Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông
Chương 6: Thị phi lẫn lộn
Người đứng bên ngoài cửa là Cảnh Trung, nàng không hề thấy bóng dáng của Tư Hành Phong đâu. Nàng nghiến răng nhìn chằm chằm Cảnh Trung, trong lòng bức bối đến mức tưởng như tắc thở.
“Phẩm cô nương, hôm nay là Cảnh Trung có lỗi với cô nương, nếu cô nương cảm thấy oán hận thì cứ việc trút hết lên người Cảnh Trung. Bắt đầu từ hôm nay, cô nương đã là người của Hầu Gia, sau này nếu cô nương có khó khăn gì, cho dù phải mất đi tính mạng, Cảnh Trung cũng quyết báo đáp đến cùng.” Cảnh Trung vung tay, dõng dạc tuyên thệ.
Hạ Phẩm Dư nhìn Cảnh Trung, lạnh lùng 'hưm' một tiếng rồi mỉa mai “Tấm chân tình của Cảnh hộ vệ chỉ sợ Phẩm Dư phúc mỏng phận bạc cả đời chắc cũng không đón nhận nổi.”
Nghe câu nói này, Cảnh Trung tỏ ra vô cùng lúng túng, liền quay mặt sang phía khác, vỗ tay một cái lập tức thấy hai nha đầu trong Bách Hoa Đường bê hai bát tô lại gần, một bát nước đen giống như thuốc, một bát là cháo trắng.
Cẩnh Trung đưa thuốc cho Hạ Phẩm Dư “Lúc này Hầu Gia vẫn chưa cần con cái nối dõi… cho nên xin mời cô nương uống bát thuốc này vào.”
Hạ Phẩm Dư nhìn bát thuốc trước mặt, chẳng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, vị thuốc đắng chát từ từ tan ra trên đầu lưỡi nàng.
Uống xong, nàng trả lại bát thuốc trống không. Lại thấy Cảnh Trung đưa bát cháo trắng cho nàng “Hầu gia có lệnh, xin mời cô nương.”
Nàng lại đón lấy bát cháo, không nói tiếng nào, nhấc chân bước theo sau Cảnh Trung, quay lại căn phòng tối trước đó.
Tư Hành Phong khuôn mặt đanh lại, sầm sì, đang đứng trong phòng, thấy Hạ Phẩm Dư bê cháo bước vào liền đưa ánh mắt tránh sang chỗ khác, không nhìn nàng thêm, rồi ra hiệu Cảnh Trung cởi trói cho Hạ Chi Lạc bị treo suốt một đêm trời. Ngài quyết định vứt Hạ Chi Lạc cho Uông tú bà. Bà ta sẽ đưa nàng đi tiếp khách tại Bách Hoa Đường, vừa rồi ngài đã giày vò nàng suốt một đêm, cộng thêm việc sau này nàng phải sống trong chốn địa ngục trần gian, cả đời không ngóc đầu lên nổi, trong lòng ngài tạm thời bao căm hận từ từ bình ổn lại.
Mối thù và giày vò chịu đựng sáu năm nay, nếu không phải trong lòng ngài kiên định, quật cường, thì chắc đã chẳng thể nào chịu đựng.
Dây thừng vừa tháo ra, Hạ Chi Lạc chẳng khác nào con diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất.
Theo bản năng, Hạ Phẩm Dư đưa tay ra đỡ, để nàng tựa vào phía trước ngực mình. Chỉ thấy Hạ Chi Lạc nhìn nàng bằng ánh mắt cảm kích, lại bật cười nhìn về bóng dáng chuẩn bị rời đi của Tư Hành Phong “Trong thời gian năm năm ngươi tưởng rằng ta đã chết, ngươi đã từng cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ? Cho dù chỉ là một ngày, ngươi đã từng có chưa?”
Hạ Phẩm Dư bỗng thấy Tư Hành Phong dừng bước, thân người cứng đờ. Ngài từ từ quay lại, dùng ánh mắt sắc bén, ghê sợ nhìn về phía Hạ Chi Lạc rồi lạnh lùng lên tiếng “Ngươi đang nói cái gì?”
Những lời nói tiếp theo Hạ Chi Lạc nói với ngài khiến Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng hoàn toàn không phải người nhiều chuyện, thế nhưng không biết tại sao, nàng càng không muốn nghe thì đoạn đối thoại giữa hai người họ như mọc chân chạy thẳng vào lỗ tai nàng.
Hạ Chi Lạc nói “Sự việc này nếu ta nói ra e là sẽ chẳng có ai tin hết, thậm chí ngay đến bản thân ta cũng không dám tin. Thực ra ta không phải là người của thời đại này, mà đến từ một khoảng thời gian, không gian khác. Trong thế giới trước kia, ta không hề biết sẽ có một không gian mà các ngươi tồn tại. Còn về việc tại sao ta lại tới được nơi đây, bản thân ta cũng hoàn toàn không biết, có lẽ trường hợp này giống điều các người hay nói đó là mượn xác hoàn hồn. Ngươi xem một cô hồn dã quỷ như ta tìm được cái xác này không biết là may mắn hay xui xẻo.”
“Tên thật của ta là Lạc Bảo, chứ không phải là Hạ Chi Lạc, Hạ Chi Lạc đã chết cách đây năm năm, lúc gặp lại ngươi, thực ra cô ta chưa chết hoàn toàn, thế nhưng không hiểu tại sao cô ta lại thiếu đi một phần hồn, ba phần phách, nên chẳng thể làm chủ được cơ thể này, mà để một cô hồn dã quỷ như ta chiếm dụng xác thân. Mãi cho tới khi sự việc của ngươi bị bại lộ ta phải chịu trượng phạt, suýt nữa thì mất mạng, phần hồn của ta đã gặp được cô ta, cô ta tự biết bản thân không còn sống được bao lâu, thế nên đã toại nguyện cho ta, để ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của thân xác này.”
Những lời Hạ Chi Lạc nói khiến Hạ Phẩm Dư vô cùng kinh ngạc, nàng từng nghe người khác nói về chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng thông thường đó chỉ là những lời mà người lớn lấy ra để hù dọa trẻ nhỏ, hoặc giả là lời chối tội của kẻ ác, cho nên không thể trách Tư Hành Phong không tin.
Hạ Phẩm Dư khẽ cau mày, bán tín bán nghi đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng cắt không còn giọt máu nào của Hạ Chi Lạc, thế nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Chi Lạc không hề giống với người đang nói dối.
Trái lại Tư Hành Phong hoàn toàn không tin những lời này, không ngừng lắc đầu nói “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi nói dối, nhất định là ngươi đang nói dối.”
s
Hạ Chi Lạc nghe thấy lại nói “Ta biết trước là nói ra chuyện này sẽ chẳng ai tin. Khi ta mở mắt ra, ta cũng không dám tin vào mắt mình. Ở thế giới của mình, ta có bố mẹ mà ta vô cùng thương nhớ, có những người bạn thân, chung thủy, có sự nghiệp để ta phấn đấu, có cuộc sống hạnh phúc mà ta hằng mong ước. Sáu năm rồi, ta đã rời khỏi thế giới đó sáu năm rồi, đến giờ vẫn chẳng thể nào tìm được đường về. Thời gian lâu dần, ta cũng bắt đầu quen với thực tại. Ta bỏ cuộc, hoặc có lẽ đây chính là số phận của ta. Vì ngươi mà ta suýt chút nữa đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền, chính vì ngươi mà ta đánh mất người ta yêu thương nhất trên đời. Trước giờ ta chưa từng hối hận vì đã cứu ngươi ra khỏi Hiệt Hương Các, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ngươi tìm ta báo thù, bởi vì trong ý thức của mình, ta không phải là cô ta, Hạ Chi Lạc.”
Lúc này Hạ Chi Lạc dường như cũng đang cực kỳ kích động, một hơi nói hết những lời này, thân thể suy nhược, yếu đuối bắt đầu thở hổn hển.
Hạ Phẩm Dư thấy Hạ Chi Lạc không thoải mái liền đưa tay vuốt nhẹ lên lưng của nàng. Lại thấy Hạ Chi Lạc nhìn mình bằng ánh mắt cảm kích.
Từ đoạn đối thoại giữa hai người, Hạ Phẩm Dư có thể biết một điều, tên thật của Hạ cô nương là Lạc Bảo chứ không phải là Hạ Chi Lạc. Ở một thế giới khác, Lạc Bảo cô nương gặp sự cố nên đã rời khỏi nhân gian, linh hồn bất ngờ lạc vào khoảng không gian mới, sau đó nhập vào thân xác của Hạ Chi Lạc. Còn Hạ Chi Lạc thực sự không biết vì lý do gì chỉ còn lại một phần hồn, ba phần phách, không thể điều khiển được bản thân, đành để hồn phách của Lạc Bảo cô nương ngự trị thân xác của mình, đồng thời cứu Hầu gia đang bị vây khốn trong Hiệt Hương Các ra ngoài. Chỉ là trước đó, không biết Hạ Chi Lạc đã dùng cách gì dày vò, hành hạ Hầu gia khiến ngài căm hận đến mức thấu xương tủy, lại hiểu nhầm Lạc Bảo cô nương chính là Hạ Chi Lạc, cho nên mới xảy ra nghịch cảnh này. Nhưng quả thực nghe đoạn hội thoại này, người ta không khỏi không suy nghĩ. Theo đó Hạ Phẩm Dư có thể nhận ra, Hầu gia sở dĩ dùng thủ đoạn ác độc đối phó với cô nương Lạc Bảo là bởi vì trước kia, Hạ Chi Lạc thực sự đã làm chuyện gì đó tổn thương sâu sắc đến ngài, khiến ngài căm hận, đau khổ. Có lẽ chuyện này cũng liên quan đến bí mật không thể cho người khác biết được của Hầu gia tại nước Bạch Hổ.
