Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Chương 98: Tiểu tạ, con chúng mình xinh không?
“Tiểu Tạ, con chúng mình xinh không?”
Giọng nói ấy vừa cất lên, Tạ Khương Qua đã thấy đau đầu. Khi ấy, anh đang ở phòng làm việc giải quyết công việc, những con số lẻ trên màn hình làm anh hoa mắt chóng mặt, vậy mà hiện giờ... “Tiểu Tạ, ba thấy con xinh không?” Người hỏi1nở nụ cười rất đỗi dịu dàng. “Ừ, xinh lắm, xinh cực kỳ.” Anh không thể đắc tội với vị này được, chỉ nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn máy tính.
“Tiểu Tạ, ba nói dối, ba có nhìn con đâu.” Hiển nhiên công chúa không vui rồi. Tạ Khương Qua tắt máy tính,8anh phải tốn chút công sức để đuổi cô bé này đi mới được. Năm nay công chúa của anh vừa tròn năm tuổi, chiều cao còn chưa đến bàn làm việc. Giờ này...
Khi thấy cách ăn mặc của cô bé, anh dở khóc dở cười. Thì ra cô bé lén tô son, đi đôi giày cao2gót của mẹ, đeo vàng đội bạc là con gái của anh. Cô bé xoay một vòng, nhón chân, rướn người, chào theo kiểu thục nữ châu u cổ điển rồi lặng lẽ chờ đợi.
Tạ Khương Qua vội vàng vỗ tay khen ngợi. Nàng thục nữ nhỏ rất vui, chúm chím đôi môi tô son nguệch ngoạc.4“Tiểu Tạ, ba thấy con xinh hay mẹ Tô Vũ xinh?” Lại... Lại nữa rồi!
“Mã..” Trước đôi mắt tròn xoe sắp tóe lửa của cô bé, anh lập tức ngậm miệng. Cô bé cực kỳ không thích tên của nó. Anh cúi người đối mặt với nó, dịu sắc mặt: “Con yêu, con lại gọi sai rồi, phải gọi là ba, không phải Tiểu Ta.”
Trông nó cực kỳ buồn bã: “Không gọi ba vì có nguyên nhân, đây là bí mật của con gái.”
“...” Giọng Tạ Khương Qua kéo dài.
“Tiểu Tạ, ba muốn biết bí mật của con không?” Nó vuốt mái tóc xoăn trước ngực, dáng vẻ phiền muộn cực kỳ, “Mẹ bạn con nói, không được làm đám cưới với ba mình. Nếu con gọi ba là ba, lớn lên con không thể cưới ba. Tiểu Tạ, bao giờ con mười tám tuổi, con sẽ cưới ba.” Lớn nhanh đi, lớn lên thì không nói linh tinh thế này nữa. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô bé, Tạ Khương Qua thầm cầu nguyện với Thượng Đế.
“Tiểu Tạ, khi con trưởng thành, ba có lấy con không?” Nó mở to đôi mắt chờ đợi.
Việc này... Cô bé phiền phức này còn làm anh dễ phát điện hơn mấy con số kia. Nếu anh dám nói chữ “không” hoặc giải thích lòng vòng, bảo đảm nó lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh, cứ thế đi thẳng ra ngoài, đứng im lìm ngoài nông trường, thể hiện sự bất mãn bằng cách im lặng. Nó không chỉ làm vậy một lần, nghe nói hồi mẹ nó còn bé cũng có “đức tính” này.
Tạ Khương Qua thở dài một hơi, nghiêm mặt đối phó với cô bé này không dễ lừa này.
“Con gái yêu, không phải con vừa hỏi con xinh hay mẹ xinh à? Con muốn nghe câu trả lời không?”
Nó vui vẻ gật đầu. Tạ Khương Qua vừa gỡ chiếc mi giả như cánh quạt trên mắt cô bé, vừa khẽ giọng nói: “Ba thấy con lớn lên rồi nhất định xinh hơn mẹ.”
Cô bé mặt mày hớn hở, anh nháy mắt với nó: “Nhớ nhé, ba chỉ nói với mình con bí mật này thôi, con phải giữ bí mật này giúp ba, hiểu chưa?“.
Cuối cùng, công chúa cũng hài lòng. Nó nắm mép váy, cúi người, kiễng chân, chào cảm hơn kiểu ballet Hồ thiên nga.
“Rất vinh hạnh được chia sẻ bí mật với ngài!”
“Thế nhé, chúc ba ngủ ngon!”
Nàng thục nữ làm bộ xong, vừa xoay người thì bị kịch xảy đến. Giày cao gót quá cao, nó ngã cái “bịch”, sấp mặt xuống đất chổng mông lên trời. Vừa vặn váy bị lật lên, để lộ chiếc quần Mickey bao quanh cái mông mũm mĩm của nó.
Cô bé ngã đau òa khóc nức nở, cô giúp việc đợi bên đưa nó đi ngủ cuống quýt chạy tới ôm nó. Nó vùi mặt vào ngực cô giúp việc, len lén nhìn anh. Mắt Tạ Khương Qua lại chăm chú nhìn màn hình máy tính, giả bộ không thấy gì cả. Anh nhất định phải làm vậy, nếu không công chúa nổi giận mất.
Đợi mãi công chúa mới bưng khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt rời đi. Tạ Khương Qua thở dài một hơi, tiếp tục xử lý công việc. Nửa tiếng sau, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa. Tiếng bước chân làm anh mừng quýnh. Được rồi, anh thừa nhận, anh không phải là người cha mẫu mực, nhưng anh chắc chắn là người chồng mẫu mực!
Tiếng bước chân dừng ở cửa phòng rồi im bặt. Người mất kiên nhẫn trước là anh, trước cô, anh luôn là người thỏa hiệp. Tạ Khương Qua ngẩng đầu, đôi mắt nhìn đăm đăm người trước mắt, thầm mắng trong lòng: Đồ hư hỏng!
