Tình Nồng Trong Mắt
Chương 15
Lý Cận Dữ lại rất bình tĩnh, tư thế như lính đến thì ngăn, lũ dâng thì chặn, lạnh nhạt đáp: “Ồ, vậy hả, vậy cô muốn tôi và Trình Khai Nhiên đánh một trận sao? Hay là chỉ muốn thấy Trình Khai Nhiên đấm tôi một trận?”
“Đừng lo, nếu cậu vì tôi mà bị đánh, tôi chắc chắn dùng thân báo đáp cậu.” Diệp Mông mỉm cười đáp.
Nói thẳng hay ám chỉ đều đang cảnh cáo Trình Khai Nhiên, nếu hắn dám động vào anh, thì vừa hay cô có lý do lấy anh rồi.
Trình Khai Nhiên cũng xem như đã hiểu, đôi cẩu nam nữ này sớm đã chung hội. Hắn đứng tại chỗ tầm năm sáu giây, nếu sắc mặt có thể biến đổi theo cơn giận, thì lúc này hắn có thể đến sàn nhảy Vô Thường làm việc rồi. Sau cùng cả người sắc mặt tái xanh, không nói lời nào, hậm hực đạp cửa rời đi, kéo theo một đám đàn ông ngoài cửa vội vã đứng dậy, đi theo hắn.
“Ê…, không ăn nữa hả?” Chủ quán vội vã đuổi theo, “Vẫn… chưa thanh toán mà.”
Diệp Mông cười dịu dàng với ông chủ, “Thật ngại quá, đưa hóa đơn cho tôi đi.”
Chủ quán khó xử do dự: “Cái này…”
Diệp Mông lịch sự chu đáo, khiến người ta khó lòng chối từ: “Không sao, để tôi thanh toán.”
Trình Khai Nhiên chưa đi xa, đứng ngoài cửa gọi điện thoại, lại cho đám anh em hút vài điếu thuốc, vài chiếc xe Audi đậu bên cạnh sẵn sàng xuất phát. Diệp Mông nhìn một lúc, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu đoán chút nữa hắn sẽ gặp ai?”
Lý Cận Dữ lười đoán: “Ăn xong chưa? Ăn xong thì giải tán.”
Sự chú ý của Diệp Mông quay lại trên người anh, nhìn anh cảnh cáo: “Lần sau còn để tôi nghe được cậu nói tôi là gái của ai, tôi sẽ cho cậu biết mặt.”
“Hắn thích cô, cô không nhìn ra sao?” Lý Cận Dữ lười vòng vo với cô: “Tôi nói cô biết, tôi chỉ muốn sống cùng bà nội ở khu này cả quãng đời còn lại, không muốn sinh sự, lần trước giúp cô hoàn toàn là vì nể mặt chị Nhã Ân và tiền, nhưng tôi sẽ không lại vì cô mà đắc tội hắn rồi chuốc họa vào thân.”
Thực ra hiện giờ anh không ở bên cạnh Lý Lăng Bạch, tâm trạng điều tiết rất tốt, không khác gì với người bình thường. Thỉnh thoảng xuất hiện phiền não bực bội, anh vẫn khống chế được. Lý Cận Dữ không biết tại sao người khác đều nhìn không ra, chỉ mỗi Diệp Mông lại nhận ra.
Cô nói: “Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Giang Lộ Chi?”
“Bởi vì cô ấy ở Bắc Kinh, không cần hẹn hò, đỡ tốn, còn có thể cho bà nội một lý do hoàn hảo để khỏi giới thiệu thêm cô khác cho tôi. Tôi nói rồi, tôi là thứ rác rưởi.” Anh tự châm biếm.
Diệp Mông cười thoải mái, thản nhiên, nhiệt tình, nhìn anh nói: “Trùng hợp ghê, về mặt tình cảm, tôi cũng là rác rưởi. Cậu xem Trình Khai Nhiên, bao nhiêu năm nay anh ta ở trước mặt tôi, giống như tấm vải trắng, tâm tư của anh ta đều viết hết lên mặt.”
Vậy nên sau này cô và hắn cắt đứt quan hệ, không phải vì sợ hắn trả thù, mà vì không muốn cho hắn bất kỳ hi vọng nào nữa. Nào ngờ, bây giờ vật còn người mất, Trình Khai Nhiên ôm cục tức này, sống đến bây giờ, cô còn không dám động vào hắn. Thời trẻ làm việc còn có thể dứt khoát rõ ràng, bây giờ người trưởng thành làm việc, đều phải chừa đường lui cho nhau.
Hai người phút chốc im lặng.
Lúc sau Diệp Mông nhìn thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe Mercedes-Bez màu đen sang trọng chạy đến, phút chốc, Trình Khai Nhiên dập tắt điếu thuốc trên tay mình, nhanh chóng lên chiếc xe Audi bên cạnh, khí thế hùng hổ chỉnh tề lần lượt ra khỏi con hẻm.
Lúc chiếc xe đen rẽ đi, cửa sổ xe sau hạ xuống một phần ba, có bàn tay đưa ra từ khe hở, vứt đầu thuốc ra ngoài, ngón cái đeo chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng đồ cổ hàng hiếm.
Thực ra lúc đó Diệp Mông không nhớ ra được, cho đến khi ra khỏi quán cua với Lý Cận Dữ, chuẩn bị bắt xe, mới nhớ ra. Toàn thân như hòa thượng điểm huyệt, phút chốc đứng hình, Lý Cận Dữ đi cách xa mới phát hiện cô không đi theo, quay đầu lại tìm, thì nhìn thấy Diệp Mông đang đi theo hướng ngược lại.
Lý Cận Dữ đuổi theo kéo cô lại, “Cô làm gì vậy?”
“Tôi đi tìm Trình Khai Nhiên.”
“Lúc này cô đi tìm hắn làm gì? Không nỡ rồi hả?”
Diệp Mông không hơi sức giải thích với anh, nghiêm túc đẩy anh sang một bên: “Em trai, chị không hơi đùa với cậu, bây giờ tôi có việc rất quan trọng cần phải xác nhận, cậu sang một bên mà chơi đi.”
Anh bình tĩnh lại: “Cô nói việc gì trước đi, tôi sẽ nói cô biết đi đâu tìm họ.”
“Cậu biết họ đi đâu?”
Lý Cận Dữ hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào tường, nhếch mép cười nói: “Cô muốn tìm Trình Khai Nhiên, hay muốn tìm chiếc xe Mercedes-Benz 5567?
Diệp Mông ngây người, “Cậu quen?”
“Không quen,” anh lắc đầu: “Nhưng xe vùng khác đến, tôi đều sẽ nhìn qua biển số xe, trí nhớ quá tốt, tôi cũng đành chịu, nhìn một lần đã nhớ rồi.”
Diệp Mông nói: “Vậy làm sao cậu biết được họ đi đâu?”
Hẻm đi thường xuyên có khách ăn uống ra vào, Lý Cận Dữ kéo cô sang một bên, nói tiếp: “Đoán thôi, giờ này, dẫn theo một đám anh em, còn thêm một người vùng khác, họ đột ngột đổi địa điểm, khu này chỉ có vài nhà hàng thôi.”
Cô hoài nghi nhìn anh, cũng không biết tại sao, cảm giác hình như có thể tin anh, trả lời: “Mấy ngày trước khi mẹ tôi mất, từng gặp người đàn ông đeo chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng. Tôi muốn xác nhận xem, có phải hắn không.”