Hạ Phẩm Dư tột cùng kinh hãi, âm thầm ý thức được bản thân đã nghe thấy những điều mà mình không nên biết. Nàng khẽ dịch người sang một bên, chuyên tâm để cho Hạ Chi Lạc cảm thấy dễ chịu hơn. Có điều, nàng càng không muốn nghe thì giọng tranh cãi giữa hai người càng lúc càng lớn.
Hạ Chi Lạc biết rõ bản thân sau một đêm chịu đủ giày vò, hành hạ cực kỳ suy nhược, yếu ớt, nhưng vẫn quyết phản kịch lại chứ không chịu thua thiệt, cùng lúc nỗi thống hận trong lòng Tư Hành Phong khiến ngài đang ở bờ vực phát cuồng phát dại.
Hạ Phẩm Dư chìm trong mâu thuẫn, đột nhiên nghe thấy ngài hét lên một tiếng rồi tiện tay ném chiếc ghế gỗ bên cạnh về phía Hạ Chi Lạc.
May mắn là, nàng nhanh tay nhanh mắt, lấy thân mình che cho Hạ Chi Lạc, rồi thuận thế tránh sang một bên mới có thể thoát khỏi chiếc ghế, chớp mắt chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, cả chiếc ghế đập mạnh vào bức tường phía sau lưng hai người, rơi xuống. Một trong những mảnh vỡ của chiếc ghế bắn vào phần eo của Hạ Phẩm Dư đau đớn, nàng mím chặt môi, âm thầm chịu đựng nỗi đau đột ngột bùng lên.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy Tư Hành Phong như thể phát điên xông về phía nàng, đẩy mạnh nàng sang một bên, đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chăm vào mắt nàng rồi quát “Cút mau.”
Bàn tay bị đè lên mảnh gỗ của chiếc ghế, khiến nàng đau đớn, nỗi đau từ từ lan ra khắp cơ thể. Hạ Phẩm Dư không dám lên tiếng, liền chống người dậy, ngoan ngoãn quỳ sang một bên nghe mệnh lệnh của chủ nhân.
Tư Hành Phong không tin chuyện Hạ Chi Lạc mượn xác hoàn hồn, càng không chấp nhận được chuyện người mà ngài thống hận trong suốt sáu năm nay, thực ra lại là ân nhân cứu mạng, vậy nên lúc này đã điên loạn đến mức không thể kiềm chế nổi bản thân.
Ngài tóm chặt lấy Hạ Chi Lạc, hai bàn tay siết chặt hai vai nàng. Hạ Chi Lạc liều mạng lấy hêt sức lực còn lại trong người thét lớn về phía ngài “Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết? Một người chỉ một lòng cầu được chết, hà tất phải lừa người lừa mình? Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đó là tự do của ngươi. Ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xui xẻo đến cực điểm. Bản thân đã từng gặp những người xui xẻo nhưng chưa từng gặp kẻ nào xui xẻo như ta. Bây giờ, ta chỉ muốn tận hưởng cảm giác an nhàn sau cùng của cuộc đời mình, hy vọng sau khi ta chết, ngươi cũng có thể có được cảm giác bình an.”
Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết?
Nghe câu nói này, Hạ Phẩm Dư bất giác cau chặt đôi mày, giọng nói của Hạ Chi Lạc tuy rằng gay gắt, cương liệt, nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng một lòng cầu chết của Hạ Chi Lạc.
Vào lúc Hạ Phẩm Dư thực sự cho rằng Hầu gia sẽ xuống tay giết chết Hạ Chi Lạc thì nàng lại thấy Hầu gia buông Hạ Chi Lạc ra, đẩy Hạ Chi Lạc về phía nàng.
Nàng đỡ lấy Hạ Chi Lạc, từ đầu chí cuối cúi gằm mặt, không dám ngước nhìn, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chỉ là phần chân của Hầu gia đã lui ra phía sau vài bước.
Không biết qua bao lâu, những bước chân hoang mang, hoảng loạn dần rời khỏi tầm mắt nàng, đi về phía xa, mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, nàng mới ngẩng đầu lên. Đúng vào lúc ngước mắt nhìn lên ấy, nàng thấy đôi mắt đen Cảnh Trung, lại thấy Cảnh Trung đưa đôi tay lực lưỡng, khỏe khoắn của mình ra đỡ lấy Hạ Chi Lạc nhưng lại chẳng biết phải làm sao cho phải.
Đối với người đàn ông thô lỗ đã đẩy nàng vào hố sâu này, vốn dĩ là người tốt, nhưng Hạ Phẩm Dư chẳng hề nể tình, dùng đôi mắt nghiêm nghị bắn tới khiến Cảnh Trung ngần ngại quay đi phía khác.
Cảnh Trung biết rõ mình chỉ là vì một lòng một dạ với chủ nhân, có điều hơi quá đáng, nên đành tiếp nhận ánh mắt oán hận của Hạ Phẩm Dư, tuân theo chỉ thị, bế Hạ Chi Lạc đã hôn mê bất tỉnh rời khỏi nơi này.
Hạ Phẩm Dư đi ngay theo phía sau Cảnh Trung, ngồi vào xe ngựa.
Nhiệm vụ của nàng bây giờ chính là tận tình chăm sóc vị cô nương đẹp tự tiên giáng trần, đang thiếp đi trong lòng mình lúc này.
Đang nhắm mắt ngủ say trong vòng tay của nàng là một người phụ nữ cũng mang họ Hạ. Nàng bất giác mím chặt môi.
Hạ Chi Lạc hôm nay dám nói ra những lời như thế, chính là my nhân đẹp nhất trong tất cả những mỹ nhân mà nàng từng gặp, đẹp hơn hết thảy các Quý phi trong kinh thành Vân Hổ, một nàng tiên giáng trần tuyệt đẹp thế này. Một người phụ nữ mà tất cả mọi tâm tư tình cảm đều thể hiện trên khuôn mặt, tính khí quật cường đến mức thà chết không chịu cúi mình, làm sao có thể làm ra những chuyện đại gian đại ác khiến Hầu gia căm hận đến mức nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết?
Đột nhiên, chiếc xe ngựa rung lên, khiến Hạ Phẩm Dư đang chìm trong suy ngẫm bừng tỉnh, dường như nàng đã đánh mất đi sự trấn tĩnh thường ngày, từ lúc nào nàng lại có thể đặt chuyện của người khác trong lòng như vậy? Tuy là lần đầu tiên như vậy, nhưng chẳng hề giống nàng một chút nào. Ai sống ai chết, thị phi điên đảo, lẫn lộn thì có liên quan gì đến nàng? Huống hồ chuyện của bản thân vẫn còn đang hỗn loạn, rối bời, những ngày tháng này, con đường tương lai ra sao, tất cả đều còn là một câu đố không lời giải đáp.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt, cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo, lí trí hơn.
Khi mở mắt ra, nàng đưa ánh mắt nhìn Hạ cô nương một lần nữa, rồi đưa ngón tay vén gọn mái tóc rối bời, buông xõa trước mặt Hạ Chi Lạc sang một bên. Hạ Phẩm Dư bất giác ngây thần trước khuôn mặt tuyệt mỹ vô song của Hạ Chi Lạc, thậm chí không ngừng tự diễu bản thân, tuy rằng mới lần đầu gặp mặt, nhưng Hạ cô nương đã có thể tín nhiệm một người xa lạ như nàng, điều này bản thân nàng thật chẳng bao giờ có thể sánh bằng.
Đối với người khác, trái tim nàng vẫn luôn lập sẵn một phòng tuyến vững chắc.
Ngồi trên xe ngựa, chẳng bao lâu họ đã về đến phủ Bình Viễn Hầu gia.
Cảnh Trung bế Hạ Chi Lạc đang hôn mê bất tỉnh xuống xe, Hạ Phẩm Dư theo sau đứng trước cánh cửa đỏ, nàng tần ngần ngước mắt nhìn lên tấm biển phía trên có đề mấy chữ lớn ‘Phủ Bình Viễn Hầu’, bất giác ngây lặng người.
Sau khi trải qua cuộc sống mười năm trong cung, cuộc sống bình thường tự do đang chờ đợi trước mắt, vậy mà chỉ trong nháy mắt, những gì chờ đợi nàng phải chăng lại là mười năm tiếp theo? Cuộc đời nàng rốt cuộc phải đến lúc nào mới thực sự thuộc về nàng đây?
Đưa mắt nhìn bộ y phục nhàu nát trên người, nàng bất giác cau chặt đôi mày, những chuyện xảy ra trong Bách Hoa Đường chỉ là một sự cố, hy vọng người đàn ông kia có thể quên đi, bản thân nàng cũng sẽ không nghĩ về chuyện đó. Có lẽ, ngày có được tự do chỉ là một giấc mộng xa vời.
Hạ Chi Lạc được đưa đến biệt viện Thanh Phong, Hạ Phẩm Dư đương nhiên cũng đi theo qua đó.
“Phẩm cô nương, hôm nay là Cảnh Trung có lỗi với cô nương, nếu cô nương cảm thấy oán hận thì cứ việc trút hết lên người Cảnh Trung. Bắt đầu từ hôm nay, cô nương đã là người của Hầu Gia, sau này nếu cô nương có khó khăn gì, cho dù phải mất đi tính mạng, Cảnh Trung cũng quyết báo đáp đến cùng.” Cảnh Trung vung tay, dõng dạc tuyên thệ.
Hạ Phẩm Dư nhìn Cảnh Trung, lạnh lùng 'hưm' một tiếng rồi mỉa mai “Tấm chân tình của Cảnh hộ vệ chỉ sợ Phẩm Dư phúc mỏng phận bạc cả đời chắc cũng không đón nhận nổi.”
Nghe câu nói này, Cảnh Trung tỏ ra vô cùng lúng túng, liền quay mặt sang phía khác, vỗ tay một cái lập tức thấy hai nha đầu trong Bách Hoa Đường bê hai bát tô lại gần, một bát nước đen giống như thuốc, một bát là cháo trắng.
Cẩnh Trung đưa thuốc cho Hạ Phẩm Dư “Lúc này Hầu Gia vẫn chưa cần con cái nối dõi… cho nên xin mời cô nương uống bát thuốc này vào.”
Hạ Phẩm Dư nhìn bát thuốc trước mặt, chẳng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, vị thuốc đắng chát từ từ tan ra trên đầu lưỡi nàng.
Uống xong, nàng trả lại bát thuốc trống không. Lại thấy Cảnh Trung đưa bát cháo trắng cho nàng “Hầu gia có lệnh, xin mời cô nương.”
Nàng lại đón lấy bát cháo, không nói tiếng nào, nhấc chân bước theo sau Cảnh Trung, quay lại căn phòng tối trước đó.
Tư Hành Phong khuôn mặt đanh lại, sầm sì, đang đứng trong phòng, thấy Hạ Phẩm Dư bê cháo bước vào liền đưa ánh mắt tránh sang chỗ khác, không nhìn nàng thêm, rồi ra hiệu Cảnh Trung cởi trói cho Hạ Chi Lạc bị treo suốt một đêm trời. Ngài quyết định vứt Hạ Chi Lạc cho Uông tú bà. Bà ta sẽ đưa nàng đi tiếp khách tại Bách Hoa Đường, vừa rồi ngài đã giày vò nàng suốt một đêm, cộng thêm việc sau này nàng phải sống trong chốn địa ngục trần gian, cả đời không ngóc đầu lên nổi, trong lòng ngài tạm thời bao căm hận từ từ bình ổn lại.
Mối thù và giày vò chịu đựng sáu năm nay, nếu không phải trong lòng ngài kiên định, quật cường, thì chắc đã chẳng thể nào chịu đựng.
Dây thừng vừa tháo ra, Hạ Chi Lạc chẳng khác nào con diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất.
Theo bản năng, Hạ Phẩm Dư đưa tay ra đỡ, để nàng tựa vào phía trước ngực mình. Chỉ thấy Hạ Chi Lạc nhìn nàng bằng ánh mắt cảm kích, lại bật cười nhìn về bóng dáng chuẩn bị rời đi của Tư Hành Phong “Trong thời gian năm năm ngươi tưởng rằng ta đã chết, ngươi đã từng cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ? Cho dù chỉ là một ngày, ngươi đã từng có chưa?”
Hạ Phẩm Dư bỗng thấy Tư Hành Phong dừng bước, thân người cứng đờ. Ngài từ từ quay lại, dùng ánh mắt sắc bén, ghê sợ nhìn về phía Hạ Chi Lạc rồi lạnh lùng lên tiếng “Ngươi đang nói cái gì?”
Những lời nói tiếp theo Hạ Chi Lạc nói với ngài khiến Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng hoàn toàn không phải người nhiều chuyện, thế nhưng không biết tại sao, nàng càng không muốn nghe thì đoạn đối thoại giữa hai người họ như mọc chân chạy thẳng vào lỗ tai nàng.
Hạ Chi Lạc nói “Sự việc này nếu ta nói ra e là sẽ chẳng có ai tin hết, thậm chí ngay đến bản thân ta cũng không dám tin. Thực ra ta không phải là người của thời đại này, mà đến từ một khoảng thời gian, không gian khác. Trong thế giới trước kia, ta không hề biết sẽ có một không gian mà các ngươi tồn tại. Còn về việc tại sao ta lại tới được nơi đây, bản thân ta cũng hoàn toàn không biết, có lẽ trường hợp này giống điều các người hay nói đó là mượn xác hoàn hồn. Ngươi xem một cô hồn dã quỷ như ta tìm được cái xác này không biết là may mắn hay xui xẻo.”
