Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 23: Thỏa hiệp 2
Vũ Tình lấp đầy bụng rất nhanh, lướt qua trước mặt hắn nhặt lấy cái túi lớn ở trước cửa, trở lại phòng mình.
Sau khi tắm rửa xong, cô cũng không lên giường đi ngủ, mà lấy ra bộ sách ôn tập của chương trình học ngày hôm nay.
Đúng thế, bây giờ vào mỗi buổi tối, cô đều đi đến lớp học ban đêm! Bởi vì đang làm việc, cô phát hiện ra sự thật là có rất nhiều thứ cô không biết, có chênh lệch quá lớn với những cô gái khác.
Cô biết công việc thư kí, trên thực tế cái gì cũng đơn giản, nhưng khi đọc sách bồi dưỡng sẽ thành thói quen, học xong, cô tự mình cẩn thận xem xét lại một lần nữa, sau đó bắt chúng nhét vào trong đầu.
Tiếp theo, cô lại lôi ra bộ sách tiếng anh thương mại, nhìn vào cách viết chữ thương mại.
Lúc trước trình độ tiếng anh của cô không tồi. nhưng về tiếng anh thương mại thì cô có chút ngốc, vì có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, đều là lúc cô đi học cô không học qua.
Nhưng thứ ngôn nhữ đều có chung tính chất, cô có thể nhìn thật kỹ.
Sau khi bề bộn công việc, rất nhanh đã là 12 giờ.
"không được, buồn ngủ rồi!" cuộc sống hiện tại khiến cho Vũ Tình nhớ tới lúc mình còn là học sinh, buổi ngày đi học, buối tối cùng ba đến chợ đêm trong thành phố bán quán vỉa hè. Lúc sau trở về mới tiếp tục ôn tập bài học.
Gần đây dù cuộc sống dù có chút gian khổ, nhưng cô vẫn cảm thấy rất phong phú nhất là học được thêm nhiều tru thức mới, Vũ Tình càng thêm cảm giác được cuộc sống kiên cường hơn nhiều.
Hơn nữa mỗi ngày đều trông mong tới ngày sau, rất vui sướng mà chờ đợi.
Ngọt ngào nhắm mắt lại, người rất mệt không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng hôm sau, Vũ Tình tinh mơ đã rời giường, chuẩn bị bữa sáng.
Bất kể là cơm, bánh trứng gà hay là rau, cô đều chuẩn bị đủ cho ba người ăn.
Ba người này đương nhiên là hai con và bản thân cô.
Mấy ngày nay, chỉ cần cô làm bữa sáng cũng sẽ không suy nghĩ đến hắn.
Cho nên bà Vương không có ở đây, Thang Duy Thạc chỉ có thể đói bụng.
"mẹ, sao lại không gọi ba ăn cơm snags vậy?" Nhạc Nhạc ăn cháo, nhìn chỗ trống bên cạnh, chỗ trống kia vốn là của ba, nhưng ba không tới.
Động tác của Vũ Tình dừng lại, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc: "mau ăn của con đi!".
Nhạc Nhạc bĩu môi, lúc ăn cháo, giương mắt to lên nhìn mẹ.
Sau đó Tiểu Bác rất nhanh ăn hết cháo, cầm một cái bánh trứng gà nhỏ nhảy xuống ghế.
"Tiểu Bác, con ngoan ăn đi, không được cầm thức ăn chạy đi khawos nơi thế!"
Tiểu Bác mỉm cười, sau đó cầm bánh hướng về người trên ghế salon: "baba, cho ba ăn..."
Thang Duy Thạc nhìn thấy con tự đưa bánh trứng gà cho mình, trong lòng nháy mắt trở nên chua xót: "Tiểu Bác ăn đi, ba không đói!"
Đuổi theo sau ra đến nơi Vũ Tình vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, căn bản lạnh lùng trên mặt biểu lộ một chút áy náy.
Hai đứa con giống như thần giao cách cảm, Nhạc Nhạc lúc đó cũng cầm bánh trứng gà chạy tới, đưa tới phía trước cho Thang Duy Thạc: "baba, bánh của Nhạc Nhạc cũng cho ba! Mẹ làm bánh ăn rất ngon, baba cũng cần ăn!"
Hành động ngây thơ của hai đứa con, hoàn toàn cảm động được hai người!
Chỉ là Thang Duy Thạc bị cảm động thiếu chút nữa là khóc, mà Vũ Tình thì lại là cảm giác áy náy.
Nhìn đồng hồ trên tường một chút, hình như là vẫn còn kịp.
Đè nén xuống không cam lòng đầy bụng, Vũ Tình thần tốc làm mấy cái bánh trứng gà.
Bưng chén đĩa đi vào phòng khách, "cạch" một tiếng đặt ở trên bàn: "cái này vốn là chuẩn bị vứt đi, nếu như anh đói thì nhân tiện ăn đi!" nghiêm mặt lạnh lùng nói xong, xoay người kéo hai đứa con đi ăn cơm: "Nhạc Nhạc,Tiểu Bác, cháo ăn xong rồi không thể để cơm thừa!"