“Sau đó thì sao?” Lý Cận Dữ tựa vào tường, dáng vẻ ung dung chờ cô đưa ra đáp án chuẩn xác hơn: “Làm sao xác nhận? Gọi điện cho Trình Khai Nhiên, hỏi hắn người đàn ông bên cạnh đeo chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng kia có phải bạn của mẹ cô không? Hay là xông thẳng vào đó đối chất thẳng mặt, có phải hắn đã hại chết mẹ cô không?”
Diệp Mông trợn mắt: “Cậu nghĩ tôi thiểu năng hả? Nếu hắn thật sự là hung thủ hại chết mẹ tôi, sao hắn có thể thừa nhận với tôi. Nếu mẹ tôi thật sự có bí mật gì đó, vậy khác nào tôi tự đưa mình đến nơi mạo hiểm. Tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của hắn.”
Lý Cận Dữ cười cười, yên lặng nhìn cô một lúc, gửi một tin nhắn thoại, tay ấn vào màn hình, nói vào trong máy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Dương Thiên Vỹ, nhìn ra ngoài cửa sổ xem có một chiếc xe Mercedes-Benz vùng ngoài, biển số 5567 không?”
Diệp Mông nhìn theo nghe được tiếng bíp.
Dương Thiên Vỹ rất nhanh trả lời tin nhắn thoại: “5567? Biển số Bắc Kinh? Hình như có một chiếc, ở ngay sườn dốc sau núi.”
“Trông chừng giùm tôi.” Lý Cận Dữ phản hồi.
Anh mở bản đồ ra, khoanh vùng vài địa điểm cho cô xem, “Thời gian này, bọn họ nhiều người như vậy, nơi có thể đi không nhiều. Hơn nữa, hôm nay Trình Khai Nhiên ăn mặc chỉnh tề như vậy, xe đối phương lại thuộc hàng hiệu, chắc chắn không chọn địa điểm xoàn, quán cua là nhà hàng nổi tiếng trên mạng, chứng tỏ người Bắc Kinh này còn khá trẻ, ít nhất cũng dưới 40. Khu này còn hai nhà hàng hot, một căn gần bệnh viện, một căn gần tháp Tam Thủy. Nhưng đến tháp Tam Thủy phải qua cầu, hiện đang là giờ cao điểm, trên cầu sẽ rất kẹt. Duy nhất một điểm, họ không vào được bãi đỗ xe của bệnh viện, chi đành đậu xe ở sườn sau núi khu bỏ hoang của bệnh viện. Đây là chuyện thường làm của Trình Khai Nhiên.”
“… …” Diệp Mông bị đoạn phân tích của anh làm cho á khẩu.
Hai người lên xe, anh hỏi: “Người đó từng gặp cô chưa?”
“Chưa, tôi chỉ từng gặp người đàn ông đeo nhẫn kia ở xa xa, đã đưa một thứ gì đó cho mẹ tôi” Về chuyện của mẹ cô, Diệp Mông không muốn liên lụy người thứ ba, lỡ như thật sự có phiền phức gì, dù sao cô cũng là con gái của mẹ, người ngoài không thân không thích, đặc biệt là Lý Cận Dữ, vậy nên cô nói: “Lý Cận Dữ, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đi được rồi.”
Lý Cận Dữ chuyển tầm nhìn từ ngoài cửa sổ lên người cô, lười nhác nói: “Tôi đâu có nói là đi cùng cô, địa chỉ tôi đã đưa tài xế, chút nữa tôi về thẳng bệnh viện.”
“Được.” Diệp Mông thở phào.
Yên lặng một lúc lâu, phong cảnh ngoài xe dần trở nên quen thuộc, xe rẽ vào con đường chính của trung tâm thành phố, tòa nhà hai bên dần dần chật kín.
“Có một chuyện tôi rất lấy làm lạ.” Lý Cận Dữ mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.
Diệp Mông: “Chuyện gì?”
Anh quay đầu: “Tại sao Trình Khai Nhiên đột ngột quyết định đổi điểm hẹn? Nếu người Bắc Kinh này rất quan trọng với hắn, tại sao hắn lại đột ngột đưa người rời khỏi, vì bị tôi chọc tức sao? Hắn làm việc không đến nổi manh động như vậy.”
“Vậy nên cậu cho là?”
“Hắn không muốn để cô nhìn thấy người đó. Cho nên thực ra không cần xác nhận, cũng có thể chắc chắn người đó có liên quan với mẹ cô. Cô chắc là cô vẫn muốn đi hả?”
Chiếc xe từ từ dần lại trước cổng, lời của Lý Cận Dữ vừa dứt câu, Diệp Mông đá mạnh vào cửa xe, khiến tai anh ong ong theo, cô cúi người xuống, nói với Lý Cận Dữ đang ngồi trong xe: “Cậu nói muốn cùng bà nội sống hết quãng đời còn lại, và tôi cũng vậy, tôi chỉ muốn biết tại sao năm đó mẹ tôi lại tự sát. Vì cậu không biết bà yêu tôi thế nào, bà không thể tự tử bỏ tôi lại được.”
Mẹ của Diệp Mông là người vùng khác, một cô gái từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc. Sau đó theo bố đến tỉnh thành phía Nam làm ăn, quen được bố của Diệp Mông lúc đó đang học Đại học tại tỉnh thành, nên đã gả đến Ninh Tuy. Một cô gái từ nhỏ vô lo nghĩ, được bố mẹ nâng niu trên tay, không ngờ lại gả vào một gia đình sóng gió. Mấy người cô của Diệp Mông đều không thể sinh con, tất cả hi vọng của nhà họ Diệp đều đặt lên người của bà. Mặt dù bà nội không nói, nhưng ánh mắt trông mong và ngày đêm cầu nguyện, còn có mấy lời đồn đàm tiếu trong khu cùng ánh mắt lạnh lùng châm biếm. Ít nhiều cũng ảnh hưởng đến trái tim mong manh từ nhỏ của mẹ Diệp Mông, thêm vào trước và sau khi mang thai thân hình biến dạng và sự im lặng của người chổng, nên không ngoài ý muốn bà đã mắc phải căn bệnh trầm cảm.
Nhưng mấy điều này chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình yêu bà dành cho Diệp Mông.
Diệp Mông là người rất biết phản hồi lại, bao nhiêu năm nay, đâu phải trong lòng cô không biết bà nội và các cô đều muốn có cháu trai. Cho dù cô là con gái, nhưng họ cũng yêu thương cô như bảo bối. Nhưng tình yêu này có khoảng cách, người thật sự yêu cô hết mình là mẹ cô, cô luôn giữ khoảng cách với người khác, đáp lại rất lễ phép, rất chính thức và rất chu đáo.
Chỉ khi đối với mẹ mình, cô mới bộc lộ hết con người thật của mình. Nhìn cô có vẻ nhiệt tình, thực ra rất lạnh lùng.
Cho nên đối với cái chết của mẹ, cô luôn canh cánh trong lòng, chỉ cần có chút manh mối nào, cô đều không bỏ qua.
… …
Nhà hàng Đới Ký.
Lúc này, nhân viên phục vụ nhà hàng đeo mắt kiếng, đầu cạo trọc, từ phòng VIP 502 bước ra, hắn nghĩ trong lòng thời gian lên món tiếp theo còn 5 phút, hắn có thể ra cửa hút điếu thuốc, vừa móc hộp quẹt ra, ngẩng đầu, trước mắt xuất hiện một xấp tiền đỏ hồng.
