Tình Phi Đắc Dĩ
Chương 9: Bậc thầy nấu lẩu
Harry vui vẻ một lần nữa sắp xếp bàn cờ: “Chơi tiếp ván nữa.”
Snape lại phân tâm, thay vì đánh cờ, y lại không thể tự chủ càng ngắm nhìn biểu tình của Daniel nhiều hơn, bộ dáng trầm tư nhíu đôi mi lại, khi tính kế cạm bẫy gì thì ánh mắt lại lóe sáng, quân cờ bị ăn mất thì bộ dáng vô cùng ảo não, còn khi tiến công thành công lập tức sẽ vô cùng phấn chấn.
“Tôi thắng!” Harry nhảy dựng lên, lớn tiếng hoan hô.
Snape lúc này mới phát hiện kỵ sĩ của đối phương đã chạy tới trước mặt quốc vương phe mình, a?
“Thế nào thế nào? Tiềm lực của tôi thực xuất sắc đi!” Harry tươi cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ngu ngốc. Snape trợn mắt.
“Loáng một cái đã qua một ngày rồi.” Harry nhìn đồng hồ treo tường, đứng lên: “Anh không có việc gì thì chúng ta đi siêu thị đi? Mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn được không?”
Snape ngẩn ra, trừ bỏ nấu độc dược, đối với y mà nói thời gian chưa bao giờ trôi qua nhanh như vậy.
“Được không?” Harry xác nhận lại ý kiến của đối phương.
“Tùy tiện.” Snape nói.
Harry cười cười, Allen nói tùy tiện ý bảo chính là có thể nga, nếu không Allen nhất định sẽ một mực cự tuyệt.
Nửa giờ sau, trong siêu thị.
“Mua một cái nồi điện được không?” Harry đề nghị, dùng pháp thuật nhiều quá cũng bất tiện.
“Tùy tiện.”
“Tối nay ăn lẩu nhé.”
“Tùy tiện.”
“Anh thích ăn thịt gì?”
“Tùy tiện.”
Harry bất đắc dĩ le lưỡi, tay trái cầm một hợp thịt cừu đông lạnh, tay phải cầm một hộp thịt ba rọi: “Chọn một cái.”
Snape đờ đẫn cầm lấy hộp thịt dê ném vào xe đẩy.
Nấm hương với nấm đông cô, cải trắng với bông cải xanh, đậu hủ đông lạnh với đậu hủ tươi, ngó sen với nấm mèo, Harry mỗi lần đều lấy một phần để cho người nào đó có vốn ngôn ngữ nghèo nàn lựa chọn.
Snape có khi chọn một cái, có khi chọn cả hai, đột nhiên, y nhớ ra một chuyện: “Ngươi thích cái gì?”
Harry dừng lại, một lát sau nói: “Tôi không kiêng ăn.”
“Không kiên ăn cùng thích cái gì không có liên quan.” Snape lạnh lùng nói, không thích bị trả lời cho có lệ.
Harry vò đầu, phụ đẩy xe tươi cười: “Thế đi mua nào?”
Snape hối hận, trước mặt y là một kệ hàng chất đầy khoai tây chiên và chocolate, tất cả đều là đồ ăn vặt! Toàn bộ đều là đồ ăn vặt không có lợi!
“Anh thích vị thịt nướng lạt hay cay?” Harry giơ lên một bịch khoai tây chiên.
Snape cứng ngắc lắc đầu.
“Anh nhất định chưa từng ăn.” Harry khẳng định như chém đinh chặt sắt.
Snape đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Sở thích ấu trĩ.”
Harry đột nhiên áp sát tới: “Đương nhiên, tôi chính là vị thành niên nha.” Harry cười ha hả, thuận tiện ném toàn bộ đống khoai tây chiên, bánh bích quy và chocolate vào xe đẩy.
Sắc mặt Snape có chút khó coi, nhưng cũng không ném mớ này ra.
Harry lại càng vui vẻ đẩy xe hàng qua hướng khác, còn ngoắc tay: “Anh xem anh mặc đồ thật ấu trĩ nga, còn nói tôi nữa, đi thôi, đi đổi quần áo khác.”
Áo len của trẻ con, sử dụng thần chú nới rộng nhưng vẫn là hình thức của trẻ con, mặc ở trên người Snape, kết hợp với gương mặt nhạt nhẽo kia quả thực rất kỳ quái.
“Daniel!” Snape phẫn nộ gầm nhẹ.
Harry quay đầu lại mỉm cười tươi rói.
Snape lập tức cảm thấy buồn bực. Xem xem bộ dáng mình còn chút tiền đồ nào không! Snape tự mắng mình.
Harry thử thăm dò Allen một chút. Thường ngày khi cậu ở cùng với bạn bè cũng vậy, một khi phát hiện không thích hợp sẽ lập tức chui vào lớp vỏ cứng của mình, thói quen của cậu chính là hùa theo ý thích của người khác, cậu không muốn làm chính mình khác biệt với mọi người, nhưng buồn cười chính là cho dù cậu có nương theo thế nào thì trong mắt mọi người cậu thủy chung vẫn luôn khác biệt.
Bản chất của Allen lại hoàn toàn tương đồng với mình, Harry không ngờ có thể gặp được một người ăn ý như vậy, bọn họ có thể thích những thứ khác nhau, nhưng vẫn có thể hiểu được nhau, cậu biết cái gì không nên nói, cái gì có thể trêu chọc, cho dù là nhìn vào có vẻ càn rỡ.
Tiềm thức nói với cậu, Allen sẽ không thực sự tức giận, tựa như hiện tại, gương mặt đen thui nhưng vẫn đi theo một bên xe đẩy.
Rõ ràng so với Ron có vẻ càng khó ở chung hơn, nhưng sự thật khi đứng bên cạnh nhau lại không hề gây ra chút áp lực nào.
Harry cầm lấy một cái áo khoác màu lam đặt lên người nam nhân nhắm thử: “Thử xem?”
Hai hàng chân mày Snape nhíu vào một chỗ.
“Màu đen cũng đẹp.” Harry cầm lấy một cái khác: “Anh xem cái nào được hơn?”
Snape dùng sức túm lấy cái áo khoác màu đen thở hồng hộc tiến vào phòng thử đồ.
Harry ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất cười ha hả, Allen thật sự rất đáng yêu.
Snape tiến vào phòng thử đồ liền cới áo len ra, Daniel chết tiệt! Y càng tức giận chính mình hơn, đối với Daniel mặt dầy hoàn toàn không có biện pháp đối phó, Snape nói thầm, sao lại có người có da mặt dày như vậy?
Áo khoác rất nhẹ, so với áo len thì mỏng hơn, Snape mặc vào cảm thấy cũng tạm được, tuy rằng kém hơn trường bào, nhìn vào mặt gương, Snape thấy sắc mặt mình gầy gò vàng như nến, thật khó xem.
Snape chán ghét chính mình, đẩy cửa đi ra, sắc mặt gần như đồng bộ với chiếc áo khoác.
“Rất hợp.” Harry nâng hai tay lên tỏ vẻ thích thú.
“Âm u giống nhau.” Giọng nói Snape lạnh như băng.
“Sao có thể chứ?” Harry kéo bạn đồng hành tới trước tấm gương đặt bên ngoài: “Anh nhìn này, rất vừa vặn, tôi lùn hơn anh nửa cái đầu mặc vào nhất định sẽ không được…….phong cách rất hoạt bát nha, đây là loại khí chất rất tao nhã, tôi cá không ai mặc được như vậy.” Lời nói Harry rất chân thành, trong ánh mắt còn lộ ra quang mang, tỏ vẻ lời nói của mình đều là thật.
Lo lắng trong mắt Snape dần tản đi: “Thật sao?” Y lầm bầm lầu bầu.
“Nhất định.” Harry đảm bảo.
Snape hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Harry vẫn đứng yên.
“Ta đói bụng.” Snape đi phía trước quăng lại một câu.
Harry lập tức vội vàng đuổi theo: “Chúng ta đi tính tiền đi!”
Trên đường về nhà, Harry càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình,mấy ai mang một đống túi nhựa còn có thể bước đi tao nhã lại nhanh như bay như vậy a? Người trước mắt chính là một.
Allen thật sự là một người thần kỳ.
Lại nói tiếp, sao trước kia mình không hề chú ý tới người này a? Harry suy nghĩ, dù nói thế nào thì khi cậu nhập học vào năm đầu tiên thì Allen hẳn cũng còn ở trường đi, nếu lúc đó có thể quen biết Allen thì tốt biết bao.
Bất quá, hiện tại cũng không muộn.
Hẻm Bàn Xoay, phòng khách.
“Cũng may anh không ngắt nguồn điện.” Harry bỏ thêm gia vị vào nồi: “Như vậy chúng ta có thể vừa đun nóng vừa ăn.”
Snape cầm dao nhỏ hổ trợ, không biết nấu này nọ, nhưng cắt nguyên liệu thì y biết.
Harry quay đầu lại trừng mắt: “Allen……”
Snape nâng mi lên.
“Anh thật thú vị.” Harry đổi từ đáng yêu đi, cậu nhịn không được ôm lấy bả vai Allen cười phá lên.
Đậu hủ được cắt thành từng khối từng khối, hình dạng kích thước giống hệt nhau.
Ngó sen cũng được cắt thành từng khúc, độ dài cũng hoàn toàn không sai lệch một li.
Nấm hương cắt mảnh, hình dạng như cánh quạt.
Thịt dê là từng cuộn, tựa như mớ cuộn uốn óc trong tiệm, hình cung vô cùng hoàn mỹ.
Thần kỳ nhất chính là, khoai tây được cắt thành hình tứ giác, có góc vuông rõ ràng.
Cánh tay cầm dao của Snape run lên một chút, bị thân cận làm y có chút không được tự nhiên, cũng làm y xem nhẹ ngôn từ của Daniel, y cứng còng cả người.
Harry thối lui ra một chút khoảng cách: “Allen, tương lai anh nhất định sẽ trở thành một đại sư độc dược rất giỏi.”
Hai lỗ tai Snape đỏ bừng, y quay đầu qua một bên: “Ăn đi.”
Harry lập tức dồn nhiệt tình vào thức ăn.
Snape yên lặng gắp thức ăn vào miệng, trong dĩa còn có loại nước sốt Daniel đặc biệt pha chế, là loại y thích nhất trong số nước sốt nếm thử hôm qua. Daniel là người rất cẩn thận.
Rõ ràng nhỏ hơn y nhiều, nhưng toàn bộ đều là Daniel chăm sóc y. Snape nhất thời cảm thấy thực thất bại.
“Bỏng lưỡi sao?” Harry nghiêng đầu.
“Không có……….” Snape rầu rĩ trả lời: “……..rất vừa ăn.”
Harry ngoác miệng cười, có được lời khen ngợi từ miệng Allen thật sự không dễ.
Snape lườm qua, bổ sung: “Ngươi đủ tư cách là một con gia tinh nuôi trong nhà.”
“Tôi không nghe thấy gì cả.” Harry chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng hớn hở gắp nấm hương hình dạng chỉnh tề trong nồi lẩu: “À, đúng rồi, ngày mai phải đi Hẻm Xéo đổi tiền, tiền Muggle của tôi sài hết rồi.”
Snape cơ bản không có tiền Muggle, số tiền trong người cũng toàn là Galleons.
“Không muốn đi sao?” Snaoe nghe ra được chút buồn bực trong giọng nói đối phương.
Harry cười gượng, khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi tới Gringotts xong sẽ về ngay, chỉ là tôi không thích thế giới pháp thuật hiện giờ.”
Snape nhớ tới cuộc chiến hiện tại, Chúa Tể Hắc Ám cùng với thế lực của Dumbledore đang đối đầu nhau, y đột nhiên nhớ tới vài ngày nữa mình cũng nên tới gặp Chúa Tể Hắc Ám: “Bởi vì người kia?” Snape có chút do dự hỏi.
Harry cả kinh, sau đó suy nghĩ lại, Allen cũng xem 《 nhật báo tiên tri 》, với tư duy của Allen rất có thể sẽ suy đoán ra chuyện Chúa Tể Hắc Ám hồi sinh có thể là chuyện thật.
“Không sai biệt lắm.” Harry nhún vai, bởi vì dấu tên nên cậu nói có chút mơ hồ: “Tôi nhất định là người tên kia ghét nhất.” Nhớ lại những chuyện xảy ra trong các năm học, Harry cúi đầu cười khổ: “Kỳ thật lúc trước tôi nói hai năm sau có thể đến giúp anh có lẽ là quá khoác lác, không chừng đến khi đó tôi đã chết mất rồi.”
Snape khiếp sợ, người ghét nhất………… Daniel có xuất thân từ Muggle? Y quả thật đã quá ngu ngốc, nếu không phải xuất thân từ gia đình Muggle sao có thể thuần thục cuộc sống ở giới Muggle như vậy.
Chúa Tể Hắc Ám tôn sùng thuyết thống thuần chủng, cực kỳ chán ghét Muggle.
Snape cũng không thích Muggle, nhưng đối với phù thủy xuất thân Muggle, như Lily cũng xuất thân từ Muggle, nhưng y không chán ghét Lily.
Nếu Daniel cũng có xuất thân Muggle, y……….cũng không chán ghét cậu.
Chúa Tể Hắc Ám sát hại những phù thủy xuất thân Muggle, Snape biết, nhưng với y mà nói chuyện đó không có gì quan trọng, y tới nơi đó chính là hi vọng tài năng của mình được phát huy, kẻ thắng làm vua chính là quy tắc của Slytherin, không có thực lực thì không thể sống sót, không thể trách được ai.
Nhưng hiện tại, Snape đột nhiên có suy nghĩ không muốn đi tới cuộc hẹn.
Nếu có một ngày người Chúa Tể Hắc Ám muốn giết chính là Daniel, y có thể bình tĩnh đứng một bên yên lặng thưởng thức không?
Không, y làm không được.
Daniel là người chân chính hiểu được y, tán thưởng y, ca ngợi y.
“Sẽ không.” Snape hơi ngẩng mặt lên: “Ngươi sẽ tốt.”
“Chỉ hi vọng như vậy.” Harry mỉm cười yếu ớt chấm dứt đoạn đối thoại này.
Ăn cơm chiều xong, Harry chui vào phòng tắm ngâm mình một hơi, cậu biết có một số việc không thể trốn tránh được, Chúa Tể Hắc Ám không thể bỏ qua cậu, dùng sức vỗ mặt mình, Harry tự khuyến khích chính mình, cố lên, Harry.
Từ phòng tắm ra, Harry liền nhìn thấy trên bàn có một ít bảng Anh.
Snape ôm áo ngủ đi thẳng vào phòng tắm: “Không thích thì đừng đi.” Y vừa rồi độn thổ đi Gringotts, dùng tốc độ nhanh nhất đổi toàn bộ tiền trong tay thành bảng Anh, sau đó vội vàng độn thổ trở về.
Trong lòng Harry vô cùng ấm áp, Allen khi còn bé và hiện tại rất giống nhau, người trước đó vì cậu mà chuẩn bị bữa sáng từ rất sớm, người hiện tại thì đặc biệt tới Gringotts đổi tiền.
Một người miệng lưỡi cay độc nhưng tâm đậu hủ……… là một người tốt.
Hoàn
Snape lại phân tâm, thay vì đánh cờ, y lại không thể tự chủ càng ngắm nhìn biểu tình của Daniel nhiều hơn, bộ dáng trầm tư nhíu đôi mi lại, khi tính kế cạm bẫy gì thì ánh mắt lại lóe sáng, quân cờ bị ăn mất thì bộ dáng vô cùng ảo não, còn khi tiến công thành công lập tức sẽ vô cùng phấn chấn.
“Tôi thắng!” Harry nhảy dựng lên, lớn tiếng hoan hô.
Snape lúc này mới phát hiện kỵ sĩ của đối phương đã chạy tới trước mặt quốc vương phe mình, a?
“Thế nào thế nào? Tiềm lực của tôi thực xuất sắc đi!” Harry tươi cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ngu ngốc. Snape trợn mắt.
“Loáng một cái đã qua một ngày rồi.” Harry nhìn đồng hồ treo tường, đứng lên: “Anh không có việc gì thì chúng ta đi siêu thị đi? Mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn được không?”
Snape ngẩn ra, trừ bỏ nấu độc dược, đối với y mà nói thời gian chưa bao giờ trôi qua nhanh như vậy.
“Được không?” Harry xác nhận lại ý kiến của đối phương.
“Tùy tiện.” Snape nói.
Harry cười cười, Allen nói tùy tiện ý bảo chính là có thể nga, nếu không Allen nhất định sẽ một mực cự tuyệt.
Nửa giờ sau, trong siêu thị.
“Mua một cái nồi điện được không?” Harry đề nghị, dùng pháp thuật nhiều quá cũng bất tiện.
“Tùy tiện.”
“Tối nay ăn lẩu nhé.”
“Tùy tiện.”
“Anh thích ăn thịt gì?”
“Tùy tiện.”
Harry bất đắc dĩ le lưỡi, tay trái cầm một hợp thịt cừu đông lạnh, tay phải cầm một hộp thịt ba rọi: “Chọn một cái.”
Snape đờ đẫn cầm lấy hộp thịt dê ném vào xe đẩy.
Nấm hương với nấm đông cô, cải trắng với bông cải xanh, đậu hủ đông lạnh với đậu hủ tươi, ngó sen với nấm mèo, Harry mỗi lần đều lấy một phần để cho người nào đó có vốn ngôn ngữ nghèo nàn lựa chọn.
Snape có khi chọn một cái, có khi chọn cả hai, đột nhiên, y nhớ ra một chuyện: “Ngươi thích cái gì?”
Harry dừng lại, một lát sau nói: “Tôi không kiêng ăn.”
“Không kiên ăn cùng thích cái gì không có liên quan.” Snape lạnh lùng nói, không thích bị trả lời cho có lệ.
Harry vò đầu, phụ đẩy xe tươi cười: “Thế đi mua nào?”
Snape hối hận, trước mặt y là một kệ hàng chất đầy khoai tây chiên và chocolate, tất cả đều là đồ ăn vặt! Toàn bộ đều là đồ ăn vặt không có lợi!
“Anh thích vị thịt nướng lạt hay cay?” Harry giơ lên một bịch khoai tây chiên.
Snape cứng ngắc lắc đầu.
“Anh nhất định chưa từng ăn.” Harry khẳng định như chém đinh chặt sắt.
Snape đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Sở thích ấu trĩ.”
Harry đột nhiên áp sát tới: “Đương nhiên, tôi chính là vị thành niên nha.” Harry cười ha hả, thuận tiện ném toàn bộ đống khoai tây chiên, bánh bích quy và chocolate vào xe đẩy.
Sắc mặt Snape có chút khó coi, nhưng cũng không ném mớ này ra.
Harry lại càng vui vẻ đẩy xe hàng qua hướng khác, còn ngoắc tay: “Anh xem anh mặc đồ thật ấu trĩ nga, còn nói tôi nữa, đi thôi, đi đổi quần áo khác.”