“Tên thật của ta là Lạc Bảo, chứ không phải là Hạ Chi Lạc, Hạ Chi Lạc đã chết cách đây năm năm, lúc gặp lại ngươi, thực ra cô ta chưa chết hoàn toàn, thế nhưng không hiểu tại sao cô ta lại thiếu đi một phần hồn, ba phần phách, nên chẳng thể làm chủ được cơ thể này, mà để một cô hồn dã quỷ như ta chiếm dụng xác thân. Mãi cho tới khi sự việc của ngươi bị bại lộ ta phải chịu trượng phạt, suýt nữa thì mất mạng, phần hồn của ta đã gặp được cô ta, cô ta tự biết bản thân không còn sống được bao lâu, thế nên đã toại nguyện cho ta, để ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của thân xác này.”
Những lời Hạ Chi Lạc nói khiến Hạ Phẩm Dư vô cùng kinh ngạc, nàng từng nghe người khác nói về chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng thông thường đó chỉ là những lời mà người lớn lấy ra để hù dọa trẻ nhỏ, hoặc giả là lời chối tội của kẻ ác, cho nên không thể trách Tư Hành Phong không tin.
Hạ Phẩm Dư khẽ cau mày, bán tín bán nghi đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng cắt không còn giọt máu nào của Hạ Chi Lạc, thế nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Chi Lạc không hề giống với người đang nói dối.
Trái lại Tư Hành Phong hoàn toàn không tin những lời này, không ngừng lắc đầu nói “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi nói dối, nhất định là ngươi đang nói dối.”
s
Hạ Chi Lạc nghe thấy lại nói “Ta biết trước là nói ra chuyện này sẽ chẳng ai tin. Khi ta mở mắt ra, ta cũng không dám tin vào mắt mình. Ở thế giới của mình, ta có bố mẹ mà ta vô cùng thương nhớ, có những người bạn thân, chung thủy, có sự nghiệp để ta phấn đấu, có cuộc sống hạnh phúc mà ta hằng mong ước. Sáu năm rồi, ta đã rời khỏi thế giới đó sáu năm rồi, đến giờ vẫn chẳng thể nào tìm được đường về. Thời gian lâu dần, ta cũng bắt đầu quen với thực tại. Ta bỏ cuộc, hoặc có lẽ đây chính là số phận của ta. Vì ngươi mà ta suýt chút nữa đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền, chính vì ngươi mà ta đánh mất người ta yêu thương nhất trên đời. Trước giờ ta chưa từng hối hận vì đã cứu ngươi ra khỏi Hiệt Hương Các, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ngươi tìm ta báo thù, bởi vì trong ý thức của mình, ta không phải là cô ta, Hạ Chi Lạc.”
Lúc này Hạ Chi Lạc dường như cũng đang cực kỳ kích động, một hơi nói hết những lời này, thân thể suy nhược, yếu đuối bắt đầu thở hổn hển.
Hạ Phẩm Dư thấy Hạ Chi Lạc không thoải mái liền đưa tay vuốt nhẹ lên lưng của nàng. Lại thấy Hạ Chi Lạc nhìn mình bằng ánh mắt cảm kích.
Từ đoạn đối thoại giữa hai người, Hạ Phẩm Dư có thể biết một điều, tên thật của Hạ cô nương là Lạc Bảo chứ không phải là Hạ Chi Lạc. Ở một thế giới khác, Lạc Bảo cô nương gặp sự cố nên đã rời khỏi nhân gian, linh hồn bất ngờ lạc vào khoảng không gian mới, sau đó nhập vào thân xác của Hạ Chi Lạc. Còn Hạ Chi Lạc thực sự không biết vì lý do gì chỉ còn lại một phần hồn, ba phần phách, không thể điều khiển được bản thân, đành để hồn phách của Lạc Bảo cô nương ngự trị thân xác của mình, đồng thời cứu Hầu gia đang bị vây khốn trong Hiệt Hương Các ra ngoài. Chỉ là trước đó, không biết Hạ Chi Lạc đã dùng cách gì dày vò, hành hạ Hầu gia khiến ngài căm hận đến mức thấu xương tủy, lại hiểu nhầm Lạc Bảo cô nương chính là Hạ Chi Lạc, cho nên mới xảy ra nghịch cảnh này. Nhưng quả thực nghe đoạn hội thoại này, người ta không khỏi không suy nghĩ. Theo đó Hạ Phẩm Dư có thể nhận ra, Hầu gia sở dĩ dùng thủ đoạn ác độc đối phó với cô nương Lạc Bảo là bởi vì trước kia, Hạ Chi Lạc thực sự đã làm chuyện gì đó tổn thương sâu sắc đến ngài, khiến ngài căm hận, đau khổ. Có lẽ chuyện này cũng liên quan đến bí mật không thể cho người khác biết được của Hầu gia tại nước Bạch Hổ.
Hạ Phẩm Dư tột cùng kinh hãi, âm thầm ý thức được bản thân đã nghe thấy những điều mà mình không nên biết. Nàng khẽ dịch người sang một bên, chuyên tâm để cho Hạ Chi Lạc cảm thấy dễ chịu hơn. Có điều, nàng càng không muốn nghe thì giọng tranh cãi giữa hai người càng lúc càng lớn.
Hạ Chi Lạc biết rõ bản thân sau một đêm chịu đủ giày vò, hành hạ cực kỳ suy nhược, yếu ớt, nhưng vẫn quyết phản kịch lại chứ không chịu thua thiệt, cùng lúc nỗi thống hận trong lòng Tư Hành Phong khiến ngài đang ở bờ vực phát cuồng phát dại.
Hạ Phẩm Dư chìm trong mâu thuẫn, đột nhiên nghe thấy ngài hét lên một tiếng rồi tiện tay ném chiếc ghế gỗ bên cạnh về phía Hạ Chi Lạc.
May mắn là, nàng nhanh tay nhanh mắt, lấy thân mình che cho Hạ Chi Lạc, rồi thuận thế tránh sang một bên mới có thể thoát khỏi chiếc ghế, chớp mắt chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, cả chiếc ghế đập mạnh vào bức tường phía sau lưng hai người, rơi xuống. Một trong những mảnh vỡ của chiếc ghế bắn vào phần eo của Hạ Phẩm Dư đau đớn, nàng mím chặt môi, âm thầm chịu đựng nỗi đau đột ngột bùng lên.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy Tư Hành Phong như thể phát điên xông về phía nàng, đẩy mạnh nàng sang một bên, đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chăm vào mắt nàng rồi quát “Cút mau.”
Bàn tay bị đè lên mảnh gỗ của chiếc ghế, khiến nàng đau đớn, nỗi đau từ từ lan ra khắp cơ thể. Hạ Phẩm Dư không dám lên tiếng, liền chống người dậy, ngoan ngoãn quỳ sang một bên nghe mệnh lệnh của chủ nhân.
Tư Hành Phong không tin chuyện Hạ Chi Lạc mượn xác hoàn hồn, càng không chấp nhận được chuyện người mà ngài thống hận trong suốt sáu năm nay, thực ra lại là ân nhân cứu mạng, vậy nên lúc này đã điên loạn đến mức không thể kiềm chế nổi bản thân.
Ngài tóm chặt lấy Hạ Chi Lạc, hai bàn tay siết chặt hai vai nàng. Hạ Chi Lạc liều mạng lấy hêt sức lực còn lại trong người thét lớn về phía ngài “Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết? Một người chỉ một lòng cầu được chết, hà tất phải lừa người lừa mình? Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đó là tự do của ngươi. Ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xui xẻo đến cực điểm. Bản thân đã từng gặp những người xui xẻo nhưng chưa từng gặp kẻ nào xui xẻo như ta. Bây giờ, ta chỉ muốn tận hưởng cảm giác an nhàn sau cùng của cuộc đời mình, hy vọng sau khi ta chết, ngươi cũng có thể có được cảm giác bình an.”
Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết?
Nghe câu nói này, Hạ Phẩm Dư bất giác cau chặt đôi mày, giọng nói của Hạ Chi Lạc tuy rằng gay gắt, cương liệt, nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng một lòng cầu chết của Hạ Chi Lạc.
Vào lúc Hạ Phẩm Dư thực sự cho rằng Hầu gia sẽ xuống tay giết chết Hạ Chi Lạc thì nàng lại thấy Hầu gia buông Hạ Chi Lạc ra, đẩy Hạ Chi Lạc về phía nàng.
Nàng đỡ lấy Hạ Chi Lạc, từ đầu chí cuối cúi gằm mặt, không dám ngước nhìn, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chỉ là phần chân của Hầu gia đã lui ra phía sau vài bước.
Không biết qua bao lâu, những bước chân hoang mang, hoảng loạn dần rời khỏi tầm mắt nàng, đi về phía xa, mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, nàng mới ngẩng đầu lên. Đúng vào lúc ngước mắt nhìn lên ấy, nàng thấy đôi mắt đen Cảnh Trung, lại thấy Cảnh Trung đưa đôi tay lực lưỡng, khỏe khoắn của mình ra đỡ lấy Hạ Chi Lạc nhưng lại chẳng biết phải làm sao cho phải.
Đối với người đàn ông thô lỗ đã đẩy nàng vào hố sâu này, vốn dĩ là người tốt, nhưng Hạ Phẩm Dư chẳng hề nể tình, dùng đôi mắt nghiêm nghị bắn tới khiến Cảnh Trung ngần ngại quay đi phía khác.
Cảnh Trung biết rõ mình chỉ là vì một lòng một dạ với chủ nhân, có điều hơi quá đáng, nên đành tiếp nhận ánh mắt oán hận của Hạ Phẩm Dư, tuân theo chỉ thị, bế Hạ Chi Lạc đã hôn mê bất tỉnh rời khỏi nơi này.
Hạ Phẩm Dư đi ngay theo phía sau Cảnh Trung, ngồi vào xe ngựa.
Nhiệm vụ của nàng bây giờ chính là tận tình chăm sóc vị cô nương đẹp tự tiên giáng trần, đang thiếp đi trong lòng mình lúc này.
Đang nhắm mắt ngủ say trong vòng tay của nàng là một người phụ nữ cũng mang họ Hạ. Nàng bất giác mím chặt môi.
Hạ Chi Lạc hôm nay dám nói ra những lời như thế, chính là my nhân đẹp nhất trong tất cả những mỹ nhân mà nàng từng gặp, đẹp hơn hết thảy các Quý phi trong kinh thành Vân Hổ, một nàng tiên giáng trần tuyệt đẹp thế này. Một người phụ nữ mà tất cả mọi tâm tư tình cảm đều thể hiện trên khuôn mặt, tính khí quật cường đến mức thà chết không chịu cúi mình, làm sao có thể làm ra những chuyện đại gian đại ác khiến Hầu gia căm hận đến mức nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết?
Đột nhiên, chiếc xe ngựa rung lên, khiến Hạ Phẩm Dư đang chìm trong suy ngẫm bừng tỉnh, dường như nàng đã đánh mất đi sự trấn tĩnh thường ngày, từ lúc nào nàng lại có thể đặt chuyện của người khác trong lòng như vậy? Tuy là lần đầu tiên như vậy, nhưng chẳng hề giống nàng một chút nào. Ai sống ai chết, thị phi điên đảo, lẫn lộn thì có liên quan gì đến nàng? Huống hồ chuyện của bản thân vẫn còn đang hỗn loạn, rối bời, những ngày tháng này, con đường tương lai ra sao, tất cả đều còn là một câu đố không lời giải đáp.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt, cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo, lí trí hơn.
Khi mở mắt ra, nàng đưa ánh mắt nhìn Hạ cô nương một lần nữa, rồi đưa ngón tay vén gọn mái tóc rối bời, buông xõa trước mặt Hạ Chi Lạc sang một bên. Hạ Phẩm Dư bất giác ngây thần trước khuôn mặt tuyệt mỹ vô song của Hạ Chi Lạc, thậm chí không ngừng tự diễu bản thân, tuy rằng mới lần đầu gặp mặt, nhưng Hạ cô nương đã có thể tín nhiệm một người xa lạ như nàng, điều này bản thân nàng thật chẳng bao giờ có thể sánh bằng.
Đối với người khác, trái tim nàng vẫn luôn lập sẵn một phòng tuyến vững chắc.
Ngồi trên xe ngựa, chẳng bao lâu họ đã về đến phủ Bình Viễn Hầu gia.
Cảnh Trung bế Hạ Chi Lạc đang hôn mê bất tỉnh xuống xe, Hạ Phẩm Dư theo sau đứng trước cánh cửa đỏ, nàng tần ngần ngước mắt nhìn lên tấm biển phía trên có đề mấy chữ lớn ‘Phủ Bình Viễn Hầu’, bất giác ngây lặng người.
Sau khi trải qua cuộc sống mười năm trong cung, cuộc sống bình thường tự do đang chờ đợi trước mắt, vậy mà chỉ trong nháy mắt, những gì chờ đợi nàng phải chăng lại là mười năm tiếp theo? Cuộc đời nàng rốt cuộc phải đến lúc nào mới thực sự thuộc về nàng đây?
Đưa mắt nhìn bộ y phục nhàu nát trên người, nàng bất giác cau chặt đôi mày, những chuyện xảy ra trong Bách Hoa Đường chỉ là một sự cố, hy vọng người đàn ông kia có thể quên đi, bản thân nàng cũng sẽ không nghĩ về chuyện đó. Có lẽ, ngày có được tự do chỉ là một giấc mộng xa vời.
Hạ Chi Lạc được đưa đến biệt viện Thanh Phong, Hạ Phẩm Dư đương nhiên cũng đi theo qua đó.
Tác giả :
Hoa Thanh Thần