Tình Nguyện
Chương 13
Chuyển ngữ: Thủy lưu ly
Biên tập: Tiểu Sên
Hữu Ninh chạy ra khỏi sở sự vụ, cuối cùng nước mắt cũng không thể kìm nén lại được nữa.
Có lẽ, dù cho cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa đều không thể khiến Lê Tuấn Uy hài lòng.
Nếu không phải anh ta có thành kiến với cô thì cũng là xem cô không vừa mắt, bằng không sao có thể không thèm phân rõ trắng đen đã mắng cô như vậy?
Tá Ninh nói đúng, có lẽ cá tính của cô thật sự không hợp với công việc này.
Vậy rốt cuộc cô thích hợp với công việc gì đây?
Chẳng lẽ vận mệnh của cô đã được định trước là không có việc làm?
Ai!
Lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt, nhưng mới vừa lau khô thì lệ lại rơi.
Cô đành phải ngửa đầu, cố gắng khiến nước mắt mình chảy ngược lại.
Sau đó cô phát hiện bầu trời dần mờ ảo như có một tấm màn được tạo thành từ những hạt nhỏ như tro bụi, che mờ. Thì ra là mưa bụi! Từng hạt từng hạt chạm vào mặt cô, nhìn đi, ngay cả ông trời cũng đồng tình với những việc mà cô đã gặp phải.
Người qua đường vội vàng né tránh cơn mưa nhỏ đột nhiên ập tới, nhưng cô lại không muốn trốn.
Cô muốn dầm mưa sảng khoái một trận, để rửa trôi tất cả những thất bại và uất ức của mình, tốt nhất là để cho cô biến mất, vì cô không muốn lúc về nhà lại phải giải thích chuyện mình bị đuổi việc cho Tá Ninh nghe.
Nếu không thì bệnh nặng một trận cũng tốt, tốt nhất bệnh đến mất trí nhớ luôn. Trời ạ! Sao cuộc sống của cô luôn gặp phải những chuyện như vậy chứ?
“Đừng nói là cô muốn ở đây dầm mưa cho đến khi mưa tạnh nhé?” Có một người đứng phía sau cầm ô che cho cô.
Cô quay đầu, là Lê Tuấn Uy.
“Là do tôi không điều tra rõ mọi chuyện. Thật xin lỗi.” Anh chân thành giải thích.
“… Anh?” Không ngờ anh ta sẽ giải thích với mình, trong chốc lát cô không biết nên phản ứng thế nào.
“Đúng vậy, là lỗi của tôi, đừng vì sai lầm của tôi mà hành hạ chính mình. Cô vẫn còn cảm lạnh đấy, đến chỗ tôi đổi bộ quần áo ướt sũng này đi.” Nói xong, anh mạnh mẽ kiên định kéo tay cô lên xe của mình.
Cô lại một lần nữa làm ướt xe của anh.
Anh xoay người lấy khăn mặt đưa cho cô, sau đó chu đáo mở máy sưởi.
Động tác giống y như đúc với lần trước!
Không đến năm phút, bọn họ đã đến chỗ Lê Tuấn Uy ở, vào thang máy, lên tầng trên. Hữu Ninh luôn theo sau anh, cho đến lúc này mới bỗng nhiên nghĩ bọn họ cô nam quả nữ nếu cùng đến nhà anh thì có vẻ không được thích hợp cho lắm.
“Ờ.. Tôi thấy mình vẫn nên về nhà thì tốt hơn, chỗ anh chắc hẳn không có quần áo để tôi mặc.” Cô nói.
“Em gái tôi hay đến chỗ tôi ở tạm, hơn nữa vóc dáng hai người không khác nhau mấy, nên cô có thể mặc quần áo của nó.” Vẻ mặt anh nghiêm túc trả lời.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc như thế khiến cô không có cách nào tưởng tượng được anh sẽ làm gì mình. Cô đột nhiên nhớ đến những gì chị Meo Meo đã nói, bởi vì chuyện tình cảm lúc trước mà giờ đây anh đối với phụ nữ luôn tôn trọng nhưng xa cách, vả lại, sao anh có thể thích cô được chứ?
Đúng là do cô tưởng tượng nhiều rồi!
Đinh, cửa thang máy mở ra.
Bọn họ ra khỏi thang máy, anh tự giác mở cửa, bậc đèn, sau đó đến phòng tắm xả nước giúp cô, lại đi đến phòng của em gái tìm khăn tắm và quần áo, xong mới trở lại phòng khách đưa cho cô.
Bên cạnh gương trong phòng tắm có máy sấy.” Anh nói.
“Vâng.” Cô cầm khăn đi vào phòng tắm.
Oa! Nội thất trong này thật xa hoa, hoàn toàn không thua kém khách sạn năm sao. Có điều, bởi vì tâm tình cô đang rất căng thẳng nên cũng không dám thoải mái hưởng thụ. Cô vội vàng tắm rửa, thay bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, sấy tóc, rồi lập tức đi ra ngoài.
Lúc cô ra phòng khách lại không thấy ai cả, đành phải lớn tiếng hỏi: “Thật xin lỗi, anh Lê, xin hỏi anh có túi nhựa không?”
“Túi nhựa? Cô muốn dùng làm gì?” Anh bưng một ly ca cao nóng đi ra.
“Tôi muốn đựng quần áo ướt mang về giặt.” Cô trả lời.
“Đưa quần áo ướt cho tôi, còn ly ca cao nóng này cô uống đi, để người ấm áp lên một chút.”
“Không cần dâu.”
“Hửm?” Anh nhướng mày, vẻ mặt không hờn giận.
Cô bị anh dọa tới mức lập tức đem quần áo ướt trong tay trái giao ra, còn tay phải thì nhanh chóng nhận lấy ly ca cao nóng kia, lúc này anh mới vừa lòng cười với cô.
Cô kinh ngạc phát hiện, đây là lần đầu tiên anh cười với cô.
Trời ạ! Anh cười khiến lòng cô rối tung cả lên.
Anh cầm quần áo ướt của cô đem đến chỗ máy giặt, khoảng một tiếng sau là cô có thể có quần áo sạch sẽ để mặc.
Anh đi đến phòng khách, thấy cô hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang tìm cái gì đó.
“Cô cần cái gì?” Anh hỏi.
Có có chút ngại ngùng trả lời: “Tôi muốn tìm nước uống.”
Anh hiểu ra: “Có phải rất ngọt hay không?”
“Vâng, có một chút.” Thật ra là siêu ngọt.
Anh nhận lại ly ca cao trên tay cô, dùng nước nóng đã đun lúc trước pha loãng.
“Ngại quá, tôi pha theo khẩu vị vủa mình, người nhà chúng tôi đều thích ngọt.”
Giờ phút này anh không có sự nghiêm túc như ngày thường, mà ngược lại lại có vài phần hiền lành thoải mái, cho nên lúc này cô mới có can đảm nói chuyện vài câu với anh.
“Anh có em gái sao?”
“Có, cô cũng đã gặp rồi.”
“Tôi? Có sao?”
“Hôm chúng ta đi khám bệnh, cô bác sĩ họ Lê kia chính là em gái của tôi.”
“A, nhưng lúc đó nhìn hai người đâu giống như quen biết nhau?”
“Đó là do gia đình giáo dục. Ba tôi là huấn luyện viên trong quân đội, từ nhỏ đã bị ông dạy phải phân rõ ràng việc công và việc tư.”
Ồ, con huấn luyện viên nha, khó trách anh ta lại nghiêm túc như vậy.
Đột nhiên, cô nghe được “tách” một tiếng, giống như là tiếng ngắt điện khi cơm chín của nồi cơm điện vang lên.
“Anh nấu gì trong nồi cơm điện sao?” Cô hỏi.
“Bánh bao lúc trước cô mua vẫn chưa ăn hết, tôi đã đem đi hấp rồi, đợi lát nữa thì cùng ăn luôn.”
“Anh đói sao?”
“Ừ, có đói một chút.”
“Nhưng uống ca cao nóng rồi ăn bánh bao thì có vẻ hơi kỳ quái.”
“A, vậy ăn cái gì mới hợp?”
“Bánh quế.”
“Nhưng tôi không có loại bánh này.”
“Tôi làm cho anh ăn được không?”
“Cô biết làm sao?”
“Đúng vậy, tôi rất lợi hại đấy. Đi, chúng ta đi mua bột về làm bánh.” Cô không nói hai lời, lôi kéo anh bước đi, giống như bọn họ đã quen biết nhau lâu lắm rồi, thậm chí cũng quên luôn việc anh là ông chủ mà cô sợ nhất.
Mãi cho đến khi bước vào thang máy, cô mới phát hiện chính mình vẫn lôi kéo tay người ta. Trong nháy mắt, mặt cô nóng lên, đỏ bừng, nhanh chóng buông tay anh ra rồi thì thào tự nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Anh nhìn bộ dạng lúng túng kia của cô, nở nụ cười.
“Cô ngốc thật, có phải là chuyện gì to tát đâu.” Nói rồi, anh trở tay kéo tay cô bước vào thang máy.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã ở trong phòng bếp của Lê Tuấn Uy làm bánh bánh quế.
“Bột này trước phải rây cho mịn đã” Hữu Ninh nói
“Tại sao?” Lê Tuấn Uy hỏi.
“Bởi vì làm vậy bột sẽ mịn, khi nướng lên bánh sẽ nở đều, chín đều và đẹp mắt hơn”
“Thì ra là vậy.”
Bọn họ ở trong phòng bếp chơi đùa không biết trời trăng mây gió gì nữa, cũng gần như đã quên luôn thân phận của đối phương, chỉ đơn giản trở thành hai người bình thường đang ngồi chờ ăn bánh quế tự mình làm ra.
“Tôi ngửi được mùi thơm của bánh rồi.”
“Ừm, có vẻ như bánh sắp chín rồi, chúng ta đếm ngược thời gian đi. Mười, chín, tám… Ting! Đang đang đang đàng! Đã đến giờ.”
Lê Tuấn Uy đưa cho cô một cái bao tay. Mở lò nướng, quả thật trông thấy một khay bánh quế nướng màu vàng óng ánh xinh đẹp.
Hai người bọn họ ăn bánh quế, uống ca cao nóng, chợt thấy cảm giác này thật sự khiến người ta thoải mái.
Ăn xong, trong lòng cô đột nhiên hiện lên một chút khó hiểu nho nhỏ.
“Tôi phát hiện phòng bếp của anh rất hiện đại, thiết bị gì cũng đều có đủ, nhưng chắc anh rất ít sử dụng đúng không? Bởi vì mỗi đồ dùng làm bếp đều trông có vẻ còn rất mới.”
“Tại mẹ tôi thấy nhà mà không có phòng bếp thì không giống nhà ở, cho nên cứ bắt tôi mua đầy đủ các loại đồ dùng làm bếp. Có điều, tôi vào phòng bếp chỉ để nấu nước sôi mà thôi, rất ít khi động đến mấy thứ khác, trừ khi ngẫu nhiên mẹ tôi đến đây thăm tôi, thì bà mới dùng đến.”
“Mẹ anh là người miền Nam sao?”
“À không phải, bà là giáo sư đại học về hưu, nhưng vẫn vẫn có mấy trường đại học mời bà đến thỉnh giảng, nên tuần nào bà cũng rất bận rộn, cứ đi đi về về nhiều nơi. Thế nên trừ khi em gái tôi phải trực ca đêm, nếu không em ấy đều phải đến ăn cơm với ba tôi.”
“Vậy anh không cần ăn cơm với ba mình sao?”
“Tôi với ba tôi cũng không nói được mấy câu với nhau, cho nên trừ khi ngày nghỉ có lịch hẹn còn lại tôi cũng phải trở về.”
“Nghe qua mọi người trong nhà anh có vẻ rất thú vị.” Cô cười ha ha.
Anh chăm chú nhìn nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng cô, phát hiện nó lại bị vùi trong lúm đồng tiền.
Thẳng thắng mà nói, nhìn thấy cô cười mới thật sự rất thú vị.
“Còn nhà cô thì sao? Có những ai?” Anh uống một hớp lớn ca cao nóng, hỏi.
“Có ba mẹ và chị của tôi.” Cô nói thật cẩn thận, chỉ sợ mình lại nói lộ ra điều gì.
“Mọi người cùng ở chung một chỗ?”
“Ba mẹ tôi ở Đài Trung, còn tôi với chị thì thuê một gian nhà trọ ở tạm.”
“À.” Anh gật đầu.
Bởi vì sợ anh lại tiếp tục hỏi nữa, vừa nghe đến tiếng máy giặt báo đã giặt xong quần áo, cô gần như nhảy dựng lên từ trên sô pha.
“Quần áo của tôi đã giặt xong, tôi đi lấy đây.” Nói xong, cô lại đến phòng bếp cầm một cái túi to sạch sẽ, đem quần áo gấp tốt rồi cho vào túi, xong mới lại đi ra phòng khách.
“Anh Lê, cám ơn anh giúp đỡ, quần áo của tôi đã được giặt sạch. Về phần bộ quần áo tôi đang mặc này, chờ tôi giặt sạch lại trả lại cho anh được không?”
Nghe thấy cô phải đi, trong lòng anh lại có chút thất vọng nho nhỏ.
“Tôi đưa cô về.” Anh nói.
Nghe được anh đề nghị, cô mới nghĩ đến việc mình đã khóc chạy ra khỏi sở sự vụ, xe máy vẫn còn để trong tầng hầm. Bây giờ cô không có cách nào ngoài việc đi bộ trở về cả, đi taxi lại rất đắt, nhưng nếu đi xe buýt về thì sợ không kịp nấu bữa tối, Tá Ninh mà đói thì người chịu khổ chỉ có thể là cô thôi.
“Ngại quá, vậy phiền anh Lê rồi.”
“Không sao, đừng nói như vậy. Đúng rồi, không phải trong giờ làm việc thì đừng gọi tôi là anh Lê.”
“Vậy anh muốn tôi gọi là gì?”
“Cái gì cũng được.”
“A.” Chuyện này thật đúng là một vấn đề vừa khó vừa dễ.
Không lâu sau khi lên xe, anh đột nhiên hỏi: “Hình như cô rất thích nấu nướng?”
“Đúng là rất thích, với lại người trong nhà của tôi đều rất thích ăn đồ do tôi nấu. Tôi nghĩ có thể đây là sở trường duy nhất của tôi.”
“Cô không nên coi thường mình như thế, ngay cả tôi cũng thấy cô nấu ăn rất ngon. Hơn nữa nấu ăn cũng cần có thiên phú, tôi cảm thấy cô có điều đó.”
“Thật sao? Cám ơn!”
Oa! Thật khiến người khác vui vẻ mà, anh ta nghiêm túc như vậy nhưng lại tình nguyện khích lệ cô, thật sự làm cô rất cảm kích.
“Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc phát huy sở trường của mình sao?” Anh hỏi.
“Tôi là một người bình thường, lại không có chí hướng gì cả. Tôi chỉ hy vọng có một công việc để có thể tự nuôi sống bản thân, không cần trở thành gánh nặng cho người khác là được rồi, còn lại, tôi thật sự không nghĩ nhiều lắm.” Cô nói.
Tá Ninh đã từng nói với cô, người không có mục tiêu sống như cô, tương lai trừ việc tìm ra phiếu cơm dài hạn để dựa vào, thì thật không có khả năng nào khác.
Nhưng, mục tiêu sống gì đó nghe qua rất vĩ đại, chắc hẳn sẽ không thuộc về loại người bình thường như cô đâu. Với lại, cô sống an phận không tốt sao?
Dùng cái đầu đơn giản của mình mà suy nghĩ thì, đối với cô, bình yên sống qua ngày cũng chính là hạnh phúc. Cô không muốn tranh giành với người khác, mà cho dù muốn tranh cô cũng không tranh được, cô nghĩ.
Nói vậy không biết anh ta có coi thường cô không?
Cô lén quay đầu nhìn anh một cái, lại phát hiện anh đang im lặng mỉm cười.
Hôm nay tâm trạng anh ta đặc biệt tốt, trong lúc hai người nói chuyện anh ta mỉm cười rất nhiều lần. Anh ta đang cảm thấy vui vẻ sao?
Cô quay đầu lại, lẳng lặng nhìn phía trước.
Hôm nay cô cũng rất vui vẻ, bởi vì anh ta đã cố ý chạy đến giải thích với cô, tiếp theo cũng không có giận dữ hay gì hết, mà giống như đã trở thành một người bạn của cô, ăn cùng cô, uống cùng cô, còn cùng nói chuyện với cô nữa. Hơn nữa đụng đến việc gì thú vị anh ta cũng nở nụ cười.
“Đến nhà cô rồi.” Anh nói.
“ Lê.. Lê đại ca, cám ơn anh đã đưa tôi về nhà.” Cô nghe lời, sau thời gian làm việc không gọi anh là anh Lê.
Trông anh có vẻ rất vừa lòng với xưng hô này của cô.
“Về cẩn thận nhé.”
“Vâng, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Đóng cửa xe, anh gật đầu nói chào tạm biệt với cô xong mới quay đầu xe rời khỏi khu nhà, lại đột nhiên nghe đến tiếng cô gọi lại.
Anh quay đầu mở cửa kính xe, nghe Hữu Ninh nói: “Sáng mai tôi mời anh ăn bánh Doughnut.”
Không hiểu sao cô lại đưa ra đề nghị như thế, nhưng anh lại động lòng.
Anh mỉm cười nhận lời: “Được.”
Cô ngơ ngác nhìn anh mỉm cười, nhìn sườn mặt anh cùng chiếc xe dần dần đi xa kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn. Nếu cả ngày anh ta cứ mỉm cười như vậy đối với cô thì chỉ sợ lòng của cô sẽ rất nhanh bị đánh mất.
