Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Chương 21: Cậu có muốn chạm vào người tôi không (1)
Thay xong quần áo, Tô Vũ vén rèm vải lên, thấy Tạ Khương Qua đang nhắm mắt đứng thẳng, trông dáng vẻ thật kỳ quái. Cô đưa tay lắc lư trước mặt cậu song bị cậu đẩy ra.
Tạ Khương Qua chậm1rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cổ vậy. Tô Vũ cũng trừng mắt lại, thầm nghĩ: Tạ Khương Qua điên à, làm cứ như mới nghe mình trút bầu8tâm sự vài câu đã được nước lên trời. Kim chủ nhé, tôi chính là kim chủ của cậu đấy!
Tô Vũ cau mày cảnh cáo: “Tạ Khương Qua, sau này nghiêm cấm nhìn tôi với ánh mắt không lễ phép kia,2tôi mới là kim chủ của cậu.“. Không ai biết vì sao, tối đó chàng trai tên Tạ Khương Qua kia lại nhảy xuống sông bơi hùng hục. Mãi tới nửa đêm cậu mới lên bờ, sau đó đến trước giường4mẹ, đặt tay mẹ lên mặt mình lấm bẩm: Mẹ, con hy vọng mau chóng đến năm con hai mươi tuổi để hoàn toàn thoát khỏi cô ta. Mẹ, vị tiểu thư ăn sung mặc sướng kia đúng là rất đáng ghét, rõ ràng là một người rất đáng ghét nhưng dáng vẻ ăn mì gói lại đáng yêu đến lạ.
Khi Tạ Khương Qua kể với mẹ những điều này, vị tiểu thư đáng ghét kia đang xem ảnh của ba mình trong điện thoại di động. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú của ba trong ảnh, thì thầm: “Ba, sau này con nhất định sẽ gả cho một người đàn ông biết thổi nhạc bằng lá cây hay như ba vậy.”
Và quả thật về sau Tô Vũ đã gặp được một người đàn ông cũng biết thổi những giai điệu thật êm tai bằng lá cây kia, người đàn ông đó tên là Mai Hựu Khiêm.
Lần thứ hai đến căn nhà gỗ tồi tàn của Tạ Khương Qua, Tô Vũ mang theo một chậu hoa hải đường. Trong đêm trăng, cô vừa cùng bạn bè trở về từ buổi nhạc hội trên bờ biển. Dọc đường lái xe ngang qua một nhà nào đó trồng dãy hoa hải đường trên tường rào, cô đột nhiên nhớ đến hàng xóm nhà Tạ Khương Qua rất thích đặt hoa hải đường bên bệ cửa sổ, mà hình như chỉ mình nhà cậu là không có. Thế là cô dừng xe, kiễng chân lên, len lén lấy trộm một chậu hoa trên tường rào của hộ gia đình kia.
Tô Vũ cầm chậu hoa hải đường bước lên cây cầu nhỏ dài khoảng một mét, rẽ qua hành lang nhỏ đến trước cửa nhà rồi gõ cửa sổ phòng cậu.
Mới đầu chàng trai còn ngái ngủ tưởng cô là kẻ trộm, suýt đánh đuổi.
Kết quả chậu hoa hải đường do Tô Vũ trộm tới đã được nằm yên vị trong căn nhà gỗ của Tạ Khương Qua. Càng nhìn chậu hoa hải đường cô đơn lẻ bóng trong nhà cậu, lòng cô lại khó chịu, sau đó tường rào của gia đình kia lại lặng lẽ mất đi một chậu hoa hải đường nữa, và được xuất hiện trên bệ cửa số nhà Tạ Khương Qua. Tiếp theo, cửa nhà Tạ Khương Qua cũng có chuông gió làm bằng vỏ sò tương tự những gia đình khác.
Cứ thế, một mùa hè lại trôi qua. Trong trí nhớ của Tô Vũ, mùa hè này cũng chỉ như một cái chớp mắt, rồi chớp mắt thêm cái nữa là một mùa hè khác lại đến.
Trong chớp mắt đó, Tô Vũ chào đón sinh nhật tuổi hai mươi hai của mình. Trong buổi sinh nhật, cô lấy danh nghĩa kim chủ bắt Tạ Khương Qua hóa trang thành chàng trai hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp. Các bạn của cô đều kinh ngạc hệt như mong muốn của cô, tiếp theo ai cũng tìm mọi cách biến Tạ Khương Qua thành vật sở hữu của riêng mình.
Hôm ấy Tô Vũ say khướt ôm lấy Tạ Khương Qua, đắc ý tuyên bố cậu thuộc về mình, là thứ có một không hai của cô, mà quên mất mình từng thề rằng chỉ đơn giản là muốn giúp cậu mà thôi.
Không hiểu sao, sau khi hai người qua lại càng nhiều lần, ham muốn chiếm hữu của cô đối với Tạ Khương Qua lại càng tăng vọt. Vì vậy bản hợp đồng buồn cười kia xuất hiện thêm rất nhiều điều khoản kỳ quái, ví dụ như mỗi khi cô gọi thì cậu bắt buộc phải đến, cô nói năm cậu thì cậu phải đáp lại một câu, thứ cô không thích thì cậu cũng không được thích, cho dù cậu thích cũng phải giả vờ không thích... Hơn nữa những điều khoản kỳ quái ấy vẫn liên tục tăng thêm.
Ví dụ như một hôm Tô Vũ thấy trong cặp của Tạ Khương Qua có thư tình của mấy cô gái khác, thế là trong hợp đồng lại xuất hiện điều khoản mới: Nếu sau này nhận được thư tình, Tạ Khương Qua không được xem mà phải vứt ngay vào thùng rác.
Ví dụ như, có một hôm Tô Vũ bắt gặp một cô gái ngồi yên sau xe đạp Tạ Khương Qua, thế là hợp đồng lại có thêm điều khoản: Tạ Khương Qua không được đào bất cứ cô gái nào khác, tất nhiên ngoại trừ kim chủ của cậu.
Tô Vũ biết, những điều khoản ấy vừa hoang đường vừa buồn cười, song cô cho rằng đó mới chính là điều thú vị nhất trong khoảng thời gian đó.
Rất lâu về sau, khi nhớ lại nội dung trong bản hợp đồng kia, cô đều rất hoài niệm quãng thời gian đó, và điều làm cô nhớ hơn cả chính là ngày ấy mình đã được sống thật tự do tự tại. Cũng vào đêm sinh nhật ấy, cô bắt gặp Tạ Khương Qua đang đứng hút thuốc sau pho tượng to của nhà hàng. Hơi thuốc đầu tiên khiến cậu ho sặc sụa, mặt cậu đỏ lựng cả lên. Chàng trai Tạ Khương Qua đang đứng dưới pho tượng kia đã trở lại thành chàng thiếu niên thủy tiên không thế khinh nhờn trong lòng vô số phái nữ. Nhà tạo mẫu tóc đội cho cậu một bộ tóc giả mịn như tơ màu vàng kim buông xõa ở hai bên thái dương. Gương mặt cậu sáng láng, ánh mắt trong trẻo, nhưng khắp người lại ám mùi thuốc lá gay mũi.
Tô Vũ đến gần rút điếu thuốc từ trong tay Tạ Khương Qua, tiếp theo kiễng chân lên, hôn môi cậu. Mỗi cô chỉ có thể ngậm lấy môi dưới của cậu, còn môi trên thì cô không với tới, chưa kể tối nay cô còn mang cả giày cao
mười phân. Tạ Khương Qua hệt như đầu gỗ không biết phối hợp với kim chủ, nếu cậu hơi cúi xuống một chút thì Tô Vũ chạm tới rồi. Vì vậy cô đành phải dẫm lên chân Tạ Khương Qua rồi kiễng chân áp sát người vào người cậu.
Đầu lưỡi cô say sưa liếm nhẹ rằng cậu, nếm được vị nicotin cay nồng bên trong, đồng thời cũng để Tạ Khương Qua nếm được vị rượu trên đầu lưỡi mình. Hai hương vị đó hòa vào nhau tạo ra một thế giới mộng ảo khiến chân Tô Vũ bủn rủn, thân thể như muốn ngã khuyu.
Một đôi tay đỡ lấy thân thể sắp ngã của cô. Không biết là tiếng thở của ai trở nên dồn dập trước, Tạ Khương Qua áp lưng Tô Vũ lên pho tượng đá rồi đặt môi lên môi cô, đưa lưỡi vào trong càn quấy khiến miệng cô tê rân.
