Tịnh Phi Dương Quang
Quyển 1 - Chương 9
An Nhiên chí ít vẫn là người biết giữ lời.
Ngày hôm sau tôi thực sự được gặp Lâm Tín, không rời khỏi cửa, gặp ngay trong đại thư phòng của tòa biệt thự.
Sau khi rơi vào trong tay An Nhiên, đây là lần thứ hai đến thư phòng khí khái quá phận này. Khi vào cửa, kìm lòng không đặng lại đảo mắt một vòng lướt qua ghế sô pha dài.
Chất liệu bằng da mềm mại, ngồi lên hẳn là rất thoải mái, ở trong mắt tôi lại chỉ là một thứ khiến người ta phải rùng mình sợ hãi. Mặt đệm rất sạch sẽ, không còn dấu tích hỗn độn trắng hồng do bị tôi làm bẩn ngày đó nữa.
Sở dĩ tôi cảm thấy rất kì quái, là vì tại sao loại cảm giác khiến người ta phải tâm hàn này, vẫn có thể lưu lại trong trí não tôi như thế.
An Nhiên tất nhiên sẽ không lơ là việc để mắt đến tôi, đưa cho tôi một quyển sách thật dày, hướng về phía tôi ung dung hạ lệnh, “Ngồi trên ghế sô pha đọc sách, không được chạy loạn.”
Tiếp nhận lấy, nghiễm nhiên chính là bản Tam Quốc Diễn Nghĩa kia.
Tôi cất giấu ý niệm trong đầu, liếc nhìn anh một cái.
Người này, thực sự là phi thường độc ác.
Tôi không rõ anh làm thế nào mà luôn có thể bình bình đạm đạm xoay ra nhiều loại phương pháp ác độc như vậy.
An Nhiên nói, “Không cần lo lắng, đi đi.”
Còn thêm một câu, “Đọc cho kỹ, cẩn thận tôi kiểm tra cậu.”
Tiềm thức tôi lại nổi lên cảnh giác.
Theo kinh nghiệm mà nói, khi An lão đại nói “cẩn thận”, vậy nhất định phải cẩn thận.
Tôi đành ôm quyển sách đáng ghét, mặc bộ đồ ở nhà màu trắng thuần đáng ghét mà anh thích nhất, ngồi lên ghế sô pha đáng ghét kia.
Chỉ một lát sau, đã có người gõ cửa.
Người đầu tiên đến nhà bàn công việc chính là Lâm Tín.
“Lão đại.”
Nghe thấy tiếng hắn, tôi dời ánh mắt khỏi trang sách, khe khẽ ngẩng lên.
Nhìn không ra Lâm Tín có gì không ổn.
Thần thái rất tự nhiên, hơn nữa còn có phần tự tin.
Sau lần gặp thứ ba, tôi phát hiện ra hắn thực sự khác rất nhiều so với trước đây, ít nhất là cách ăn mặc đã cải biến rất nhiều, mỗi lần đều là mặc tây trang thẳng thớm, dường như thực sự đã trở thành một vị công tử văn nhã đứng đắn.
Những ý niệm hoang đường nhiều vô số kể mà ngày trước tôi đã từng rất thích kia, cách ăn mặc kỳ quái như tiền vệ, đều đã không cánh mà bay.
Lâm Tín đứng cách một chiếc bàn lớn, cùng An Nhiên nghiêm túc báo cáo chuyện trong bang. Tôi ngồi ở một bên, nhớ tới đoạn phim đã chứng kiến đêm qua, nhịn không được liền đánh giá hạ bộ dưới quần tây của hắn.
Hoảng sợ phát hiện ra tiếng nói chuyện đã đột ngột ngừng lại, mới phát giác tất cả ánh mắt đều đã chuyển đến mặt tôi.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu có chuyện muốn hỏi?”
Lâm Tín cũng nhìn tôi.
Tôi có thể hỏi cái gì? Lâm Tín, hôm qua tôi xem được một bộ phim kích thích, rất muốn nghiệm chứng một chút xem cậu có phải là diễn viên trong đó hay không, phiền cậu cởi áo tháo thắt lưng ra để thỏa mãn một cái hiếu kỳ của tôi?
Tôi lắc đầu, tiếp tục giả vờ đọc sách.
Nghe thấy tiếng An Nhiên cười khẽ, hỏi, “Quân Duyệt mặc đồ trắng thật sự nhìn rất đẹp, phải không?”
Lâm Tín ngạc nhiên, mới ứng một từ, “Phải.”
An Nhiên lại nói, “Cũng có lúc, tôi muốn để cho cậu ấy mặc thử đồ đen, da cậu ấy trắng như vậy, mặc màu đen hẳn cũng sẽ không tồi.”
Lâm Tín lần này dường như không biết nên đáp thế nào cho phải.
Tôi vểnh tai lên, chỉ nghe thấy hắn mạc danh kì diệu phát ra một cái đơn âm cổ quái.
Khẩu khí của An Nhiên, đột nhiên trở nên rất an ủi lòng người.
Anh nói, “Lâm Tín, chúng ta đều biết tính tình của Quân Duyệt.”
Lâm Tín trầm mặc rất lâu, mới nói, “Phải.”
An Nhiên nói, “Cậu là một người thông minh, đáng tiếc, Quân Duyệt không phải.”
Tôi cuối cùng cũng không giả vờ thêm được nữa.
Gập sách lại, dứt khoát ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của Lâm Tín.
Vẻ mặt hắn, đương nhiên thập phần đặc sắc.
Bất quá, hắn nói cho cùng vẫn là một người thông minh.
Rất nhanh, hắn liền biết An Nhiên muốn nghe cái gì.
Lâm Tín hít sâu vài lần, lộ ra thần sắc dứt khoát, “Lão đại, tôi về sau sẽ cẩn thận.”
Mặc dù ngữ khí biểu lộ qua từng từ từng chữ đều có thể so sánh với sự trung thành của kỵ sĩ cổ đại đối với quốc vương, nhưng nói mơ hồ như vậy, đổi lại nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không gật đầu đồng ý.
Nhưng An Nhiên đã hài lòng, để hắn bình bình an an rời đi.
Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, tôi nhìn bóng lưng Lâm Tín biến mất trong tầm mắt, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Đêm qua tôi còn vì hắn mà lòng đầy phẫn hận, suýt nữa thì tự tay đâm mù một con mắt của mình.
Hiện giờ, tôi lại hận không thể bảo An Nhiên hung hăng trừng phạt hắn, chỉnh hắn đến sống không bằng chết.
Vì sao ai An Nhiên cũng có thể buông tha, lại vẫn một mực đối với tôi trừng mắt tất báo?
Giống như tất cả đều là lỗi của tôi vậy.
Tôi dùng móng tay hung hăng cào lên ghế sô pha một chút.
An Nhiên hỏi, “Lại tức giận ai?”
Tôi nói, “Sách này quá sâu, tôi đọc không hiểu.”
“Không hiểu chỗ nào?” An Nhiên đi tới, từ trên cao nhìn xuống, “Tôi chỉ cho cậu.”
Tôi tùy tiện lật một tờ, An Nhiên chỉ quét mắt qua, liền khẽ cười với tôi, giải thích, “Chử tửu luận anh hùng, là tên chương của Tam Quốc, Tào Tháo nắm đại quyền, cư nhiên tha cho Lưu Bị một con đường, kết quả vì vậy mà tự chôn mình xuống đại họa chung thân. Cậu có biết chương này muốn dạy chúng ta đạo lý gì không?”
Nói về đạo lý và sách vở, tôi tuyệt đối thua kém kiến thức mạch lạc rõ ràng của An Nhiên.
Huống chi trong lòng lại đang lo lắng không yên.
Tôi lắc đầu, sắm vai một học sinh loại kém ngu dốt ngoan cố.
An Nhiên lại mỉm cười, thấp giọng giảng giải, “Dạy chúng ta phải có thái độ khôn ngoan, ngàn vạn lần đừng mang lòng dạ đàn bà. Có kẻ thoạt nhìn nhất thời đáng thương, ngươi nếu như thương cảm hắn, chờ một ngày hắn thoát khỏi bàn tay ngươi, dẫn đến cho ngươi biết bao phiền toái, chẳng biết được có thể khiến ngươi đau đầu đến cỡ nào.”
Dứt lời, anh lộ ra bộ mặt thật, ái muội dùng ánh mắt quét lên người tôi từ đầu đến chân, nói, “Quân Duyệt, tôi muốn cậu.”
Tôi muốn cậu, ba chữ này, giữa chúng tôi mà nói chỉ có một loại giải thích.
Tôi hơi ngẩn người, “Hiện tại?”
“Tôi muốn cậu.” An Nhiên nói, “Hiện tại.”
Bình thản ung dung, nhẹ nhàng đơn giản.
Có lẽ An lão đại bất chợt bị chạm đến một dây thần kinh nào đấy, đột nhiên có một chút xung động nam tính, bất quá, tôi biết mục tiêu của anh còn lớn hơn nữa, chính là để tạo áp lực với tôi.
Duy nhất không rõ chính là, tôi cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì lại phải chịu loại sự tình này?
Tôi thở dài.
“An Nhiên,” Tôi nỗ lực ăn nói nhũn nhặn, “Đây là thư phòng, thủ hạ của anh có thể sẽ tiến vào bất cứ lúc nào.”
Anh đáp, “Không sao cả.”
Tôi nói, “Bây giờ là ban ngày.”
Anh đáp, “Tôi thích.”
Tôi nói, “Anh kỳ thực chỉ là muốn giày vò tôi.”
An Nhiên nói, “Đúng, hiếm khi thấy cậu hiểu được.”
Đương nhiên, tôi biết mình không có tư cách đấu với anh.
An đại công tử một đầu ngón tay cũng có thể đem tôi đè bẹp.
Nhưng có đôi khi loại cảm xúc tức giận này khó có thể dùng lý trí để kiểm soát, bằng không sao còn có chuyện giận dữ hướng quan vì hồng nhan?
Tôi không có tư cách để đột nhiên nổi giận, cuối cùng vẫn là khống chế không được tính khí, giận tím mặt mà nhảy dựng lên, cho anh một cái bạt tai.
Ba!
Thanh âm cái tát vang dội trong thư phòng, lớn đến nỗi dọa người ta phải nhảy dựng.
Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Nhìn trên khuôn mặt anh tuấn hung hiểm kia thực sự từ từ hiện lên năm vệt ngón tay, suốt hồi lâu, tôi cư nhiên ngốc đến đáng yêu, còn mở miệng hỏi, “Vì sao anh không tránh?”
