Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 41: Tôi không hề nhận lầm người! (1)
Dịch Giản nhích gần tới cô, cô còn cho rằng anh đang muốn hôn mình, tim cô đập mạnh đến mức không có tiền đồ, thậm chí, cô còn có cảm giác mình đang mang theo một chút khát vọng.
Cô không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
Mang theo vài phần căng thẳng và chờ đợi.
Nhưng bất chợt, cô chỉ cảm thấy chân mình hơi đau.
Cô bị doạ đến mức rụt chân lại, mở mắt, lại thấy anh đang cúi đầu, mút miệng vết thương của cô, hút hết máu trên miệng vết thương ra ngoài.
Cô bị đau, có điều cũng không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cô không có dũng khí để phản kháng lại anh, hoặc có thể nói, cho dù là ai, cũng không có đủ dũng khí để phản kháng người đàn ông này, không vì cái gì khác, chỉ vì, người đàn ông này tạo cho người ta một loại ấn tượng không thể nào kháng cự.
Anh hút từ từ, dần biến thành gậm nhắm, dùng sức mạnh như đang phát tiết điều gì đó, cô đau đến mức chảy nước mắt, khẽ nấc lên.
Anh nghe được tiếng khóc của cô, lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt, trên đôi môi như cánh hoa kia còn mang theo chút vết máu, dưới bóng đêm, vô cùng tươi đẹp.
Anh vươn tay, lau từng giọt nước mắt đang rơi xuống của cô, sau đó hơi nhổm người lên, vươn tay, kéo tay của cô, đỡ cô đứng dậy, khuôn mặt anh hoàn mỹ không tỳ vết, hơi cuối xuống, áp lên gương mặt của Chung Tình, anh mở miệng với giọng điệu rất lạnh nhạt: "Lần sau không được như thế này nữa."
Chung Tình há miệng, trên mặt đều là vẻ khó hiểu, tại sao lần sau lại không được như thế này nữa? Tại sao anh lại không trả lời vấn đề của cô... Chẳng lẽ trước đây bọn họ đã từng có chuyện gì quan trọng sao? Nhưng vì sao cô lại không nhớ gì cả? Cô không hề mất trí nhớ, bởi vì nhiều năm như thế, từng giây từng phút cô đều nhớ rất rõ ràng... Cuối cùng, cô và anh ta, đã có chuyện gì xảy ra?
Chung Tình nhìn Dịch Giản, sững người hồi lâu.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, thoạt nhìn vừa nhu mì vừa thon gầy, nhưng lại không hề yếu ớt.
Dưới bóng đêm, khuôn mặt của anh hệt như mặt hồ đầy gợn sóng.
Một người đẹp mắt như thế, mới chỉ nhìn đã khiến tim của cô nảy lên không ngừng... Vì vậy, nếu như lúc trước đã từng gặp qua, chắc chắn không thể quên được.
Huống chi, khi cô còn là lục tiểu thư của nhà họ Chung, anh vẫn là thiếu tướng của nhà họ Dịch, danh tiếng lớn như thế, nếu như cô có thấy, chắc chắn sẽ không thể quên được cái danh này...
Cho nên, có phải anh ta đã nhớ nhầm rồi không?
Cô không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
Mang theo vài phần căng thẳng và chờ đợi.
Nhưng bất chợt, cô chỉ cảm thấy chân mình hơi đau.
Cô bị doạ đến mức rụt chân lại, mở mắt, lại thấy anh đang cúi đầu, mút miệng vết thương của cô, hút hết máu trên miệng vết thương ra ngoài.
Cô bị đau, có điều cũng không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cô không có dũng khí để phản kháng lại anh, hoặc có thể nói, cho dù là ai, cũng không có đủ dũng khí để phản kháng người đàn ông này, không vì cái gì khác, chỉ vì, người đàn ông này tạo cho người ta một loại ấn tượng không thể nào kháng cự.
Anh hút từ từ, dần biến thành gậm nhắm, dùng sức mạnh như đang phát tiết điều gì đó, cô đau đến mức chảy nước mắt, khẽ nấc lên.
Anh nghe được tiếng khóc của cô, lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt, trên đôi môi như cánh hoa kia còn mang theo chút vết máu, dưới bóng đêm, vô cùng tươi đẹp.
Anh vươn tay, lau từng giọt nước mắt đang rơi xuống của cô, sau đó hơi nhổm người lên, vươn tay, kéo tay của cô, đỡ cô đứng dậy, khuôn mặt anh hoàn mỹ không tỳ vết, hơi cuối xuống, áp lên gương mặt của Chung Tình, anh mở miệng với giọng điệu rất lạnh nhạt: "Lần sau không được như thế này nữa."
Chung Tình há miệng, trên mặt đều là vẻ khó hiểu, tại sao lần sau lại không được như thế này nữa? Tại sao anh lại không trả lời vấn đề của cô... Chẳng lẽ trước đây bọn họ đã từng có chuyện gì quan trọng sao? Nhưng vì sao cô lại không nhớ gì cả? Cô không hề mất trí nhớ, bởi vì nhiều năm như thế, từng giây từng phút cô đều nhớ rất rõ ràng... Cuối cùng, cô và anh ta, đã có chuyện gì xảy ra?
Chung Tình nhìn Dịch Giản, sững người hồi lâu.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, thoạt nhìn vừa nhu mì vừa thon gầy, nhưng lại không hề yếu ớt.
Dưới bóng đêm, khuôn mặt của anh hệt như mặt hồ đầy gợn sóng.
Một người đẹp mắt như thế, mới chỉ nhìn đã khiến tim của cô nảy lên không ngừng... Vì vậy, nếu như lúc trước đã từng gặp qua, chắc chắn không thể quên được.
Huống chi, khi cô còn là lục tiểu thư của nhà họ Chung, anh vẫn là thiếu tướng của nhà họ Dịch, danh tiếng lớn như thế, nếu như cô có thấy, chắc chắn sẽ không thể quên được cái danh này...
Cho nên, có phải anh ta đã nhớ nhầm rồi không?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