Tình Lữ Của Lam Cơ
Chương 6: Câu chuyện cũ
Lúc này, tại một thành trấn khá sầm uất ở nhân gian.
Giữa khu chợ, ông chủ tiệm bánh bao liền hô lên: “ Ăn cắp! Mau bắt nó lại “
Lập tức có thêm vài người đuổi theo một đứa trẻ mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, gương mặt lấm lem. Đứa trẻ đó chạy thục mạng, nhưng cuối cùng vẫn bị đám người kia chặn lại.
– Nha đầu ăn mày kia, đây là lần thứ ba mi ăn cắp rồi! Để xem chúng ta dạy dỗ mi ra sao! – Chủ tiệm bánh bao hùng hổ định xông tới đánh đứa bé.
Bỗng nhiên có một kiếm khí trong trẻo xuyên qua, khiến cho nam nhân đó ngã ra sau. Xuất hiện từ giữa đám đông là một nữ tử mặc áo xanh, dung nhan xinh đẹp khiến người khác ngẩn ngơ. Dựa vào y phục và thần thái của cô nương này, có thể đoán rằng nàng không phải nữ tử nhân gian bình thường mà là một người tu đạo.
– Vị đại ca này! Ta sẽ trả toàn bộ số tiền đứa trẻ này thiếu, có thể nể mặt một chút không? – Nói rồi nàng chậm rãi lấy ra một nén bạc, đừng nói là chỉ vài chiếc bánh bao, ngay cả việc mua cả sạp hàng kia cũng đủ.
– Được chứ! – Chủ tiệm bánh ánh mắt sáng người – Cô nương hiệp nghĩa, chúng ta đâu thể so đo!
Đám đông giải tán. Nha đầu ăn mày kia còn bày trò lè lưỡi chế nhạo sau lưng chủ tiệm bánh, sau đó thản nhiên ăn bánh bao nóng hổi.
– Hoa lão bà bà, ta đã tìm người rất lâu rồi! – Lam Cơ nhìn nha đầu ăn mày, giọng điệu có phần kính trọng.
– Tỷ tỷ, ta không quen ngươi nha! – Nói rồi lại tiếp tục chạy trốn.
Lần này, nó chạy rất nhanh, Lam Cơ phải tận lực ngự kiếm đuổi theo. Khi đến bờ sông ngoại ô, nha đầu ăn mày thở dốc, âm điệu có phần hờn dỗi:
– Không chơi với ngươi nữa! Nha đầu thối!
– Hoa lão bà bà! – Lam Cơ lấy bên người ra một xâu kẹo đường được bọc cẩn thận, dỗ dành nói. – Cái này cho bà!
– Kẹo đường nâu phải không? Ta thích!
Lam Cơ mỉm cười, đợi đối phương ăn hết. Người trước mặt nàng bộ dạng như một đứa trẻ, nhưng thực sự bà ta là một ẩn sĩ đã sống qua hàng ngàn năm, cơ thể không hề lão hóa. Đối với thế gian này, vạn vật bà ta đều nhìn thấu. Tuy nhiên, bà ta vẫn thích sống như một đứa trẻ lang thang.
Lần trước, cũng là lần đầu nàng gặp Hoa lão bà bà là lúc Mạc Thanh đưa nàng đến thỉnh cầu, mong lão bà chỉ điểm cho tung tích của Thần Dược Thảo.
Hoa lão bà bà mút mút ngón tay. Lam Cơ lễ phép lên tiếng:
– Hoa lão bà bà, hôm nay hậu bối đến… chính là muốn thỉnh cầu…
– Nha đầu thối! Ngươi không thấy ta cả tháng nay không được tắm gội, cả tháng nay không được ngủ trong đệm ấm sao? Ngươi có tiền phải không? Còn không mau thuê một gian phòng hạng sang nhất trong Vạn Cư Đường cho ta! – Lão bà bà có phần gian manh nhìn nàng.
– Vâng!
Lam Cơ liền làm theo, trên đường đi, lão bà bà còn vòi mua không ít thứ. Tất cả đều được Lam Cơ ngoan ngoãn đáp ứng. Khi đến Vạn Cư Đường, lão bà bà còn bắt nàng kỳ lưng, gội đầu cho bà ta. Lam Cơ nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất của đối phương, nàng có chút nghi ngại, nhưng với mọi yêu cầu của bà bà, dù làm khó thế nào, nàng đều thực hiện.
– Nha đầu ngoan ngoãn! – Hoa lão bà bà miệng ngậm bánh hạnh nhân, lim dim thưởng thức sự hầu hạ của Lam Cơ, còn vui vẻ tán thưởng – Ta trông ngươi thấy có vẻ là một nha đầu cứng cỏi, không ngờ lại biết vâng lời như vậy. Chả bù cho gã Mạc Thanh phu quân của ngươi, vẻ mặt đường hoàng điềm đạm, thần thái tiêu diêu thoát tục như vậy… chậc chậc… y lại toàn làm khó dễ bà già này…
– Hoa lão bà bà, y là sư thúc của ta, không phải là…
– Nha đầu thối, bây giờ muốn cãi lời ta sao? – Hoa lão bà bà lên tiếng – Ngươi không tin vào con mắt của lão bà này nữa sao? Ai da, sao lại không chà nữa vậy!
– Lão bà bà, đã chà sạch rồi.
– Chà thêm chút đi, ta ngứa. Chà mạnh một chút, đúng thế… – Hoa lão bà bà tiếp tục hưởng thụ – Đúng rồi nha đầu, ngươi tên là gì nhỉ?
– Hậu bối tên là Lam Cơ.
– Lam Cơ à, ta rất tiếc, lần này ta không thể giúp ngươi rồi… – Lão bà bà nói rồi nhảy ra khỏi thùng tắm, mặc vào bộ y phục đắt tiền nàng vừa mua.
– Hoa lão bà bà…
– Ta không nói dối ngươi đâu! – Hoa lão bà bà bấy giờ mới làm ra bộ mặt rầu rĩ – Thật ra, thật ra… ta vừa mất đi khả năng thông thiên rồi…
Lam Cơ hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh sau đó nàng hít thở sâu, bình tĩnh trở lại. Từ lúc tiếp nhận được sự việc Mạc Thanh hồn tiêu phách tán, thì bất cứ chuyện gì đối với nàng cũng không còn là quá đường đột nữa. Chưa kể nàng đã xác định, hành trình này vô cùng gian nan.
Nỗi khổ tâm thấp thoáng trong ánh mắt, nhưng thái độ nàng vẫn như cũ, từ ngữ kính trọng Hoa lão bà bà:
– Hậu bối hiểu rồi. Đa tạ Hoa lão tiền bối chiếu cố. Lam Cơ xin cáo từ!
Hoa lão bà bà nhìn nàng đang rời khỏi, bà ta cắn môi mấy lần. Bà ta không thể nói. Nếu lỡ nói ra, nha đầu này có lẽ sẽ tiến thân vào một con đường không chỉ đầy ắp gian nan, hiểm nguy trùng trùng… mà còn thương tâm vô hạn.
Nhưng nếu bà ta không nói ra, có khi nào suốt đời suốt kiếp, nha đầu này sẽ không thể gặp lại Mạc Thanh của nàng, cứ như vậy trôi qua một đời cô quả cùng day dứt?
Hoa lão bà bà bỗng dưng thoáng nhớ lại, quả nhiên là nghiệt duyên a!
[ Năm đó, Mạc Thanh ôm trong lòng một thiếu nữ, vượt ngàn dặm xa đến tìm bà. Khi ấy, Hoa lão bà bà đang bế quan tu luyện trên núi, không khỏi bất ngờ.
Gã Mạc Thanh đầu gỗ như vậy, tưởng rằng y sẽ không vướng vào thất tình lục dục, không ngờ lại đến thỉnh cầu vì một nữ tử…
Khuya hôm đó, Hoa lão bà bà thấy Mạc Thanh đứng trầm tư bên sườn núi. Tuyết bay lất phất, điểm trên mái tóc cùng đạo bào phiêu diêu. Phía sau lưng y, thanh Ngân Sương Kiếm yên lặng nằm trong vỏ, đạo quang màu bạc tản ra nhàn nhạt. Tuấn nhan như tranh, người và cảnh an tĩnh như một bức họa thủy mặc, vô cùng thanh thoát.
Hoa lão bà bà nghĩ ngợi, bèn đến khuyên y một câu:
– Mạc Thanh, tuy ta không thể tiết lộ trước tương lai của ngươi, nhưng ta có thể chắc chắn một điều… nếu ngươi vẫn kiên trì cứu nữ tử này, vận mệnh của ngươi sẽ vì thế sai lệch, có vẻ như là… rất không tốt…
Thế nhưng, y không mảy may xao động, bình thản nói:
– Ta thấy rất tốt.
– Ta khuyên ngươi thật lòng! – Hoa lão bà bà bỗng dưng tò mò chất vấn – Mạc Thanh, ngươi yêu nàng sao? Ngươi biết yêu sao? Ngươi không phải là kẻ lấy tu đạo làm đầu sao?
– Lời cuối của bà không hẳn là đúng.
Mạc Thanh ngắn gọn đáp lại. Đối với y, năm xưa chọn con đường tu đạo chẳng qua vì muốn giúp đỡ những người khổ nạn, không phải vì ham muốn đắc đạo, lưu danh kim cổ.
– Ngươi như vậy là đang thừa nhận những câu hỏi kia? – Hoa lão bà bà tròn to mắt nhìn Mạc Thanh. – Ngươi còn không chút ngại ngùng?
– Đây là chuyện minh bạch.
Hoa lão bà bà than thầm trong lòng, vậy mà bà ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy chút ngại ngùng trên gương mặt của gã đầu gỗ này. Cảm thấy có sự kích thích trong lòng, Hoa lão bà bà muốn vặn hỏi đến khi nào y bối rối mới được.
– Mạc Thanh, ban nãy ta thấy nàng gọi ngươi là sư thúc. Các ngươi chính là đang loạn luân a!
– Nàng đã không còn là đệ tử Vạn Linh.
– Thật sao? Ta không tin!
– Chính ta khai trừ. – Y đáp, chỉ bốn chữ không thừa không thiếu.
– Ngươi… Ngươi! Thôi được rồi, lão bà này không đấu lại ngươi, cũng không nói lại ngươi.
– Hoa lão bà bà… – Lúc này y bỗng dưng dùng thái độ mềm mỏng hơn, âm điệu thỉnh cầu – Chúng ta không còn nhiều thời gian, hãy nói cho ta biết tung tích của Thần Dược Thảo.
– Cho dù ta nói ra, các ngươi sẽ dễ dàng lấy được sao? Thần Dược Thảo một vạn năm mới trổ bông một lần. Lại mọc giữa ranh giới của Âm giới và nhân gian, dưới đáy vực nham thạch sục sôi, sâu hàng vạn trượng. Chưa kể đến, nơi đó trùng trùng cạm bẫy, bộ tộc canh chừng Thần Dược Thảo pháp lực cao thâm vô cùng, ngươi cũng muốn đến sao?
– Đa tạ lão bà bà đã chỉ điểm. Ân này nhất định báo đáp. – Mạc Thanh chắp tay vòng cung trước ngực, trang trọng cúi đầu. – Đã phiền người rồi, không tiện quấy rầy.
– Ân với nghĩa gì chứ? Ta với ngươi cũng là bằng hữu lâu năm. Ta còn muốn cảnh báo ngươi đây. Tin này còn đáng ngại hơn nhiều! – Hoa lão bà bà xua tay nói – Vô Diện Quỷ Vương bí ẩn trong thiên hạ, chính là Long thần năm xưa đọa thế, hắn cũng đang tìm kiếm Thần Dược Thảo. Mà loài hoa cỏ này vạn năm chỉ có một, e rằng…
Mạc Thanh thoáng bất ngờ, nhưng trong mắt vẫn là sự kiên định, không có lo sợ.
– Đa tạ Hoa lão bà bà đã nhắc nhở.
– Hắn dù sao cũng có hàng chục vạn năm tu vi, pháp lực phi thường, các ngươi chỉ là tu tiên đạo vài chục năm, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá…
– Ta sẽ lấy được.
Mạc Thanh nhanh chóng từ biệt. Y cẩn thận đem nữ tử đang ngủ say bọc trong áo choàng lông dày, cứ như vậy mà mang nàng rời đi ngay trong đêm tối.
…
…
Không ngờ vào phút chót sinh tử giao tranh năm ấy, tưởng chừng Mạc Thanh đã rơi xuống địa ngục âm ty, thế nhưng y thực sự đã vượt qua Long thần kia để giành được Thần Dược Thảo.
Đó là khoảnh khắc mỹ lệ và kỳ diệu không có từ nào có thể diễn tả!
Phượng hoàng niết bàn, Phượng thần thức tỉnh từ trong biển lửa nham thạch. Thần quang như ánh dương sáng lấp lánh, chiếu rọi cả một khoảng không gian vạn dặm.
Phượng thần dùng đôi cánh rộng lớn bay đến, hái được Thần Dược Thảo trong tay, rồi lại bay lên đỉnh núi, ôm người quan trọng nhất vào lòng. ]
…
…
Hoa lão bà bà bối rối một hồi, không hiểu nghĩ sao bèn lập tức đuổi theo bóng dáng Lam Cơ đang khuất dần ở phía hành lang.
– Lam Cơ nha đầu!
Lam Cơ vội dừng bước. Hoa lão bà bà ngập ngừng nói:
– Ta… tuy là không còn khả năng như trước, nhưng mà có một số tin tức cũ, không biết có hữu ích với ngươi không. Hay là thế này, ngươi ở lại tán gẫu với lão bà này một hai ngày, ta nhớ ra tin gì quan trọng sẽ nói cho ngươi nhé…
…
…
Lam Cơ ở lại phụng bồi Hoa lão bà bà một ngày. Thực sự nàng cũng có chút mệt mỏi sau nhiều ngày lăn lộn tứ phương, cũng phải dừng chân nghỉ tạm.
Hoa lão bà bà thực sự là một người nhiều chuyện. Chuyện bà ta thích nói nhất lại là chuyện phiếm.
Hoa lão bà bà vui vẻ kể cho nàng: thật ra Mạc Thanh có thể không biết là bà ta đã từng gặp qua y ở lần lịch kiếp trước đây.
Lam Cơ nghe chuyện của y, bỗng dưng trong lòng có cảm giác xao xuyến cùng bận tâm, bèn hỏi kiếp trước y là người như thế nào?
Hoa lão bà bà không biết là nói thật hay đùa, đáp rằng kiếp trước Mạc Thanh không được tính là người tốt. Lam Cơ vì điều này cảm thấy rất kỳ lạ.
Lão bà giải thích rằng, bởi vì mỗi lần lịch kiếp coi như một thử thách. Thử thách kiếp trước của y, chính là thù hận cùng dục vọng.
Nửa đời kiếp trước, y cũng là phàm nhân, bị nhấn chìm trong vận mệnh tang thương, tràn đầy máu và thù oán. Nhưng về sau hóa giải được thù hận, trước khi nhắm mắt, mọi chấp niệm đã tan thành mây khói. Như vậy mà hoàn thành lịch kiếp.
Lam Cơ thầm nghĩ, nếu như nàng là trở ngại trong lịch kiếp lần này của y, có nghĩa là nếu y từ bỏ được nàng, y sẽ hoàn thành lịch kiếp.
Trong lòng có chút đau âm ỉ…
– Hoa lão bà bà, kiếp trước của sư thúc, có từng yêu ai chưa?
– Ha ha… – Hoa lão bà bà nửa úp nửa mở – Sau này có dịp, ngươi hỏi y thì biết…
– Sau này… – Âm điệu của nàng hơi sầu muộn. – Ta chỉ mong có một cái sau này, khi mà người bình an trở về Thần giới là tốt rồi.
– Haizz… tiểu nha đầu, nếu kết cục của các ngươi thực sự như vậy, ta sẽ khóc đấy. Người này vì cứu người kia, lần lượt vượt núi đao biển lửa, kết cục cuối cùng không ở bên nhau… – Hoa lão bà bà sụt sùi một hồi, thở dài nói – Thôi được rồi, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết. Về Lục Bảo Bình và Bách Kỳ Liên Đăng, ta chỉ nghe đến tên mà chưa hề biết hai vật này có tồn tại hay không. Nhưng Thất Sắc Long Châu, đi theo nó là một câu chuyện cổ rất dài, cũng rất đau lòng…
– Câu chuyện gì?
– Dài lắm. Cốt yếu là, trên Thần giới xa xưa, có một vị vương tử là Long Thần anh tuấn vô song, cốt cách cao quý cùng pháp lực tuyệt thế. Đó là long thần đầu tiên có nội đan luyện thành thất sắc long châu. Long châu bảy màu này tựa như cầu vồng lấp lánh, hào quang của nó khiến ai nấy đều phải chói mắt. Danh tiếng của Vị long thần này vượt xa hơn cả người kế vị là Đại hoàng tử điện hạ. Kéo sau hào quang của ngài ta chính là sự đố kị. Trong lần lịch kiếp thứ chín của Long thần, do có sự nhúng tay hãm hại, Long thần đã thất bại. Long thần về Thần Giới, trong lúc chịu phạt liền bị kẻ xấu nguyền rủa, không kiểm soát được bản thân nên đã gây ra họa hại, từ đó được coi là kẻ phản bội Thần giới. Thần giới cũng không thanh trừng được Long thần, hắn đọa thế, trở thành Vô Diện Quỷ Vương, chủ nhân Quỷ U Cốc, thống lĩnh vùng đất của những kẻ bị nguyền rủa.
– Tại sao Long thần lại lịch kiếp thất bại?
– Chính là… nhiệm vụ lần lịch kiếp thứ chín của Long thần, phải vượt qua tình ái bi lụy chốn hồng trần. Nhưng kẻ thù trên Thần Giới đã bày mưu, sắp sếp cho một thuộc hạ xuống hạ giới mê hoặc hắn. Sau đó Long thần vì dây dưa, lịch kiếp chậm trễ thất bại. Tuy nhiên sau này, khi sự việc đã bại lộ, chính tiểu nữ thần đó lại phản bội chủ nhân của nàng ta, còn đỡ cho Long thần một chiêu chí mạng. Kể từ đó, Long thần kia mang theo nàng ta, tận lực chăm sóc ở Quỷ giới. Có điều sinh mệnh nàng ta cũng chẳng khác nào mành treo chuông, hắn tốn không ít công lực cũng không trị được.
Lam Cơ nghe câu chuyện kể, liên tưởng đến Mạc Thanh, nàng càng phải cho rằng, bản thân nàng không thể ích kỷ để Mạc Thanh lịch kiếp thất bại…
– Hoa lão bà bà, nếu như vậy, Thất Sắc Long Châu kia hiện đang ở Quỷ U Cốc? Làm sao có thể đến nơi đó?
– Lam Cơ, có điều này ngươi cần phải biết. – Giọng điệu Hoa lão bà bà trở nên nghiêm trọng. – Hơn một năm về trước, các ngươi đã đoạt lấy ngọn Thần Dược Thảo duy nhất, thứ mà Vô Diện Quỷ Vương muốn giành để cứu tình lữ của hắn!
Giữa khu chợ, ông chủ tiệm bánh bao liền hô lên: “ Ăn cắp! Mau bắt nó lại “
Lập tức có thêm vài người đuổi theo một đứa trẻ mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, gương mặt lấm lem. Đứa trẻ đó chạy thục mạng, nhưng cuối cùng vẫn bị đám người kia chặn lại.
– Nha đầu ăn mày kia, đây là lần thứ ba mi ăn cắp rồi! Để xem chúng ta dạy dỗ mi ra sao! – Chủ tiệm bánh bao hùng hổ định xông tới đánh đứa bé.
Bỗng nhiên có một kiếm khí trong trẻo xuyên qua, khiến cho nam nhân đó ngã ra sau. Xuất hiện từ giữa đám đông là một nữ tử mặc áo xanh, dung nhan xinh đẹp khiến người khác ngẩn ngơ. Dựa vào y phục và thần thái của cô nương này, có thể đoán rằng nàng không phải nữ tử nhân gian bình thường mà là một người tu đạo.
– Vị đại ca này! Ta sẽ trả toàn bộ số tiền đứa trẻ này thiếu, có thể nể mặt một chút không? – Nói rồi nàng chậm rãi lấy ra một nén bạc, đừng nói là chỉ vài chiếc bánh bao, ngay cả việc mua cả sạp hàng kia cũng đủ.
– Được chứ! – Chủ tiệm bánh ánh mắt sáng người – Cô nương hiệp nghĩa, chúng ta đâu thể so đo!
Đám đông giải tán. Nha đầu ăn mày kia còn bày trò lè lưỡi chế nhạo sau lưng chủ tiệm bánh, sau đó thản nhiên ăn bánh bao nóng hổi.
– Hoa lão bà bà, ta đã tìm người rất lâu rồi! – Lam Cơ nhìn nha đầu ăn mày, giọng điệu có phần kính trọng.
– Tỷ tỷ, ta không quen ngươi nha! – Nói rồi lại tiếp tục chạy trốn.
Lần này, nó chạy rất nhanh, Lam Cơ phải tận lực ngự kiếm đuổi theo. Khi đến bờ sông ngoại ô, nha đầu ăn mày thở dốc, âm điệu có phần hờn dỗi:
– Không chơi với ngươi nữa! Nha đầu thối!
– Hoa lão bà bà! – Lam Cơ lấy bên người ra một xâu kẹo đường được bọc cẩn thận, dỗ dành nói. – Cái này cho bà!
– Kẹo đường nâu phải không? Ta thích!
Lam Cơ mỉm cười, đợi đối phương ăn hết. Người trước mặt nàng bộ dạng như một đứa trẻ, nhưng thực sự bà ta là một ẩn sĩ đã sống qua hàng ngàn năm, cơ thể không hề lão hóa. Đối với thế gian này, vạn vật bà ta đều nhìn thấu. Tuy nhiên, bà ta vẫn thích sống như một đứa trẻ lang thang.
Lần trước, cũng là lần đầu nàng gặp Hoa lão bà bà là lúc Mạc Thanh đưa nàng đến thỉnh cầu, mong lão bà chỉ điểm cho tung tích của Thần Dược Thảo.
Hoa lão bà bà mút mút ngón tay. Lam Cơ lễ phép lên tiếng:
– Hoa lão bà bà, hôm nay hậu bối đến… chính là muốn thỉnh cầu…
– Nha đầu thối! Ngươi không thấy ta cả tháng nay không được tắm gội, cả tháng nay không được ngủ trong đệm ấm sao? Ngươi có tiền phải không? Còn không mau thuê một gian phòng hạng sang nhất trong Vạn Cư Đường cho ta! – Lão bà bà có phần gian manh nhìn nàng.
– Vâng!
Lam Cơ liền làm theo, trên đường đi, lão bà bà còn vòi mua không ít thứ. Tất cả đều được Lam Cơ ngoan ngoãn đáp ứng. Khi đến Vạn Cư Đường, lão bà bà còn bắt nàng kỳ lưng, gội đầu cho bà ta. Lam Cơ nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất của đối phương, nàng có chút nghi ngại, nhưng với mọi yêu cầu của bà bà, dù làm khó thế nào, nàng đều thực hiện.
– Nha đầu ngoan ngoãn! – Hoa lão bà bà miệng ngậm bánh hạnh nhân, lim dim thưởng thức sự hầu hạ của Lam Cơ, còn vui vẻ tán thưởng – Ta trông ngươi thấy có vẻ là một nha đầu cứng cỏi, không ngờ lại biết vâng lời như vậy. Chả bù cho gã Mạc Thanh phu quân của ngươi, vẻ mặt đường hoàng điềm đạm, thần thái tiêu diêu thoát tục như vậy… chậc chậc… y lại toàn làm khó dễ bà già này…
– Hoa lão bà bà, y là sư thúc của ta, không phải là…
– Nha đầu thối, bây giờ muốn cãi lời ta sao? – Hoa lão bà bà lên tiếng – Ngươi không tin vào con mắt của lão bà này nữa sao? Ai da, sao lại không chà nữa vậy!
– Lão bà bà, đã chà sạch rồi.
– Chà thêm chút đi, ta ngứa. Chà mạnh một chút, đúng thế… – Hoa lão bà bà tiếp tục hưởng thụ – Đúng rồi nha đầu, ngươi tên là gì nhỉ?
– Hậu bối tên là Lam Cơ.
– Lam Cơ à, ta rất tiếc, lần này ta không thể giúp ngươi rồi… – Lão bà bà nói rồi nhảy ra khỏi thùng tắm, mặc vào bộ y phục đắt tiền nàng vừa mua.
– Hoa lão bà bà…
– Ta không nói dối ngươi đâu! – Hoa lão bà bà bấy giờ mới làm ra bộ mặt rầu rĩ – Thật ra, thật ra… ta vừa mất đi khả năng thông thiên rồi…
Lam Cơ hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh sau đó nàng hít thở sâu, bình tĩnh trở lại. Từ lúc tiếp nhận được sự việc Mạc Thanh hồn tiêu phách tán, thì bất cứ chuyện gì đối với nàng cũng không còn là quá đường đột nữa. Chưa kể nàng đã xác định, hành trình này vô cùng gian nan.
Nỗi khổ tâm thấp thoáng trong ánh mắt, nhưng thái độ nàng vẫn như cũ, từ ngữ kính trọng Hoa lão bà bà:
– Hậu bối hiểu rồi. Đa tạ Hoa lão tiền bối chiếu cố. Lam Cơ xin cáo từ!
Hoa lão bà bà nhìn nàng đang rời khỏi, bà ta cắn môi mấy lần. Bà ta không thể nói. Nếu lỡ nói ra, nha đầu này có lẽ sẽ tiến thân vào một con đường không chỉ đầy ắp gian nan, hiểm nguy trùng trùng… mà còn thương tâm vô hạn.
Nhưng nếu bà ta không nói ra, có khi nào suốt đời suốt kiếp, nha đầu này sẽ không thể gặp lại Mạc Thanh của nàng, cứ như vậy trôi qua một đời cô quả cùng day dứt?
Hoa lão bà bà bỗng dưng thoáng nhớ lại, quả nhiên là nghiệt duyên a!
[ Năm đó, Mạc Thanh ôm trong lòng một thiếu nữ, vượt ngàn dặm xa đến tìm bà. Khi ấy, Hoa lão bà bà đang bế quan tu luyện trên núi, không khỏi bất ngờ.
Gã Mạc Thanh đầu gỗ như vậy, tưởng rằng y sẽ không vướng vào thất tình lục dục, không ngờ lại đến thỉnh cầu vì một nữ tử…
Khuya hôm đó, Hoa lão bà bà thấy Mạc Thanh đứng trầm tư bên sườn núi. Tuyết bay lất phất, điểm trên mái tóc cùng đạo bào phiêu diêu. Phía sau lưng y, thanh Ngân Sương Kiếm yên lặng nằm trong vỏ, đạo quang màu bạc tản ra nhàn nhạt. Tuấn nhan như tranh, người và cảnh an tĩnh như một bức họa thủy mặc, vô cùng thanh thoát.
Hoa lão bà bà nghĩ ngợi, bèn đến khuyên y một câu:
– Mạc Thanh, tuy ta không thể tiết lộ trước tương lai của ngươi, nhưng ta có thể chắc chắn một điều… nếu ngươi vẫn kiên trì cứu nữ tử này, vận mệnh của ngươi sẽ vì thế sai lệch, có vẻ như là… rất không tốt…
Thế nhưng, y không mảy may xao động, bình thản nói:
– Ta thấy rất tốt.
– Ta khuyên ngươi thật lòng! – Hoa lão bà bà bỗng dưng tò mò chất vấn – Mạc Thanh, ngươi yêu nàng sao? Ngươi biết yêu sao? Ngươi không phải là kẻ lấy tu đạo làm đầu sao?
– Lời cuối của bà không hẳn là đúng.
Mạc Thanh ngắn gọn đáp lại. Đối với y, năm xưa chọn con đường tu đạo chẳng qua vì muốn giúp đỡ những người khổ nạn, không phải vì ham muốn đắc đạo, lưu danh kim cổ.
– Ngươi như vậy là đang thừa nhận những câu hỏi kia? – Hoa lão bà bà tròn to mắt nhìn Mạc Thanh. – Ngươi còn không chút ngại ngùng?
– Đây là chuyện minh bạch.
Hoa lão bà bà than thầm trong lòng, vậy mà bà ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy chút ngại ngùng trên gương mặt của gã đầu gỗ này. Cảm thấy có sự kích thích trong lòng, Hoa lão bà bà muốn vặn hỏi đến khi nào y bối rối mới được.
– Mạc Thanh, ban nãy ta thấy nàng gọi ngươi là sư thúc. Các ngươi chính là đang loạn luân a!
– Nàng đã không còn là đệ tử Vạn Linh.
– Thật sao? Ta không tin!
– Chính ta khai trừ. – Y đáp, chỉ bốn chữ không thừa không thiếu.
– Ngươi… Ngươi! Thôi được rồi, lão bà này không đấu lại ngươi, cũng không nói lại ngươi.
– Hoa lão bà bà… – Lúc này y bỗng dưng dùng thái độ mềm mỏng hơn, âm điệu thỉnh cầu – Chúng ta không còn nhiều thời gian, hãy nói cho ta biết tung tích của Thần Dược Thảo.
– Cho dù ta nói ra, các ngươi sẽ dễ dàng lấy được sao? Thần Dược Thảo một vạn năm mới trổ bông một lần. Lại mọc giữa ranh giới của Âm giới và nhân gian, dưới đáy vực nham thạch sục sôi, sâu hàng vạn trượng. Chưa kể đến, nơi đó trùng trùng cạm bẫy, bộ tộc canh chừng Thần Dược Thảo pháp lực cao thâm vô cùng, ngươi cũng muốn đến sao?
– Đa tạ lão bà bà đã chỉ điểm. Ân này nhất định báo đáp. – Mạc Thanh chắp tay vòng cung trước ngực, trang trọng cúi đầu. – Đã phiền người rồi, không tiện quấy rầy.
– Ân với nghĩa gì chứ? Ta với ngươi cũng là bằng hữu lâu năm. Ta còn muốn cảnh báo ngươi đây. Tin này còn đáng ngại hơn nhiều! – Hoa lão bà bà xua tay nói – Vô Diện Quỷ Vương bí ẩn trong thiên hạ, chính là Long thần năm xưa đọa thế, hắn cũng đang tìm kiếm Thần Dược Thảo. Mà loài hoa cỏ này vạn năm chỉ có một, e rằng…
Mạc Thanh thoáng bất ngờ, nhưng trong mắt vẫn là sự kiên định, không có lo sợ.
– Đa tạ Hoa lão bà bà đã nhắc nhở.
– Hắn dù sao cũng có hàng chục vạn năm tu vi, pháp lực phi thường, các ngươi chỉ là tu tiên đạo vài chục năm, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá…
– Ta sẽ lấy được.
Mạc Thanh nhanh chóng từ biệt. Y cẩn thận đem nữ tử đang ngủ say bọc trong áo choàng lông dày, cứ như vậy mà mang nàng rời đi ngay trong đêm tối.
…
…
Không ngờ vào phút chót sinh tử giao tranh năm ấy, tưởng chừng Mạc Thanh đã rơi xuống địa ngục âm ty, thế nhưng y thực sự đã vượt qua Long thần kia để giành được Thần Dược Thảo.
Đó là khoảnh khắc mỹ lệ và kỳ diệu không có từ nào có thể diễn tả!
Phượng hoàng niết bàn, Phượng thần thức tỉnh từ trong biển lửa nham thạch. Thần quang như ánh dương sáng lấp lánh, chiếu rọi cả một khoảng không gian vạn dặm.
Phượng thần dùng đôi cánh rộng lớn bay đến, hái được Thần Dược Thảo trong tay, rồi lại bay lên đỉnh núi, ôm người quan trọng nhất vào lòng. ]
…
…
Hoa lão bà bà bối rối một hồi, không hiểu nghĩ sao bèn lập tức đuổi theo bóng dáng Lam Cơ đang khuất dần ở phía hành lang.
– Lam Cơ nha đầu!
Lam Cơ vội dừng bước. Hoa lão bà bà ngập ngừng nói:
– Ta… tuy là không còn khả năng như trước, nhưng mà có một số tin tức cũ, không biết có hữu ích với ngươi không. Hay là thế này, ngươi ở lại tán gẫu với lão bà này một hai ngày, ta nhớ ra tin gì quan trọng sẽ nói cho ngươi nhé…
…
…
Lam Cơ ở lại phụng bồi Hoa lão bà bà một ngày. Thực sự nàng cũng có chút mệt mỏi sau nhiều ngày lăn lộn tứ phương, cũng phải dừng chân nghỉ tạm.
Hoa lão bà bà thực sự là một người nhiều chuyện. Chuyện bà ta thích nói nhất lại là chuyện phiếm.
Hoa lão bà bà vui vẻ kể cho nàng: thật ra Mạc Thanh có thể không biết là bà ta đã từng gặp qua y ở lần lịch kiếp trước đây.
Lam Cơ nghe chuyện của y, bỗng dưng trong lòng có cảm giác xao xuyến cùng bận tâm, bèn hỏi kiếp trước y là người như thế nào?
Hoa lão bà bà không biết là nói thật hay đùa, đáp rằng kiếp trước Mạc Thanh không được tính là người tốt. Lam Cơ vì điều này cảm thấy rất kỳ lạ.
Lão bà giải thích rằng, bởi vì mỗi lần lịch kiếp coi như một thử thách. Thử thách kiếp trước của y, chính là thù hận cùng dục vọng.
Nửa đời kiếp trước, y cũng là phàm nhân, bị nhấn chìm trong vận mệnh tang thương, tràn đầy máu và thù oán. Nhưng về sau hóa giải được thù hận, trước khi nhắm mắt, mọi chấp niệm đã tan thành mây khói. Như vậy mà hoàn thành lịch kiếp.
Lam Cơ thầm nghĩ, nếu như nàng là trở ngại trong lịch kiếp lần này của y, có nghĩa là nếu y từ bỏ được nàng, y sẽ hoàn thành lịch kiếp.
Trong lòng có chút đau âm ỉ…
– Hoa lão bà bà, kiếp trước của sư thúc, có từng yêu ai chưa?
– Ha ha… – Hoa lão bà bà nửa úp nửa mở – Sau này có dịp, ngươi hỏi y thì biết…
– Sau này… – Âm điệu của nàng hơi sầu muộn. – Ta chỉ mong có một cái sau này, khi mà người bình an trở về Thần giới là tốt rồi.
– Haizz… tiểu nha đầu, nếu kết cục của các ngươi thực sự như vậy, ta sẽ khóc đấy. Người này vì cứu người kia, lần lượt vượt núi đao biển lửa, kết cục cuối cùng không ở bên nhau… – Hoa lão bà bà sụt sùi một hồi, thở dài nói – Thôi được rồi, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết. Về Lục Bảo Bình và Bách Kỳ Liên Đăng, ta chỉ nghe đến tên mà chưa hề biết hai vật này có tồn tại hay không. Nhưng Thất Sắc Long Châu, đi theo nó là một câu chuyện cổ rất dài, cũng rất đau lòng…
– Câu chuyện gì?
– Dài lắm. Cốt yếu là, trên Thần giới xa xưa, có một vị vương tử là Long Thần anh tuấn vô song, cốt cách cao quý cùng pháp lực tuyệt thế. Đó là long thần đầu tiên có nội đan luyện thành thất sắc long châu. Long châu bảy màu này tựa như cầu vồng lấp lánh, hào quang của nó khiến ai nấy đều phải chói mắt. Danh tiếng của Vị long thần này vượt xa hơn cả người kế vị là Đại hoàng tử điện hạ. Kéo sau hào quang của ngài ta chính là sự đố kị. Trong lần lịch kiếp thứ chín của Long thần, do có sự nhúng tay hãm hại, Long thần đã thất bại. Long thần về Thần Giới, trong lúc chịu phạt liền bị kẻ xấu nguyền rủa, không kiểm soát được bản thân nên đã gây ra họa hại, từ đó được coi là kẻ phản bội Thần giới. Thần giới cũng không thanh trừng được Long thần, hắn đọa thế, trở thành Vô Diện Quỷ Vương, chủ nhân Quỷ U Cốc, thống lĩnh vùng đất của những kẻ bị nguyền rủa.
– Tại sao Long thần lại lịch kiếp thất bại?
– Chính là… nhiệm vụ lần lịch kiếp thứ chín của Long thần, phải vượt qua tình ái bi lụy chốn hồng trần. Nhưng kẻ thù trên Thần Giới đã bày mưu, sắp sếp cho một thuộc hạ xuống hạ giới mê hoặc hắn. Sau đó Long thần vì dây dưa, lịch kiếp chậm trễ thất bại. Tuy nhiên sau này, khi sự việc đã bại lộ, chính tiểu nữ thần đó lại phản bội chủ nhân của nàng ta, còn đỡ cho Long thần một chiêu chí mạng. Kể từ đó, Long thần kia mang theo nàng ta, tận lực chăm sóc ở Quỷ giới. Có điều sinh mệnh nàng ta cũng chẳng khác nào mành treo chuông, hắn tốn không ít công lực cũng không trị được.
Lam Cơ nghe câu chuyện kể, liên tưởng đến Mạc Thanh, nàng càng phải cho rằng, bản thân nàng không thể ích kỷ để Mạc Thanh lịch kiếp thất bại…
– Hoa lão bà bà, nếu như vậy, Thất Sắc Long Châu kia hiện đang ở Quỷ U Cốc? Làm sao có thể đến nơi đó?
– Lam Cơ, có điều này ngươi cần phải biết. – Giọng điệu Hoa lão bà bà trở nên nghiêm trọng. – Hơn một năm về trước, các ngươi đã đoạt lấy ngọn Thần Dược Thảo duy nhất, thứ mà Vô Diện Quỷ Vương muốn giành để cứu tình lữ của hắn!
Tác giả :
Yêu Tinh Gấu Mèo