Diệp Mông đợi nửa ngày trời cũng không thấy một nữ phục vụ, may mắn là đồng phục nam nữ của nhà hàng này đều giống nhau, chỉ khác size. Ống quần quá rộng, Diệp Mông mặc không được, chỉ đành mặc chiếc áo ngoài rộng thùng thình, may mà chiếc quần cô đang mặc cũng là quần tây màu đen, nhìn vào cũng coi như đồng bộ. Đợi cô thay xong bước ra, Đầu Trọc Đeo Kiếng đã thay một bộ đồng phục khác đang ngồi nghỉ ở phòng thay đồ.
“Đồng phục cậu nhiều nhỉ.” Diệp Mông nói với hắn.
Đầu Trọc nhìn với vẻ như cô chưa từng thấy chuyện đời: “Mấy bộ thôi, ở nhà hàng chuyện lật bàn thường gặp, cô nhanh lên, món tiếp theo sắp lên rồi, tôi bưng cho cô. Còn nữa cô tuyệt đối đừng nghĩ rằng, tôi giúp cô là vì năm trăm tệ kia, tôi cũng có một trái tim chính nghĩa, tấm lòng thương người. Tôi chắc chắn cũng không cho phép người vùng khác đến địa bàn chúng ta gây ác.” Hắn ngẫm nghĩ lại cẩn thận thêm một câu: “Nếu kẻ đó thật sự là một tên tội phạm bỏ trốn, cô… cô… đợi hắn ra ngoài cửa rồi hãy báo cảnh sát đấy.”
“Được, được, được,” Diệp Mông vừa siết thắt lưng, vừa hời hợt hưởng ứng: “Cậu đúng là một thanh niên nhiệt huyết.”
Phòng VIP đã hé sẵn, Diệp Mông chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được. Người đàn ông kia mặc bộ vest cũng không vừa người lắm, vai rộng bụng bự, một sợi dây nịch Hermes siết lấy cái bụng tròn vo, nhưng Lý Cận Dữ nói không sai, người này rất trẻ, tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, liên tục xoay chiếc nhẫn phỉ thuý dát vàng trên ngón cái.
Không biết tại sao trong đầu Diệp Mông lại hiện ra cảnh tượng hắn và Trình Khai Nhiên ngồi chung với nhau, Hòa Thượng Mập và Hòa Thượng Ốm hợp tác làm ăn, bị người ta lười mất luôn cả vốn lẫn lời.
Trong phòng VIP có đốt một lọ đàm hương, luồng khói xanh xoắn xoắn bốc lên, dù là cách một luồng khói mơ màng, Diệp Mông vẫn có thể khẳng định mình chưa từng gặp hắn, người đàn ông này không phải người mà trước lúc mẹ mất đã gặp.
Nhưng chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng này, cô chắc chắn lúc đó người đàn ông kia từng đeo trên tay.
“Cá chua ngọt của quý khách.” Diệp Mông khom xuống, hạ thấp giọng nói.
Trình Khai Nhiên vô tình ngẩng đầu, sắc mặt tức khắc biến đổi, Diệp Mông bình tĩnh nháy mắt với hắn, ám chỉ hắn đừng hoảng loạn: “Mời thưởng thức, món tiếp theo còn 3 phút nữa.”
Hòa Thượng Mập không để ý nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua Diệp Mông, ánh mắt hơi rà soát: “Sao lại đổi thành phục vụ nữ rồi? Nhìn xinh đấy.”
Trình Khai Nhiên nhìn cô một lúc, tiếp lời: “Trong trấn làm việc không chuyên nghiệp gì, ai rảnh thì người đó vào thôi.”
Diệp Mông nhẹ nhàng khép cửa lại, đi đến góc cua cầu thang, tựa vào tường, trong lòng thầm đếm, một, hai, ba,... mười.
“Cô chạy đến đây làm gì?” Trình Khai Nhiên kéo cô ra: “Sao cô biết tôi ở đây?”
Diệp Mông cười cười: “Người đàn ông kia là ai?”
Trình Khai Nhiên đang ghìm cục tức lại: “Lý Cận Dữ đâu?”
Diệp Mông cố chấp nhìn hắn chằm chằm, vờ như không nghe, trong lòng sớm đã xác định được bảy tám phần, sợ có người nghe lén, cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ trên màn hình –
[Có phải cậu đang điều tra chuyện của mẹ tôi.]
[Tôi đang bàn chuyện làm ăn với anh ta, cô về trước, tôi sẽ nói với cô sau.]
Đầu Trọc vừa định hút thuốc hút không thành, bị xen ngang, còn bị Diệp Mông lột đồ. Lúc này đã thay xong bộ đồng phục mới, gọn gàng đang định ra ngoài cửa hút thuốc, vừa móc hộp quẹt ra thì trước mắt lại xuất hiện một tờ tiền hồng một các kỳ quái.
Đầu Trọc tưởng mình đã chui vào túi thần kỳ của Doraemon, không dám tin, lại cho hộp quẹt vào túi xem thử có thể moi thêm được vài tờ ra không – nhưng “tờ tiền lại không nhân thêm, chỉ có một trăm tệ.
Hắn ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông vô cùng tuấn tú đứng ngay trước mặt, nở nụ cười vô hại nói với hắn: “Nào, anh đẹp trai, vất vả rồi, cởi bộ đồ cho tôi nào.”
Đầu Trọc: Nữa hả?
Diệp Mông vừa định vào phòng vệ sinh thay quần áo, nghe thấy tiếng bước chân vững vàng, trầm tĩnh trên hành lang, vô thức cảm thấy rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn.
Phòng vệ sinh ở góc tường, hành lang rất dài, cả ngọn đèn cũng không có, cửa sổ góc đường có thể rọi vào vài tia sáng, tĩnh mịch mờ nhạt. Diệp Mông nhìn ngược sáng, chỉ thấy một bóng người cao ráo đang bước về phía mình, còn chưa kịp để cô nhìn rõ hình dáng, một cánh tay thon đầy vị đàn ông luồng qua túm lấy cổ cô một cách đột ngột với tốc độc cực nhanh, hoàn toàn không đợi cô kịp phản ứng,, không chút thương hoa tiếc ngọt lôi cô vào phòng vệ sinh nam bên cạnh.
Động tác của Lý Cận Dữ nhanh nhẹn dứt khoát, đâu ra đấy. Diệp Mông bị đẩy vào cảnh cửa, người còn ngã nghiêng chưa đứng vững, mơ hồ quan sát, anh đã bình tĩnh đẩy cửa từng gian một kiểm tra, xác nhận không có ai mới tựa vào bồn rửa tay, nói với cô: “Điều tra ra chưa? Kẻ đó có liên quan đến cái chết của mẹ cô không?”
Diệp Mông lắc đầu: “Tuy không đứng gần quan sát, nhưng chỉ cần nhìn thấy tôi vẫn nhận ra được, không phải hắn. Nhưng không phải cậu đang ở bệnh viện với bà nội sao? Sao lại chạy tới đây?”
“Qua đây.” Lý Cận dữ một tay đút túi tựa vào bồn cửa tay, một tay ngoắc cô qua.
Diệp Mông đi đến bên cạnh anh.
Anh nói nhỏ: “Có thể Trình Khai Nhiên sẽ gặp chút rắc rối, chiếc xe 5677 dưới lầu là biển số giả.”