Theo thân thủ của anh mà nói, trước khi ngón tay của tôi chạm được đến mặt anh, anh hẳn đã có thể vặn trụ cổ tay tôi, chí ít là nắm đến mức tôi đau muốn chết, lại thuận thế đem tôi áp lên ghế sô pha tùy tâm sở dục, tuyên cáo một vạn lần quyền sở hữu của anh.
Đó mới là hướng phát triển thông thường của nội dung vở kịch.
Anh cười lạnh, “Động thủ rồi, cậu còn giả bộ vô tội?”
Thấy nụ cười của anh, tôi liền có chút lạnh giá trong tâm.
Tôi nghiến răng, “An Nhiên, tôi cũng đã đầu hàng rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Làm người hà tất phải tuyệt tình như thế, không nên làm nhục người ta đến loại nông nỗi này. Tôi lẽ nào không biết?”
An Nhiên hỏi vặn lại, “Cậu biết cái gì?”
Ngữ khí của ác ma cũng vô tội như vậy.
Tôi không thể nhịn được nữa, rống lên với anh, “Hà Quân Duyệt bất quá là một món đồ chơi, bất quá là đồ chơi của anh. Quân Duyệt thiếu gia của ngày trước hiện tại đã là nam kỹ tùy thân của An lão đại! Tôi đã biết rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Dù sao cũng đã mắng ra rồi, nghĩ đến sự trừng phạt kế tiếp nhất định sẽ không phải cái gì thoải mái, đơn giản một lần thống khoái chút đi.
Tôi không thèm đếm xỉa gì nữa, tiếp tục chỉ vào mũi anh, mắng một cái lâm ly tẫn trí, “Tôi không đủ thông minh, anh lại tính là cái khỉ gì? Có bản lĩnh, anh đi mà khi dễ những nhân vật lợi hại ấy, cả ngày gây sức ép với một Hà Quân Duyệt vô quyền vô thế, liền có khoái cảm như vậy, anh biến thái sao? Có phải muốn thượng tôi trước mặt cả bang huynh đệ của anh, anh mới cảm thấy thỏa nguyện hay không? Để tất cả mọi người cùng xem, anh khi nào thì muốn, tôi liền phải thoát y ngay khi ấy để cho anh thượng! Bản thiếu gia không cởi! Dù sao anh cũng thích cường bạo, vậy anh tự lột đi a, động thủ a! Ô…” (…)
Mắng càng về sau càng bi thương, lại dùng tiếng rên rỉ rất mất mặt để kết thúc.
An Nhiên ban đầu bất động như núi, một khi đã động thủ, liền như con báo vồ mồi, bất thình lình bổ nhào tới, đem tôi đè lên ghế sa lông đã từng tra tấn tôi một lần.
Rất đau.
Giống như đã chặt đứt mấy cái xương của tôi.
Không ngoài sở liệu, quần áo bị xuy xả, dây kéo xẹt qua da thịt, nóng rát một trận đau đớn.
An Nhiên lạnh lùng nói, “Quân Duyệt, cậu thực khiến cho người ta không thể nhịn được.”
Anh cướp đoạt lời thoại của tôi, còn nói đến độ so với tôi càng hết cách hơn.
Quần mặc ở nhà màu trắng đang dùng là loại quần chun, rất thuận tiện liền lột xuống.
Cảm giác hạ thể bị không khí lạnh lẽo liếm cắn, khiến sự xâm phạm sắp phát sinh càng trở nên đáng sợ.
Thể lực của An Nhiên và tôi có thể nào tỉ lệ thuận? Bạo lực sử dụng lên đến cực điểm, sau khi bắp đùi bị thuần thục tách ra, đau nhức do dị vật bức bách đâm vào từ phía sau trực tiếp truyền thẳng lên đại não.
“A!” Tôi bị ăn đau liền kêu lên thất thanh, ở bên dưới thân thể nam tính nặng nề giãy dụa nhục nhã.
An Nhiên không thèm quan tâm, tiếp tục đấu đụng bừa bãi.
Theo thể năng và kích thước của anh, không làm với tốc độ chậm, thì ra so với những thời điểm ngày trước càng đáng sợ hơn.
Không còn là thong thả chậm rãi, mang tính làm nhục.
Anh kiệt lực ở nơi sâu nhất đâm vào thêm vài phân, chàng kích đến nỗi tôi ngoại trừ hồn phi phách tán ra, chỉ còn biết đau đớn.
“An Nhiên! An Nhiên, đừng…”
Tôi lại nghe thấy tiếng khóc hỗn độn của mình.
Van cầu rất đáng thương.
“Đừng, rất đau… An Nhiên…”
“An Nhiên, xin anh…”
Tôi không hiểu rõ, đến tận lúc này, còn có cái gì đáng để cầu xin?
Người bị một con hổ cắn lên cổ tay, sau đó nhấm nuốt từng hơi, không nên lại cầu xin lão hổ đại phát từ bi.
Mà mở miệng cầu xin anh, thế nhưng vẫn là tôi.
Vừa khóc vừa cầu, cuối cùng vẫn là tôi không thể tranh khí được.
Rất đau, đau đến cái lý trí gì cũng không còn, giống như tôi ngày đó khi nhìn thấy bàn ủi trên tay anh, sợ đến nỗi ngay cả giọt máu nóng cuối cùng cũng lạnh đi.
“An Nhiên… An Nhiên…” Tôi nức nở gọi tên anh.
Mặc dù anh không phải là An Nhiên của tôi, An Nhiên sẽ vì tôi mà đau lòng kia.
Thế nhưng tôi không tìm được thứ gì khác để có thể nức nở, tôi vốn có thể gọi cha, gọi mẹ, gọi anh hai, thậm chí cả Lâm Tín, nhưng cuối cùng thốt ra miệng vẫn là An Nhiên.
Đây thực sự là một thói quen rất đáng buồn.
Anh đối với tôi như vậy, tôi còn không thay đổi được miệng mình.
Thực đê tiện.
“An Nhiên…” Tôi nghẹn ngào.
Thân thể đau đến nỗi dường như đã nứt ra rồi, anh dùng thịt làm đao, chậm rãi lăng trì tôi, ép ra tất cả mồ hôi lạnh và nước mắt của tôi.
Có lẽ tiếng khóc của tôi đã khiến anh hài lòng một chút, anh thả nhẹ lực độ, bắt đầu nông nông trừu tống.
Đau đớn hơi giảm, tôi tìm về được một chút khí lực, khóc càng lớn hơn, cầu xin anh đại phát từ bi, “An Nhiên, tôi không dám nữa… Anh buông tha tôi…”
An Nhiên cắn môi tôi, cắn thật sự rất mạnh, không ngừng dùng răng kẹp lấy môi tôi kéo xuống, giống như muốn ăn cả tôi, lạnh lùng nói, “Buông tha cậu? Bằng vào mấy lời cậu vừa nói kia, muốn tôi buông tha cậu?”
Anh nói, “Đúng, Hà Quân Duyệt cậu chính là nam kỹ tùy thân của An lão đại tôi.”
Anh nói, “Đúng, tôi bất cứ khi nào muốn, liền có thể thượng cậu.”
Nói đến đây, tâm tình của anh không hề được cứu trợ, tựa hồ còn khiến anh tức giận hơn.
Đâm tôi hung ác như vậy, đau đến nỗi tôi quả thực phải co rụt lại.
Liên tục hơn mười lần xuyên vào vừa sâu vừa hung, mãi đến khi tôi gần như bị chỉnh đến bất tỉnh, anh mới tiếp tục nói, “Cậu nói rất đúng, cậu bất quá là một thứ đồ chơi. Đêm qua tôi nên hảo hảo sử dụng cậu, có người đàn ông nào ngu xuẩn như tôi, có một nam kỹ tùy thân dáng vóc không tồi ở bên người, còn cố nhẫn nhịn, nhẫn đến tận bây giờ? Tôi xứng đáng, cái tát kia của cậu đánh rất tốt, đánh rất đúng rồi.”
Tựa hồ không muốn tôi ngất đi quá sớm, anh lại thả chậm tốc độ, để tôi từ từ hồi một hơi khí.
Sau khi trừu tống vừa nông vừa chậm, thân thể được anh dạy dỗ tiến bộ rất nhiều cư nhiên đã có phản ứng.
Tôi vừa đau lại vừa có cảm giác, bất đắc dĩ mà xót xa, chờ được anh cường hãn đưa lên đến đỉnh.
Nhưng anh đã nhìn ra được, cư nhiên dùng tay khống chế phía trước tôi, giống như đêm hôm qua, đem tôi lộng đau, để tôi không leo lên được đến bước cuối cùng.
“Không… không cần…”
Khốc hình trước sau cùng gia tăng, thực sự quá đáng sợ.
Tôi đứt quãng cầu xin, “An Nhiên… đừng…”
Không hiệu quả.
Anh càng trở nên tàn nhẫn, cố ý cọ xát điểm cực mẫn cảm trong thể nội tôi, khiến tôi mau chóng lên đến cao trào, lại dùng tay tra tấn tôi, cấm không cho tôi giải thoát.
Tôi ở dưới thân anh khóc cầu, bi thương gọi, không ngừng vặn vẹo, giãy dụa.
An Nhiên không chút đếm xỉa tới, thực thi rất kiên quyết.
Lực kéo dài của anh từ nãy đến giờ rất kinh người, lúc này đây, mới là lần đầu tiên phát tiết ra trong chỗ sâu nhất của cơ thể tôi, mà tôi lại không hề có cao trào.
Loại cảm giác này rất thống khổ, tôi cảm thấy mình sắp bị anh lộng tử rồi.
Ánh mắt An Nhiên lại lập lòe thâm trầm, nói, “Quân Duyệt, cũng nên để cậu biết loại tư vị này một chút.”
Anh nói, “Cũng nên để cậu biết cái gì mới là chân chính không thể nhịn được.”
Tôi đã không còn muốn tỉ mỉ suy xét xem anh đến tột cùng vì sao lại nói những lời to tát vớ vẩn như vậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, còn có khoái cảm không thể phát tiết giày vò chưa dứt.
Hung khí sáp nhật trong cơ thể hình như chưa rút ra, rất nhanh lại biến cứng, thuận thế đem khốc hình ban nãy lặp lại một lần.
Mặc dù anh vẫn rất nỗ lực không để cho tôi ngất đi.
Bất quá đến cuối cùng, trước mắt tôi vẫn là tối sầm lại, mất đi tri giác.
Ngày hôm sau tôi thực sự được gặp Lâm Tín, không rời khỏi cửa, gặp ngay trong đại thư phòng của tòa biệt thự.
Sau khi rơi vào trong tay An Nhiên, đây là lần thứ hai đến thư phòng khí khái quá phận này. Khi vào cửa, kìm lòng không đặng lại đảo mắt một vòng lướt qua ghế sô pha dài.
Chất liệu bằng da mềm mại, ngồi lên hẳn là rất thoải mái, ở trong mắt tôi lại chỉ là một thứ khiến người ta phải rùng mình sợ hãi. Mặt đệm rất sạch sẽ, không còn dấu tích hỗn độn trắng hồng do bị tôi làm bẩn ngày đó nữa.
Sở dĩ tôi cảm thấy rất kì quái, là vì tại sao loại cảm giác khiến người ta phải tâm hàn này, vẫn có thể lưu lại trong trí não tôi như thế.
An Nhiên tất nhiên sẽ không lơ là việc để mắt đến tôi, đưa cho tôi một quyển sách thật dày, hướng về phía tôi ung dung hạ lệnh, “Ngồi trên ghế sô pha đọc sách, không được chạy loạn.”
Tiếp nhận lấy, nghiễm nhiên chính là bản Tam Quốc Diễn Nghĩa kia.
Tôi cất giấu ý niệm trong đầu, liếc nhìn anh một cái.
Người này, thực sự là phi thường độc ác.
Tôi không rõ anh làm thế nào mà luôn có thể bình bình đạm đạm xoay ra nhiều loại phương pháp ác độc như vậy.
An Nhiên nói, “Không cần lo lắng, đi đi.”
Còn thêm một câu, “Đọc cho kỹ, cẩn thận tôi kiểm tra cậu.”
Tiềm thức tôi lại nổi lên cảnh giác.
Theo kinh nghiệm mà nói, khi An lão đại nói “cẩn thận”, vậy nhất định phải cẩn thận.
Tôi đành ôm quyển sách đáng ghét, mặc bộ đồ ở nhà màu trắng thuần đáng ghét mà anh thích nhất, ngồi lên ghế sô pha đáng ghét kia.
Chỉ một lát sau, đã có người gõ cửa.
Người đầu tiên đến nhà bàn công việc chính là Lâm Tín.
“Lão đại.”
Nghe thấy tiếng hắn, tôi dời ánh mắt khỏi trang sách, khe khẽ ngẩng lên.
Nhìn không ra Lâm Tín có gì không ổn.
Thần thái rất tự nhiên, hơn nữa còn có phần tự tin.
Sau lần gặp thứ ba, tôi phát hiện ra hắn thực sự khác rất nhiều so với trước đây, ít nhất là cách ăn mặc đã cải biến rất nhiều, mỗi lần đều là mặc tây trang thẳng thớm, dường như thực sự đã trở thành một vị công tử văn nhã đứng đắn.
Những ý niệm hoang đường nhiều vô số kể mà ngày trước tôi đã từng rất thích kia, cách ăn mặc kỳ quái như tiền vệ, đều đã không cánh mà bay.
Lâm Tín đứng cách một chiếc bàn lớn, cùng An Nhiên nghiêm túc báo cáo chuyện trong bang. Tôi ngồi ở một bên, nhớ tới đoạn phim đã chứng kiến đêm qua, nhịn không được liền đánh giá hạ bộ dưới quần tây của hắn.
Hoảng sợ phát hiện ra tiếng nói chuyện đã đột ngột ngừng lại, mới phát giác tất cả ánh mắt đều đã chuyển đến mặt tôi.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu có chuyện muốn hỏi?”
Lâm Tín cũng nhìn tôi.
Tôi có thể hỏi cái gì? Lâm Tín, hôm qua tôi xem được một bộ phim kích thích, rất muốn nghiệm chứng một chút xem cậu có phải là diễn viên trong đó hay không, phiền cậu cởi áo tháo thắt lưng ra để thỏa mãn một cái hiếu kỳ của tôi?
Tôi lắc đầu, tiếp tục giả vờ đọc sách.
Nghe thấy tiếng An Nhiên cười khẽ, hỏi, “Quân Duyệt mặc đồ trắng thật sự nhìn rất đẹp, phải không?”
Lâm Tín ngạc nhiên, mới ứng một từ, “Phải.”
An Nhiên lại nói, “Cũng có lúc, tôi muốn để cho cậu ấy mặc thử đồ đen, da cậu ấy trắng như vậy, mặc màu đen hẳn cũng sẽ không tồi.”
Lâm Tín lần này dường như không biết nên đáp thế nào cho phải.
Tôi vểnh tai lên, chỉ nghe thấy hắn mạc danh kì diệu phát ra một cái đơn âm cổ quái.
Khẩu khí của An Nhiên, đột nhiên trở nên rất an ủi lòng người.
Anh nói, “Lâm Tín, chúng ta đều biết tính tình của Quân Duyệt.”
Lâm Tín trầm mặc rất lâu, mới nói, “Phải.”
An Nhiên nói, “Cậu là một người thông minh, đáng tiếc, Quân Duyệt không phải.”
Tôi cuối cùng cũng không giả vờ thêm được nữa.
Gập sách lại, dứt khoát ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của Lâm Tín.