Cô nàng Tô Vũ dễ thương này thích mặc trộm áo sơ mi của anh. Khung xương cô nhỏ, nhưng chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Cô mặc áo sơ mi trông gợi cảm cực kỳ, đã vậy ba nút đầu và nút cuối không cài. Bên trên lấp ló đôi thỏ trắng, bên dưới không có vấn đề gì, nhưng... Nhưng cô dựa lưng vào cửa phòng, chân trái cô hơi cong lên, mũi chân chạm đất, cảnh xuân cứ như vậy hiện rõ mồn một. Quần trong của cô màu tím đậm, còn có viền ren, chỉ cần anh giật mạnh là chiếc quần rách tươm tức khắc. Mấy năm qua, anh làm hành động này không biết bao nhiêu lần, lần cuối là ba ngày trước, trên xe...
Do nguyên nhân nào đó, Tạ Khương Qua dở khóc dở cười phát hiện hai người làm chuyện này cũng phải lén lút.
Có điều... Hiện tại quả bom hẹn giờ đã đi ngủ rồi. Anh vẫy ta, cất giọng khàn khàn: “Lại đây.” Tô Vũ lắc đầu, vẫn đứng im đấy. “Lại đây.” Tạ Khương Qua nhắc lại lần nữa, bất giác rời ánh mắt lên bàn làm việc nhẵn bóng. Cô lại lắc đầu lần nữa.
Mę nó! Anh đứng bật dậy, cô chỉ cần đứng đó thôi đã đủ làm anh bứt rứt khó chịu rồi. Anh vòng qua bàn làm việc, tiến từng bước về phía cô. Tối nay, anh phải làm với cô trên bàn làm việc mới được.
Anh hấp tấp kề môi tới, nhưng có bàn tay ngắn môi anh lại. “Tiểu Tạ, em đẹp không?”
Tạ Khương Qua không biết nên khóc hay nên cười, cô nàng nhà anh và con gái anh luôn tranh giành tình nhân thế này đấy.
“Tiểu Tạ, em vừa nghe thấy một bí mật.” Tạ Khương Qua giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, được rồi, anh nhận phạt, nhưng...” Anh cầm bàn tay cô đang đặt trên môi anh tới nơi đã ở tư thế sẵn sàng, dụ dỗ, “Tô Vũ, chúng ta làm trước đã làm xong anh sẽ chịu phạt, được không? Tô Vũ, anh khó chịu lắm...”
“Không có cửa đâu, anh không biết khi nãy quý cô Mã Lệ đắc ý thế nào đâu.”
“Thế thì ngày mai anh để em đắc ý trước mặt nó, được không?” Tạ Khương Qua thầm than thở, là tiếng thở dài đầy hạnh phúc. Hai người phụ nữ nhà anh, một là thiếu nữ, một là bé gái nhưng đều khó chiều như nhau. Tuy nhiên anh vẫn có cách đối phó với hai người họ. “Tô Vũ, không phải em muốn con trai, một bé trai giống anh à? Biết đâu tối nay...” Môi anh ngậm lấy vành tai cô, “Em vừa qua kỳ an toàn... Tô Vũ... Dáng vẻ của em làm anh cực kỳ hưng phấn, một khi hưng phấn sẽ rục rịch... Một khi rục rịch... Ừm... Anh sẽ không để rơi ra ngoài giọt nào đâu... Cứ như vậy... Tiểu Khương Qua của chúng ta sẽ ra đời...” Anh vừa nói vừa áp thân thể mình lên người cô, tỏ rõ nhu cầu của mình. Bàn tay nắm lấy anh bắt đầu run rẩy, Tô Vũ của anh vẫn luôn không chịu được mấy lời trêu chọc.
“Thật ư... Anh chắc chứ?”
Tạ Khương Qua đặt cô lên bàn làm việc, tiện tay tắt đèn, chỉ để lại đèn tường mờ tối.
Tô Vũ ngồi trên bàn làm việc, buồng mí mắt, duỗi tay gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu. Mái tóc dài tản mát như thác nước chảy xuôi, thân thể cô ở trên bàn ngửa về phía sau. Hai tay cô chống trên mặt bàn, nhìn anh qua ánh sáng khi tỏ khi mờ, bầu ngực lấp ló dưới cổ áo để mở phập phồng mãnh liệt, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa, mép ren màu tím như ẩn như hiện.
Rõ ràng cô muốn làm ảnh hưng phấn!
Anh điên mất thôi!
Không kịp nữa rồi!
Anh hướng dẫn chân cô kẹp lấy eo mình, xé rách chiếc quần lót ren màu tím của cô. Sau đó là tiếng khóa kéo kim loại, tay anh ôm lấy eo cô, cứ thế tiến vào mà không dạo đầu. Anh tích cực chuyển động, chẳng dừng lại dù chỉ một tích tắc. Cùng lúc, anh tay luồn vào áo sơ mi của cô, miết lấy nơi tròn đầy kia không hề thương hại. Sự khít khao của cô luôn làm anh mê mẩn, làm anh không dằn được cơn giận. Bởi vì anh lại nhớ đến hình ảnh Mai Hựu Khiêm xuất hiện trên báo kia không hề mang niềm vui sắp làm chú rể. Rõ ràng hắn vẫn nhớ thương cô.
Anh căm thù điều này!
Tạ Khương Qua dừng lại chốc lát sau phút hăng say, thở dài một hơi. Con họ đã năm tuổi rồi, nhưng anh vẫn lên cơn ghen, e là mười năm sau anh vẫn như vậy.
Mái tóc dài lại bắt đầu đong đưa tựa rong biển, tiếng rên rỉ vang lên liên tiếp. Tô Vũ nói đứt quãng: “Khương Qua, hãy nhớ em chỉ yêu anh, chỉ... từng yêu anh...” Anh hôn môi cô, đáp lại: “Anh biết, anh biết chứ... Anh biết hết cả...”
Vừa trả lời, anh vừa tăng nhanh tiết tấu. Cô cũng phối hợp với anh, như mối quan hệ mật thiết giữa cá với nước giữa đại dương mênh mông. Đồ đạc trên bàn làm việc đều lung lay, như thể một giây sau sẽ rơi ngay xuống đất.
Song, Tạ Khương Qua không buồn quan tâm. Anh càng nhanh hơn nữa, thét gào để diễn tả niềm hân hoan khi ở trong thân thể cô, một giây sau, anh dẫn cô cùng chạm tới mây trời.
“Tô Vũ, em làm tốt lắm.” Anh không muốn rời đi nên vẫn giữ nguyên tự thể ban nãy. Anh thở dài rồi tiếp tục giở trò lưu manh, “Em làm thế nào vậy, ưm, em làm thế nào mà sắp kẹp đứt anh rồi... À không, chắc... chắn là kẹp đứt luôn rồi ấy chứ.”
Nếu anh đoán không nhầm, nhất định anh sẽ được nhận vài cú đòn đau.
Mỗi khi làm xong, anh rất thích chọc giận cô, khiến đôi má cô đỏ hây hây vì ngại ngùng. Cảnh xuân còn vương nơi đáy mắt cô, vừa hờn vừa dỗi khiến thứ mềm mại nơi ngực phập phồng, nhấn chìm người ta trong cơn sóng tình.
Nhưng...
“Khương Qua... Ti vi chuyển động kìa. Khương Qua... ti vi bò về phía chúng ta kìa. Khi nãy cửa bị gió thổi mở... thứ tiến vào...” Giọng cô run rẩy: “Tiến vào không phải là người... mà là tivi... Khương Qua... Em sợ lắm...”
Tạ Khương Qua ngả đầu lên vai cô, bật cười thích thú. Cô nàng này nói linh tinh gì thế. Khoan đã... ti vi, ti vi biết di chuyển... Anh thầm kêu không ổn!
Vừa quay đầu lại, anh phát hiện một vật thể đang di chuyển về phía họ. Nó tiến gần từng chút một, rồi dừng lại cách họ mấy chục bước.
Sách vài tiếng “lách tách”, ti vi bỗng vang lên tiếng chuông. Sau đó lại là tiếng “lách tách“. Cuối cùng “bùm” một phát, một cánh tay dài vươn ra.
“Sadako!” Giọng nữ thảm thiết phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Tiếp đó là giọng nam gọi: “Tô Vũ, Tô Vũ!” cùng tiếng quát đầy nóng giận, “Tô Mã Lệ!”
Đúng vậy, lần này không phải là giọng nữ tức tối quát cô bé mà là giọng nam, là giọng nam mà nó rất thích. Hiển nhiên, ba đau lòng vì mẹ sợ đến tái mặt.
Cô bé leo khỏi ti vi, vén mái tóc giả ra chuẩn bị phản kháng. Khi trông thấy thân thể run rẩy và khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng của mẹ, nó khóc ầm lên. Cô bé chạy tới ôm bắp đùi của mẹ, khẽ lắc: “Mẹ, mẹ ơi, con xin lỗi, con không dám nữa. Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết mà. Hu hu... Hu hu... Con không dám nữa...”
Tên cô bé là Tô Mã Lệ. Mẹ là Tô Vũ, ba là Tạ Khương Qua. Mẹ và ba đã ký một hợp đồng trước hôn nhân, con gái mang họ Tô, con trai mang họ Tạ.
Thế nên nó được đặt tên là Tô Mã Lệ. Bi kịch là, theo cách gọi của người Mỹ, tên nó sẽ được chuyển thành Mary Sue*
(*) Khi đảo ngược họ ra sau, Mã Lệ Tô phát âm giống Mary Sue - nhân vật hư cấu mang tính cách và ngoại hình hoàn hảo.
Đúng vậy, là Mary Sue! Nếu có người hỏi người đẹp nhất trên đời là ai, không cần suy nghĩ, đó chính là Mary Sue. À... Không, phải là Tô Mã Lệ.
Cô gái xinh đẹp nhất trên đời là Tô Mã Lệ, xếp thứ hai, thứ ba cũng là Tô Mã Lệ, đứng thứ tư mới là Tô Vũ. Dù sao, người có thể sinh ra cô gái xinh đẹp như nó không thể xếp hạng quá thấp được.
Về phần người đàn ông đẹp nhất trên đời, ngoài Tiểu Tạ ra không thể là ai khác. Người đàn ông và cô gái đẹp nhất ghép thành đôi là quy luật tất yếu trong câu chuyện cổ tích, phu nhân Tô Vũ đã cho Tiểu Tạ ăn quả táo bị phù phép, nên Tiểu Tạ mới nghe lời mẹ răm rắp như vậy.
Nhưng không sao, bao giờ lớn lên, nó sẽ tìm được thanh bảo hiểm có thể phá vỡ bùa chú trong khu rừng rậm. Bởi vì Tô Mã Lệ là cô gái xinh nhất trên đời, rất nhiều cậu nhóc mê mẩn vì nó, tặng nó rất nhiều quà. Lần đầu tiên nhận được quà của bạn nam, cô bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao cậu ấy lại tặng quà cho con.”
“Bởi vì con là con gái của mẹ, kế thừa vẻ đẹp của mẹ.” Mẹ nói với cô. Mẹ rất giỏi giả bộ nghiêm chỉnh, khiêm tốn, nhưng thật ra lại là người huênh hoang và ham hư vinh. Nhưng mẹ nói đúng, nó rất đẹp, có gương làm chứng, thời gian đứng trước gương của nó càng ngày càng dài.
Tô Mã Lệ không ghét mẹ đến vậy. Đôi khi hai mẹ con rất ăn ý, ví dụ như nhất trí trong vấn đề đối ngoại.
Lễ Giáng sinh, Tô Mã Lệ nhận được một bức thư tình. Nó vui lắm, vì cậu nhóc viết thư là người mà đối thủ Annie của nó thích. Hôm đó, nó đắc ý mở thư tình, lớn tiếng đọc trước mặt Annie:
Annie yêu dấu, tối qua tớ lại mơ thấy cậu. Tớ mơ thấy mình hôn môi cậu. Mỗi cậu rất mềm mại, cũng rất ngọt, như kem ly, như sundae...
Gì thế này? Sao có thể: Tổ Mã Lệ giận lắm!
Cô bé Annie đeo đầy vòng vàng che miệng cười. Bạn bè kinh ngạc nhìn Tô Mã Lệ, cô bé rất mất mặt, cầm lấy tấm thiệp...
Lúc này, phu nhân Tô Vũ thướt tha đi tới, đứng trước mặt Annie, xoa đầu cô bé đó và hỏi: “Cháu à, cháu biết tại sao cậu bé viết thư tình không trực tiếp đưa cho cháu, mà đưa đến tay Mã Lệ không?”
“Bởi vì...” Tô Vũ mặc sườn xám, trên tay là chiếc ô đàn hương, mặt thoáng nét nghiêm nghị, “Bởi vì cô bé xinh đẹp thường chỉ quan tâm tới cậu bé không viết thư tình cho mình. Nhưng cậu bé kia muốn cô bé xinh đẹp biết mình không viết thư tình cho bạn ấy.” “Ý cô là sao ạ?” Annie hỏi.
Đúng vậy, mẹ có ý gì thế? Thật ra Tô Mã Lệ cũng không hiểu lắm.
“Có nghĩa là, bức thư tình ấy hoàn toàn không liên quan đến cháu.” Mẹ điệu đà đi tới trước mặt cậu nhóc viết thư, cụp lại chiếc ô đàn hương, gõ nhẹ đầu xòe lên đầu nó: “Nhóc con thông minh lắm!”
Cậu nhóc cất giọng ỉu xìu: “Cô à... Hình như cô đoán sai rồi. Cháu thật sự muốn đưa thư cho Annie, nhưng bị Mã Lệ cướp mất.”
Phu nhân Tô Vũ không hề nổi giận trước câu trả lời này, chỉ nở nụ cười quyến rũ: “Bạn nhỏ này, cô chờ mười mấy năm sau, nhóc sẽ đến gặp cô, đòi chết đời sống xin cô cho phép Mã Lệ kết hôn với nhóc đấy.” Cậu nhóc ngơ ngác nhìn phu nhân Tô Vũ. Tô Mã Lệ nổi giận, không cười sẽ chết à! Nó không thích mẹ cười như vậy, một khi mẹ cười kiểu đấy, Tiểu Tạ không còn giống Tiếu Tạ nữa. Trời ạ, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến! Nam chủ nhân của bữa tiệc Giáng sinh, Tạ Khương Qua cũng đến đây. Ông Tạ thì thầm gì đó bên tai bà Tạ, vừa nói vừa liếc mắt xuống ngực vợ mình. Khi bà Tạ hờn dỗi gõ ô lên đầu ông Tạ, Tô Mã Lệ nổi giận, bởi vì Tiểu Tạ hoàn toàn không để ý tới nó, thậm chí không buồn liếc nhìn dù chỉ một lần. Tô Vũ và Tạ Khương Qua lịch sự xin phép “Tạm thời vắng mặt một lúc” với khách rồi đi. Sau đó, khách khứa tới tham dự tiệc Giáng sinh đều nghe tiếng hét giận dữ của nữ chủ nhân trong hành lang tăm tối.
“Tô Mã Lệt”
Sự kiện Sadako, Tô Mã Lệ dọa mẹ quá đà nên thật sự chọc phải Tiếu Tạ, bị ông Tạ cấm túc hai tháng.
Được nửa tháng, Tô Mã Lệ và phu nhân Tô Vũ ngồi trên ban công. Trời vừa sang xuân, chắc hẳn ngoài kia trăm hoa đua nở. Hai mẹ con chống tay trên ban công, không hẹn mà cùng thở dài.
“Mã Lệ, con thở dài gì chứ?”
“Con mặc đẹp thế này, không ra ngoài đi dạo thì tiếc quá.” “Hồi nhỏ mẹ cũng từng nói vậy đấy.”
“Mẹ, mẹ thở dài gì thế?”
“Bởi vì ba con không cho mẹ mang giày cao gót.” “Sao ba không cho mẹ mang giày cao gót.”
“Do...” Giọng cười dịu dàng cất lên: “Do phải bảo vệ Tiếu Khương Qua.” “Tiểu Khương Qua là ai?”
“Tiểu Khương Qua là em trai con.”
“Em trai... Con làm gì có em trai.”
“Sau một thời gian nữa thôi, Tô Mã Lệ được gặp em trai rồi.” “Em trai... Mẹ... Mẹ đang nói thế?”
“Mẹ nói đúng mà.”
“A! Mę ơi, me!”
“Làm sao?”
“Mẹ ơi, mẹ hãy cứ tin tưởng con!”
“Tin con gì chứ?”
“Con sẽ bảo vệ em trai, mẹ có tin không?”
“Me tin!”
“Con không để em bị bắt cóc đâu!” Tô Vũ nghẹn lời. “Mẹ ơi, con còn bảo vệ em trai không bị Voldemort bắt đi. Sau này, mẹ giao em trai cho con đi. Con sẽ chọn quần áo cho em, con sẽ phân tích cho em trai biết con gái đáng yêu là thế nào. Em trai muốn hẹn hò phải được con đồng ý.” Ồ, đúng rồi, mẹ ơi, con nhớ ra một lý do khiến con không vui rồi. Mẹ ơi, hôm qua khách đến nhà không khen con. Quá kỳ lạ, có phải cậu ấy không nhìn thấy con đâu. Con làm cậu ấy nhìn thấy con, không nhìn thấy phải khen ngợi sao, chẳng lẽ con không xứng với lời khen của cậu ấy à? Với cả, mẹ ơi, con rất tò mò. Có phải mẹ thích ngồi trên bàn làm việc của ba không? Mông mẹ không đau ạ?”
Tạ Khương Qua vừa về đến nhà liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trong vườn hoa nở rộ, trên ban công màu trắng, hai cô gái một lớn một nhỏ đều mang mái tóc xoăn xinh đẹp, đang chống cằm trên lan can màu trắng. Anh đứng đó nhìn nhìn hai cô gái xinh đẹp khiến lòng anh ngọt ngào như rót mật.
Không lâu nữa, nhà anh sẽ nghênh đón thành viên mới. Sau này, cuộc sống sẽ hạnh phúc lắm đây...
НẾТ
Giọng nói ấy vừa cất lên, Tạ Khương Qua đã thấy đau đầu. Khi ấy, anh đang ở phòng làm việc giải quyết công việc, những con số lẻ trên màn hình làm anh hoa mắt chóng mặt, vậy mà hiện giờ... “Tiểu Tạ, ba thấy con xinh không?” Người hỏi1nở nụ cười rất đỗi dịu dàng. “Ừ, xinh lắm, xinh cực kỳ.” Anh không thể đắc tội với vị này được, chỉ nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn máy tính.
“Tiểu Tạ, ba nói dối, ba có nhìn con đâu.” Hiển nhiên công chúa không vui rồi. Tạ Khương Qua tắt máy tính,8anh phải tốn chút công sức để đuổi cô bé này đi mới được. Năm nay công chúa của anh vừa tròn năm tuổi, chiều cao còn chưa đến bàn làm việc. Giờ này...
Khi thấy cách ăn mặc của cô bé, anh dở khóc dở cười. Thì ra cô bé lén tô son, đi đôi giày cao2gót của mẹ, đeo vàng đội bạc là con gái của anh. Cô bé xoay một vòng, nhón chân, rướn người, chào theo kiểu thục nữ châu u cổ điển rồi lặng lẽ chờ đợi.
Tạ Khương Qua vội vàng vỗ tay khen ngợi. Nàng thục nữ nhỏ rất vui, chúm chím đôi môi tô son nguệch ngoạc.4“Tiểu Tạ, ba thấy con xinh hay mẹ Tô Vũ xinh?” Lại... Lại nữa rồi!
“Mã..” Trước đôi mắt tròn xoe sắp tóe lửa của cô bé, anh lập tức ngậm miệng. Cô bé cực kỳ không thích tên của nó. Anh cúi người đối mặt với nó, dịu sắc mặt: “Con yêu, con lại gọi sai rồi, phải gọi là ba, không phải Tiểu Ta.”
Trông nó cực kỳ buồn bã: “Không gọi ba vì có nguyên nhân, đây là bí mật của con gái.”
“...” Giọng Tạ Khương Qua kéo dài.
“Tiểu Tạ, ba muốn biết bí mật của con không?” Nó vuốt mái tóc xoăn trước ngực, dáng vẻ phiền muộn cực kỳ, “Mẹ bạn con nói, không được làm đám cưới với ba mình. Nếu con gọi ba là ba, lớn lên con không thể cưới ba. Tiểu Tạ, bao giờ con mười tám tuổi, con sẽ cưới ba.” Lớn nhanh đi, lớn lên thì không nói linh tinh thế này nữa. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô bé, Tạ Khương Qua thầm cầu nguyện với Thượng Đế.
“Tiểu Tạ, khi con trưởng thành, ba có lấy con không?” Nó mở to đôi mắt chờ đợi.
Việc này... Cô bé phiền phức này còn làm anh dễ phát điện hơn mấy con số kia. Nếu anh dám nói chữ “không” hoặc giải thích lòng vòng, bảo đảm nó lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh, cứ thế đi thẳng ra ngoài, đứng im lìm ngoài nông trường, thể hiện sự bất mãn bằng cách im lặng. Nó không chỉ làm vậy một lần, nghe nói hồi mẹ nó còn bé cũng có “đức tính” này.
Tạ Khương Qua thở dài một hơi, nghiêm mặt đối phó với cô bé này không dễ lừa này.
“Con gái yêu, không phải con vừa hỏi con xinh hay mẹ xinh à? Con muốn nghe câu trả lời không?”
Nó vui vẻ gật đầu. Tạ Khương Qua vừa gỡ chiếc mi giả như cánh quạt trên mắt cô bé, vừa khẽ giọng nói: “Ba thấy con lớn lên rồi nhất định xinh hơn mẹ.”
Cô bé mặt mày hớn hở, anh nháy mắt với nó: “Nhớ nhé, ba chỉ nói với mình con bí mật này thôi, con phải giữ bí mật này giúp ba, hiểu chưa?“.
Cuối cùng, công chúa cũng hài lòng. Nó nắm mép váy, cúi người, kiễng chân, chào cảm hơn kiểu ballet Hồ thiên nga.
“Rất vinh hạnh được chia sẻ bí mật với ngài!”
“Thế nhé, chúc ba ngủ ngon!”
Nàng thục nữ làm bộ xong, vừa xoay người thì bị kịch xảy đến. Giày cao gót quá cao, nó ngã cái “bịch”, sấp mặt xuống đất chổng mông lên trời. Vừa vặn váy bị lật lên, để lộ chiếc quần Mickey bao quanh cái mông mũm mĩm của nó.
Cô bé ngã đau òa khóc nức nở, cô giúp việc đợi bên đưa nó đi ngủ cuống quýt chạy tới ôm nó. Nó vùi mặt vào ngực cô giúp việc, len lén nhìn anh. Mắt Tạ Khương Qua lại chăm chú nhìn màn hình máy tính, giả bộ không thấy gì cả. Anh nhất định phải làm vậy, nếu không công chúa nổi giận mất.
Đợi mãi công chúa mới bưng khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt rời đi. Tạ Khương Qua thở dài một hơi, tiếp tục xử lý công việc. Nửa tiếng sau, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa. Tiếng bước chân làm anh mừng quýnh. Được rồi, anh thừa nhận, anh không phải là người cha mẫu mực, nhưng anh chắc chắn là người chồng mẫu mực!
Tiếng bước chân dừng ở cửa phòng rồi im bặt. Người mất kiên nhẫn trước là anh, trước cô, anh luôn là người thỏa hiệp. Tạ Khương Qua ngẩng đầu, đôi mắt nhìn đăm đăm người trước mắt, thầm mắng trong lòng: Đồ hư hỏng!
Cô nàng Tô Vũ dễ thương này thích mặc trộm áo sơ mi của anh. Khung xương cô nhỏ, nhưng chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Cô mặc áo sơ mi trông gợi cảm cực kỳ, đã vậy ba nút đầu và nút cuối không cài. Bên trên lấp ló đôi thỏ trắng, bên dưới không có vấn đề gì, nhưng... Nhưng cô dựa lưng vào cửa phòng, chân trái cô hơi cong lên, mũi chân chạm đất, cảnh xuân cứ như vậy hiện rõ mồn một. Quần trong của cô màu tím đậm, còn có viền ren, chỉ cần anh giật mạnh là chiếc quần rách tươm tức khắc. Mấy năm qua, anh làm hành động này không biết bao nhiêu lần, lần cuối là ba ngày trước, trên xe...
Do nguyên nhân nào đó, Tạ Khương Qua dở khóc dở cười phát hiện hai người làm chuyện này cũng phải lén lút.
Có điều... Hiện tại quả bom hẹn giờ đã đi ngủ rồi. Anh vẫy ta, cất giọng khàn khàn: “Lại đây.” Tô Vũ lắc đầu, vẫn đứng im đấy. “Lại đây.” Tạ Khương Qua nhắc lại lần nữa, bất giác rời ánh mắt lên bàn làm việc nhẵn bóng. Cô lại lắc đầu lần nữa.
Mę nó! Anh đứng bật dậy, cô chỉ cần đứng đó thôi đã đủ làm anh bứt rứt khó chịu rồi. Anh vòng qua bàn làm việc, tiến từng bước về phía cô. Tối nay, anh phải làm với cô trên bàn làm việc mới được.
Anh hấp tấp kề môi tới, nhưng có bàn tay ngắn môi anh lại. “Tiểu Tạ, em đẹp không?”
Tạ Khương Qua không biết nên khóc hay nên cười, cô nàng nhà anh và con gái anh luôn tranh giành tình nhân thế này đấy.
“Tiểu Tạ, em vừa nghe thấy một bí mật.” Tạ Khương Qua giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, được rồi, anh nhận phạt, nhưng...” Anh cầm bàn tay cô đang đặt trên môi anh tới nơi đã ở tư thế sẵn sàng, dụ dỗ, “Tô Vũ, chúng ta làm trước đã làm xong anh sẽ chịu phạt, được không? Tô Vũ, anh khó chịu lắm...”
“Không có cửa đâu, anh không biết khi nãy quý cô Mã Lệ đắc ý thế nào đâu.”
“Thế thì ngày mai anh để em đắc ý trước mặt nó, được không?” Tạ Khương Qua thầm than thở, là tiếng thở dài đầy hạnh phúc. Hai người phụ nữ nhà anh, một là thiếu nữ, một là bé gái nhưng đều khó chiều như nhau. Tuy nhiên anh vẫn có cách đối phó với hai người họ. “Tô Vũ, không phải em muốn con trai, một bé trai giống anh à? Biết đâu tối nay...” Môi anh ngậm lấy vành tai cô, “Em vừa qua kỳ an toàn... Tô Vũ... Dáng vẻ của em làm anh cực kỳ hưng phấn, một khi hưng phấn sẽ rục rịch... Một khi rục rịch... Ừm... Anh sẽ không để rơi ra ngoài giọt nào đâu... Cứ như vậy... Tiểu Khương Qua của chúng ta sẽ ra đời...” Anh vừa nói vừa áp thân thể mình lên người cô, tỏ rõ nhu cầu của mình. Bàn tay nắm lấy anh bắt đầu run rẩy, Tô Vũ của anh vẫn luôn không chịu được mấy lời trêu chọc.
“Thật ư... Anh chắc chứ?”
Tạ Khương Qua đặt cô lên bàn làm việc, tiện tay tắt đèn, chỉ để lại đèn tường mờ tối.
Tô Vũ ngồi trên bàn làm việc, buồng mí mắt, duỗi tay gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu. Mái tóc dài tản mát như thác nước chảy xuôi, thân thể cô ở trên bàn ngửa về phía sau. Hai tay cô chống trên mặt bàn, nhìn anh qua ánh sáng khi tỏ khi mờ, bầu ngực lấp ló dưới cổ áo để mở phập phồng mãnh liệt, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa, mép ren màu tím như ẩn như hiện.
Rõ ràng cô muốn làm ảnh hưng phấn!
Anh điên mất thôi!
Không kịp nữa rồi!
Anh hướng dẫn chân cô kẹp lấy eo mình, xé rách chiếc quần lót ren màu tím của cô. Sau đó là tiếng khóa kéo kim loại, tay anh ôm lấy eo cô, cứ thế tiến vào mà không dạo đầu. Anh tích cực chuyển động, chẳng dừng lại dù chỉ một tích tắc. Cùng lúc, anh tay luồn vào áo sơ mi của cô, miết lấy nơi tròn đầy kia không hề thương hại. Sự khít khao của cô luôn làm anh mê mẩn, làm anh không dằn được cơn giận. Bởi vì anh lại nhớ đến hình ảnh Mai Hựu Khiêm xuất hiện trên báo kia không hề mang niềm vui sắp làm chú rể. Rõ ràng hắn vẫn nhớ thương cô.
Anh căm thù điều này!
Tạ Khương Qua dừng lại chốc lát sau phút hăng say, thở dài một hơi. Con họ đã năm tuổi rồi, nhưng anh vẫn lên cơn ghen, e là mười năm sau anh vẫn như vậy.
Mái tóc dài lại bắt đầu đong đưa tựa rong biển, tiếng rên rỉ vang lên liên tiếp. Tô Vũ nói đứt quãng: “Khương Qua, hãy nhớ em chỉ yêu anh, chỉ... từng yêu anh...” Anh hôn môi cô, đáp lại: “Anh biết, anh biết chứ... Anh biết hết cả...”
Vừa trả lời, anh vừa tăng nhanh tiết tấu. Cô cũng phối hợp với anh, như mối quan hệ mật thiết giữa cá với nước giữa đại dương mênh mông. Đồ đạc trên bàn làm việc đều lung lay, như thể một giây sau sẽ rơi ngay xuống đất.
Song, Tạ Khương Qua không buồn quan tâm. Anh càng nhanh hơn nữa, thét gào để diễn tả niềm hân hoan khi ở trong thân thể cô, một giây sau, anh dẫn cô cùng chạm tới mây trời.
“Tô Vũ, em làm tốt lắm.” Anh không muốn rời đi nên vẫn giữ nguyên tự thể ban nãy. Anh thở dài rồi tiếp tục giở trò lưu manh, “Em làm thế nào vậy, ưm, em làm thế nào mà sắp kẹp đứt anh rồi... À không, chắc... chắn là kẹp đứt luôn rồi ấy chứ.”
Nếu anh đoán không nhầm, nhất định anh sẽ được nhận vài cú đòn đau.
Mỗi khi làm xong, anh rất thích chọc giận cô, khiến đôi má cô đỏ hây hây vì ngại ngùng. Cảnh xuân còn vương nơi đáy mắt cô, vừa hờn vừa dỗi khiến thứ mềm mại nơi ngực phập phồng, nhấn chìm người ta trong cơn sóng tình.
Nhưng...
“Khương Qua... Ti vi chuyển động kìa. Khương Qua... ti vi bò về phía chúng ta kìa. Khi nãy cửa bị gió thổi mở... thứ tiến vào...” Giọng cô run rẩy: “Tiến vào không phải là người... mà là tivi... Khương Qua... Em sợ lắm...”
Tạ Khương Qua ngả đầu lên vai cô, bật cười thích thú. Cô nàng này nói linh tinh gì thế. Khoan đã... ti vi, ti vi biết di chuyển... Anh thầm kêu không ổn!
Vừa quay đầu lại, anh phát hiện một vật thể đang di chuyển về phía họ. Nó tiến gần từng chút một, rồi dừng lại cách họ mấy chục bước.
Sách vài tiếng “lách tách”, ti vi bỗng vang lên tiếng chuông. Sau đó lại là tiếng “lách tách“. Cuối cùng “bùm” một phát, một cánh tay dài vươn ra.
“Sadako!” Giọng nữ thảm thiết phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Tiếp đó là giọng nam gọi: “Tô Vũ, Tô Vũ!” cùng tiếng quát đầy nóng giận, “Tô Mã Lệ!”
Đúng vậy, lần này không phải là giọng nữ tức tối quát cô bé mà là giọng nam, là giọng nam mà nó rất thích. Hiển nhiên, ba đau lòng vì mẹ sợ đến tái mặt.
Cô bé leo khỏi ti vi, vén mái tóc giả ra chuẩn bị phản kháng. Khi trông thấy thân thể run rẩy và khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng của mẹ, nó khóc ầm lên. Cô bé chạy tới ôm bắp đùi của mẹ, khẽ lắc: “Mẹ, mẹ ơi, con xin lỗi, con không dám nữa. Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết mà. Hu hu... Hu hu... Con không dám nữa...”
Tên cô bé là Tô Mã Lệ. Mẹ là Tô Vũ, ba là Tạ Khương Qua. Mẹ và ba đã ký một hợp đồng trước hôn nhân, con gái mang họ Tô, con trai mang họ Tạ.
Thế nên nó được đặt tên là Tô Mã Lệ. Bi kịch là, theo cách gọi của người Mỹ, tên nó sẽ được chuyển thành Mary Sue*
(*) Khi đảo ngược họ ra sau, Mã Lệ Tô phát âm giống Mary Sue - nhân vật hư cấu mang tính cách và ngoại hình hoàn hảo.
Đúng vậy, là Mary Sue! Nếu có người hỏi người đẹp nhất trên đời là ai, không cần suy nghĩ, đó chính là Mary Sue. À... Không, phải là Tô Mã Lệ.
Cô gái xinh đẹp nhất trên đời là Tô Mã Lệ, xếp thứ hai, thứ ba cũng là Tô Mã Lệ, đứng thứ tư mới là Tô Vũ. Dù sao, người có thể sinh ra cô gái xinh đẹp như nó không thể xếp hạng quá thấp được.
Về phần người đàn ông đẹp nhất trên đời, ngoài Tiểu Tạ ra không thể là ai khác. Người đàn ông và cô gái đẹp nhất ghép thành đôi là quy luật tất yếu trong câu chuyện cổ tích, phu nhân Tô Vũ đã cho Tiểu Tạ ăn quả táo bị phù phép, nên Tiểu Tạ mới nghe lời mẹ răm rắp như vậy.
Nhưng không sao, bao giờ lớn lên, nó sẽ tìm được thanh bảo hiểm có thể phá vỡ bùa chú trong khu rừng rậm. Bởi vì Tô Mã Lệ là cô gái xinh nhất trên đời, rất nhiều cậu nhóc mê mẩn vì nó, tặng nó rất nhiều quà. Lần đầu tiên nhận được quà của bạn nam, cô bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao cậu ấy lại tặng quà cho con.”
“Bởi vì con là con gái của mẹ, kế thừa vẻ đẹp của mẹ.” Mẹ nói với cô. Mẹ rất giỏi giả bộ nghiêm chỉnh, khiêm tốn, nhưng thật ra lại là người huênh hoang và ham hư vinh. Nhưng mẹ nói đúng, nó rất đẹp, có gương làm chứng, thời gian đứng trước gương của nó càng ngày càng dài.
Tô Mã Lệ không ghét mẹ đến vậy. Đôi khi hai mẹ con rất ăn ý, ví dụ như nhất trí trong vấn đề đối ngoại.
Lễ Giáng sinh, Tô Mã Lệ nhận được một bức thư tình. Nó vui lắm, vì cậu nhóc viết thư là người mà đối thủ Annie của nó thích. Hôm đó, nó đắc ý mở thư tình, lớn tiếng đọc trước mặt Annie:
Annie yêu dấu, tối qua tớ lại mơ thấy cậu. Tớ mơ thấy mình hôn môi cậu. Mỗi cậu rất mềm mại, cũng rất ngọt, như kem ly, như sundae...
Gì thế này? Sao có thể: Tổ Mã Lệ giận lắm!
Cô bé Annie đeo đầy vòng vàng che miệng cười. Bạn bè kinh ngạc nhìn Tô Mã Lệ, cô bé rất mất mặt, cầm lấy tấm thiệp...
Lúc này, phu nhân Tô Vũ thướt tha đi tới, đứng trước mặt Annie, xoa đầu cô bé đó và hỏi: “Cháu à, cháu biết tại sao cậu bé viết thư tình không trực tiếp đưa cho cháu, mà đưa đến tay Mã Lệ không?”
“Bởi vì...” Tô Vũ mặc sườn xám, trên tay là chiếc ô đàn hương, mặt thoáng nét nghiêm nghị, “Bởi vì cô bé xinh đẹp thường chỉ quan tâm tới cậu bé không viết thư tình cho mình. Nhưng cậu bé kia muốn cô bé xinh đẹp biết mình không viết thư tình cho bạn ấy.” “Ý cô là sao ạ?” Annie hỏi.
Đúng vậy, mẹ có ý gì thế? Thật ra Tô Mã Lệ cũng không hiểu lắm.
“Có nghĩa là, bức thư tình ấy hoàn toàn không liên quan đến cháu.” Mẹ điệu đà đi tới trước mặt cậu nhóc viết thư, cụp lại chiếc ô đàn hương, gõ nhẹ đầu xòe lên đầu nó: “Nhóc con thông minh lắm!”
Cậu nhóc cất giọng ỉu xìu: “Cô à... Hình như cô đoán sai rồi. Cháu thật sự muốn đưa thư cho Annie, nhưng bị Mã Lệ cướp mất.”
Phu nhân Tô Vũ không hề nổi giận trước câu trả lời này, chỉ nở nụ cười quyến rũ: “Bạn nhỏ này, cô chờ mười mấy năm sau, nhóc sẽ đến gặp cô, đòi chết đời sống xin cô cho phép Mã Lệ kết hôn với nhóc đấy.” Cậu nhóc ngơ ngác nhìn phu nhân Tô Vũ. Tô Mã Lệ nổi giận, không cười sẽ chết à! Nó không thích mẹ cười như vậy, một khi mẹ cười kiểu đấy, Tiểu Tạ không còn giống Tiếu Tạ nữa. Trời ạ, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến! Nam chủ nhân của bữa tiệc Giáng sinh, Tạ Khương Qua cũng đến đây. Ông Tạ thì thầm gì đó bên tai bà Tạ, vừa nói vừa liếc mắt xuống ngực vợ mình. Khi bà Tạ hờn dỗi gõ ô lên đầu ông Tạ, Tô Mã Lệ nổi giận, bởi vì Tiểu Tạ hoàn toàn không để ý tới nó, thậm chí không buồn liếc nhìn dù chỉ một lần. Tô Vũ và Tạ Khương Qua lịch sự xin phép “Tạm thời vắng mặt một lúc” với khách rồi đi. Sau đó, khách khứa tới tham dự tiệc Giáng sinh đều nghe tiếng hét giận dữ của nữ chủ nhân trong hành lang tăm tối.
“Tô Mã Lệt”
Sự kiện Sadako, Tô Mã Lệ dọa mẹ quá đà nên thật sự chọc phải Tiếu Tạ, bị ông Tạ cấm túc hai tháng.
Được nửa tháng, Tô Mã Lệ và phu nhân Tô Vũ ngồi trên ban công. Trời vừa sang xuân, chắc hẳn ngoài kia trăm hoa đua nở. Hai mẹ con chống tay trên ban công, không hẹn mà cùng thở dài.
“Mã Lệ, con thở dài gì chứ?”
“Con mặc đẹp thế này, không ra ngoài đi dạo thì tiếc quá.” “Hồi nhỏ mẹ cũng từng nói vậy đấy.”
“Mẹ, mẹ thở dài gì thế?”
“Bởi vì ba con không cho mẹ mang giày cao gót.” “Sao ba không cho mẹ mang giày cao gót.”
“Do...” Giọng cười dịu dàng cất lên: “Do phải bảo vệ Tiếu Khương Qua.” “Tiểu Khương Qua là ai?”
“Tiểu Khương Qua là em trai con.”
“Em trai... Con làm gì có em trai.”
“Sau một thời gian nữa thôi, Tô Mã Lệ được gặp em trai rồi.” “Em trai... Mẹ... Mẹ đang nói thế?”
“Mẹ nói đúng mà.”
“A! Mę ơi, me!”
“Làm sao?”
“Mẹ ơi, mẹ hãy cứ tin tưởng con!”
“Tin con gì chứ?”
“Con sẽ bảo vệ em trai, mẹ có tin không?”
“Me tin!”
“Con không để em bị bắt cóc đâu!” Tô Vũ nghẹn lời. “Mẹ ơi, con còn bảo vệ em trai không bị Voldemort bắt đi. Sau này, mẹ giao em trai cho con đi. Con sẽ chọn quần áo cho em, con sẽ phân tích cho em trai biết con gái đáng yêu là thế nào. Em trai muốn hẹn hò phải được con đồng ý.” Ồ, đúng rồi, mẹ ơi, con nhớ ra một lý do khiến con không vui rồi. Mẹ ơi, hôm qua khách đến nhà không khen con. Quá kỳ lạ, có phải cậu ấy không nhìn thấy con đâu. Con làm cậu ấy nhìn thấy con, không nhìn thấy phải khen ngợi sao, chẳng lẽ con không xứng với lời khen của cậu ấy à? Với cả, mẹ ơi, con rất tò mò. Có phải mẹ thích ngồi trên bàn làm việc của ba không? Mông mẹ không đau ạ?”
Tạ Khương Qua vừa về đến nhà liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trong vườn hoa nở rộ, trên ban công màu trắng, hai cô gái một lớn một nhỏ đều mang mái tóc xoăn xinh đẹp, đang chống cằm trên lan can màu trắng. Anh đứng đó nhìn nhìn hai cô gái xinh đẹp khiến lòng anh ngọt ngào như rót mật.
Không lâu nữa, nhà anh sẽ nghênh đón thành viên mới. Sau này, cuộc sống sẽ hạnh phúc lắm đây...
НẾТ
Tác giả :
Loan