Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 1 - Chương 90
“Anh đưa điện thoại cho tôi, anh không được lấy điện thoại của tôi!” Vũ Tình vươn cánh tay thon dài giành lại điện thoại, nhưng cánh tay hắn lại dài hơn đã ngăn lại, căn bản là cô không tiếp cận được han.
Vũ Tình tức giận đến hai mắt sáng lên, miệng lại vang ra âm thanh chửi bậy không ngừng!
Bên miệng lộ ra nụ cười, ngón tay Thang Duy Thạc bấm bấm Trên phím điện thòại, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh, hơn nữa còn có âm thanh ầm ĩ.
Tất cả biểu tình trong mắt Vũ Tình lập tức suy sụp hoàn toàn, mím môi, buông cánh tay trở lại ghế ngồi.
Thang Duy Thạc đem màn hình để trước mặt cô, khiến cô phải nhìn màn hình “Trên màn iiỉhh đều' I iầ tôi nha, em ■ xiảc định'1 'là quay' kẻ biến thái kia sao?”
Vũ Tình nhắm mắt lại, bắt đầu trách cứ mình, tất cả đều do cô. Không có việc gì tự nhiên lại đi chọc hắn làm gì, han bị người ta quấy rối thì có can hệ gì tới cô?
“Nói chuyện đi!” Hắn chỉ muốn cô chính mồm thừa nhận,'1 ckf 'ĩtiuổri dàm' chcCÒô tức giận, muốn nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô! Vũ Tình không thèm để ý đến hắn, bả vai từ từ cúi thấp xuống.
Cô không muốn cùng hắn dựa gần sát như vậy, không muốn ngủi được hơi thở của hắn, không muốn nghe thấy âm thanh của hắn. Cô muốn rời,xa hắn, muốn trong cuộc sống của mình
không có han xuat hiện.
Cô lại trầm mặc, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy! Hắn liền nghĩ ra biện pháp chọc giận cô, khiên cô phải mở miệng nói chuyện “Làm sao vậy, em cam chịu à? Vôn là chỉ chụp hình anh mà thôi, ha ha, xem ra là em vẫn còn rất thích anh nha!”
“Không /phải^tôb chụp hỉnh anh‘không chứng tỏ là tôi thích anh được. TÔI chỉ là muốn đem nó tung lên mạng, kiếm chút danh tiếng mà thôi!” Phải một lúc lâu sau, cô mới không phục 1Ĩ1Ở miệng “Dù sao cũng đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thang Thị, bị một tên gay dây dưa như vậy đương nhiên sẽ là một tin hot rồi!”
Mặt Thang Duy Thạc: nghiệm,lại'pSạUsdỏolập tức ân vào bàn phím, đem tât cả các hình xóa bỏ!
Xóa bỏ thì cứ xóa bỏ, dù sao cô cũng chẳng muôn xem “Dù cho anh có xóa bỏ những hình này, nhưng vừa rôi anh cũng bị đám phóng viên chụp được đó thôi!”
“Câm miệng! ” Hắn hung hăng quát cô.
“Anh có the bắt tôi câm miệng, nhưng rất khó khiến cho moi người nhắm mắt lại nha!” Cô nhíu 'nhíu mày,1 'hở nụ cUcú riHẹ'0'ố f ríơif Hàizz, hăn dựa vào cái gì mà luôn dùng giọng điệu ra lệnh với cô chứ?
Thang Duy Thạc không tức giận cô mà ngược lại còn cười lớn hơn nữa “ Đừng quên bị lên tv không phải chỉ có mình tôi nha! Ha ha, em nhât đinh sẽ cùng anh lên tv nha! Ha ha, chúng ta còn hôn môi nữa mà, hình ảnh nhât định là sẽ rất hấp dẫn đó!”
Haizz... đợi vài giờ nữa, Vũ Tình sẽ biêt được là chuyện xảy ra lúc nãy mang lại cho cô bao nhiêu phiền toái.
“Vậy^đượd rồi;' cớ thể chci tôLxuồng xe • chứ?
