Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 108: Đạt được thỏa thuận (2)
Chung Tình nghe được tám chữ này của Dịch Giản, đáy lòng đang treo tảng đá, rốt cuộc cũng rơi trên mặt đất.
Cô nghĩ, Thiếu tướng thật sự nhân vật nguy hiểm.
Nói chuyện rất ít, còn nói vô cùng chậm, muốn một điều gì, tựa hồ cũng sẽ thật lâu như vậy, khó trách có nhiều người như vậy, bại dưới tay anh.
Cũng không biết...... Anh có tức giận hay không....... Tức giận, bộ dáng sẽ thế nào?
Cả ngày, thoạt nhìn anh giống như một tảng đá băng, ngay cả khi ngủ, vĩnh viễn bình thản giống như nước, trong thế giới này, có rất ít người có thể làm được như vậy dù là chỉ huy nhưng nhìn thật mềm yếu.
Nếu như không phải là anh nói, anh đối với thân thể của cô, có ý muốn, cô sẽ rất khó khăn để đặt anh cùng các người đàn ông khác vào cùng một chỗ.
Thật ra thì, có lẽ chẳng qua là bề ngoài, lừa gạt toàn bộ thế giới.
Thật ra thì anh, trong thâm tâm, cũng là đàn ông trên thiên hạ, không có gì khác biệt.
Thất Tình Lục Dục, thấy phụ nữ xinh đẹp liền muốn.
Chung Tình đè xuống những suy nghĩ kia, hướng về phía Dịch Giản vô cùng tôn kính cười cười, suy nghĩ trong đầu xoay vòng vòng, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng.
"Chuyện thứ nhất, dĩ nhiên là, không muốn bị người khác phát hiện."
Chung Tình nói chuyện thứ nhất, liền hơi giương mắt lên, nhìn Dịch Giản một chút.
Thấy Dịch Giản dựa vào trên giường, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô, không có có bất kỳ dấu hiệu nói chuyện, cô mới lại tiếp tục mở miệng nói: "Việc thứ hai chính là, không thể đêm nào cũng hầu hạ Thiếu tướng."
Những thứ này là quan trọng nhất.
Cô muốn, mình ở nhà họ Dịch, nhưng một người một ngựa, nếu như che giấu chuyện cô cùng Thiếu tướng sẽ rất khó, nhưng mà Thiếu tướng không giống vậy, anh có thể lấy thúng úp voi, những chuyện này, dĩ nhiên nhất định phải dựa vào anh.
Đương nhiên, cũng không thể mỗi đêm cũng hầu hạ anh, lại không nói anh có phải có tinh lực tràn đầy như vậy hay không, những thứ này dĩ nhiên là phải trước nói rõ ràng, nhiều lần, trăm mật phải có một thông, những đạo lý này, cô không phải là không hiểu.
Dịch Giản còn duy trì tư thái mới vừa rồi, cánh môi mím lại vô cùng tự nhiên, chỉ là ánh mắt của anh rất sâu thẳm, một chút cũng không bình thường, yên lặng nhìn chằm chằm Chung Tình.
Chung Tình thấy ánh mắt như vậy, đã cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, cô vội vàng nhảy mở rộng tầm mắt, đáy lòng bất an.
Không biết tại sao, cô sợ ánh mắt như vậy.
So với anh ánh mắt lạnh như băng, cô sợ hơn.
Cảm giác có một loại cảm giác tự chui đầu vào lưới.
Cô lắc đầu một cái, cố gắng để mình không nghĩ những thứ này, chạy tới bước này, nhất định phải cắn răng, phải nỗ lực liều mạng đi.
Nhất thời, cô khéo léo đứng ở nơi đó, lại một lần nữa mở miệng, giọng điệu tiêu chuẩn đoan trang nhẹ nhàng chậm rãi, đem toàn bộ sự quý tộc của một tiểu thư ra biểu diễn.