Áo len của trẻ con, sử dụng thần chú nới rộng nhưng vẫn là hình thức của trẻ con, mặc ở trên người Snape, kết hợp với gương mặt nhạt nhẽo kia quả thực rất kỳ quái.
“Daniel!” Snape phẫn nộ gầm nhẹ.
Harry quay đầu lại mỉm cười tươi rói.
Snape lập tức cảm thấy buồn bực. Xem xem bộ dáng mình còn chút tiền đồ nào không! Snape tự mắng mình.
Harry thử thăm dò Allen một chút. Thường ngày khi cậu ở cùng với bạn bè cũng vậy, một khi phát hiện không thích hợp sẽ lập tức chui vào lớp vỏ cứng của mình, thói quen của cậu chính là hùa theo ý thích của người khác, cậu không muốn làm chính mình khác biệt với mọi người, nhưng buồn cười chính là cho dù cậu có nương theo thế nào thì trong mắt mọi người cậu thủy chung vẫn luôn khác biệt.
Bản chất của Allen lại hoàn toàn tương đồng với mình, Harry không ngờ có thể gặp được một người ăn ý như vậy, bọn họ có thể thích những thứ khác nhau, nhưng vẫn có thể hiểu được nhau, cậu biết cái gì không nên nói, cái gì có thể trêu chọc, cho dù là nhìn vào có vẻ càn rỡ.
Tiềm thức nói với cậu, Allen sẽ không thực sự tức giận, tựa như hiện tại, gương mặt đen thui nhưng vẫn đi theo một bên xe đẩy.
Rõ ràng so với Ron có vẻ càng khó ở chung hơn, nhưng sự thật khi đứng bên cạnh nhau lại không hề gây ra chút áp lực nào.
Harry cầm lấy một cái áo khoác màu lam đặt lên người nam nhân nhắm thử: “Thử xem?”
Hai hàng chân mày Snape nhíu vào một chỗ.
“Màu đen cũng đẹp.” Harry cầm lấy một cái khác: “Anh xem cái nào được hơn?”
Snape dùng sức túm lấy cái áo khoác màu đen thở hồng hộc tiến vào phòng thử đồ.
Harry ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất cười ha hả, Allen thật sự rất đáng yêu.
Snape tiến vào phòng thử đồ liền cới áo len ra, Daniel chết tiệt! Y càng tức giận chính mình hơn, đối với Daniel mặt dầy hoàn toàn không có biện pháp đối phó, Snape nói thầm, sao lại có người có da mặt dày như vậy?
Áo khoác rất nhẹ, so với áo len thì mỏng hơn, Snape mặc vào cảm thấy cũng tạm được, tuy rằng kém hơn trường bào, nhìn vào mặt gương, Snape thấy sắc mặt mình gầy gò vàng như nến, thật khó xem.
Snape chán ghét chính mình, đẩy cửa đi ra, sắc mặt gần như đồng bộ với chiếc áo khoác.
“Rất hợp.” Harry nâng hai tay lên tỏ vẻ thích thú.
“Âm u giống nhau.” Giọng nói Snape lạnh như băng.
“Sao có thể chứ?” Harry kéo bạn đồng hành tới trước tấm gương đặt bên ngoài: “Anh nhìn này, rất vừa vặn, tôi lùn hơn anh nửa cái đầu mặc vào nhất định sẽ không được…….phong cách rất hoạt bát nha, đây là loại khí chất rất tao nhã, tôi cá không ai mặc được như vậy.” Lời nói Harry rất chân thành, trong ánh mắt còn lộ ra quang mang, tỏ vẻ lời nói của mình đều là thật.
Lo lắng trong mắt Snape dần tản đi: “Thật sao?” Y lầm bầm lầu bầu.
“Nhất định.” Harry đảm bảo.
Snape hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Harry vẫn đứng yên.
“Ta đói bụng.” Snape đi phía trước quăng lại một câu.
Harry lập tức vội vàng đuổi theo: “Chúng ta đi tính tiền đi!”
Trên đường về nhà, Harry càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình,mấy ai mang một đống túi nhựa còn có thể bước đi tao nhã lại nhanh như bay như vậy a? Người trước mắt chính là một.
Allen thật sự là một người thần kỳ.
Lại nói tiếp, sao trước kia mình không hề chú ý tới người này a? Harry suy nghĩ, dù nói thế nào thì khi cậu nhập học vào năm đầu tiên thì Allen hẳn cũng còn ở trường đi, nếu lúc đó có thể quen biết Allen thì tốt biết bao.
Bất quá, hiện tại cũng không muộn.
Hẻm Bàn Xoay, phòng khách.
“Cũng may anh không ngắt nguồn điện.” Harry bỏ thêm gia vị vào nồi: “Như vậy chúng ta có thể vừa đun nóng vừa ăn.”
Snape cầm dao nhỏ hổ trợ, không biết nấu này nọ, nhưng cắt nguyên liệu thì y biết.
Harry quay đầu lại trừng mắt: “Allen……”
Snape nâng mi lên.
“Anh thật thú vị.” Harry đổi từ đáng yêu đi, cậu nhịn không được ôm lấy bả vai Allen cười phá lên.
Đậu hủ được cắt thành từng khối từng khối, hình dạng kích thước giống hệt nhau.
Ngó sen cũng được cắt thành từng khúc, độ dài cũng hoàn toàn không sai lệch một li.
Nấm hương cắt mảnh, hình dạng như cánh quạt.
Thịt dê là từng cuộn, tựa như mớ cuộn uốn óc trong tiệm, hình cung vô cùng hoàn mỹ.
Thần kỳ nhất chính là, khoai tây được cắt thành hình tứ giác, có góc vuông rõ ràng.
Cánh tay cầm dao của Snape run lên một chút, bị thân cận làm y có chút không được tự nhiên, cũng làm y xem nhẹ ngôn từ của Daniel, y cứng còng cả người.
Harry thối lui ra một chút khoảng cách: “Allen, tương lai anh nhất định sẽ trở thành một đại sư độc dược rất giỏi.”
Hai lỗ tai Snape đỏ bừng, y quay đầu qua một bên: “Ăn đi.”
Harry lập tức dồn nhiệt tình vào thức ăn.
Snape yên lặng gắp thức ăn vào miệng, trong dĩa còn có loại nước sốt Daniel đặc biệt pha chế, là loại y thích nhất trong số nước sốt nếm thử hôm qua. Daniel là người rất cẩn thận.
Rõ ràng nhỏ hơn y nhiều, nhưng toàn bộ đều là Daniel chăm sóc y. Snape nhất thời cảm thấy thực thất bại.
“Bỏng lưỡi sao?” Harry nghiêng đầu.
“Không có……….” Snape rầu rĩ trả lời: “……..rất vừa ăn.”
Harry ngoác miệng cười, có được lời khen ngợi từ miệng Allen thật sự không dễ.
Snape lườm qua, bổ sung: “Ngươi đủ tư cách là một con gia tinh nuôi trong nhà.”
“Tôi không nghe thấy gì cả.” Harry chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng hớn hở gắp nấm hương hình dạng chỉnh tề trong nồi lẩu: “À, đúng rồi, ngày mai phải đi Hẻm Xéo đổi tiền, tiền Muggle của tôi sài hết rồi.”
Snape cơ bản không có tiền Muggle, số tiền trong người cũng toàn là Galleons.
“Không muốn đi sao?” Snaoe nghe ra được chút buồn bực trong giọng nói đối phương.
Harry cười gượng, khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi tới Gringotts xong sẽ về ngay, chỉ là tôi không thích thế giới pháp thuật hiện giờ.”
Snape nhớ tới cuộc chiến hiện tại, Chúa Tể Hắc Ám cùng với thế lực của Dumbledore đang đối đầu nhau, y đột nhiên nhớ tới vài ngày nữa mình cũng nên tới gặp Chúa Tể Hắc Ám: “Bởi vì người kia?” Snape có chút do dự hỏi.
Harry cả kinh, sau đó suy nghĩ lại, Allen cũng xem 《 nhật báo tiên tri 》, với tư duy của Allen rất có thể sẽ suy đoán ra chuyện Chúa Tể Hắc Ám hồi sinh có thể là chuyện thật.
“Không sai biệt lắm.” Harry nhún vai, bởi vì dấu tên nên cậu nói có chút mơ hồ: “Tôi nhất định là người tên kia ghét nhất.” Nhớ lại những chuyện xảy ra trong các năm học, Harry cúi đầu cười khổ: “Kỳ thật lúc trước tôi nói hai năm sau có thể đến giúp anh có lẽ là quá khoác lác, không chừng đến khi đó tôi đã chết mất rồi.”
Snape khiếp sợ, người ghét nhất………… Daniel có xuất thân từ Muggle? Y quả thật đã quá ngu ngốc, nếu không phải xuất thân từ gia đình Muggle sao có thể thuần thục cuộc sống ở giới Muggle như vậy.
Chúa Tể Hắc Ám tôn sùng thuyết thống thuần chủng, cực kỳ chán ghét Muggle.
Snape cũng không thích Muggle, nhưng đối với phù thủy xuất thân Muggle, như Lily cũng xuất thân từ Muggle, nhưng y không chán ghét Lily.
Nếu Daniel cũng có xuất thân Muggle, y……….cũng không chán ghét cậu.
Chúa Tể Hắc Ám sát hại những phù thủy xuất thân Muggle, Snape biết, nhưng với y mà nói chuyện đó không có gì quan trọng, y tới nơi đó chính là hi vọng tài năng của mình được phát huy, kẻ thắng làm vua chính là quy tắc của Slytherin, không có thực lực thì không thể sống sót, không thể trách được ai.
Nhưng hiện tại, Snape đột nhiên có suy nghĩ không muốn đi tới cuộc hẹn.
Nếu có một ngày người Chúa Tể Hắc Ám muốn giết chính là Daniel, y có thể bình tĩnh đứng một bên yên lặng thưởng thức không?
Không, y làm không được.
Daniel là người chân chính hiểu được y, tán thưởng y, ca ngợi y.
“Sẽ không.” Snape hơi ngẩng mặt lên: “Ngươi sẽ tốt.”
“Chỉ hi vọng như vậy.” Harry mỉm cười yếu ớt chấm dứt đoạn đối thoại này.
Ăn cơm chiều xong, Harry chui vào phòng tắm ngâm mình một hơi, cậu biết có một số việc không thể trốn tránh được, Chúa Tể Hắc Ám không thể bỏ qua cậu, dùng sức vỗ mặt mình, Harry tự khuyến khích chính mình, cố lên, Harry.
Từ phòng tắm ra, Harry liền nhìn thấy trên bàn có một ít bảng Anh.
Snape ôm áo ngủ đi thẳng vào phòng tắm: “Không thích thì đừng đi.” Y vừa rồi độn thổ đi Gringotts, dùng tốc độ nhanh nhất đổi toàn bộ tiền trong tay thành bảng Anh, sau đó vội vàng độn thổ trở về.
Trong lòng Harry vô cùng ấm áp, Allen khi còn bé và hiện tại rất giống nhau, người trước đó vì cậu mà chuẩn bị bữa sáng từ rất sớm, người hiện tại thì đặc biệt tới Gringotts đổi tiền.
Một người miệng lưỡi cay độc nhưng tâm đậu hủ……… là một người tốt.
Hoàn
Tác giả :
Băng Lương Tửu