Tôi muôn đi đón Nhạc Nhạc tan học, không cỏ thời gian nói chuyện phiếm với anh!” Cô nhìn đồng hồ trên di động, sau đó nói với hắn! Cô là đo vô danh tiểu tốt, dù cho có lên tv cũng sẽ
không ai đê ý đen cô cả! Vì thê cô không cân phải lo lắng!
“Chúng ta cùng đi đón con gái đi, đã lâu rôi anh không gặp con! Nói cho anh biêt, Nhạc Nhạc- ở vườn-ỉ trẻjnào?” ■ BiểuTình của Thang Duy Thạc lúc này đã đứng đan hơn, hơn nữa bên trong giọng nói còn bộc lộ sự nhớ thương đôi với con gái!
“Hôm naỵ không tiện đâu, chúng ta hẹn lần khác đi, lân khác anh gặp con cũng được!” Cô từ chổi sự sắp xếp của han, không muốn tiếp xúc nhiêu với hăn.
“Sao lại là mày?” Vừa mới chuyên đên lớp mới, Tiểu Bác dùng tay đè cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế chơi đùa lại.
Nhạc Nhạc mở to măt nhìn đứa con trai trước mắt “Mày sao lại ở đây?”
“Papa của tao giao tao đên cho cho cô giáo ở dâýỊ^Tiểtỉ1 Bấc- 'òliọt'"dhiợtxVầò rigửời Nhậc
muôn giành lại “Nhanh trả lại cho tao, đó là “cái vòng đẹp” của tao mà!”
“Không phải, mà là đô ăn trộm, đây là đồ của papa tao!” Tiểu Bác vô cùng khẳng đinh đay là của papa nó.
“Không phải.... “cái vòng đẹp” này là tao nhặt được ở nhà mà!” Nhạc Nhạc dùng âm thanh làn hơn nữa lia Jên,, nó) không,phải, Ịạ.,đo>i ăn
hai đứa bé!
Nhạc Nhạc thấy cô giáo đi đen, lập tức mở miệng cáo trạng....
Cô giáo ở vườn trẻ theo giọng nói non nớt của hai đứa trệ, phần nào đã hiểu đưqc bọn chúng đang' tranh nhau 9*cầỉ' vdng' đẹp”, hái đữà °đều
nhận là của mình!
Cô giáo lúc đầu là không để ý đến, nhưng đến khi nhìn thấy vật Tiểu bác giao ra, cằm cô giáo thiếu chút nữa rớt xuống....
Kì quái nha, cái này làm sao gọi là cái vòng đẹp, cái này rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương của nam có giá trị rất xa xỉ nha!
Hai người đang ở trong xe giăng co, điện thoại đột ngột vang lên.
Vũ Tình nhìn thấy là cô giáo ở vườn trẻ gọi, lậpí!tức thư1 lạhcảrtí xúc giận 'dữ, dùng âm thanh
Nhạc, kéo kéo tóc trên đâu nó!
Nhạc Nhạc có điểm sợ sệt, thân thể bắt đầu muốn lẩn tránh, Nhạc Nhạc còn nhớ rõ Tiểu Bác đã từng xô ngã nó nha. Hơn nữa, nó còn giành papa với mình nữa!
Nhạc Nhạc xoay qua không đê ý đên hăn, sau
trong tay, nhìn cái vòng sáng lên, sáng một cách trong suôt!
Tiểu Bác nhìn thấy vật Nhạc Nhạc cầm trên tay, hình như cảm thấy nhìn rất quen mắt, một phen đoạt lây “cái vòng đẹp” trên tay Nhạc Nhạc “Đây là của Papa của tao!” Vậtiitrông^taylhP đoạt1 'đẳ^Nhạc^tàhạc lập 'tức
trộm! Am thanh của hai đứa bé cãi nhau, lập tức kinh động đen cô giáo.
“Thang Xa Bác, Hạ Nhạc Nhạc, các con ầm ĩ cái gì đó?” Cô giáo đi tới, thật nghiêm túc hỏi vô cùng dịu dàng mà trả lời điện thoại.
