Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Chương 153
Hàm Linh ngồi ở công ty Phong Linh chăm chú làm việc thì Dương Ngọc Trâm cầm cái ipad chạy vào với vẻ mặt hớt hãi: “Hàm Linh…Hàm Linh cô biết tin gì chưa?”.
Hàm Linh ngẩng đầu lên nhìn Dương Ngọc Trâm bằng ánh mắt sắc lạnh rồi gắt giọng lên tiếng: “Tôi đã nói cô bao nhiêu lần rồi hả đây là ở công ty phải có tôn ti trật tự, kỷ cương phép tắc cô phải gọi tôi bằng Hàm tổng nhớ chưa”.
Dương Ngọc Trâm khựng lại vài giây dù trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải lên tiếng đáp: “Dạ Hàm tổng”.
Hàm Linh nhíu mày tỏ vẻ thái độ khó chịu: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô chạy hớt hơ hớt hãi gọi cả tên tôi ầm lên vậy hả?”.
Dương Ngọc Trâm đưa cái ipad cho Hàm Linh: “Tề Lăng Hạo đã trở về rồi những tin đồn mấy ngày qua đều chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi”.
Hàm Linh xem đoạn video clip phỏng vấn Tề Lăng Hạo và cả giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Kim thì tỏ vẻ khó chịu: “Sao lần nào Kiều Uyển Vũ gặp dữ cũng hóa lành hết vậy chứ?! Vốn tưởng rằng cô ta sẽ thành góa phụ ai ngờ toàn bộ đều chỉ là tin đồn thất thiệt”.
Dương Ngọc Trâm tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Chẳng phải cô không tin Kiều Uyển Vũ đã gả cho Tề Lăng Hạo hay sao? Dù cho Tề Lăng Hạo có chết thật thì cô ta cũng chưa chắc trở thành góa phụ”.
Hàm Linh nhếch môi mỉm cười lên tiếng đáp: “Kiều Uyển Vũ chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi trong tay của Tề Lăng Hạo mà thôi danh phận không chính thống nếu không họ đã tổ chức lễ cưới ầm ầm ở Vịnh Xuyên này rồi, tôi vẫn không tin cô ta may mắn đến vậy”.
Dương Ngọc Trâm nhún vai khẽ lắc đầu.
Kiều Uyển Vũ ngày hôm nay không đến công ty Vệ Đồ cô ở nhà dành thời gian để xem họp báo của Tề Lăng Hạo và các tin tức có liên quan đến tập đoàn Hoàng Kim, khi thấy tin tức đưa rằng chỉ sau vài giờ đồng hồ mà giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Kim để lên lại còn vượt mốc cũ thì cô cũng an tâm hơn.
Sau khi tan tầm, Tề Lăng Hạo đi đến Tề Trạch Viên để tìm người bên Tề gia nói chuyện về lần trước họ kéo đến Hoàng Kim Uyển Cảnh của anh còn dám nói những lời lẽ khó nghe với Kiều Uyển Vũ.
Khi nhìn thấy Tề Lăng Hạo về Tề Trạch Viên thì Tề phu nhân liền tỏ vẻ mừng rỡ đón tiếp: “Lăng Hạo con bình an trở về rồi thật là may mắn quá”.
Tề Lăng Hạo nhìn Tề phu nhân bằng ánh mắt sắc lạnh không cảm xúc rồi lên tiếng: “Tôi về khiến bà vui vậy sao? Đáng lý ra bà nên buồn vì bà và đứa cháu yêu quý của bà hết làm mưa làm gió được rồi mới đúng chứ?”.
Tề phu nhân giả lả ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Lăng Hạo à, con đang nói gì vậy chứ?”.
Tề Lăng Hạo nâng khóe môi lên mỉm cười lạnh lùng: “Khỏi giả vờ làm gì tôi thừa biết hết những chuyện mà mấy người đã gây ra trong lúc tôi vắng mặt rồi”.
Nói rồi Tề Lăng Hạo sải bước đi vào phòng khách của Tề gia, Tề Bách Hào đang ngồi nhăm nhi ly trà thì bất ngờ khi thấy con trai trở về.
Thái độ của Tề Bách Hào vẫn ôn hòa như bình thường: “Qua đây ngồi xuống đi Lăng Hạo? Ba đã xem tin tức sáng nay rồi cách con xử lý rất tốt”.
Tề Lăng Hạo ngồi xuống đối diện với Tề Bách Hào rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Tập đoàn Hoàng Kim là tất cả tâm huyết mà con bỏ ra trong hơn 8 năm qua cho nên con sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến công ty, chuyện của tập đoàn Hoàng Kim con đã giải quyết xong hết rồi giá cổ phiếu chỉ trong vài giờ đã vượt ngưỡng trước đây”.
Tề Bách Hào vui vẻ rót một tách trà đẩy về phía của Tề Lăng Hạo: “Tình hình sức khỏe của con sao rồi, mới ổn định lại đã vội vàng chạy đến công ty làm việc cả ngày trời chắc là mệt lắm đúng không, hay là để ba dặn đầu bếp nấu mấy món ngon tẩm bổ cho con được không?”.
Thái độ của Tề Lăng Hạo lạnh lẽo như băng: “Chuyện của tập đoàn Hoàng Kim con đã giải quyết xong rồi nhưng mà ba làm con thất vọng lắm ba có biết không hả?”.
Ánh mắt của Tề Bách Hào toát lên sự thản thốt ông cũng ngầm đoán được chuyện mà Tề Lăng Hạo đang đề cập đến chính là chuyện mà ông đến tận Hoàng Kim Uyển Cảnh nói mấy lời lẽ không hay với Kiều Uyển Vũ.
Thái độ của Tề Bách Hào dịu xuống hẳn có thể nhìn ra sự áy náy: “Hôm đó ba nhất thời nóng giận cho nên mới nông nỗi mà nói mấy lời khó nghe với Uyển Vũ ba biết mình sai rồi”.
Tề Lăng Hạo cau mày: “Con thật không hiểu nỗi sao ba có thể hành động như thế, trong khi mấy ngày con bị bệnh đều là Uyển Vũ ở bên cạnh chăm sóc nửa bước không dám rời, vậy mà ba còn kéo thêm mấy người không biết điều đến làm khó cô ấy còn nói những lời vô cùng khó nghe nữa”.
“Lăng Hạo à ba cũng vì lo lắng cho con mà thôi, lúc nghe Hy Nhi nói con bị trượt chân hôn mê không tỉnh lại nữa con có biết tâm trạng của ba lúc đó như thế nào không hả con trai?!”.
Tề Lăng Hạo tỏ thái độ tức giận đến nỗi gân xanh nỗi đầy trên trán: “Lại là Mạc Hy Nhi, con thật không hiểu Mạc Hy Nhi là cái thá gì mà cô ta nói cái gì ba cũng tin hết vậy hả?”.
Tề Bách Hào thở dài: “Lần này ba thừa nhận là bản thân ba nóng vội nên mới gây ra chuyện như thế này ba hứa sau này chuyện gì ba cũng nhất định suy xét thật cẩn thận không tùy tiện mà la mắng vợ con nữa đâu”.
Hàm Linh ngẩng đầu lên nhìn Dương Ngọc Trâm bằng ánh mắt sắc lạnh rồi gắt giọng lên tiếng: “Tôi đã nói cô bao nhiêu lần rồi hả đây là ở công ty phải có tôn ti trật tự, kỷ cương phép tắc cô phải gọi tôi bằng Hàm tổng nhớ chưa”.
Dương Ngọc Trâm khựng lại vài giây dù trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải lên tiếng đáp: “Dạ Hàm tổng”.
Hàm Linh nhíu mày tỏ vẻ thái độ khó chịu: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô chạy hớt hơ hớt hãi gọi cả tên tôi ầm lên vậy hả?”.
Dương Ngọc Trâm đưa cái ipad cho Hàm Linh: “Tề Lăng Hạo đã trở về rồi những tin đồn mấy ngày qua đều chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi”.
Hàm Linh xem đoạn video clip phỏng vấn Tề Lăng Hạo và cả giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Kim thì tỏ vẻ khó chịu: “Sao lần nào Kiều Uyển Vũ gặp dữ cũng hóa lành hết vậy chứ?! Vốn tưởng rằng cô ta sẽ thành góa phụ ai ngờ toàn bộ đều chỉ là tin đồn thất thiệt”.
Dương Ngọc Trâm tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Chẳng phải cô không tin Kiều Uyển Vũ đã gả cho Tề Lăng Hạo hay sao? Dù cho Tề Lăng Hạo có chết thật thì cô ta cũng chưa chắc trở thành góa phụ”.
Hàm Linh nhếch môi mỉm cười lên tiếng đáp: “Kiều Uyển Vũ chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi trong tay của Tề Lăng Hạo mà thôi danh phận không chính thống nếu không họ đã tổ chức lễ cưới ầm ầm ở Vịnh Xuyên này rồi, tôi vẫn không tin cô ta may mắn đến vậy”.
Dương Ngọc Trâm nhún vai khẽ lắc đầu.
Kiều Uyển Vũ ngày hôm nay không đến công ty Vệ Đồ cô ở nhà dành thời gian để xem họp báo của Tề Lăng Hạo và các tin tức có liên quan đến tập đoàn Hoàng Kim, khi thấy tin tức đưa rằng chỉ sau vài giờ đồng hồ mà giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Kim để lên lại còn vượt mốc cũ thì cô cũng an tâm hơn.
Sau khi tan tầm, Tề Lăng Hạo đi đến Tề Trạch Viên để tìm người bên Tề gia nói chuyện về lần trước họ kéo đến Hoàng Kim Uyển Cảnh của anh còn dám nói những lời lẽ khó nghe với Kiều Uyển Vũ.
Khi nhìn thấy Tề Lăng Hạo về Tề Trạch Viên thì Tề phu nhân liền tỏ vẻ mừng rỡ đón tiếp: “Lăng Hạo con bình an trở về rồi thật là may mắn quá”.
Tề Lăng Hạo nhìn Tề phu nhân bằng ánh mắt sắc lạnh không cảm xúc rồi lên tiếng: “Tôi về khiến bà vui vậy sao? Đáng lý ra bà nên buồn vì bà và đứa cháu yêu quý của bà hết làm mưa làm gió được rồi mới đúng chứ?”.
Tề phu nhân giả lả ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Lăng Hạo à, con đang nói gì vậy chứ?”.
Tề Lăng Hạo nâng khóe môi lên mỉm cười lạnh lùng: “Khỏi giả vờ làm gì tôi thừa biết hết những chuyện mà mấy người đã gây ra trong lúc tôi vắng mặt rồi”.
Nói rồi Tề Lăng Hạo sải bước đi vào phòng khách của Tề gia, Tề Bách Hào đang ngồi nhăm nhi ly trà thì bất ngờ khi thấy con trai trở về.
Thái độ của Tề Bách Hào vẫn ôn hòa như bình thường: “Qua đây ngồi xuống đi Lăng Hạo? Ba đã xem tin tức sáng nay rồi cách con xử lý rất tốt”.
Tề Lăng Hạo ngồi xuống đối diện với Tề Bách Hào rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Tập đoàn Hoàng Kim là tất cả tâm huyết mà con bỏ ra trong hơn 8 năm qua cho nên con sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến công ty, chuyện của tập đoàn Hoàng Kim con đã giải quyết xong hết rồi giá cổ phiếu chỉ trong vài giờ đã vượt ngưỡng trước đây”.
Tề Bách Hào vui vẻ rót một tách trà đẩy về phía của Tề Lăng Hạo: “Tình hình sức khỏe của con sao rồi, mới ổn định lại đã vội vàng chạy đến công ty làm việc cả ngày trời chắc là mệt lắm đúng không, hay là để ba dặn đầu bếp nấu mấy món ngon tẩm bổ cho con được không?”.
Thái độ của Tề Lăng Hạo lạnh lẽo như băng: “Chuyện của tập đoàn Hoàng Kim con đã giải quyết xong rồi nhưng mà ba làm con thất vọng lắm ba có biết không hả?”.
Ánh mắt của Tề Bách Hào toát lên sự thản thốt ông cũng ngầm đoán được chuyện mà Tề Lăng Hạo đang đề cập đến chính là chuyện mà ông đến tận Hoàng Kim Uyển Cảnh nói mấy lời lẽ không hay với Kiều Uyển Vũ.
Thái độ của Tề Bách Hào dịu xuống hẳn có thể nhìn ra sự áy náy: “Hôm đó ba nhất thời nóng giận cho nên mới nông nỗi mà nói mấy lời khó nghe với Uyển Vũ ba biết mình sai rồi”.
Tề Lăng Hạo cau mày: “Con thật không hiểu nỗi sao ba có thể hành động như thế, trong khi mấy ngày con bị bệnh đều là Uyển Vũ ở bên cạnh chăm sóc nửa bước không dám rời, vậy mà ba còn kéo thêm mấy người không biết điều đến làm khó cô ấy còn nói những lời vô cùng khó nghe nữa”.
“Lăng Hạo à ba cũng vì lo lắng cho con mà thôi, lúc nghe Hy Nhi nói con bị trượt chân hôn mê không tỉnh lại nữa con có biết tâm trạng của ba lúc đó như thế nào không hả con trai?!”.
Tề Lăng Hạo tỏ thái độ tức giận đến nỗi gân xanh nỗi đầy trên trán: “Lại là Mạc Hy Nhi, con thật không hiểu Mạc Hy Nhi là cái thá gì mà cô ta nói cái gì ba cũng tin hết vậy hả?”.
Tề Bách Hào thở dài: “Lần này ba thừa nhận là bản thân ba nóng vội nên mới gây ra chuyện như thế này ba hứa sau này chuyện gì ba cũng nhất định suy xét thật cẩn thận không tùy tiện mà la mắng vợ con nữa đâu”.
Tác giả :
Hạ Tường Lam