Diệp Mông ngây người, “Làm thế nào phát hiện ra?”
Lý Cận Dữ nói: “Vì biển số xe và phun sơn khác màu, có vài xe biển số cũ, phun sơn mới, là xe mới gắn biển cũ, nhưng chiếc này của hắn không phải xe mới, màu sơn trên xe hắn là mới sơn, màu sơn bên dưới của tấm chắn trước là màu ban đầu của chiếc xe. Có vài chiếc xe làm biển giả là muốn tỏ vẻ, làm giả mấy biển số ngon của người ta chạy trên đường, nhưng biển số 5677 này cũng không phải biển số oai gì, đại loại là từng chạy hàng cấm hoặc xe cướp được.”
“Sao cậu lại để ý đến màu sơn xe của hắn?” Diệp Mông lại hỏi.
“Vì tôi phát hiện trong xe hắn có người,” Lý Cận Dữ cúi đầu nhìn cô, hạ thấp giọng, rất nhỏ tiếng: “Đám anh em ở ba chiếc xe của Trình Khai Nhiên đều đi ăn cơm hết rồi, không một ai đứng canh, tên này có một chiếc xe mà còn chừa lại người trên xe. Biết tại sao chừa lại người không? Bởi vì sườn núi phía sau bệnh viện không có bãi đậu xe, vào thời điểm đậu xe cao điểm này, mọi lúc đều sẽ có người đến yêu cầu dời xe đi, chuyện làm ăn của họ chắc cũng không chính đáng gì, không dám dán số điện thoại liên hệ trên xe, vậy nên nếu không chừa người ở lại, người khác gọi 114 sẽ chuyển máy đến chủ nhân ban đầu của chiếc xe. Nếu liên hệ đúng chủ xe, chủ xe sẽ phát hiện biển số mình bị làm giả.”
Nói đến đây, bên ngoài hành lang có người lớn tiếng gọi phục vụ.
Không biết Đầu Trọc từ bao giờ lại thay ra một bộ đồng phục mới, mỉm cười phản ứng rất nhanh: “Đến ngay, có chuyện gì giúp được quý khách ạ?”
“Mang hai bình trà đến phòng 502.”
Tiếng bước chân ngày một xa.
Diệp Mông mở hé cửa phòng vệ sinh, lén nhìn trộm, xác định xung quanh không có người, mới quay vào nói với Lý Cận Dữ, “Vậy liệu Trình Khai Nhiên có bị hắn… Di động của anh ta để quên trên xe rồi, vừa rồi còn lấy điện thoại tôi gõ chữ. Hình như anh ta thật sự đang giúp tôi điều tra chuyện của mẹ tôi.”
Lý Cận Dữ không biết từ bao giờ đã đứng phía sau cô, Diệp Mông vừa quay đầu, đập vào mắt cô là bộ ngực rắn chắc của anh, hơi thở nhè nhẹ phả lên đầu cô, chỉ nghe được tiếng tim đập, người đàn ông mặt không cảm xúc cúi xuống nhìn cô, còn giả tình giả nghĩa khuyên: “Người ta yêu cô đến tận xương tủy đấy, cưới đi cho rồi.”
…
Không khí trong phòng VIP có hơi trì trệ, khi Trình Khai Nhiên nói dứt câu “Tuần sau có thể lấy được hàng không?” Hòa Thượng Mập không nói tiếng nào mà ung dung bắt đầu thưởng thức trà, hai hộp Đại Hồng Bào thượng hạng, uống đến mắt hắn sắp vỡ mạch máu, hắn vẫn từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, không sợ bỏng chết.
Một lúc sau, Hòa Thượng Mập uống xong ngụm trà, nhả lại bã trà vào trong tách, chậm rãi nói: “Anh nôn nóng quá, anh Khai.”
Trình Khai Nhiên cảm thấy mình quá ngu, tỏ ra hơi nôn nóng, sớm biết đã nói tuần tới nữa rồi. Dù sao anh cũng chưa có kinh nghiệp làm nội gián, vừa mở miệng đã để lộ sơ hở. Tất nhiên, tên mập này đã có chút nghi ngờ anh rồi. Nói về bệnh đa nghi, anh tưởng mình đã bệnh rất nặng rồi, không ngờ có kẻ còn mãn tính hơn nữa.
Cũng đúng, tên này nếu không có bệnh đa nghi nặng như vậy, sao mà lái được xe Mercedes-Benz. Nghĩ đến bản thân tìm người nhờ mua chiếc Audi second-hand, lòng lại dâng đầy chua xót.
Trông anh như con khỉ, cười lộ ra hàm răng nói: “Tuần sau là sinh nhật của mẹ tôi, muốn nhân cơ hội này, kịp tặng món quà vừa tay cho bà ấy.”
Hòa Thượng Mập buôn về đồ cổ, chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng trên ngón tay hắn, Trình Khai Nhiên từng thấy ở chỗ mẹ của Diệp Mông. Trình Khai Nhiên luôn cảm thấy sự việc này quá trùng hợp. Tuy mấy năm nay anh rất hận Diệp Mông nhưng mẹ của Diệp Mông mấy năm đó luôn chăm sóc cho anh, lúc bị người trong khu xem thường và đuổi đánh như chó lang thang, cũng là mẹ Diệp Mông dẫn anh về nhà, cho anh cơm ăn áo mặc. Mẹ Diệp tự sát, Diệp Mông vẫn luôn canh cánh trong lòng, Trình Khai Nhiên cũng không tài nào buông xuống. Thế nên, mấy năm nay không dễ gì mới tìm ra một chút manh mối.
Nhưng trước giờ anh không thông minh lắm, có thể sống đến bây giờ, đều dựa vào sự trung thành của anh với đại ca nên mới được đề bạc. Nói về thông minh, có lẽ anh còn không bằng được một nửa Diệp Mông, Diệp Mông tùy tiện nói một hai câu cũng có thể khiến anh tức đến nuốt không nổi cơm.
Hiển nhiên Hòa Thượng Mập không tin lắm, lộ nụ cười khinh thường.
Phòng VIP đột nhiên lại bị đẩy ra, Diệp Mông lần nữa bước vào, bưng trên tay một dĩa trái cây, tư thế tiêu chuẩn của một tiểu thư mẫu mực, tiến đến gần bọn họ, không biết được đào tạo từ đâu, mỉm cười dịu dàng nói, “Đây là dĩa trái cây quản lý chúng tôi miễn phí tặng cho quý khách.”
Đầu Trình Khai Nhiên muốn căng ra gấp đôi, cô… cô…, sao lại đến nữa rồi!
Diệp Mông xoay người rời đi, dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Trình Khai Nhiên: “Phải rồi, anh Khai, quản lý bảo tôi hỏi anh, tiệc sinh nhật mẹ anh vào tuần sau có cần đặt sâm panh không?”
Sau đó điều khiến não Trình Khai Nhiên suýt nổ tung chính là, chưa đầy một phút sau, người đàn ông Lý Cận Dữ cũng mặc đồng phục nhân viên bước vào.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một người phụ trách trả lời Hòa Thượng Mập, thu hút sự chú ý của hắn, một người làm công tác châm trà, trong lúc vô thức, nhét mảnh giấy vào trong tay anh.
Tay Trình Khai Nhiên đổ mồ hôi trộm, nhân lúc Diệp Mông nói chuyện với Hòa Thượng Mập, hoàn toàn bị che khuất tầm nhìn, mở giấy ra xem.