“Alo... ”
“Hạ tiểu thư, có việc quan trọng, hy vọng cô có thể lập tức đến vườn trẻ!” Âm thanh thật lễ phép của cô giáo truyền ra.
Vũ Tình tức giận đến hai mắt sáng lên, miệng lại vang ra âm thanh chửi bậy không ngừng!
Bên miệng lộ ra nụ cười, ngón tay Thang Duy Thạc bấm bấm Trên phím điện thòại, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh, hơn nữa còn có âm thanh ầm ĩ.
Tất cả biểu tình trong mắt Vũ Tình lập tức suy sụp hoàn toàn, mím môi, buông cánh tay trở lại ghế ngồi.
Thang Duy Thạc đem màn hình để trước mặt cô, khiến cô phải nhìn màn hình “Trên màn iiỉhh đều' I iầ tôi nha, em ■ xiảc định'1 'là quay' kẻ biến thái kia sao?”
Vũ Tình nhắm mắt lại, bắt đầu trách cứ mình, tất cả đều do cô. Không có việc gì tự nhiên lại đi chọc hắn làm gì, han bị người ta quấy rối thì có can hệ gì tới cô?
“Nói chuyện đi!” Hắn chỉ muốn cô chính mồm thừa nhận,'1 ckf 'ĩtiuổri dàm' chcCÒô tức giận, muốn nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô! Vũ Tình không thèm để ý đến hắn, bả vai từ từ cúi thấp xuống.
Cô không muốn cùng hắn dựa gần sát như vậy, không muốn ngủi được hơi thở của hắn, không muốn nghe thấy âm thanh của hắn. Cô muốn rời,xa hắn, muốn trong cuộc sống của mình
không có han xuat hiện.
Cô lại trầm mặc, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy! Hắn liền nghĩ ra biện pháp chọc giận cô, khiên cô phải mở miệng nói chuyện “Làm sao vậy, em cam chịu à? Vôn là chỉ chụp hình anh mà thôi, ha ha, xem ra là em vẫn còn rất thích anh nha!”
“Không /phải^tôb chụp hỉnh anh‘không chứng tỏ là tôi thích anh được. TÔI chỉ là muốn đem nó tung lên mạng, kiếm chút danh tiếng mà thôi!” Phải một lúc lâu sau, cô mới không phục 1Ĩ1Ở miệng “Dù sao cũng đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thang Thị, bị một tên gay dây dưa như vậy đương nhiên sẽ là một tin hot rồi!”
Mặt Thang Duy Thạc: nghiệm,lại'pSạUsdỏolập tức ân vào bàn phím, đem tât cả các hình xóa bỏ!
Xóa bỏ thì cứ xóa bỏ, dù sao cô cũng chẳng muôn xem “Dù cho anh có xóa bỏ những hình này, nhưng vừa rôi anh cũng bị đám phóng viên chụp được đó thôi!”
“Câm miệng! ” Hắn hung hăng quát cô.
“Anh có the bắt tôi câm miệng, nhưng rất khó khiến cho moi người nhắm mắt lại nha!” Cô nhíu 'nhíu mày,1 'hở nụ cUcú riHẹ'0'ố f ríơif Hàizz, hăn dựa vào cái gì mà luôn dùng giọng điệu ra lệnh với cô chứ?
Thang Duy Thạc không tức giận cô mà ngược lại còn cười lớn hơn nữa “ Đừng quên bị lên tv không phải chỉ có mình tôi nha! Ha ha, em nhât đinh sẽ cùng anh lên tv nha! Ha ha, chúng ta còn hôn môi nữa mà, hình ảnh nhât định là sẽ rất hấp dẫn đó!”
Haizz... đợi vài giờ nữa, Vũ Tình sẽ biêt được là chuyện xảy ra lúc nãy mang lại cho cô bao nhiêu phiền toái.
“Vậy^đượd rồi;' cớ thể chci tôLxuồng xe • chứ?
Tôi muôn đi đón Nhạc Nhạc tan học, không cỏ thời gian nói chuyện phiếm với anh!” Cô nhìn đồng hồ trên di động, sau đó nói với hắn! Cô là đo vô danh tiểu tốt, dù cho có lên tv cũng sẽ
không ai đê ý đen cô cả! Vì thê cô không cân phải lo lắng!
“Chúng ta cùng đi đón con gái đi, đã lâu rôi anh không gặp con! Nói cho anh biêt, Nhạc Nhạc- ở vườn-ỉ trẻjnào?” ■ BiểuTình của Thang Duy Thạc lúc này đã đứng đan hơn, hơn nữa bên trong giọng nói còn bộc lộ sự nhớ thương đôi với con gái!
“Hôm naỵ không tiện đâu, chúng ta hẹn lần khác đi, lân khác anh gặp con cũng được!” Cô từ chổi sự sắp xếp của han, không muốn tiếp xúc nhiêu với hăn.
“Sao lại là mày?” Vừa mới chuyên đên lớp mới, Tiểu Bác dùng tay đè cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế chơi đùa lại.
Nhạc Nhạc mở to măt nhìn đứa con trai trước mắt “Mày sao lại ở đây?”
“Papa của tao giao tao đên cho cho cô giáo ở dâýỊ^Tiểtỉ1 Bấc- 'òliọt'"dhiợtxVầò rigửời Nhậc
muôn giành lại “Nhanh trả lại cho tao, đó là “cái vòng đẹp” của tao mà!”
“Không phải, mà là đô ăn trộm, đây là đồ của papa tao!” Tiểu Bác vô cùng khẳng đinh đay là của papa nó.
“Không phải.... “cái vòng đẹp” này là tao nhặt được ở nhà mà!” Nhạc Nhạc dùng âm thanh làn hơn nữa lia Jên,, nó) không,phải, Ịạ.,đo>i ăn
hai đứa bé!
Nhạc Nhạc thấy cô giáo đi đen, lập tức mở miệng cáo trạng....
Cô giáo ở vườn trẻ theo giọng nói non nớt của hai đứa trệ, phần nào đã hiểu đưqc bọn chúng đang' tranh nhau 9*cầỉ' vdng' đẹp”, hái đữà °đều
nhận là của mình!
Cô giáo lúc đầu là không để ý đến, nhưng đến khi nhìn thấy vật Tiểu bác giao ra, cằm cô giáo thiếu chút nữa rớt xuống....
Kì quái nha, cái này làm sao gọi là cái vòng đẹp, cái này rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương của nam có giá trị rất xa xỉ nha!
Hai người đang ở trong xe giăng co, điện thoại đột ngột vang lên.
Vũ Tình nhìn thấy là cô giáo ở vườn trẻ gọi, lậpí!tức thư1 lạhcảrtí xúc giận 'dữ, dùng âm thanh
Nhạc, kéo kéo tóc trên đâu nó!
Nhạc Nhạc có điểm sợ sệt, thân thể bắt đầu muốn lẩn tránh, Nhạc Nhạc còn nhớ rõ Tiểu Bác đã từng xô ngã nó nha. Hơn nữa, nó còn giành papa với mình nữa!
Nhạc Nhạc xoay qua không đê ý đên hăn, sau
trong tay, nhìn cái vòng sáng lên, sáng một cách trong suôt!
Tiểu Bác nhìn thấy vật Nhạc Nhạc cầm trên tay, hình như cảm thấy nhìn rất quen mắt, một phen đoạt lây “cái vòng đẹp” trên tay Nhạc Nhạc “Đây là của Papa của tao!” Vậtiitrông^taylhP đoạt1 'đẳ^Nhạc^tàhạc lập 'tức
trộm! Am thanh của hai đứa bé cãi nhau, lập tức kinh động đen cô giáo.
“Thang Xa Bác, Hạ Nhạc Nhạc, các con ầm ĩ cái gì đó?” Cô giáo đi tới, thật nghiêm túc hỏi vô cùng dịu dàng mà trả lời điện thoại.
“Alo... ”
“Hạ tiểu thư, có việc quan trọng, hy vọng cô có thể lập tức đến vườn trẻ!” Âm thanh thật lễ phép của cô giáo truyền ra.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh