Tinh Ngự
Chương 317: Cáo giới cổ quái
Để ý thấy lãnh ý toát ra từ Mộc Vũ Sương, Tần Chính đột nhiên trào lên một cảm giác đố kị cường liệt. Nếu như cứ để cho Mộc Vũ Sương và Lăng Phong tiếp tục tiến triển thế mới là thủ đoạn của một sư huynh tốt. Nhưng khi nhìn thấy tiên thiên Mộc Vũ Sương để lộ tình ý với Lăng Phong, sự đố kị trong lòng khiến hắn không muốn chuyện này phát sinh.Tần Chính cố nặn ra một nụ cười:- Sư muội có thể không biết, trước khi ra đây đại sư huynh có đặc biệt cáo giới ta không được để sư muội có liên quan gì đến nam tử thế tục. Nếu như sư muội cứ cố tình đi, có thể tưởng tượng ra hậu quả để đại sư huynh biết được!- Huynh uy hiếp ta?Mộc Vũ Sương mặt phủ một làn sương mờ, mắt sắc như kiếm.- Không dám.Tần Chính vội vàng cười làm hòa:- Chỉ là muội cũng không hi vọng Lăng tiên sinh vì vậy mà bị tổn thương chứ?Vốn đã toan cất bước, sau khi nghe xong câu này của Tần Chính, Mộc Vũ Sương liền dừng ngay lại, mặt lộ ra vẻ khổ sở áy náy, cuối cùng thở dài một tiếng.Thấy những lời khuyên can của mình cuối cùng cũng có kết quả, Tần Chính thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xấu hổ sản sinh khi bị Mộc Vũ Sương quát nạt bây giờ mới bạo trướng. Một tia ác niệm nổi lên: ngươi nghĩ như vậy là không sao ư? Sẽ có ngày ta cho ngươi nhìn thấy nam tử trong lòng của ngươi vì ngươi mà chết. Để xem lúc đó ngươi còn bộ dạng cao cao tại thượng nữa hay không!...Yên tĩnh, mềm mại như đang được bọc trong chăn bông, trong lúc trầm túy dường như được quay lại bụng mẹ, không có thương tổn, không có uy hiếp, không có kiếm quang hay lừa gạt.Thật lâu sau, bên tai dường như vang lên những tiếng gọi bi ai, những cái bóng trước mắt ngày một rõ ràng. Bi đỗng dục tuyệt diện in sâu vào trong lòng hắn, trong nháy mắt như có một đường kinh điện xẹt qua, Lăng Phong đột nhiên ý thức được hoàn cảnh cũng như trách nhiệm mà mình phải gánh vác.Hai mắt mở trừng!- Giáo quan tỉnh rồi!Một giọng nói vừa có chút quen thuộc vừa chút xa lạ vang lên bên tai hắn. Lăng Phong dần dần tỉnh lại từ trong tràng cảnh thị tuyến. Nhìn khuôn mặt kinh hỉ đó, hắn nhất thời chưa hồi lại thần. Nhu hợp ngũ quan, mái tóc dài màu nâu khẽ bàn khởi phối hợp với y quần trắng tuyết thật chẳng khác gì công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, chỉ có điều công chúa này mặt mũi có vẻ tiều tụy.Không đợi Lăng Phong hồi tỉnh triệt để, một khối hồng ảnh đã chạy ào đến:- Đại mộc đầu, ngươi tỉnh rồi à?Nói đoạn, nàng lại quay sang nhìn người nữ tử bên cạnh, hồ nghi nói:- Hoàng Phủ tỷ tỷ, đại mộc đầu sao ngây ra vậy? Không phải đụng hư đầu óc rồi chứ? Mau gọi Bối Nạp Thông!- Không cóLăng Phong khổ tiếu nói, thân ảnh phong phong hỏa hỏa này nhất định là của Kiều Kiều rồi, chỉ có điều nữ tử đứng bên cạnh nàng là ai? Hoàng Phủ tỷ không lẽ là?Bị nhãn thần cổ quái của Lăng Phong quan sát, Hoàng Phủ Vân có vẻ ngượng ngùng, động đậy cơ thể, nói với vẻ oán trách:- Sư thúc.Chỉ cần một câu chào hỏi ấy thôi, không cần phải giải thích nhiều Lăng Phong cũng hiểu. Hắn không ngờ Hoàng Phủ Vân chuyển sang mặc nữ trang lại như thế này, không khỏi cười nói:- Sao lại đổi mặc nữ trang thế này?Hoàng Phủ Vân đỏ bừng mặt, có vẻ câu hỏi của Lăng Phong đã khiến nàng nghĩ tới chuyện gì xấu hổ lắm.Lúc này, Kiều Kiều thần bí nói:- Đại mộc đầu, bất ngờ đúng không? Thân phận của Hoàng Phủ tỷ là ta phát hiện đầu tiên đấy.Thấy Lăng Phong không có vẻ kinh ngạc, còn Hoàng Phủ Vân thì mặt đỏ tưng bừng, nàng không khỏi hoài nghi nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Không phải ngươi sớm đã biết rồi chứ?