Tinh Linh Tuyết
Chương 7: Gặp lại
Trong căn phòng nhỏ của Bạch tình cư một thân hình nhỏ bé đang chăm chú nhìn mình trong chiếc gương đồng cũ kỹ. Gương mặt tuyệt mỹ diễm lệ nhưng có chút lạnh nhạt kia bỗng dưng nhếch lên một chút trên khóe môi khiến cho khuôn mặt tuyệt mỹ có phần thêm nguy hiểm giống hệt kẻ xảo trá nở nụ cười khi làm điều gì xấu xa.
Tập cười cả buổi cuối cùng nàng cũng đầu hàng,có khi huynh ấy sẽ lăn quay ra xỉu giống như Du thẩm phòng bếp mỗi khi nàng cười dịu dàng cám ơn mất thôi. Sao mĩ nữ người ta cười thì nghiên nước nghiêng thành còn nàng cười thì dọa người sợ đến thế chứ.
Căn bệnh này cũng đã theo nàng suốt tám năm, tuy nàng không cam lòng buông bỏ luôn hi vọng có thể như kẻ khác, bày ra những cảm xúc của bản thân nhưng coi bộ chỉ làm dọa sợ mọi người. Thế nên nàng vì không muốn mọi người bị mình dọa bỏ chạy nên đã học cách áp chế mọi vui buồn của bản thân không để lộ qua nét mặt. Vì cho dù là cảm xúc gì khi qua nét mặt của nàng cũng chỉ có một loại biểu cảm đồng dạng, kẻ xấu, kẻ nguy hiểm, kẻ quỷ quyệt.
Dù đã sống chung rất lâu nhưng cũng không có một ai trong Phong Linh sát quen được với những vẻ mặt này của nàng cả. cố tỏ ra bình thường nhất có thể nàng nhẹ nhàng buông một câu mà nàng tập đi tập lại cả buổi trời:
- Sư huynh, lâu không gặp. Cố dồn mọi tình cảm vào câu nói thay cho sắc mặt lạnh băng này nàng có vẻ vừa ý với kết quả này. Thì như bị dọa sợ vì người đến trợn mắt há mồm.
- Ngũ muội, lâu không gặp, không ngờ ta chỉ mới ngang qua Bạch tình cư của muội còn chưa tới gần muội đã nhận ra ta nha.
Vừa nói trên mặt hắn là một nụ cười thật sâu, thật ra hắn đã tới từ lâu nhưng do nàng quá mức nghiêm túc tập luyện liền không hề nhận ra sự có mặt vô tình của hắn. Dù là đã sáu năm nhưng nàng vẫn thế, khi làm dù là việc gì cũng hết sức chuyên chú có thể thấy dụng tâm của nàng.
Có phải vì nàng như thế càng khiến hắn có cảm giác muốn che chở cho nàng chăng? Thế nhưng càng đến gần nàng hắn càng sợ, sợ tình cảm kia của hắn vượt qua sự kiểm soát của bản thân. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ không để mình lặp lại vết xe đổ kia nữa, trong cuộc đời hắn chỉ một lần yêu và hận là đủ rồi. Thế nên khi biết nàng từ ghét bỏ hắn lại chuyển hướng quan tâm hắn tự dưng rất sợ gặp nàng. Nhưng hắn vẫn thường lén về nhìn nàng chẳng hiểu sao mỗi khi trong lòng hắn khó chịu chỉ cần thấy nàng tâm tư kia sẽ bình ổn.
Tâm tư hắn đi dạo một vòng quay lại với bản thân thế nhưng khi nhìn lại nàng vẫn như chết trân, vẻ mặt vẫn chẳng chút thay đổi nào. Lại phì cười vì vẻ đáng yêu ấy hắn đưa tay quơ quơ lên gọi nàng. Như bị nụ cười kia gọi tỉnh nàng bắt đầu luống cuống nói một loạt những câu mình đã tập trước vài ngày nay để nói chuyện cùng hắn.
- Khỏe huynh cảm dạo này nào thế có không?
Nói xong nàng mới nhận ra câu chữ ấy thế mà cứ lộn xộn bát nháo cả lên liền cố bình tĩnh sửa lại.
- À,…Huynh dạo này thế nào, có khỏe không?
Dù khuôn mặt chẳng chút biểu tình gì nhưng đỏ gay gắt, đôi mắt nàng tràn đầy quẫn bách cùng xấu hổ. Khiến hắn rất muốn phá lên cười thế nhưng cật lực áp chế xuống sợ làm nàng cuống hơn.
- Ta rất tốt, còn muội, dạo này còn hay bị thương do phi tiêu của Ngọc Phượng nữa không?
Nói xong mà hắn muốn cắn đầu lưỡi mình, hắn làm sao thế, tự nhiên lại lỡ lời thế kia chứ.
- Hì…
Nàng thấy hắn có chút cấp bách vì giấu đầu hở đuôi khiến nàng không khống chế mà cười ra mặt. Rồi như nhớ đến mình sẽ dọa người nàng liền thu hồi nụ cười kia chỉ sợ hắn nhìn thấy. Tuy trên khuôn mặt nàng biểu tình biến hóa rất nhanh nhưng hắn có thể thấy hết trong mắt.
Hắn đưa tay vuốt khuôn mặt của nàng khẽ thở dài, hắn đã tìm tám năm rồi nhưng kẻ gọi quỷ y kia tung tích bất định vốn dĩ có tin tức của hắn nhưng làm thế nào cũng không thể bắt được người. Đã làm hết tất cả mọi cách nhưng hắn cũng chỉ có thể vừa tìm vừa khiến quỷ y tự mình tìm đến. Thế nên những năm gần đây hắn chỉ nhận giết người đổi lấy dược liệu quý vì những dược quý là mồi hắn dẫn dụ quỷ y tự tìm đến.
Cũng đã tám năm, hắn thực sự sắp hết kiên nhẫn, hắn muốn nàng có thể tự do cười khóc, nháo như những sư muội khác. Cũng không rõ là vì sao khi thấy nàng tự đè ép mọi cảm xúc của mình khiến hắn đau lòng. Ngày đó nếu không phải vì hắn có lẽ nàng sẽ không như thế, đó cũng là lý do hắn dùng trăm phương nghìn kế cũng muốn chữa trị cho nàng. Hắn cúi thấp người nhìn cô bé giờ đã khá lớn thế nhưng chẳng hiểu một chút sự đời gì này nhỏ giọng hỏi:
- Muội có biết nhiệm vụ của muội lần này là gì không?
Hắn thực sự sợ khả năng phân tích sự việc của các sư muội của mình nha. Hôm qua khi đi ngang qua viên đình hắn thấy nàng cùng Ngọc Phượng thảo luận mới biết thì ra các nàng đều là ếch ngồi đáy giếng, coi không hiều thì tự động sửa theo ý nghĩ của mình. Thế nên hắn muốn biết nàng có thực sự biết mình cần làm gì cho nhiệm vụ sắp tới không?
- Muội biết nha, là giết người phải không? Mà sư huynh à, không giết bọn họ có được không? Nếu muội thất bại trong lần này thì có phải không cần làm nhiệm vụ nữa không?
Nàng hỏi hắn vấn đề mà nàng đã nghĩ ra vì không muốn gia nhập vào tổ chức nên nghĩ ra.
- Không có khả năng. Hắn nói một cách khẳng định đập tan suy nghĩ ngay thơ của nàng.
Những kẻ trong nhiệm vụ lần này của muội là một tổ chức sát thủ nhỏ vừa được người của Thuần vương gia thành lập. Muội không tiêu diệt họ họ sẽ giết muội. Dù thế lực chúng chưa lớn mạnh nhưng cũng là một tổ chức sát thủ, hẳn là cũng rất nguy hiểm.
Nhiệm vụ kiểu này kẻ kinh nghiệm dày dặn với hắn còn khó khăn huống chi là nàng, hắn thật không thể tưởng được lão già ấy cư nhiên giao cho nàng. Thở dài nhìn nàng một hơi hắn thiếu nàng thật nhiều đi vì thế mà hắn sẽ dùng cả đời này để trả.
Tập cười cả buổi cuối cùng nàng cũng đầu hàng,có khi huynh ấy sẽ lăn quay ra xỉu giống như Du thẩm phòng bếp mỗi khi nàng cười dịu dàng cám ơn mất thôi. Sao mĩ nữ người ta cười thì nghiên nước nghiêng thành còn nàng cười thì dọa người sợ đến thế chứ.
Căn bệnh này cũng đã theo nàng suốt tám năm, tuy nàng không cam lòng buông bỏ luôn hi vọng có thể như kẻ khác, bày ra những cảm xúc của bản thân nhưng coi bộ chỉ làm dọa sợ mọi người. Thế nên nàng vì không muốn mọi người bị mình dọa bỏ chạy nên đã học cách áp chế mọi vui buồn của bản thân không để lộ qua nét mặt. Vì cho dù là cảm xúc gì khi qua nét mặt của nàng cũng chỉ có một loại biểu cảm đồng dạng, kẻ xấu, kẻ nguy hiểm, kẻ quỷ quyệt.
Dù đã sống chung rất lâu nhưng cũng không có một ai trong Phong Linh sát quen được với những vẻ mặt này của nàng cả. cố tỏ ra bình thường nhất có thể nàng nhẹ nhàng buông một câu mà nàng tập đi tập lại cả buổi trời:
- Sư huynh, lâu không gặp. Cố dồn mọi tình cảm vào câu nói thay cho sắc mặt lạnh băng này nàng có vẻ vừa ý với kết quả này. Thì như bị dọa sợ vì người đến trợn mắt há mồm.
- Ngũ muội, lâu không gặp, không ngờ ta chỉ mới ngang qua Bạch tình cư của muội còn chưa tới gần muội đã nhận ra ta nha.
Vừa nói trên mặt hắn là một nụ cười thật sâu, thật ra hắn đã tới từ lâu nhưng do nàng quá mức nghiêm túc tập luyện liền không hề nhận ra sự có mặt vô tình của hắn. Dù là đã sáu năm nhưng nàng vẫn thế, khi làm dù là việc gì cũng hết sức chuyên chú có thể thấy dụng tâm của nàng.
Có phải vì nàng như thế càng khiến hắn có cảm giác muốn che chở cho nàng chăng? Thế nhưng càng đến gần nàng hắn càng sợ, sợ tình cảm kia của hắn vượt qua sự kiểm soát của bản thân. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ không để mình lặp lại vết xe đổ kia nữa, trong cuộc đời hắn chỉ một lần yêu và hận là đủ rồi. Thế nên khi biết nàng từ ghét bỏ hắn lại chuyển hướng quan tâm hắn tự dưng rất sợ gặp nàng. Nhưng hắn vẫn thường lén về nhìn nàng chẳng hiểu sao mỗi khi trong lòng hắn khó chịu chỉ cần thấy nàng tâm tư kia sẽ bình ổn.
Tâm tư hắn đi dạo một vòng quay lại với bản thân thế nhưng khi nhìn lại nàng vẫn như chết trân, vẻ mặt vẫn chẳng chút thay đổi nào. Lại phì cười vì vẻ đáng yêu ấy hắn đưa tay quơ quơ lên gọi nàng. Như bị nụ cười kia gọi tỉnh nàng bắt đầu luống cuống nói một loạt những câu mình đã tập trước vài ngày nay để nói chuyện cùng hắn.
- Khỏe huynh cảm dạo này nào thế có không?
Nói xong nàng mới nhận ra câu chữ ấy thế mà cứ lộn xộn bát nháo cả lên liền cố bình tĩnh sửa lại.
- À,…Huynh dạo này thế nào, có khỏe không?
Dù khuôn mặt chẳng chút biểu tình gì nhưng đỏ gay gắt, đôi mắt nàng tràn đầy quẫn bách cùng xấu hổ. Khiến hắn rất muốn phá lên cười thế nhưng cật lực áp chế xuống sợ làm nàng cuống hơn.
- Ta rất tốt, còn muội, dạo này còn hay bị thương do phi tiêu của Ngọc Phượng nữa không?
Nói xong mà hắn muốn cắn đầu lưỡi mình, hắn làm sao thế, tự nhiên lại lỡ lời thế kia chứ.
- Hì…
Nàng thấy hắn có chút cấp bách vì giấu đầu hở đuôi khiến nàng không khống chế mà cười ra mặt. Rồi như nhớ đến mình sẽ dọa người nàng liền thu hồi nụ cười kia chỉ sợ hắn nhìn thấy. Tuy trên khuôn mặt nàng biểu tình biến hóa rất nhanh nhưng hắn có thể thấy hết trong mắt.
Hắn đưa tay vuốt khuôn mặt của nàng khẽ thở dài, hắn đã tìm tám năm rồi nhưng kẻ gọi quỷ y kia tung tích bất định vốn dĩ có tin tức của hắn nhưng làm thế nào cũng không thể bắt được người. Đã làm hết tất cả mọi cách nhưng hắn cũng chỉ có thể vừa tìm vừa khiến quỷ y tự mình tìm đến. Thế nên những năm gần đây hắn chỉ nhận giết người đổi lấy dược liệu quý vì những dược quý là mồi hắn dẫn dụ quỷ y tự tìm đến.
Cũng đã tám năm, hắn thực sự sắp hết kiên nhẫn, hắn muốn nàng có thể tự do cười khóc, nháo như những sư muội khác. Cũng không rõ là vì sao khi thấy nàng tự đè ép mọi cảm xúc của mình khiến hắn đau lòng. Ngày đó nếu không phải vì hắn có lẽ nàng sẽ không như thế, đó cũng là lý do hắn dùng trăm phương nghìn kế cũng muốn chữa trị cho nàng. Hắn cúi thấp người nhìn cô bé giờ đã khá lớn thế nhưng chẳng hiểu một chút sự đời gì này nhỏ giọng hỏi:
- Muội có biết nhiệm vụ của muội lần này là gì không?
Hắn thực sự sợ khả năng phân tích sự việc của các sư muội của mình nha. Hôm qua khi đi ngang qua viên đình hắn thấy nàng cùng Ngọc Phượng thảo luận mới biết thì ra các nàng đều là ếch ngồi đáy giếng, coi không hiều thì tự động sửa theo ý nghĩ của mình. Thế nên hắn muốn biết nàng có thực sự biết mình cần làm gì cho nhiệm vụ sắp tới không?
- Muội biết nha, là giết người phải không? Mà sư huynh à, không giết bọn họ có được không? Nếu muội thất bại trong lần này thì có phải không cần làm nhiệm vụ nữa không?
Nàng hỏi hắn vấn đề mà nàng đã nghĩ ra vì không muốn gia nhập vào tổ chức nên nghĩ ra.
- Không có khả năng. Hắn nói một cách khẳng định đập tan suy nghĩ ngay thơ của nàng.
Những kẻ trong nhiệm vụ lần này của muội là một tổ chức sát thủ nhỏ vừa được người của Thuần vương gia thành lập. Muội không tiêu diệt họ họ sẽ giết muội. Dù thế lực chúng chưa lớn mạnh nhưng cũng là một tổ chức sát thủ, hẳn là cũng rất nguy hiểm.
Nhiệm vụ kiểu này kẻ kinh nghiệm dày dặn với hắn còn khó khăn huống chi là nàng, hắn thật không thể tưởng được lão già ấy cư nhiên giao cho nàng. Thở dài nhìn nàng một hơi hắn thiếu nàng thật nhiều đi vì thế mà hắn sẽ dùng cả đời này để trả.
Tác giả :
Akiaki