Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 2: Phản đối trong im lặng
"Ai bảo em ở chỗ này, em có phải muốn chọc tức anh không?" Sắc mặt đại biến, bàn tay to như gọng kiềm của hắn nắm lấy cổ tay cô.
Vũ Tình nhịn đau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Là anh nói, anh muốn em đến đây chăm con, em cùng lắm chỉ là một bảo mẫu! Không phải là anh muốn em sống ở đây hay sao? Thang Duy Thạc, là em dựa theo yêu cầu của anh mà thôi."
Cô vẫn dùng bộ dạng lạnh nhạt để đối xử với hắn, hắn đột nhiêu có điểm không nhịn được cười, nhưng vẫn cố nén và duy trì bộ mặt nghiêm túc.
"Anh buông em ra, em là người giúp việc của nhà anh.cho nên em nên sống ở đây!" Nghĩ tới lúc trước hắn nói những lời đó, cơn tức của cô ngày một lên cao
Khóe miệng Thang Duy Thạc cong lên một nụ cười, nheo hai mắt lại nhìn nét ngang ngược trên mặt cô. "Nhưng mà lúc trước anh cũng có nói qua, em ở đây đồng thời chăm sóc cho con, cũng là phục vụ yêu cầu của anh, nếu như anh nhớ không nhầm em cũng đã đáp ứng rồi!"
"Anh...." Cô tức giận kêu to
"Anh làm sao hả? Haha, đến đây! Vừa rồi em không nên xem bản thân mình như người giúp việc, vậy thì, chính là nên hoàn thành đi" Thang Duy Thạc một lần nữa dùng sức, ông trọn lấy cô
Lần này Vũ Tình thực sự tức giận, liều chết chống lại hắn, chỉ cần cô có thể cầm được cái gì cũng hướng tới đầu hắn mà đánh
Tiếng kêu la, tiếng khóc, liều chết giãy dụa cộng thêm "vũ khí" tập kích, cho dù rất hăng hái cũng khiến cho hắn không kịp chống đỡ!
Thang Duy Thạc thở hổn hển hạ mình xuống, chằm chằm tức giận nhìn cô. "đây là kháng nghị của em sao? Chỉ là không cho em đi ra ngoài làm việc, nên em cùng anh cãi nhau sao?"
Cô ai oán nhìn hắn một cái, nhẹ cắn cắn môi dưới không thèm nói lời nào. Cô có thể nói cái gì đây, từng lần, từng lần vì hắn mà trả giá, nhưng cô có được cái gì?
"đáng chết, chính là không nên làm ?" sự lạnh nhạt của cô khiến cho hắn thấy sợ! được rồi, được rồi, chỉ cần thái độ của cô có thể hòa dịu một chút, chỉ cần cô làm nũng với hắn, hắn chịu thiệt cũng được
"đúng thế"
Thang Duy Thạc thở dài một hơi sâu, sau đó nhè nhẹ véo gương mặt của cô, không bằng lòng nói: "Nhìn biểu hiện vừa rồi của em, biểu hiện rất tốt, anh đồng ý!"
Giọng điệu kiêu ngạo của hắn lại một lần nữa làm cô tức giận, hắn vĩnh viễn đều không học được việc tôn trọng cô.
Thang Duy Thạc nhắm mắt lại đợi sự hầu hạ của cô, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Khi hắn mở mắt nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hắn thiếu chút nữa là tức giận đến hộc máu
Người phụ nữ đáng chết này, vậy mà lại ngủ rồi
Cô hình như thực sự rất mệt, ngủ rất sâu, hơn nữa còn nghe tiếng ngáy nho nhỏ
Thang Duy Thạc thở dài, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó thả mình xuống nằm cạnh cô mà ngủ
Liên tiếp mấy ngày Vũ Tình hầu như không nói chuyện với hắn, ngoại trừ những đòi hỏi ở trên giường, thì những đòi hỏi khác của hắn cô đều hết sức phối hợp
Nhưng chính là vẫn không nói chuyện cùng hắn
Mà cô càng im lặng hắn lại càng cố gắng hết sức để làm cho cô mở miệng
"anh muốn hút thuốc, cho anh ít lửa" hắn đại gia như thế bắc chân lên trên bàn trà, thảnh thơi dựa lưng vào ghế salon
Cô Bấm nhẹ cái bật lửa, nhắm ngay điếu thuốc của hắn, nhưng hắn lại đem thuốc chuyển qua một bên như khiêu khích cái nhìn của cô
Cô không giận, vẫn bấm chiếc bật lửa và nhìn ngọn lửa cháy cao cao. Chỉ thấy ngọn lửa này có chiều dài không bình thường, không phải bình thường đó!
Uh~~rất dễ dàng đốt cháy tới tóc
"em tắt lửa đi, không phải em rất sợ hỏa hoạn sao?"
Hắn nói tắt, vậy nên cô cũng tắt đi
Thật là kỳ quái, bất luận hắn làm như thế nào, cô đều lạnh như băng!thật sự là không nhịn được nữa rồi, hắn không biết là lần thứ mấy nói: " em ruốt cuộc muốn bất mãn đến khi nào đây?" "..."
"Nói"
"..."
Trải qua vài ngày kháng cự, Thang Duy Thạc ruốt cuộc quyết định nhượng bộ. "đươc rồi em có thể đi làm, nhưng mà nhất định phải đến Thang Bách Lai, anh sẽ bảo phòng nhân sự sắp xếp cho em một chức vụ" đang xem tivi, cô bỗng giật mình, cô~~ cô~~ cô không phải nghe nhầm đó chữ, hắn đồng ý rồi sao?
"đừng biểu lộ cái vẻ mặt ngu ngốc như thế, anh đồng ý rồi, em hài lòng chưa?" khuôn mặt căng thẳng của hắn đang đợi cô trả lời lại, đợi cô hưng phấn và kích động rồi ôm chầm lấy hắn!
Chết tiệt, mấy ngày không nghe thấy giọng của cô, mấy ngày không cảm nhận được sự nhiệt tình này của cô rồi!
Một giây,hai giây trôi qua, ..một phút thật dài trôi qua sau đó, hắn tưởng tượng nhưng tình cảnh này căn bản không có xuất hiện
Hắn kinh ngạc, lẽ nào còn chưa dụ được cô? "sao thế, em không đồng ý à?"
"..." sau khi nhìn hắn một cái, Vũ Tình rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: "không phải không đồng ý, mà là ở trong công ty của anh, em có thể làm cái gì? Em cái gì cũng không thể!" cô ngay cả tư cách làm một người phục vụ cũng không có
Tự ti, cảm giác tự ti nghiêm trọng như thế làm cho cô cúi đầu xuống. "em vẫn muốn làm công việc cũ của em, dù sao em cũng thành thạo công việc kia hơn, hơn nữa còn có chút tiếng tăm!"
"không được, muốn làm việc thì phải đến Thang bách lai, bằng không thì ở nhà cho ngu ngốc luôn!" đây chính là điểm mẫu chốt cuối cùng! Thật ra đến một công ty lớn làm việc vẫn vốn là ước mơ của cô, chỉ là cô không thể làm được phải không? Cô có thể làm được gì đây?
"không...em đồng ý, em đồng ý! Anh sắp xếp một công việc quét dọn về sinh của công ty là được, em nhất định sẽ làm việc thật tốt!" công việc này không cần bằng cấp, cái này cô nhất định có thể đảm nhiệm được!
Rốt cuộc trên mặt cô đã xuất hiện nụ cười!
Nghe đươc lời nói của cô, chứng kiến nét hưng phấn trên khuôn mặt của cô làm Thang Duy Thạc thiếu chút nữa là nghẹt thở
Làm một công việc quét dọn dĩ nhiên có thể làm cho cô hưng phấn như thế, mà làm vợ của hắn, cô lại cự tuyệt không một chút hối tiếc.
Vũ Tình nhịn đau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Là anh nói, anh muốn em đến đây chăm con, em cùng lắm chỉ là một bảo mẫu! Không phải là anh muốn em sống ở đây hay sao? Thang Duy Thạc, là em dựa theo yêu cầu của anh mà thôi."
Cô vẫn dùng bộ dạng lạnh nhạt để đối xử với hắn, hắn đột nhiêu có điểm không nhịn được cười, nhưng vẫn cố nén và duy trì bộ mặt nghiêm túc.
"Anh buông em ra, em là người giúp việc của nhà anh.cho nên em nên sống ở đây!" Nghĩ tới lúc trước hắn nói những lời đó, cơn tức của cô ngày một lên cao
Khóe miệng Thang Duy Thạc cong lên một nụ cười, nheo hai mắt lại nhìn nét ngang ngược trên mặt cô. "Nhưng mà lúc trước anh cũng có nói qua, em ở đây đồng thời chăm sóc cho con, cũng là phục vụ yêu cầu của anh, nếu như anh nhớ không nhầm em cũng đã đáp ứng rồi!"
"Anh...." Cô tức giận kêu to
"Anh làm sao hả? Haha, đến đây! Vừa rồi em không nên xem bản thân mình như người giúp việc, vậy thì, chính là nên hoàn thành đi" Thang Duy Thạc một lần nữa dùng sức, ông trọn lấy cô
Lần này Vũ Tình thực sự tức giận, liều chết chống lại hắn, chỉ cần cô có thể cầm được cái gì cũng hướng tới đầu hắn mà đánh
Tiếng kêu la, tiếng khóc, liều chết giãy dụa cộng thêm "vũ khí" tập kích, cho dù rất hăng hái cũng khiến cho hắn không kịp chống đỡ!
Thang Duy Thạc thở hổn hển hạ mình xuống, chằm chằm tức giận nhìn cô. "đây là kháng nghị của em sao? Chỉ là không cho em đi ra ngoài làm việc, nên em cùng anh cãi nhau sao?"
Cô ai oán nhìn hắn một cái, nhẹ cắn cắn môi dưới không thèm nói lời nào. Cô có thể nói cái gì đây, từng lần, từng lần vì hắn mà trả giá, nhưng cô có được cái gì?
"đáng chết, chính là không nên làm ?" sự lạnh nhạt của cô khiến cho hắn thấy sợ! được rồi, được rồi, chỉ cần thái độ của cô có thể hòa dịu một chút, chỉ cần cô làm nũng với hắn, hắn chịu thiệt cũng được
"đúng thế"
Thang Duy Thạc thở dài một hơi sâu, sau đó nhè nhẹ véo gương mặt của cô, không bằng lòng nói: "Nhìn biểu hiện vừa rồi của em, biểu hiện rất tốt, anh đồng ý!"
Giọng điệu kiêu ngạo của hắn lại một lần nữa làm cô tức giận, hắn vĩnh viễn đều không học được việc tôn trọng cô.
Thang Duy Thạc nhắm mắt lại đợi sự hầu hạ của cô, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Khi hắn mở mắt nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hắn thiếu chút nữa là tức giận đến hộc máu
Người phụ nữ đáng chết này, vậy mà lại ngủ rồi
Cô hình như thực sự rất mệt, ngủ rất sâu, hơn nữa còn nghe tiếng ngáy nho nhỏ
Thang Duy Thạc thở dài, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó thả mình xuống nằm cạnh cô mà ngủ
Liên tiếp mấy ngày Vũ Tình hầu như không nói chuyện với hắn, ngoại trừ những đòi hỏi ở trên giường, thì những đòi hỏi khác của hắn cô đều hết sức phối hợp
Nhưng chính là vẫn không nói chuyện cùng hắn
Mà cô càng im lặng hắn lại càng cố gắng hết sức để làm cho cô mở miệng
"anh muốn hút thuốc, cho anh ít lửa" hắn đại gia như thế bắc chân lên trên bàn trà, thảnh thơi dựa lưng vào ghế salon
Cô Bấm nhẹ cái bật lửa, nhắm ngay điếu thuốc của hắn, nhưng hắn lại đem thuốc chuyển qua một bên như khiêu khích cái nhìn của cô
Cô không giận, vẫn bấm chiếc bật lửa và nhìn ngọn lửa cháy cao cao. Chỉ thấy ngọn lửa này có chiều dài không bình thường, không phải bình thường đó!
Uh~~rất dễ dàng đốt cháy tới tóc
"em tắt lửa đi, không phải em rất sợ hỏa hoạn sao?"
Hắn nói tắt, vậy nên cô cũng tắt đi
Thật là kỳ quái, bất luận hắn làm như thế nào, cô đều lạnh như băng!thật sự là không nhịn được nữa rồi, hắn không biết là lần thứ mấy nói: " em ruốt cuộc muốn bất mãn đến khi nào đây?" "..."
"Nói"
"..."
Trải qua vài ngày kháng cự, Thang Duy Thạc ruốt cuộc quyết định nhượng bộ. "đươc rồi em có thể đi làm, nhưng mà nhất định phải đến Thang Bách Lai, anh sẽ bảo phòng nhân sự sắp xếp cho em một chức vụ" đang xem tivi, cô bỗng giật mình, cô~~ cô~~ cô không phải nghe nhầm đó chữ, hắn đồng ý rồi sao?
"đừng biểu lộ cái vẻ mặt ngu ngốc như thế, anh đồng ý rồi, em hài lòng chưa?" khuôn mặt căng thẳng của hắn đang đợi cô trả lời lại, đợi cô hưng phấn và kích động rồi ôm chầm lấy hắn!
Chết tiệt, mấy ngày không nghe thấy giọng của cô, mấy ngày không cảm nhận được sự nhiệt tình này của cô rồi!
Một giây,hai giây trôi qua, ..một phút thật dài trôi qua sau đó, hắn tưởng tượng nhưng tình cảnh này căn bản không có xuất hiện
Hắn kinh ngạc, lẽ nào còn chưa dụ được cô? "sao thế, em không đồng ý à?"
"..." sau khi nhìn hắn một cái, Vũ Tình rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: "không phải không đồng ý, mà là ở trong công ty của anh, em có thể làm cái gì? Em cái gì cũng không thể!" cô ngay cả tư cách làm một người phục vụ cũng không có
Tự ti, cảm giác tự ti nghiêm trọng như thế làm cho cô cúi đầu xuống. "em vẫn muốn làm công việc cũ của em, dù sao em cũng thành thạo công việc kia hơn, hơn nữa còn có chút tiếng tăm!"
"không được, muốn làm việc thì phải đến Thang bách lai, bằng không thì ở nhà cho ngu ngốc luôn!" đây chính là điểm mẫu chốt cuối cùng! Thật ra đến một công ty lớn làm việc vẫn vốn là ước mơ của cô, chỉ là cô không thể làm được phải không? Cô có thể làm được gì đây?
"không...em đồng ý, em đồng ý! Anh sắp xếp một công việc quét dọn về sinh của công ty là được, em nhất định sẽ làm việc thật tốt!" công việc này không cần bằng cấp, cái này cô nhất định có thể đảm nhiệm được!
Rốt cuộc trên mặt cô đã xuất hiện nụ cười!
Nghe đươc lời nói của cô, chứng kiến nét hưng phấn trên khuôn mặt của cô làm Thang Duy Thạc thiếu chút nữa là nghẹt thở
Làm một công việc quét dọn dĩ nhiên có thể làm cho cô hưng phấn như thế, mà làm vợ của hắn, cô lại cự tuyệt không một chút hối tiếc.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh