đã viết xong, chủ đề toàn văn, giống như tên truyện, đơn giản dễ hiểu – Tịnh! Phi! Dương! Quang!
Kỳ thực, cũng không dễ hiểu cho lắm…
Từ từ xem đi. *phẩy tay*
Còn Lộng Lộng, phải ngoan ngoãn đi ngủ đây, cái giờ này, thật không biết còn có thể tính là “ngoan ngoãn” đi ngủ được nữa không. *đổ mồ hôi*
Đúng rồi đúng rồi! *vội vàng chạy ngược trở về*, quên không nói a, diễn đàn chính thức của Lộng Lộng đã bắt đầu sử dụng, chơi rất hay a, có thể đến dưỡng sủng vật bảo bối, còn có thể gia nhập vào gia tộc của Lộng Lộng, cùng Lộng Lộng dưỡng sủng vật a. Ách, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là có thể đọc truyện. Địa chỉ khá phức tạp..
Nếu mọi người muốn tìm, cũng có thể lên baidu rồi search – Diễn đàn Phong Lộng lặng lẽ sáng lập.
Diễn đàn Phong Lộng lặng lẽ sáng lập!!!
Gần đây còn đang triển khai một loạt hoạt động có thưởng nhé! Lộng Lộng cung cấp siêu nhiều tặng phẩm, cùng chơi nào!
Ngoài ra, thời gian xuất bản đồng nhân chí lần này, có độc giả nói vì sao lại chọn thời điểm này để ra, kỳ thực nguyên nhân cũng là cực chẳng đã.
《Tịnh Phi Dương Quang 》 vốn còn đang đăng dài kỳ trên tạp chí, hiện tại lại nảy ra tình hình không ngờ tới, đủ loại vấn đề gia tăng, dẫn tới đồng nhân chí chỉ có thể dùng phương thức và thời gian xuất bản này.
Tóm lại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Lộng Lộng yêu mọi người!!
_____________________________
[Nguyệt Cầm lảm nhảm]
Này có thể tính là kết thúc mở không a? =)))) mình thấy em Duyệt dễ còn bị anh Thư dụ thêm mấy lần nữa =)))
Anw, thực sự phải tạm biệt ở đây rồi ^_^
Tác giả :
Phong Lộng