Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
Chương 60
Thích sự cô độc nhưng lại sợ cô đơn, luôn sống trong quá khứ,luôn bị mất đi sự an tòan nhất định.Một con ngừoi khó hiểu như thế đấy.
Cô suy nghĩ về hắn,nhiều đến mức cứ nhắm mắt lại gương mặt hắn lại xuất hiện.Nước mắt cô lúc này thật sự trào ra không ngừng.Cô nấc từng tiếng trong đêm tối ngeh thật bi thương.
Cô tự nhiên thấy sợ,sợ phải yêu hắn.
Cô nghĩ về những lời Phúc Hoàng nói lúc chiều.
[[[[[[[[[[[[-Em chưa ngủ sao,anh biết Max đã làm em rất khổ sở.Nhưng mọi thứ điều có nguyên nhân cả.Em cũng đừng oán hận Max._Phúc hòang bước vào phòng,nhìn thấy Nguyệt Hàm ngồi quay lưng lại với anh bên cạch giường ra cửa sỗ.cô đang nhìn gì đó ngaòi cửa rất xa xâm.
Cô vẫn ngồi im,không quay lại,chậm chậm lên tiếng nhẹ thoáng
-Anh nói em biết nguyên nhân đó đi.Em sẽ không óan hận anh ta.
Phúc Hòang bất lực thở dài,anh thấy lời nói anh rất nặng nhọc.
-Có lẽ em nên biết,anh không muốn giấu em,anh cũng sẽ không để Max thương tổn đến em nữa.Nguyệt Hàm—anh khó nhọc gọi lên cô,anh mím môi rồi mở miệng:-----Em biết Max đã mất mẹ từ nhỏ đúng không?
---Max là 1 đứa con đáng thương.Max từ nhỏ đã rất thương mẹ mình.Mẹ anh ta trải qua 2 cuộc hôn nhân không hạnh phục,trước tiên là cha ruột Max,do họ không yêu nhau,lên 5tuổi cha ruột Max li dị với mẹ anh ta.
---Sau đó,anh về sống chung với mẹ ruột và người cha sau nay,là cha dượng.Cha dượng mà mẹ Max sống cùng chính là em trai họ của cha ruột anh.Cứ nghỉ cuộc sống rất tốt khi
mẹ anh ấy tìm được tình yêu của mình.Nhưng…
Phúc Hòang nhìn thấy cô có chút phản ứng,đầu hơi nghiêng ra sau như chờ đợi cậu chuyện.Anh nói tiếp trong sự thông cảm xót xa.
-Có thể là hiễu lầm gì đấy,chính anh và Max cũng không rõ,đến 1 ngày mẹ Max bị cha dượng mình đuổi đi.Nhưng có 1 điều,ông ta không cho mẹ Max mang Max theo.Ông ấy muốn nuôi và đào tạo Max trở thành người của ông ta.
Em biết đấy,cùng là người họ Dương,nên bản năng sinh tồn và sự tàn độc đều giống nhau.Chính vì Max quá thương mẹ,nên ngày qua ngày không ăn,không uống,không chịu làm gì ngàoi nằm rút trong chăn.Ông ta đành đem mẹ Max ra dụ dỗ anh.Ngày anh có thể gặp mẹ là ngày Max phải trải qua những khắc nghiệt của sự huấn luyện được hoàn tất.
-Một cậu bé chịu đựng những trận đau đớn của luyện tập,những điều Max trải qua con kinh khủng hơn những gì em học được trong Sát Bang suốt 5 năm qua,cậu bé mới mười mấy tuổi phải gòng mình để sinh tồn,cơn đau xát thịt,tinh thần,cứ từ địa ngục lại trở về.Có lần,Max bị gày bẫy trong cuộc huấn luyện ma quỷ của cha dượng mà nằm suốt 3 tháng trời trên gường,cứ nghĩ sẽ không tỉnh lại.Cuối cùng,sức sống mãnh liệt muốn gặp mẹ của Max quá lớn.Max lại bị lôi vào những cuộc máu me chết chốc trong đợt kiểm tra đầu tiên.13 tuổi phải cầm súng giết người.Điều đó thật kinh khủng.
Nguyệt Hàm càng lúc càng run,bờ vai bần bậ run rẫy.Cô không ngờ cuộc sống của Max trong quá khứ lại khủng khiếp như thế.Rồi cô cố hít lấy hơi thở,nói:
-Vậy thì nguyên nhân thật sự mà anh sẽ nói là gì.Anh mau nói đi,người giết mẹ lão đại là ai.
-Em nghe hết đã.Ngày cậu ấy duyệt đợt tập huấn rung rợn của cha dượng là ngày ông ta hứa để mẹ con Max gặp nhau.Giây phút cả hai có thể nhìn thấy nhau đ1o.Mẹ Max đã bị 1 chiếc xe tông…và người đã đâm mẹ Max chính là…chính là..
-Là ai..là ai anh nói đi_Tim Nguyệt Hàm như bót nghẹt,cô cảm nhận trong lời nói của Phúc Hoàng,đều đó hẳn rất đáng sợ.Nhưng trí tò mò của cô bắt cô phải biết sự thật.
Tay Phúc Hoàng bóp chặt,nỗi cả gân.Anh sợ người con gái này sẽ không thể chịu được những gì anh sắp nói đây
-Là..cha em.Cha em được sai đi giết mẹ của Max.Đó không phải 1 tai nạn vô tình.
Nguyệt Hàm dứng bật dậy,những gì cô đóan cô sợ nó thành sự thật,nhưng đúng những gì cô lo sợ điều thành sự thật.Ánh mắt cầu xin đau đớn của cô nhìn Phúc Hòang mong anh hảy nói rằng mình đang đùa thôi.Nhưng không,đáp trả cô là ánh mắt thành thật đau thương đến thống khổ.
-Không phải đâu..cha em là người tốt..cha em sẽ không làm như thế.Anh đừng nói xạo nữa,anh muốn bênh vực anh ta đúng không.KHÔNG ĐÂU,ANH NÓI LÁO.._Cặp mắt ứ nước tuôn trài 1 cách điên cuồng,Cô thở không nổi nữa,rồi ngất liệm.
Quay về thực tại,cô đã tỉnh lại,chìm trong bong tối len lỏi những ánh sáng,cô nằm bất động như thế,đôi mắt vẫn mở.Nhìn lên trần nhà.Cô cứ nhìn như thế.Bỡi vì cô sợ.sợ khi nhắm mắt lại hình ảnh hắn lại xuất hiện.
Cô nhớ.
Nfgày đầu tiên 5 năm trước cô gặp Max.Một Dương vĩ lạnh lùng đầy khí chất.Cô ngang nhiên chữi hắn,đạp chân hắn.
Rồi khi hắn bắt cô làm osin nhà hắn,cô cứ nghĩ đây là 1 câu chuyện tiểu thuyết nào đó.Nam chính nhà giàu,nữ chính nhà nghèo mồ côi gặp được người đàn ông cho nữ chính hạnh phúc trọn đời.
Thế mà cuộc đời cô lại đi ngược ngạo thế đấy.Toàn bi thương,hắn biến thành 1 lão đại,hắn ma quái như 1 ma vương,tàn bạo,anh vẫn lành lùng như 1 Dương Vĩ khác là hắn bá đạo khủng kiếp hơn,khí chất ngạo nghể,như 1 ông vua đứng đầu thần giới,đầy quyền lực.
Hắn biến nó trở thành 1 sát thủ,hắn dày nó bằng những lời nói đay nghiến.Giờ thí cô mới hiểu.Tại sao?
Cô phải trả nợ,nợ mà cha cô đã gây ra cho mẹ con hắn.
Cô giờ cảm nhận được vị trí của Vĩnh,cũng là người như cô vậy.Cô thấy mình đồng cảm với Vĩnh.
Cô nhận ra mình đã sai lầm khi rút hết tội lỗi của Tống hào lên người Vĩnh.
Nhưng cô không thể quay lại với Vĩnh nữa,vì trái tim hiện giờ của cô chỉ có đồng cảm,thấy có lỗi.Trai tim này đã phản bội cô từ lúc nào.
Cô can đãm nhắm mắt lại,cô muốn nhớ xem từ luc nào hình ảnh hắn lại dày đặc như thế.Có phải là lúc ở đão “Không tên” khi hắn cứu nó,hay cái đêm hắn tướt đọat nó,không r4o no không rõ từ bao giờ nữa.
“Nguyệt Hàm à,mày tỉnh lại đi,dù mày có yêu hay không,sẽ không có kết quả đâu.Mày không thể hi vọng gì ở người đàn ông đó được.”Cô tự nghĩ thầm,cô khuyên nhủ bản thân,cô cố gạt bản thân đi.
-------------------
Max nghe 1 cuộc gọi.
-Henry,mau làm cái tên đó biến mất đi._Giọng nói lạnh tanh mùi máu,đầy sát khí.
Gương mặt ma mị ẩn hiện nét đẹp giá lạnh của Max.Hắn dứt khóat cất điện thọai đi.
Giữa đêm khuya.
Một cái bóng lớn sừng sững ở trên cao,tay bỏ vào túi quần,đôi mắt không ngừng phủ lấy thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường.
Nguyệt Hàm nằm quay lưng với Max,anh không biết cô đã ngủ hay chưa.Nhưng anh đứng như thế rất lâu.
Hắn bận 1 chiếc áo sơ mi,phạch ngực,lộ ra cơ ngực rắn chắc,bờ vai rộng kẽ run.Thì ra cánh tay hắn đang di chuyễn lên mái tóc của Nguyệt Hàm.
Tóc chạm qua khẽ tay hắn cảm nhận được sự mềm mại,càng chạm đến hắn lại càng muốn nhiều hơn.Đôi mắt đang nhắm nghiền hắn phớt qua tới cách môi mộng hồng hồng.Hắn thấy tham lam hơn.Môi hắn nhẹ nhành đạt lên môi nó,rất nhẹ,giống nhứ 1 cơn gió thu thóang ngang qua rồi biến đi vậy.
Cái mũi cao ngất của hắn vẫn kênh kiệu dướng ánh sáng của ánh trăng,môi hắn khẽ nhấc-Tôi có thể chúc cô ngủ ngon không..Sao cô không giải thích../
Câu nói hắn mang chút gì đó hạn chế,đau khổ,ánh mắt ánh lên sự tuyệt vọng.Hắn tìm hiểu và điều tra thì biết,Henry và Nguyệt Hàm chưa xảy ra việc gì.Nhưng anh vẫn sẽ không xin lỗi,vì cô dám uống rượu để 1 người đàn ông có thể vào nhà mình như vậy.Hắn cũng sẽ không tha thứ được.
Trả lời hắn là 1 sự im lặng cô đọng cả không gian.,hắn vẫn đứng đó thật lâu sau đó,nhẹ nhàng quay gót đi.
Đến khi cách của đóng chặc,bóng dáng hắn cũng khuất mất.Đôi mắt từ nay giờ nhắm ghiền tưỡng chừng đang say giấc.Nào giờ dần dần hé mở.Trong đôi mắt cô là 1 sự cô đơn,1 nỗi buồn không đáy.
Cô cất tiếng thật nhẹ,nhẹ đến mức chỉ có thể cô nghe thấy:-Anh là đồ ngốc.!
Một làn nước ấm lại từ khoe mắt chãy trên làn da của cô.
Cô suy nghĩ về hắn,nhiều đến mức cứ nhắm mắt lại gương mặt hắn lại xuất hiện.Nước mắt cô lúc này thật sự trào ra không ngừng.Cô nấc từng tiếng trong đêm tối ngeh thật bi thương.
Cô tự nhiên thấy sợ,sợ phải yêu hắn.
Cô nghĩ về những lời Phúc Hoàng nói lúc chiều.
[[[[[[[[[[[[-Em chưa ngủ sao,anh biết Max đã làm em rất khổ sở.Nhưng mọi thứ điều có nguyên nhân cả.Em cũng đừng oán hận Max._Phúc hòang bước vào phòng,nhìn thấy Nguyệt Hàm ngồi quay lưng lại với anh bên cạch giường ra cửa sỗ.cô đang nhìn gì đó ngaòi cửa rất xa xâm.
Cô vẫn ngồi im,không quay lại,chậm chậm lên tiếng nhẹ thoáng
-Anh nói em biết nguyên nhân đó đi.Em sẽ không óan hận anh ta.
Phúc Hòang bất lực thở dài,anh thấy lời nói anh rất nặng nhọc.
-Có lẽ em nên biết,anh không muốn giấu em,anh cũng sẽ không để Max thương tổn đến em nữa.Nguyệt Hàm—anh khó nhọc gọi lên cô,anh mím môi rồi mở miệng:-----Em biết Max đã mất mẹ từ nhỏ đúng không?
---Max là 1 đứa con đáng thương.Max từ nhỏ đã rất thương mẹ mình.Mẹ anh ta trải qua 2 cuộc hôn nhân không hạnh phục,trước tiên là cha ruột Max,do họ không yêu nhau,lên 5tuổi cha ruột Max li dị với mẹ anh ta.
---Sau đó,anh về sống chung với mẹ ruột và người cha sau nay,là cha dượng.Cha dượng mà mẹ Max sống cùng chính là em trai họ của cha ruột anh.Cứ nghỉ cuộc sống rất tốt khi
mẹ anh ấy tìm được tình yêu của mình.Nhưng…
Phúc Hòang nhìn thấy cô có chút phản ứng,đầu hơi nghiêng ra sau như chờ đợi cậu chuyện.Anh nói tiếp trong sự thông cảm xót xa.
-Có thể là hiễu lầm gì đấy,chính anh và Max cũng không rõ,đến 1 ngày mẹ Max bị cha dượng mình đuổi đi.Nhưng có 1 điều,ông ta không cho mẹ Max mang Max theo.Ông ấy muốn nuôi và đào tạo Max trở thành người của ông ta.
Em biết đấy,cùng là người họ Dương,nên bản năng sinh tồn và sự tàn độc đều giống nhau.Chính vì Max quá thương mẹ,nên ngày qua ngày không ăn,không uống,không chịu làm gì ngàoi nằm rút trong chăn.Ông ta đành đem mẹ Max ra dụ dỗ anh.Ngày anh có thể gặp mẹ là ngày Max phải trải qua những khắc nghiệt của sự huấn luyện được hoàn tất.
-Một cậu bé chịu đựng những trận đau đớn của luyện tập,những điều Max trải qua con kinh khủng hơn những gì em học được trong Sát Bang suốt 5 năm qua,cậu bé mới mười mấy tuổi phải gòng mình để sinh tồn,cơn đau xát thịt,tinh thần,cứ từ địa ngục lại trở về.Có lần,Max bị gày bẫy trong cuộc huấn luyện ma quỷ của cha dượng mà nằm suốt 3 tháng trời trên gường,cứ nghĩ sẽ không tỉnh lại.Cuối cùng,sức sống mãnh liệt muốn gặp mẹ của Max quá lớn.Max lại bị lôi vào những cuộc máu me chết chốc trong đợt kiểm tra đầu tiên.13 tuổi phải cầm súng giết người.Điều đó thật kinh khủng.
Nguyệt Hàm càng lúc càng run,bờ vai bần bậ run rẫy.Cô không ngờ cuộc sống của Max trong quá khứ lại khủng khiếp như thế.Rồi cô cố hít lấy hơi thở,nói:
-Vậy thì nguyên nhân thật sự mà anh sẽ nói là gì.Anh mau nói đi,người giết mẹ lão đại là ai.
-Em nghe hết đã.Ngày cậu ấy duyệt đợt tập huấn rung rợn của cha dượng là ngày ông ta hứa để mẹ con Max gặp nhau.Giây phút cả hai có thể nhìn thấy nhau đ1o.Mẹ Max đã bị 1 chiếc xe tông…và người đã đâm mẹ Max chính là…chính là..
-Là ai..là ai anh nói đi_Tim Nguyệt Hàm như bót nghẹt,cô cảm nhận trong lời nói của Phúc Hoàng,đều đó hẳn rất đáng sợ.Nhưng trí tò mò của cô bắt cô phải biết sự thật.
Tay Phúc Hoàng bóp chặt,nỗi cả gân.Anh sợ người con gái này sẽ không thể chịu được những gì anh sắp nói đây
-Là..cha em.Cha em được sai đi giết mẹ của Max.Đó không phải 1 tai nạn vô tình.
Nguyệt Hàm dứng bật dậy,những gì cô đóan cô sợ nó thành sự thật,nhưng đúng những gì cô lo sợ điều thành sự thật.Ánh mắt cầu xin đau đớn của cô nhìn Phúc Hòang mong anh hảy nói rằng mình đang đùa thôi.Nhưng không,đáp trả cô là ánh mắt thành thật đau thương đến thống khổ.
-Không phải đâu..cha em là người tốt..cha em sẽ không làm như thế.Anh đừng nói xạo nữa,anh muốn bênh vực anh ta đúng không.KHÔNG ĐÂU,ANH NÓI LÁO.._Cặp mắt ứ nước tuôn trài 1 cách điên cuồng,Cô thở không nổi nữa,rồi ngất liệm.
Quay về thực tại,cô đã tỉnh lại,chìm trong bong tối len lỏi những ánh sáng,cô nằm bất động như thế,đôi mắt vẫn mở.Nhìn lên trần nhà.Cô cứ nhìn như thế.Bỡi vì cô sợ.sợ khi nhắm mắt lại hình ảnh hắn lại xuất hiện.
Cô nhớ.
Nfgày đầu tiên 5 năm trước cô gặp Max.Một Dương vĩ lạnh lùng đầy khí chất.Cô ngang nhiên chữi hắn,đạp chân hắn.
Rồi khi hắn bắt cô làm osin nhà hắn,cô cứ nghĩ đây là 1 câu chuyện tiểu thuyết nào đó.Nam chính nhà giàu,nữ chính nhà nghèo mồ côi gặp được người đàn ông cho nữ chính hạnh phúc trọn đời.
Thế mà cuộc đời cô lại đi ngược ngạo thế đấy.Toàn bi thương,hắn biến thành 1 lão đại,hắn ma quái như 1 ma vương,tàn bạo,anh vẫn lành lùng như 1 Dương Vĩ khác là hắn bá đạo khủng kiếp hơn,khí chất ngạo nghể,như 1 ông vua đứng đầu thần giới,đầy quyền lực.
Hắn biến nó trở thành 1 sát thủ,hắn dày nó bằng những lời nói đay nghiến.Giờ thí cô mới hiểu.Tại sao?
Cô phải trả nợ,nợ mà cha cô đã gây ra cho mẹ con hắn.
Cô giờ cảm nhận được vị trí của Vĩnh,cũng là người như cô vậy.Cô thấy mình đồng cảm với Vĩnh.
Cô nhận ra mình đã sai lầm khi rút hết tội lỗi của Tống hào lên người Vĩnh.
Nhưng cô không thể quay lại với Vĩnh nữa,vì trái tim hiện giờ của cô chỉ có đồng cảm,thấy có lỗi.Trai tim này đã phản bội cô từ lúc nào.
Cô can đãm nhắm mắt lại,cô muốn nhớ xem từ luc nào hình ảnh hắn lại dày đặc như thế.Có phải là lúc ở đão “Không tên” khi hắn cứu nó,hay cái đêm hắn tướt đọat nó,không r4o no không rõ từ bao giờ nữa.
“Nguyệt Hàm à,mày tỉnh lại đi,dù mày có yêu hay không,sẽ không có kết quả đâu.Mày không thể hi vọng gì ở người đàn ông đó được.”Cô tự nghĩ thầm,cô khuyên nhủ bản thân,cô cố gạt bản thân đi.
-------------------
Max nghe 1 cuộc gọi.
-Henry,mau làm cái tên đó biến mất đi._Giọng nói lạnh tanh mùi máu,đầy sát khí.
Gương mặt ma mị ẩn hiện nét đẹp giá lạnh của Max.Hắn dứt khóat cất điện thọai đi.
Giữa đêm khuya.
Một cái bóng lớn sừng sững ở trên cao,tay bỏ vào túi quần,đôi mắt không ngừng phủ lấy thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường.
Nguyệt Hàm nằm quay lưng với Max,anh không biết cô đã ngủ hay chưa.Nhưng anh đứng như thế rất lâu.
Hắn bận 1 chiếc áo sơ mi,phạch ngực,lộ ra cơ ngực rắn chắc,bờ vai rộng kẽ run.Thì ra cánh tay hắn đang di chuyễn lên mái tóc của Nguyệt Hàm.
Tóc chạm qua khẽ tay hắn cảm nhận được sự mềm mại,càng chạm đến hắn lại càng muốn nhiều hơn.Đôi mắt đang nhắm nghiền hắn phớt qua tới cách môi mộng hồng hồng.Hắn thấy tham lam hơn.Môi hắn nhẹ nhành đạt lên môi nó,rất nhẹ,giống nhứ 1 cơn gió thu thóang ngang qua rồi biến đi vậy.
Cái mũi cao ngất của hắn vẫn kênh kiệu dướng ánh sáng của ánh trăng,môi hắn khẽ nhấc-Tôi có thể chúc cô ngủ ngon không..Sao cô không giải thích../
Câu nói hắn mang chút gì đó hạn chế,đau khổ,ánh mắt ánh lên sự tuyệt vọng.Hắn tìm hiểu và điều tra thì biết,Henry và Nguyệt Hàm chưa xảy ra việc gì.Nhưng anh vẫn sẽ không xin lỗi,vì cô dám uống rượu để 1 người đàn ông có thể vào nhà mình như vậy.Hắn cũng sẽ không tha thứ được.
Trả lời hắn là 1 sự im lặng cô đọng cả không gian.,hắn vẫn đứng đó thật lâu sau đó,nhẹ nhàng quay gót đi.
Đến khi cách của đóng chặc,bóng dáng hắn cũng khuất mất.Đôi mắt từ nay giờ nhắm ghiền tưỡng chừng đang say giấc.Nào giờ dần dần hé mở.Trong đôi mắt cô là 1 sự cô đơn,1 nỗi buồn không đáy.
Cô cất tiếng thật nhẹ,nhẹ đến mức chỉ có thể cô nghe thấy:-Anh là đồ ngốc.!
Một làn nước ấm lại từ khoe mắt chãy trên làn da của cô.
Tác giả :
Yori Trinh