[Nói với hắn, cậu không cần nữa, đừng sợ.]
“Đừng lo, nếu cậu vì tôi mà bị đánh, tôi chắc chắn dùng thân báo đáp cậu.” Diệp Mông mỉm cười đáp.
Nói thẳng hay ám chỉ đều đang cảnh cáo Trình Khai Nhiên, nếu hắn dám động vào anh, thì vừa hay cô có lý do lấy anh rồi.
Trình Khai Nhiên cũng xem như đã hiểu, đôi cẩu nam nữ này sớm đã chung hội. Hắn đứng tại chỗ tầm năm sáu giây, nếu sắc mặt có thể biến đổi theo cơn giận, thì lúc này hắn có thể đến sàn nhảy Vô Thường làm việc rồi. Sau cùng cả người sắc mặt tái xanh, không nói lời nào, hậm hực đạp cửa rời đi, kéo theo một đám đàn ông ngoài cửa vội vã đứng dậy, đi theo hắn.
“Ê…, không ăn nữa hả?” Chủ quán vội vã đuổi theo, “Vẫn… chưa thanh toán mà.”
Diệp Mông cười dịu dàng với ông chủ, “Thật ngại quá, đưa hóa đơn cho tôi đi.”
Chủ quán khó xử do dự: “Cái này…”
Diệp Mông lịch sự chu đáo, khiến người ta khó lòng chối từ: “Không sao, để tôi thanh toán.”
Trình Khai Nhiên chưa đi xa, đứng ngoài cửa gọi điện thoại, lại cho đám anh em hút vài điếu thuốc, vài chiếc xe Audi đậu bên cạnh sẵn sàng xuất phát. Diệp Mông nhìn một lúc, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu đoán chút nữa hắn sẽ gặp ai?”
Lý Cận Dữ lười đoán: “Ăn xong chưa? Ăn xong thì giải tán.”
Sự chú ý của Diệp Mông quay lại trên người anh, nhìn anh cảnh cáo: “Lần sau còn để tôi nghe được cậu nói tôi là gái của ai, tôi sẽ cho cậu biết mặt.”
“Hắn thích cô, cô không nhìn ra sao?” Lý Cận Dữ lười vòng vo với cô: “Tôi nói cô biết, tôi chỉ muốn sống cùng bà nội ở khu này cả quãng đời còn lại, không muốn sinh sự, lần trước giúp cô hoàn toàn là vì nể mặt chị Nhã Ân và tiền, nhưng tôi sẽ không lại vì cô mà đắc tội hắn rồi chuốc họa vào thân.”
Thực ra hiện giờ anh không ở bên cạnh Lý Lăng Bạch, tâm trạng điều tiết rất tốt, không khác gì với người bình thường. Thỉnh thoảng xuất hiện phiền não bực bội, anh vẫn khống chế được. Lý Cận Dữ không biết tại sao người khác đều nhìn không ra, chỉ mỗi Diệp Mông lại nhận ra.
Cô nói: “Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Giang Lộ Chi?”
“Bởi vì cô ấy ở Bắc Kinh, không cần hẹn hò, đỡ tốn, còn có thể cho bà nội một lý do hoàn hảo để khỏi giới thiệu thêm cô khác cho tôi. Tôi nói rồi, tôi là thứ rác rưởi.” Anh tự châm biếm.
Diệp Mông cười thoải mái, thản nhiên, nhiệt tình, nhìn anh nói: “Trùng hợp ghê, về mặt tình cảm, tôi cũng là rác rưởi. Cậu xem Trình Khai Nhiên, bao nhiêu năm nay anh ta ở trước mặt tôi, giống như tấm vải trắng, tâm tư của anh ta đều viết hết lên mặt.”
Vậy nên sau này cô và hắn cắt đứt quan hệ, không phải vì sợ hắn trả thù, mà vì không muốn cho hắn bất kỳ hi vọng nào nữa. Nào ngờ, bây giờ vật còn người mất, Trình Khai Nhiên ôm cục tức này, sống đến bây giờ, cô còn không dám động vào hắn. Thời trẻ làm việc còn có thể dứt khoát rõ ràng, bây giờ người trưởng thành làm việc, đều phải chừa đường lui cho nhau.
Hai người phút chốc im lặng.
Lúc sau Diệp Mông nhìn thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe Mercedes-Bez màu đen sang trọng chạy đến, phút chốc, Trình Khai Nhiên dập tắt điếu thuốc trên tay mình, nhanh chóng lên chiếc xe Audi bên cạnh, khí thế hùng hổ chỉnh tề lần lượt ra khỏi con hẻm.
Lúc chiếc xe đen rẽ đi, cửa sổ xe sau hạ xuống một phần ba, có bàn tay đưa ra từ khe hở, vứt đầu thuốc ra ngoài, ngón cái đeo chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng đồ cổ hàng hiếm.
Thực ra lúc đó Diệp Mông không nhớ ra được, cho đến khi ra khỏi quán cua với Lý Cận Dữ, chuẩn bị bắt xe, mới nhớ ra. Toàn thân như hòa thượng điểm huyệt, phút chốc đứng hình, Lý Cận Dữ đi cách xa mới phát hiện cô không đi theo, quay đầu lại tìm, thì nhìn thấy Diệp Mông đang đi theo hướng ngược lại.
Lý Cận Dữ đuổi theo kéo cô lại, “Cô làm gì vậy?”
“Tôi đi tìm Trình Khai Nhiên.”
“Lúc này cô đi tìm hắn làm gì? Không nỡ rồi hả?”
Diệp Mông không hơi sức giải thích với anh, nghiêm túc đẩy anh sang một bên: “Em trai, chị không hơi đùa với cậu, bây giờ tôi có việc rất quan trọng cần phải xác nhận, cậu sang một bên mà chơi đi.”
Anh bình tĩnh lại: “Cô nói việc gì trước đi, tôi sẽ nói cô biết đi đâu tìm họ.”
“Cậu biết họ đi đâu?”
Lý Cận Dữ hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào tường, nhếch mép cười nói: “Cô muốn tìm Trình Khai Nhiên, hay muốn tìm chiếc xe Mercedes-Benz 5567?
Diệp Mông ngây người, “Cậu quen?”
“Không quen,” anh lắc đầu: “Nhưng xe vùng khác đến, tôi đều sẽ nhìn qua biển số xe, trí nhớ quá tốt, tôi cũng đành chịu, nhìn một lần đã nhớ rồi.”
Diệp Mông nói: “Vậy làm sao cậu biết được họ đi đâu?”
Hẻm đi thường xuyên có khách ăn uống ra vào, Lý Cận Dữ kéo cô sang một bên, nói tiếp: “Đoán thôi, giờ này, dẫn theo một đám anh em, còn thêm một người vùng khác, họ đột ngột đổi địa điểm, khu này chỉ có vài nhà hàng thôi.”
Cô hoài nghi nhìn anh, cũng không biết tại sao, cảm giác hình như có thể tin anh, trả lời: “Mấy ngày trước khi mẹ tôi mất, từng gặp người đàn ông đeo chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng. Tôi muốn xác nhận xem, có phải hắn không.”
