Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Chương 30: Quay trở lại bangkok (3)
Đột nhiên, cậu mở mắt ra, lông mi dài như cánh bướm lướt qua ngón tay cô. Dưới ánh sáng leo lét, cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu, song cô biết giờ này chắc cậu đang lẳng lặng nhìn cô hệt như cô lúc này vậy.
Một ngày nào đó, Khương Qua1sẽ thuộc về một người phụ nữ khác và cô cũng thuộc về một người đàn ông khác. Ý nghĩ này khuấy động trong đầu Tô Vũ, khiến cô buồn bã.
Bởi vậy, giữa đêm khuya thanh vắng, cô nghe tiếng mình tủi thân. “Tôi chưa từng ở chỗ thế này, Khương Qua. Tôi không8ngủ được. Tôi sợ lắm, tôi biết mình nghĩ thế này hơi ngốc nhưng làm thế nào bây giờ? Tôi cứ cảm thấy có vật kỳ quái nào đó sẽ nhảy ra khỏi dòng nước, nhào về phía tôi.”
Con gái mà, ở phương diện nào đó đều là diễn viên thiên bẩm. Tô Vũ2cũng suýt nữa bị giọng mình lừa gạt.
Tạ Khương Qua lại thở dài, nhích người từ ghế sang giường, nói thật khẽ: “Tôi bảo đảm không có bất cứ thứ kỳ quái nào nhào về phía cô hết.”
“Tôi biết vậy nhưng tôi vẫn sợ lắm... Không biết sao lại sợ nữa.” Tô Vũ hạ4giọng nỉ non, tay túm lấy vạt áo sơ mi cậu không buông.
“Vậy cô nói xem tôi phải làm thế nào cô mới hết sợ.” Tạ Khương Qua giữ giọng mình thấp đến mức không thể thấp hơn nữa. “Tôi không biết.” Tô Vũ lắc đầu.
Lần này, tiếng thở dài của Tạ Khương Qua chuyển thành tiếng thở hắt. Cậu nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô. Chiếc giường gỗ đủ một người nằm giờ phải chống đỡ cho cả hai người. Giường quá nhỏ, họ đành nằm nghiêng áp sát vào nhau, nếu không sẽ ngã mất.
“Xong rồi, công chúa hạt đậu có thể ngủ rồi đấy. Tôi cam đoan với cô, nếu có thứ kỳ quái xuất hiện thì tôi sẽ nghĩ cách thu hút sự chú ý của nó.” Tô Vũ phì cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cô chầm chậm đặt tay bên hông cậu rồi từ từ siết chặt. Buồn ngủ ư? Đương nhiên không!
Một lát sau, Tô Vũ cất giọng như muỗi kêu: “Tạ Khương Qua, cậu ngủ chưa?” Không có tiếng đáp lại. “Tạ Khương Qua, rốt cuộc cậu ngủ chưa?”
“Ngủ rồi!”
“Tạ Khương Qua, cậu kể gì đó tôi nghe đi.” Miệng nói mà tay không hề rảnh rỗi, đầu ngón tay cô lướt trên lưng cậu. “Tóm lại cô có phiền không?” Người nhắm nghiền hai mắt kia đang vô cùng tức giận.
Giường gỗ quá nhỏ, hơi thở của cô vờn quanh, vấn vít đầu mũi cậu. Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên lưng cậu làm cậu rụt eo lại theo bản năng, cứ như vậy thân thể hai người càng kề sát hơn chút.
Chóp mũi cô cọ nhẹ lên mũi cậu, cô nghiêng đầu chạm môi lên môi cậu rồi tách ra. Đợi mãi mà cậu không hạ môi xuống, cô lại dán lên môi cậu lần nữa song vẫn không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.
Lần thứ ba chạm môi, Tô Vũ vươn đầu lưỡi liếm môi trên Tạ Khương Qua, định rút lui nhưng không kịp nữa. Như cô mong muốn, cuối cùng cậu cũng bắt lấy môi cô, nghiến răng nghiến lợi gặm cắn như trừng phạt: “Tô Vũ, cô cố ý phải không?” Cô đáp lại bằng cách dùng đầu lưỡi liếm môi dưới cậu.
Trong đêm đen, giác quan có thể vĩnh viễn đè ép lý trí không? Điều này là sai hay đúng? Chỉ khi mặt trời mọc mới có câu trả lời.
Như có mong muốn, cậu lật người đè cô bên dưới, môi cậu trượt xuống dọc theo môi cô, đi tới xương quai xanh cô. Tay cậu cũng luồn vào áo cô, trườn lên phần bụng bằng phẳng.
Bởi vì áo lót cô đang phơi ngoài kia nên cậu dễ dàng chạm vào nơi nhạy cảm đó. Nhắc đến áo lót, Tô Vũ vẫn còn buồn cười. Khi phơi áo ngực cho cô, trông Tạ Khương Qua cứ lén la lén lút, mặt đỏ bừng đáng yêu cực kỳ.
Tô Vũ rời Toronto quá vội, không mang theo quần áo. Cứ như vậy, chiếc áo lót ngoài kia là thứ duy nhất cô có. Thế nên hiện tại có thể nói cô chân không ra trận, tay Tạ Khương Qua thuận lợi đặt lên nơi căng mẩy đó. Tô Vũ mừng thầm, thế này là Tạ Khương Qua chủ động rồi. Nhưng đến động tác tiếp theo của cậu, cô không còn tâm tư suy nghĩ xem ai chủ động nữa.
Lại, lại tới nữa. Tạ Khương Qua không hề thương hoa tiếc ngọc, động tác tay vừa thô lỗ vừa mạnh bạo, vuốt ve nơi yêu kiều trong tay với sức lực không hề nhẹ chút nào khiến cô vừa đau vừa căng tức.
Điều đáng ghét chính là Tạ Khương Qua quá dễ làm cho đầu ngực cô dựng thẳng, sau đó bóp chặt viên nho nhỏ ấy, ra sức giày vò. Tô Vũ chống vai, giơ tay lên vòng qua lưng Tạ Khương Qua, luồn tới ót cậu, xen ngón tay vào tóc cậu.
Thân thể áp trên người cô xao động, cũng ngập nỗi bất an như cô. Bàn tay còn lại của cậu dần lướt xuống mông cô.
Hiện giờ cô mặc quần đùi của cậu, nhưng đối với cô không khác gì quần lửng. Vì trời quá nóng nên lúc lên giường, Tô Vũ đã kéo ống quần quá đầu gối. Không biết sao tay Tạ Khương Qua lại dịch từ mông cô thẳng xuống dưới, đi tới ống quần xắn cao. Tay cậu mân mê nơi ống quần, len lỏi vào trong, lần lên đùi cô. Trái ngược với bàn tay mạnh bạo trên ngực, bàn tay nơi đùi lại dịu dàng đến mức làm cho Tô Vũ bất giác mở chân, để tay cậu đi lên mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào.
Khi tới chỗ tự mật kia, Tô Vũ như bị chạm phải điểm kích thích, dù cách lớp vải mỏng manh nhưng vẫn đủ để cô cảm nhận rõ mồn một sự xâm lược nơi ngón tay Tạ Khương Qua. Sóng tình xa lạ cùng nỗi bất an về phía trước khiến lòng dạ Tô Vũ lo sợ không yên. Sự bất an ấy nghẹn ngào trong cổ họng cô. Ngón tay Tạ Khương Qua đẩy lớp quần lót mong manh của cô ra, chính thức chạm tới dải đất thần bí nhất ấy. Sau phút tìm kiếm và mò mẫm ngắn ngủi, khi thực sự hiểu rõ, tỏ tường, cậu có ý đồ đưa ngón tay vào sâu hơn. Lúc chạm tới nơi mềm mại ướt át nhất ấy, cậu cứ thế tiến thẳng vào như dò xét.
Cuối cùng tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng kia cũng thốt ra. Đau, đau quá!
Đồng thời bàn tay Tô Vũ cũng vội vàng giữ lại ngón tay đang vô cùng tò mò, muốn xâm nhập sâu nữa của Tạ Khương Qua.
Trong đêm tối, hết thảy bỗng im bặt, thân thể của họ vẫn nằm đè lên nhau, ánh mắt quấn quýt lấy nhau.
Tay cậu nhẹ nhàng rút khỏi hành lang chật hẹp ấy, bàn tay trên ngực cô cũng rời đi. Hơi thở nóng rực vẫn vương bên tai cô, giọng nói khẽ khàng mang chút ngả ngớn: “Xem ra công chúa hạt đậu biết sợ rồi.”
Dưới ánh sáng mờ mờ, Tô Vũ chỉ có thể thấy được đường viền khuôn mặt Tạ Khương Qua mà không nhận ra biểu cảm nào. Liệu vẻ mặt cậu có giễu cợt hay chút động tình nào không? Liệu mặt cậu có nóng hổi, tỏa nhiệt như mặt cô không? Cậu nhỏm dậy khỏi người cô. Thế mà cô lại kéo tay cậu, nhẹ nhàng hỏi cậu đi đâu? “Sao đây, vẫn muốn tiếp tục à?” Tạ Khương Qua đứng dậy, ngồi trên giường đưa lưng về phía cô. Tô Vũ lặng thinh. Tạ Khương Qua xỏ giày vào rồi quay lại, cúi người nhìn cô chốc lát: “Tôi phải xuống sông bắt cá. Bình thường tầm này có thể bắt được cá to, nếu bắt được cá thì tối nay sẽ nấu canh cá cay cho cô, đảm bảo cô sẽ thích cho xem.”
Nói xong, cậu vội vã đi mất, lát sau đã nghe thấy tiếng nhảy xuống nước ùm xùm vang lên. Tạ Khương Qua xuống sông bắt cá để làm món canh cá cay cho cô ư? Tổ Vũ há hốc miệng, tâm trạng cũng tốt hơn, dán tại lên khe hở lắng nghe tiếng động bên ngoài. Tiếng quẫy nước vang rõ mồn một, Tạ Khương Qua đang bơi tới sát cửa sổ chỗ cố. Không biết cậu có bắt được cá không.
Đêm nay Tô Vũ ngủ rất ngon. Nằm trong căn nhà gỗ của Tạ Khương Qua, cô mơ tới mùi vị canh cá cay của cậu. Canh cá Tiểu Tạ nấu cay thật là cay, mới ăn một miếng thôi mà đầu lưỡi cô đã nóng rát.
Tô Vũ ngủ tới tận trưa mới tỉnh. Ánh nắng ban trưa soi sáng cả căn nhà gỗ, trên ghế gỗ đặt túi giấy đựng sữa tươi và bánh mì, bên cạnh là chiếc khăn mặt cùng bàn chải đánh răng đã bóp sẵn kem, dưới chiếc cốc đựng một nửa nước là tờ giấy Tạ Khương Qua để lại.
Cậu viết lời dặn cô ngoan ngoãn ở đây. Dạo này này hơi loạn, cô không được chạy lung tung. Tô Vũ duỗi tấm lưng mệt mỏi, cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Diêu Thục Phân giật mình bởi tiếng hộ đột ngột của Thẩm Họa. Bà nhìn con gái mình vừa gọi tên Tạ Khương Qua vừa hổn hển chạy theo hướng nào đó.
Khi biết rõ sự việc, Diêu Thục Phân cũng kinh ngạc không thôi. Hôm nay Tạ Khương Qua sao vậy? Thế mà lại đi làm nhân viên tiếp khách ở quán kem. Theo những gì bà biết, cậu tuyệt đối không nhận công việc này. Người vùng này thu nhập thấp nên chỗ ăn chơi cũng có hạn. Đi ăn kem hay uống bia là trò tiêu khiển thời thượng của phần lớn thanh niên trong vùng. Bình thường, để mời chào khách, ông chủ quán kem đều thuê nam nữ trẻ tuổi xinh xắn đứng ngoài tiệm mời khách. Để gây cười cũng như thu hút sự chú ý, các nhân viên tiếp khách thường mặc đủ kiểu quần áo mà ông chủ chuẩn bị. Tạ Khương Qua là cậu bé đẹp trai nhất vùng. Không ít chủ quán kem có ý thuê cậu nhưng gần như họ vừa mở lời đã bị cậu từ chối, cho dù sẵn sàng trả lương cậu gấp đôi đi chăng nữa.
Trong mắt Diêu Thục Phân, Tạ Khương Qua từ chối có nguyên nhân của nó. Có không ít thiếu phụ có chồng đến quán ăn kem. Gái trẻ còn có thể kiềm chế lòng ái mộ, nhưng thiếu phụ có chồng thì to gan hơn nhiều, họ dám lợi dụng cơ hội sàm sỡ mấy cậu trai trẻ mà mặc kệ ánh mắt người đời. Mới nghĩ thôi cũng biết, Tạ Khương Qua điển trai đứng đó nhất định sẽ khiến họ điên cuồng.
Quả nhiên, chỉ nhìn bộ dạng Thẩm Họa thôi, Diêu Thục Phân cũng đoán ra Tạ Khương Qua được ưa chuộng thế nào. Gần như đám đàn bà con gái đều chạy tới quán kem mà cậu làm việc, mượn cơ hội hỏi chỗ ngồi để giở trò với cậu.
“Tạ Khương Qua, anh thiếu tiền đến thế sao?” Thẩm Họa giận đến mức quặng túi đồ xuống đất. Trong túi là giày chơi bóng cô mua cho cậu, cô còn mua chỉ định thêu tên cậu lên giày nữa chứ. Diêu Thục Phân buồn cười nhìn cô con gái đang ghen lồng ghen lộn. Thẩm Họa rất ưu tú, đầu óc thông
minh, thành tích học tập tốt, tính tình hòa nhã. Nhưng hễ liên quan đến Tạ Khương Qua là tật xấu của nó lại lộ hết, đúng là tính độc chiếm quá cao.
Lần này, nó gạt từng đứa con gái bám lấy Tạ Khương Qua ra, vươn ngón tay chỉ vào từng người một, vẻ mặt như thể biết nói: Các cô chạm vào anh ấy thử xem.
Tuy nhiên Thẩm Họa cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi. Tạ Khương Qua mới khẽ khàng ghé tai dụ dỗ vài câu là cô ta đã ngoan ngoãn rời đi, trước khi còn không quên kéo mẹ Tiểu Ta khỏi quán kem.
Bởi vậy, đám con gái lại xoay quanh Tạ Khương Qua. Thảm Họa vừa kéo mẹ cậu đi vừa oán hận nhìn chằm chằm những cô gái kia, cắn răng quyết không quay đầu lại nhìn.
Đến khúc quanh, Diêu Thục Phân không dần được ngoảnh ra sau xem Tạ Khương Qua. Bà thầm kinh ngạc, thế mà cậu lại cười với từng cô gái nhận phiếu chỗ từ tay mình rồi nho nhã cúi người chia tay mời họ vào trong.
Tạ Khương Qua làm sao vậy kìa?
Chuyện khiến Diêu Thục Phân kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Ở buổi chợ chiều, bà thấy Tạ Khương Qua mua cá, thậm chí cậu còn chọn cá sống đang bơi trong nước.
Vì kinh tế có hạn nên Tạ Khương Qua rất ít khi mua cá. Có mua cũng toàn mua cá rẻ, mà cá còn sống không rẻ chút nào. Đối với tình cảnh gia đình Tạ Khương Qua, giá cá sống đắt thắt cố.
Khó tin hơn là, Tạ Khương Qua mua cá xong còn tiến đến hàng thịt bò, trông dáng điệu chắc hẳn định mua thịt bò.
Hôm nay cậu làm sao vậy? Đây là lần thứ ba Diêu Thục Phân nghĩ vậy. Tối đó, Tô Vũ ăn canh cá cay Tạ Khương Qua nấu cho cô, vị cay đến mức làm đầu lưỡi cô tê dại hệt như giấc mơ. Song cô vẫn thấy cá rất ngon, còn tuyệt hơn đầu bếp nhà mình làm gấp nghìn lần. Cô còn được ăn thịt bò hầm cơm do cậu nấu. Hạt cơm hầm với thịt bò không còn khó ăn như hôm qua nữa.
Lúc thu dọn, Tạ Khương Qua thấy cái bát trống không của cô, ánh mắt cậu dịu dàng đến độ làm Tô Vũ chui vào lòng cậu, tung tăng bên chân cầu như chú cún nhỏ.
Một ngày nào đó, Khương Qua1sẽ thuộc về một người phụ nữ khác và cô cũng thuộc về một người đàn ông khác. Ý nghĩ này khuấy động trong đầu Tô Vũ, khiến cô buồn bã.
Bởi vậy, giữa đêm khuya thanh vắng, cô nghe tiếng mình tủi thân. “Tôi chưa từng ở chỗ thế này, Khương Qua. Tôi không8ngủ được. Tôi sợ lắm, tôi biết mình nghĩ thế này hơi ngốc nhưng làm thế nào bây giờ? Tôi cứ cảm thấy có vật kỳ quái nào đó sẽ nhảy ra khỏi dòng nước, nhào về phía tôi.”
Con gái mà, ở phương diện nào đó đều là diễn viên thiên bẩm. Tô Vũ2cũng suýt nữa bị giọng mình lừa gạt.
Tạ Khương Qua lại thở dài, nhích người từ ghế sang giường, nói thật khẽ: “Tôi bảo đảm không có bất cứ thứ kỳ quái nào nhào về phía cô hết.”
“Tôi biết vậy nhưng tôi vẫn sợ lắm... Không biết sao lại sợ nữa.” Tô Vũ hạ4giọng nỉ non, tay túm lấy vạt áo sơ mi cậu không buông.
“Vậy cô nói xem tôi phải làm thế nào cô mới hết sợ.” Tạ Khương Qua giữ giọng mình thấp đến mức không thể thấp hơn nữa. “Tôi không biết.” Tô Vũ lắc đầu.
Lần này, tiếng thở dài của Tạ Khương Qua chuyển thành tiếng thở hắt. Cậu nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô. Chiếc giường gỗ đủ một người nằm giờ phải chống đỡ cho cả hai người. Giường quá nhỏ, họ đành nằm nghiêng áp sát vào nhau, nếu không sẽ ngã mất.
“Xong rồi, công chúa hạt đậu có thể ngủ rồi đấy. Tôi cam đoan với cô, nếu có thứ kỳ quái xuất hiện thì tôi sẽ nghĩ cách thu hút sự chú ý của nó.” Tô Vũ phì cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cô chầm chậm đặt tay bên hông cậu rồi từ từ siết chặt. Buồn ngủ ư? Đương nhiên không!
Một lát sau, Tô Vũ cất giọng như muỗi kêu: “Tạ Khương Qua, cậu ngủ chưa?” Không có tiếng đáp lại. “Tạ Khương Qua, rốt cuộc cậu ngủ chưa?”
“Ngủ rồi!”
“Tạ Khương Qua, cậu kể gì đó tôi nghe đi.” Miệng nói mà tay không hề rảnh rỗi, đầu ngón tay cô lướt trên lưng cậu. “Tóm lại cô có phiền không?” Người nhắm nghiền hai mắt kia đang vô cùng tức giận.
Giường gỗ quá nhỏ, hơi thở của cô vờn quanh, vấn vít đầu mũi cậu. Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên lưng cậu làm cậu rụt eo lại theo bản năng, cứ như vậy thân thể hai người càng kề sát hơn chút.
Chóp mũi cô cọ nhẹ lên mũi cậu, cô nghiêng đầu chạm môi lên môi cậu rồi tách ra. Đợi mãi mà cậu không hạ môi xuống, cô lại dán lên môi cậu lần nữa song vẫn không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.
Lần thứ ba chạm môi, Tô Vũ vươn đầu lưỡi liếm môi trên Tạ Khương Qua, định rút lui nhưng không kịp nữa. Như cô mong muốn, cuối cùng cậu cũng bắt lấy môi cô, nghiến răng nghiến lợi gặm cắn như trừng phạt: “Tô Vũ, cô cố ý phải không?” Cô đáp lại bằng cách dùng đầu lưỡi liếm môi dưới cậu.
Trong đêm đen, giác quan có thể vĩnh viễn đè ép lý trí không? Điều này là sai hay đúng? Chỉ khi mặt trời mọc mới có câu trả lời.
Như có mong muốn, cậu lật người đè cô bên dưới, môi cậu trượt xuống dọc theo môi cô, đi tới xương quai xanh cô. Tay cậu cũng luồn vào áo cô, trườn lên phần bụng bằng phẳng.
Bởi vì áo lót cô đang phơi ngoài kia nên cậu dễ dàng chạm vào nơi nhạy cảm đó. Nhắc đến áo lót, Tô Vũ vẫn còn buồn cười. Khi phơi áo ngực cho cô, trông Tạ Khương Qua cứ lén la lén lút, mặt đỏ bừng đáng yêu cực kỳ.
Tô Vũ rời Toronto quá vội, không mang theo quần áo. Cứ như vậy, chiếc áo lót ngoài kia là thứ duy nhất cô có. Thế nên hiện tại có thể nói cô chân không ra trận, tay Tạ Khương Qua thuận lợi đặt lên nơi căng mẩy đó. Tô Vũ mừng thầm, thế này là Tạ Khương Qua chủ động rồi. Nhưng đến động tác tiếp theo của cậu, cô không còn tâm tư suy nghĩ xem ai chủ động nữa.
Lại, lại tới nữa. Tạ Khương Qua không hề thương hoa tiếc ngọc, động tác tay vừa thô lỗ vừa mạnh bạo, vuốt ve nơi yêu kiều trong tay với sức lực không hề nhẹ chút nào khiến cô vừa đau vừa căng tức.
Điều đáng ghét chính là Tạ Khương Qua quá dễ làm cho đầu ngực cô dựng thẳng, sau đó bóp chặt viên nho nhỏ ấy, ra sức giày vò. Tô Vũ chống vai, giơ tay lên vòng qua lưng Tạ Khương Qua, luồn tới ót cậu, xen ngón tay vào tóc cậu.
Thân thể áp trên người cô xao động, cũng ngập nỗi bất an như cô. Bàn tay còn lại của cậu dần lướt xuống mông cô.
Hiện giờ cô mặc quần đùi của cậu, nhưng đối với cô không khác gì quần lửng. Vì trời quá nóng nên lúc lên giường, Tô Vũ đã kéo ống quần quá đầu gối. Không biết sao tay Tạ Khương Qua lại dịch từ mông cô thẳng xuống dưới, đi tới ống quần xắn cao. Tay cậu mân mê nơi ống quần, len lỏi vào trong, lần lên đùi cô. Trái ngược với bàn tay mạnh bạo trên ngực, bàn tay nơi đùi lại dịu dàng đến mức làm cho Tô Vũ bất giác mở chân, để tay cậu đi lên mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào.
Khi tới chỗ tự mật kia, Tô Vũ như bị chạm phải điểm kích thích, dù cách lớp vải mỏng manh nhưng vẫn đủ để cô cảm nhận rõ mồn một sự xâm lược nơi ngón tay Tạ Khương Qua. Sóng tình xa lạ cùng nỗi bất an về phía trước khiến lòng dạ Tô Vũ lo sợ không yên. Sự bất an ấy nghẹn ngào trong cổ họng cô. Ngón tay Tạ Khương Qua đẩy lớp quần lót mong manh của cô ra, chính thức chạm tới dải đất thần bí nhất ấy. Sau phút tìm kiếm và mò mẫm ngắn ngủi, khi thực sự hiểu rõ, tỏ tường, cậu có ý đồ đưa ngón tay vào sâu hơn. Lúc chạm tới nơi mềm mại ướt át nhất ấy, cậu cứ thế tiến thẳng vào như dò xét.
Cuối cùng tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng kia cũng thốt ra. Đau, đau quá!
Đồng thời bàn tay Tô Vũ cũng vội vàng giữ lại ngón tay đang vô cùng tò mò, muốn xâm nhập sâu nữa của Tạ Khương Qua.
Trong đêm tối, hết thảy bỗng im bặt, thân thể của họ vẫn nằm đè lên nhau, ánh mắt quấn quýt lấy nhau.
Tay cậu nhẹ nhàng rút khỏi hành lang chật hẹp ấy, bàn tay trên ngực cô cũng rời đi. Hơi thở nóng rực vẫn vương bên tai cô, giọng nói khẽ khàng mang chút ngả ngớn: “Xem ra công chúa hạt đậu biết sợ rồi.”
Dưới ánh sáng mờ mờ, Tô Vũ chỉ có thể thấy được đường viền khuôn mặt Tạ Khương Qua mà không nhận ra biểu cảm nào. Liệu vẻ mặt cậu có giễu cợt hay chút động tình nào không? Liệu mặt cậu có nóng hổi, tỏa nhiệt như mặt cô không? Cậu nhỏm dậy khỏi người cô. Thế mà cô lại kéo tay cậu, nhẹ nhàng hỏi cậu đi đâu? “Sao đây, vẫn muốn tiếp tục à?” Tạ Khương Qua đứng dậy, ngồi trên giường đưa lưng về phía cô. Tô Vũ lặng thinh. Tạ Khương Qua xỏ giày vào rồi quay lại, cúi người nhìn cô chốc lát: “Tôi phải xuống sông bắt cá. Bình thường tầm này có thể bắt được cá to, nếu bắt được cá thì tối nay sẽ nấu canh cá cay cho cô, đảm bảo cô sẽ thích cho xem.”
Nói xong, cậu vội vã đi mất, lát sau đã nghe thấy tiếng nhảy xuống nước ùm xùm vang lên. Tạ Khương Qua xuống sông bắt cá để làm món canh cá cay cho cô ư? Tổ Vũ há hốc miệng, tâm trạng cũng tốt hơn, dán tại lên khe hở lắng nghe tiếng động bên ngoài. Tiếng quẫy nước vang rõ mồn một, Tạ Khương Qua đang bơi tới sát cửa sổ chỗ cố. Không biết cậu có bắt được cá không.
Đêm nay Tô Vũ ngủ rất ngon. Nằm trong căn nhà gỗ của Tạ Khương Qua, cô mơ tới mùi vị canh cá cay của cậu. Canh cá Tiểu Tạ nấu cay thật là cay, mới ăn một miếng thôi mà đầu lưỡi cô đã nóng rát.
Tô Vũ ngủ tới tận trưa mới tỉnh. Ánh nắng ban trưa soi sáng cả căn nhà gỗ, trên ghế gỗ đặt túi giấy đựng sữa tươi và bánh mì, bên cạnh là chiếc khăn mặt cùng bàn chải đánh răng đã bóp sẵn kem, dưới chiếc cốc đựng một nửa nước là tờ giấy Tạ Khương Qua để lại.
Cậu viết lời dặn cô ngoan ngoãn ở đây. Dạo này này hơi loạn, cô không được chạy lung tung. Tô Vũ duỗi tấm lưng mệt mỏi, cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Diêu Thục Phân giật mình bởi tiếng hộ đột ngột của Thẩm Họa. Bà nhìn con gái mình vừa gọi tên Tạ Khương Qua vừa hổn hển chạy theo hướng nào đó.
Khi biết rõ sự việc, Diêu Thục Phân cũng kinh ngạc không thôi. Hôm nay Tạ Khương Qua sao vậy? Thế mà lại đi làm nhân viên tiếp khách ở quán kem. Theo những gì bà biết, cậu tuyệt đối không nhận công việc này. Người vùng này thu nhập thấp nên chỗ ăn chơi cũng có hạn. Đi ăn kem hay uống bia là trò tiêu khiển thời thượng của phần lớn thanh niên trong vùng. Bình thường, để mời chào khách, ông chủ quán kem đều thuê nam nữ trẻ tuổi xinh xắn đứng ngoài tiệm mời khách. Để gây cười cũng như thu hút sự chú ý, các nhân viên tiếp khách thường mặc đủ kiểu quần áo mà ông chủ chuẩn bị. Tạ Khương Qua là cậu bé đẹp trai nhất vùng. Không ít chủ quán kem có ý thuê cậu nhưng gần như họ vừa mở lời đã bị cậu từ chối, cho dù sẵn sàng trả lương cậu gấp đôi đi chăng nữa.
Trong mắt Diêu Thục Phân, Tạ Khương Qua từ chối có nguyên nhân của nó. Có không ít thiếu phụ có chồng đến quán ăn kem. Gái trẻ còn có thể kiềm chế lòng ái mộ, nhưng thiếu phụ có chồng thì to gan hơn nhiều, họ dám lợi dụng cơ hội sàm sỡ mấy cậu trai trẻ mà mặc kệ ánh mắt người đời. Mới nghĩ thôi cũng biết, Tạ Khương Qua điển trai đứng đó nhất định sẽ khiến họ điên cuồng.
Quả nhiên, chỉ nhìn bộ dạng Thẩm Họa thôi, Diêu Thục Phân cũng đoán ra Tạ Khương Qua được ưa chuộng thế nào. Gần như đám đàn bà con gái đều chạy tới quán kem mà cậu làm việc, mượn cơ hội hỏi chỗ ngồi để giở trò với cậu.
“Tạ Khương Qua, anh thiếu tiền đến thế sao?” Thẩm Họa giận đến mức quặng túi đồ xuống đất. Trong túi là giày chơi bóng cô mua cho cậu, cô còn mua chỉ định thêu tên cậu lên giày nữa chứ. Diêu Thục Phân buồn cười nhìn cô con gái đang ghen lồng ghen lộn. Thẩm Họa rất ưu tú, đầu óc thông
minh, thành tích học tập tốt, tính tình hòa nhã. Nhưng hễ liên quan đến Tạ Khương Qua là tật xấu của nó lại lộ hết, đúng là tính độc chiếm quá cao.
Lần này, nó gạt từng đứa con gái bám lấy Tạ Khương Qua ra, vươn ngón tay chỉ vào từng người một, vẻ mặt như thể biết nói: Các cô chạm vào anh ấy thử xem.
Tuy nhiên Thẩm Họa cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi. Tạ Khương Qua mới khẽ khàng ghé tai dụ dỗ vài câu là cô ta đã ngoan ngoãn rời đi, trước khi còn không quên kéo mẹ Tiểu Ta khỏi quán kem.
Bởi vậy, đám con gái lại xoay quanh Tạ Khương Qua. Thảm Họa vừa kéo mẹ cậu đi vừa oán hận nhìn chằm chằm những cô gái kia, cắn răng quyết không quay đầu lại nhìn.
Đến khúc quanh, Diêu Thục Phân không dần được ngoảnh ra sau xem Tạ Khương Qua. Bà thầm kinh ngạc, thế mà cậu lại cười với từng cô gái nhận phiếu chỗ từ tay mình rồi nho nhã cúi người chia tay mời họ vào trong.
Tạ Khương Qua làm sao vậy kìa?
Chuyện khiến Diêu Thục Phân kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Ở buổi chợ chiều, bà thấy Tạ Khương Qua mua cá, thậm chí cậu còn chọn cá sống đang bơi trong nước.
Vì kinh tế có hạn nên Tạ Khương Qua rất ít khi mua cá. Có mua cũng toàn mua cá rẻ, mà cá còn sống không rẻ chút nào. Đối với tình cảnh gia đình Tạ Khương Qua, giá cá sống đắt thắt cố.
Khó tin hơn là, Tạ Khương Qua mua cá xong còn tiến đến hàng thịt bò, trông dáng điệu chắc hẳn định mua thịt bò.
Hôm nay cậu làm sao vậy? Đây là lần thứ ba Diêu Thục Phân nghĩ vậy. Tối đó, Tô Vũ ăn canh cá cay Tạ Khương Qua nấu cho cô, vị cay đến mức làm đầu lưỡi cô tê dại hệt như giấc mơ. Song cô vẫn thấy cá rất ngon, còn tuyệt hơn đầu bếp nhà mình làm gấp nghìn lần. Cô còn được ăn thịt bò hầm cơm do cậu nấu. Hạt cơm hầm với thịt bò không còn khó ăn như hôm qua nữa.
Lúc thu dọn, Tạ Khương Qua thấy cái bát trống không của cô, ánh mắt cậu dịu dàng đến độ làm Tô Vũ chui vào lòng cậu, tung tăng bên chân cầu như chú cún nhỏ.
Tác giả :
Loan