Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 5
Trước sau đều bị ngăn chặn, Sở Lăng bị vây chặt e rằng hôm nay rất khó đào thoát. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, quên đi, chết thì chết, dù thế nào đi nữa cậu cũng tuyệt đối không khoanh tay chịu chết.
Sở Lăng móc ra một quả lựu đạn ném ra phía ngoài, lập tức nghe thấy có tiếng hét lớn: “Mau tránh ra.”
Lựu đạn nổ vang rền, hai, ba tên bảo tiêu không kịp tránh né từ trong ngọn lửa bay thẳng lên không trung.
Sở Lăng không chút do dự ném tiếp quả lựu đạn thứ hai, đám người theo xu hướng tản rộng ra.
Cửa chiếc limousine đen bật mở, một người đàn ông tóc đen cao lớn từ trên xe bước xuống, thân thể cường tráng tuyệt đẹp khoác lên bộ âu phục đen,càng làm toát ra vẻ nhanh lẹ cùng khí thế băng lãnh trầm ổn của loài báo.
Con ngươi đen của Sở Lăng dừng lại ở đôi mắt xanh biếc toát ra vẻ tà mị mê người của người đàn ông tóc đen kia, nhất thời hốt hoảng, cậu dĩ nhiên nhận ra người đàn ông tuấn tú lãnh khốc này, chính là mục tiêu hàng đầu mà cậu phải giết, Alex.
Trên môi Alex hiện lên một tia cười mỉm khác thường, Sở Lăng đứng đối diện với anh khoảng năm, sáu mét, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp có phần vô cùng thần bí, chính là đôi mắt này làm anh hôm qua vừa nhìn thấy liền kinh ngạc nhớ mãi không quên, sau đó anh bỏ cả đêm để điều tra thân phận người này, đôi mắt đen tuyền kia cũng vì vậy mà quanh quẩn bên anh suốt một đêm. Lúc này đạt được mong muốn tận mắt nhìn đôi con ngươi kia, mới phát hiện nó còn hấp dẫn hơn trong tưởng tượng của mình, thậm chí.. còn có chút mê hoặc.
Sát khí từ con ngươi đen tuyền của Sở Lăng mạnh mẽ dâng cao, bước nhanh về phía Alex, nhưng lập tức bị hơn mười tên vệ sĩ ngăn cản, hơn mười họng súng đen ngòm hướng về cậu, Ray trầm giọng nói: “Bắt lấy nó.”
Sở Lăng đã hành động nhanh hơn, bay lên đá liên hoàn, hai khẩu súng trong tay hai tên vệ sĩ bay lên giữa không trung, hai tên vệ sĩ khác từ hai bên trái phải dũng mãnh xông lên, bóng dáng Sở Lăng nhanh như chớp, tay trái mạnh mẽ tung một quyền vào cằm tên vệ sĩ đến gần, tay phải vẽ một đường tuyệt đẹp trong không trung, lưỡi kiếm sắc bén cũng theo đó mà lướt một đường bén ngót xoẹt qua cổ tên vệ sĩ còn lại kéo theo một tia mắt đỏ thẩm. Sở Lăng bay lên đá văng thi thể tên vệ sĩ còn chưa kịp ngã xuống vào một tên vừa xông lên, đồng thời chuyển thân mình nửa quỳ trên mặt đất, lưỡi kiếm trong tay lại vung lên một đường ngang bụng một tên vệ sĩ khác.
Ray bởi vì không thể đại khai sát giới mà lửa giận bị ứ đọng ngày càng nhiều, tung hoành hắc đạo nhiều năm cũng chưa bao giờ nóng giận như vậy, quăng khẩu súng trên tay sang một bên rồi lao lên, đấu tay đôi với Sở Lăng.
Alex đối với đám thuộc hạ ngã xuống không ít cũng không thèm quan tâm, chỉ híp đôi con ngươi xanh biếc chăm chú nhìn thân thủ tàn ác như thần chết lại vô cùng xinh đẹp của Sở Lăng, từng chiêu thức, từng cử động đều toát ra sức mạnh tàn ác nhưng cũng vô cùng tao nhã xinh đẹp được Sở Lăng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, nếu như không dùng đến vũ khí, ngoại trừ Ray chắc không ai ở đây có thể là đối thủ của Sở Lăng, điểm này ngày hôm qua Alex đã nhận ra.
Đòn Ray tung ra có sức mạnh rất lớn làm cho Sở Lăng cảm thấy không ít áp lực, thể lực cậu so với Ray không thể chiếm ưu thế, huống chi cứ một vài người ngã xuống, bọn vệ sĩ lại dồn dập xông lên, khoảng cách giữa cậu với Alex lại bị kéo xa hơn.
Sở Lăng nhìn thấy đôi con ngươi xanh biếc chăm chú nhìn mình tự hồ mang theo vài phần trêu chọc thích thú, khóe môi còn hiện lên một tia cười vui vẻ, lửa giận lại bùng lên, đem một gã vệ sĩ đứng gần đá bay đi, lưỡi kiếm trên tay phải quét nhanh vài cái ép Ray phải thối lui hai bước, tìm khe hở lướt như bay về phía Alex, nhưng vừa mới bước một bước đã bị Ray từ phía sau đánh tới, Sở Lăng vòng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực Ray, khiến cho thân thể Ray co rút lại, thuận thế xoay người quét lưỡi kiếm về phía cổ Ray, Ray nhanh tay bắt lấy cổ tay cầm kiếm, sau đó nhân cơ hội lợi dụng vóc người cùng thể lực đè Sở Lăng ngã xuống mặt đất.
Trong nháy mắt chế trụ được Sở Lăng cũng không làm Ray cảm thấy đắc ý, trái lại càng cảm thấy vô cùng tức giận cùng chán nãn, tại sao anh lại lâm vào hoàn cảnh cùng người khác vật lộn lăn lốc trên mặt đất như trẻ con đùa giỡn? Không biết điệu bộ anh bây giờ trong mắt bọn thuộc hạ là cái gì nữa? Nghĩ tới thật mất mặt, thật không hiểu nỗi Alex vì sao không cho anh một phát bắn chết Sở Lăng mà lại dùng cái phương pháp ngốc nghếch như thế này để bắt sống?
Sở Lăng cuống quít vận lức cố gắng lấy lại lưỡi kiếm, nhưng cổ tay bị Ray nắm chặt không thể động đậy, biết rõ sức lực mình không bằng đối phương, đột ngột dùng đầu gối thúc mạnh vào vị trí yếu ớt dưới bụng Ray, Ray hét lên một tiếng đau đớn nhất thời thả lỏng tay, Sở Lăng lập tức đẩy gã ra.
Alex tận mắt nhìn thấy Sở Lăng bị Ray khống chế, nhưng trái lại anh lại nhăn mày, không hiểu vì sao nhìn thấy tình cảnh Sở Lăng bị người khác đặt dưới thân anh lại cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng chưa được hai giây, Ray đã bị Sở Lăng ném qua một bên, Alex nhìn thấy tình cảnh Ray chật vật như vậy cuối cùng kiềm không được bật cười to.
Sở Lăng móc ra một quả lựu đạn ném ra phía ngoài, lập tức nghe thấy có tiếng hét lớn: “Mau tránh ra.”
Lựu đạn nổ vang rền, hai, ba tên bảo tiêu không kịp tránh né từ trong ngọn lửa bay thẳng lên không trung.
Sở Lăng không chút do dự ném tiếp quả lựu đạn thứ hai, đám người theo xu hướng tản rộng ra.
Cửa chiếc limousine đen bật mở, một người đàn ông tóc đen cao lớn từ trên xe bước xuống, thân thể cường tráng tuyệt đẹp khoác lên bộ âu phục đen,càng làm toát ra vẻ nhanh lẹ cùng khí thế băng lãnh trầm ổn của loài báo.
Con ngươi đen của Sở Lăng dừng lại ở đôi mắt xanh biếc toát ra vẻ tà mị mê người của người đàn ông tóc đen kia, nhất thời hốt hoảng, cậu dĩ nhiên nhận ra người đàn ông tuấn tú lãnh khốc này, chính là mục tiêu hàng đầu mà cậu phải giết, Alex.
Trên môi Alex hiện lên một tia cười mỉm khác thường, Sở Lăng đứng đối diện với anh khoảng năm, sáu mét, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp có phần vô cùng thần bí, chính là đôi mắt này làm anh hôm qua vừa nhìn thấy liền kinh ngạc nhớ mãi không quên, sau đó anh bỏ cả đêm để điều tra thân phận người này, đôi mắt đen tuyền kia cũng vì vậy mà quanh quẩn bên anh suốt một đêm. Lúc này đạt được mong muốn tận mắt nhìn đôi con ngươi kia, mới phát hiện nó còn hấp dẫn hơn trong tưởng tượng của mình, thậm chí.. còn có chút mê hoặc.
Sát khí từ con ngươi đen tuyền của Sở Lăng mạnh mẽ dâng cao, bước nhanh về phía Alex, nhưng lập tức bị hơn mười tên vệ sĩ ngăn cản, hơn mười họng súng đen ngòm hướng về cậu, Ray trầm giọng nói: “Bắt lấy nó.”
Sở Lăng đã hành động nhanh hơn, bay lên đá liên hoàn, hai khẩu súng trong tay hai tên vệ sĩ bay lên giữa không trung, hai tên vệ sĩ khác từ hai bên trái phải dũng mãnh xông lên, bóng dáng Sở Lăng nhanh như chớp, tay trái mạnh mẽ tung một quyền vào cằm tên vệ sĩ đến gần, tay phải vẽ một đường tuyệt đẹp trong không trung, lưỡi kiếm sắc bén cũng theo đó mà lướt một đường bén ngót xoẹt qua cổ tên vệ sĩ còn lại kéo theo một tia mắt đỏ thẩm. Sở Lăng bay lên đá văng thi thể tên vệ sĩ còn chưa kịp ngã xuống vào một tên vừa xông lên, đồng thời chuyển thân mình nửa quỳ trên mặt đất, lưỡi kiếm trong tay lại vung lên một đường ngang bụng một tên vệ sĩ khác.
Ray bởi vì không thể đại khai sát giới mà lửa giận bị ứ đọng ngày càng nhiều, tung hoành hắc đạo nhiều năm cũng chưa bao giờ nóng giận như vậy, quăng khẩu súng trên tay sang một bên rồi lao lên, đấu tay đôi với Sở Lăng.
Alex đối với đám thuộc hạ ngã xuống không ít cũng không thèm quan tâm, chỉ híp đôi con ngươi xanh biếc chăm chú nhìn thân thủ tàn ác như thần chết lại vô cùng xinh đẹp của Sở Lăng, từng chiêu thức, từng cử động đều toát ra sức mạnh tàn ác nhưng cũng vô cùng tao nhã xinh đẹp được Sở Lăng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, nếu như không dùng đến vũ khí, ngoại trừ Ray chắc không ai ở đây có thể là đối thủ của Sở Lăng, điểm này ngày hôm qua Alex đã nhận ra.
Đòn Ray tung ra có sức mạnh rất lớn làm cho Sở Lăng cảm thấy không ít áp lực, thể lực cậu so với Ray không thể chiếm ưu thế, huống chi cứ một vài người ngã xuống, bọn vệ sĩ lại dồn dập xông lên, khoảng cách giữa cậu với Alex lại bị kéo xa hơn.
Sở Lăng nhìn thấy đôi con ngươi xanh biếc chăm chú nhìn mình tự hồ mang theo vài phần trêu chọc thích thú, khóe môi còn hiện lên một tia cười vui vẻ, lửa giận lại bùng lên, đem một gã vệ sĩ đứng gần đá bay đi, lưỡi kiếm trên tay phải quét nhanh vài cái ép Ray phải thối lui hai bước, tìm khe hở lướt như bay về phía Alex, nhưng vừa mới bước một bước đã bị Ray từ phía sau đánh tới, Sở Lăng vòng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực Ray, khiến cho thân thể Ray co rút lại, thuận thế xoay người quét lưỡi kiếm về phía cổ Ray, Ray nhanh tay bắt lấy cổ tay cầm kiếm, sau đó nhân cơ hội lợi dụng vóc người cùng thể lực đè Sở Lăng ngã xuống mặt đất.
Trong nháy mắt chế trụ được Sở Lăng cũng không làm Ray cảm thấy đắc ý, trái lại càng cảm thấy vô cùng tức giận cùng chán nãn, tại sao anh lại lâm vào hoàn cảnh cùng người khác vật lộn lăn lốc trên mặt đất như trẻ con đùa giỡn? Không biết điệu bộ anh bây giờ trong mắt bọn thuộc hạ là cái gì nữa? Nghĩ tới thật mất mặt, thật không hiểu nỗi Alex vì sao không cho anh một phát bắn chết Sở Lăng mà lại dùng cái phương pháp ngốc nghếch như thế này để bắt sống?
Sở Lăng cuống quít vận lức cố gắng lấy lại lưỡi kiếm, nhưng cổ tay bị Ray nắm chặt không thể động đậy, biết rõ sức lực mình không bằng đối phương, đột ngột dùng đầu gối thúc mạnh vào vị trí yếu ớt dưới bụng Ray, Ray hét lên một tiếng đau đớn nhất thời thả lỏng tay, Sở Lăng lập tức đẩy gã ra.
Alex tận mắt nhìn thấy Sở Lăng bị Ray khống chế, nhưng trái lại anh lại nhăn mày, không hiểu vì sao nhìn thấy tình cảnh Sở Lăng bị người khác đặt dưới thân anh lại cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng chưa được hai giây, Ray đã bị Sở Lăng ném qua một bên, Alex nhìn thấy tình cảnh Ray chật vật như vậy cuối cùng kiềm không được bật cười to.
Tác giả :
Tây Phong Xuy Mộng