Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 47: Không thể tái phạm
Vũ Tình về tới nhà, căng thẳng liều mạng làm việc, dọn dẹp lại phòng!
Quỳ trên mặt đất lặp đi lặp lại động tác chà sàn dù sàn đã sạch, nhìn hai bàn tay cô hoạt động không ngừng, có thể nhìn ra được sự bối rối và căng thẳng của cô!
Cô sợ, cô đúng là sợ hắn lại bị Vũ Hân cướp đi!
Lúc trước em cô không xuất hiện, cô đối với Thang Duy Thạc vẫn rất tự tin. Tuy rằng không xác định hắn sẽ yêu mình nhiều, nhưng ít nhất chắc là sẽ không thích Vũ Hân!
Nhưng Vũ Hân xuất hiện, tất cả tự tin của cô lập tức biến mất!
Dù sao bọn họ đã cùng vào giáo đường, có năm năm vợ chồng cùng nhau!
Trong giây lát cô mới phát hiện, thì ra mẹ cô nói đúng!
Hai người đã có năm năm vợ chồng, làm sao có thể nói cắt đứt là đứt? Ly hôn rồi lại kết hôn có rất nhiều, phải nói chỗ nào cũng có!
Thang Duy Thạc năm đó có thể lựa chọn Vũ Hân, lần này thì sao? Hắn có thể lại vứt bỏ cô!
Không cần, cô muốn hắn, cô muốn gia đình này!
Gần một năm sống chung này, cô đã có một gia đình ấm áp. Cô luyến tiếc gia đình này, không nỡ rời hắn!
Mũi cô hồng lên mang theo sự ghen tuông mãnh liệt, làm nước mắt cô càng ngày càng nhiều!
Nhưng cô cố nén, ép chúng không rơi xuống!
Thang Duy Thạc vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh như vậy, đau lòng ôm lấy cô, khiến cô dừng lại! "Vũ Tình, sàn đã sạch sẽ đừng lau nữa!"
"Không đâu, em muốn lau sàn thật sạch, khiến trong nhà không còn một hạt bụi!" Vũ Tình dùng sức đẩy cánh tay hắn, tiếp tục việc lau sàn của cô!
Cô muốn bảo vệ thật tốt nhà của minh, bảo vệ hạnh phúc mà cô thật vất vả gây dựng, không thể để người khác cướp đi!
"Đã sạch sẽ, không cần lau lại......" Thang Duy Thạc dùng sức giật khăn lau trong tay cô, lo lắng nói!
Vũ Tình cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn khăn lau trong tay hắn, cố đoạt lại. "Duy Thạc, anh đưa cho em! Em muốn quét dọn trong nhà thật sạch sẽ!
Em biết em không tốt, em không xinh đẹp như Vũ Hân, không bằng cấp như Vũ Hân! Nhưng em nhất định chăm lo nhà cửa thật tốt, em sẽ bù đắp những thiếu sót của mình!"
Nói xong, hai vai Vũ Tình run run, cố gắng khống chế nước mắt tràn mi.
Cô không tự tin cực độ và cũng cảm thấy thật tự ti, trái tim Thang Duy Thạc như bị xé rách đau đớn! Giữ chặt hai vai của cô để cô đối mặt mình với hắn. "Vũ Tình, em nghĩ cái gì vậy? Em là tốt nhất, anh không tha thứ nếu em so sánh mình với người phụ nữ kia!"
Mặt Vũ Tình không chút thay đổi để hắn vây quanh, dần dần trong mắt hiện lên đau đớn! "Vì sao, vì sao cô ấy lại xuất hiện!"
"Vũ Tình em bình tĩnh đối mặt đi, cô ta là người hay làm loạn, ai cũng không thể ngăn cản cô ta xuất hiện đúng không!
Đừng để ý, đừng tạo áp lực quá lớn! Tất cả đã có anh, em hãy thả lỏng người!" Thang Duy Thạc trấn an cô từng chút một, đặt lên má cô vô số nụ hôn!
Khuôn mặt đầy nỗi đau ngước lên, Vũ Tình căng thẳng và bất lực nhìn Thang Duy Thạc. "Anh sẽ không lại bị cô ấy cướp đi chứ? Các người là vợ chồng mà......"
"Cô ta là vợ trước của anh, vợ trước, anh và cô ta đã không còn quan hệ trước pháp luật! Anh không thích cô ta, thậm chí là ghét cô ta, làm sao anh có thể bị cô ta cướp đi?"
Vũ Tình nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, trong lòng điên cuồng gào thét 'Anh không thích cô ấy, nhưng anh cũng không yêu em!'
Sự tự tôn của phái nữ khiến cô không thể mở miệng, chỉ có thể chua xót cúi đầu!
Người đàn ông cẩu thả này chỉ biết không cho cô khóc, không cho cô thương tâm khổ sở, nhưng không biết được mấu chốt vấn đề!
Không biết hắn khi nào thì mới biết được, có mấy cái từ thôi, so với dụ dỗ này nọ thì đơn giản hơn nhiều!
Từ lúc Vũ Hân xuất hiện, Vũ Tình rõ ràng thay đổi rất nhiều.
Cô không dám đùa giỡn cùng Thang Duy Thạc, sẽ không bắt hắn đi nấu cơm, sẽ không bắt hắn giặt tất, sẽ không bắt hắn tắm rửa cho bọn trẻ.
Mọi chuyện cô đều gánh lên mình, chăm sóc hắn rất cẩn thận.
Cô càng làm như vậy, ngược lại càng khiến Thang Duy Thạc hoảng hốt, càng đau lòng vì cô.
Bởi vậy Thang Duy Thạc càng giống như 'người chồng tiêu chuẩn', gần như từ chối tất cả xã giao, điều trước tiên khi về tới nhà, là giúp cô làm việc nhà. Trong tâm tư của mỗi người, đều thật cẩn thận bảo vệ tình cảm này.
Vũ Tình đang cố gắng làm việc, bỗng bị chuông điện thoại làm gián đoạn. Nhìn thấy dãy số xa lạ, cô dự cảm được là ai gọi tới. Việc đã đến nước này, cô trốn cũng không thoát. Đã bất an vài ngày, cuối cùng cũng nhận được điện thoại.
"Alo...."
"Chị, em là Vũ Hân!" Âm thanh vẫn hiền lành dịu dàng, giọng nói đã khắc ghi trong đầu.
Nghe giọng nói này, chỉ làm Vũ Tình càng thêm tự trách cùng khổ sở: "Vũ Hân, chị..." Tất cả tình cảm dồn lại một chỗ, khiến cô nghẹn ngào không nói lên lời.
"Chị, em chỉ là muốn gặp mặt chị, chúng ta đã lâu không gặp, vài năm rồi?"
"Được..."
Chị em hẹn nhau gặp trong nhà hàng.
Vũ Tình lộ vẻ tự tin, nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu của em gái, bỗng cảm thấy mình thật hèn hạ. "Vũ Hân, chị..."
"Chị, chúng ta nhiều năm không gặp, chị vẫn xinh đẹp như vậy!" Lòng dạ Vũ Hân thật thâm sâu, căn bản không nóng nảy nói ra chuyện của Thang Duy Thạc.
Ha ha, cô muốn đánh cược tình cảm này.
"Không, chị không xinh đẹp, vẫn là em gái xinh đẹp nhất!" Vũ Tình dùng sức lắc đầu.
Vũ Hân cười nhẹ nhàng, nhìn chị mình cam chịu nói: "Chị, chị cũng biết, em và Thang Duy Thạc ly hôn. Nhưng em còn thương anh ấy, cho nên lần này em..." cô bắt đầu muốn nói lại thôi, hai mắt khẩn cầu nhìn Vũ Tình.
Vũ Tình không được tự nhiên né tránh, căng thẳng uống xong một ngụm nước trái cây.
Thấy cô không sủa bậy, Vũ Hân tiếp tục nói: "Chị, chị nói chúng em mặc kệ như thế nào cũng là vợ chồng, cũng không phải nói ly hôn liền chết già không lui tới? Năm đó anh ấy thích em, bây giờ em chỉ muốn cầu xon anh ấy, anh ấy cũng có thể vẫn thích em, chị nói có phải hay không?"
Nét mặt Vũ Tình càng ngày càng nghiêm trọng, cô muốn nói lớn rằng không phải, Thang Duy Thạc là của cô!
"Chị, em muốn nói chuyện với chị, chị giúp em phân tích một chút đi?" Vũ Hân bỗng ra vẻ là một cô gái thẹn thùng cười, vẻ mặt đỏ bừng.
Vũ Tình cũng không nói gì, cũng không ra vẻ không nghe.
Vũ Hân tiếp tục nói: "Chị, thật ra vợ chồng chúng em lúc đó quan hệ không tốt lắm, Thang Duy Thạc cũng sẽ ... cũng sẽ muốn em. Cho dù chúng em giận đỏ mặt tía tai, đến buổi tối anh ấy cũng sẽ lần lượt muốn em, chị nói, anh ấy không phải là vẫn yêu em dưới đáy lòng sao?"
Lời của cô ta giống như mũi nhọn, hung hăng đâm vào lòng cô, khiến cô đan đớn, khiến cô khổ sở không thể thở được.
Trời ạ, nghĩ đến bọn họ từng là vợ chồng, từng nằm lõa thể cùng nhau, làm những chuyện thân mật, toàn thân cô đau không chịu nổi. vì sao, vì sự tình mà phải thế này?
Nhưng....cô không rời hắn, đúng là không thể rời đi.
Vũ Hần không ngừng nói cố để lại lời mờ ám, không ngừng nói Thang Duy Thạc thích mình như thế nào.
Không, cô không muốn nghe điều này, cô chịu không nổi, Vũ Tình bỗng ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Vũ Hân, em xảy ra chuyện như vậy cùng người đàn ông khác, Thang Duy Thạc kiêu ngạo như thế anh ấy còn có thể chấp nhận em sao?"
Vũ Hân im bặt, đỏ mặt tía tai. Yêu đương vụng trộm là một chuyện, nhưng bị trực tiếp vạch trần lại là chuyện khác. Nhưng cô là cao thủ diễn trò, nước mắt cô bỗng rơi như mưa: "chị, chuyện này không đúng, đó là em bị ngưỡi hãm hại, em chỉ có anh ấy là người đàn ông duy nhất, em là người như thế nào mọi người còn không biết sao?"
"Nhưng Thang Duy Thạc lại khác, anh ấy không chấp nhận em nữa đâu!" Vũ Tình thử khuyên cô, bảo vệ tình yêu của mình.
Lúc này, Vũ Hân bỗng bắt lấy tay Vũ Tình, cầu xin cô: "Chị, em biết chị bây giờ ở chung với Thang Duy Thạc, đúng không? Chị, vì sao chị lại làm chuyện này? Chi, anh ấy là em rể của chị, là chồng của em. Chị, chị trả anh ấy lại cho em được không?"
Vũ Tình trốn tránh rút tay về, lắc đầu: "Không, Vũ Hân, chị không thể trả anh ấy lại cho em, không thể!"
"Chị, mặc kệ thế nào, cũng không thể lấy người đàn ông của em!" Vũ Hân tức giận nhìn chằm chằm cô, âm thanh nức nở không ngừng.
Bị em gái chỉ trích, Vũ Tình rốt cuộc cũng nói lời ở đấy lòng, cô lớn tiếng giải thích cho mình: "Vũ Hân, chị hiểu Thang Duy Thạc hơn em, hơn nữa năm đó chị bán mình cho anh ấy, chị đã sớm là người phụ nữ của anh ấy hơn em..." nói xong lời này Vũ Tình đã khóc không thành tiếng, nước mắt tủi thân nóng bỏng chảy xuống.
"Không....tại sao có thể như vậy, không phải! chị, chị đừng gạt em được không?" Vũ Hân coi như không biết gì, không thừa nhận lời nói Vũ Tình.
Hừ, sự thật thế nào, cô đương nhiên biết. cái người phụ nữ ngốc này còn khóc.
Hừ, cô không thừa nhận, xem cô ta làm như thế nào?
Vũ Tình hít hít mũi, cố gằng bảo trì giọng nói vững vàng: "Chị nói đều là sự thật, thật ra, Tiểu Bác là con của Thang Duy Thạc và chị! Vũ Hân, chẳng lẽ em không phát hiện Tiểu Bác và Thang Duy Thạc rất giống nhau sao?"
"Đứa bé còn nhìn không ra, chị, chị đừng gạt em được không? Chị không thể vì muốn mình yên tâm thoải mái, nên bịa ra chuyện này lừa gạt em!"
"Không, chị không lừa em. Vũ Hân, chị chưa từng có nghĩ tới muốn phá hạnh phúc của em.
Sau khi em ly hôn, chị mới ở bên Thang Duy Thạc.
Vũ Hân, chị đã nhường em một lần, không thể nhường lần thứ hai. Vì sinh mệnh của chị chỉ có một lần, chị không thể lại bỏ qua anh ấy!" Vũ Tình lấy dũng khí, nói xong một hơi.
Nói xong, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi. Lần này, dù ai nói cái gì cô cũng sẽ không, sẽ không!
Vũ Hân cầm tay Vũ Tình, hai chân quỳ trên mặt đất: "Chị, em quỳ xuống cầu xin chị được không? Xin chị rời Thang Duy Thạc đi, chỉ cần chị rời đi, em nhất định sẽ có cơ hội!"
Đáng chết, nếu không phải vì mấy ngày qua cô đi tìm Thang Duy Thạc, một cơ hội hắn cũng không cho cô, cô sẽ không quỳ xuống trước mặt người này.
Vũ Tình dùng sức gạt ra, nhắm mắt lại không nhìn tới: "Thật xin lỗi, Vũ Hân, chị không thể. Chị có thể để ba mua váy tặng cho em, có thể tặng đứa con yêu quý cho em, có thể vì em và em trai bỏ cơ hội đi học, bỏ tất cả cơ hội của mình.
Cũng có thể vì bảo vệ gia đình, mà nhẫn tâm tặng Tiểu Bác cho em.
Nhưng, lúc này đây chị không thể! Em cho chị ích kỉ một lần, được không?"
"Chị, chị vẫn không rời khỏi anh ấy sao?" Người quỳ trên mặt đất, cầu xin thêm một lần.
Vũ Tình quyết đoán gật đầu, hơn nữa còn lớn tiếng nói: "Đúng vậy, chị không thể rời anh ấy, em cũng đừng cầu xin chị!"
Sư cự tuyệt của cô khiến Hoàng Vũ Hân vô cùng kinh ngạc, thật là không tưởng được. Cô nghĩ người ngu ngốc này, sẽ nhường nhịn một lần nữa.
Nếu mềm không được, cô đành phải nghĩ biện pháp khác
Quỳ trên mặt đất lặp đi lặp lại động tác chà sàn dù sàn đã sạch, nhìn hai bàn tay cô hoạt động không ngừng, có thể nhìn ra được sự bối rối và căng thẳng của cô!
Cô sợ, cô đúng là sợ hắn lại bị Vũ Hân cướp đi!
Lúc trước em cô không xuất hiện, cô đối với Thang Duy Thạc vẫn rất tự tin. Tuy rằng không xác định hắn sẽ yêu mình nhiều, nhưng ít nhất chắc là sẽ không thích Vũ Hân!
Nhưng Vũ Hân xuất hiện, tất cả tự tin của cô lập tức biến mất!
Dù sao bọn họ đã cùng vào giáo đường, có năm năm vợ chồng cùng nhau!
Trong giây lát cô mới phát hiện, thì ra mẹ cô nói đúng!
Hai người đã có năm năm vợ chồng, làm sao có thể nói cắt đứt là đứt? Ly hôn rồi lại kết hôn có rất nhiều, phải nói chỗ nào cũng có!
Thang Duy Thạc năm đó có thể lựa chọn Vũ Hân, lần này thì sao? Hắn có thể lại vứt bỏ cô!
Không cần, cô muốn hắn, cô muốn gia đình này!
Gần một năm sống chung này, cô đã có một gia đình ấm áp. Cô luyến tiếc gia đình này, không nỡ rời hắn!
Mũi cô hồng lên mang theo sự ghen tuông mãnh liệt, làm nước mắt cô càng ngày càng nhiều!
Nhưng cô cố nén, ép chúng không rơi xuống!
Thang Duy Thạc vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh như vậy, đau lòng ôm lấy cô, khiến cô dừng lại! "Vũ Tình, sàn đã sạch sẽ đừng lau nữa!"
"Không đâu, em muốn lau sàn thật sạch, khiến trong nhà không còn một hạt bụi!" Vũ Tình dùng sức đẩy cánh tay hắn, tiếp tục việc lau sàn của cô!
Cô muốn bảo vệ thật tốt nhà của minh, bảo vệ hạnh phúc mà cô thật vất vả gây dựng, không thể để người khác cướp đi!
"Đã sạch sẽ, không cần lau lại......" Thang Duy Thạc dùng sức giật khăn lau trong tay cô, lo lắng nói!
Vũ Tình cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn khăn lau trong tay hắn, cố đoạt lại. "Duy Thạc, anh đưa cho em! Em muốn quét dọn trong nhà thật sạch sẽ!
Em biết em không tốt, em không xinh đẹp như Vũ Hân, không bằng cấp như Vũ Hân! Nhưng em nhất định chăm lo nhà cửa thật tốt, em sẽ bù đắp những thiếu sót của mình!"
Nói xong, hai vai Vũ Tình run run, cố gắng khống chế nước mắt tràn mi.
Cô không tự tin cực độ và cũng cảm thấy thật tự ti, trái tim Thang Duy Thạc như bị xé rách đau đớn! Giữ chặt hai vai của cô để cô đối mặt mình với hắn. "Vũ Tình, em nghĩ cái gì vậy? Em là tốt nhất, anh không tha thứ nếu em so sánh mình với người phụ nữ kia!"
Mặt Vũ Tình không chút thay đổi để hắn vây quanh, dần dần trong mắt hiện lên đau đớn! "Vì sao, vì sao cô ấy lại xuất hiện!"
"Vũ Tình em bình tĩnh đối mặt đi, cô ta là người hay làm loạn, ai cũng không thể ngăn cản cô ta xuất hiện đúng không!
Đừng để ý, đừng tạo áp lực quá lớn! Tất cả đã có anh, em hãy thả lỏng người!" Thang Duy Thạc trấn an cô từng chút một, đặt lên má cô vô số nụ hôn!
Khuôn mặt đầy nỗi đau ngước lên, Vũ Tình căng thẳng và bất lực nhìn Thang Duy Thạc. "Anh sẽ không lại bị cô ấy cướp đi chứ? Các người là vợ chồng mà......"
"Cô ta là vợ trước của anh, vợ trước, anh và cô ta đã không còn quan hệ trước pháp luật! Anh không thích cô ta, thậm chí là ghét cô ta, làm sao anh có thể bị cô ta cướp đi?"
Vũ Tình nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, trong lòng điên cuồng gào thét 'Anh không thích cô ấy, nhưng anh cũng không yêu em!'
Sự tự tôn của phái nữ khiến cô không thể mở miệng, chỉ có thể chua xót cúi đầu!
Người đàn ông cẩu thả này chỉ biết không cho cô khóc, không cho cô thương tâm khổ sở, nhưng không biết được mấu chốt vấn đề!
Không biết hắn khi nào thì mới biết được, có mấy cái từ thôi, so với dụ dỗ này nọ thì đơn giản hơn nhiều!
Từ lúc Vũ Hân xuất hiện, Vũ Tình rõ ràng thay đổi rất nhiều.
Cô không dám đùa giỡn cùng Thang Duy Thạc, sẽ không bắt hắn đi nấu cơm, sẽ không bắt hắn giặt tất, sẽ không bắt hắn tắm rửa cho bọn trẻ.
Mọi chuyện cô đều gánh lên mình, chăm sóc hắn rất cẩn thận.
Cô càng làm như vậy, ngược lại càng khiến Thang Duy Thạc hoảng hốt, càng đau lòng vì cô.
Bởi vậy Thang Duy Thạc càng giống như 'người chồng tiêu chuẩn', gần như từ chối tất cả xã giao, điều trước tiên khi về tới nhà, là giúp cô làm việc nhà. Trong tâm tư của mỗi người, đều thật cẩn thận bảo vệ tình cảm này.
Vũ Tình đang cố gắng làm việc, bỗng bị chuông điện thoại làm gián đoạn. Nhìn thấy dãy số xa lạ, cô dự cảm được là ai gọi tới. Việc đã đến nước này, cô trốn cũng không thoát. Đã bất an vài ngày, cuối cùng cũng nhận được điện thoại.
"Alo...."
"Chị, em là Vũ Hân!" Âm thanh vẫn hiền lành dịu dàng, giọng nói đã khắc ghi trong đầu.
Nghe giọng nói này, chỉ làm Vũ Tình càng thêm tự trách cùng khổ sở: "Vũ Hân, chị..." Tất cả tình cảm dồn lại một chỗ, khiến cô nghẹn ngào không nói lên lời.
"Chị, em chỉ là muốn gặp mặt chị, chúng ta đã lâu không gặp, vài năm rồi?"
"Được..."
Chị em hẹn nhau gặp trong nhà hàng.
Vũ Tình lộ vẻ tự tin, nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu của em gái, bỗng cảm thấy mình thật hèn hạ. "Vũ Hân, chị..."
"Chị, chúng ta nhiều năm không gặp, chị vẫn xinh đẹp như vậy!" Lòng dạ Vũ Hân thật thâm sâu, căn bản không nóng nảy nói ra chuyện của Thang Duy Thạc.
Ha ha, cô muốn đánh cược tình cảm này.
"Không, chị không xinh đẹp, vẫn là em gái xinh đẹp nhất!" Vũ Tình dùng sức lắc đầu.
Vũ Hân cười nhẹ nhàng, nhìn chị mình cam chịu nói: "Chị, chị cũng biết, em và Thang Duy Thạc ly hôn. Nhưng em còn thương anh ấy, cho nên lần này em..." cô bắt đầu muốn nói lại thôi, hai mắt khẩn cầu nhìn Vũ Tình.
Vũ Tình không được tự nhiên né tránh, căng thẳng uống xong một ngụm nước trái cây.
Thấy cô không sủa bậy, Vũ Hân tiếp tục nói: "Chị, chị nói chúng em mặc kệ như thế nào cũng là vợ chồng, cũng không phải nói ly hôn liền chết già không lui tới? Năm đó anh ấy thích em, bây giờ em chỉ muốn cầu xon anh ấy, anh ấy cũng có thể vẫn thích em, chị nói có phải hay không?"
Nét mặt Vũ Tình càng ngày càng nghiêm trọng, cô muốn nói lớn rằng không phải, Thang Duy Thạc là của cô!
"Chị, em muốn nói chuyện với chị, chị giúp em phân tích một chút đi?" Vũ Hân bỗng ra vẻ là một cô gái thẹn thùng cười, vẻ mặt đỏ bừng.
Vũ Tình cũng không nói gì, cũng không ra vẻ không nghe.
Vũ Hân tiếp tục nói: "Chị, thật ra vợ chồng chúng em lúc đó quan hệ không tốt lắm, Thang Duy Thạc cũng sẽ ... cũng sẽ muốn em. Cho dù chúng em giận đỏ mặt tía tai, đến buổi tối anh ấy cũng sẽ lần lượt muốn em, chị nói, anh ấy không phải là vẫn yêu em dưới đáy lòng sao?"
Lời của cô ta giống như mũi nhọn, hung hăng đâm vào lòng cô, khiến cô đan đớn, khiến cô khổ sở không thể thở được.
Trời ạ, nghĩ đến bọn họ từng là vợ chồng, từng nằm lõa thể cùng nhau, làm những chuyện thân mật, toàn thân cô đau không chịu nổi. vì sao, vì sự tình mà phải thế này?
Nhưng....cô không rời hắn, đúng là không thể rời đi.
Vũ Hần không ngừng nói cố để lại lời mờ ám, không ngừng nói Thang Duy Thạc thích mình như thế nào.
Không, cô không muốn nghe điều này, cô chịu không nổi, Vũ Tình bỗng ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Vũ Hân, em xảy ra chuyện như vậy cùng người đàn ông khác, Thang Duy Thạc kiêu ngạo như thế anh ấy còn có thể chấp nhận em sao?"
Vũ Hân im bặt, đỏ mặt tía tai. Yêu đương vụng trộm là một chuyện, nhưng bị trực tiếp vạch trần lại là chuyện khác. Nhưng cô là cao thủ diễn trò, nước mắt cô bỗng rơi như mưa: "chị, chuyện này không đúng, đó là em bị ngưỡi hãm hại, em chỉ có anh ấy là người đàn ông duy nhất, em là người như thế nào mọi người còn không biết sao?"
"Nhưng Thang Duy Thạc lại khác, anh ấy không chấp nhận em nữa đâu!" Vũ Tình thử khuyên cô, bảo vệ tình yêu của mình.
Lúc này, Vũ Hân bỗng bắt lấy tay Vũ Tình, cầu xin cô: "Chị, em biết chị bây giờ ở chung với Thang Duy Thạc, đúng không? Chị, vì sao chị lại làm chuyện này? Chi, anh ấy là em rể của chị, là chồng của em. Chị, chị trả anh ấy lại cho em được không?"
Vũ Tình trốn tránh rút tay về, lắc đầu: "Không, Vũ Hân, chị không thể trả anh ấy lại cho em, không thể!"
"Chị, mặc kệ thế nào, cũng không thể lấy người đàn ông của em!" Vũ Hân tức giận nhìn chằm chằm cô, âm thanh nức nở không ngừng.
Bị em gái chỉ trích, Vũ Tình rốt cuộc cũng nói lời ở đấy lòng, cô lớn tiếng giải thích cho mình: "Vũ Hân, chị hiểu Thang Duy Thạc hơn em, hơn nữa năm đó chị bán mình cho anh ấy, chị đã sớm là người phụ nữ của anh ấy hơn em..." nói xong lời này Vũ Tình đã khóc không thành tiếng, nước mắt tủi thân nóng bỏng chảy xuống.
"Không....tại sao có thể như vậy, không phải! chị, chị đừng gạt em được không?" Vũ Hân coi như không biết gì, không thừa nhận lời nói Vũ Tình.
Hừ, sự thật thế nào, cô đương nhiên biết. cái người phụ nữ ngốc này còn khóc.
Hừ, cô không thừa nhận, xem cô ta làm như thế nào?
Vũ Tình hít hít mũi, cố gằng bảo trì giọng nói vững vàng: "Chị nói đều là sự thật, thật ra, Tiểu Bác là con của Thang Duy Thạc và chị! Vũ Hân, chẳng lẽ em không phát hiện Tiểu Bác và Thang Duy Thạc rất giống nhau sao?"
"Đứa bé còn nhìn không ra, chị, chị đừng gạt em được không? Chị không thể vì muốn mình yên tâm thoải mái, nên bịa ra chuyện này lừa gạt em!"
"Không, chị không lừa em. Vũ Hân, chị chưa từng có nghĩ tới muốn phá hạnh phúc của em.
Sau khi em ly hôn, chị mới ở bên Thang Duy Thạc.
Vũ Hân, chị đã nhường em một lần, không thể nhường lần thứ hai. Vì sinh mệnh của chị chỉ có một lần, chị không thể lại bỏ qua anh ấy!" Vũ Tình lấy dũng khí, nói xong một hơi.
Nói xong, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi. Lần này, dù ai nói cái gì cô cũng sẽ không, sẽ không!
Vũ Hân cầm tay Vũ Tình, hai chân quỳ trên mặt đất: "Chị, em quỳ xuống cầu xin chị được không? Xin chị rời Thang Duy Thạc đi, chỉ cần chị rời đi, em nhất định sẽ có cơ hội!"
Đáng chết, nếu không phải vì mấy ngày qua cô đi tìm Thang Duy Thạc, một cơ hội hắn cũng không cho cô, cô sẽ không quỳ xuống trước mặt người này.
Vũ Tình dùng sức gạt ra, nhắm mắt lại không nhìn tới: "Thật xin lỗi, Vũ Hân, chị không thể. Chị có thể để ba mua váy tặng cho em, có thể tặng đứa con yêu quý cho em, có thể vì em và em trai bỏ cơ hội đi học, bỏ tất cả cơ hội của mình.
Cũng có thể vì bảo vệ gia đình, mà nhẫn tâm tặng Tiểu Bác cho em.
Nhưng, lúc này đây chị không thể! Em cho chị ích kỉ một lần, được không?"
"Chị, chị vẫn không rời khỏi anh ấy sao?" Người quỳ trên mặt đất, cầu xin thêm một lần.
Vũ Tình quyết đoán gật đầu, hơn nữa còn lớn tiếng nói: "Đúng vậy, chị không thể rời anh ấy, em cũng đừng cầu xin chị!"
Sư cự tuyệt của cô khiến Hoàng Vũ Hân vô cùng kinh ngạc, thật là không tưởng được. Cô nghĩ người ngu ngốc này, sẽ nhường nhịn một lần nữa.
Nếu mềm không được, cô đành phải nghĩ biện pháp khác
Tác giả :
Cơ Thủy Linh