Vẻ mặt hắn, đương nhiên thập phần đặc sắc.
Bất quá, hắn nói cho cùng vẫn là một người thông minh.
Rất nhanh, hắn liền biết An Nhiên muốn nghe cái gì.
Lâm Tín hít sâu vài lần, lộ ra thần sắc dứt khoát, “Lão đại, tôi về sau sẽ cẩn thận.”
Mặc dù ngữ khí biểu lộ qua từng từ từng chữ đều có thể so sánh với sự trung thành của kỵ sĩ cổ đại đối với quốc vương, nhưng nói mơ hồ như vậy, đổi lại nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không gật đầu đồng ý.
Nhưng An Nhiên đã hài lòng, để hắn bình bình an an rời đi.
Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, tôi nhìn bóng lưng Lâm Tín biến mất trong tầm mắt, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Đêm qua tôi còn vì hắn mà lòng đầy phẫn hận, suýt nữa thì tự tay đâm mù một con mắt của mình.
Hiện giờ, tôi lại hận không thể bảo An Nhiên hung hăng trừng phạt hắn, chỉnh hắn đến sống không bằng chết.
Vì sao ai An Nhiên cũng có thể buông tha, lại vẫn một mực đối với tôi trừng mắt tất báo?
Giống như tất cả đều là lỗi của tôi vậy.
Tôi dùng móng tay hung hăng cào lên ghế sô pha một chút.
An Nhiên hỏi, “Lại tức giận ai?”
Tôi nói, “Sách này quá sâu, tôi đọc không hiểu.”
“Không hiểu chỗ nào?” An Nhiên đi tới, từ trên cao nhìn xuống, “Tôi chỉ cho cậu.”
Tôi tùy tiện lật một tờ, An Nhiên chỉ quét mắt qua, liền khẽ cười với tôi, giải thích, “Chử tửu luận anh hùng, là tên chương của Tam Quốc, Tào Tháo nắm đại quyền, cư nhiên tha cho Lưu Bị một con đường, kết quả vì vậy mà tự chôn mình xuống đại họa chung thân. Cậu có biết chương này muốn dạy chúng ta đạo lý gì không?”
Nói về đạo lý và sách vở, tôi tuyệt đối thua kém kiến thức mạch lạc rõ ràng của An Nhiên.
Huống chi trong lòng lại đang lo lắng không yên.
Tôi lắc đầu, sắm vai một học sinh loại kém ngu dốt ngoan cố.
An Nhiên lại mỉm cười, thấp giọng giảng giải, “Dạy chúng ta phải có thái độ khôn ngoan, ngàn vạn lần đừng mang lòng dạ đàn bà. Có kẻ thoạt nhìn nhất thời đáng thương, ngươi nếu như thương cảm hắn, chờ một ngày hắn thoát khỏi bàn tay ngươi, dẫn đến cho ngươi biết bao phiền toái, chẳng biết được có thể khiến ngươi đau đầu đến cỡ nào.”
Dứt lời, anh lộ ra bộ mặt thật, ái muội dùng ánh mắt quét lên người tôi từ đầu đến chân, nói, “Quân Duyệt, tôi muốn cậu.”
Tôi muốn cậu, ba chữ này, giữa chúng tôi mà nói chỉ có một loại giải thích.
Tôi hơi ngẩn người, “Hiện tại?”
“Tôi muốn cậu.” An Nhiên nói, “Hiện tại.”
Bình thản ung dung, nhẹ nhàng đơn giản.
Có lẽ An lão đại bất chợt bị chạm đến một dây thần kinh nào đấy, đột nhiên có một chút xung động nam tính, bất quá, tôi biết mục tiêu của anh còn lớn hơn nữa, chính là để tạo áp lực với tôi.
Duy nhất không rõ chính là, tôi cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì lại phải chịu loại sự tình này?
Tôi thở dài.
“An Nhiên,” Tôi nỗ lực ăn nói nhũn nhặn, “Đây là thư phòng, thủ hạ của anh có thể sẽ tiến vào bất cứ lúc nào.”
Anh đáp, “Không sao cả.”
Tôi nói, “Bây giờ là ban ngày.”
Anh đáp, “Tôi thích.”
Tôi nói, “Anh kỳ thực chỉ là muốn giày vò tôi.”
An Nhiên nói, “Đúng, hiếm khi thấy cậu hiểu được.”
Đương nhiên, tôi biết mình không có tư cách đấu với anh.
An đại công tử một đầu ngón tay cũng có thể đem tôi đè bẹp.
Nhưng có đôi khi loại cảm xúc tức giận này khó có thể dùng lý trí để kiểm soát, bằng không sao còn có chuyện giận dữ hướng quan vì hồng nhan?
Tôi không có tư cách để đột nhiên nổi giận, cuối cùng vẫn là khống chế không được tính khí, giận tím mặt mà nhảy dựng lên, cho anh một cái bạt tai.
Ba!
Thanh âm cái tát vang dội trong thư phòng, lớn đến nỗi dọa người ta phải nhảy dựng.
Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Nhìn trên khuôn mặt anh tuấn hung hiểm kia thực sự từ từ hiện lên năm vệt ngón tay, suốt hồi lâu, tôi cư nhiên ngốc đến đáng yêu, còn mở miệng hỏi, “Vì sao anh không tránh?”