Song cậu lại đột ngột buông cô ra, giật chiếc đai lưng gắn rất nhiều phỉ thúy rồi quẳng mạnh xuống đất, sau đó giật mớ tóc giả trên đầu, lạnh lùng nói: “Tô Vũ, cô cảm thấy thú vị lắm khi biến tôi thành như vậy đúng không?”
Tên nhóc này đang cảm thấy cực kỳ tức giận vì bị biến thành linh vật trong bữa tiệc sinh nhật đấy mà. Tô Vũ gật đầu, chỉ vào tóc cậu: “Khương Qua, trông cậu bây giờ rất đẹp. Ban nãy các bạn tôi đều hỏi có được cậu bằng cách nào, tôi tiết lộ giá tiền làm họ hãi không khép nổi miệng lại.”
Cô vuốt lại tóc cho Tạ Khương Qua, cười nham nhở: “Vừa nãy Nona... Đúng rồi, Nona...”
Sợ cậu không hiểu, Tô Vũ còn giơ tay vẽ hình chữ S trên không trung: “Nona chính là cô gái có dáng người lả lướt kia, cô ta sẵn sàng ra giá gấp mười lần để tôi chuyển cậu cho cô ta đấy.” Cô than thở, “Khương Qua, đều tại cậu mê hoặc hết mấy cô gái đó cả. Vì cậu mà tôi từ chối Nona rồi. Ba của cô ta là tướng quân, mà Nona chính là hòn ngọc quý trên tay ông ta. Nếu tôi chọc giận cô ta, Khương Qua, tôi sẽ tiêu đời cho xem.”
Tạ Khương Qua không buồn đếm xỉa cô, cứ thể lướt qua vai cô rồi đi thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng giống hệt tượng đá kia. Tô Vũ dầu miệng nhìn cậu đi về phía cầu thang lớn, trong lòng thầm nghĩ có nên thêm điều khoản này trong hợp đồng hay không: Tạ Khương Qua không được nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt không lễ phép, lúc hôn cũng không được cắn môi Tô Vũ.
Ban nãy cậu dám cắn môi cô.
Tô Vũ quay mặt đi không muốn nhìn cậu nữa. Chẳng lẽ hôm nay cô đùa quá đáng lắm sao?
Đúng vậy, quá đáng, cực kỳ quá đáng. Cô nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng mấy bàn tay lỗ mãng của đám bạn chạm vào người Tạ Khương Qua lúc nãy. Cậu thiếu niên thủy tiên làm điên đảo chúng sinh không chỉ hấp dẫn các cô gái mà còn hấp dẫn cả bọn con trai nữa kìa. Bọn họ dùng ngôn ngữ cơ thể của mình khiến tiệc sinh nhật của cô trở nên dơ bẩn, hỗn loạn.
Khi bị đám trai gái vây quanh, chẳng phải Tạ Khương Qua đã từng lặng lẽ nhìn cô sao. Lúc đó, cô đang làm gì nhỉ? À, đúng rồi, cô đang đứng bên chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, thờ ơ nhìn xem đám bạn tặng quà gì cho mình. Cô còn thử đội chiếc mũ có kèm mạng che mặt hiệu Prada và nhìn cậu qua lớp mạng che mặt ấy. Sau đó, Tạ Khương Qua rũ mắt xuống rồi nhắm mắt lại. Hàng lông mi tinh xảo của cậu thiếu niên thủy tiên càng khiến đám người đó điên cuồng hơn.
Tô Vũ quay đầu lại: “Tạ Khương Qua, cậu đứng lại đó cho tôi.” Thế nhưng cậu không dừng bước, vẫn cúi đầu đi về phía cầu thang rồi đặt từng bước chân xuống. Tô Vũ chạy đến ôm lấy Tạ Khương Qua, vùi đầu vào lưng cậu: “Thật xin lỗi, Tạ Khương Qua, mẹ tôi vẫn không đến dự sinh nhật của tôi, trong lòng tôi rất khó chịu.”
Tô Dĩnh không bao giờ tham gia các buổi tiệc sinh nhật của Tô Vũ mà chỉ chi tiền cho dịch vụ tổ chức tiệc sinh nhật nổi tiếng nhất Bangkok để những người đó tổ chức buổi ăn mừng thật long trọng cho cô.
Tôi hôm qua, Tô Vũ dốc hết dũng khí gọi điện thoại cho bà, ai dè người bắt máy lại là một người đàn ông. Cô mắng té tát người đàn ông đó rồi dập máy, tiếp theo lái xe khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bangkok với tâm trạng rất tệ. Cô muốn làm điều thú vị gì đó để xua tan cảm xúc này, và thế là, Tạ Khương Qua biến thành trò giải trí của cô.
Tạ Khương Qua vẫn cứ bước đi. Cậu thờ ơ nói với cô: “Cô khỏi cần xin lỗi tôi, tôi hiểu hết, vả lại tôi cũng hiểu rõ giá trị của mình.” Sau khi cậu rời đi, Tô Vũ về phòng nằm trăn trở. Đến nửa đêm, cô len lén chạy đến ga-ra lấy xe. Hai giờ sáng, cô gõ cửa sổ phòng Tạ Khương Qua, nhưng cánh cửa vẫn im ỉm chẳng buồn động đậy. Cô cứ gõ mãi cho đến khi nó chịu mở ra.
Ánh trăng vằng vặc soi lên gương mặt lạnh lẽo của cậu. “Khương Qua, tôi đóng bụng, tôi muốn ăn mì cậu nâu.”
Ánh trăng đầu mùa hạ xuyên qua lớp sương mù, soi chiếu xuống mặt sông, Tô Vũ lại được ăn mì do Tạ Khương Qua nấu lần nữa. Năm tháng trôi đi, món mì gói mà cậu nấu như biến thành chất gây nghiện, đến nỗi sau này mỗi khi ăn mì gói, Tô Vũ đều phải bỏ thêm vài miếng đu đủ. Qua dòng chảy của thời gian, gương
mặt Tạ Khương Qua cũng dần trở nên mơ hồ, song mùi vị món mì do cậu nấu dường như vẫn đọng lại trên đầu lưỡi cố.
...
Vào giữa hè, bên ngoài ngôi chùa Vàng nổi tiếng ở Chao Phraya, Tô Vũ và Tạ Khương Qua núp dưới bóng cây cây thiết mộc lan cao gấp mấy lần người trưởng thành, quần áo ướt đẫm dán chặt vào cơ thể hai người. Tô Vũ dụ dỗ: “Khương Qua, cậu từng sờ thân thể con gái chưa?” “Khương Qua, cậu có muốn chạm vào người tôi không?”
Tạ Khương Qua chậm1rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cổ vậy. Tô Vũ cũng trừng mắt lại, thầm nghĩ: Tạ Khương Qua điên à, làm cứ như mới nghe mình trút bầu8tâm sự vài câu đã được nước lên trời. Kim chủ nhé, tôi chính là kim chủ của cậu đấy!
Tô Vũ cau mày cảnh cáo: “Tạ Khương Qua, sau này nghiêm cấm nhìn tôi với ánh mắt không lễ phép kia,2tôi mới là kim chủ của cậu.“. Không ai biết vì sao, tối đó chàng trai tên Tạ Khương Qua kia lại nhảy xuống sông bơi hùng hục. Mãi tới nửa đêm cậu mới lên bờ, sau đó đến trước giường4mẹ, đặt tay mẹ lên mặt mình lấm bẩm: Mẹ, con hy vọng mau chóng đến năm con hai mươi tuổi để hoàn toàn thoát khỏi cô ta. Mẹ, vị tiểu thư ăn sung mặc sướng kia đúng là rất đáng ghét, rõ ràng là một người rất đáng ghét nhưng dáng vẻ ăn mì gói lại đáng yêu đến lạ.
Khi Tạ Khương Qua kể với mẹ những điều này, vị tiểu thư đáng ghét kia đang xem ảnh của ba mình trong điện thoại di động. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú của ba trong ảnh, thì thầm: “Ba, sau này con nhất định sẽ gả cho một người đàn ông biết thổi nhạc bằng lá cây hay như ba vậy.”
Và quả thật về sau Tô Vũ đã gặp được một người đàn ông cũng biết thổi những giai điệu thật êm tai bằng lá cây kia, người đàn ông đó tên là Mai Hựu Khiêm.
Lần thứ hai đến căn nhà gỗ tồi tàn của Tạ Khương Qua, Tô Vũ mang theo một chậu hoa hải đường. Trong đêm trăng, cô vừa cùng bạn bè trở về từ buổi nhạc hội trên bờ biển. Dọc đường lái xe ngang qua một nhà nào đó trồng dãy hoa hải đường trên tường rào, cô đột nhiên nhớ đến hàng xóm nhà Tạ Khương Qua rất thích đặt hoa hải đường bên bệ cửa sổ, mà hình như chỉ mình nhà cậu là không có. Thế là cô dừng xe, kiễng chân lên, len lén lấy trộm một chậu hoa trên tường rào của hộ gia đình kia.
Tô Vũ cầm chậu hoa hải đường bước lên cây cầu nhỏ dài khoảng một mét, rẽ qua hành lang nhỏ đến trước cửa nhà rồi gõ cửa sổ phòng cậu.
Mới đầu chàng trai còn ngái ngủ tưởng cô là kẻ trộm, suýt đánh đuổi.
Kết quả chậu hoa hải đường do Tô Vũ trộm tới đã được nằm yên vị trong căn nhà gỗ của Tạ Khương Qua. Càng nhìn chậu hoa hải đường cô đơn lẻ bóng trong nhà cậu, lòng cô lại khó chịu, sau đó tường rào của gia đình kia lại lặng lẽ mất đi một chậu hoa hải đường nữa, và được xuất hiện trên bệ cửa số nhà Tạ Khương Qua. Tiếp theo, cửa nhà Tạ Khương Qua cũng có chuông gió làm bằng vỏ sò tương tự những gia đình khác.
Cứ thế, một mùa hè lại trôi qua. Trong trí nhớ của Tô Vũ, mùa hè này cũng chỉ như một cái chớp mắt, rồi chớp mắt thêm cái nữa là một mùa hè khác lại đến.
Trong chớp mắt đó, Tô Vũ chào đón sinh nhật tuổi hai mươi hai của mình. Trong buổi sinh nhật, cô lấy danh nghĩa kim chủ bắt Tạ Khương Qua hóa trang thành chàng trai hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp. Các bạn của cô đều kinh ngạc hệt như mong muốn của cô, tiếp theo ai cũng tìm mọi cách biến Tạ Khương Qua thành vật sở hữu của riêng mình.
Hôm ấy Tô Vũ say khướt ôm lấy Tạ Khương Qua, đắc ý tuyên bố cậu thuộc về mình, là thứ có một không hai của cô, mà quên mất mình từng thề rằng chỉ đơn giản là muốn giúp cậu mà thôi.
Không hiểu sao, sau khi hai người qua lại càng nhiều lần, ham muốn chiếm hữu của cô đối với Tạ Khương Qua lại càng tăng vọt. Vì vậy bản hợp đồng buồn cười kia xuất hiện thêm rất nhiều điều khoản kỳ quái, ví dụ như mỗi khi cô gọi thì cậu bắt buộc phải đến, cô nói năm cậu thì cậu phải đáp lại một câu, thứ cô không thích thì cậu cũng không được thích, cho dù cậu thích cũng phải giả vờ không thích... Hơn nữa những điều khoản kỳ quái ấy vẫn liên tục tăng thêm.
Ví dụ như một hôm Tô Vũ thấy trong cặp của Tạ Khương Qua có thư tình của mấy cô gái khác, thế là trong hợp đồng lại xuất hiện điều khoản mới: Nếu sau này nhận được thư tình, Tạ Khương Qua không được xem mà phải vứt ngay vào thùng rác.
Ví dụ như, có một hôm Tô Vũ bắt gặp một cô gái ngồi yên sau xe đạp Tạ Khương Qua, thế là hợp đồng lại có thêm điều khoản: Tạ Khương Qua không được đào bất cứ cô gái nào khác, tất nhiên ngoại trừ kim chủ của cậu.
Tô Vũ biết, những điều khoản ấy vừa hoang đường vừa buồn cười, song cô cho rằng đó mới chính là điều thú vị nhất trong khoảng thời gian đó.
Rất lâu về sau, khi nhớ lại nội dung trong bản hợp đồng kia, cô đều rất hoài niệm quãng thời gian đó, và điều làm cô nhớ hơn cả chính là ngày ấy mình đã được sống thật tự do tự tại. Cũng vào đêm sinh nhật ấy, cô bắt gặp Tạ Khương Qua đang đứng hút thuốc sau pho tượng to của nhà hàng. Hơi thuốc đầu tiên khiến cậu ho sặc sụa, mặt cậu đỏ lựng cả lên. Chàng trai Tạ Khương Qua đang đứng dưới pho tượng kia đã trở lại thành chàng thiếu niên thủy tiên không thế khinh nhờn trong lòng vô số phái nữ. Nhà tạo mẫu tóc đội cho cậu một bộ tóc giả mịn như tơ màu vàng kim buông xõa ở hai bên thái dương. Gương mặt cậu sáng láng, ánh mắt trong trẻo, nhưng khắp người lại ám mùi thuốc lá gay mũi.
Tô Vũ đến gần rút điếu thuốc từ trong tay Tạ Khương Qua, tiếp theo kiễng chân lên, hôn môi cậu. Mỗi cô chỉ có thể ngậm lấy môi dưới của cậu, còn môi trên thì cô không với tới, chưa kể tối nay cô còn mang cả giày cao
mười phân. Tạ Khương Qua hệt như đầu gỗ không biết phối hợp với kim chủ, nếu cậu hơi cúi xuống một chút thì Tô Vũ chạm tới rồi. Vì vậy cô đành phải dẫm lên chân Tạ Khương Qua rồi kiễng chân áp sát người vào người cậu.
Đầu lưỡi cô say sưa liếm nhẹ rằng cậu, nếm được vị nicotin cay nồng bên trong, đồng thời cũng để Tạ Khương Qua nếm được vị rượu trên đầu lưỡi mình. Hai hương vị đó hòa vào nhau tạo ra một thế giới mộng ảo khiến chân Tô Vũ bủn rủn, thân thể như muốn ngã khuyu.
Một đôi tay đỡ lấy thân thể sắp ngã của cô. Không biết là tiếng thở của ai trở nên dồn dập trước, Tạ Khương Qua áp lưng Tô Vũ lên pho tượng đá rồi đặt môi lên môi cô, đưa lưỡi vào trong càn quấy khiến miệng cô tê rân.
Song cậu lại đột ngột buông cô ra, giật chiếc đai lưng gắn rất nhiều phỉ thúy rồi quẳng mạnh xuống đất, sau đó giật mớ tóc giả trên đầu, lạnh lùng nói: “Tô Vũ, cô cảm thấy thú vị lắm khi biến tôi thành như vậy đúng không?”
Tên nhóc này đang cảm thấy cực kỳ tức giận vì bị biến thành linh vật trong bữa tiệc sinh nhật đấy mà. Tô Vũ gật đầu, chỉ vào tóc cậu: “Khương Qua, trông cậu bây giờ rất đẹp. Ban nãy các bạn tôi đều hỏi có được cậu bằng cách nào, tôi tiết lộ giá tiền làm họ hãi không khép nổi miệng lại.”
Cô vuốt lại tóc cho Tạ Khương Qua, cười nham nhở: “Vừa nãy Nona... Đúng rồi, Nona...”
Sợ cậu không hiểu, Tô Vũ còn giơ tay vẽ hình chữ S trên không trung: “Nona chính là cô gái có dáng người lả lướt kia, cô ta sẵn sàng ra giá gấp mười lần để tôi chuyển cậu cho cô ta đấy.” Cô than thở, “Khương Qua, đều tại cậu mê hoặc hết mấy cô gái đó cả. Vì cậu mà tôi từ chối Nona rồi. Ba của cô ta là tướng quân, mà Nona chính là hòn ngọc quý trên tay ông ta. Nếu tôi chọc giận cô ta, Khương Qua, tôi sẽ tiêu đời cho xem.”
Tạ Khương Qua không buồn đếm xỉa cô, cứ thể lướt qua vai cô rồi đi thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng giống hệt tượng đá kia. Tô Vũ dầu miệng nhìn cậu đi về phía cầu thang lớn, trong lòng thầm nghĩ có nên thêm điều khoản này trong hợp đồng hay không: Tạ Khương Qua không được nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt không lễ phép, lúc hôn cũng không được cắn môi Tô Vũ.
Ban nãy cậu dám cắn môi cô.
Tô Vũ quay mặt đi không muốn nhìn cậu nữa. Chẳng lẽ hôm nay cô đùa quá đáng lắm sao?
Đúng vậy, quá đáng, cực kỳ quá đáng. Cô nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng mấy bàn tay lỗ mãng của đám bạn chạm vào người Tạ Khương Qua lúc nãy. Cậu thiếu niên thủy tiên làm điên đảo chúng sinh không chỉ hấp dẫn các cô gái mà còn hấp dẫn cả bọn con trai nữa kìa. Bọn họ dùng ngôn ngữ cơ thể của mình khiến tiệc sinh nhật của cô trở nên dơ bẩn, hỗn loạn.
Khi bị đám trai gái vây quanh, chẳng phải Tạ Khương Qua đã từng lặng lẽ nhìn cô sao. Lúc đó, cô đang làm gì nhỉ? À, đúng rồi, cô đang đứng bên chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, thờ ơ nhìn xem đám bạn tặng quà gì cho mình. Cô còn thử đội chiếc mũ có kèm mạng che mặt hiệu Prada và nhìn cậu qua lớp mạng che mặt ấy. Sau đó, Tạ Khương Qua rũ mắt xuống rồi nhắm mắt lại. Hàng lông mi tinh xảo của cậu thiếu niên thủy tiên càng khiến đám người đó điên cuồng hơn.
Tô Vũ quay đầu lại: “Tạ Khương Qua, cậu đứng lại đó cho tôi.” Thế nhưng cậu không dừng bước, vẫn cúi đầu đi về phía cầu thang rồi đặt từng bước chân xuống. Tô Vũ chạy đến ôm lấy Tạ Khương Qua, vùi đầu vào lưng cậu: “Thật xin lỗi, Tạ Khương Qua, mẹ tôi vẫn không đến dự sinh nhật của tôi, trong lòng tôi rất khó chịu.”
Tô Dĩnh không bao giờ tham gia các buổi tiệc sinh nhật của Tô Vũ mà chỉ chi tiền cho dịch vụ tổ chức tiệc sinh nhật nổi tiếng nhất Bangkok để những người đó tổ chức buổi ăn mừng thật long trọng cho cô.
Tôi hôm qua, Tô Vũ dốc hết dũng khí gọi điện thoại cho bà, ai dè người bắt máy lại là một người đàn ông. Cô mắng té tát người đàn ông đó rồi dập máy, tiếp theo lái xe khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bangkok với tâm trạng rất tệ. Cô muốn làm điều thú vị gì đó để xua tan cảm xúc này, và thế là, Tạ Khương Qua biến thành trò giải trí của cô.
Tạ Khương Qua vẫn cứ bước đi. Cậu thờ ơ nói với cô: “Cô khỏi cần xin lỗi tôi, tôi hiểu hết, vả lại tôi cũng hiểu rõ giá trị của mình.” Sau khi cậu rời đi, Tô Vũ về phòng nằm trăn trở. Đến nửa đêm, cô len lén chạy đến ga-ra lấy xe. Hai giờ sáng, cô gõ cửa sổ phòng Tạ Khương Qua, nhưng cánh cửa vẫn im ỉm chẳng buồn động đậy. Cô cứ gõ mãi cho đến khi nó chịu mở ra.
Ánh trăng vằng vặc soi lên gương mặt lạnh lẽo của cậu. “Khương Qua, tôi đóng bụng, tôi muốn ăn mì cậu nâu.”
Ánh trăng đầu mùa hạ xuyên qua lớp sương mù, soi chiếu xuống mặt sông, Tô Vũ lại được ăn mì do Tạ Khương Qua nấu lần nữa. Năm tháng trôi đi, món mì gói mà cậu nấu như biến thành chất gây nghiện, đến nỗi sau này mỗi khi ăn mì gói, Tô Vũ đều phải bỏ thêm vài miếng đu đủ. Qua dòng chảy của thời gian, gương
mặt Tạ Khương Qua cũng dần trở nên mơ hồ, song mùi vị món mì do cậu nấu dường như vẫn đọng lại trên đầu lưỡi cố.
...
Vào giữa hè, bên ngoài ngôi chùa Vàng nổi tiếng ở Chao Phraya, Tô Vũ và Tạ Khương Qua núp dưới bóng cây cây thiết mộc lan cao gấp mấy lần người trưởng thành, quần áo ướt đẫm dán chặt vào cơ thể hai người. Tô Vũ dụ dỗ: “Khương Qua, cậu từng sờ thân thể con gái chưa?” “Khương Qua, cậu có muốn chạm vào người tôi không?”
Tác giả :
Loan