Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 479: Đêm động phòng hoa chúc 【22】
Trong đôi mắt của Chung Tình đã đong đầy nước, cô uất ức đứng ở nơi đó, nói khẽ: "Hà tiểu thư, cô đang nói cái gì vậy? Tôi đẩy cô khi nào chứ...."
"Tôi biết cô vẫn không thích tôi, cô yêu thiếu tướng, nhưng thiếu tướng loại lấy tôi, là chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, hiện tại, cô khó chịu với tôi như vậy, rõ ràng là không muốn để cho hôn lễ của tôi được yên!"
"Chung Tình, cô đừng có ăn nói trắng trợn như thế!" Hà An Viện lớn tiếng hét một câu, cô ta đã tức mức muốn nổ đầu, thấy đại phu nhân, lập tức nức nở la lên: "Bác, con không có, con không làm như thế! Là Chung Tình cô ta đổ oan cho con!"
Vào giờ phút này, cô ta càng giải thích nhiều, những người xung quanh càng không tin cô.
Huống chi, cũng không có người nào, lại chọn địa điểm trong hôn lễ của mình mà tạo ra chút sai lầm nào, khiến bản thân phải khó chịu.
Mọi người lắc đầu, nhìn Hà An Viện, ánh mắt dần có chút vẻ khinh thường.
Trác Nhiên nghe tiếng chạy tới, thấy Chung Tình mang dáng vẻ như vậy, lập tức nghiêm túc quay đầu, hỏi Hà An Viện: "Cô đã làm gì?"
Hà An Viện cũng sớm đã tức điên, cô ta thật sự không làm, nhưng cô ta nói ai tin?
Hiện tại thân thích Chung Tình đã tới, chắc chắn sẽ tiếp tục chỉ trích cô ta!
Chỉ sợ những người này, muốn cười cũng không đủ.
Trác Nhiên xoay người, muốn tới đỡ Chung Tình, quan tâm hỏi: "Tiểu Tình, em có sao không?"
Chung Tình lắc đầu một cái, dáng vẻ như sắp khóc: "Trác Nhiên...... Em không biết chuyện gì xảy ra, cô ấy đột nhiên......"
Trác Nhiên vươn tay, muốn cho lau nước mắt cho Chung Tình.
"Không được nhúc nhích!"
Một câu nói rét lạnh truyền tới từ đám người phía sau, thậm chí còn mang theo chút sát khí, khiến mọi người lạnh gáy.
Tay Trác Nhiên cứ dừng nơi không trung như thế, không cách nào nhúc nhích.
Người ở chỗ này, cũng quay đầu, nhìn thử, chính là Dịch Giản khi nãy không biết đã đi đâu.
Đám người đông đúc như bị một thanh kiếm sắt chẻ làm hai.
Dịch Giản chậm rãi cất bước, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén, đi tới nơi này.
Mắt của anh rất đen, đen nhìn không thấy đáy, không ai nhìn thấu tâm tình bây giờ của anh.
Chung Tình quay đầu, cô nhìn này dáng người tuấn tú kia, từng chút từng chút tới gần mình, trong khoảng thời gian ngắn, cô như ngừng thở, tim cũng như ngừng lại.
"Tôi biết cô vẫn không thích tôi, cô yêu thiếu tướng, nhưng thiếu tướng loại lấy tôi, là chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, hiện tại, cô khó chịu với tôi như vậy, rõ ràng là không muốn để cho hôn lễ của tôi được yên!"
"Chung Tình, cô đừng có ăn nói trắng trợn như thế!" Hà An Viện lớn tiếng hét một câu, cô ta đã tức mức muốn nổ đầu, thấy đại phu nhân, lập tức nức nở la lên: "Bác, con không có, con không làm như thế! Là Chung Tình cô ta đổ oan cho con!"
Vào giờ phút này, cô ta càng giải thích nhiều, những người xung quanh càng không tin cô.
Huống chi, cũng không có người nào, lại chọn địa điểm trong hôn lễ của mình mà tạo ra chút sai lầm nào, khiến bản thân phải khó chịu.
Mọi người lắc đầu, nhìn Hà An Viện, ánh mắt dần có chút vẻ khinh thường.
Trác Nhiên nghe tiếng chạy tới, thấy Chung Tình mang dáng vẻ như vậy, lập tức nghiêm túc quay đầu, hỏi Hà An Viện: "Cô đã làm gì?"
Hà An Viện cũng sớm đã tức điên, cô ta thật sự không làm, nhưng cô ta nói ai tin?
Hiện tại thân thích Chung Tình đã tới, chắc chắn sẽ tiếp tục chỉ trích cô ta!
Chỉ sợ những người này, muốn cười cũng không đủ.
Trác Nhiên xoay người, muốn tới đỡ Chung Tình, quan tâm hỏi: "Tiểu Tình, em có sao không?"
Chung Tình lắc đầu một cái, dáng vẻ như sắp khóc: "Trác Nhiên...... Em không biết chuyện gì xảy ra, cô ấy đột nhiên......"
Trác Nhiên vươn tay, muốn cho lau nước mắt cho Chung Tình.
"Không được nhúc nhích!"
Một câu nói rét lạnh truyền tới từ đám người phía sau, thậm chí còn mang theo chút sát khí, khiến mọi người lạnh gáy.
Tay Trác Nhiên cứ dừng nơi không trung như thế, không cách nào nhúc nhích.
Người ở chỗ này, cũng quay đầu, nhìn thử, chính là Dịch Giản khi nãy không biết đã đi đâu.
Đám người đông đúc như bị một thanh kiếm sắt chẻ làm hai.
Dịch Giản chậm rãi cất bước, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén, đi tới nơi này.
Mắt của anh rất đen, đen nhìn không thấy đáy, không ai nhìn thấu tâm tình bây giờ của anh.
Chung Tình quay đầu, cô nhìn này dáng người tuấn tú kia, từng chút từng chút tới gần mình, trong khoảng thời gian ngắn, cô như ngừng thở, tim cũng như ngừng lại.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