“Sau đó thì sao?” Lý Cận Dữ tựa vào tường, dáng vẻ ung dung chờ cô đưa ra đáp án chuẩn xác hơn: “Làm sao xác nhận? Gọi điện cho Trình Khai Nhiên, hỏi hắn người đàn ông bên cạnh đeo chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng kia có phải bạn của mẹ cô không? Hay là xông thẳng vào đó đối chất thẳng mặt, có phải hắn đã hại chết mẹ cô không?”
Diệp Mông trợn mắt: “Cậu nghĩ tôi thiểu năng hả? Nếu hắn thật sự là hung thủ hại chết mẹ tôi, sao hắn có thể thừa nhận với tôi. Nếu mẹ tôi thật sự có bí mật gì đó, vậy khác nào tôi tự đưa mình đến nơi mạo hiểm. Tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của hắn.”
Lý Cận Dữ cười cười, yên lặng nhìn cô một lúc, gửi một tin nhắn thoại, tay ấn vào màn hình, nói vào trong máy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Dương Thiên Vỹ, nhìn ra ngoài cửa sổ xem có một chiếc xe Mercedes-Benz vùng ngoài, biển số 5567 không?”
Diệp Mông nhìn theo nghe được tiếng bíp.
Dương Thiên Vỹ rất nhanh trả lời tin nhắn thoại: “5567? Biển số Bắc Kinh? Hình như có một chiếc, ở ngay sườn dốc sau núi.”
“Trông chừng giùm tôi.” Lý Cận Dữ phản hồi.
Anh mở bản đồ ra, khoanh vùng vài địa điểm cho cô xem, “Thời gian này, bọn họ nhiều người như vậy, nơi có thể đi không nhiều. Hơn nữa, hôm nay Trình Khai Nhiên ăn mặc chỉnh tề như vậy, xe đối phương lại thuộc hàng hiệu, chắc chắn không chọn địa điểm xoàn, quán cua là nhà hàng nổi tiếng trên mạng, chứng tỏ người Bắc Kinh này còn khá trẻ, ít nhất cũng dưới 40. Khu này còn hai nhà hàng hot, một căn gần bệnh viện, một căn gần tháp Tam Thủy. Nhưng đến tháp Tam Thủy phải qua cầu, hiện đang là giờ cao điểm, trên cầu sẽ rất kẹt. Duy nhất một điểm, họ không vào được bãi đỗ xe của bệnh viện, chi đành đậu xe ở sườn sau núi khu bỏ hoang của bệnh viện. Đây là chuyện thường làm của Trình Khai Nhiên.”
“… …” Diệp Mông bị đoạn phân tích của anh làm cho á khẩu.
Hai người lên xe, anh hỏi: “Người đó từng gặp cô chưa?”
“Chưa, tôi chỉ từng gặp người đàn ông đeo nhẫn kia ở xa xa, đã đưa một thứ gì đó cho mẹ tôi” Về chuyện của mẹ cô, Diệp Mông không muốn liên lụy người thứ ba, lỡ như thật sự có phiền phức gì, dù sao cô cũng là con gái của mẹ, người ngoài không thân không thích, đặc biệt là Lý Cận Dữ, vậy nên cô nói: “Lý Cận Dữ, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đi được rồi.”
Lý Cận Dữ chuyển tầm nhìn từ ngoài cửa sổ lên người cô, lười nhác nói: “Tôi đâu có nói là đi cùng cô, địa chỉ tôi đã đưa tài xế, chút nữa tôi về thẳng bệnh viện.”
“Được.” Diệp Mông thở phào.
Yên lặng một lúc lâu, phong cảnh ngoài xe dần trở nên quen thuộc, xe rẽ vào con đường chính của trung tâm thành phố, tòa nhà hai bên dần dần chật kín.
“Có một chuyện tôi rất lấy làm lạ.” Lý Cận Dữ mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.
Diệp Mông: “Chuyện gì?”
Anh quay đầu: “Tại sao Trình Khai Nhiên đột ngột quyết định đổi điểm hẹn? Nếu người Bắc Kinh này rất quan trọng với hắn, tại sao hắn lại đột ngột đưa người rời khỏi, vì bị tôi chọc tức sao? Hắn làm việc không đến nổi manh động như vậy.”
“Vậy nên cậu cho là?”
“Hắn không muốn để cô nhìn thấy người đó. Cho nên thực ra không cần xác nhận, cũng có thể chắc chắn người đó có liên quan với mẹ cô. Cô chắc là cô vẫn muốn đi hả?”
Chiếc xe từ từ dần lại trước cổng, lời của Lý Cận Dữ vừa dứt câu, Diệp Mông đá mạnh vào cửa xe, khiến tai anh ong ong theo, cô cúi người xuống, nói với Lý Cận Dữ đang ngồi trong xe: “Cậu nói muốn cùng bà nội sống hết quãng đời còn lại, và tôi cũng vậy, tôi chỉ muốn biết tại sao năm đó mẹ tôi lại tự sát. Vì cậu không biết bà yêu tôi thế nào, bà không thể tự tử bỏ tôi lại được.”
Mẹ của Diệp Mông là người vùng khác, một cô gái từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc. Sau đó theo bố đến tỉnh thành phía Nam làm ăn, quen được bố của Diệp Mông lúc đó đang học Đại học tại tỉnh thành, nên đã gả đến Ninh Tuy. Một cô gái từ nhỏ vô lo nghĩ, được bố mẹ nâng niu trên tay, không ngờ lại gả vào một gia đình sóng gió. Mấy người cô của Diệp Mông đều không thể sinh con, tất cả hi vọng của nhà họ Diệp đều đặt lên người của bà. Mặt dù bà nội không nói, nhưng ánh mắt trông mong và ngày đêm cầu nguyện, còn có mấy lời đồn đàm tiếu trong khu cùng ánh mắt lạnh lùng châm biếm. Ít nhiều cũng ảnh hưởng đến trái tim mong manh từ nhỏ của mẹ Diệp Mông, thêm vào trước và sau khi mang thai thân hình biến dạng và sự im lặng của người chổng, nên không ngoài ý muốn bà đã mắc phải căn bệnh trầm cảm.
Nhưng mấy điều này chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình yêu bà dành cho Diệp Mông.
Diệp Mông là người rất biết phản hồi lại, bao nhiêu năm nay, đâu phải trong lòng cô không biết bà nội và các cô đều muốn có cháu trai. Cho dù cô là con gái, nhưng họ cũng yêu thương cô như bảo bối. Nhưng tình yêu này có khoảng cách, người thật sự yêu cô hết mình là mẹ cô, cô luôn giữ khoảng cách với người khác, đáp lại rất lễ phép, rất chính thức và rất chu đáo.
Chỉ khi đối với mẹ mình, cô mới bộc lộ hết con người thật của mình. Nhìn cô có vẻ nhiệt tình, thực ra rất lạnh lùng.
Cho nên đối với cái chết của mẹ, cô luôn canh cánh trong lòng, chỉ cần có chút manh mối nào, cô đều không bỏ qua.
… …
Nhà hàng Đới Ký.
Lúc này, nhân viên phục vụ nhà hàng đeo mắt kiếng, đầu cạo trọc, từ phòng VIP 502 bước ra, hắn nghĩ trong lòng thời gian lên món tiếp theo còn 5 phút, hắn có thể ra cửa hút điếu thuốc, vừa móc hộp quẹt ra, ngẩng đầu, trước mắt xuất hiện một xấp tiền đỏ hồng.
Diệp Mông đợi nửa ngày trời cũng không thấy một nữ phục vụ, may mắn là đồng phục nam nữ của nhà hàng này đều giống nhau, chỉ khác size. Ống quần quá rộng, Diệp Mông mặc không được, chỉ đành mặc chiếc áo ngoài rộng thùng thình, may mà chiếc quần cô đang mặc cũng là quần tây màu đen, nhìn vào cũng coi như đồng bộ. Đợi cô thay xong bước ra, Đầu Trọc Đeo Kiếng đã thay một bộ đồng phục khác đang ngồi nghỉ ở phòng thay đồ.
“Đồng phục cậu nhiều nhỉ.” Diệp Mông nói với hắn.
Đầu Trọc nhìn với vẻ như cô chưa từng thấy chuyện đời: “Mấy bộ thôi, ở nhà hàng chuyện lật bàn thường gặp, cô nhanh lên, món tiếp theo sắp lên rồi, tôi bưng cho cô. Còn nữa cô tuyệt đối đừng nghĩ rằng, tôi giúp cô là vì năm trăm tệ kia, tôi cũng có một trái tim chính nghĩa, tấm lòng thương người. Tôi chắc chắn cũng không cho phép người vùng khác đến địa bàn chúng ta gây ác.” Hắn ngẫm nghĩ lại cẩn thận thêm một câu: “Nếu kẻ đó thật sự là một tên tội phạm bỏ trốn, cô… cô… đợi hắn ra ngoài cửa rồi hãy báo cảnh sát đấy.”
“Được, được, được,” Diệp Mông vừa siết thắt lưng, vừa hời hợt hưởng ứng: “Cậu đúng là một thanh niên nhiệt huyết.”
Phòng VIP đã hé sẵn, Diệp Mông chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được. Người đàn ông kia mặc bộ vest cũng không vừa người lắm, vai rộng bụng bự, một sợi dây nịch Hermes siết lấy cái bụng tròn vo, nhưng Lý Cận Dữ nói không sai, người này rất trẻ, tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, liên tục xoay chiếc nhẫn phỉ thuý dát vàng trên ngón cái.
Không biết tại sao trong đầu Diệp Mông lại hiện ra cảnh tượng hắn và Trình Khai Nhiên ngồi chung với nhau, Hòa Thượng Mập và Hòa Thượng Ốm hợp tác làm ăn, bị người ta lười mất luôn cả vốn lẫn lời.
Trong phòng VIP có đốt một lọ đàm hương, luồng khói xanh xoắn xoắn bốc lên, dù là cách một luồng khói mơ màng, Diệp Mông vẫn có thể khẳng định mình chưa từng gặp hắn, người đàn ông này không phải người mà trước lúc mẹ mất đã gặp.
Nhưng chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng này, cô chắc chắn lúc đó người đàn ông kia từng đeo trên tay.
“Cá chua ngọt của quý khách.” Diệp Mông khom xuống, hạ thấp giọng nói.
Trình Khai Nhiên vô tình ngẩng đầu, sắc mặt tức khắc biến đổi, Diệp Mông bình tĩnh nháy mắt với hắn, ám chỉ hắn đừng hoảng loạn: “Mời thưởng thức, món tiếp theo còn 3 phút nữa.”
Hòa Thượng Mập không để ý nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua Diệp Mông, ánh mắt hơi rà soát: “Sao lại đổi thành phục vụ nữ rồi? Nhìn xinh đấy.”
Trình Khai Nhiên nhìn cô một lúc, tiếp lời: “Trong trấn làm việc không chuyên nghiệp gì, ai rảnh thì người đó vào thôi.”
Diệp Mông nhẹ nhàng khép cửa lại, đi đến góc cua cầu thang, tựa vào tường, trong lòng thầm đếm, một, hai, ba,... mười.
“Cô chạy đến đây làm gì?” Trình Khai Nhiên kéo cô ra: “Sao cô biết tôi ở đây?”
Diệp Mông cười cười: “Người đàn ông kia là ai?”
Trình Khai Nhiên đang ghìm cục tức lại: “Lý Cận Dữ đâu?”
Diệp Mông cố chấp nhìn hắn chằm chằm, vờ như không nghe, trong lòng sớm đã xác định được bảy tám phần, sợ có người nghe lén, cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, gõ một dòng chữ trên màn hình –
[Có phải cậu đang điều tra chuyện của mẹ tôi.]
[Tôi đang bàn chuyện làm ăn với anh ta, cô về trước, tôi sẽ nói với cô sau.]
Đầu Trọc vừa định hút thuốc hút không thành, bị xen ngang, còn bị Diệp Mông lột đồ. Lúc này đã thay xong bộ đồng phục mới, gọn gàng đang định ra ngoài cửa hút thuốc, vừa móc hộp quẹt ra thì trước mắt lại xuất hiện một tờ tiền hồng một các kỳ quái.
Đầu Trọc tưởng mình đã chui vào túi thần kỳ của Doraemon, không dám tin, lại cho hộp quẹt vào túi xem thử có thể moi thêm được vài tờ ra không – nhưng “tờ tiền lại không nhân thêm, chỉ có một trăm tệ.
Hắn ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông vô cùng tuấn tú đứng ngay trước mặt, nở nụ cười vô hại nói với hắn: “Nào, anh đẹp trai, vất vả rồi, cởi bộ đồ cho tôi nào.”
Đầu Trọc: Nữa hả?
Diệp Mông vừa định vào phòng vệ sinh thay quần áo, nghe thấy tiếng bước chân vững vàng, trầm tĩnh trên hành lang, vô thức cảm thấy rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn.
Phòng vệ sinh ở góc tường, hành lang rất dài, cả ngọn đèn cũng không có, cửa sổ góc đường có thể rọi vào vài tia sáng, tĩnh mịch mờ nhạt. Diệp Mông nhìn ngược sáng, chỉ thấy một bóng người cao ráo đang bước về phía mình, còn chưa kịp để cô nhìn rõ hình dáng, một cánh tay thon đầy vị đàn ông luồng qua túm lấy cổ cô một cách đột ngột với tốc độc cực nhanh, hoàn toàn không đợi cô kịp phản ứng,, không chút thương hoa tiếc ngọt lôi cô vào phòng vệ sinh nam bên cạnh.
Động tác của Lý Cận Dữ nhanh nhẹn dứt khoát, đâu ra đấy. Diệp Mông bị đẩy vào cảnh cửa, người còn ngã nghiêng chưa đứng vững, mơ hồ quan sát, anh đã bình tĩnh đẩy cửa từng gian một kiểm tra, xác nhận không có ai mới tựa vào bồn rửa tay, nói với cô: “Điều tra ra chưa? Kẻ đó có liên quan đến cái chết của mẹ cô không?”
Diệp Mông lắc đầu: “Tuy không đứng gần quan sát, nhưng chỉ cần nhìn thấy tôi vẫn nhận ra được, không phải hắn. Nhưng không phải cậu đang ở bệnh viện với bà nội sao? Sao lại chạy tới đây?”
“Qua đây.” Lý Cận dữ một tay đút túi tựa vào bồn cửa tay, một tay ngoắc cô qua.
Diệp Mông đi đến bên cạnh anh.
Anh nói nhỏ: “Có thể Trình Khai Nhiên sẽ gặp chút rắc rối, chiếc xe 5677 dưới lầu là biển số giả.”
Diệp Mông ngây người, “Làm thế nào phát hiện ra?”