Nhìn đĩa bánh nóng hổi, hắn biết cái này nhất định không phải là ăn không hết muốn vứt đi, cái này là cô làm cho hắn ngay lúc đó! Sau khi ý thức được việc này, trên mặt Thang Duy Thạc lộ vẻ mặt khá phấn khởi.
Cô mới không tuyệt tình như cô nói đến thế, cô vẫn quan tâm mình.
Cô cho hắn một chút quan tâm, khiến cho hắn mười phần can đảm: "Vũ Tình, chúng ta cùng đưa con đi nhà trẻ đi, sau đó anh đưa em tới công ty, được không?"
"không cần, anh đưa con đi thì được rồi! một lúc nữa anh ấy tới đón tôi, tôi đi xe anh ấy tới công ty!" cô lạnh nhạt cự tuyệt, đừng cho hăn sbaats kì ảo tưởng nào: "hắn mỗi ngày đều tới đón am?" hắn giương hiongj hỏi.
"ừ" Vũ Tình gật đầu lung tung. Thực ra là hôm nay muốn tới công ty khác đàm phán, nên hắn trực tiếp tới đón cô, sẽ không tới công ty.
Thang Duy Thạc cắn chặt răng, vài giây sau mới nói: "hi vọng em có thể tìm được một nơi tốt, nhưng người này, em cảm thấy thật sự có thể sao? Vũ Tình, em nhìn nhầm anh, không thể lại nhìn nhầm người khác!" hắn tự giễu cười nói.
Hai người lớn tưởng rằng con không nghe thấy, cho nên trước mặt bọn nhỏ nói thẳng không e dè.
Nhưng bây giờ con cũng sớm quen rồi, Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút.
"mẹ, mẹ có ba rồi, làm sao có thể gặp bạn trai khác?" Tiểu Bác chăm chú nhìn thẳng mẹ, sắc mặt rất khó coi.
Nhạc Nhạc cũng là vẻ mặt thất vọng, trong vành mắt lập tức nổi lên nước mắt: "mẹ, mẹ với ba muốn ly hôn sao? mẹ muốn tìm cho Nhạc Nhạc với Tiểu Bcs một người ba mới sao? ồ...không muốn!"
Vừa nói, tiểu tử kia cũng không kiềm chế được nước mắt, ô ô khóc lên.
Đã bị em gái lây bệnh, Tiểu Bác cũng rơi nước mắt theo: "mạ, ba, hai người không phải muốn ly hôn chứ? Không nên đâu, chúng ta người một nhà thật tốt! chẳng lẽ hai người muốn Tiểu Bác và Nhạc Nhạc gọi người khác là ba mẹ sao?"
Thấy bọn nhỏ khóc, hai người lớn tay chân luống cuống.
Sau khi tắm rửa xong, cô cũng không lên giường đi ngủ, mà lấy ra bộ sách ôn tập của chương trình học ngày hôm nay.
Đúng thế, bây giờ vào mỗi buổi tối, cô đều đi đến lớp học ban đêm! Bởi vì đang làm việc, cô phát hiện ra sự thật là có rất nhiều thứ cô không biết, có chênh lệch quá lớn với những cô gái khác.
Cô biết công việc thư kí, trên thực tế cái gì cũng đơn giản, nhưng khi đọc sách bồi dưỡng sẽ thành thói quen, học xong, cô tự mình cẩn thận xem xét lại một lần nữa, sau đó bắt chúng nhét vào trong đầu.
Tiếp theo, cô lại lôi ra bộ sách tiếng anh thương mại, nhìn vào cách viết chữ thương mại.
Lúc trước trình độ tiếng anh của cô không tồi. nhưng về tiếng anh thương mại thì cô có chút ngốc, vì có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, đều là lúc cô đi học cô không học qua.
Nhưng thứ ngôn nhữ đều có chung tính chất, cô có thể nhìn thật kỹ.
Sau khi bề bộn công việc, rất nhanh đã là 12 giờ.
"không được, buồn ngủ rồi!" cuộc sống hiện tại khiến cho Vũ Tình nhớ tới lúc mình còn là học sinh, buổi ngày đi học, buối tối cùng ba đến chợ đêm trong thành phố bán quán vỉa hè. Lúc sau trở về mới tiếp tục ôn tập bài học.
Gần đây dù cuộc sống dù có chút gian khổ, nhưng cô vẫn cảm thấy rất phong phú nhất là học được thêm nhiều tru thức mới, Vũ Tình càng thêm cảm giác được cuộc sống kiên cường hơn nhiều.
Hơn nữa mỗi ngày đều trông mong tới ngày sau, rất vui sướng mà chờ đợi.
Ngọt ngào nhắm mắt lại, người rất mệt không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng hôm sau, Vũ Tình tinh mơ đã rời giường, chuẩn bị bữa sáng.
Bất kể là cơm, bánh trứng gà hay là rau, cô đều chuẩn bị đủ cho ba người ăn.
Ba người này đương nhiên là hai con và bản thân cô.
Mấy ngày nay, chỉ cần cô làm bữa sáng cũng sẽ không suy nghĩ đến hắn.
Cho nên bà Vương không có ở đây, Thang Duy Thạc chỉ có thể đói bụng.
"mẹ, sao lại không gọi ba ăn cơm snags vậy?" Nhạc Nhạc ăn cháo, nhìn chỗ trống bên cạnh, chỗ trống kia vốn là của ba, nhưng ba không tới.
Động tác của Vũ Tình dừng lại, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc: "mau ăn của con đi!".
Nhạc Nhạc bĩu môi, lúc ăn cháo, giương mắt to lên nhìn mẹ.
Sau đó Tiểu Bác rất nhanh ăn hết cháo, cầm một cái bánh trứng gà nhỏ nhảy xuống ghế.
"Tiểu Bác, con ngoan ăn đi, không được cầm thức ăn chạy đi khawos nơi thế!"
Tiểu Bác mỉm cười, sau đó cầm bánh hướng về người trên ghế salon: "baba, cho ba ăn..."
Thang Duy Thạc nhìn thấy con tự đưa bánh trứng gà cho mình, trong lòng nháy mắt trở nên chua xót: "Tiểu Bác ăn đi, ba không đói!"
Đuổi theo sau ra đến nơi Vũ Tình vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, căn bản lạnh lùng trên mặt biểu lộ một chút áy náy.
Hai đứa con giống như thần giao cách cảm, Nhạc Nhạc lúc đó cũng cầm bánh trứng gà chạy tới, đưa tới phía trước cho Thang Duy Thạc: "baba, bánh của Nhạc Nhạc cũng cho ba! Mẹ làm bánh ăn rất ngon, baba cũng cần ăn!"
Hành động ngây thơ của hai đứa con, hoàn toàn cảm động được hai người!
Chỉ là Thang Duy Thạc bị cảm động thiếu chút nữa là khóc, mà Vũ Tình thì lại là cảm giác áy náy.
Nhìn đồng hồ trên tường một chút, hình như là vẫn còn kịp.
Đè nén xuống không cam lòng đầy bụng, Vũ Tình thần tốc làm mấy cái bánh trứng gà.
Bưng chén đĩa đi vào phòng khách, "cạch" một tiếng đặt ở trên bàn: "cái này vốn là chuẩn bị vứt đi, nếu như anh đói thì nhân tiện ăn đi!" nghiêm mặt lạnh lùng nói xong, xoay người kéo hai đứa con đi ăn cơm: "Nhạc Nhạc,Tiểu Bác, cháo ăn xong rồi không thể để cơm thừa!"
Nhìn đĩa bánh nóng hổi, hắn biết cái này nhất định không phải là ăn không hết muốn vứt đi, cái này là cô làm cho hắn ngay lúc đó! Sau khi ý thức được việc này, trên mặt Thang Duy Thạc lộ vẻ mặt khá phấn khởi.
Cô mới không tuyệt tình như cô nói đến thế, cô vẫn quan tâm mình.
Cô cho hắn một chút quan tâm, khiến cho hắn mười phần can đảm: "Vũ Tình, chúng ta cùng đưa con đi nhà trẻ đi, sau đó anh đưa em tới công ty, được không?"
"không cần, anh đưa con đi thì được rồi! một lúc nữa anh ấy tới đón tôi, tôi đi xe anh ấy tới công ty!" cô lạnh nhạt cự tuyệt, đừng cho hăn sbaats kì ảo tưởng nào: "hắn mỗi ngày đều tới đón am?" hắn giương hiongj hỏi.
"ừ" Vũ Tình gật đầu lung tung. Thực ra là hôm nay muốn tới công ty khác đàm phán, nên hắn trực tiếp tới đón cô, sẽ không tới công ty.
Thang Duy Thạc cắn chặt răng, vài giây sau mới nói: "hi vọng em có thể tìm được một nơi tốt, nhưng người này, em cảm thấy thật sự có thể sao? Vũ Tình, em nhìn nhầm anh, không thể lại nhìn nhầm người khác!" hắn tự giễu cười nói.
Hai người lớn tưởng rằng con không nghe thấy, cho nên trước mặt bọn nhỏ nói thẳng không e dè.
Nhưng bây giờ con cũng sớm quen rồi, Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút.
"mẹ, mẹ có ba rồi, làm sao có thể gặp bạn trai khác?" Tiểu Bác chăm chú nhìn thẳng mẹ, sắc mặt rất khó coi.
Nhạc Nhạc cũng là vẻ mặt thất vọng, trong vành mắt lập tức nổi lên nước mắt: "mẹ, mẹ với ba muốn ly hôn sao? mẹ muốn tìm cho Nhạc Nhạc với Tiểu Bcs một người ba mới sao? ồ...không muốn!"
Vừa nói, tiểu tử kia cũng không kiềm chế được nước mắt, ô ô khóc lên.
Đã bị em gái lây bệnh, Tiểu Bác cũng rơi nước mắt theo: "mạ, ba, hai người không phải muốn ly hôn chứ? Không nên đâu, chúng ta người một nhà thật tốt! chẳng lẽ hai người muốn Tiểu Bác và Nhạc Nhạc gọi người khác là ba mẹ sao?"
Thấy bọn nhỏ khóc, hai người lớn tay chân luống cuống.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh