Tinh Ngự
Chương 238: Băng gia kinh biến (1)!
Thanh âm vừa phát ra, oanh oanh liệt liệt vang vọng tứ phương bát cực, từ xa một đạo quang mang xanh lam nồng đậm tiến tới như ánh chớp.- Đại ca!- Giáo quan!- Sư đệ!Một đạo cầu vồng kinh thiên phi tới, mang theo uy lực vô tận, lướt qua nơi nào, thiên địa nơi đó nổ vang, mặt đất run rẩy, dù cho chỉ là một tia dư uy rơi xuống, cũng khiến cho những phòng ốc kiên cố không gì sánh được phải sụp đổ, mặt đất nứt gãy!Nhân kiếm hợp nhất!Lăng Phong nặng nề đánh về phía ngưu đầu linh thể. Cả người như một mũi tên sắc bén đâm xuyên qua bụng nó. Trong lúc nóng lòng cứu Mạch Kha, lực lượng toàn thân hắn đã vượt qua cực hạn điên cuồng bạo phát, kiếm mang sắc bén như xé rách không gian bắn sang hai bên.- Uồm! Uồm!Ngưu đầu linh thể không ngừng rống lên, nhưng lần này trong tiếng hống của nó lại tràn ngập kinh khủng cùng bất an. Kiếm mang bắn tới, xuyên qua lồng ngực nó tạo thành một cái động toang hoác, năng lượng nhất thời điên cuồng trào ra. Bị Mạch Kha cùng với Huyết Sát Vệ liên tiếp oanh tạc hai lần, một thân năng lượng của nó mười phần đã mất đi năm sáu, sao còn có thể ngăn cản được một kích toàn lực của Lăng Phong?Quang mang xanh lam lóe lên, tựa như nước sôi hắt vào tuyết, ngưu đầu linh thể đã tàn tạ không chịu nổi ngẩng đầy sợ hãi rống lên, không cam lòng hóa thành từng đạo quang mang tiêu tán giữa không trung.Lăng Phong huýt dài một tiếng, một tay cầm kiếm giơ lên trời, Tinh Thiết kiếm tản mát ra hào quang vạn trượng, khiến cho hắn tựa như một vị thần hạ phàm, trên trời dưới đất duy nhất chỉ có một người!Thân thể hắn hóa thành lưu quang, ôm lấy Mạch Kha chậm rãi đáp xuống đất.- Phong Nhi?Đôi môi Mạch Kha run run, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ không chút che giấu. Mái tóc đầy sợi bạc của hắn toán loạn, ảm đạm không gì sánh được, bên trong hốc mắt thật sâu hiện lên nét uể oải, so với lần đầu Lăng Phong gặp hắn tựa như hai người khác nhau. Truyện được copy tại Truyện FULLThấy bộ dáng của hắn như vậy, Lăng Phong đột nhiên chấn động, trong lòng hiện lên sự chua xót vô tận, vị sư tôn có phong thái tuấn lãng đã bao giờ tiều tụy như thế này đâu? Hết thảy những điều này đều là vì bản thân mình!Trên đường chạy về không gặp được nhóm người Khải Ân. Lăng Phong cũng đoán trước hậu quả có thể xuất hiện, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Mạch Kha cũng đến Mạt Vân Túc, lại càng không nghĩ tới chỉ vì "cái chết" của mình lại tạo thành đả kích nghiêm trọng cho hắn như vậy!Bây giờ cảm nhận được tình cảm sâu đậm của sư tôn, Lăng Phong không thể kiềm được, hai đầu gối nặng nề nện lên mặt đất:- Sư tôn! Đồ nhi bất hiếu!- Trở về là tốt, trở về là tốt rồi!Mạch Kha cười vui mừng, muốn đưa tay lên xoa đầu Lăng Phong, nhưng bỗng nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi kéo tới, cánh tay nâng lên tới nửa chừng không chịu được mềm nhũn rơi trên mặt đất.- Sư tôn!Lăng Phong kinh hãi, một tay ôm lấy Mạch Kha, hét lớn:- Bối Nạp Thông!…Trong phòng ở tại nơi dừng chân của Đông Phương thương đội, thấy Mạch Kha đang nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, Lăng Phong kinh hỉ hô lên, hẳn nửa quỳ ngồi bên giường Mạch Kha:- Sư tôn, người có cảm thấy khó chịu ở đâu không?Mạch Kha yên lặng nhìn Lăng Phong, nhìn đến mức khiến Lăng Phong hốt hoảng: lẽ nào vừa rồi chiến đấu kịch liệt một hồi đã lưu lại di chứng trên người sư tôn? Nghĩ tới đây, lòng hắn trầm hẳn xuống, đang muốn xoay người gọi Bối Nạp Thông, Mạch Kha thở dài một hơi nói:- Phong Nhi, con không có việc gì là tốt rồi!Không kích động vô vị, không than vãn giả tạo, vẻn vẹn chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa quá nhiều bi thương cùng kinh hỉ. Hai mắt Lăng Phong cay cay, xiết chặt lấy bàn tay Mạch Kha, liên tục nói:- Sư tôn, con không sao, con không sao!Mạch Kha mỉm cười, trong nụ cười còn có cả sự nhẹ nhõm và vui mừng nói không nên lời, mọi người đứng bên cạnh thấy cảnh đó đều không khỏi cay cay sống mũi, lại cảm thấy ấm áp không gì sánh được. Một lúc lâu sau, Mạch Kha nói:- Được rồi, các ngươi đi ra trước đi, ta có chuyện cần nói với Phong Nhi.Nhóm người Lô Sâm hơi do dự, nhưng vẫn cung kính lui ra ngoài, Lô Sâm đi trên cùng nặng nề vỗ vỗ lên vai Lăng Phong.Lăng Phong hơi gật đầu một chút, hiểu rằng hắn muốn nói với mình đừng để sư tôn quá hao tổn tinh thần.Thấy mọi người đều rời đi, Mạch Kha từ trên giường ngồi dậy, vội vã hỏi:- Phong Nhi, từ đâu mà con hấp thu được nhiều hỏa hệ nguyên lực như vậy?Ý hắn chính là ám chỉ những quang mang xanh lam đang tràn ngập trên người Lăng Phong, với kiến thức của hắn tự nhiên hiểu rõ điều này đại biểu cho việc gì.- Yên tâm đi, vi sư cũng đâu phải là tờ giấy!Mạch Kha bật cười nói, vốn hắn bởi vì chiến đấu kịch liệt mà hao tổn quá nhiều năng lượng, hơn nữa khi thấy Lăng Phong không có việc gì, kinh hỉ quá độ mà ngất đi. Bây giờ sau khi được nghỉ ngơi một lúc đã sớm khôi phục lại vài phần.- Vâng!Lăng Phong cúi người đáp, sau đó đem những việc mình trải qua ở Hỏa Sơn Cư kể lại, ngoại trừ một ít ảo diệu trong đó trước khi Sang Sư cho phép hắn không thể tiết lộ ra được, còn về sự tồn tại của Thích Thiên Ách thì hắn kể lại tường tận cho Mạch Kha không sót thứ gì.Sau khi nghe xong, Mạch Kha hít vào một hơi thật dài, lộ ra thần sắc chấn động:- Năm đó ta cũng chỉ đi vòng quanh ở phạm vi bên ngoài của Vô Tận Hoang Nguyên một phen mà thôi, thật không thể ngờ bên trong còn nhiều cường giả đến thế.Hắn vui mừng nhìn Lăng Phong:- Vậy mà con có thể kết bạn được với một tồn tại kỳ diệu bậc này, thật là khiến ta không thể ngờ nổi, càng khó có được chính là vị linh thể đó còn tràn ngập thiện ý với con nữa. Bất quá Tinh Kỹ tinh chương mà hắn yêu cầu quả thực có chút khó khăn, không biết đến tột cùng phải như thế nào mới có thể luyện chế ra được?- Việc này sư tôn không cần lo lắng!Lăng Phong vội vàng nói:- Đồ nhi tin tưởng về sau khi tu vi đã tiến triển nhất định có thể tiếp xúc được với loại tinh chương này.- Ừm, thế cũng đúng, vi sư quên mất là trình độ luyện chương của con ngay cả Bản Hách đại sư cũng đều phải thán phục.Mạch Kha nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc trên mặt có chút cảm khái nói:- Sợ rằng về sau những thứ mà sư tôn có thể truyền thụ cho con cũng không nhiều nữa rồi.Đồ đệ thiên tài tất nhiên là chuyện may mắn của người làm sư phụ, nhưng trông thấy tu vi đồ đệ tiến triển cực nhanh, sắp thoát ra khỏi đôi cánh bảo hộ của mình, sao có thể không cảm thấy mất mát được chứ?- Mặc kệ thế nào, người vĩnh viễn là sư tôn của con!Lăng Phong nghiêm nghị nói.Mạch Kha cười ôn hòa, hắn tự nhiên biết tâm tính của Lăng Phong, lúc trước khi biết rõ ràng bái mình là thầy sẽ có thể nhận được chỗ tốt rất lớn, nhưng bởi vì mình khiển trách Gia Liệt Áo mà hắn còn dám không tuân theo. Tâm tính như vậy há có thể là hạng người vong bản?Quay lại, Mạch Kha lấy từ trong tiết văn ra một khối minh thúy, nói:- Ở chỗ này của ta có một pháp môn có thể phụ trợ rèn luyện chân nguyên lực, con hãy thử tu luyện một phen, hẳn là có thể giúp giảm bớt hiện tượng trên người con đó!Trong minh thúy mà Mạch Kha lấy ra có ghi chép một loại pháp môn có tên là "Hỏa Thối", thấy hành động tùy tiện lấy ra như vậy, Lăng Phong trong lòng thầm than: bất kỳ một cường giả nào thì trên con đường đi tới trưởng thành đều có thu hoạch tích lũy vô cùng đáng sợ. Tu vi của mình tuy rằng đột nhiên tăng mạnh, thế nhưng đối với việc lý giải các tri thức thì không thể bằng được sư tôn. Sự chênh lệch này không thể lấp đầy được trong một thời gian ngắn, chỉ có dần dần theo sự tăng trưởng của kinh nghiệm mới có thể bù đắp nổi.
Tác giả :
Thất Nguyệt Hỏa