Lý Cận Dữ nói: “Vì biển số xe và phun sơn khác màu, có vài xe biển số cũ, phun sơn mới, là xe mới gắn biển cũ, nhưng chiếc này của hắn không phải xe mới, màu sơn trên xe hắn là mới sơn, màu sơn bên dưới của tấm chắn trước là màu ban đầu của chiếc xe. Có vài chiếc xe làm biển giả là muốn tỏ vẻ, làm giả mấy biển số ngon của người ta chạy trên đường, nhưng biển số 5677 này cũng không phải biển số oai gì, đại loại là từng chạy hàng cấm hoặc xe cướp được.”
“Sao cậu lại để ý đến màu sơn xe của hắn?” Diệp Mông lại hỏi.
“Vì tôi phát hiện trong xe hắn có người,” Lý Cận Dữ cúi đầu nhìn cô, hạ thấp giọng, rất nhỏ tiếng: “Đám anh em ở ba chiếc xe của Trình Khai Nhiên đều đi ăn cơm hết rồi, không một ai đứng canh, tên này có một chiếc xe mà còn chừa lại người trên xe. Biết tại sao chừa lại người không? Bởi vì sườn núi phía sau bệnh viện không có bãi đậu xe, vào thời điểm đậu xe cao điểm này, mọi lúc đều sẽ có người đến yêu cầu dời xe đi, chuyện làm ăn của họ chắc cũng không chính đáng gì, không dám dán số điện thoại liên hệ trên xe, vậy nên nếu không chừa người ở lại, người khác gọi 114 sẽ chuyển máy đến chủ nhân ban đầu của chiếc xe. Nếu liên hệ đúng chủ xe, chủ xe sẽ phát hiện biển số mình bị làm giả.”
Nói đến đây, bên ngoài hành lang có người lớn tiếng gọi phục vụ.
Không biết Đầu Trọc từ bao giờ lại thay ra một bộ đồng phục mới, mỉm cười phản ứng rất nhanh: “Đến ngay, có chuyện gì giúp được quý khách ạ?”
“Mang hai bình trà đến phòng 502.”
Tiếng bước chân ngày một xa.
Diệp Mông mở hé cửa phòng vệ sinh, lén nhìn trộm, xác định xung quanh không có người, mới quay vào nói với Lý Cận Dữ, “Vậy liệu Trình Khai Nhiên có bị hắn… Di động của anh ta để quên trên xe rồi, vừa rồi còn lấy điện thoại tôi gõ chữ. Hình như anh ta thật sự đang giúp tôi điều tra chuyện của mẹ tôi.”
Lý Cận Dữ không biết từ bao giờ đã đứng phía sau cô, Diệp Mông vừa quay đầu, đập vào mắt cô là bộ ngực rắn chắc của anh, hơi thở nhè nhẹ phả lên đầu cô, chỉ nghe được tiếng tim đập, người đàn ông mặt không cảm xúc cúi xuống nhìn cô, còn giả tình giả nghĩa khuyên: “Người ta yêu cô đến tận xương tủy đấy, cưới đi cho rồi.”
…
Không khí trong phòng VIP có hơi trì trệ, khi Trình Khai Nhiên nói dứt câu “Tuần sau có thể lấy được hàng không?” Hòa Thượng Mập không nói tiếng nào mà ung dung bắt đầu thưởng thức trà, hai hộp Đại Hồng Bào thượng hạng, uống đến mắt hắn sắp vỡ mạch máu, hắn vẫn từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, không sợ bỏng chết.
Một lúc sau, Hòa Thượng Mập uống xong ngụm trà, nhả lại bã trà vào trong tách, chậm rãi nói: “Anh nôn nóng quá, anh Khai.”
Trình Khai Nhiên cảm thấy mình quá ngu, tỏ ra hơi nôn nóng, sớm biết đã nói tuần tới nữa rồi. Dù sao anh cũng chưa có kinh nghiệp làm nội gián, vừa mở miệng đã để lộ sơ hở. Tất nhiên, tên mập này đã có chút nghi ngờ anh rồi. Nói về bệnh đa nghi, anh tưởng mình đã bệnh rất nặng rồi, không ngờ có kẻ còn mãn tính hơn nữa.
Cũng đúng, tên này nếu không có bệnh đa nghi nặng như vậy, sao mà lái được xe Mercedes-Benz. Nghĩ đến bản thân tìm người nhờ mua chiếc Audi second-hand, lòng lại dâng đầy chua xót.
Trông anh như con khỉ, cười lộ ra hàm răng nói: “Tuần sau là sinh nhật của mẹ tôi, muốn nhân cơ hội này, kịp tặng món quà vừa tay cho bà ấy.”
Hòa Thượng Mập buôn về đồ cổ, chiếc nhẫn phỉ thúy dát vàng trên ngón tay hắn, Trình Khai Nhiên từng thấy ở chỗ mẹ của Diệp Mông. Trình Khai Nhiên luôn cảm thấy sự việc này quá trùng hợp. Tuy mấy năm nay anh rất hận Diệp Mông nhưng mẹ của Diệp Mông mấy năm đó luôn chăm sóc cho anh, lúc bị người trong khu xem thường và đuổi đánh như chó lang thang, cũng là mẹ Diệp Mông dẫn anh về nhà, cho anh cơm ăn áo mặc. Mẹ Diệp tự sát, Diệp Mông vẫn luôn canh cánh trong lòng, Trình Khai Nhiên cũng không tài nào buông xuống. Thế nên, mấy năm nay không dễ gì mới tìm ra một chút manh mối.
Nhưng trước giờ anh không thông minh lắm, có thể sống đến bây giờ, đều dựa vào sự trung thành của anh với đại ca nên mới được đề bạc. Nói về thông minh, có lẽ anh còn không bằng được một nửa Diệp Mông, Diệp Mông tùy tiện nói một hai câu cũng có thể khiến anh tức đến nuốt không nổi cơm.
Hiển nhiên Hòa Thượng Mập không tin lắm, lộ nụ cười khinh thường.
Phòng VIP đột nhiên lại bị đẩy ra, Diệp Mông lần nữa bước vào, bưng trên tay một dĩa trái cây, tư thế tiêu chuẩn của một tiểu thư mẫu mực, tiến đến gần bọn họ, không biết được đào tạo từ đâu, mỉm cười dịu dàng nói, “Đây là dĩa trái cây quản lý chúng tôi miễn phí tặng cho quý khách.”
Đầu Trình Khai Nhiên muốn căng ra gấp đôi, cô… cô…, sao lại đến nữa rồi!
Diệp Mông xoay người rời đi, dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Trình Khai Nhiên: “Phải rồi, anh Khai, quản lý bảo tôi hỏi anh, tiệc sinh nhật mẹ anh vào tuần sau có cần đặt sâm panh không?”
Sau đó điều khiến não Trình Khai Nhiên suýt nổ tung chính là, chưa đầy một phút sau, người đàn ông Lý Cận Dữ cũng mặc đồng phục nhân viên bước vào.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một người phụ trách trả lời Hòa Thượng Mập, thu hút sự chú ý của hắn, một người làm công tác châm trà, trong lúc vô thức, nhét mảnh giấy vào trong tay anh.
Tay Trình Khai Nhiên đổ mồ hôi trộm, nhân lúc Diệp Mông nói chuyện với Hòa Thượng Mập, hoàn toàn bị che khuất tầm nhìn, mở giấy ra xem.
[Nói với hắn, cậu không cần nữa, đừng sợ.]
Tác giả :
Nhĩ Đông Thố Tử