Theo thân thủ của anh mà nói, trước khi ngón tay của tôi chạm được đến mặt anh, anh hẳn đã có thể vặn trụ cổ tay tôi, chí ít là nắm đến mức tôi đau muốn chết, lại thuận thế đem tôi áp lên ghế sô pha tùy tâm sở dục, tuyên cáo một vạn lần quyền sở hữu của anh.
Đó mới là hướng phát triển thông thường của nội dung vở kịch.
Anh cười lạnh, “Động thủ rồi, cậu còn giả bộ vô tội?”
Thấy nụ cười của anh, tôi liền có chút lạnh giá trong tâm.
Tôi nghiến răng, “An Nhiên, tôi cũng đã đầu hàng rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Làm người hà tất phải tuyệt tình như thế, không nên làm nhục người ta đến loại nông nỗi này. Tôi lẽ nào không biết?”
An Nhiên hỏi vặn lại, “Cậu biết cái gì?”
Ngữ khí của ác ma cũng vô tội như vậy.
Tôi không thể nhịn được nữa, rống lên với anh, “Hà Quân Duyệt bất quá là một món đồ chơi, bất quá là đồ chơi của anh. Quân Duyệt thiếu gia của ngày trước hiện tại đã là nam kỹ tùy thân của An lão đại! Tôi đã biết rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Dù sao cũng đã mắng ra rồi, nghĩ đến sự trừng phạt kế tiếp nhất định sẽ không phải cái gì thoải mái, đơn giản một lần thống khoái chút đi.
Tôi không thèm đếm xỉa gì nữa, tiếp tục chỉ vào mũi anh, mắng một cái lâm ly tẫn trí, “Tôi không đủ thông minh, anh lại tính là cái khỉ gì? Có bản lĩnh, anh đi mà khi dễ những nhân vật lợi hại ấy, cả ngày gây sức ép với một Hà Quân Duyệt vô quyền vô thế, liền có khoái cảm như vậy, anh biến thái sao? Có phải muốn thượng tôi trước mặt cả bang huynh đệ của anh, anh mới cảm thấy thỏa nguyện hay không? Để tất cả mọi người cùng xem, anh khi nào thì muốn, tôi liền phải thoát y ngay khi ấy để cho anh thượng! Bản thiếu gia không cởi! Dù sao anh cũng thích cường bạo, vậy anh tự lột đi a, động thủ a! Ô…” (…)
Mắng càng về sau càng bi thương, lại dùng tiếng rên rỉ rất mất mặt để kết thúc.
An Nhiên ban đầu bất động như núi, một khi đã động thủ, liền như con báo vồ mồi, bất thình lình bổ nhào tới, đem tôi đè lên ghế sa lông đã từng tra tấn tôi một lần.
Rất đau.
Giống như đã chặt đứt mấy cái xương của tôi.
Không ngoài sở liệu, quần áo bị xuy xả, dây kéo xẹt qua da thịt, nóng rát một trận đau đớn.
An Nhiên lạnh lùng nói, “Quân Duyệt, cậu thực khiến cho người ta không thể nhịn được.”
Anh cướp đoạt lời thoại của tôi, còn nói đến độ so với tôi càng hết cách hơn.
Quần mặc ở nhà màu trắng đang dùng là loại quần chun, rất thuận tiện liền lột xuống.
Cảm giác hạ thể bị không khí lạnh lẽo liếm cắn, khiến sự xâm phạm sắp phát sinh càng trở nên đáng sợ.
Thể lực của An Nhiên và tôi có thể nào tỉ lệ thuận? Bạo lực sử dụng lên đến cực điểm, sau khi bắp đùi bị thuần thục tách ra, đau nhức do dị vật bức bách đâm vào từ phía sau trực tiếp truyền thẳng lên đại não.
“A!” Tôi bị ăn đau liền kêu lên thất thanh, ở bên dưới thân thể nam tính nặng nề giãy dụa nhục nhã.
An Nhiên không thèm quan tâm, tiếp tục đấu đụng bừa bãi.
Theo thể năng và kích thước của anh, không làm với tốc độ chậm, thì ra so với những thời điểm ngày trước càng đáng sợ hơn.
Không còn là thong thả chậm rãi, mang tính làm nhục.
Anh kiệt lực ở nơi sâu nhất đâm vào thêm vài phân, chàng kích đến nỗi tôi ngoại trừ hồn phi phách tán ra, chỉ còn biết đau đớn.
“An Nhiên! An Nhiên, đừng…”
Tôi lại nghe thấy tiếng khóc hỗn độn của mình.
Van cầu rất đáng thương.
“Đừng, rất đau… An Nhiên…”
“An Nhiên, xin anh…”
Tôi không hiểu rõ, đến tận lúc này, còn có cái gì đáng để cầu xin?
Người bị một con hổ cắn lên cổ tay, sau đó nhấm nuốt từng hơi, không nên lại cầu xin lão hổ đại phát từ bi.
Mà mở miệng cầu xin anh, thế nhưng vẫn là tôi.
Vừa khóc vừa cầu, cuối cùng vẫn là tôi không thể tranh khí được.
Rất đau, đau đến cái lý trí gì cũng không còn, giống như tôi ngày đó khi nhìn thấy bàn ủi trên tay anh, sợ đến nỗi ngay cả giọt máu nóng cuối cùng cũng lạnh đi.