Biên tập: Tiểu Sên
Hữu Ninh chạy ra khỏi sở sự vụ, cuối cùng nước mắt cũng không thể kìm nén lại được nữa.
Có lẽ, dù cho cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa đều không thể khiến Lê Tuấn Uy hài lòng.
Nếu không phải anh ta có thành kiến với cô thì cũng là xem cô không vừa mắt, bằng không sao có thể không thèm phân rõ trắng đen đã mắng cô như vậy?
Tá Ninh nói đúng, có lẽ cá tính của cô thật sự không hợp với công việc này.
Vậy rốt cuộc cô thích hợp với công việc gì đây?
Chẳng lẽ vận mệnh của cô đã được định trước là không có việc làm?
Ai!
Lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt, nhưng mới vừa lau khô thì lệ lại rơi.
Cô đành phải ngửa đầu, cố gắng khiến nước mắt mình chảy ngược lại.
Sau đó cô phát hiện bầu trời dần mờ ảo như có một tấm màn được tạo thành từ những hạt nhỏ như tro bụi, che mờ. Thì ra là mưa bụi! Từng hạt từng hạt chạm vào mặt cô, nhìn đi, ngay cả ông trời cũng đồng tình với những việc mà cô đã gặp phải.
Người qua đường vội vàng né tránh cơn mưa nhỏ đột nhiên ập tới, nhưng cô lại không muốn trốn.
Cô muốn dầm mưa sảng khoái một trận, để rửa trôi tất cả những thất bại và uất ức của mình, tốt nhất là để cho cô biến mất, vì cô không muốn lúc về nhà lại phải giải thích chuyện mình bị đuổi việc cho Tá Ninh nghe.
Nếu không thì bệnh nặng một trận cũng tốt, tốt nhất bệnh đến mất trí nhớ luôn. Trời ạ! Sao cuộc sống của cô luôn gặp phải những chuyện như vậy chứ?
“Đừng nói là cô muốn ở đây dầm mưa cho đến khi mưa tạnh nhé?” Có một người đứng phía sau cầm ô che cho cô.
Cô quay đầu, là Lê Tuấn Uy.
“Là do tôi không điều tra rõ mọi chuyện. Thật xin lỗi.” Anh chân thành giải thích.
“… Anh?” Không ngờ anh ta sẽ giải thích với mình, trong chốc lát cô không biết nên phản ứng thế nào.
“Đúng vậy, là lỗi của tôi, đừng vì sai lầm của tôi mà hành hạ chính mình. Cô vẫn còn cảm lạnh đấy, đến chỗ tôi đổi bộ quần áo ướt sũng này đi.” Nói xong, anh mạnh mẽ kiên định kéo tay cô lên xe của mình.
Cô lại một lần nữa làm ướt xe của anh.
Anh xoay người lấy khăn mặt đưa cho cô, sau đó chu đáo mở máy sưởi.
Động tác giống y như đúc với lần trước!
Không đến năm phút, bọn họ đã đến chỗ Lê Tuấn Uy ở, vào thang máy, lên tầng trên. Hữu Ninh luôn theo sau anh, cho đến lúc này mới bỗng nhiên nghĩ bọn họ cô nam quả nữ nếu cùng đến nhà anh thì có vẻ không được thích hợp cho lắm.
“Ờ.. Tôi thấy mình vẫn nên về nhà thì tốt hơn, chỗ anh chắc hẳn không có quần áo để tôi mặc.” Cô nói.
“Em gái tôi hay đến chỗ tôi ở tạm, hơn nữa vóc dáng hai người không khác nhau mấy, nên cô có thể mặc quần áo của nó.” Vẻ mặt anh nghiêm túc trả lời.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc như thế khiến cô không có cách nào tưởng tượng được anh sẽ làm gì mình. Cô đột nhiên nhớ đến những gì chị Meo Meo đã nói, bởi vì chuyện tình cảm lúc trước mà giờ đây anh đối với phụ nữ luôn tôn trọng nhưng xa cách, vả lại, sao anh có thể thích cô được chứ?
Đúng là do cô tưởng tượng nhiều rồi!
Đinh, cửa thang máy mở ra.
Bọn họ ra khỏi thang máy, anh tự giác mở cửa, bậc đèn, sau đó đến phòng tắm xả nước giúp cô, lại đi đến phòng của em gái tìm khăn tắm và quần áo, xong mới trở lại phòng khách đưa cho cô.
Bên cạnh gương trong phòng tắm có máy sấy.” Anh nói.
“Vâng.” Cô cầm khăn đi vào phòng tắm.
Oa! Nội thất trong này thật xa hoa, hoàn toàn không thua kém khách sạn năm sao. Có điều, bởi vì tâm tình cô đang rất căng thẳng nên cũng không dám thoải mái hưởng thụ. Cô vội vàng tắm rửa, thay bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, sấy tóc, rồi lập tức đi ra ngoài.
Lúc cô ra phòng khách lại không thấy ai cả, đành phải lớn tiếng hỏi: “Thật xin lỗi, anh Lê, xin hỏi anh có túi nhựa không?”
“Túi nhựa? Cô muốn dùng làm gì?” Anh bưng một ly ca cao nóng đi ra.
“Tôi muốn đựng quần áo ướt mang về giặt.” Cô trả lời.
“Đưa quần áo ướt cho tôi, còn ly ca cao nóng này cô uống đi, để người ấm áp lên một chút.”
“Không cần dâu.”
“Hửm?” Anh nhướng mày, vẻ mặt không hờn giận.
Cô bị anh dọa tới mức lập tức đem quần áo ướt trong tay trái giao ra, còn tay phải thì nhanh chóng nhận lấy ly ca cao nóng kia, lúc này anh mới vừa lòng cười với cô.
Cô kinh ngạc phát hiện, đây là lần đầu tiên anh cười với cô.
Trời ạ! Anh cười khiến lòng cô rối tung cả lên.
Anh cầm quần áo ướt của cô đem đến chỗ máy giặt, khoảng một tiếng sau là cô có thể có quần áo sạch sẽ để mặc.
Anh đi đến phòng khách, thấy cô hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như đang tìm cái gì đó.
“Cô cần cái gì?” Anh hỏi.
Có có chút ngại ngùng trả lời: “Tôi muốn tìm nước uống.”
Anh hiểu ra: “Có phải rất ngọt hay không?”
“Vâng, có một chút.” Thật ra là siêu ngọt.
Anh nhận lại ly ca cao trên tay cô, dùng nước nóng đã đun lúc trước pha loãng.
“Ngại quá, tôi pha theo khẩu vị vủa mình, người nhà chúng tôi đều thích ngọt.”
Giờ phút này anh không có sự nghiêm túc như ngày thường, mà ngược lại lại có vài phần hiền lành thoải mái, cho nên lúc này cô mới có can đảm nói chuyện vài câu với anh.
“Anh có em gái sao?”
“Có, cô cũng đã gặp rồi.”
“Tôi? Có sao?”
“Hôm chúng ta đi khám bệnh, cô bác sĩ họ Lê kia chính là em gái của tôi.”
“A, nhưng lúc đó nhìn hai người đâu giống như quen biết nhau?”
“Đó là do gia đình giáo dục. Ba tôi là huấn luyện viên trong quân đội, từ nhỏ đã bị ông dạy phải phân rõ ràng việc công và việc tư.”
Ồ, con huấn luyện viên nha, khó trách anh ta lại nghiêm túc như vậy.
Đột nhiên, cô nghe được “tách” một tiếng, giống như là tiếng ngắt điện khi cơm chín của nồi cơm điện vang lên.
“Anh nấu gì trong nồi cơm điện sao?” Cô hỏi.
“Bánh bao lúc trước cô mua vẫn chưa ăn hết, tôi đã đem đi hấp rồi, đợi lát nữa thì cùng ăn luôn.”
“Anh đói sao?”
“Ừ, có đói một chút.”
“Nhưng uống ca cao nóng rồi ăn bánh bao thì có vẻ hơi kỳ quái.”
“A, vậy ăn cái gì mới hợp?”
“Bánh quế.”
“Nhưng tôi không có loại bánh này.”
“Tôi làm cho anh ăn được không?”
“Cô biết làm sao?”
“Đúng vậy, tôi rất lợi hại đấy. Đi, chúng ta đi mua bột về làm bánh.” Cô không nói hai lời, lôi kéo anh bước đi, giống như bọn họ đã quen biết nhau lâu lắm rồi, thậm chí cũng quên luôn việc anh là ông chủ mà cô sợ nhất.
Mãi cho đến khi bước vào thang máy, cô mới phát hiện chính mình vẫn lôi kéo tay người ta. Trong nháy mắt, mặt cô nóng lên, đỏ bừng, nhanh chóng buông tay anh ra rồi thì thào tự nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Anh nhìn bộ dạng lúng túng kia của cô, nở nụ cười.
“Cô ngốc thật, có phải là chuyện gì to tát đâu.” Nói rồi, anh trở tay kéo tay cô bước vào thang máy.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã ở trong phòng bếp của Lê Tuấn Uy làm bánh bánh quế.
