Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 17: Bị cô cắn lần thứ hai (7)
Rót xong, tay của cô còn chưa rời đi, lại bị tiểu thiếu gia bắt được, anh ta khinh bạc nói: "Nói cho tôi biết, tên của cô."
Gia quy của nhà họ Chung từ trước đến nay rất nghiêm, cho nên từ nhỏ Chung Tình tam tòng tứ đức, tất cả việc của nữ giới đều hiểu rất rõ, từ trước đến nay biết nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên dưới tình thế cấp bách, cô liền đẩy tay tiểu thiếu gia ra, lui về sau hai bước.
“Tiểu thiếu gia, xem ra cậu không có chút trọng lượng nào trong mắt cô ấy rồi!"
"Một nữ hầu cá tính đó!"
Hai người bạn của tiểu thiếu gia nhìn cảnh này, không nhịn được cười khẽ.
Mà nét mặt của tiểu thiếu gia, lại trở nên hơi bất định, anh ta bất chợt đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chung Tình.
Chung Tình mơ hồ cảm giác được tiểu thiếu gia sẽ làm gì đó với mình, theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt Tiểu thiếu gia chợt lóe lên, trong lúc bất chợt vươn tay ôm Chung Tình, kéo vào trong ngực của mình, hai người ở trong mắt mọi người, cực kỳ mập mờ đứng sát nhau.
Đáy lòng Chung Tìnhsợ hãi, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng mà, tiểu thiếu gia lại nâng cằm của cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Bên trong đại sảnh yên tĩnh.
Đầu óc Chung Tìnhtrống rỗng.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này.
Không biết qua bao lâu, tiểu thiếu gia mới buông Chung Tìnhra, môi của anh ta vẫn dán lên môi của cô, nhẹ giọng nói: "Môi của cô rất ngọt........"
Sau khi nói xong, tiểu thiếu gia còn nhẹ nhàng liếm lên khóe môi củaChung Tình.
Trong đầuChung Tình hoàn toàn trống không, cô sợ chết, cũng sợ mất mặttrước mặt mọi người, bị người ta ghét,cô cảm thấy cánh môi của mình trơn mượt, giống như có con rắn nhỏ chui vào trong miệng mình.
Rất ghê tởm.
Dính dính, lại ấm nóng.
Cô không muốn.
Côtheo bản năng liền mở to miệng, đưa hàm răngra, cắn lên cánh môi kia.
Cô dùng hết sức lực.
Tiểu thiếu gia hoàn toàn không có phòng bị, lập tức trúng chiêu, bị Chung Tình cắn lần thứ hai.
Anh ta lập tức che miệng, nhảy ra cách xaChung Tình, cô ta là chó sao?Sao cứ phải cắn người.
Tiểu thiếu gia đau dữ dội, tức giận lan tràn, lời nói ra cũng không rõ ràng: "Rút từng chiếc răng của con tiện nhân này cho ta!"
Gia quy của nhà họ Chung từ trước đến nay rất nghiêm, cho nên từ nhỏ Chung Tình tam tòng tứ đức, tất cả việc của nữ giới đều hiểu rất rõ, từ trước đến nay biết nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên dưới tình thế cấp bách, cô liền đẩy tay tiểu thiếu gia ra, lui về sau hai bước.
“Tiểu thiếu gia, xem ra cậu không có chút trọng lượng nào trong mắt cô ấy rồi!"
"Một nữ hầu cá tính đó!"
Hai người bạn của tiểu thiếu gia nhìn cảnh này, không nhịn được cười khẽ.
Mà nét mặt của tiểu thiếu gia, lại trở nên hơi bất định, anh ta bất chợt đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chung Tình.
Chung Tình mơ hồ cảm giác được tiểu thiếu gia sẽ làm gì đó với mình, theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt Tiểu thiếu gia chợt lóe lên, trong lúc bất chợt vươn tay ôm Chung Tình, kéo vào trong ngực của mình, hai người ở trong mắt mọi người, cực kỳ mập mờ đứng sát nhau.
Đáy lòng Chung Tìnhsợ hãi, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng mà, tiểu thiếu gia lại nâng cằm của cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Bên trong đại sảnh yên tĩnh.
Đầu óc Chung Tìnhtrống rỗng.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này.
Không biết qua bao lâu, tiểu thiếu gia mới buông Chung Tìnhra, môi của anh ta vẫn dán lên môi của cô, nhẹ giọng nói: "Môi của cô rất ngọt........"
Sau khi nói xong, tiểu thiếu gia còn nhẹ nhàng liếm lên khóe môi củaChung Tình.
Trong đầuChung Tình hoàn toàn trống không, cô sợ chết, cũng sợ mất mặttrước mặt mọi người, bị người ta ghét,cô cảm thấy cánh môi của mình trơn mượt, giống như có con rắn nhỏ chui vào trong miệng mình.
Rất ghê tởm.
Dính dính, lại ấm nóng.
Cô không muốn.
Côtheo bản năng liền mở to miệng, đưa hàm răngra, cắn lên cánh môi kia.
Cô dùng hết sức lực.
Tiểu thiếu gia hoàn toàn không có phòng bị, lập tức trúng chiêu, bị Chung Tình cắn lần thứ hai.
Anh ta lập tức che miệng, nhảy ra cách xaChung Tình, cô ta là chó sao?Sao cứ phải cắn người.
Tiểu thiếu gia đau dữ dội, tức giận lan tràn, lời nói ra cũng không rõ ràng: "Rút từng chiếc răng của con tiện nhân này cho ta!"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