“An Nhiên… An Nhiên…” Tôi nức nở gọi tên anh.
Mặc dù anh không phải là An Nhiên của tôi, An Nhiên sẽ vì tôi mà đau lòng kia.
Thế nhưng tôi không tìm được thứ gì khác để có thể nức nở, tôi vốn có thể gọi cha, gọi mẹ, gọi anh hai, thậm chí cả Lâm Tín, nhưng cuối cùng thốt ra miệng vẫn là An Nhiên.
Đây thực sự là một thói quen rất đáng buồn.
Anh đối với tôi như vậy, tôi còn không thay đổi được miệng mình.
Thực đê tiện.
“An Nhiên…” Tôi nghẹn ngào.
Thân thể đau đến nỗi dường như đã nứt ra rồi, anh dùng thịt làm đao, chậm rãi lăng trì tôi, ép ra tất cả mồ hôi lạnh và nước mắt của tôi.
Có lẽ tiếng khóc của tôi đã khiến anh hài lòng một chút, anh thả nhẹ lực độ, bắt đầu nông nông trừu tống.
Đau đớn hơi giảm, tôi tìm về được một chút khí lực, khóc càng lớn hơn, cầu xin anh đại phát từ bi, “An Nhiên, tôi không dám nữa… Anh buông tha tôi…”
An Nhiên cắn môi tôi, cắn thật sự rất mạnh, không ngừng dùng răng kẹp lấy môi tôi kéo xuống, giống như muốn ăn cả tôi, lạnh lùng nói, “Buông tha cậu? Bằng vào mấy lời cậu vừa nói kia, muốn tôi buông tha cậu?”
Anh nói, “Đúng, Hà Quân Duyệt cậu chính là nam kỹ tùy thân của An lão đại tôi.”
Anh nói, “Đúng, tôi bất cứ khi nào muốn, liền có thể thượng cậu.”
Nói đến đây, tâm tình của anh không hề được cứu trợ, tựa hồ còn khiến anh tức giận hơn.
Đâm tôi hung ác như vậy, đau đến nỗi tôi quả thực phải co rụt lại.
Liên tục hơn mười lần xuyên vào vừa sâu vừa hung, mãi đến khi tôi gần như bị chỉnh đến bất tỉnh, anh mới tiếp tục nói, “Cậu nói rất đúng, cậu bất quá là một thứ đồ chơi. Đêm qua tôi nên hảo hảo sử dụng cậu, có người đàn ông nào ngu xuẩn như tôi, có một nam kỹ tùy thân dáng vóc không tồi ở bên người, còn cố nhẫn nhịn, nhẫn đến tận bây giờ? Tôi xứng đáng, cái tát kia của cậu đánh rất tốt, đánh rất đúng rồi.”
Tựa hồ không muốn tôi ngất đi quá sớm, anh lại thả chậm tốc độ, để tôi từ từ hồi một hơi khí.
Sau khi trừu tống vừa nông vừa chậm, thân thể được anh dạy dỗ tiến bộ rất nhiều cư nhiên đã có phản ứng.
Tôi vừa đau lại vừa có cảm giác, bất đắc dĩ mà xót xa, chờ được anh cường hãn đưa lên đến đỉnh.
Nhưng anh đã nhìn ra được, cư nhiên dùng tay khống chế phía trước tôi, giống như đêm hôm qua, đem tôi lộng đau, để tôi không leo lên được đến bước cuối cùng.
“Không… không cần…”
Khốc hình trước sau cùng gia tăng, thực sự quá đáng sợ.
Tôi đứt quãng cầu xin, “An Nhiên… đừng…”
Không hiệu quả.
Anh càng trở nên tàn nhẫn, cố ý cọ xát điểm cực mẫn cảm trong thể nội tôi, khiến tôi mau chóng lên đến cao trào, lại dùng tay tra tấn tôi, cấm không cho tôi giải thoát.
Tôi ở dưới thân anh khóc cầu, bi thương gọi, không ngừng vặn vẹo, giãy dụa.
An Nhiên không chút đếm xỉa tới, thực thi rất kiên quyết.
Lực kéo dài của anh từ nãy đến giờ rất kinh người, lúc này đây, mới là lần đầu tiên phát tiết ra trong chỗ sâu nhất của cơ thể tôi, mà tôi lại không hề có cao trào.
Loại cảm giác này rất thống khổ, tôi cảm thấy mình sắp bị anh lộng tử rồi.
Ánh mắt An Nhiên lại lập lòe thâm trầm, nói, “Quân Duyệt, cũng nên để cậu biết loại tư vị này một chút.”
Anh nói, “Cũng nên để cậu biết cái gì mới là chân chính không thể nhịn được.”
Tôi đã không còn muốn tỉ mỉ suy xét xem anh đến tột cùng vì sao lại nói những lời to tát vớ vẩn như vậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, còn có khoái cảm không thể phát tiết giày vò chưa dứt.
Hung khí sáp nhật trong cơ thể hình như chưa rút ra, rất nhanh lại biến cứng, thuận thế đem khốc hình ban nãy lặp lại một lần.
Mặc dù anh vẫn rất nỗ lực không để cho tôi ngất đi.
Bất quá đến cuối cùng, trước mắt tôi vẫn là tối sầm lại, mất đi tri giác.
Tác giả :
Phong Lộng