Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 90
Alex tiếp lấy laptop từ tay Sở Lăng, không khỏi hướng cậu mỉm cười tán dương một cái, nhanh chóng mở máy tính, cấp tốc kết nối internet vừa nói:
“Lăng, thực sự cám ơn em, nếu không chúng ta cũng không còn cách nào gủi tin cầu cứu ra ngoài.”
Ray hét lớn:
“Alex, chúng ta trúng đạn, cánh phải đã bắt đầu bốc cháy, không còn khống chế được, độ cao đang giảm mạnh, phải lập tức nhảy dù!”
Bởi vì thân máy bay không ngừng chấn động, Sở Lăng dùng tay giúp Alex giữ chặt laptop trên bàn, Alex thuần thục thực hiện thao tác trên máy tính vừa nói:
“Mọi người mau chuẩn bị, tôi gần xong rồi.”
Ray bỏ tai nghe xuống, chạy ra khỏi khoang điều khiển, kêu lên: “Arthur, áo phao.”
Arthur và đám người trong khoang máy bay không ngừng chấn động cố gắng bước tới, đem áo phao chia đều ra, Alex không ngẩng đầu lên nói:
“Ray, mau mặc áo phao cho Sở Lăng.”
Ray chụp lấy một cái áo phao đưa qua nói: “Jason, mau mặc vào.”
Alex nhìn chằm chằm màn hình máy tính, kêu lên:
“Lăng, nhanh lên.”
Sở Lăng liếc nhìn Alex, đưa tay tiếp nhận lấy áo phao Ray đưa qua.
Ray và đám người Arthur vội vàng mặc áo phao vào vừa kêu lên: “Alex, độ cao đã giảm xuống 10.000 met, không thể trì hoãn nữa, hơn nữa máy bay có thể nổ bất cứ lúc nào.”
Alex cuối cùng cũng kết nối được internet gửi đi bảng mật mã chỉ thị, kêu lên:
“Được rồi.”
Sau đó đứng dậy nhanh chóng cầm lấy áo phao Ray đưa qua mặc vào, Arthur đã bật mở cửa khoang máy bay, một luồng không khí mạnh bất ngờ ào vào, đồ vật trong khoang ngồi bay loạn xạ, tạo thành một mảnh bừa bãi.
Mọi người lảo đảo bước tới cửa khoang, đã có thể nhìn thấy mặt biển và quần đảo cách đó không xa, lôi kêu lớn: “Mọi người mau nhảy xuống.”
Arthur dẫn theo vài tên vệ sĩ lần lượt nhảy xuống, Alex nắm chặt tay Sở Lăng cùng bước tới cửa, quay đầu nói:
“Lăng, em biết nhảy dù với bơi lội không?”
Sở Lăng có chút kỳ quái liếc mắt nói:
“Dĩ nhiên biết.”
Alex lúc này mới nhớ tới thân phận của cậu, cậu là tinh anh trong đội hải quân lục chiến, sao lại không trải qua các khóa huấn luyện bắt buộc nhảy dù và lặn nước? Chính mình quá mức lo lắng, đã quên đi điều này.
Alex trong đáy lòng cười khổ một chút, không còn thời gian nhiều lời, kêu lên:
“Lăng, chúng ta cùng nhau nhảy.”
Nhanh túm lấy tay Sở Lăng, hai người cùng nhau nhảy khỏi khoang máy bay.
Ray quay đầu liếc mắt một cái, xác định phi cơ không còn ai nữa cũng nhảy xuống theo.
Trên bầu trời chạng vạng xuất hiện những đám mây trắng, mà phía bên kia chính là chiếc máy bay không thể điều khiển mang theo đám lửa cháy đỏ rực đang rơi vụt xuống.
Vài giây ngay sau khi Ray nhảy khỏi khoang, “oanh” một tiếng, chiếc phi cơ nổ mạnh giữa không trung, mãnh vụn văn tứ tung xunh quanh.
Alex và Sở Lăng cũng đã cùng bung dù ra, bỗng nhiên một mảnh vụn máy bay văng tới trên dù Sở Lăng, nhanh chóng bốc cháy.
Alex hốt hoảng nắm chặt tay trái Sở Lăng, cả kinh kêu lên:
“Lăng, mau cởi bỏ áo phao.”
Sở Lăng cắn răng dùng sức kéo vạt áo phao ra, nhưng trong lúc cấp bách làm cách nào cũng túm không ra, chiếc dù đã nhanh chóng bùng cháy.
Alex rút lưỡi dao tùy thân của Sở Lăng ra, đảo ngược chuôi đưa đến trước mặt hắn: “Lăng, mau cắt đi.”
Sở Lăng cố gắng hạ thấp người cầm lấy sau đó đưa lưỡi kiếm vào trong lớp áo dùng sức cắt đứt, cuối cùng như chỉ mành treo chuông thoát khỏi chiếc áo phao đang bốc cháy nguy hiểm kia.
Ngay lúc này chợt nghe thấy âm thanh lo lắng của Ray:
“Alex, tốc độ anh rơi xuống nhanh quá.”
Alex và Sở Lăng lúc này mới cảm giác được tiếng gió rít vù vù bên tai, một cái dù không thể chịu nỗi sức nặng của hai người, tốc độ rơi xuống tự nhiên liền nhanh hơn.
Sở Lăng quay đầu liếc mắt xuống phía dưới, gió biển rất mạnh đang thổi bọn họ về phía đất liền, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng theo kinh nghiệm của mình Sở Lăng đoán được bọn họ sẽ rơi xuống mặt đất gồ ghề của hòn đảo chứ không phải mặt biển.
Sở Lăng ngẩng đầu nhìn Alex đang nắm chặt mình kêu lên:
“Buông ra!”
Alex dĩ nhiên đã nhận ra tình thế này từ sớm, càng cắn răng dùng sức nắm chặt cổ tay Sở Lăng:
“Không!”
Sở Lăng vùng vẫy kêu:
“Alex, mau buông tôi ra!”
Alex vẫn nắm chặt Sở Lăng, kêu lên:
“Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Nếu rơi xuống mặt biển còn không lo, nhưng trên mặt đất tràn ngập núi đá lỏm chỏm hắn chết là không phải nghi ngờ, anh làm sao có thể buông tay?
“Lăng, thực sự cám ơn em, nếu không chúng ta cũng không còn cách nào gủi tin cầu cứu ra ngoài.”
Ray hét lớn:
“Alex, chúng ta trúng đạn, cánh phải đã bắt đầu bốc cháy, không còn khống chế được, độ cao đang giảm mạnh, phải lập tức nhảy dù!”
Bởi vì thân máy bay không ngừng chấn động, Sở Lăng dùng tay giúp Alex giữ chặt laptop trên bàn, Alex thuần thục thực hiện thao tác trên máy tính vừa nói:
“Mọi người mau chuẩn bị, tôi gần xong rồi.”
Ray bỏ tai nghe xuống, chạy ra khỏi khoang điều khiển, kêu lên: “Arthur, áo phao.”
Arthur và đám người trong khoang máy bay không ngừng chấn động cố gắng bước tới, đem áo phao chia đều ra, Alex không ngẩng đầu lên nói:
“Ray, mau mặc áo phao cho Sở Lăng.”
Ray chụp lấy một cái áo phao đưa qua nói: “Jason, mau mặc vào.”
Alex nhìn chằm chằm màn hình máy tính, kêu lên:
“Lăng, nhanh lên.”
Sở Lăng liếc nhìn Alex, đưa tay tiếp nhận lấy áo phao Ray đưa qua.
Ray và đám người Arthur vội vàng mặc áo phao vào vừa kêu lên: “Alex, độ cao đã giảm xuống 10.000 met, không thể trì hoãn nữa, hơn nữa máy bay có thể nổ bất cứ lúc nào.”
Alex cuối cùng cũng kết nối được internet gửi đi bảng mật mã chỉ thị, kêu lên:
“Được rồi.”
Sau đó đứng dậy nhanh chóng cầm lấy áo phao Ray đưa qua mặc vào, Arthur đã bật mở cửa khoang máy bay, một luồng không khí mạnh bất ngờ ào vào, đồ vật trong khoang ngồi bay loạn xạ, tạo thành một mảnh bừa bãi.
Mọi người lảo đảo bước tới cửa khoang, đã có thể nhìn thấy mặt biển và quần đảo cách đó không xa, lôi kêu lớn: “Mọi người mau nhảy xuống.”
Arthur dẫn theo vài tên vệ sĩ lần lượt nhảy xuống, Alex nắm chặt tay Sở Lăng cùng bước tới cửa, quay đầu nói:
“Lăng, em biết nhảy dù với bơi lội không?”
Sở Lăng có chút kỳ quái liếc mắt nói:
“Dĩ nhiên biết.”
Alex lúc này mới nhớ tới thân phận của cậu, cậu là tinh anh trong đội hải quân lục chiến, sao lại không trải qua các khóa huấn luyện bắt buộc nhảy dù và lặn nước? Chính mình quá mức lo lắng, đã quên đi điều này.
Alex trong đáy lòng cười khổ một chút, không còn thời gian nhiều lời, kêu lên:
“Lăng, chúng ta cùng nhau nhảy.”
Nhanh túm lấy tay Sở Lăng, hai người cùng nhau nhảy khỏi khoang máy bay.
Ray quay đầu liếc mắt một cái, xác định phi cơ không còn ai nữa cũng nhảy xuống theo.
Trên bầu trời chạng vạng xuất hiện những đám mây trắng, mà phía bên kia chính là chiếc máy bay không thể điều khiển mang theo đám lửa cháy đỏ rực đang rơi vụt xuống.
Vài giây ngay sau khi Ray nhảy khỏi khoang, “oanh” một tiếng, chiếc phi cơ nổ mạnh giữa không trung, mãnh vụn văn tứ tung xunh quanh.
Alex và Sở Lăng cũng đã cùng bung dù ra, bỗng nhiên một mảnh vụn máy bay văng tới trên dù Sở Lăng, nhanh chóng bốc cháy.
Alex hốt hoảng nắm chặt tay trái Sở Lăng, cả kinh kêu lên:
“Lăng, mau cởi bỏ áo phao.”
Sở Lăng cắn răng dùng sức kéo vạt áo phao ra, nhưng trong lúc cấp bách làm cách nào cũng túm không ra, chiếc dù đã nhanh chóng bùng cháy.
Alex rút lưỡi dao tùy thân của Sở Lăng ra, đảo ngược chuôi đưa đến trước mặt hắn: “Lăng, mau cắt đi.”
Sở Lăng cố gắng hạ thấp người cầm lấy sau đó đưa lưỡi kiếm vào trong lớp áo dùng sức cắt đứt, cuối cùng như chỉ mành treo chuông thoát khỏi chiếc áo phao đang bốc cháy nguy hiểm kia.
Ngay lúc này chợt nghe thấy âm thanh lo lắng của Ray:
“Alex, tốc độ anh rơi xuống nhanh quá.”
Alex và Sở Lăng lúc này mới cảm giác được tiếng gió rít vù vù bên tai, một cái dù không thể chịu nỗi sức nặng của hai người, tốc độ rơi xuống tự nhiên liền nhanh hơn.
Sở Lăng quay đầu liếc mắt xuống phía dưới, gió biển rất mạnh đang thổi bọn họ về phía đất liền, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng theo kinh nghiệm của mình Sở Lăng đoán được bọn họ sẽ rơi xuống mặt đất gồ ghề của hòn đảo chứ không phải mặt biển.
Sở Lăng ngẩng đầu nhìn Alex đang nắm chặt mình kêu lên:
“Buông ra!”
Alex dĩ nhiên đã nhận ra tình thế này từ sớm, càng cắn răng dùng sức nắm chặt cổ tay Sở Lăng:
“Không!”
Sở Lăng vùng vẫy kêu:
“Alex, mau buông tôi ra!”
Alex vẫn nắm chặt Sở Lăng, kêu lên:
“Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Nếu rơi xuống mặt biển còn không lo, nhưng trên mặt đất tràn ngập núi đá lỏm chỏm hắn chết là không phải nghi ngờ, anh làm sao có thể buông tay?
Tác giả :
Tây Phong Xuy Mộng