"Chuyện thứ ba, đó chính là, tôi cần Thiếu tướng giúp tôi một cái, cho tôi đổi người hầu thân cận."
Đây là nhất định!
Người bên cạnh, là người của đại phu nhân, có thể sẽ giám thị nhất cử nhất động của cô, cho nên, cô không thể không phòng.
Hơn nữa, nhà họ Dịch này, Hà An Viện thoạt nhìn coi như rất có tiếng nói, cho nên, người hầu của cô cũng chưa chắc là của cô.
Cho nên, cô bây giờ....... Nhất định cô phải diệt trừ những ai là nội gián.
"Đương nhiên, nha hoàn này, tôi muốn đích thân chọn lựa, nếu như tôi chọn lựa được rồi, liền nói cho Thiếu tướng, đến khi đó, Thiếu tướng có thể giúp tôi thay đổi.”
Dĩ nhiên là không thể làm phiền Thiếu tướng tìm cho cô.
Cho nên đổi người hầu thân cận, sẽ phải tìm một người đáng tin! Không thể giam lỏng cô được.
Cô ghét bị người ta giam lỏng, không phải là ghét, mà là nguy hiểm.
Binh pháp Tôn Tử viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Cho nên, bước này, nhất định phải sắp xếp xong.
Ánh mắt Dịch Giản trở nên có chút sáng ngời, bên trong lóe ra một tầng ánh sáng, mang theo đau thương nhàn nhạt.
Anh như cũ vẫn không lên tiếng.
Chẳng qua là kế tiếp, lại nhắm hai mắt lại.
Bởi vì nhắm mắt lại, cả người Dịch Giản trở nên dịu dàng nằm ở nơi đó, một thân mặc đồ ngủ, ôm gọn dáng người cao ngất, mơ hồ để lộ ra thần thái an nhàn, yên tĩnh.
Chung Tình nghĩ, thế gian này tồn tại người đàn ông như vậy như vậy, thật là kiếp nạn của phụ nữ, nếu như không phải là cô từ nhỏ có tự chủ mạnh, có lẽ đã sớm trầm luân không có điểm dừng!
Cô nghĩ, Thiếu tướng thật sự nhân vật nguy hiểm.
Nói chuyện rất ít, còn nói vô cùng chậm, muốn một điều gì, tựa hồ cũng sẽ thật lâu như vậy, khó trách có nhiều người như vậy, bại dưới tay anh.
Cũng không biết...... Anh có tức giận hay không....... Tức giận, bộ dáng sẽ thế nào?
Cả ngày, thoạt nhìn anh giống như một tảng đá băng, ngay cả khi ngủ, vĩnh viễn bình thản giống như nước, trong thế giới này, có rất ít người có thể làm được như vậy dù là chỉ huy nhưng nhìn thật mềm yếu.
Nếu như không phải là anh nói, anh đối với thân thể của cô, có ý muốn, cô sẽ rất khó khăn để đặt anh cùng các người đàn ông khác vào cùng một chỗ.
Thật ra thì, có lẽ chẳng qua là bề ngoài, lừa gạt toàn bộ thế giới.
Thật ra thì anh, trong thâm tâm, cũng là đàn ông trên thiên hạ, không có gì khác biệt.
Thất Tình Lục Dục, thấy phụ nữ xinh đẹp liền muốn.
Chung Tình đè xuống những suy nghĩ kia, hướng về phía Dịch Giản vô cùng tôn kính cười cười, suy nghĩ trong đầu xoay vòng vòng, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng.
"Chuyện thứ nhất, dĩ nhiên là, không muốn bị người khác phát hiện."
Chung Tình nói chuyện thứ nhất, liền hơi giương mắt lên, nhìn Dịch Giản một chút.
Thấy Dịch Giản dựa vào trên giường, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô, không có có bất kỳ dấu hiệu nói chuyện, cô mới lại tiếp tục mở miệng nói: "Việc thứ hai chính là, không thể đêm nào cũng hầu hạ Thiếu tướng."
Những thứ này là quan trọng nhất.
Cô muốn, mình ở nhà họ Dịch, nhưng một người một ngựa, nếu như che giấu chuyện cô cùng Thiếu tướng sẽ rất khó, nhưng mà Thiếu tướng không giống vậy, anh có thể lấy thúng úp voi, những chuyện này, dĩ nhiên nhất định phải dựa vào anh.
Đương nhiên, cũng không thể mỗi đêm cũng hầu hạ anh, lại không nói anh có phải có tinh lực tràn đầy như vậy hay không, những thứ này dĩ nhiên là phải trước nói rõ ràng, nhiều lần, trăm mật phải có một thông, những đạo lý này, cô không phải là không hiểu.
Dịch Giản còn duy trì tư thái mới vừa rồi, cánh môi mím lại vô cùng tự nhiên, chỉ là ánh mắt của anh rất sâu thẳm, một chút cũng không bình thường, yên lặng nhìn chằm chằm Chung Tình.
Chung Tình thấy ánh mắt như vậy, đã cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, cô vội vàng nhảy mở rộng tầm mắt, đáy lòng bất an.
Không biết tại sao, cô sợ ánh mắt như vậy.
So với anh ánh mắt lạnh như băng, cô sợ hơn.
Cảm giác có một loại cảm giác tự chui đầu vào lưới.
Cô lắc đầu một cái, cố gắng để mình không nghĩ những thứ này, chạy tới bước này, nhất định phải cắn răng, phải nỗ lực liều mạng đi.
Nhất thời, cô khéo léo đứng ở nơi đó, lại một lần nữa mở miệng, giọng điệu tiêu chuẩn đoan trang nhẹ nhàng chậm rãi, đem toàn bộ sự quý tộc của một tiểu thư ra biểu diễn.
"Chuyện thứ ba, đó chính là, tôi cần Thiếu tướng giúp tôi một cái, cho tôi đổi người hầu thân cận."
Đây là nhất định!
Người bên cạnh, là người của đại phu nhân, có thể sẽ giám thị nhất cử nhất động của cô, cho nên, cô không thể không phòng.
Hơn nữa, nhà họ Dịch này, Hà An Viện thoạt nhìn coi như rất có tiếng nói, cho nên, người hầu của cô cũng chưa chắc là của cô.
Cho nên, cô bây giờ....... Nhất định cô phải diệt trừ những ai là nội gián.
"Đương nhiên, nha hoàn này, tôi muốn đích thân chọn lựa, nếu như tôi chọn lựa được rồi, liền nói cho Thiếu tướng, đến khi đó, Thiếu tướng có thể giúp tôi thay đổi.”
Dĩ nhiên là không thể làm phiền Thiếu tướng tìm cho cô.
Cho nên đổi người hầu thân cận, sẽ phải tìm một người đáng tin! Không thể giam lỏng cô được.
Cô ghét bị người ta giam lỏng, không phải là ghét, mà là nguy hiểm.
Binh pháp Tôn Tử viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Cho nên, bước này, nhất định phải sắp xếp xong.
Ánh mắt Dịch Giản trở nên có chút sáng ngời, bên trong lóe ra một tầng ánh sáng, mang theo đau thương nhàn nhạt.
Anh như cũ vẫn không lên tiếng.
Chẳng qua là kế tiếp, lại nhắm hai mắt lại.
Bởi vì nhắm mắt lại, cả người Dịch Giản trở nên dịu dàng nằm ở nơi đó, một thân mặc đồ ngủ, ôm gọn dáng người cao ngất, mơ hồ để lộ ra thần thái an nhàn, yên tĩnh.
Chung Tình nghĩ, thế gian này tồn tại người đàn ông như vậy như vậy, thật là kiếp nạn của phụ nữ, nếu như không phải là cô từ nhỏ có tự chủ mạnh, có lẽ đã sớm trầm luân không có điểm dừng!
Tác giả :
Diệp Phi Dạ