- Khụ khụ!Trong đầu Lăng Phong lại hiện lên cảnh tưởng khiến người ta huyết mạch bí trướng của một tháng trước, vội vàng quay đầu che giấu:- Sao có thể? Ta vừa mới tỉnh lại, sao đã có thể sớm biết được.Một người rất có tinh thần trinh thám như Kiều Kiều sao có thể buông lỏng được, đôi mắt to tròn của nàng không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa hai khuôn mặt của Hoàng Phủ Vân và Lăng Phong. Thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng "ồ hừ ha" kì quái. Không biết bị nàng phát hiện điều gì, Lăng Phong không khỏi giật mình.Hoàng Phủ Vân bị Kiều Kiều nhìn có vẻ không được tự nhiên, đang không biết làm gì thì cứu tinh cuối cùng cũng đến. Lô Sâm oang oang:- Công chúa điện hạ, lão lục tỉnh rồi?Thấy giọng nói truyền đến có vẻ mệt mỏi, Lăng Phong mắt hơi hồng hồng, ngồi dậy, bất chấp toàn thân vẫn còn đang đau ê ẩm. Liền ngay sau đó đám sư huynh đệ Lô Sâm đều tiến vào, căn phòng nhất thời trở nên đông đúc.- Ra ngoài bớt đi, đừng có tụ hết ở đây cản trở lão lục nghỉ ngơi.Lô Sâm thấy vậy nhìu mày nói, nhưng bọn Hắc Đình Tư thì chẳng thèm quan tâm vẫn cố thò đầu vào trong. Thấy Lăng Phong không sao, bọn họ mới yên tâm lui ra.Lăng Phong lắc đầu cười, biết Lô Sâm quan tâm mình nên không ngăn cản.Lô Sâm tiển lên phía trước, trách móc:- Lão lục, đệ nằm xuống, đừng ngồi dậy, sư huynh đệ chúng ta với nhau cần gì khách sáo.Lăng Phong cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên người Lô Sâm, vị sư huynh này mặc dù vẫn có vẻ thân thiết như xưa nhưng đã có thêm vài phần dũng khí và uy khí khiến người ta tự nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.Đan Luân Nhĩ, Tang Phi, Cảnh Vân, Khải Ân tất cả đều tụ lại, không cần phải hỏi han nhiều, sư huynh đệ tương hội, tình cảm còn hơn hẳn ngàn ngôn vạn ngữ!- Sư huynh, đệ hôn mê bao lâu rồi?Lăng Phong liếc qua một lượt bọn Lô Sâm, nhận ra mùi huyết tinh nồng đậm tỏa ra từ người họ nên đoán trong khoảng thời gian mình hôn mê đã xảy ra không ít việc.- Sáu ngày.Lô Sâm mặt đầy râu ria, cười miệng, nhìn Hoàng Phủ Vân cười nói:- Lần này cũng là nhờ có công chúa tận tình chăm sóc nếu không lão lục còn phải nằm thêm vài ngày nữa.Dừng lại đôi chút hắn lại thở dài nói tiếp:- Đệ không được phụ lòng người ta đâu đấy…Lô Sâm nhớ lại cảnh lúc Lăng Phong mới được khiêng về. Lúc đó vết thương trên ngực mặc dù đã ngừng chảy máu. Họ cũng biết một chút về cương khí ảo diệu mà Lăng Phong đang tu luyện nên cũng bớt lo lắng. Nhưng Lăng Phong toàn thân đầy máu cần phải lau rửa. Ngoài ra vì mất quá nhiều tinh huyết nên khả năng tự hồi phục cơ năng của Lăng Phong rất yếu. Cửu tinh cường giả dù nửa tháng không ăn gì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ mỗi ngày đều phải ăn đồ bổ mới tốt mà Lăng Phong lại hôn mê rồi căn bản không thể tự mình giải quyết được.Nghĩ đi nghĩ lại, người thích hợp với nhiệm vụ này nhất chỉ có Kiều Kiều. Kiểu Kiểu đại tiểu thư sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần "xả thân", nhưng cứ nhìn bộ dạng vặn vẹo không được tự nhiên của cô, mọi người lại phải vội vàng xúm vào khuyên đừng để một người chưa bao giờ chăm sóc người khác như Kiều Kiều làm những công việc cần sự cẩn thận này. Đối với Lăng Phong mà nói tuyệt đối không phải chuyện may mắn.Đang trong lúc khó xử thì Hoàng Phủ Vân đột nhiên thay một bộ nữ trang và xuất hiện trước mặt mọi người. Lần đầu tiên nhìn thấy chân dung thực sự của Hoàng Phủ Vân đám đông đã ngạc nhiên đến nỗi không nói nổi câu gì nhưng cảm giác ngỡ ngàng này rất nhanh đã bị những suy nghĩ lo lắng cho Lăng Phong thay thế. Mấy ngày nay khi Lăng Phong vẫn còn hôn mê, đều là Hoàng Phủ Vân dùng miệng bón thức ăn bổ dưỡng cho hắn. Chính vì vậy Lô Sâm mới nói "đừng phụ người ta".Những chuyện này Lăng Phong đương nhiên không hề hay biết.Nghe thấy ý tứ trong ngữ khí của Lô Sâm, Hoàng Phủ Vân vội vàng giơ bát thuốc trong tay:- Sư thúc, bát thuốc này là do đích thân Bối Nạp Thông đan sư sắc cho người, để ta đút cho người.Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt của những kẻ đang mừng vì Lăng Phong đã tỉnh lại lập tức lộ ra vẻ mờ ám. Hoàng Phủ Vân cũng lập tức ý thức được. Mấy ngày vừa rồi nàng đều dùng phương thức thân mật nhất để bón đồ ăn cho Lăng Phong nên căn bản không chuẩn bị thìa. Lúc này mặt nàng đã trở nên đỏ bừng, gần như sắp nhỏ nước.Lăng Phong không chú ý tới điểm này, nhìn bọn Lô Sâm thoáng trầm ngâm, hỏi:- Sư huynh, Mộc tiểu thư thế nào rồi?Sắc mặt Hoàng Phủ Vân thoáng trở nên trắng bệch, hai tay run run làm một chút thuốc trong bát sánh ra ngoài.Lô Sâm nhíu chặt mày, lo lắng nhìn Hoàng Phủ Vân, ngữ khí mang vài phần giận dữ:- Vị Mộc tiểu thư đó không hề bị thương! Lão lục, ta hỏi đệ, lần bị thương này có liên quan gì đến Áo La Thương Hội không?Lăng Phong không hiểu Lô Sâm giận dữ vì điều gì, gật đầu nói:- Không sai, có lẽ là tai vạ do lần trước đã để cho Hàn Trữ chạy thoát. Kẻ ra tay đêm đó là Hàn Nghênh Phong, người trước đây đã từng hoành hành trong Thương Khung Yếu Tắc, người này cũng là tay chân của Áo La Thương Hội.- Là Thánh Vực cường giả?Trong mắt Lô Sâm, người có thể đánh trọng thương Lăng Phong chỉ có Thánh Vực cường giả.- Không sai.- Ồ.Căn phòng vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc. Bọn họ phát hiện ra thi thể của Hàn Nghênh Phong ở hiện trường, trong lòng sớm đã đoán ra nhưng lúc nghe chứng thực từ chính miệng Lăng Phong thì vẫn không khỏi cảm thấy rung động. Lăng Phong mặc dù trọng thương những cũng đã làm một Thánh Vực cường giả phải mất mạng, hoàn toàn phá vỡ thường thức dưới Thánh Vực tất cả đều là con kiến! Chuyện này mà truyền ra ngoài e rằng sẽ khiến vô số người phát điên mất.- Sư thúc, nếu như người đã tỉnh rồi thì mau uống hết bát thuốc này đi.Trong không khí ngạc nhiên đó, Hoàng Phủ Vân đột nhiên đứng dậy, nói:- Ta hơi mệt, đi nghỉ trước.Thấy nàng mệt mỏi bước ra khỏi phòng, Lăng Phong ngạc nhiên giơ tay định nói gì nhưng trong lòng cứ nghẹn lại. Lại thấy bọn Lô Sâm trừng mắt nhìn mình, một chuyện từ xưa đến nay chưa từng có, Lăng Phong ngạc nhiên nói:- Nhị sư huynh, mọi người sao vậy?- Đại caKhải Ân do dự cất lời rồi lại không nói gì nữa.- Đại mộc đầu, vị Mộc tiểu thư đó trong mấy ngày ngươi hôn mê chưa tới thăm ngươi lần nào.Kiều Kiều giận dữ nhảy lên chồm chồm như con mèo bị dẫm phải đuôi. nàng vẫn còn tâm tính của một cô gái nhỏ đơn thuần, nói một cách nghiêm túc, tình cảm nàng dành cho Lăng Phong vẫn chưa phải là yêu. Hai người giống như huynh muội, bằng hữu, bạn bề thân thiết nhiều hơn. Chỉ là mỗi lần bị Kiều Sâm Đặc mang ra trêu chọc, Kiều Kiều lại thấy trong lòng trào lên một cảm giác kì quái. Cảm giác này có phải là tình yêu hay khoog thì nàng vẫn chưa xác định được.Nhưng dù có ngây thơ hồn nhiên thì nàng vẫn nhận ra Hoàng Phủ Vân đang đau lòng. Đối với nàng mà nói Hoàng Phủ Vân là đồng đội, thân thiết hơn Mộc Vũ Sương rất nhiều. Thấy Lăng Phong vừa tỉnh dậy đã hỏi ngay Mộc Vũ Sương mà quên mất Hoàng Phủ Vân – người chăm sóc hăn bấy lâu nay mà nàng không khỏi tức giận.Lô Sâm chỉ chỉ Lăng Phong rồi lại ngó ngó ra cửa, cuối cùng mới thở dài.
Tác giả :
Thất Nguyệt Hỏa