“Bột này trước phải rây cho mịn đã” Hữu Ninh nói
“Tại sao?” Lê Tuấn Uy hỏi.
“Bởi vì làm vậy bột sẽ mịn, khi nướng lên bánh sẽ nở đều, chín đều và đẹp mắt hơn”
“Thì ra là vậy.”
Bọn họ ở trong phòng bếp chơi đùa không biết trời trăng mây gió gì nữa, cũng gần như đã quên luôn thân phận của đối phương, chỉ đơn giản trở thành hai người bình thường đang ngồi chờ ăn bánh quế tự mình làm ra.
“Tôi ngửi được mùi thơm của bánh rồi.”
“Ừm, có vẻ như bánh sắp chín rồi, chúng ta đếm ngược thời gian đi. Mười, chín, tám… Ting! Đang đang đang đàng! Đã đến giờ.”
Lê Tuấn Uy đưa cho cô một cái bao tay. Mở lò nướng, quả thật trông thấy một khay bánh quế nướng màu vàng óng ánh xinh đẹp.
Hai người bọn họ ăn bánh quế, uống ca cao nóng, chợt thấy cảm giác này thật sự khiến người ta thoải mái.
Ăn xong, trong lòng cô đột nhiên hiện lên một chút khó hiểu nho nhỏ.
“Tôi phát hiện phòng bếp của anh rất hiện đại, thiết bị gì cũng đều có đủ, nhưng chắc anh rất ít sử dụng đúng không? Bởi vì mỗi đồ dùng làm bếp đều trông có vẻ còn rất mới.”
“Tại mẹ tôi thấy nhà mà không có phòng bếp thì không giống nhà ở, cho nên cứ bắt tôi mua đầy đủ các loại đồ dùng làm bếp. Có điều, tôi vào phòng bếp chỉ để nấu nước sôi mà thôi, rất ít khi động đến mấy thứ khác, trừ khi ngẫu nhiên mẹ tôi đến đây thăm tôi, thì bà mới dùng đến.”
“Mẹ anh là người miền Nam sao?”
“À không phải, bà là giáo sư đại học về hưu, nhưng vẫn vẫn có mấy trường đại học mời bà đến thỉnh giảng, nên tuần nào bà cũng rất bận rộn, cứ đi đi về về nhiều nơi. Thế nên trừ khi em gái tôi phải trực ca đêm, nếu không em ấy đều phải đến ăn cơm với ba tôi.”
“Vậy anh không cần ăn cơm với ba mình sao?”
“Tôi với ba tôi cũng không nói được mấy câu với nhau, cho nên trừ khi ngày nghỉ có lịch hẹn còn lại tôi cũng phải trở về.”
“Nghe qua mọi người trong nhà anh có vẻ rất thú vị.” Cô cười ha ha.
Anh chăm chú nhìn nốt ruồi nhỏ ở khóe miệng cô, phát hiện nó lại bị vùi trong lúm đồng tiền.
Thẳng thắng mà nói, nhìn thấy cô cười mới thật sự rất thú vị.
“Còn nhà cô thì sao? Có những ai?” Anh uống một hớp lớn ca cao nóng, hỏi.
“Có ba mẹ và chị của tôi.” Cô nói thật cẩn thận, chỉ sợ mình lại nói lộ ra điều gì.
“Mọi người cùng ở chung một chỗ?”
“Ba mẹ tôi ở Đài Trung, còn tôi với chị thì thuê một gian nhà trọ ở tạm.”
“À.” Anh gật đầu.
Bởi vì sợ anh lại tiếp tục hỏi nữa, vừa nghe đến tiếng máy giặt báo đã giặt xong quần áo, cô gần như nhảy dựng lên từ trên sô pha.
“Quần áo của tôi đã giặt xong, tôi đi lấy đây.” Nói xong, cô lại đến phòng bếp cầm một cái túi to sạch sẽ, đem quần áo gấp tốt rồi cho vào túi, xong mới lại đi ra phòng khách.
“Anh Lê, cám ơn anh giúp đỡ, quần áo của tôi đã được giặt sạch. Về phần bộ quần áo tôi đang mặc này, chờ tôi giặt sạch lại trả lại cho anh được không?”
Nghe thấy cô phải đi, trong lòng anh lại có chút thất vọng nho nhỏ.
“Tôi đưa cô về.” Anh nói.
Nghe được anh đề nghị, cô mới nghĩ đến việc mình đã khóc chạy ra khỏi sở sự vụ, xe máy vẫn còn để trong tầng hầm. Bây giờ cô không có cách nào ngoài việc đi bộ trở về cả, đi taxi lại rất đắt, nhưng nếu đi xe buýt về thì sợ không kịp nấu bữa tối, Tá Ninh mà đói thì người chịu khổ chỉ có thể là cô thôi.
“Ngại quá, vậy phiền anh Lê rồi.”
“Không sao, đừng nói như vậy. Đúng rồi, không phải trong giờ làm việc thì đừng gọi tôi là anh Lê.”
“Vậy anh muốn tôi gọi là gì?”
“Cái gì cũng được.”
“A.” Chuyện này thật đúng là một vấn đề vừa khó vừa dễ.
Không lâu sau khi lên xe, anh đột nhiên hỏi: “Hình như cô rất thích nấu nướng?”
“Đúng là rất thích, với lại người trong nhà của tôi đều rất thích ăn đồ do tôi nấu. Tôi nghĩ có thể đây là sở trường duy nhất của tôi.”
“Cô không nên coi thường mình như thế, ngay cả tôi cũng thấy cô nấu ăn rất ngon. Hơn nữa nấu ăn cũng cần có thiên phú, tôi cảm thấy cô có điều đó.”
“Thật sao? Cám ơn!”
Oa! Thật khiến người khác vui vẻ mà, anh ta nghiêm túc như vậy nhưng lại tình nguyện khích lệ cô, thật sự làm cô rất cảm kích.
“Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc phát huy sở trường của mình sao?” Anh hỏi.
“Tôi là một người bình thường, lại không có chí hướng gì cả. Tôi chỉ hy vọng có một công việc để có thể tự nuôi sống bản thân, không cần trở thành gánh nặng cho người khác là được rồi, còn lại, tôi thật sự không nghĩ nhiều lắm.” Cô nói.
Tá Ninh đã từng nói với cô, người không có mục tiêu sống như cô, tương lai trừ việc tìm ra phiếu cơm dài hạn để dựa vào, thì thật không có khả năng nào khác.
Nhưng, mục tiêu sống gì đó nghe qua rất vĩ đại, chắc hẳn sẽ không thuộc về loại người bình thường như cô đâu. Với lại, cô sống an phận không tốt sao?
Dùng cái đầu đơn giản của mình mà suy nghĩ thì, đối với cô, bình yên sống qua ngày cũng chính là hạnh phúc. Cô không muốn tranh giành với người khác, mà cho dù muốn tranh cô cũng không tranh được, cô nghĩ.
Nói vậy không biết anh ta có coi thường cô không?
Cô lén quay đầu nhìn anh một cái, lại phát hiện anh đang im lặng mỉm cười.
Hôm nay tâm trạng anh ta đặc biệt tốt, trong lúc hai người nói chuyện anh ta mỉm cười rất nhiều lần. Anh ta đang cảm thấy vui vẻ sao?
Cô quay đầu lại, lẳng lặng nhìn phía trước.
Hôm nay cô cũng rất vui vẻ, bởi vì anh ta đã cố ý chạy đến giải thích với cô, tiếp theo cũng không có giận dữ hay gì hết, mà giống như đã trở thành một người bạn của cô, ăn cùng cô, uống cùng cô, còn cùng nói chuyện với cô nữa. Hơn nữa đụng đến việc gì thú vị anh ta cũng nở nụ cười.
“Đến nhà cô rồi.” Anh nói.
“ Lê.. Lê đại ca, cám ơn anh đã đưa tôi về nhà.” Cô nghe lời, sau thời gian làm việc không gọi anh là anh Lê.
Trông anh có vẻ rất vừa lòng với xưng hô này của cô.
“Về cẩn thận nhé.”
“Vâng, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Đóng cửa xe, anh gật đầu nói chào tạm biệt với cô xong mới quay đầu xe rời khỏi khu nhà, lại đột nhiên nghe đến tiếng cô gọi lại.
Anh quay đầu mở cửa kính xe, nghe Hữu Ninh nói: “Sáng mai tôi mời anh ăn bánh Doughnut.”
Không hiểu sao cô lại đưa ra đề nghị như thế, nhưng anh lại động lòng.
Anh mỉm cười nhận lời: “Được.”
Cô ngơ ngác nhìn anh mỉm cười, nhìn sườn mặt anh cùng chiếc xe dần dần đi xa kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn. Nếu cả ngày anh ta cứ mỉm cười như vậy đối với cô thì chỉ sợ lòng của cô sẽ rất nhanh bị đánh mất.
Tác giả :
Tâm Ất